Gả Cho Lâm An Thâm
Chương 43
Ra đến cửa sân bay, vừa bước ra bên ngoài, Giản Lộ đã cảm nhận được ánh mặt trời ở đất Mỹ thật rực rỡ, những tia nắng bắn lên làn da miễn cưỡng cũng được gọi là trắn nõn của cô.
Giản Lộ cúi đầu lẩm bẩm, có phải cô nội thương chưa đủ nặng, còn muốn cô bị ngoại thương…
Lại ngẩng đầu nhìn đường, cô bị dọa đến sửng sốt. Trước mắt là năm người âu phục tinh tráng xếp thành hàng thẳng tắp, mắt lam mũi thẳng, nhưng mà miệng phun ra rõ ràng là tiếng Hán: “Lâm tiểu thiếu gia, tiểu thiếu phu nhân, xin mời đi bên này."
Giản Lộ há hốc miệng.
… Vườn sao băng? Hay là… Bong bóng mùa hè?
Đảo mắt muốn Lâm An Thâm véo hai má của cô xem có đau không, nhưng mà nhìn sắc mặt lãnh đạm của anh thì cô cũng tỉnh ra…
A… Thì ra đều là sự thực…
Không để cho Giản Lộ nghĩ nhiều nữa, lúc này 5 bộ âu phục cùng đồng loạt lùi xuống hai bên, sau đó Giản Lộ có thể thấy ghế trước của một xe limosine, một vị phu nhân đi xuống.
Giày cao gót, hoa phục, trang điểm tinh tế.
Cỡ nào là Vườn sao băng… Cỡ nào là Bong bóng mùa hè…
Lâm mẹ đi tới trước mặt Giản Lộ, nhìn thấy bộ dạng con dâu vẫn đang suy nghĩ linh tinh, cảm thấy buồn cười: “Tiểu Lộ, đứa nhỏ này đứng ở dưới nắng làm gì, mẹ với bố con đã chờ sốt ruột rồi."
Giản Lộ hoàn hồn, Lâm mẹ đã muốn dắt tay cô: “Mẹ…"
Lâm mẹ vuốt sợi tóc rối trên mái Giản Lộ, chính bà cũng không biết tại sao cô con dâu này rất hợp mắt bà: “Bé ngoan! Sao trễ như vậy mới đến?"
Vấn đề này làm khó Giản Lộ, cô quay đầu, cầu cứu phía Lâm An Thâm.
Ai ngờ anh đeo bộ mặt không thèm quan tâm, ý tứ cũng có thể hiểu được, cùng lắm thì nói thật.
Mắt Giản Lộ oán hận nhìn Lâm An Thâm như hai con dao nhỏ, anh dám nhìn cô với anh mắt như vây, vì thế tương kế tựu kế: “Vừa nãy Lâm An Thâm cùng người đẹp Hàn Quốc nói chuyện ở trong kia." Đây chính là lời nói thật…
Lâm mẹ vừa nghe, liền cười rộ lên, mắt đẹp nhìn về hướng Lâm An Thâm bên kia, rất nhanh lại quay lại nhìn Giản Lộ. Bà không phiền mà đi truy cứu vấn đề này, nắm tay Giản Lộ đi về phía trước: “Đi, chúng ta về nhà. Đã giữa trưa, đều đã đói bụng cả rồi?"
Giản Lộ đang muốn gật đầu, nhưng mà Lâm An Thâm vốn luôn trầm mặc lại mở miệng: “Bọn con ở khách sạn. Đến thọ yến tối nay thì bọn con về."
Giản Lộ âm thầm kéo kéo áo anh, đây rõ ràng là không có chút lễ phép nào.
Quả nhiên, Lâm mẹ ngạc nhiên một chút.
Lâm An Thâm vẫn là biểu tình như vậy, nắm tay Giản Lộ đi về phía xe taxi.
Lâm mẹ không kịp trở tay.
Giản Lộ cuống quýt kéo Lâm An Thâm lại, trong cái khó ló cái khôn: “Chồng à… em đau bụng…"
Lâm An Thâm nhanh tay đặt lên bụng cô, gấp gáp hỏi tình trạng cô: “Đau ở đâu?"
Giản Lộ bắt lấy cơ hội, bám vào bả vai Lâm An Thâm nói nhỏ: “Nghe lời mẹ anh về nhà, em nói cho anh Châu Kiệt Luân là ai!"
Lâm An Thâm muốn đứng thẳng dậy.
Giản Lộ dùng sức kéo anh xuống.
Lâm An Thâm trầm mặc hai giây, cân nhắc trước sau cuối cùng đồng ý: “Được."
Lâm mẹ còn chưa hiểu gì.
Giản Lộ đã cười tủm tỉm gọi bà: “Mẹ, chúng ta về nhà, con đói lắm rồi!"
Lâm mẹ được một phen vui vẻ, lại lo lắng liếc mắt nhìn Lâm An Thâm một cái, chỉ thấy vẻ mặt của anh là ngầm đồng ý, khác hẳn dáng vẻ kiên trì vừa rồi. Lâm mẹ cười mang theo ánh mắt cảm kích nhìn về phía Giản Lộ.
Giản Lộ tặng cho Lâm mẹ một vẻ mặt sáng lạn.
Âu phục nam thay bọn họ mở cửa xe, Giản Lộ kéo Lâm An Thâm ngồi vào trong xe, nhìn thấy Lâm bố đang ngồi ngay sau hàng ghế lái. Theo bản năng, Giản Lộ ngồi nghiêm chỉnh: “Bố…"
Lâm bố gật đầu sau đó nhìn Lâm An Thâm.
Mà Lâm An Thâm trừ bỏ im lặng chính là hờ hững.
Giản Lộ dùng sức, véo cái lưng anh, bây giờ anh mới không nặng không nhẹ nói: “Bố."
Lâm bố thu hồi tầm mắt: “Đi đều mệt rồi, về nhà ăn cơm xong rồi nghỉ ngơi cho khỏe, phòng của hai đứa đã dọn dẹp rồi."
Lâm An Thâm nghe xong, cũng không có biểu tình gì mới.
Lúc này Lâm mẹ cũng lên xe, ngồi vào vị trí bên cạnh ghế lái, vừa tắt di động vừa để vào túi xách sau đó quay người lại nói: “An Thâm, mẹ sửa lại địa chỉ chuyển hành lý của dịch vụ chuyển phát rồi. Để cho họ trực tiếp đưa hành lý đến nhà, được không, lần đầu tiên Tiểu Lộ xa nhà, ở nhà mình có vẻ dễ dàng hơn."
Nói xong, trong xe liền im lặng.
Giản Lộ nghe được tiếng tim mình nhảy thót một cái. Thật là, mỗi lần Lâm An Thâm cùng bố mẹ với ông nội anh nói chuyện lại khiến cô căng thẳng một phen.
“Ừ." Lâm An Thâm suy nghĩ sâu xa một chút rồi mới đáp.
Giản Lộ nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó chiếc xe bắt đầu chạy dưới bầu trời xanh thẳm. Phía trước, phía sau cũng có xe đi theo, khiến Giản Lộ rất căng thẳng.
Tới Lâm gia.
Giản Lộ theo Lâm bố, Lâm mẹ xuống xe, mà lúc này những người đàn ông mặc âu phục cũng không theo kịp. Xuống xe xong, còn có một người đàn ông từ tốn lại đây lấy xe đưa vào gara.
Giản Lộ giương mắt, trước mắt là một tòa nhà hoa lệ mà yên tĩnh, bị bao quanh vởi một khu vườn lớn tràn ngập trong sắc xanh, mang sắc thời gian.
Không đợi cho Giản Lộ thưởng thức nhiều hơn, cửa lớn đã mở ra, Lâm bố dẫn đầu bước vào nhà, trong nhà đã sớm có vài người hầu cúi đầu chào cung kính.
Giản Lộ mơ màng theo đuôi đi vào Lâm trạch.
Nhưng mà tất cả đều rất rõ ràng như nói với cô tất cả đều là sự thật. Ví dụ như động tác của những người xung quanh bỗng trở nên cứng nhắc. Nắm tay cô không tự giác cũng siết chặt.
Giản Lộ đảo mắt nhìn, biểu tình trên mặt anh thủy chung vẫn không đổi.
Đạm mạc có thừa.
Giản Lộ cảm thấy nơi nào đó trong lòng vừa bình tĩnh trở lại.
Vào đại sảnh, liền thấy Lâm ông nội đang ngồi ngay ngắn trên sô pha, nhắm mắt nghe người mặc âu phục ở phía sau thì thầm cái thì đó với ông. Sau đó ông liền mở mắt, thanh minh mà hữu thần, không giận mà có uy.
Nhất thời, Giản Lộ căng thẳng: “Ông, ông nội khỏe…"
Lâm ông nội hừ một tiếng, đứng dậy tiến về phía nhà ăn.
Lâm mẹ tới vỗ vỗ bả vai Giản Lộ: “Bé ngoan, ông nội các con nhìn thấy mấy đứa đương nhiên vui vẻ. Đi, đi ăn cơm trước."
Giản Lộ gật gật đầu, nhưng mà cô thật sự không cười nổi, đành phải đi theo tới trước bàn cơm ngồi xuống.
Người hầu rất thành thục chia đồ ăn, đặt bát đĩa lên bàn không phát ra một chút âm thanh. Chia đồ ăn xong, mọi người im lặng dùng cơm.
Giản Lộ bỗng nhiêu hiểu được rõ ràng tính cách lạnh như băng kia của Lâm An Thâm thì ra không phải do trời sinh.
Ăn cơm xong, Lâm ông nội rốt cục cũng mở miệng: “An Thâm, hai đứa lên lầu nghỉ ngơi mọt lúc. Đêm nay đừng quên anh cũng là chủ nhân."
Lâm An Thâm từ chối cho ý kiến, mang theo Giản Lộ lên phòng của mình.
Mở cửa phòng, hành lý của họ đã sớm được để ở một bên.
Giản Lộ rất hứng thú đánh giá nơi ở hồi nhỏ của Lâm An Thâm.
Phòng rất rộng, ánh sáng chan hòa, tuy rằng bên trong không có cảm giác ấm áp của hơi người, nhưng mà lại cảm nhận được ánh nắng rất ấm. Hơn mười năm anh không trở về nơi này mà trong phòng cũng không dính một hại bụi.
Jumbo said: Chị gái, chị nghĩ người ta thuê một đống người giúp việc như vậy để làm chi. Đừng đánh giá Lâm gia như nhà bình thường, ko phải mẹ anh ấy dọn đâu.
Căn phòng này được chăm sóc rất cẩn thận.
Lâm An Thâm không hiểu nụ cười không rõ ý tứ của cô, lập tức đi đến chỗ hành lý bắt đầu sắp xếp.
Giản Lộ tiếp tục quan sát căn phòng, trên bức tường màu trắng treo vài bức tranh Lâm An Thâm do vẽ tay. Màu đen và trắng, kiến trúc, sắc thái cùng hình khối không bỏ hết được nét trẻ con nhưng mà trong mỗi bức tranh đều rất có thần.
Giản Lộ không tự giác mà tự hào, thì ra lúc anh vẫn còn vắt mũi chưa sạch mà đã giỏi giang như vậy rồi…
Chính giữa một bức tường, có dán một chữ hỉ (囍) đỏ tươi thật lớn, mà ngoài cửa phòng cũng có một bức. Chữ hỉ kia lặng yên đứng đó nhưng mà trong lòng Giản Lộ lại thật cảm động.
Lại nhìn bài trí xung quanh, một chiếc giường lớn, một chiếc tủ quần áo gỗ đào màu đen, không xa có kê một chiếc ghế sô pha đơn, một giá vẽ gỗ, bên cạnh là một bức tường đặt toàn sách, trên đó là những quyển sách dày cùng những giấy chứng nhận và cúp thưởng, phần lớn là những giải thưởng quốc tế có uy tín.
Mặt khác còn có vài bức hình.
Giản Lộ đến gần xem, vừa nhìn thấy liền ôm bụng cười to.
Lâm An Thâm nhìn thấy bộ dạng ngu ngốc này của Giản Lộ, không nghĩ gì nhiều, cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Giản Lộ càng cười lớn hơn nữa, bộ dáng trẻ con này, như vậy mà còn xấu hổ… Chậc chậc chậc…
Lại nhìn về phía cậu nhóc đã lớn, thật sự so với bây giờ thì chỉ có hình ảnh hồ ly lạnh lùng là đáng yêu hơn. Cậu nhóc mập mạp bị ném quả cầu tuyết đang nhìn trừng trừng vào ống kính. Tuy rằng có thể nhìn thấy sự thông minh sau này trong ánh mắt, nhưng mà trên gương mặt thiếu niên vẫn rất xa cách.
Một bức ảnh khác, cậu nhóc ngồi ở trên ghế mây, bộ dáng cụ non đọc một tờ báo, bức ảnh sáng lạn khiến người ta không muốn rời mắt.
Giản Lộ lại nhìn lại cậu bé, có một loại cảm xúc dâng lên trong lòng. Cô mìm cười nhìn sang tấm hình bên cạnh.
Bức ảnh này hẳn là chụp qua cửa kính nào đó, cảnh vật không rõ ràng lắm, nhưng vẫn nhìn thấy một đầu đường đông đúc.
Người qua lại tấp nập.
Chính là giờ tan học của một trường nào đó, ánh nắng chiều thu chiếu trải lên cảnh vật, mọi người đều vội vàng lướt qua. Nhà cửa hai bên đường, còn có hàng cây, tất cả đều rất quen thuộc với Giản Lộ, tuy nhiên.
Một bóng dáng chìm trong đám người, tóc dài, váy trắng, gầy gầy mà ngây thơ. Là một cô bé. Cô chỉ chăm chú đi trên đường, chìm vào suy nghĩ của bản thân, hoàn toàn không phát hiện cách đó không xa có một đôi mắt thâm tình mà im lặng ngóng nhìn cô…
Giản Lộ ngây ngốc nhìn vào tấm ảnh thật lâu.
Trong tâm lại cuồn cuộn dậy sóng.
Rồi sau đó, cũng bớt kích động, bình tĩnh lại. Khóe miệng không tự giác cong lên một độ cong hạnh phúc, thì ra hạnh phúc nhất cũng không phải nghe được những lời nói thề non hẹn biển, chết đi sống lại, chỉ cần biết rằng, mặc kệ là khi nào bản thân quay người lại đều có một người khác yên lặng chờ đợi, đó là điều hạnh phúc nhất thế gian…
Giản Lộ đi đến trước cửa phòng tắm, đẩy cửa đi vào, cẩn thận đóng cửa lại.
Đang nằm trong bồn tắm, Lâm An Thâm bị sốc: “Em, em làm gì…?"
Cô ấy sao đột nhiên lại xông vào… Hơn nữa, nụ cười kỳ quái trên khóe miệng kia là sao…
Giản Lộ tiến từng bước đến trước mặt anh: “Xem anh tắm mà."
Lâm An Thâm nhìn thái độ hiển nhiên của cô mà quẫn, càng thấy vẻ tươi cười của cô giống lưu manh hơn.
Giản Lộ cười càng tươi, thì ra hồ ly trưởng thành vẫn đáng yêu như trước kia: “Lâm An Thâm, anh làm sao mà một người đàn ông trưởng thành còn tắm bong bóng?"
Lâm An Thâm thu hồi mọi quẫn ý vào trong, bất động thanh sắc trừng mắt với cô. Vì sao không thể tắm… đàn ông trưởng thành không cần thư giãn, không cần hưởng thụ, không cần giải tỏa sao?! Hơn nữa anh cũng chỉ tắm bong bóng mà thôi!
Giản Lộ nhìn bong bóng dính trên cằm anh, lại nhìn thấy chút xấu hổ trên mặt anh, lại không nín cười được: “Ha ha, em thật sự không biết lúc tắm anh lại buồn cười như vậy. Lâm An Thâm, em đề nghị anh tự vẽ một bức tranh mình đang tắm…!" Nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu, càng nhìn càng đáng yêu…
Lâm An Thâm không kìm được, đây là đùa giỡn trắng trợn!
“Giản Lộ, anh đang tắm."
“Em biết mà, cho nên em đang nhìn anh tắm. Bộ dáng anh ngâm mình trong nước… Thật gợi cảm…"
“Em đi ra ngoài trước."
“Không cần. Anh tắm thế nào mà mặt còn đỏ như vậy, mặt anh như vậy thật buồn cười."
“Anh muốn tắm, em ở trong này anh tắm không được."
“Có cái gì mà thẹn thùng, anh ở đó sờ đều sờ qua, bây giờ nhìn một chút còn không được sao?"
Giọng Lâm An Thâm trầm xuống: “Giản Lộ, cho em một cơ hội cuối cùng để đi ra ngoài!"
Giản Lộ không sợ chết nói: “An Thâm, ngoan, ngoan…"
“Đi ra ngoài!"
“Em trai, cậu tắm của cậu, chị nhìn của chị."
Lâm An Thâm bạo phát, ngượng quá thành giận.
Hai giây sau, trong một phòng tắm trên lầu 3 của Lâm trạch phát ra tiếng đập nước bùm bùm, còn có tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa…
Lâm An Thâm nói: Không được! …
Giản Lộ cúi đầu lẩm bẩm, có phải cô nội thương chưa đủ nặng, còn muốn cô bị ngoại thương…
Lại ngẩng đầu nhìn đường, cô bị dọa đến sửng sốt. Trước mắt là năm người âu phục tinh tráng xếp thành hàng thẳng tắp, mắt lam mũi thẳng, nhưng mà miệng phun ra rõ ràng là tiếng Hán: “Lâm tiểu thiếu gia, tiểu thiếu phu nhân, xin mời đi bên này."
Giản Lộ há hốc miệng.
… Vườn sao băng? Hay là… Bong bóng mùa hè?
Đảo mắt muốn Lâm An Thâm véo hai má của cô xem có đau không, nhưng mà nhìn sắc mặt lãnh đạm của anh thì cô cũng tỉnh ra…
A… Thì ra đều là sự thực…
Không để cho Giản Lộ nghĩ nhiều nữa, lúc này 5 bộ âu phục cùng đồng loạt lùi xuống hai bên, sau đó Giản Lộ có thể thấy ghế trước của một xe limosine, một vị phu nhân đi xuống.
Giày cao gót, hoa phục, trang điểm tinh tế.
Cỡ nào là Vườn sao băng… Cỡ nào là Bong bóng mùa hè…
Lâm mẹ đi tới trước mặt Giản Lộ, nhìn thấy bộ dạng con dâu vẫn đang suy nghĩ linh tinh, cảm thấy buồn cười: “Tiểu Lộ, đứa nhỏ này đứng ở dưới nắng làm gì, mẹ với bố con đã chờ sốt ruột rồi."
Giản Lộ hoàn hồn, Lâm mẹ đã muốn dắt tay cô: “Mẹ…"
Lâm mẹ vuốt sợi tóc rối trên mái Giản Lộ, chính bà cũng không biết tại sao cô con dâu này rất hợp mắt bà: “Bé ngoan! Sao trễ như vậy mới đến?"
Vấn đề này làm khó Giản Lộ, cô quay đầu, cầu cứu phía Lâm An Thâm.
Ai ngờ anh đeo bộ mặt không thèm quan tâm, ý tứ cũng có thể hiểu được, cùng lắm thì nói thật.
Mắt Giản Lộ oán hận nhìn Lâm An Thâm như hai con dao nhỏ, anh dám nhìn cô với anh mắt như vây, vì thế tương kế tựu kế: “Vừa nãy Lâm An Thâm cùng người đẹp Hàn Quốc nói chuyện ở trong kia." Đây chính là lời nói thật…
Lâm mẹ vừa nghe, liền cười rộ lên, mắt đẹp nhìn về hướng Lâm An Thâm bên kia, rất nhanh lại quay lại nhìn Giản Lộ. Bà không phiền mà đi truy cứu vấn đề này, nắm tay Giản Lộ đi về phía trước: “Đi, chúng ta về nhà. Đã giữa trưa, đều đã đói bụng cả rồi?"
Giản Lộ đang muốn gật đầu, nhưng mà Lâm An Thâm vốn luôn trầm mặc lại mở miệng: “Bọn con ở khách sạn. Đến thọ yến tối nay thì bọn con về."
Giản Lộ âm thầm kéo kéo áo anh, đây rõ ràng là không có chút lễ phép nào.
Quả nhiên, Lâm mẹ ngạc nhiên một chút.
Lâm An Thâm vẫn là biểu tình như vậy, nắm tay Giản Lộ đi về phía xe taxi.
Lâm mẹ không kịp trở tay.
Giản Lộ cuống quýt kéo Lâm An Thâm lại, trong cái khó ló cái khôn: “Chồng à… em đau bụng…"
Lâm An Thâm nhanh tay đặt lên bụng cô, gấp gáp hỏi tình trạng cô: “Đau ở đâu?"
Giản Lộ bắt lấy cơ hội, bám vào bả vai Lâm An Thâm nói nhỏ: “Nghe lời mẹ anh về nhà, em nói cho anh Châu Kiệt Luân là ai!"
Lâm An Thâm muốn đứng thẳng dậy.
Giản Lộ dùng sức kéo anh xuống.
Lâm An Thâm trầm mặc hai giây, cân nhắc trước sau cuối cùng đồng ý: “Được."
Lâm mẹ còn chưa hiểu gì.
Giản Lộ đã cười tủm tỉm gọi bà: “Mẹ, chúng ta về nhà, con đói lắm rồi!"
Lâm mẹ được một phen vui vẻ, lại lo lắng liếc mắt nhìn Lâm An Thâm một cái, chỉ thấy vẻ mặt của anh là ngầm đồng ý, khác hẳn dáng vẻ kiên trì vừa rồi. Lâm mẹ cười mang theo ánh mắt cảm kích nhìn về phía Giản Lộ.
Giản Lộ tặng cho Lâm mẹ một vẻ mặt sáng lạn.
Âu phục nam thay bọn họ mở cửa xe, Giản Lộ kéo Lâm An Thâm ngồi vào trong xe, nhìn thấy Lâm bố đang ngồi ngay sau hàng ghế lái. Theo bản năng, Giản Lộ ngồi nghiêm chỉnh: “Bố…"
Lâm bố gật đầu sau đó nhìn Lâm An Thâm.
Mà Lâm An Thâm trừ bỏ im lặng chính là hờ hững.
Giản Lộ dùng sức, véo cái lưng anh, bây giờ anh mới không nặng không nhẹ nói: “Bố."
Lâm bố thu hồi tầm mắt: “Đi đều mệt rồi, về nhà ăn cơm xong rồi nghỉ ngơi cho khỏe, phòng của hai đứa đã dọn dẹp rồi."
Lâm An Thâm nghe xong, cũng không có biểu tình gì mới.
Lúc này Lâm mẹ cũng lên xe, ngồi vào vị trí bên cạnh ghế lái, vừa tắt di động vừa để vào túi xách sau đó quay người lại nói: “An Thâm, mẹ sửa lại địa chỉ chuyển hành lý của dịch vụ chuyển phát rồi. Để cho họ trực tiếp đưa hành lý đến nhà, được không, lần đầu tiên Tiểu Lộ xa nhà, ở nhà mình có vẻ dễ dàng hơn."
Nói xong, trong xe liền im lặng.
Giản Lộ nghe được tiếng tim mình nhảy thót một cái. Thật là, mỗi lần Lâm An Thâm cùng bố mẹ với ông nội anh nói chuyện lại khiến cô căng thẳng một phen.
“Ừ." Lâm An Thâm suy nghĩ sâu xa một chút rồi mới đáp.
Giản Lộ nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó chiếc xe bắt đầu chạy dưới bầu trời xanh thẳm. Phía trước, phía sau cũng có xe đi theo, khiến Giản Lộ rất căng thẳng.
Tới Lâm gia.
Giản Lộ theo Lâm bố, Lâm mẹ xuống xe, mà lúc này những người đàn ông mặc âu phục cũng không theo kịp. Xuống xe xong, còn có một người đàn ông từ tốn lại đây lấy xe đưa vào gara.
Giản Lộ giương mắt, trước mắt là một tòa nhà hoa lệ mà yên tĩnh, bị bao quanh vởi một khu vườn lớn tràn ngập trong sắc xanh, mang sắc thời gian.
Không đợi cho Giản Lộ thưởng thức nhiều hơn, cửa lớn đã mở ra, Lâm bố dẫn đầu bước vào nhà, trong nhà đã sớm có vài người hầu cúi đầu chào cung kính.
Giản Lộ mơ màng theo đuôi đi vào Lâm trạch.
Nhưng mà tất cả đều rất rõ ràng như nói với cô tất cả đều là sự thật. Ví dụ như động tác của những người xung quanh bỗng trở nên cứng nhắc. Nắm tay cô không tự giác cũng siết chặt.
Giản Lộ đảo mắt nhìn, biểu tình trên mặt anh thủy chung vẫn không đổi.
Đạm mạc có thừa.
Giản Lộ cảm thấy nơi nào đó trong lòng vừa bình tĩnh trở lại.
Vào đại sảnh, liền thấy Lâm ông nội đang ngồi ngay ngắn trên sô pha, nhắm mắt nghe người mặc âu phục ở phía sau thì thầm cái thì đó với ông. Sau đó ông liền mở mắt, thanh minh mà hữu thần, không giận mà có uy.
Nhất thời, Giản Lộ căng thẳng: “Ông, ông nội khỏe…"
Lâm ông nội hừ một tiếng, đứng dậy tiến về phía nhà ăn.
Lâm mẹ tới vỗ vỗ bả vai Giản Lộ: “Bé ngoan, ông nội các con nhìn thấy mấy đứa đương nhiên vui vẻ. Đi, đi ăn cơm trước."
Giản Lộ gật gật đầu, nhưng mà cô thật sự không cười nổi, đành phải đi theo tới trước bàn cơm ngồi xuống.
Người hầu rất thành thục chia đồ ăn, đặt bát đĩa lên bàn không phát ra một chút âm thanh. Chia đồ ăn xong, mọi người im lặng dùng cơm.
Giản Lộ bỗng nhiêu hiểu được rõ ràng tính cách lạnh như băng kia của Lâm An Thâm thì ra không phải do trời sinh.
Ăn cơm xong, Lâm ông nội rốt cục cũng mở miệng: “An Thâm, hai đứa lên lầu nghỉ ngơi mọt lúc. Đêm nay đừng quên anh cũng là chủ nhân."
Lâm An Thâm từ chối cho ý kiến, mang theo Giản Lộ lên phòng của mình.
Mở cửa phòng, hành lý của họ đã sớm được để ở một bên.
Giản Lộ rất hứng thú đánh giá nơi ở hồi nhỏ của Lâm An Thâm.
Phòng rất rộng, ánh sáng chan hòa, tuy rằng bên trong không có cảm giác ấm áp của hơi người, nhưng mà lại cảm nhận được ánh nắng rất ấm. Hơn mười năm anh không trở về nơi này mà trong phòng cũng không dính một hại bụi.
Jumbo said: Chị gái, chị nghĩ người ta thuê một đống người giúp việc như vậy để làm chi. Đừng đánh giá Lâm gia như nhà bình thường, ko phải mẹ anh ấy dọn đâu.
Căn phòng này được chăm sóc rất cẩn thận.
Lâm An Thâm không hiểu nụ cười không rõ ý tứ của cô, lập tức đi đến chỗ hành lý bắt đầu sắp xếp.
Giản Lộ tiếp tục quan sát căn phòng, trên bức tường màu trắng treo vài bức tranh Lâm An Thâm do vẽ tay. Màu đen và trắng, kiến trúc, sắc thái cùng hình khối không bỏ hết được nét trẻ con nhưng mà trong mỗi bức tranh đều rất có thần.
Giản Lộ không tự giác mà tự hào, thì ra lúc anh vẫn còn vắt mũi chưa sạch mà đã giỏi giang như vậy rồi…
Chính giữa một bức tường, có dán một chữ hỉ (囍) đỏ tươi thật lớn, mà ngoài cửa phòng cũng có một bức. Chữ hỉ kia lặng yên đứng đó nhưng mà trong lòng Giản Lộ lại thật cảm động.
Lại nhìn bài trí xung quanh, một chiếc giường lớn, một chiếc tủ quần áo gỗ đào màu đen, không xa có kê một chiếc ghế sô pha đơn, một giá vẽ gỗ, bên cạnh là một bức tường đặt toàn sách, trên đó là những quyển sách dày cùng những giấy chứng nhận và cúp thưởng, phần lớn là những giải thưởng quốc tế có uy tín.
Mặt khác còn có vài bức hình.
Giản Lộ đến gần xem, vừa nhìn thấy liền ôm bụng cười to.
Lâm An Thâm nhìn thấy bộ dạng ngu ngốc này của Giản Lộ, không nghĩ gì nhiều, cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Giản Lộ càng cười lớn hơn nữa, bộ dáng trẻ con này, như vậy mà còn xấu hổ… Chậc chậc chậc…
Lại nhìn về phía cậu nhóc đã lớn, thật sự so với bây giờ thì chỉ có hình ảnh hồ ly lạnh lùng là đáng yêu hơn. Cậu nhóc mập mạp bị ném quả cầu tuyết đang nhìn trừng trừng vào ống kính. Tuy rằng có thể nhìn thấy sự thông minh sau này trong ánh mắt, nhưng mà trên gương mặt thiếu niên vẫn rất xa cách.
Một bức ảnh khác, cậu nhóc ngồi ở trên ghế mây, bộ dáng cụ non đọc một tờ báo, bức ảnh sáng lạn khiến người ta không muốn rời mắt.
Giản Lộ lại nhìn lại cậu bé, có một loại cảm xúc dâng lên trong lòng. Cô mìm cười nhìn sang tấm hình bên cạnh.
Bức ảnh này hẳn là chụp qua cửa kính nào đó, cảnh vật không rõ ràng lắm, nhưng vẫn nhìn thấy một đầu đường đông đúc.
Người qua lại tấp nập.
Chính là giờ tan học của một trường nào đó, ánh nắng chiều thu chiếu trải lên cảnh vật, mọi người đều vội vàng lướt qua. Nhà cửa hai bên đường, còn có hàng cây, tất cả đều rất quen thuộc với Giản Lộ, tuy nhiên.
Một bóng dáng chìm trong đám người, tóc dài, váy trắng, gầy gầy mà ngây thơ. Là một cô bé. Cô chỉ chăm chú đi trên đường, chìm vào suy nghĩ của bản thân, hoàn toàn không phát hiện cách đó không xa có một đôi mắt thâm tình mà im lặng ngóng nhìn cô…
Giản Lộ ngây ngốc nhìn vào tấm ảnh thật lâu.
Trong tâm lại cuồn cuộn dậy sóng.
Rồi sau đó, cũng bớt kích động, bình tĩnh lại. Khóe miệng không tự giác cong lên một độ cong hạnh phúc, thì ra hạnh phúc nhất cũng không phải nghe được những lời nói thề non hẹn biển, chết đi sống lại, chỉ cần biết rằng, mặc kệ là khi nào bản thân quay người lại đều có một người khác yên lặng chờ đợi, đó là điều hạnh phúc nhất thế gian…
Giản Lộ đi đến trước cửa phòng tắm, đẩy cửa đi vào, cẩn thận đóng cửa lại.
Đang nằm trong bồn tắm, Lâm An Thâm bị sốc: “Em, em làm gì…?"
Cô ấy sao đột nhiên lại xông vào… Hơn nữa, nụ cười kỳ quái trên khóe miệng kia là sao…
Giản Lộ tiến từng bước đến trước mặt anh: “Xem anh tắm mà."
Lâm An Thâm nhìn thái độ hiển nhiên của cô mà quẫn, càng thấy vẻ tươi cười của cô giống lưu manh hơn.
Giản Lộ cười càng tươi, thì ra hồ ly trưởng thành vẫn đáng yêu như trước kia: “Lâm An Thâm, anh làm sao mà một người đàn ông trưởng thành còn tắm bong bóng?"
Lâm An Thâm thu hồi mọi quẫn ý vào trong, bất động thanh sắc trừng mắt với cô. Vì sao không thể tắm… đàn ông trưởng thành không cần thư giãn, không cần hưởng thụ, không cần giải tỏa sao?! Hơn nữa anh cũng chỉ tắm bong bóng mà thôi!
Giản Lộ nhìn bong bóng dính trên cằm anh, lại nhìn thấy chút xấu hổ trên mặt anh, lại không nín cười được: “Ha ha, em thật sự không biết lúc tắm anh lại buồn cười như vậy. Lâm An Thâm, em đề nghị anh tự vẽ một bức tranh mình đang tắm…!" Nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu, càng nhìn càng đáng yêu…
Lâm An Thâm không kìm được, đây là đùa giỡn trắng trợn!
“Giản Lộ, anh đang tắm."
“Em biết mà, cho nên em đang nhìn anh tắm. Bộ dáng anh ngâm mình trong nước… Thật gợi cảm…"
“Em đi ra ngoài trước."
“Không cần. Anh tắm thế nào mà mặt còn đỏ như vậy, mặt anh như vậy thật buồn cười."
“Anh muốn tắm, em ở trong này anh tắm không được."
“Có cái gì mà thẹn thùng, anh ở đó sờ đều sờ qua, bây giờ nhìn một chút còn không được sao?"
Giọng Lâm An Thâm trầm xuống: “Giản Lộ, cho em một cơ hội cuối cùng để đi ra ngoài!"
Giản Lộ không sợ chết nói: “An Thâm, ngoan, ngoan…"
“Đi ra ngoài!"
“Em trai, cậu tắm của cậu, chị nhìn của chị."
Lâm An Thâm bạo phát, ngượng quá thành giận.
Hai giây sau, trong một phòng tắm trên lầu 3 của Lâm trạch phát ra tiếng đập nước bùm bùm, còn có tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa…
Lâm An Thâm nói: Không được! …
Tác giả :
Phong Tử Tiểu Thư