Gả Cho Cựu Nguyên Soái Ốm Yếu Bệnh Tật
Chương 40
Chương 40 Canh hai
La Nhĩ nói không sai, khoảng mười phút sau, bọn họ lái xe vào khu vực bệnh viện Kha Kha theo dọc con đường rộng.
Bệnh viện Kha Kha là tòa kiến trúc lớn nhất trên đảo Kha Kha, tổng thể có màu bạc nhàn nhạt. Một số tòa độc lập nối với nhau bằng cầu vượt nhiều màu sắc, tô điểm nhìn rất đẹp mắt.
Lục Vãn Vãn và Cố Huấn Đình xuống xe, La Nhĩ tạm biệt họ.
Hai người bước vào cửa, dựa theo chỉ dẫn đi vào trong, rất nhanh đã gặp được người phụ trách tiếp đón họ lần này.
Một giống cái mang bộ đồng phục màu xanh nhạt.
Cô có mái tóc xoăn dài màu đỏ tía, hốc mắt sâu và hai vết sẹo rõ ràng trên má.
“Xin chào, cho hỏi có phải là cô Lục Vãn Vãn?" Một số âm điện tử kỳ lạ phát ra từ cô ấy, có lẽ đây là một cô gái nói chuyện dựa vào máy phát âm.
Lục Vãn Vãn cười lịch sự với cô ấy, “Xin chào, là tôi đây."
“Tôi là Khả Khả." Giống cái nọ cong khoé môi, để lộ một nụ cười cứng ngắc, cô vươn tay chỉ về hướng thang truyền tự động thay đổi tốc độ trong phòng, “Mời hai..."
Cô ấy khựng lại, nhìn Nhuyễn Nhuyễn bên cạnh Lục Vãn Vãn và Phương Phương đứng ở phía sau, mỉm cười, “Mời bốn vị theo tôi."
Lần đầu tiên Lục Vãn Vãn gặp người liệt Phương Phương và Nhuyễn Nhuyễn vào hàng người trong cuộc, ấn tượng với Khả Khả ngay lúc đó tốt lên rất nhiều.
Bọn họ không đi bao xa thì đã gặp nơi kiểm tra đầu tiên.
Lục Vãn Vãn đặc biệt đọc sách hướng dẫn, bữa sáng đã chuẩn bị từ sớm, đặt trong bụng của Phương Phương, đợi sau khi hạng mục kiểm tra cần để bụng rỗng kết thúc rồi sẽ ăn.
Các bác sỹ ở đây trông rất bình tĩnh khi thấy Cố Huấn Đình, có lẽ đã nhìn thấy nhiều rồi.
Một số kiểm tra thông thường nhanh chóng kết thúc, sau khi nghỉ ngơi và ăn uống đơn giản, Khả Khả dẫn bọn họ đến một phòng kiểm tra toàn diện có đầy đủ các thiết bị ở trong cùng, nơi chỉ dành cho khách vip sử dụng.
Những máy móc bên trong phòng kiểm tra tốt hơn gấp nhiều lần so với phòng trị liệu trong nhà Lục Vãn Vãn, thậm chí còn có máy kiểm tra thể lực và sức mạnh tinh thần.
Cố Huấn Đình nhìn hai cỗ máy đó, liền siết chặt tay, không để ai phát hiện.
Đã bảy năm rồi.
Trong phòng kiểm tra tổng quát có một người thú vận bộ đồng phục màu trắng, tuổi tác cũng không lớn, anh ta đeo mắt kính, nhìn rõ hình dáng của Cố Huấn Đình thì đồng tử bèn thắt chặt một lúc, nhưng nhanh chóng hiện ra một nụ cười tươi tắn, chào hỏi, “Chào mọi người, tôi là Kha Kha."
Lục Vãn Vãn bĩnh tĩnh lại, người thú trước mặt đây có lẽ là viện trưởng của bệnh viện Kha Kha.
“Kha Kha, đây là một số báo cáo kiểm tra của quý ông này." Khả Khả chạm quang não, chuyển những tài liệu này cho viện trưởng Kha Kha.
“Cảm ơn em yêu." Kha Kha không kiêng kỵ gì, hôn lên khoé miệng của Khả Khả.
Lục Vãn Vãn lần đầu tiên có cảm giác được hít drama ngay trước mặt.
Kha Kha lướt qua báo cáo, sắc mặt hơi nghiêm trọng, anh ngẩng đầu muốn nói gì đó, nhưng cứ cảm thấy sởn tóc gáy.
Ngẩng đầu lên, đối diện chính là ánh mắt của Cố Huấn Đình.
Đó là ánh mắt có chút kinh ngạc, có chút khiếp sợ, lại giống như mang chút ý tứ khác.
Kha Kha thở dài, trở lại vẻ ôn hoà, “Khả Khả, em có thể dẫn quý cô này và hai robot đến phòng chờ chờ bọn anh không?"
“À..." Lục Vãn Vãn có chút lo lắng.
Cố Huấn Đình thu lại cảm xúc sắp không kiềm chế được trong đáy mắt, sờ vành vũ, “Tôi không sao."
Trong lòng Lục Vãn Vãn nghĩ có quỷ mới tin anh, con mèo công chúa anh lần nào cũng nói dối.
Nhưng cô nhìn thấy dáng vẻ ấn vành mũ của anh, nghĩ đến chuyện vô tình thấy đôi tai của anh trước đây, đành thở dài, lấy ra bình nước ép quả tử ngọc ấm áp từ bụng của Phương Phương, nhét vào tay anh, “Tôi đợi anh ở bên ngoài."
Lục Vãn Vãn và đám Phương Phương rời khỏi căn phòng, cửa đóng lại, Kha Kha cười bất lực, “Ngài cựu...cựu nguyên soái, không ngờ có thể thấy anh bằng xương bằng thịt ở đây."
Lúc Lục Vãn Vãn trao đổi chỉ cung cấp một phần tư liệu kiểm tra tại hành tinh Tiểu Lộc của Cố Huấn Đình lúc trước, chứ không nói ai cần khám bệnh, vì vậy khi Kha Kha nhận ra Cố Huấn Đình vẫn rất ngạc nhiên.
Cố Huấn Đình không phản đối cách xưng hô với anh.
Đây là lần đầu tiên anh gặp người thú trước mặt, nhưng việc đối phương biết anh cũng rất bình thường, cái tên “cựu nguyên soái" này cứ như một nhãn hiệu dán lên người anh.
Kha Kha đẩy cặp kính, “Không biết anh có ấn tượng với tôi không, tôi cũng ở trong khoa y...Đại học Quân sự Thủ đô, tôi là Tạ Kha."
Cố Huấn Đình lắc đầu, Tạ Kha cũng không lấy làm lạ.
Năm đó khi Cố Huấn Đình vào nhập học, anh cũng sắp tốt nghiệp rồi, cộng thêm Cố Huấn Đình nhập học tuổi còn khá nhỏ, anh lớn hơn Cố Huấn Đình đến mười một tuổi.
Năm đó, tài năng của Cố Huấn Đình bộc lộ rất rõ, khí phách tuổi trẻ không thể che giấu, cộng thêm anh ta rõ ràng là người thú họ mèo, nhưng có thể đánh nhiều người thú họ voi, họ gấu, họ khuyển (chó) lớn hơn anh ta nhiều phải ngã lăn ra đất, điều này từng khiến một người thú rõ ràng họ gấu mèo nhỏ, nhưng lực chiến đấu lại yếu đến kinh người là anh vô cùng ngưỡng mộ.
Nhưng hai người vẫn chưa từng gặp qua nhau, cũng không có giao tình gì đặc biệt, sau này Cố Huấn Đình xảy ra chuyện, Tạ Kha cũng chỉ cảm thán vài câu rồi thôi.
“Nói ra thì anh vẫn là người tôi ngưỡng mộ năm đó." Lời của Tạ Kha nửa thật nửa đùa, hàn huyên vài câu rồi vào chủ đề chính, “Không rõ anh Cố có tiện bỏ mũ xuống không?"
Cố Huấn Đình khựng lại, bỏ mũ xuống, để rồi lộ ra đôi tai màu trắng đen, phảng phất như bị đốt cháy, gần như trụi hoàn toàn và không có cách nào thu lại.
Đồng tử của Tạ Kha co lại, nghĩ đến những bệnh nhân đã từng bị chiếu xạ, được gửi đến để chữa trị đó, anh đẩy kính, “Di chứng cộng với bức xạ?"
Cố Huấn Đình gật đầu, anh bị trụi lông cũng không phải ngày một ngày hai, chỉ là lúc trước không nghiêm trọng như vậy.
“Ừm." Tạ Kha gật đầu, “Anh Cố, đầu tiên hãy kiểm tra thể lực, sức mạnh tinh thần và bể tinh thần đi."
Cố Huấn Đình rất hợp tác, hơn một giờ sau, Tạ Kha cầm báo cáo kiểm tra vừa được in ra, cười khổ một tiếng, “Anh có thể sống đến ngày hôm nay đúng là kỳ tích."
Bệnh viện Kha Kha mở hơn một trăm năm nay, dù không bì được với một số bệnh viện ở hành tinh Thủ đô, nhưng chữa trị xem như khá tốt, nhưng cho dù là vậy, người thú bị bức xạ, khả năng khoẻ lại đã nhỏ càng thêm nhỏ.
Người thú may mắn thì có thể sống sót, nhưng đa số chẳng sống được mấy năm, càng không thể có khả năng biến thành hình thú.
Dưới tình trạng không nhận được sự chữa trị tốt, Cố Huấn Đình có thể sống đến hôm nay, thật sự là một điều kỳ diệu.
Tạ Kha phân tích những báo cáo này, sắc mặt Cố Huấn Đình nhợt nhạt, ngồi một bên chờ đợi, việc kiểm tra ban nãy đã làm cho tình hình bể tinh thần của anh càng tệ.
Sau một lúc, Tạ Kha mới thoát ra khỏi trạng thái nhập tâm nghiên cứu, bỗng nghĩ đến điều gì, nói, “Tiêu rồi, giống cái bên ngoài kia có biết tình trạng của anh không?"
Trong lòng Cố Huấn Đình có chút bất an, vừa lắc đầu lại vừa gật đầu, giọng nói lạnh đi, “Anh đã nói gì với cô ấy?"
Tạ Kha vươn hai tay lên làm tư thế đầu hàng, “Anh vẫn nên đội mũ lên đi, vừa rồi tôi không cẩn thận gửi báo cáo của anh và phương án chữa trị có tính khả thi bảy phần nghìn cho cô ấy rồi."
Cố Huấn Đình nghe thế, trong phút chốc như rơi vào hầm băng, môi mím chặt.
Trong những ngày như được ánh sáng cứu rỗi, anh nghĩ ra vô vàn lý do khiến Lục Vãn Vãn từ bỏ anh, cũng hiểu rõ chuyến hành trình đến tinh cầu Man-se-la lần này có lẽ là điểm dừng chân cuối cùng mà họ còn ở với nhau.
Tình hình của anh, anh hiểu rất rõ, căn bản không có khả năng trị khỏi, cho dù có, giá cả cũng rất đắt đỏ, anh biết mình không nên hy vọng Lục Vãn Vãn sẽ hy sinh vì anh thêm nữa, dù sao cô cũng chẳng nợ gì anh.
Những ngày ở chúng với nhau đã đủ ấm áp.
Anh đã sẵn sàng để rời xa cô, và cũng đã hoàn thành thiết kế hạt nhân phi thuyền vào ngày trước, sửa lại Phương Phương một chút.
Chỉ là, thật sự đã đến lúc phải để cho Lục Vãn Vãn hiểu rõ tình hình của mình, rốt cuộc sắp đến lúc từ biệt,nhưng anh vẫn không kìm được sự ích kỷ không muốn để cô biết.
“Tôi có thể vào được không?" Giọng nói của Lục Vãn Vãn vọng ngoài cửa, Cố Huấn Đình hiếm khi bộc lộ sự hoảng loạn ra ngoài, nhẹ mở to mắt, đôi tai run lên.
Kha Kha bước tới mở cửa, tiểu công chúa lúng túng đội mũ lên.
Nhưng...
Lục Vãn Vãn đã nhìn thấy rồi, đôi tai hầu như đã trụi lủi còn nghiêm trọng hơn trong báo cáo viết.
Nhưng cô giả vờ như không nhìn thấy, bước vào tự nhiên như trước, “Cố tiên sinh, mệt không?"
Đuôi mắt Cố Huấn Đình đỏ lên, giống như một chú mèo đang xù lông, nhưng anh không thể nói ra một lời nào.
“Bác sỹ Kha Kha, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi, Phương Phương, em ở lại đây."
Lục Vãn Vãn chu đáo không nhìn biểu cảm của Cố tiên sinh, cũng không nói ra chuyện mũ đội bị lệch, cô chỉ đi cùng Kha Kha đến một phòng ở bên cạnh.
Cửa đóng lại, Tạ Kha cười, “Tôi còn nghĩ rằng cô sẽ lựa chọn từ bỏ anh ta sau khi xem xong báo cáo và phương án chữa trị bảy phần nghìn.
Lục Vãn Vãn tránh chủ đề này, cô chỉ lấy ra một phần báo cáo, chỉ vào một chỗ trong đó, “Đây là gì?"
Vừa rồi cô đã xem qua báo cáo của tiểu công chúa khi ở bên ngoài, những vết thương bên ngoài cũng tương tự như lần kiểm tra trên hành tinh Tiều Lộc, chỉ là thêm một phân tích về bể tinh thần nghiêm trọng nhất.
“Chỗ này có một nhóm bức xạ không thể bị phá huỷ, chính bởi vì những bức xạ này, bể tinh thần của anh ta mới bị vỡ ra." Tạ Kha chỉ vào chỗ đó, “Thông thường khi nhiễm phải bức xạ nghiêm trọng như vậy, trên lý thuyết không có khả năng biến thành hình thú, hơn nữa một phần ký ức cũng sẽ bị mất đi vì tổn thương."
Tạ Kha nói, “Bể tinh thần vỡ nát, cộng thêm sự dày vò của bức xạ trong thời gian dài, vì vậy có lẽ anh ta vẫn luôn trong sự đau đớn kéo dài."
Lục Vãn Vãn nghe anh ta nói, nắm chặt tay có hơi áy náy.
Cô biết anh vẫn luôn trong tình trạng sức mạnh tinh thần bạo động, nhưng không biết nó nghiêm trọng đến mức cả bể tinh thần cũng đã vỡ, những bức xạ đó tập trung gần bể tinh thần, chẳng trách mỗi lần cô truyền dị năng vào trong cơ thể của tiểu công chúa, thì đều cảm thấy như đang kết nối với hố đen.
Tạ Kha thở dài, “Hơn nữa, chức năng cơ thể anh ta rất kém, bị suy dinh dưỡng trong thời gian dài, nếu như ăn thịt thú trực tiếp, có lẽ sẽ nôn. Độ trưởng thành của xương chỉ có 70%, khung xương vẫn chưa phát triển hoàn toàn, hình thú đoán rằng phát triển càng yếu."
Tạ Kha càng nói thì ánh mắt càng thay đổi, người thú không thể ăn thịt, là loài mèo có lông nhưng lại trụi hết cả, bể tinh thần cũng bị phá huỷ, thể lực giảm sút, thật là một con mèo thê thảm.