Gả Cho Cựu Nguyên Soái Ốm Yếu Bệnh Tật
Chương 14
Chương 14 Tôi đây
Cháo ấm nóng chảy xuống thực quản, dạ dày rỗng của Cố Huấn Đình cũng ấm lên từng chút.
Năng lượng từ từ tràn đầy khắp thân thể anh, khói bốc lên làm đỏ khóe mắt anh, xem ra càng thêm ăn ý với màu sắc tổng thể của căn phòng.
Có lẽ là mùi vị không tệ, đến lúc Cố Huấn Đình hồi phục lại tinh thần, thì đã ăn xong bát cháo, đến một hạt gạo cũng không bỏ sót.
“......" Cố Huấn Đình ngại ngùng đặt thìa xuống, nhìn thấy Phương Phương nhanh nhẹn thu dọn bát đũa, màn hình điện tử sáng lên, “Vãn Vãn muốn ngài nghỉ ngơi cho tốt."
Giọng nói của Cố Huấn Đình có hơi khản đặc, “Ừm."
Bụng anh ấm lên, tràn đầy cảm giác no mà anh đã lâu không có, đến cả trái tim cũng ấm dần lên. Lúc này, Cố Huấn Đình mới chú ý đến hạt sáng vẫn luôn tồn tại trong người anh dường như cũng đã biến mất.
Là Lục Vãn Vãn giúp anh trị liệu sao?
Đáy mắt lướt qua một chút kinh ngạc, Cố Huấn Đình mím môi.
Vết thương tạo thành do tia laser được tiểu đội A trang bị, ngay cả bệnh viện tốt nhất hành tinh Thủ đô cũng không định chữa khỏi, nếu đúng là Lục Vãn Vãn giúp anh trị thương, vậy thì Lục Vãn Vãn đã thức tỉnh thiên phú rồi sao?
Cô còn ưu tú hơn anh nghĩ rất nhiều.
Mà người ưu tú như cô lại đi giúp đỡ anh.
Không lựa chọn những tên người thú có tình trạng hiện tại tốt hơn anh nhiều, mà lại hạ xuống bên cạnh anh như một luồng sáng.
Trái tim dường như bị đốt cháy bởi một cái gì đó, Cố Huấn Đình bị suy nghĩ của mình thiêu rụi.
Anh nắm chặt tay, cau mày suy nghĩ gì đó, qua rất lâu mới phảng phất như thoải mái một chút, đến đôi môi đang mím chặt cũng từ từ thả ra.
Bất kể thế nào, anh nghĩ trước tên vẫn nên nói cảm ơn với cô.
Chỉ có điều, vừa nghĩ đến hình dáng của Lục Vãn Vãn, Cố meo meo đã có hơi căng thẳng.
Nhưng phải nói với cô thế nào đây, hơn nữa so với việc nói cảm ơn trước, không phải càng nên nói câu xin lỗi với Lục Vãn Vãn trước tiên sao?
Cơ thể và bể tinh thần lực vẫn đang đau đớn, thế mà tư duy của Cố Huấn Đình không có bất cứ hạn chế nào, anh nghĩ, có lẽ anh có thể nói cùng với robot trước, luyện tập một chút?
Vì thế đợi Phương Phương bước vào, liền trở thành công cụ luyện tập của Cố nào đó một cách đáng thương→_→
Phương Phương mặt không biểu cảm nhìn người đàn ông nói không ra hơi và suy nhược trước mặt, âm thầm lấy máy ảnh chụp lại toàn bộ vẻ cả đầu mồ hôi, đỏ ửng cả mặt của Cố Huấn Đình, lưu vào trong đĩa cứng của mình.
Đây là lần đầu tiên nó làm chuyện như vậy, cảm giác vi mạch có hơi nóng lên vì xấu hổ.
Lúc Cố Huấn Đình gọi tên “Lục Vãn Vãn" lần thứ 10, anh cuối cùng cũng bỏ cuộc, bất lực hỏi Phương Phương tìm giấy bút.
Robot gia dụng vạn năng như Phương Phương tất nhiên là có, sau đó Cố Huấn Đình cầm tờ giấy to bằng bàn tay và một ngòi bút sắp hết mực.
Cố Huấn Đình: “....."
Anh nhận bút, đầu bút vẽ trong không trung, miêu tả hai chữ “Vãn Vãn", tai có hơi nóng.
——Còn về phía Lục Vãn Vãn, lại đang bận rộn trong phòng bếp.
Bởi vì đã đến buổi tối, Lục Vãn Vãn cho rằng Cố tiểu công chúa vẫn chưa tỉnh, cũng không quấy rầy anh. Cô cầm một miếng thịt thú hoang hệ họa cấp 3, khử đi tạp chất rồi xào ăn.
Thực phẩm có cấp bậc càng cao thì năng lượng chưa bên trong cũng càng nhiều, nhưng nó cũng có hai khuyết điểm, một là rất khó ăn, hai là rất đắt đỏ, hơn nữa mua cũng có hạn chế.
Lục Vãn Vãn là công dân đế quốc cấp năm, có thể mua tất cả thực phẩm từ cấp năm trở xuống, lúc trước cô đã mua rất nhiều loại thịt và rau xanh nhân lúc chúng còn tươi, cuối cùng phát hiện các loại thịt và rau xanh cấp ba là phù hợp với bản thân nhất.
Thịt cấp bốn trở lên mặc dù có rất nhiều năng lượng, nhưng tạp chất cũng rất nhiều, dùng dị năng của cô chỉ có thể thanh tẩy một phần nhỏ, sau khi ăn kinh mạch sẽ trướng lên rất đau, những tạp chất kia cũng sẽ xâm nhập vào trong cơ thể, ảnh hưởng đến việc tu luyện.
Ăn xong cơm, Lục Vãn Vãn trở về phòng, lòng ngực dâng lên cảm giác nguy hiểm không nói rõ.
Cô mở quang não ra, vừa kết nối vào mạng, chuẩn bị tìm kiếm một số tài liệu, bên tai vang lên âm thanh điện tử.
“Ding dong! Lời mời kết bạn của bạn đã được chấp nhận"
Lục Vãn Vãn nhanh chóng đăng xuất khỏi mạng hành tinh, có hơi căng thẳng mở quang não, vừa xem, quả nhiên là Bạch Văn Nhã đã chấp nhận lời mời của cô.
Lục Vãn Vãn vẫn đang nghĩ làm sao để chỉnh lý thông tin, Bạch Văn Nhã phía bên kia đã gửi đến lời mời gọi video.
Lục Vãn Vãn: “......"
Cô chỉnh sửa sơ qua quần áo, nhấn vào chấp nhận.
Rất nhanh, Bạch Văn Nhã, giống cái tự nhiên trung niên cô gặp ở trung tâm kết duyên lúc trước liền hiện ra trước mặt cô.
Bà ấy mang y phục giản dị, đằng sau là bãi biển rộng lớn màu hồng không một bóng người, “Lục Vãn Vãn, xin chào, hôm qua tôi hơi bận, lúc nhìn thấy tin có hơi muộn."
“Không sao đâu." Lục Vãn Vãn không biết nên xưng hô thế nào, nói chuyện có hơi lắp bắp.
“Gọi dì Văn Nhã là được." Bạch Văn Nhã mỉm cười, “Cô đã xem tài liệu rồi?"
Lục Vãn Vãn cười, “Vâng"
Bạch Văn Nhã xem phản ứng của cô cũng hiểu phần nào, trực tiếp nói, “Cô tìm tôi, là đã thức tỉnh thiên phú?"
“Đúng vậy." Lục Vãn Vãn cảm thấy có chút ngượng ngùng, “Tôi nhìn thấy phía cuối thư, dì nói nếu tôi thức tỉnh thiên phú, có thể tới tìm dì..."
“Vậy sao?" Đáy mắt Bạch Văn Nhã hiên lên vẻ rất ngạc nhiên, bà lúc đó chỉ nhất thời kích động, thấy Lục Vãn Vãn chọn Cố Huấn Đình có hơi kinh ngạc, nghĩ giống cái này không biết quy tắc ngầm, nên gửi tư liệu cho cô, “Thiên phú ngươi thức tỉnh là gì?"
Bà vốn cho rằng, Lục Vãn Vãn xem tư liệu, có khả năng đến 90% sẽ thỏa hiệp.
Nhưng, Lục Vãn Vãn thật sự có vẻ thích Cố Huấn Đình?
Nhưng chỉ mỗi thích thì có tác dụng gì, nếu như thiên phú thức tỉnh chỉ là loại thiên phú hệ nước hệ hỏa, chỉ sợ không thể che chở được.
“Tôi cũng không biết cụ thể là gì." Lục Vãn Vãn ngẫm nghĩ.
Cô không rõ về cách phân biệt của đế quốc đối với thiên phú, cũng không biết “thanh tẩy" thuộc loại nào, chi bằng nói thẳng ra là mình không biết.
“Ừm." Bạch Văn Nhã cau mày, việc giống cái tự nhiên vừa thức tỉnh không biết thiên phú của mình là gì cũng rất bình thường, đoán mò chi bằng trực tiếp kiểm tra xem thế nào.
“Thế này đi," Bạch Văn Nhã nghĩ ngợi, ngẩng đầu nhìn cô, “Gần đây cô có thời gian không, chúng ta hãy gặp mặt đi?"
“Được." Lục Vãn Vãn gật đầu, quyết định sẽ gặp nhau ở hành tinh Thủ đô vào năm ngày sau, hai người lại nói về một số chuyện khác, Bạch Văn Nhã sau cùng gửi cho cô một văn kiện bảo mật, đồng thời tắt hình chiếu 3D.
Lục Vãn Vãn vỗ vỗ má, mở văn kiện mà Bạch Văn Nhã vừa gửi qua, đó là phần hướng dẫn liên quan đến thiên phú của giống cái tự nhiên.
Ở đế quốc người thú, số lượng giống cái và người thú là nhiều nhất.
Người thú có thể biến thành hình thú, hình thú càng cường đại, sức mạnh tinh thần và thể năng của bọn họ sẽ càng mạnh, giống cái mặc dù không thể biến thành thú hình, nhưng khi chiến đấu cũng có một bộ phận sở hữu năng lực hóa thú.
Còn giống cái tự nhiên, là một loại giống cái tồn tại đặc thù.
Bọn họ không có năng lực thú hóa, đa số độ cứng cỏi của thân thể cũng rất kém, sức mạnh tinh thần cấp bậc không cao, nhưng hầu như đều có khả năng thức tỉnh “thiên phú" mà người thú và giống cái bình thường rất hiếm sở hữu trong ba năm sau khi trưởng thành.
Ngoài ra, gene của bọn họ còn có tính bao dung mạnh mẽ, thế hệ sau của họ, có khả năng thức tỉnh thiên phú tăng vọt lên đến một phần mười, ngay cả sức mạnh tinh thần và thể năng cũng sẽ cao hơn nhiều so với người thú và giống cái bình thường.
Đây là lý do tại sao giống cái tự nhiên lại trân quý như thế, cũng là lý do mà đế quốc gửi cho cô vô vàn tài nguyên.
Cũng không phải vì tiềm năng của bản thân cô, đại khái là vì tiềm năng “duy trì" thôi.
Xem đến đây, Lục Vãn Vãn cười khổ, xoa xoa trán, phía sau lưng lạnh buốt.
Tình cảnh của cô và Cố Huấn Đình còn nghiêm trọng hơn so với cô nghĩ rất nhiều.
Cô là giống cái tự nhiên, trừ phi thiên phú của cô mạnh mẽ đến mức vượt qua “giá trị" của cô, như thế cô mới có quyền chọn lựa, mới có thể bảo vệ bản thân, mới có khả năng che chở cho Cố Huấn Đình.
Nếu biết phía sau sự giàu sang này, là sự lợi dụng và xiềng xích trần trụi như vậy, Lục Vãn Vãn thà nguyện sống khổ hơn một chút.
Cô bây giờ có tất cả, những tinh cầu và phi thuyền kia, tiền bạc và giàu sang, trang viên và robot quản gia, tựa như là một giấc mộng, tất cả đều tồn tại không chân thực.
Trong lòng vô cùng phiền muộn, Lục Vãn Vãn có hơi ngẩn ngơ, lúc cô hồi phục tinh thần, thì đã đến trước cửa phòng của Cố Huấn Đình.
Hành lang này được Phương Phương lát bằng những tấm thảm màu nhạt mềm mại, trên tường trang trí rất nhiều bươm bướm, ngay đến cửa cũng là màu hồng.
Màu sắc ôn nhu tràn ngập đôi mắt khiến cô cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều, cô vỗ vỗ má, nhẹ nhàng gõ cửa phòng Cố Huấn Đình, “Cố tiên sinh, anh đã tỉnh chưa?"
Cô hy vọng anh đã tỉnh, cô muốn tìm người nói chuyện.
Cả nửa ngày xoắn xuýt ở trên trong, Cố Huấn Đình khó khăn lắm mới hạ bút xuống lại run rẩy mãnh liệt, đầu bút ấn một đường dài trên giấy.
Trong phòng không có hồi âm, Lục Vãn Vãn có hơi thật vọng, buông thõng hay tay.
Cố Huấn Đình vì cô mới bị cuốn vào cưỡng chế kết duyên, cũng vì lựa chọn của cô mới bị mang đến hành tinh Tiểu Lộc...
Lục Vãn Vãn có hơi chế giễu sự nhu nhược của bản thân, ở đế quốc vừa lạ lẫm lại vừa tràn ngập nguy hiểm này, lẽ nào cô còn muốn có được cảm giác chân thực từ phía Cố Huấn Đình sao?
Lục Vãn Vãn cảm thấy bản thân thật vô dụng, cô cúi đầu, vốn muốn rời đi, nhưng khoảnh khắc vừa xoay người, cô đã nghe được một âm thanh trầm thấp khàn đặc.
“Tôi đây."
Lục Vãn Vãn ngẩng đầu, nhìn thấy một tay dài trắng nhợt, từ từ mở cửa căn phòng, là người đàn ông được cô chọn, vừa lạnh lùng vừa ảm đạm, giống như lần đầu tiên gặp anh, dựa vào ý chí mà cô không thể đong đếm được, chịu đựng cơn đau kịch liệt, đứng trước mặt cô.