Gả Cho Cha Của Nam Chính
Chương 55: Phản ứng của Tổ mẫu là gì?
Chuyện xảy ra ở phủ Trường Ninh Bá đã là đề tài nóng nhất kinh thành, từ quan viên quyền quý cho đến bá tánh bình thường, không người nào không biết, không ai là không hiểu.
Việc xấu xa dùng hoa vô tử hại người của hậu trạch phơi bày trước mặt dân chúng, trừ chuyện làm người hoảng sợ bị vô sinh thì lại dẫn đến một đám người tìm kiếm.
Khương Nịnh Bảo đối với chuyện này không có gì để nói.
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời chói chang, thời tiết dần nên oi bức, Khương Nịnh Bảo sau khi ngủ dậy, được Xuân Hỉ hầu hạ rửa mặt xong, tuỳ ý buột cao mái tóc đen nhánh lên, trên người chỉ mặc mỗi một bộ áo ngủ tơ lụa thêu hoa sen đỏ, lười biếng, ngẩn ngơ dựa cửa sổ nhìn sân luyện võ cách đó không xa.
Ngày hôm qua, Định Quốc Công có giải thích qua, tự mình mang binh đi dẹp sơn tặc trên núi Lạc Hà.
Trong lòng nàng biết, Quốc Công gia là báo thù cho song thân của nàng, thật ra không cần Quốc Công gia ra tay, chính nàng cũng có thể phái người tiêu diệt sạch sẽ đạo tặc núi Lạc Hà.
Núi Lạc Hà cách kinh thành khá xa, Định Quốc Công đi một chuyến quay về cũng cần tới ba ngày.
Nịnh Bảo nhìn sân luyện võ bên ngoài trống vắng, một bóng người cũng không có, trong lòng khôngkhỏi bắt đầu nhớ thương Định Quốc Công, nhớ những ngày vui vẻ luyện võ cùng nhau.
“Phu nhân, hình bộ đưa tin, Trường Ninh Bá bị thu hồi tước vị cùng quan chức, đại phu nhân bị xử khổ đày nơi xứ lạnh, Dương ma ma bị xử tử." Xuân Nhạc quạt mát cho tiểu thư, mặt mày hớn hở báo tin tốt lành này cho Nịnh Bảo.
Nàng nghe vậy liền thở dài, hơi mỉm cười: “kết quả này ta rất vừa lòng."
Trương thị có kết cục này, là chính bà ta tự tạo, Trường Ninh Bá đã không còn tước vị, viên chức, con cái của ông cũng sẽ không còn là thiên kim, công tử quan gia nữa, mà chỉ là thiếu gia, tiểu thư nhà giàu bình thường.
Thân phận, địa vị, tuột dốc không phanh.
Tiền tài có thể nói là không thiếu, nhưng đã không có thân phận cùng địa vị là ô dù, thua thiệt là điều tất nhiên.
Lúc trước phủ Trường Ninh Bá chưa từng là gia tộc huân quý, hay là hào môn, trừ chuyện cha nàng có công cống hiến rất lớn, còn có hôn ước của nàng cùng Tạ Cảnh Dực cũng có tác dụng rất lớn.
Nhưng đại phòng phủ Trường Ninh Bá lại quá tham lam, đại bá lập mưu hại song thân nàng, Trương thị lại ghen ghét nàng có hôn sự tốt đẹp, ghen ghét nàng có một ca ca xuất sắc, Khương lão phu nhân không biết có mục đích gì, cũng khoanh tay đứng nhìn.
Bây giờ chờ đại ca cùng đại phòng Khương gia làm thư đoạn tuyệt thân thích, tông tộc sẽ biết làm như thế nào, Khương lão phu nhân không đồng ý cũng không có cách, tông tộc đồng ý là được.
Nàng tin ca ca nàng trước khi về lại thư viện sẽ xử lý ổn thoả mọi chuyện.
“thật là có lợi cho bọn họ, tánh mạng nhị gia cùng nhị phu nhân không còn, bá gia chỉ bị cắt đi tước vị, bãi bỏ chức qua, người còn sống sờ sờ, về sau còn có thể làm một phú ông."
Xuân Nhạc một mặt đầy tức giận bất bình.
Khương Nịnh Bảo khẽ cười, ý cười lại không tới: “Đúng vậy, ai bảo đại bá có tước vị, có quan phẩm, còn cha mẹ ta nói dễ nghe một chút thì là nhị gia của bá phủ, trên thực tế thì cha ta chỉ là một thân chẳng có gì."
“Huống chi, chuyện như vậy trong đại gia tốc thế gia thường xảy ra, đều là quan phủ xử lý chuyện này, đại bá có thể bị tước đi quan phẩm, tước vị, đã là kết quả tốt nhất rồi."
Xuân Nhạc trầm mặc.
Lúc này Xuân Hỉ đi vào, mang cho Khương Nịnh Bảo điểm tâm cùng trái cây tươi, cùng đem chuyện tìm hiểu được nói ra, trên khuôn mặt nhỏ đầy hưng phấn.
“Phu nhân, nô tỳ nghe nói, nhị phòng Tạ gia huỷ bỏ hôn lễ, cũng gióng tróng khua chiêng đến bá phủ từ hôn, lúc trước hôn ước này là dẫm đạp phu nhân mới có được, nay lại trả lại gấp bội, thật sự làm người sảng khoái mà."
Xuân Nhạc nghe xong cũng vui vẻ một phen.
Cũng không phải là làm người sảng khoái sao?
“Huỷ bỏ hôn lễ sao?"
Khương Nịnh Bảo nghe Xuân Hỉ nói, lẩm bẩm một câu, thong thả ung dung mà ăn một khối bánh ngọt, thật ra khi nàng biết chuyện song thân gặp nạn là do một tay đại bá bày mưu vạch ra, quan hệ của nàng cùng ngũ muội Khương Minh Dao đã không còn như trước.
Khương Nịnh Bảo có hảo cảm cùng Khương Minh Dao, bắt nguồn từ “Khương Minh Dao" trong sách kia.
thật ra mười sáu năm qua, nàng cùng Khương Minh Dao qua lại chỉ là gần đây, tình cảm nói đậm sâu cũng không cần nói tới, bây giờ nghe tin nàng ấy trước ngày xuất giá liền bị từ hôn.
Khương Nịnh Bảo nói không nên lời, chỉ cảm thấy lòng mình bình tĩnh không gợn sóng, nàng lấy khăn lau tay, nhìn chiếc vòng hồng bảo thạch trên cổ tay mình, nói thật, bản thân nàng cũng vô cùng yêuthích chiếc vòng này, trang sức nàng có không ít, nhưng cái này là ngày xuất giá Khương lão phu nhân đã tặng cho nàng, nàng lại thích nhất, vẫn luôn không nỡ thay cái khác.
Chỉ là phản ứng của lão phu nhân mỗi lần nhìn thấy chiếc vòng tay này, liền làm nàng có cảm giác, chiếc vòng hồng bảo thạch này chắc hẳn có chuyện xưa.
Khương Nịnh Bảo nghĩ nghĩ, vẫn là không phái người điều tra chuyện cũ.
Lúc này, ngoài cửa vang lên một tràng bước chân trầm ổn mà dồn dập.
Ngay sau đó, thân ảnh cao lớn của Định Quốc Công xuất hiện trước mặt Khương Nịnh Bảo, nàng xoa xoa đôi mắt, vẻ mặt kinh ngạc vui mừng chạt xuống giường đón hắn.
“Quốc Công gia, chàng đã về rồi, đạo tặc đã diệt hết rồi sao?"
Định Quốc Công suốt đêm lên đường hồi kinh, khuôn mặt anh tuấn cao lãnh vẫn sáng lạn như thường, đi vào phòng thấy bóng hình xinh đẹp của tiểu thê tử chạy như bay đến, khoé miệng cong lên.
“Ừ, ta đã về rồi."
Ánh mắt hắn rơi xuống áo hỗn không chỉnh tề của tiểu thê tử, cổ áo hơi trễ, làm lộ vài cảnh xuân nơi ngực, Định Quốc Công cảm giác miệng khô lưỡi nóng, đáy mắt hiện lên một tia lửa nhỏ, tiếng nói trầm khàn.
“Trùm thổ phỉ đã đền tội, sơn tặc núi Lạc Hà toàn bộ đã bị tiêu diệt."
Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc thấy thế, rất có ánh mắt, lui ra ngoài, nhân tiện đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Nịnh Bảo và Định Quốc Công, không khí ái muội đột nhiên nóng lên, khương Nịnh Bảo bị Định Quốc Công dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm, trên mặt không tự giác hiện lên một màu ửng hồng, nhón mũi chân, hôn lên khuôn mặt anh tuấn của hắn, cười nghịch ngợm một cái.
“Quốc Công gia, cách cảm tạ như vậy thích không?"
Định Quốc Công đưa tay vuốt ve chỗ được hôn, ánh mắt nhìn đến khoé miệng xinh đẹp của tiểu thê tử, cổ họng chợt nghẹn, lửa trong đáy mắt càng bùng cháy.
“Ta càng thích một kiểu cảm tạ này hơn."
Giọng nói khàn khàn của Định Quốc Công vừa xong, liền ôm ngang tiểu thê tử đi đến giường lớn, đem người đặt lên giường, thân hình cao lớn phủ lên cơ thể bé nhỏ mềm mại của nàng.
Màn lụa đỏ thẩm hạ xuống, che dấu cảnh xuân vô hạn trên giường….
Xuân Nhạc cùng Xuân Hỉ canh cửa nghe được tiếng động bên trong phòng truyền ra, liền đỏ mặt, các nàng cùng ngẩng đầu nhìn mây trắng bay trên bầu trời xanh, che miệng cười trộm.
một trận vận động kịch liệt qua đi, Định Quốc Công cảm thấy mỹ mãn ôm lấy tiểu thê tử, đưa tay vén tóc cho nàng.
“Nịnh Bảo, nàng cũng biết người phía sau Trương thị cùng Dương ma ma là ai?"
Khương Nịnh Bảo mân mê bàn tay to của hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp còn ửng hồng sau tình ái, nghe được lời hắn nói, đuôi mắt nhếch lên, lười biếng trả lời: “không phải Dương Thư Thanh thì chính là tạ nhị phu nhân, Quốc Công gia, thiếp nói đúng không?"
Định Quốc Công cười nhẹ, cúi đầu hôn lên tóc nàng, ánh mắt hiện ra ánh sáng lạnh: “Là Tạ nhị phu nhân, nhưng ta nghi ngờ người ở sau lưng chính là Dương Thư Thanh."
Nếu nói Nịnh Bảo không thể sinh con, người được lợi cuối cùng là ai, không phải là Dương Thư Thanh sao?
Đáng tiếc là không có chứng cứ.
An Viễn Hầu phụ trách trấn thủ thành tây nam của Đại Việt, có gốc rễ vững chắc ở tây nam, không có chuẩn bị thật tốt, không có chứng cứ, không nên động đến Dương Thư Thanh.
Khương Nịnh Bảo kinh ngạc, không nghĩ đến nàng cùng Định Quôc Công hoài nghi cùng một người nha.
Hôm qua, nàng gặp Diêu chưởng quầy, dò hỏi một chút hành tung của Dương Thư Thanh cùng Từ tiên cô, biết được, Từ tiên cô thành khách quý của Tạ nhị phu nhân, nàng liền biết chuyện này không đơn giản.
“Chúng ta đúng là tâm ứng liên thông, Quốc Công gia, chàng biết Từ tiên cô không?" Nịnh Bảo nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn gương mặt anh tuấn của hắn, cười khanh khách hỏi.
Mày kiếm hơi nhướng, Định Quốc Công bình tĩnh nói: “Là một đạo cô có chút thủ đoạn."
Khương Nịnh Bảo trừng mắt kinh ngạc, ngay sau đó cười nhạo một câu: “Khong nghĩ đến Định Quốc Công chỉ quan tâm đại sự triều đình còn biết được Từ tiên cô là ai."
“Điều tra qua." Khoé miệng Định Quốc Công cong lên, lúc trước tiểu thê tử có nói để mình chuẩn bị hôn kỳ, hắn thật cũng ra tay âm thầm điều tra.
Đương nhiên cũng biết, hôn kỳ của Khương Minh Dao thay đổi là do bàn tay của vị tiên cô này.
Khương Nịnh Bảo: “……"
Khương Nịnh Bảo cũng không giấu hắn, đem quan hệ của Từ tiên cô cùng Dương Thư Thanh nói ra, còn có Dương Thư Thanh nắm trong tay nhược điểm của Từ tiên cô, nhược điểm này vô cùng chí mạng.
Có thể là nỗi nhục của hoàng gia.
Ánh mắt Định Quốc Công âm trầm, đáy mắt hiện lên sát ý, hắn hôn mặt nàng một cái, trầm giọng nói“Việc này ta sẽ xử lý."
Khương Nịnh Bảo gật gật đầu.
Việc này giao cho Quốc Công gia xử lý là thích hợp nhất."
không có Từ tiên cô, Dương Thư Thanh liền như mất đi bàn tay vàng.
Ban ngày ban mặt, hai người ở lâu trong phòng cũng không tốt lắm, Định Quốc Công cũng có công sựcần xử lý, sau khi tắm gội thay quần áo, Khương Nịnh Bảo thay một váy trắng thêu hồng mai, chuẩn bị đi Vinh Hỉ Đường gặp Tạ lão phu nhân.
Triệu quản gia đến, còn tự mình mang theo đại ca Khương Cẩn đến đây.
Khương Cẩn mặc một trường bào màu bạc, cả người nhìn tuấn tú, phong lưu, khoé môi cong cong thể hiện tâm tình hắn đang rất tốt.
“Ca, chuyện đã làm tốt?" Khương Nịnh Bảo gấp chờ không được hỏi.
Khương Cẩn hơi hơi mỉm cười, đuôi mày khoé mắt đều là ý cười: “Ừ, chúng ta bây giờ đã cùng đại phòng tuyệt thân, tộc trường cùng tộc lão đồng ý cho nhị phòng chúng ta tách ra, không cùng mộtmạch với đại phòng."
“Tổ mẫu có phản ứng gì không?"
Khương Cẩn nhớ đến khuôn mặt âm trầm của tổ mẫu, nụ cười có chút tan dần ‘bà đương nhiên là không đồng ý, nhưng có tộc trưởng cùng tộc lão ở đó, nhị phòng chúng ta hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ cùng đại phòng."
Khương Nịnh Bảo nở nụ cười sáng lạn, ôm lấy vai đại ca mình.
“Ca, nhị phòng sau này đều dựa vào ca đó."
Khương Cẩn gật đầu thật mạnh, hắn sẽ đem nhị phòng đứng lên.
Khương Nịnh Bảo cùng đại ca nói chuyện, Khương Cẩn nói với nàng, ngày mai hắn cùng cả nhà cữu cữu sẽ rời kinh, trước khi đi, hắn là cố ý đến đây thăm muội muội, muội muội mới gả đến phủ Định Quốc Công không quá mấy ngày, không tiện rời phủ.
Khương Cẩn đành phải đến cửa nói với nàng một câu.
Lúc này đây rời đi, có lẽ gặp lại cũng là vài tháng sau, Nịnh bảo trong lòng vô cùng không nỡ.
Khương Nịnh Bảo lặng im hồi lâu, ổn định tốt tâm tình, mới đi Vinh Hỉ Đường gặp lão phu nhân, lão phu nhân đang hứng thú bừng bừng làm nội y, nhìn thấy Nịnh Bảo đến, liền nói với nàng chuyện thành thân của Tạ Cảnh Dực.
“Nịnh Bảo, con bây giờ là mẫu thân của Cảnh Dực, hôn sự của Cảnh Dực nên giao cho con xử lý, con đừng quá lo lắng, ta sẽ để Hoàng ma ma sang giúp con."
Khương Nịnh Bảo kinh ngạc trong lòng, trên mặt lại cười đáp ứng.
Việc xấu xa dùng hoa vô tử hại người của hậu trạch phơi bày trước mặt dân chúng, trừ chuyện làm người hoảng sợ bị vô sinh thì lại dẫn đến một đám người tìm kiếm.
Khương Nịnh Bảo đối với chuyện này không có gì để nói.
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời chói chang, thời tiết dần nên oi bức, Khương Nịnh Bảo sau khi ngủ dậy, được Xuân Hỉ hầu hạ rửa mặt xong, tuỳ ý buột cao mái tóc đen nhánh lên, trên người chỉ mặc mỗi một bộ áo ngủ tơ lụa thêu hoa sen đỏ, lười biếng, ngẩn ngơ dựa cửa sổ nhìn sân luyện võ cách đó không xa.
Ngày hôm qua, Định Quốc Công có giải thích qua, tự mình mang binh đi dẹp sơn tặc trên núi Lạc Hà.
Trong lòng nàng biết, Quốc Công gia là báo thù cho song thân của nàng, thật ra không cần Quốc Công gia ra tay, chính nàng cũng có thể phái người tiêu diệt sạch sẽ đạo tặc núi Lạc Hà.
Núi Lạc Hà cách kinh thành khá xa, Định Quốc Công đi một chuyến quay về cũng cần tới ba ngày.
Nịnh Bảo nhìn sân luyện võ bên ngoài trống vắng, một bóng người cũng không có, trong lòng khôngkhỏi bắt đầu nhớ thương Định Quốc Công, nhớ những ngày vui vẻ luyện võ cùng nhau.
“Phu nhân, hình bộ đưa tin, Trường Ninh Bá bị thu hồi tước vị cùng quan chức, đại phu nhân bị xử khổ đày nơi xứ lạnh, Dương ma ma bị xử tử." Xuân Nhạc quạt mát cho tiểu thư, mặt mày hớn hở báo tin tốt lành này cho Nịnh Bảo.
Nàng nghe vậy liền thở dài, hơi mỉm cười: “kết quả này ta rất vừa lòng."
Trương thị có kết cục này, là chính bà ta tự tạo, Trường Ninh Bá đã không còn tước vị, viên chức, con cái của ông cũng sẽ không còn là thiên kim, công tử quan gia nữa, mà chỉ là thiếu gia, tiểu thư nhà giàu bình thường.
Thân phận, địa vị, tuột dốc không phanh.
Tiền tài có thể nói là không thiếu, nhưng đã không có thân phận cùng địa vị là ô dù, thua thiệt là điều tất nhiên.
Lúc trước phủ Trường Ninh Bá chưa từng là gia tộc huân quý, hay là hào môn, trừ chuyện cha nàng có công cống hiến rất lớn, còn có hôn ước của nàng cùng Tạ Cảnh Dực cũng có tác dụng rất lớn.
Nhưng đại phòng phủ Trường Ninh Bá lại quá tham lam, đại bá lập mưu hại song thân nàng, Trương thị lại ghen ghét nàng có hôn sự tốt đẹp, ghen ghét nàng có một ca ca xuất sắc, Khương lão phu nhân không biết có mục đích gì, cũng khoanh tay đứng nhìn.
Bây giờ chờ đại ca cùng đại phòng Khương gia làm thư đoạn tuyệt thân thích, tông tộc sẽ biết làm như thế nào, Khương lão phu nhân không đồng ý cũng không có cách, tông tộc đồng ý là được.
Nàng tin ca ca nàng trước khi về lại thư viện sẽ xử lý ổn thoả mọi chuyện.
“thật là có lợi cho bọn họ, tánh mạng nhị gia cùng nhị phu nhân không còn, bá gia chỉ bị cắt đi tước vị, bãi bỏ chức qua, người còn sống sờ sờ, về sau còn có thể làm một phú ông."
Xuân Nhạc một mặt đầy tức giận bất bình.
Khương Nịnh Bảo khẽ cười, ý cười lại không tới: “Đúng vậy, ai bảo đại bá có tước vị, có quan phẩm, còn cha mẹ ta nói dễ nghe một chút thì là nhị gia của bá phủ, trên thực tế thì cha ta chỉ là một thân chẳng có gì."
“Huống chi, chuyện như vậy trong đại gia tốc thế gia thường xảy ra, đều là quan phủ xử lý chuyện này, đại bá có thể bị tước đi quan phẩm, tước vị, đã là kết quả tốt nhất rồi."
Xuân Nhạc trầm mặc.
Lúc này Xuân Hỉ đi vào, mang cho Khương Nịnh Bảo điểm tâm cùng trái cây tươi, cùng đem chuyện tìm hiểu được nói ra, trên khuôn mặt nhỏ đầy hưng phấn.
“Phu nhân, nô tỳ nghe nói, nhị phòng Tạ gia huỷ bỏ hôn lễ, cũng gióng tróng khua chiêng đến bá phủ từ hôn, lúc trước hôn ước này là dẫm đạp phu nhân mới có được, nay lại trả lại gấp bội, thật sự làm người sảng khoái mà."
Xuân Nhạc nghe xong cũng vui vẻ một phen.
Cũng không phải là làm người sảng khoái sao?
“Huỷ bỏ hôn lễ sao?"
Khương Nịnh Bảo nghe Xuân Hỉ nói, lẩm bẩm một câu, thong thả ung dung mà ăn một khối bánh ngọt, thật ra khi nàng biết chuyện song thân gặp nạn là do một tay đại bá bày mưu vạch ra, quan hệ của nàng cùng ngũ muội Khương Minh Dao đã không còn như trước.
Khương Nịnh Bảo có hảo cảm cùng Khương Minh Dao, bắt nguồn từ “Khương Minh Dao" trong sách kia.
thật ra mười sáu năm qua, nàng cùng Khương Minh Dao qua lại chỉ là gần đây, tình cảm nói đậm sâu cũng không cần nói tới, bây giờ nghe tin nàng ấy trước ngày xuất giá liền bị từ hôn.
Khương Nịnh Bảo nói không nên lời, chỉ cảm thấy lòng mình bình tĩnh không gợn sóng, nàng lấy khăn lau tay, nhìn chiếc vòng hồng bảo thạch trên cổ tay mình, nói thật, bản thân nàng cũng vô cùng yêuthích chiếc vòng này, trang sức nàng có không ít, nhưng cái này là ngày xuất giá Khương lão phu nhân đã tặng cho nàng, nàng lại thích nhất, vẫn luôn không nỡ thay cái khác.
Chỉ là phản ứng của lão phu nhân mỗi lần nhìn thấy chiếc vòng tay này, liền làm nàng có cảm giác, chiếc vòng hồng bảo thạch này chắc hẳn có chuyện xưa.
Khương Nịnh Bảo nghĩ nghĩ, vẫn là không phái người điều tra chuyện cũ.
Lúc này, ngoài cửa vang lên một tràng bước chân trầm ổn mà dồn dập.
Ngay sau đó, thân ảnh cao lớn của Định Quốc Công xuất hiện trước mặt Khương Nịnh Bảo, nàng xoa xoa đôi mắt, vẻ mặt kinh ngạc vui mừng chạt xuống giường đón hắn.
“Quốc Công gia, chàng đã về rồi, đạo tặc đã diệt hết rồi sao?"
Định Quốc Công suốt đêm lên đường hồi kinh, khuôn mặt anh tuấn cao lãnh vẫn sáng lạn như thường, đi vào phòng thấy bóng hình xinh đẹp của tiểu thê tử chạy như bay đến, khoé miệng cong lên.
“Ừ, ta đã về rồi."
Ánh mắt hắn rơi xuống áo hỗn không chỉnh tề của tiểu thê tử, cổ áo hơi trễ, làm lộ vài cảnh xuân nơi ngực, Định Quốc Công cảm giác miệng khô lưỡi nóng, đáy mắt hiện lên một tia lửa nhỏ, tiếng nói trầm khàn.
“Trùm thổ phỉ đã đền tội, sơn tặc núi Lạc Hà toàn bộ đã bị tiêu diệt."
Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc thấy thế, rất có ánh mắt, lui ra ngoài, nhân tiện đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Nịnh Bảo và Định Quốc Công, không khí ái muội đột nhiên nóng lên, khương Nịnh Bảo bị Định Quốc Công dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm, trên mặt không tự giác hiện lên một màu ửng hồng, nhón mũi chân, hôn lên khuôn mặt anh tuấn của hắn, cười nghịch ngợm một cái.
“Quốc Công gia, cách cảm tạ như vậy thích không?"
Định Quốc Công đưa tay vuốt ve chỗ được hôn, ánh mắt nhìn đến khoé miệng xinh đẹp của tiểu thê tử, cổ họng chợt nghẹn, lửa trong đáy mắt càng bùng cháy.
“Ta càng thích một kiểu cảm tạ này hơn."
Giọng nói khàn khàn của Định Quốc Công vừa xong, liền ôm ngang tiểu thê tử đi đến giường lớn, đem người đặt lên giường, thân hình cao lớn phủ lên cơ thể bé nhỏ mềm mại của nàng.
Màn lụa đỏ thẩm hạ xuống, che dấu cảnh xuân vô hạn trên giường….
Xuân Nhạc cùng Xuân Hỉ canh cửa nghe được tiếng động bên trong phòng truyền ra, liền đỏ mặt, các nàng cùng ngẩng đầu nhìn mây trắng bay trên bầu trời xanh, che miệng cười trộm.
một trận vận động kịch liệt qua đi, Định Quốc Công cảm thấy mỹ mãn ôm lấy tiểu thê tử, đưa tay vén tóc cho nàng.
“Nịnh Bảo, nàng cũng biết người phía sau Trương thị cùng Dương ma ma là ai?"
Khương Nịnh Bảo mân mê bàn tay to của hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp còn ửng hồng sau tình ái, nghe được lời hắn nói, đuôi mắt nhếch lên, lười biếng trả lời: “không phải Dương Thư Thanh thì chính là tạ nhị phu nhân, Quốc Công gia, thiếp nói đúng không?"
Định Quốc Công cười nhẹ, cúi đầu hôn lên tóc nàng, ánh mắt hiện ra ánh sáng lạnh: “Là Tạ nhị phu nhân, nhưng ta nghi ngờ người ở sau lưng chính là Dương Thư Thanh."
Nếu nói Nịnh Bảo không thể sinh con, người được lợi cuối cùng là ai, không phải là Dương Thư Thanh sao?
Đáng tiếc là không có chứng cứ.
An Viễn Hầu phụ trách trấn thủ thành tây nam của Đại Việt, có gốc rễ vững chắc ở tây nam, không có chuẩn bị thật tốt, không có chứng cứ, không nên động đến Dương Thư Thanh.
Khương Nịnh Bảo kinh ngạc, không nghĩ đến nàng cùng Định Quôc Công hoài nghi cùng một người nha.
Hôm qua, nàng gặp Diêu chưởng quầy, dò hỏi một chút hành tung của Dương Thư Thanh cùng Từ tiên cô, biết được, Từ tiên cô thành khách quý của Tạ nhị phu nhân, nàng liền biết chuyện này không đơn giản.
“Chúng ta đúng là tâm ứng liên thông, Quốc Công gia, chàng biết Từ tiên cô không?" Nịnh Bảo nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn gương mặt anh tuấn của hắn, cười khanh khách hỏi.
Mày kiếm hơi nhướng, Định Quốc Công bình tĩnh nói: “Là một đạo cô có chút thủ đoạn."
Khương Nịnh Bảo trừng mắt kinh ngạc, ngay sau đó cười nhạo một câu: “Khong nghĩ đến Định Quốc Công chỉ quan tâm đại sự triều đình còn biết được Từ tiên cô là ai."
“Điều tra qua." Khoé miệng Định Quốc Công cong lên, lúc trước tiểu thê tử có nói để mình chuẩn bị hôn kỳ, hắn thật cũng ra tay âm thầm điều tra.
Đương nhiên cũng biết, hôn kỳ của Khương Minh Dao thay đổi là do bàn tay của vị tiên cô này.
Khương Nịnh Bảo: “……"
Khương Nịnh Bảo cũng không giấu hắn, đem quan hệ của Từ tiên cô cùng Dương Thư Thanh nói ra, còn có Dương Thư Thanh nắm trong tay nhược điểm của Từ tiên cô, nhược điểm này vô cùng chí mạng.
Có thể là nỗi nhục của hoàng gia.
Ánh mắt Định Quốc Công âm trầm, đáy mắt hiện lên sát ý, hắn hôn mặt nàng một cái, trầm giọng nói“Việc này ta sẽ xử lý."
Khương Nịnh Bảo gật gật đầu.
Việc này giao cho Quốc Công gia xử lý là thích hợp nhất."
không có Từ tiên cô, Dương Thư Thanh liền như mất đi bàn tay vàng.
Ban ngày ban mặt, hai người ở lâu trong phòng cũng không tốt lắm, Định Quốc Công cũng có công sựcần xử lý, sau khi tắm gội thay quần áo, Khương Nịnh Bảo thay một váy trắng thêu hồng mai, chuẩn bị đi Vinh Hỉ Đường gặp Tạ lão phu nhân.
Triệu quản gia đến, còn tự mình mang theo đại ca Khương Cẩn đến đây.
Khương Cẩn mặc một trường bào màu bạc, cả người nhìn tuấn tú, phong lưu, khoé môi cong cong thể hiện tâm tình hắn đang rất tốt.
“Ca, chuyện đã làm tốt?" Khương Nịnh Bảo gấp chờ không được hỏi.
Khương Cẩn hơi hơi mỉm cười, đuôi mày khoé mắt đều là ý cười: “Ừ, chúng ta bây giờ đã cùng đại phòng tuyệt thân, tộc trường cùng tộc lão đồng ý cho nhị phòng chúng ta tách ra, không cùng mộtmạch với đại phòng."
“Tổ mẫu có phản ứng gì không?"
Khương Cẩn nhớ đến khuôn mặt âm trầm của tổ mẫu, nụ cười có chút tan dần ‘bà đương nhiên là không đồng ý, nhưng có tộc trưởng cùng tộc lão ở đó, nhị phòng chúng ta hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ cùng đại phòng."
Khương Nịnh Bảo nở nụ cười sáng lạn, ôm lấy vai đại ca mình.
“Ca, nhị phòng sau này đều dựa vào ca đó."
Khương Cẩn gật đầu thật mạnh, hắn sẽ đem nhị phòng đứng lên.
Khương Nịnh Bảo cùng đại ca nói chuyện, Khương Cẩn nói với nàng, ngày mai hắn cùng cả nhà cữu cữu sẽ rời kinh, trước khi đi, hắn là cố ý đến đây thăm muội muội, muội muội mới gả đến phủ Định Quốc Công không quá mấy ngày, không tiện rời phủ.
Khương Cẩn đành phải đến cửa nói với nàng một câu.
Lúc này đây rời đi, có lẽ gặp lại cũng là vài tháng sau, Nịnh bảo trong lòng vô cùng không nỡ.
Khương Nịnh Bảo lặng im hồi lâu, ổn định tốt tâm tình, mới đi Vinh Hỉ Đường gặp lão phu nhân, lão phu nhân đang hứng thú bừng bừng làm nội y, nhìn thấy Nịnh Bảo đến, liền nói với nàng chuyện thành thân của Tạ Cảnh Dực.
“Nịnh Bảo, con bây giờ là mẫu thân của Cảnh Dực, hôn sự của Cảnh Dực nên giao cho con xử lý, con đừng quá lo lắng, ta sẽ để Hoàng ma ma sang giúp con."
Khương Nịnh Bảo kinh ngạc trong lòng, trên mặt lại cười đáp ứng.
Tác giả :
Cửu Nguyệt Vi Lam