Gả Cho Cha Của Nam Chính
Chương 54: Bằng chứng như núi
Trong lòng Nịnh Bảo rơi rụng, lấy thư qua đọc, lập tức máu toàn thân như sôi lên, sắc mắt nháy mặt trầm xuống, nàng không nghĩ đến… không nghĩ đến… thì ra cái chết của phụ mẫu là do một âm mưu được sắp xếp hoàn hảo.
Chủ mưu lại chính là đại bá tốt của nàng.
Tình tiết này trong sách không hề có.
Nếu không phải biết cha mẹ nàng còn sống, đang ở một nơi nào đó, Khương Nịnh Bảo giờ phút này hận không thể hút hết máu của đại bá, đem hắn vạn đao mà băm vằm từng mảnh.
“Đại ca, ca đọc thư này đi."
Khương Nịnh Bảo lạnh mặt, đưa thư cho đại ca nàng, trong đôi mắt đẹp cháy rực ngọn lửa tức giận, giọng điệu bình tĩnh giống như là khúc nhạc mở đầu cho trận mưa to gió lớn sắp diễn ra.
Khương Cẩn cầm thư qua đọc, hai mắt đỏ rực, vẻ mặt tuấn mỹ càng lạnh đến vô cùng, tay cầm thư cũng run lên, từ trước đến nay Khương Cẩn luôn phong phạm nhẹ nhàng, tuấn tú phong lưu nay lại ngập tràn khí hận.
“Cẩn ca nhi, trong thư viết gì?" Khương lão phu nhân thấy Định Quốc Công cùng tứ nha đầu thần sắc lạnh lẽo, không biết vì sao sống lưng lại lạnh đến tê người, trong lòng hốt hoảng, liền dò hỏi.
Mắt đẹp chăm chăm nhìn tổ mẫu, Khương Cẩn giơ thư trên tay lên, nghiến răng, nghiến lợi, từng câu từng chữ nói ra: “Đại bá cấu kết cùng đạo tặc, mưu hại tính mạng song thân của con."
“Những lá thư này chính là chứng cư qua lại của ông ta cùng đạo tặc."
Lời này nói ra, mọi người đều khiếp sợ.
Trương thị cười lạnh trong lòng, nhìn về phía Trường Ninh Bá, ánh mắt mang theo thù hận, bá gia, cuối cùng một chút sĩ diện cũng không cho bà, trước mặt mọi người, liền đá bà đến hộc máu, Trương thị sao lại không hận được.
Bởi vì chuyện quá trọng đại, ngày cả tâm phúc của mình Trường Ninh Bá cũng không tin tưởng, tự mình ngầm liên hệ làm giao dịch với đạo tặc, vì để bọn đạo tặc giữ bí mật, hắn còn nạp con gái đạo tặc làm thiếp.
Cố tình những chuyện này, tất cả Trương thị đều biết.
Trương thị cũng có tư tâm của mình, bà ngay từ đầu còn sợ người phát hiện, nhưng qua lâu rồi, vẫn không lộ ra, Trương thị liền yên tâm, ngầm thu thập thư từ qua lại của bá gia cùng đạo tặc, lấy nhược điểm này giấu đi, ở trong lòng bà, nhị đệ cùng nhị đệ muội không còn cũng tốt, sản nghiệp to lớn của nhị đệ đều rơi vào tay đại phòng, về sau đều là cho trưởng tử của mình.
Cho nên bà coi như là không biết chuyện của Bá gia.
Ngay cả con gái đạo tặc vào hậu viện làm thiếp bà cũng nhịn.
Đương nhiên càng không thể đi tố cáo, một khi tố cáo, khả năng lớn nhất đó là bá gia bị cắt chức cùng tước vị, đối với bà cũng không có chỗ nào tốt.
Bây giờ bản thân bà còn khó giữ, cuối cùng còn kéo theo bá gia.
Trương thị cười lạnh, đều là báo ứng.
Lúc này, sắc mặt Trường Ninh Bá đều trắng bệch, thân thể lung lay sắp đổ, hắn không nghĩ đến… không nghĩ đến ngắn ngủi ba năm, mưu đồ hãm hại phu thê nhị đệ của hắn liền bại lộ.
Đều do Trương thị ngu xuẩn này.
Nếu không phải bà ta… không phải bà ta….
Trường Ninh Bá không biết những lá thư rơi vào tay Trương thị có nội dung gì, nhưng hắn biết, hắnxong rồi, phủ Trường Ninh Bá xong rồi.
Bằng chứng vững chắc như núi.
Tiểu thiếp trong núi, cùng đạo tặc trên núi Lạc Hà, còn mật thư qua lại, đều đã đem hắn đẩy xuống vực sâu.
Khương Trác cũng hoàn toàn không nghĩ được, mẫu thân gây họa, phụ thân cũng mang theo tội danh mưu hại cả nhà nhị thúc, đại đường tẩu vẫn luôn không dính dáng đến chuyện người khác rốt cuộc bình tĩnh cũng không nỗi.
trên mặt mọi người đều mang theo thê thảm.
Khương Minh Dao sầu thảm cười cười, nước mắt ào ạt rơi xuống, nàng nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của tứ tỷ, khóe môi khẽ mở, muốn nói nhưng lại nói không nên lời.
một câu xin lỗi cũng không thành lời.
Khương lão phu nhân đầu choáng mắt hoa, máu xông lên não, nếu không phải có Hồng Hạnh đỡ lấy thìcó lẽ chỉ sợ lúc này bà đã nằm dưới đất.
“Tứ nha đầu, ngươi…… Ngươi……"
trên mặt lão phu nhân đã không còn chút máu, môi run run “ngươi’ nửa ngày, lời tiếp theo một chữ cũng không nên lời.
Cầu tứ nha đầu tha cho đại bá nàng sao?
Vẻ mặt Khương Nịnh Bảo đầy vô tình nhìn lão phu nhân, giữa chân mày chỉ là lạnh nhạt, nàng vuốt ve vòng tay hồng bảo thạch trên cổ tay, đột nhiên nói ra một câu như vậy.
“Tổ mẫu sớm đã biết chuyện đại bá mưu hại song thân con?"
Khóe mắt lão phu nhân run rẩy, tức giận trừng cháu gái thứ tư.
“Tứ nha đầu, ý con là gì?"
Khương Nịnh Bảo đoán không sai phản ứng của lão phu nhân, trái tim nàng lạnh xuống, tổ mẫu quả nhiên đã biết chuyện này, khi còn nhỏ, nàng đã biết phụ thân đã không được thương yeei, đặc biệt là sau khi phụ thân một mực khăng khăng muốn cưới mẫu thần, tổ mẫu đối với cha càng thêm coi thường.
Ngày cả huynh đệ bọn họ, lão phu nhân cũng không thích.
Nhưng nàng không nghĩ tới, lão phu nhân lại máu lạnh hơn cả suy nghĩ của nàng, càng thêm bạc tình hơn.
Định Quốc Công đau lòng nhìn tiểu thê tử, hắn không nghĩ một phủ Trường Ninh Bá này, thế mà lại có nhiều chuyện như vậy, hắn đột nhiên cầm lấy tay nàng, “Nịnh Bảo, nàng còn có ta."
Cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của Quốc Công gia, Khương Nịnh Bảo cảm thấy lòng ấm hơn, mặt mày cũng giãn ra.
Hai vị lão thái y: “……"
Đại đường một mảnh lặng im.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một trận bước chân, một tỳ nữ đầu đầy mồ hôi chạy vào: “Lão phu nhân, người của hình bộ đến."
một câu này của tỳ nữ, tựa như thiên lôi đánh ầm bên tai mọi người.
Trương thị cùng Trường Ninh Bá mặt xám như tro tàn.
Khương Nịnh Bảo sửng sốt, kinh ngạc “Quốc Công gia, chàng thật sự để hình bộ bắt người?"
Định Quốc Công nắm chặt tay nàng, xoa nhẹ, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc: “Trương thị cùng Dương ma ma mưu hại quốc công phu nhân đương triều, Trường Ninh Bá mưu sát phụ mẫu của nàng, lý nên giao cho hình bộ xử quyết."
Nịnh Bảo vừa nghe cũng cảm thấy có lý.
Khương lão phu nhân vừa nghe đến hình bộ muốn bắt trưởng tử của bà đi, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, một hơi nghẹn nơi cổ hòng, ngực đau vô cùng, hơi thở cũng khó khan.
Hồng Hạnh nâng đỡ lão phu nhân chỉ cảm thấy tay nặng hơn, lập tức cả kinh dùng sức ôm lấy thân thể xỉu xụi lơ của lão phu nhân, kinh hoảng thất thố hô to: “Lão phu nhân ngất xỉu rồi."
Trương thị thờ ơ.
Khương Minh Dao khẩn trương chạy qua.
Khương Trác, Khương Việt cũng nhanh chân đi qua, Khương Cẩn chần chừ một chút, cũng đi theo.
“Buông tay ra, ta muốn nhìn mẫu thân." Trường Ninh Bá bị thân vệ bắt giữ sắc mặt đại biến, nổi giận gào to, giãy dụa muốn đi đi nhìn mẫu thân, nhưng lại không thể động đậy.
“Đại bá tạm thời đừng nóng nảy, có thái y ở đây, tổ mẫu sẽ không sao." Khương Nịnh Bảo nhàn nhạt nói.
Hai lão thái y đi lên chẩn bệnh một lúc, lắc đầu nói: “Khương lão phu nhân cũng không có gì đáng lo ngại, chỉ là khó thở ép tim, máu dâng lên cao, nhất thời không chịu được nên ngất."
“Hồng Hạnh, đưa tổ mẫu về phòng đi." Khương Nịnh Bảo phân phó.
Hồng Hạnh vội vàng gọi hai bà tử đến, cùng đưa lão phu nhân về phòng.
Lúc này Tạ Thất đưa người của hình bộ vào.
Lần này người đến là Hình Bộ Thị Lang, ông ta vừa vào đến liền hướng Định Quốc Công cung kính hành lễ: “Hạ quan tham kiến Định Quốc Công."
“Giải người mang đi!"
Định Quốc Công hơi gật đầu, để thân vệ đưa chứng cứ ra, Hình Bộ Thị Lang nhanh hạ lệnh đưa Trương Thị, Trường Ninh Bá cùng Dương ma ma đi.
Kết cuộc của Trương thị thì không cần để nói, mưu hại Định Quốc Công phu nhâ, bản thân cũng khôngcó cáo mệnh, không phải tử hình thì cũng chịu khổ đày, còn Trường Ninh Bá lại nói thế nào cũng có tước vị trong người, dựa theo luật lệ Đại Việt, phần lớn là thu hồi tước vị, bãi quan phẩm.
Khương Nịnh Bảo nhìn đại ca Khương Cẩn.
“Chúng ta đi gặp cữu cữu đi."
Khương Cẩn gật đầu, cũng không quay đầu lại, đi theo Nịnh Bảo cùng Định Quốc Công rời khỏi phủ Trường Ninh Bá.
Để lại ba huynh muội Khương Minh Dao ngơ ngốc trong đại đường.
Phụ mẫu đều bị giải đi, tổ mẫu ngất xỉu, lại qua mấy ngày, bọn họ cũng sẽ phải dọn ra khỏi Trường Ninh Bá phủ.
Ba huynh muội họ lại càng mờ mịt.
Đoàn người đi ra khỏi phủ Trường Ninh bá, lại thấy đám đông vây quanh xem náo nhiệt, có lẽ lúc quan binh hình bộ đến họ liền vây xem, Khương Nịnh Bảo cũng Định Quốc Công trực tiếp lên xe ngựa.
Hai lão thái y muốn giả dược hoa vô tử, Nịnh Bảo phái người qua hỏi Cao ma ma rồi sẽ trả lời cho họ.
Tới nơi ở của cữu cữu, huynh muội hai người liền đúng sự thật kể lại chuyện xảy ra ở phủ Trường Ninh Bá, mấy vị cữu cữu lửa giận ngập trời, hận không thể lập tức tìm Khương gia tính sổ, không nghĩ đến muội muội của họ bị người mưu hại, chuyện này hai nhà coi như kết thù.
Còn Nịnh Bảo vì tự tiện ăn thức ăn có hoa vô tử cũng bị mấy vị cữu cữu mắng cho máu chó đầy đầu.
Khương Cẩn lúc này cũng khó mà có được không bênh vực muội muội.
Nịnh Bảo đúng thật là bị mắng một trận, tự biết thân, quân tử không đợi người lâm nguy.
Nếu có giải dược, cũng không thể đem bản thân mình đi vào nơi nguy hiểm như vậy.
Định Quốc Công cũng vậy.
Tiểu thê tử làm càn, nên cần ghi nhớ.
Khương Nịnh Bảo nghe mấy vị cữu cữu mắng, ngay cả đại ca cùng Định Quốc Công cũng không ra mặt giúp nàng, Khương Nịnh Bảo nhịn không được trong lòng âm thầm tỉnh táo lại.
Nàng đúng thật đã làm sai.
“Cữu cữu, con sai rồi, con đảm bảo về sau sẽ không tự mình lao vào chỗ hiểm nữa."
Mấy vị cữu cữu thây cháu ngoại gái đã có thái độ thành khẩn nhận sai, hiển nhiên cũng đã nghiêm túc suy nghĩ, gật đầu vừa lòng.
“không có việc nào hơn nếu biết sửa sai."
Chờ mấy vị cữu cữu trách mắng Nịnh Bảo xong, Khương Cẩn mới nói ra suy nghĩ của mình cùng mọi người, Nịnh Bảo là Quốc Công phu nhân, hơn nữa đại phòng lại làm ra chuyện ác độc đến mức này, hắnbây giờ rất có tự tin.
“Cữu cữu, cho nghĩ muốn xin qua từ đường, tông tộc, để phân gia."
“Phân gia, không bằng cùng đại phòng Khương gia đoạn tuyệt quan hệ." Đại cữu cữu trầm mặc một lát, nhìn qua thân hình anh tuấn cao lớn của Định Quốc Công, nói ra suy nghĩ của chính mình.
Bây giờ là thời cơ tốt nhất để đoạn tuyệt cơ hội, bỏ lỡ sẽ không có lần sau.
“Viết một lá thư, đoạn tuyệt quan hệ." Định Quốc Công gật đầu, hắn không muốn tiểu thê tử của mình sau này còn phải vãn bối hành lễ cùng Khương Đông Minh.
Khương Nịnh Bảo cũng hướng đại ca mình đoạn tuyệt quan hệ cùng đại phòng, đôi mắt đẹp trong chờ nhìn đại ca mình.
“Ca……"
Khương Cẩn nhìn Nịnh Bảo một cái, thấy ánh mắt mong đợi của nàng, kiên định gật đầu: “Được, liền đoạn tuyệt thân tộc."
Mấy vị cữu cữu cũng thở ra nhẹ nhõm.
Chuyện còn lại chính là thu thập hành lý cùng gia sản, Định Quốc Công liền phái thân vệ giúp đỡ, chờ Khương Cẩn đưa người đi phủ Trường Ninh Bá, Khương lão phu nhân đã tỉnh, Khương Cẩn đi thăm mộtlần, liền quay về tây viện, hạ nhân phủ Trường Ninh Bá trơ mắt nhìn đám người ra ra vào vào thu dọn đồ vật ở nhị phòng tây viện.
Đến chạng vạng, nhị phòng Tây viện cũng dọn trống không.
Khương Minh Dao sau khi biết được, cái gì cũng không nói, chỉ là ngơ ngẩn nhìn giá y đỏ thẫm trước mặt, ngón tay nhỏ thon dài vuốt ve hoa văn thêu trên đó, nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống.
……
Chuyện của phủ Trường Ninh Bá rất nhanh truyền đi, ngày này chính là ngày Quốc Công phu nhân về nhà lại mặt, hình bộ lại mang quan binh đến bắt người, đem Trường Ninh Bá cùng Trương thị giải đi.
Tất cả mọi người đều dâng lên tò mò, muốn biết chuyện gì, đã kinh động đến hình bộ.
Hình bộ chỉ quản lý những vụ án lớn như giết người phóng hỏa.
Mọi người đều đoán già đoán non.
Cuối cùng có người nói ra chân tướng, mọi người lại ồ lên.
Trường Ninh Bá mưu hại chính đệ đệ cùng đệ tức của mình, Trương thị lại cho cháu gái ăn đồ vật tuyệt dục, trong lúc nhất thời tiếng xấu của phủ Trường Ninh Bá lan xa.
Tất cả mọi người đều xì xào nói bọn họ độc ác vô sỉ, cảm thấy họ có kết cục này chính là gieo gió gặp bão.
Nhà ngoại của Trương thị là Đông Bình bá cũng chịu nhiều ảnh hưởng, bị người chỉ trỏ, nữ tử Trương gia ít nhiều cũng bị ảnh hưởng thanh danh, người phủ Đông Bình Bá hận chết Trương thị.
Đặc biệt là Trương Trạm.
Khương tứ tiểu thư chính là Định Quốc Công phu nhâ, cô cô thế mà lại to gan lớn mặt hạ độc nàng, rõràng là có tương lai thênh thang, cố tình lại tìm đường chết, tìm đường chết thì thôi đi, còn muốn liên lụy đến Đông Bình Bá bọn họ, Trương Trạm mới cùng con thứ dòng chính nhà Lại Bộ Thị Lang định việc hôn nhân, Trương Trạm sợ Trương thị sẽ làm hôn nhân của hắn có biến có.
Vì thế, Trương thị bị trục xuất khỏi gia tộc.
ở đại lao hình bộ, Trương thị biết được tin này, thiếu chút nữa là ngất xỉu.
Người được đồng tình nhất đó là Khương Nịnh Bảo, nhưng người được chú ý nhất chính là Định Quốc Công, ai chẳng biết bây giờ hắn cùng người bình thường không khác gì nhau.
Chỉ cần gả đến phủ Định Quốc Công, sinh hạ con cái, liền có khả năng kế thừa tước vị Định Quốc Công.
Quý nữ kinh thành bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Còn Tạ Cảnh Dực, chỉ là con thừa tự, uy hiếp không lớn.
Chạng vạng, Khương Nịnh Bảo cùng Định Quốc Công về đến phủ Định Quốc Công, dưới sự kiên trì của hắn, uống dược tửu giải độc hoa vô tử.
Tạ lão phu nhân đã từ chỗ Tạ Thất nghe được chuyện, biết Khương Nịnh Bảo đã uống dược tửu, cuối cùng cũng yên lòng, đồng thời lại càng đau lòng tiểu tức phụ.
Xuân Hỉ, Xuân Nhạc mặt đầy lo lắng, chuyện tiểu thư nhà mình không còn có thể sinh dục được đã ầm ĩ rồi, chỉ là sau khi thấy khuôn mặt tươi cười của tiểu thư, hai người nghĩ đến dược tửu thần kì của tiểu thư ủ chế, chớp mắt liền bình tĩnh.
không thể sinh dục... không hề có.
Ăn cơm tối xong, Khương Nịnh Bảo cùng Quốc Công gia quay về viện, tắm gội thay y phục xong, Khương Nịnh Bảo nằm trong ngực Định Quốc Công, nở nụ cười nhẹ nhàng.
Chuyện của phủ Trường Ninh Bá đã hoàn toàn giải quyết.
Ánh trăng ngoài cửa sổ vừa lên cao.
Mới thành thân có mấy ngày, hai người tất nhiên là không thiếu được triền miên, đợi đến khi kiệt sức mới ôm nhau đi vào giấc ngủ.
Mà ở phủ An Viễn Hầu, Dương Thư Thanh lại một đêm hưng phấn khó ngủ
Chủ mưu lại chính là đại bá tốt của nàng.
Tình tiết này trong sách không hề có.
Nếu không phải biết cha mẹ nàng còn sống, đang ở một nơi nào đó, Khương Nịnh Bảo giờ phút này hận không thể hút hết máu của đại bá, đem hắn vạn đao mà băm vằm từng mảnh.
“Đại ca, ca đọc thư này đi."
Khương Nịnh Bảo lạnh mặt, đưa thư cho đại ca nàng, trong đôi mắt đẹp cháy rực ngọn lửa tức giận, giọng điệu bình tĩnh giống như là khúc nhạc mở đầu cho trận mưa to gió lớn sắp diễn ra.
Khương Cẩn cầm thư qua đọc, hai mắt đỏ rực, vẻ mặt tuấn mỹ càng lạnh đến vô cùng, tay cầm thư cũng run lên, từ trước đến nay Khương Cẩn luôn phong phạm nhẹ nhàng, tuấn tú phong lưu nay lại ngập tràn khí hận.
“Cẩn ca nhi, trong thư viết gì?" Khương lão phu nhân thấy Định Quốc Công cùng tứ nha đầu thần sắc lạnh lẽo, không biết vì sao sống lưng lại lạnh đến tê người, trong lòng hốt hoảng, liền dò hỏi.
Mắt đẹp chăm chăm nhìn tổ mẫu, Khương Cẩn giơ thư trên tay lên, nghiến răng, nghiến lợi, từng câu từng chữ nói ra: “Đại bá cấu kết cùng đạo tặc, mưu hại tính mạng song thân của con."
“Những lá thư này chính là chứng cư qua lại của ông ta cùng đạo tặc."
Lời này nói ra, mọi người đều khiếp sợ.
Trương thị cười lạnh trong lòng, nhìn về phía Trường Ninh Bá, ánh mắt mang theo thù hận, bá gia, cuối cùng một chút sĩ diện cũng không cho bà, trước mặt mọi người, liền đá bà đến hộc máu, Trương thị sao lại không hận được.
Bởi vì chuyện quá trọng đại, ngày cả tâm phúc của mình Trường Ninh Bá cũng không tin tưởng, tự mình ngầm liên hệ làm giao dịch với đạo tặc, vì để bọn đạo tặc giữ bí mật, hắn còn nạp con gái đạo tặc làm thiếp.
Cố tình những chuyện này, tất cả Trương thị đều biết.
Trương thị cũng có tư tâm của mình, bà ngay từ đầu còn sợ người phát hiện, nhưng qua lâu rồi, vẫn không lộ ra, Trương thị liền yên tâm, ngầm thu thập thư từ qua lại của bá gia cùng đạo tặc, lấy nhược điểm này giấu đi, ở trong lòng bà, nhị đệ cùng nhị đệ muội không còn cũng tốt, sản nghiệp to lớn của nhị đệ đều rơi vào tay đại phòng, về sau đều là cho trưởng tử của mình.
Cho nên bà coi như là không biết chuyện của Bá gia.
Ngay cả con gái đạo tặc vào hậu viện làm thiếp bà cũng nhịn.
Đương nhiên càng không thể đi tố cáo, một khi tố cáo, khả năng lớn nhất đó là bá gia bị cắt chức cùng tước vị, đối với bà cũng không có chỗ nào tốt.
Bây giờ bản thân bà còn khó giữ, cuối cùng còn kéo theo bá gia.
Trương thị cười lạnh, đều là báo ứng.
Lúc này, sắc mặt Trường Ninh Bá đều trắng bệch, thân thể lung lay sắp đổ, hắn không nghĩ đến… không nghĩ đến ngắn ngủi ba năm, mưu đồ hãm hại phu thê nhị đệ của hắn liền bại lộ.
Đều do Trương thị ngu xuẩn này.
Nếu không phải bà ta… không phải bà ta….
Trường Ninh Bá không biết những lá thư rơi vào tay Trương thị có nội dung gì, nhưng hắn biết, hắnxong rồi, phủ Trường Ninh Bá xong rồi.
Bằng chứng vững chắc như núi.
Tiểu thiếp trong núi, cùng đạo tặc trên núi Lạc Hà, còn mật thư qua lại, đều đã đem hắn đẩy xuống vực sâu.
Khương Trác cũng hoàn toàn không nghĩ được, mẫu thân gây họa, phụ thân cũng mang theo tội danh mưu hại cả nhà nhị thúc, đại đường tẩu vẫn luôn không dính dáng đến chuyện người khác rốt cuộc bình tĩnh cũng không nỗi.
trên mặt mọi người đều mang theo thê thảm.
Khương Minh Dao sầu thảm cười cười, nước mắt ào ạt rơi xuống, nàng nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của tứ tỷ, khóe môi khẽ mở, muốn nói nhưng lại nói không nên lời.
một câu xin lỗi cũng không thành lời.
Khương lão phu nhân đầu choáng mắt hoa, máu xông lên não, nếu không phải có Hồng Hạnh đỡ lấy thìcó lẽ chỉ sợ lúc này bà đã nằm dưới đất.
“Tứ nha đầu, ngươi…… Ngươi……"
trên mặt lão phu nhân đã không còn chút máu, môi run run “ngươi’ nửa ngày, lời tiếp theo một chữ cũng không nên lời.
Cầu tứ nha đầu tha cho đại bá nàng sao?
Vẻ mặt Khương Nịnh Bảo đầy vô tình nhìn lão phu nhân, giữa chân mày chỉ là lạnh nhạt, nàng vuốt ve vòng tay hồng bảo thạch trên cổ tay, đột nhiên nói ra một câu như vậy.
“Tổ mẫu sớm đã biết chuyện đại bá mưu hại song thân con?"
Khóe mắt lão phu nhân run rẩy, tức giận trừng cháu gái thứ tư.
“Tứ nha đầu, ý con là gì?"
Khương Nịnh Bảo đoán không sai phản ứng của lão phu nhân, trái tim nàng lạnh xuống, tổ mẫu quả nhiên đã biết chuyện này, khi còn nhỏ, nàng đã biết phụ thân đã không được thương yeei, đặc biệt là sau khi phụ thân một mực khăng khăng muốn cưới mẫu thần, tổ mẫu đối với cha càng thêm coi thường.
Ngày cả huynh đệ bọn họ, lão phu nhân cũng không thích.
Nhưng nàng không nghĩ tới, lão phu nhân lại máu lạnh hơn cả suy nghĩ của nàng, càng thêm bạc tình hơn.
Định Quốc Công đau lòng nhìn tiểu thê tử, hắn không nghĩ một phủ Trường Ninh Bá này, thế mà lại có nhiều chuyện như vậy, hắn đột nhiên cầm lấy tay nàng, “Nịnh Bảo, nàng còn có ta."
Cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của Quốc Công gia, Khương Nịnh Bảo cảm thấy lòng ấm hơn, mặt mày cũng giãn ra.
Hai vị lão thái y: “……"
Đại đường một mảnh lặng im.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một trận bước chân, một tỳ nữ đầu đầy mồ hôi chạy vào: “Lão phu nhân, người của hình bộ đến."
một câu này của tỳ nữ, tựa như thiên lôi đánh ầm bên tai mọi người.
Trương thị cùng Trường Ninh Bá mặt xám như tro tàn.
Khương Nịnh Bảo sửng sốt, kinh ngạc “Quốc Công gia, chàng thật sự để hình bộ bắt người?"
Định Quốc Công nắm chặt tay nàng, xoa nhẹ, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc: “Trương thị cùng Dương ma ma mưu hại quốc công phu nhân đương triều, Trường Ninh Bá mưu sát phụ mẫu của nàng, lý nên giao cho hình bộ xử quyết."
Nịnh Bảo vừa nghe cũng cảm thấy có lý.
Khương lão phu nhân vừa nghe đến hình bộ muốn bắt trưởng tử của bà đi, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, một hơi nghẹn nơi cổ hòng, ngực đau vô cùng, hơi thở cũng khó khan.
Hồng Hạnh nâng đỡ lão phu nhân chỉ cảm thấy tay nặng hơn, lập tức cả kinh dùng sức ôm lấy thân thể xỉu xụi lơ của lão phu nhân, kinh hoảng thất thố hô to: “Lão phu nhân ngất xỉu rồi."
Trương thị thờ ơ.
Khương Minh Dao khẩn trương chạy qua.
Khương Trác, Khương Việt cũng nhanh chân đi qua, Khương Cẩn chần chừ một chút, cũng đi theo.
“Buông tay ra, ta muốn nhìn mẫu thân." Trường Ninh Bá bị thân vệ bắt giữ sắc mặt đại biến, nổi giận gào to, giãy dụa muốn đi đi nhìn mẫu thân, nhưng lại không thể động đậy.
“Đại bá tạm thời đừng nóng nảy, có thái y ở đây, tổ mẫu sẽ không sao." Khương Nịnh Bảo nhàn nhạt nói.
Hai lão thái y đi lên chẩn bệnh một lúc, lắc đầu nói: “Khương lão phu nhân cũng không có gì đáng lo ngại, chỉ là khó thở ép tim, máu dâng lên cao, nhất thời không chịu được nên ngất."
“Hồng Hạnh, đưa tổ mẫu về phòng đi." Khương Nịnh Bảo phân phó.
Hồng Hạnh vội vàng gọi hai bà tử đến, cùng đưa lão phu nhân về phòng.
Lúc này Tạ Thất đưa người của hình bộ vào.
Lần này người đến là Hình Bộ Thị Lang, ông ta vừa vào đến liền hướng Định Quốc Công cung kính hành lễ: “Hạ quan tham kiến Định Quốc Công."
“Giải người mang đi!"
Định Quốc Công hơi gật đầu, để thân vệ đưa chứng cứ ra, Hình Bộ Thị Lang nhanh hạ lệnh đưa Trương Thị, Trường Ninh Bá cùng Dương ma ma đi.
Kết cuộc của Trương thị thì không cần để nói, mưu hại Định Quốc Công phu nhâ, bản thân cũng khôngcó cáo mệnh, không phải tử hình thì cũng chịu khổ đày, còn Trường Ninh Bá lại nói thế nào cũng có tước vị trong người, dựa theo luật lệ Đại Việt, phần lớn là thu hồi tước vị, bãi quan phẩm.
Khương Nịnh Bảo nhìn đại ca Khương Cẩn.
“Chúng ta đi gặp cữu cữu đi."
Khương Cẩn gật đầu, cũng không quay đầu lại, đi theo Nịnh Bảo cùng Định Quốc Công rời khỏi phủ Trường Ninh Bá.
Để lại ba huynh muội Khương Minh Dao ngơ ngốc trong đại đường.
Phụ mẫu đều bị giải đi, tổ mẫu ngất xỉu, lại qua mấy ngày, bọn họ cũng sẽ phải dọn ra khỏi Trường Ninh Bá phủ.
Ba huynh muội họ lại càng mờ mịt.
Đoàn người đi ra khỏi phủ Trường Ninh bá, lại thấy đám đông vây quanh xem náo nhiệt, có lẽ lúc quan binh hình bộ đến họ liền vây xem, Khương Nịnh Bảo cũng Định Quốc Công trực tiếp lên xe ngựa.
Hai lão thái y muốn giả dược hoa vô tử, Nịnh Bảo phái người qua hỏi Cao ma ma rồi sẽ trả lời cho họ.
Tới nơi ở của cữu cữu, huynh muội hai người liền đúng sự thật kể lại chuyện xảy ra ở phủ Trường Ninh Bá, mấy vị cữu cữu lửa giận ngập trời, hận không thể lập tức tìm Khương gia tính sổ, không nghĩ đến muội muội của họ bị người mưu hại, chuyện này hai nhà coi như kết thù.
Còn Nịnh Bảo vì tự tiện ăn thức ăn có hoa vô tử cũng bị mấy vị cữu cữu mắng cho máu chó đầy đầu.
Khương Cẩn lúc này cũng khó mà có được không bênh vực muội muội.
Nịnh Bảo đúng thật là bị mắng một trận, tự biết thân, quân tử không đợi người lâm nguy.
Nếu có giải dược, cũng không thể đem bản thân mình đi vào nơi nguy hiểm như vậy.
Định Quốc Công cũng vậy.
Tiểu thê tử làm càn, nên cần ghi nhớ.
Khương Nịnh Bảo nghe mấy vị cữu cữu mắng, ngay cả đại ca cùng Định Quốc Công cũng không ra mặt giúp nàng, Khương Nịnh Bảo nhịn không được trong lòng âm thầm tỉnh táo lại.
Nàng đúng thật đã làm sai.
“Cữu cữu, con sai rồi, con đảm bảo về sau sẽ không tự mình lao vào chỗ hiểm nữa."
Mấy vị cữu cữu thây cháu ngoại gái đã có thái độ thành khẩn nhận sai, hiển nhiên cũng đã nghiêm túc suy nghĩ, gật đầu vừa lòng.
“không có việc nào hơn nếu biết sửa sai."
Chờ mấy vị cữu cữu trách mắng Nịnh Bảo xong, Khương Cẩn mới nói ra suy nghĩ của mình cùng mọi người, Nịnh Bảo là Quốc Công phu nhân, hơn nữa đại phòng lại làm ra chuyện ác độc đến mức này, hắnbây giờ rất có tự tin.
“Cữu cữu, cho nghĩ muốn xin qua từ đường, tông tộc, để phân gia."
“Phân gia, không bằng cùng đại phòng Khương gia đoạn tuyệt quan hệ." Đại cữu cữu trầm mặc một lát, nhìn qua thân hình anh tuấn cao lớn của Định Quốc Công, nói ra suy nghĩ của chính mình.
Bây giờ là thời cơ tốt nhất để đoạn tuyệt cơ hội, bỏ lỡ sẽ không có lần sau.
“Viết một lá thư, đoạn tuyệt quan hệ." Định Quốc Công gật đầu, hắn không muốn tiểu thê tử của mình sau này còn phải vãn bối hành lễ cùng Khương Đông Minh.
Khương Nịnh Bảo cũng hướng đại ca mình đoạn tuyệt quan hệ cùng đại phòng, đôi mắt đẹp trong chờ nhìn đại ca mình.
“Ca……"
Khương Cẩn nhìn Nịnh Bảo một cái, thấy ánh mắt mong đợi của nàng, kiên định gật đầu: “Được, liền đoạn tuyệt thân tộc."
Mấy vị cữu cữu cũng thở ra nhẹ nhõm.
Chuyện còn lại chính là thu thập hành lý cùng gia sản, Định Quốc Công liền phái thân vệ giúp đỡ, chờ Khương Cẩn đưa người đi phủ Trường Ninh Bá, Khương lão phu nhân đã tỉnh, Khương Cẩn đi thăm mộtlần, liền quay về tây viện, hạ nhân phủ Trường Ninh Bá trơ mắt nhìn đám người ra ra vào vào thu dọn đồ vật ở nhị phòng tây viện.
Đến chạng vạng, nhị phòng Tây viện cũng dọn trống không.
Khương Minh Dao sau khi biết được, cái gì cũng không nói, chỉ là ngơ ngẩn nhìn giá y đỏ thẫm trước mặt, ngón tay nhỏ thon dài vuốt ve hoa văn thêu trên đó, nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống.
……
Chuyện của phủ Trường Ninh Bá rất nhanh truyền đi, ngày này chính là ngày Quốc Công phu nhân về nhà lại mặt, hình bộ lại mang quan binh đến bắt người, đem Trường Ninh Bá cùng Trương thị giải đi.
Tất cả mọi người đều dâng lên tò mò, muốn biết chuyện gì, đã kinh động đến hình bộ.
Hình bộ chỉ quản lý những vụ án lớn như giết người phóng hỏa.
Mọi người đều đoán già đoán non.
Cuối cùng có người nói ra chân tướng, mọi người lại ồ lên.
Trường Ninh Bá mưu hại chính đệ đệ cùng đệ tức của mình, Trương thị lại cho cháu gái ăn đồ vật tuyệt dục, trong lúc nhất thời tiếng xấu của phủ Trường Ninh Bá lan xa.
Tất cả mọi người đều xì xào nói bọn họ độc ác vô sỉ, cảm thấy họ có kết cục này chính là gieo gió gặp bão.
Nhà ngoại của Trương thị là Đông Bình bá cũng chịu nhiều ảnh hưởng, bị người chỉ trỏ, nữ tử Trương gia ít nhiều cũng bị ảnh hưởng thanh danh, người phủ Đông Bình Bá hận chết Trương thị.
Đặc biệt là Trương Trạm.
Khương tứ tiểu thư chính là Định Quốc Công phu nhâ, cô cô thế mà lại to gan lớn mặt hạ độc nàng, rõràng là có tương lai thênh thang, cố tình lại tìm đường chết, tìm đường chết thì thôi đi, còn muốn liên lụy đến Đông Bình Bá bọn họ, Trương Trạm mới cùng con thứ dòng chính nhà Lại Bộ Thị Lang định việc hôn nhân, Trương Trạm sợ Trương thị sẽ làm hôn nhân của hắn có biến có.
Vì thế, Trương thị bị trục xuất khỏi gia tộc.
ở đại lao hình bộ, Trương thị biết được tin này, thiếu chút nữa là ngất xỉu.
Người được đồng tình nhất đó là Khương Nịnh Bảo, nhưng người được chú ý nhất chính là Định Quốc Công, ai chẳng biết bây giờ hắn cùng người bình thường không khác gì nhau.
Chỉ cần gả đến phủ Định Quốc Công, sinh hạ con cái, liền có khả năng kế thừa tước vị Định Quốc Công.
Quý nữ kinh thành bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Còn Tạ Cảnh Dực, chỉ là con thừa tự, uy hiếp không lớn.
Chạng vạng, Khương Nịnh Bảo cùng Định Quốc Công về đến phủ Định Quốc Công, dưới sự kiên trì của hắn, uống dược tửu giải độc hoa vô tử.
Tạ lão phu nhân đã từ chỗ Tạ Thất nghe được chuyện, biết Khương Nịnh Bảo đã uống dược tửu, cuối cùng cũng yên lòng, đồng thời lại càng đau lòng tiểu tức phụ.
Xuân Hỉ, Xuân Nhạc mặt đầy lo lắng, chuyện tiểu thư nhà mình không còn có thể sinh dục được đã ầm ĩ rồi, chỉ là sau khi thấy khuôn mặt tươi cười của tiểu thư, hai người nghĩ đến dược tửu thần kì của tiểu thư ủ chế, chớp mắt liền bình tĩnh.
không thể sinh dục... không hề có.
Ăn cơm tối xong, Khương Nịnh Bảo cùng Quốc Công gia quay về viện, tắm gội thay y phục xong, Khương Nịnh Bảo nằm trong ngực Định Quốc Công, nở nụ cười nhẹ nhàng.
Chuyện của phủ Trường Ninh Bá đã hoàn toàn giải quyết.
Ánh trăng ngoài cửa sổ vừa lên cao.
Mới thành thân có mấy ngày, hai người tất nhiên là không thiếu được triền miên, đợi đến khi kiệt sức mới ôm nhau đi vào giấc ngủ.
Mà ở phủ An Viễn Hầu, Dương Thư Thanh lại một đêm hưng phấn khó ngủ
Tác giả :
Cửu Nguyệt Vi Lam