Gả Cho Cha Của Nam Chính
Chương 34: Đây là tiểu cô nương của hắn
Đại sảnh rộng lớn lại yên ắng hư vậy, chỉ có tiếng mưa tí tách ngoài cửa sổ hòa cùng tiếng hít thở, ẩntrong đó là hơi thở đầy ái muội.
Trong khoang mũi toàn là hơi thở nam nhân, Khương Nịnh Bảo mắt đã đỏ đến rỉ cả máu, nàng như đà điểu nằm trốn trong lòng ngực Tạ Hành, có thể nghe được tiếng tim đập dồn dập của hắn.
không nghĩ đến lần đầu tiên nhào vào ngực.... sẽ xảy ra dưới tình huống như thế này, làm nàng khôngkịp trở tay.
Trái tim Khương Nịnh Bảo nhảy loạn.
Tạ Hành bị hành động của Khương Nịnh Bảo làm cho tâm thần rung động, rốt cuộc nhịn không được vươn bàn tay ra chủ động ôm lấy vòng eo nhỏ bé của tiểu cô nương, đem tiểu cô nương ôm chặt vào ngực, nếu nhìn kỹ còn có thể nhận ta, bàn tay to của hắn có chút run run.
Đây là tiểu cô nương của hắn.
Là tiểu cô nương ưa thích trêu chọc hắn.
Ôm lấy thân thể mềm mại xinh xinh của tiểu cô nương, trong lòng Tạ Hành thở dài đầy thỏa mãn.
đã hai ngày, tiểu cô nương không đến phủ Định Quốc Công, buổi tối khi đi ngủ, tiểu cô nương sẽ xuất hiện trong giấc mơ của hắn, nhưng sáng thức giấc, bên cạnh hắn lại trống trãi, chỉ có một mình.
Lần đầu tiên hắn cảm nhận được mùi vị của cô đơn, lần đầu tiên hắn xúc động muốn hôn kỳ đến nhanh.
Hôm nay xử lý công sự xong, đã là chạng vạng, bên ngoài còn có mưa rất to, nhưng Định Quốc Công vẫn là nhịn không được, lấy cớ chuyện rượu thuốc, chủ động tới cửa gặp nàng.
Thân thể nam nhân, mỗi chỗ đều ấm áp, cả hơi thở cũng đều là hơi thở của nam nhân, Quốc Công gia lần đầu tiên chủ động ôm nàng, chủ động ôm nàng....
Khương Nịnh Bảo trong lòng như có nai con chạy loạn, dường như muốn nhảy bật ra ngoài, nàng chậm rãi đưa tay, chậm rãi chủ động mà nắm lấy bàn tay to rộng ấm áp của nam nhân.
Trong chớp mắt khi mười ngón tay đan xen vào nhau kia, Khương Nịnh Bảo nhịn không được mà nghĩ đến muốn nắm tay người này, cùng hắn đến bạc đầu, thân hình có chút run rẩy.
Hai người liền ôm nhau như vậy không nhúc nhích, lắng nghe tiếng tim đập của nhau.
Ngoài của sổ, một cơn gió lạnh mang hơi nước thổi vào, liền đem không khí ái muội giữa hai người bừng tỉnh, nhưng Khương Nịnh Bảo vẫn bị Tạ Hành ôm chặt như cũ, không thể động đậy.
Nhịp tim của Khương Nịnh Bảo đã trở lại bình thường, nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của mình, hai tròng mắt long lanh nhìn gương mặt anh tuấn của Tạ Hành, mắt phát hiện hai lỗ tai hắn cũng đỏ bừng, mạnh mẽ giả vờ bình tĩnh mà trêu đùa một câu: “Quốc Công gia, chàng ôm chặt quá, còn có, lỗ taichàng đỏ rồi kìa."
“Ừ."
Tạ Hành cúi đầu nhìn tiểu cô nươngchăm chú, đáy mặt hiện lên ý cười, bàn tay to lại không buông ra, thân thể tiểu cô nương nho nhỏ mềm mại, hắn luyến tiếc không muốn buông ra.
Khương Nịnh bảo mở to đôi mắt, bên trong tràn đầy tố cáo“Quốc Công gia, chàng học hư rồi, có phải chàng xem thoại bản không đứng đắn hay không?"Quốc Công gia trước đây đều là bị nàng trêu chọc, bây giờ hình như là ngược lại.
Khương Nịnh Bảo ngốc.
“Học nàng đó." Tiểu cô nương trong mộng vẫn luôn trêu chọc hắn, Định Quốc Công quyết định ở hiệnthực trêu chọc ngược lại, cảm giác chủ động vô cùng tuyệt vời.
Trách không được, tiểu cô nương luôn thích trêu hắn.
Trong lòng Định Quốc Công âm thần suy nghĩ.
Tạ Hành thình lình bắn một mũi tên, cả người Khương Nịnh Bảo đều chấn kinh, sau khi khiếp sợ, nàng đắc ý, đáy mắt liền hiện tia giảo hoạt, lấy hết can đảm, nhón chân lên bất ngờ mổ một ngụm lên mặt anh tuấn của hắn.
“Có dám học theo không?"
Hai mắt tiểu cô nương sáng vô cùng, sáng như sao trời, trong mắt đầy giảo hoạt cùng khiêu khích, trong đôi mắt mềm mại ướt át, làm Tạ Hành trong lòng mềm nhũn, cúi đầu, nhẹ nhàng in một nụ hôn lên tóc nàng.
“không dám."
Tạ Hành nặng nề đáp.
Nàng bị hôn...Hôn lên tóc.
Tuy không phải là mặt, nhưng cũng là một cái hôn.
Trái tim Khương Nịnh Bảo lại không biết ngoan ngoãn nhảy loạn lần nữa, vất vả lắm đỏ lựng trên mặt mới tan giờ đây lại ập đến, giống như ráng đỏ hoàng hôn cuối chân trời.
Ngay lúc này, đại sảnh bất ngờ có một nam tử anh tuấn cao gầy nhảy vào, kèm theo một giọng nóitrong trẻo ôn nhuận.
“Nịnh Bảo, ca đã về rồi."
Chờ khi nam tử tuấn tú kia đi vào, lại nhìn thấy một cảnh nam nữ ôm nhau, khuôn mặt của người nữ rõràng là Nịnh Bảo muội muội của hắn, Khương Cẩn cả người liền hóa đá.
“Nịnh Bảo, muội....Muội.... hắn là ai?"
Khương Nịnh Bảo nào đoán được, đại ca sẽ về ngay lúc này, còn đi thẳng vào đại sảnh, ngoài cửa không phải là có người canh hay sao, sao lại không có ai chạy vào nói một tiếng.
Nghĩ đến mình đang cùng Tạ Hành ôm ấp, Khương Nịnh Bảo cả người đều cứng đờ, đỏ bừng khuôn mặt, lúc này đây không phải là xấu hổ mà là rất xấu hổ.
“Ca, ca về rồi." Khương Nịnh Bảo lúc này thật dễ dàng mà thoát khỏi sự ôm ấp của Tạ Hành, giả vờ bình tĩnh mà cười ngọt ngào với ca ca.
Nụ cười đầy vui mừng.
Khương Cẩn mặc một trường bào màu lam nhạt, trên người mang theo hơi nước, nhìn kỹ nam nhân vừa rồi ôm ấp muội muội mình, thân hình cao lớn, khuôn mặt anh tuấn cương ngạnh, ánh mắt lạnh lẽo mà sắc bén, lại có sát khí tràn ngập, khí thế sắc nhọn trên người tựa như dao sắp rút ra khỏi vỏ, làm người nhìn đã thấy sợ.
Đây không phải là nam nhân đơn giản.
Tim Khương Cẩn đập nhanh hơn, nhịn không được nghĩ đến Định Quốc Công mà muội muội đã nóitrong thư, tầm mắt hắn nhìn chuỗi ngọc trên tay nam nhân kia, người nam nhân khí thế bức người này chính là vị hôn phu mà muội muội đã nói, người có chiến công hiển hách, Định Quốc Công danh chấn thiên hạ.
“Các hạ là Định Quốc Công."
Tạ Hành khẽ gật đầu, tận sức thu lại khí thế cùng sát khí trên người, đây là ca ca ruột thịt của tiểu cônương, sau này là đại cữu ca của hắn.
“Ca, Quốc Công gia là hôn phu của muội, bọn muội là do thánh thượng tứ hôn." Khương Nịnh Bảo nắm lấy cánh tay của Tạ Hành, cười nói, trên khuôn mặt xinh đẹp đều là sự vui sướng.
Thánh thượng tứ hôn, ngày một tháng năm liền thành thân, bọn họ vừa rồi ôm nhau cũng không khác người lắm.
Khương Cẩn rất hiểu muội muội, nhìn ánh mắt nàng liền hiếu, nàng rất đắc chí.
Muội đại không khỏi ca.
Khí thế cùng sát khí trên người Định Quốc Công, mang theo một áp lực rất lớn, Nịnh Bảo vậy mà dễ dàng tiếp cận, sắc mặt còn hồng hào như thường, xem ra muội muội là không có lừa hắn.
Nàng thật sự không bị ảnh hưởng sát khí của Định Quốc Công.
Khương Cẩn đối với chuyện này vô cùng tự hào, muội muội mình đặc biệt, không giống người thường.
Nhưng nghĩ đến hình ảnh hai người mới ôm nhau khi này, trong lòng Khương Cẩn liền không được thoải mái, đặc biệt là bây giờ muội muội còn chủ động nắm tay Định Quốc Công, muội muội thật sự đã bịĐịnh Quốc Công ôm đi mất rồi.
Trong lòng Khương Cẩn chua lè.
Nghĩ đến sau này muội muội chịu ủy khuất, là ca ca lại không có cách gì chống lưng cho nàng, đòi lại công đạo cho nàng, lại nhịn không được phát rầu.
Trong lòng Khương Cẩn chua òm lại còn đau khổ, nhưng không hiện ra trên mặt, bình tĩnh chấp tay hành lễ cùng Định Quốc Công.
“Bái kiến Quốc Công gia."
Giọng nói lạnh như băng của Định Quốc Công, mang theo ý thân cận: “Về sau là người một nhà, khôngcần đa lễ."
“Nịnh Bảo còn chưa gả cho ngài, lễ không thể bỏ qua."
Khuôn mặt anh tuấn của Khương Cẩn lộ ra tươi cười, hắn nghe được lời nói gần gũi của Định Quốc Công, người muội phu tương lai này, tuy quyền cao chức trọng, nhưng lấy nhân phẩm Định Quốc Công, khẳng định là sẽ không giống như Tạ thế tử, lại hủy hôn làm hỏng thanh danh của muội muội.
hiện giờ Ninh Bảo còn chưa gả đi, nên có lễ tiết, Khương Cẩn sẽ không bỏ qua.
Duy nhất một chuyện là Khương Cẩn rối rắm. Định Quốc Công là dưỡng phụ của vị hôn phu tiền nhiệm của Nịnh Bảo, Tạ thế tử nghe nói đã cùng đích trưởng nữ phủ An Viễn Hầu đính hôn.
Định Quốc Công Tạ Hành: “……"
“Ca, bên ngoài mưa to như vậy, ca sao lại về gấp như thế." Vui mừng qua đi, Khương Nịnh Bảo nhăn mày, vẻ mặt không đồng ý nhìn đại ca mình.
Lỡ như trên đường xảy ra chuyện, nàng phải làm sao?
Nghe muội muội nói lời quan tâm, Khương Cẩn trong lòng liền ấm áp, nhìn muội muội cười ôn nhu: “Ca trong lòng hiểu rõ, Nịnh Bảo không cần quá lo lắng."
Nịnh Bảo trong lòng cũng biết đại ca cũng đã mười tám, làm chuyện gì xưa nay cũng ổn trọng, nhưng nàng không nhịn được lo lắng, cổ đại không như hiện đại, ngày mưa mà đi trên đường, dễ xảy ra chuyện.
“Sau này không được lên đường vào ngày mưa." Nịnh Bảo trừng mắt với ca ca.
Khương Cẩn thấy muội muội trừng mình, vội vàng gật đầu: “Ca bảo đảm là không có lần sau."
Khương Nịnh Bảo lúc này mới chịu cười, buông tay Định Quốc Công ra, đi đến bàn trà, tự mình châm đầy ly trà nóng đưa cho hắn: “Ca, uống ly trà cho ấm người."
“Cảm ơn Nịnh Bảo."
Khương Cẩn cười nhận ly trà uống một hơi cạn sạch, một ly trà nóng vào bụng, cảm giác hơi lạnh trênngười tan đi không ít, vẫn là Nịnh Bảo đau lòng ca ca.
Tạ Hành vẫn đứng bên cạnh im lặng nhìn, ánh mắt hắn luôn dính trên người tiểu cô nương, ánh mắt đầy dịu dàng.
Sắc trời dần chuyển tối, mưa bên ngoài vẫn còn tầm tãn, Khương Nịnh Báo đốt nến trong đại sảnh, toàn bộ đại sảnh lập tức sáng rực.
Lúc này, bên ngoài có giọng Xuân Hỉ vang lên.
“Quốc Công gia, tam thiếu gia, tiểu thư, bữa tối đã xong."
“Mang đồ ăn lên đi." Khương Nịnh Bảo nhẹ giọng dặn dò, nói xong, nàng quay đầu nhìn đại ca, vẫy vẫy ta với hắn, “Ca,ca về thật đúng lúc, chúng ta cùng nhau ăn cơm chiều đi."
Khương Cẩn: “……"
Trừ Nịnh Bảo ra, ai có thể ngồi cùng bàn ăn cơm cùng Định Quốc Công, Khương Cẩn u oán nhìn muội muội một cái, Khương Nịnh Bảo hiển nhiên là cũng biết chuyện này, nàng ngại ngùng cười cười với đại ca, cho hạ nhân sắp thêm một bàn ăn.
Gã sai vặt mang thức ăn nối đuôi nhau đi vào.
Cơm chiều là do phòng bếp nhỏ trong viện làm, đồ ăn phong phú, chay mặn kết hợp hài hòa, đẹp mắt lại ngon miệng, hương thơm bay khắp nơi.
Nịnh bảo cùng Định Quốc Công ngồi với nhau, hai người thân mật dùng bữa, thỉnh thoảng còn nghe thấy Nịnh bảo làm nũng muốn Định Quốc Công gắp đồ ăn, vị đại ca vừa mới về nhà là Khương Cẩn lại lẻ loi ngồi một mình một bàn cơm, còn bị vẻ mặt của muội phu tương lai làm ảo não.
Đồ ngon trước mắt, Khương Cẩn lại như nhai phải sáp.
Nhìn thật đáng thương.
Định Quốc Công trong lòng vô cùng sung sướng, đây là tiểu cô nương cùng hắn ăn chung một bàn, đến nỗi đại cữu ca tương lai cũng sớm bị hắn hoàn toàn xem nhẹ.
Ăn cơm chiều xong, trời đã tối, Nịnh Bảo duyên dáng yêu kiều đứng dưới mái hiên treo đây đèn lồng, lưu luyến tiễn Tạ Hànhvề, sau đó còn đứng im bất động, làm Khương Cẩn mở miệng chua lòm nói: “Muội, bên ngoài đen như mực, Định Quốc Công sớm đã không còn thấy bóng dáng, muội còn đứng đây nhìn cái gì, vào phòng thôi."
Sắc mặt Nịnh Bảo đỏ lên, xấu hổ buồn bực trừng mắt với ca ca mình, xoay người đi về phòng, đại ca Khương Cẩn lại cười thầm trong lòng, thong thả ung dung đi theo vào, ngồi xuống ghế tự châm chén trà nóng, uống một ngụm, ánh nến rọi vào sườn mặt anh tuấn của hắn.
Xuân Hỉ làm cho tam thiếu gia trà trái cây, liền cùng Xuân Nhạc lui ra ngoài.
Khương Nịnh Bảo vẫn ngồi bên cạnh ca ca mình như trước, cùng ca ca nói mấy chuyện xảy ra gần đây, Khương Cẩn nghiêm túc, chăm chú lắng nghe, sau khi nghe xong, gương mặt liền hiện ra nét thâm trầm.
“Nịnh Bảo, muội làm tốt lắm, nhị phòng tuy chỉ còn lại hai huynh muội chúng ta, nhưng cũng không phai là dễ ức hiếp, chờ năm sau ca thi đậu cử nhân, năm sau nữa lại tham gia thi hội, nếu đậu cống sĩ, nhị phòng chúng ta sẽ đứng dậy được, sau này không cần nhìn sắc mặt đại phòng nữa."
“Dạ, muội tin tưởng ca ca." Nịnh Bảo gật đầu cười.
Trong sách có nói, Khương Cẩn ở kiếp trước của Dương Thư Thanh, được hoàng thượng khâm điểm làm thám hoa, đáng tiếc sau khi Dương Thư Thanh trọng sinh, đại ca nàng bị người hãm hại trở thành tàn phế, không cách nào tham gia khoa cử được.
Ấn tượng sâu nhất chính là sau khi đại ca tàn phế, Dương Thư Thanh có nói một câu: “Đáng tiếc, Khương Cẩn, nếu không có vị muội muội Khương Nịnh Bảo ác độc kia, hắn cũng nên giống như đời trước trở thành thám hoa lang được người người khen ngợi."
Lúc mà ngàng nghe câu đấy, trong lòng cười lạnh, nếu không có Dương Thư Thanh trọng sinh, vận mệnh ‘Khương Nịnh Bảo’ cùng Khương Cẩn sao lại thay đổi lớn như vậy.
thật là mèo khóc chuột giả từ bi.
Khương Cẩn thấy muội muội tin tưởng mình như thế, trong lòng vui vẻ không thôi, càng thêm quyết tâm, năm nay thi hương nhất định phải đậu cử nhân, nhưng nghĩ đến chuyện rối tung trong phủ, nhịn không được dặn dò nàng: “Nịnh Bảo, đại bá hôn mê bị giáng chức, còn có chuyện ma quỷ, đại bá nương sau khi trở về khẳng định là không buông tha muội, muội nên cẩn thận một chút, đừng mắc mưu."
thật ra Khương Nịnh Bảo thông minh hơn so với tưởng tượng của Khương Cẩn, nhưng trong lòng ca ca, Nịnh Bảo vẫn là muội muội bé nhỏ cần sự che chở.
“Ca, chỉ cần đại bá nương vềsau khi muội xuất giá, liền không làm gì được muội đâu." Khóe mắt Khương Nịnh Bảo lóe sáng, nhất cử nhất động của Trương thị ở chùa Thanh Thủy đều nằm trong khống chế của nàng.
hiện tại còn có một đại bá hôn mê chưa tỉnh.
“Vẫn phải chủ ý cho tốt."
Khương Cẩn hơi mỉm cười, nhìn ánh mắt vui mừng của Nịnh Bảo, xem ra trải qua một số chuyện, muội muội cuối cùng cũng đã trưởng thành, chỉ cần Trương thị không có trong phủ, đúng thật không có gì để sợ, muội muội có Định Quốc Công che chở, trong viện lại còn có nhiều người trung thành, muốn lợi dụng sơ hở lập mưu hại Nịnh Bảo cũng là rất khó.
Tổ mẫu là người trọng lợi ích, chỉ cần Nịnh Bảo một ngày còn là vị hôn thê của Định Quốc Công, tổ mẫu mừng còn không kịp, cũng sẽ che chở cho muội muội, huynh muội họ muốn phòng thì chỉ có người ở đại phòng.
“Ca, muội thiếu chút nữa thì quên, viện của ca, đại bá nương đã đưa vào mấy tỳ nữ thông phòng, cẩn thận đừng để người tính kế." Khương Nịnh Bảo đột nhiên nhớ đến chuyện này, không kiềm được ảo não, sớm biết ca ca về nhanh như vậy, nàng liền tìm lý do đem mấy tỳ nữ trong viện ca ca đưa đi hết.
Khương Cẩn nhịn không được bật cười, gõ nhẹ lên đầu muội muội “Nịnh Bảo, muội quá coi thường ca rồi, ca ca của muội là người dễ dàng bị tính kế sao?"
“Muội đây là lo lắng." Nịnh Bảo nghẹn lời to mắt nhìn ca ca mình.
“Được rồi, thời gian không còn sớm, ca đến Thọ An Đường vấn an tổ mẫu." Khương Cẩn uống ngụm trà, đứng lên liền rời đi, Khương Nịnh Bảo vội vàng đưa mấy gã tùy tùng cho đại ca.
Chờ đại ca đi rồi, nàng liền vào lại phòng, Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc vội vàng gọi người đưa nước ấm đến, tắm gội xong rồi, Nịnh Bảo nằm trên giường mền, rất lâu mà chưa ngủ được, chỉ cần nhắm mắt là trong đầu nàng hiện ra một màn Định Quốc Công chủ động ôm mình vào ngực, khoang mũi dường như còn quanh quẩn hơi thở của hắn.
Đêm nay, Định Quốc Công Tạ Hành có một đêm ngủ ngon, Khương Nịnh Bảo lại mất ngủ.
Trong khoang mũi toàn là hơi thở nam nhân, Khương Nịnh Bảo mắt đã đỏ đến rỉ cả máu, nàng như đà điểu nằm trốn trong lòng ngực Tạ Hành, có thể nghe được tiếng tim đập dồn dập của hắn.
không nghĩ đến lần đầu tiên nhào vào ngực.... sẽ xảy ra dưới tình huống như thế này, làm nàng khôngkịp trở tay.
Trái tim Khương Nịnh Bảo nhảy loạn.
Tạ Hành bị hành động của Khương Nịnh Bảo làm cho tâm thần rung động, rốt cuộc nhịn không được vươn bàn tay ra chủ động ôm lấy vòng eo nhỏ bé của tiểu cô nương, đem tiểu cô nương ôm chặt vào ngực, nếu nhìn kỹ còn có thể nhận ta, bàn tay to của hắn có chút run run.
Đây là tiểu cô nương của hắn.
Là tiểu cô nương ưa thích trêu chọc hắn.
Ôm lấy thân thể mềm mại xinh xinh của tiểu cô nương, trong lòng Tạ Hành thở dài đầy thỏa mãn.
đã hai ngày, tiểu cô nương không đến phủ Định Quốc Công, buổi tối khi đi ngủ, tiểu cô nương sẽ xuất hiện trong giấc mơ của hắn, nhưng sáng thức giấc, bên cạnh hắn lại trống trãi, chỉ có một mình.
Lần đầu tiên hắn cảm nhận được mùi vị của cô đơn, lần đầu tiên hắn xúc động muốn hôn kỳ đến nhanh.
Hôm nay xử lý công sự xong, đã là chạng vạng, bên ngoài còn có mưa rất to, nhưng Định Quốc Công vẫn là nhịn không được, lấy cớ chuyện rượu thuốc, chủ động tới cửa gặp nàng.
Thân thể nam nhân, mỗi chỗ đều ấm áp, cả hơi thở cũng đều là hơi thở của nam nhân, Quốc Công gia lần đầu tiên chủ động ôm nàng, chủ động ôm nàng....
Khương Nịnh Bảo trong lòng như có nai con chạy loạn, dường như muốn nhảy bật ra ngoài, nàng chậm rãi đưa tay, chậm rãi chủ động mà nắm lấy bàn tay to rộng ấm áp của nam nhân.
Trong chớp mắt khi mười ngón tay đan xen vào nhau kia, Khương Nịnh Bảo nhịn không được mà nghĩ đến muốn nắm tay người này, cùng hắn đến bạc đầu, thân hình có chút run rẩy.
Hai người liền ôm nhau như vậy không nhúc nhích, lắng nghe tiếng tim đập của nhau.
Ngoài của sổ, một cơn gió lạnh mang hơi nước thổi vào, liền đem không khí ái muội giữa hai người bừng tỉnh, nhưng Khương Nịnh Bảo vẫn bị Tạ Hành ôm chặt như cũ, không thể động đậy.
Nhịp tim của Khương Nịnh Bảo đã trở lại bình thường, nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của mình, hai tròng mắt long lanh nhìn gương mặt anh tuấn của Tạ Hành, mắt phát hiện hai lỗ tai hắn cũng đỏ bừng, mạnh mẽ giả vờ bình tĩnh mà trêu đùa một câu: “Quốc Công gia, chàng ôm chặt quá, còn có, lỗ taichàng đỏ rồi kìa."
“Ừ."
Tạ Hành cúi đầu nhìn tiểu cô nươngchăm chú, đáy mặt hiện lên ý cười, bàn tay to lại không buông ra, thân thể tiểu cô nương nho nhỏ mềm mại, hắn luyến tiếc không muốn buông ra.
Khương Nịnh bảo mở to đôi mắt, bên trong tràn đầy tố cáo“Quốc Công gia, chàng học hư rồi, có phải chàng xem thoại bản không đứng đắn hay không?"Quốc Công gia trước đây đều là bị nàng trêu chọc, bây giờ hình như là ngược lại.
Khương Nịnh Bảo ngốc.
“Học nàng đó." Tiểu cô nương trong mộng vẫn luôn trêu chọc hắn, Định Quốc Công quyết định ở hiệnthực trêu chọc ngược lại, cảm giác chủ động vô cùng tuyệt vời.
Trách không được, tiểu cô nương luôn thích trêu hắn.
Trong lòng Định Quốc Công âm thần suy nghĩ.
Tạ Hành thình lình bắn một mũi tên, cả người Khương Nịnh Bảo đều chấn kinh, sau khi khiếp sợ, nàng đắc ý, đáy mắt liền hiện tia giảo hoạt, lấy hết can đảm, nhón chân lên bất ngờ mổ một ngụm lên mặt anh tuấn của hắn.
“Có dám học theo không?"
Hai mắt tiểu cô nương sáng vô cùng, sáng như sao trời, trong mắt đầy giảo hoạt cùng khiêu khích, trong đôi mắt mềm mại ướt át, làm Tạ Hành trong lòng mềm nhũn, cúi đầu, nhẹ nhàng in một nụ hôn lên tóc nàng.
“không dám."
Tạ Hành nặng nề đáp.
Nàng bị hôn...Hôn lên tóc.
Tuy không phải là mặt, nhưng cũng là một cái hôn.
Trái tim Khương Nịnh Bảo lại không biết ngoan ngoãn nhảy loạn lần nữa, vất vả lắm đỏ lựng trên mặt mới tan giờ đây lại ập đến, giống như ráng đỏ hoàng hôn cuối chân trời.
Ngay lúc này, đại sảnh bất ngờ có một nam tử anh tuấn cao gầy nhảy vào, kèm theo một giọng nóitrong trẻo ôn nhuận.
“Nịnh Bảo, ca đã về rồi."
Chờ khi nam tử tuấn tú kia đi vào, lại nhìn thấy một cảnh nam nữ ôm nhau, khuôn mặt của người nữ rõràng là Nịnh Bảo muội muội của hắn, Khương Cẩn cả người liền hóa đá.
“Nịnh Bảo, muội....Muội.... hắn là ai?"
Khương Nịnh Bảo nào đoán được, đại ca sẽ về ngay lúc này, còn đi thẳng vào đại sảnh, ngoài cửa không phải là có người canh hay sao, sao lại không có ai chạy vào nói một tiếng.
Nghĩ đến mình đang cùng Tạ Hành ôm ấp, Khương Nịnh Bảo cả người đều cứng đờ, đỏ bừng khuôn mặt, lúc này đây không phải là xấu hổ mà là rất xấu hổ.
“Ca, ca về rồi." Khương Nịnh Bảo lúc này thật dễ dàng mà thoát khỏi sự ôm ấp của Tạ Hành, giả vờ bình tĩnh mà cười ngọt ngào với ca ca.
Nụ cười đầy vui mừng.
Khương Cẩn mặc một trường bào màu lam nhạt, trên người mang theo hơi nước, nhìn kỹ nam nhân vừa rồi ôm ấp muội muội mình, thân hình cao lớn, khuôn mặt anh tuấn cương ngạnh, ánh mắt lạnh lẽo mà sắc bén, lại có sát khí tràn ngập, khí thế sắc nhọn trên người tựa như dao sắp rút ra khỏi vỏ, làm người nhìn đã thấy sợ.
Đây không phải là nam nhân đơn giản.
Tim Khương Cẩn đập nhanh hơn, nhịn không được nghĩ đến Định Quốc Công mà muội muội đã nóitrong thư, tầm mắt hắn nhìn chuỗi ngọc trên tay nam nhân kia, người nam nhân khí thế bức người này chính là vị hôn phu mà muội muội đã nói, người có chiến công hiển hách, Định Quốc Công danh chấn thiên hạ.
“Các hạ là Định Quốc Công."
Tạ Hành khẽ gật đầu, tận sức thu lại khí thế cùng sát khí trên người, đây là ca ca ruột thịt của tiểu cônương, sau này là đại cữu ca của hắn.
“Ca, Quốc Công gia là hôn phu của muội, bọn muội là do thánh thượng tứ hôn." Khương Nịnh Bảo nắm lấy cánh tay của Tạ Hành, cười nói, trên khuôn mặt xinh đẹp đều là sự vui sướng.
Thánh thượng tứ hôn, ngày một tháng năm liền thành thân, bọn họ vừa rồi ôm nhau cũng không khác người lắm.
Khương Cẩn rất hiểu muội muội, nhìn ánh mắt nàng liền hiếu, nàng rất đắc chí.
Muội đại không khỏi ca.
Khí thế cùng sát khí trên người Định Quốc Công, mang theo một áp lực rất lớn, Nịnh Bảo vậy mà dễ dàng tiếp cận, sắc mặt còn hồng hào như thường, xem ra muội muội là không có lừa hắn.
Nàng thật sự không bị ảnh hưởng sát khí của Định Quốc Công.
Khương Cẩn đối với chuyện này vô cùng tự hào, muội muội mình đặc biệt, không giống người thường.
Nhưng nghĩ đến hình ảnh hai người mới ôm nhau khi này, trong lòng Khương Cẩn liền không được thoải mái, đặc biệt là bây giờ muội muội còn chủ động nắm tay Định Quốc Công, muội muội thật sự đã bịĐịnh Quốc Công ôm đi mất rồi.
Trong lòng Khương Cẩn chua lè.
Nghĩ đến sau này muội muội chịu ủy khuất, là ca ca lại không có cách gì chống lưng cho nàng, đòi lại công đạo cho nàng, lại nhịn không được phát rầu.
Trong lòng Khương Cẩn chua òm lại còn đau khổ, nhưng không hiện ra trên mặt, bình tĩnh chấp tay hành lễ cùng Định Quốc Công.
“Bái kiến Quốc Công gia."
Giọng nói lạnh như băng của Định Quốc Công, mang theo ý thân cận: “Về sau là người một nhà, khôngcần đa lễ."
“Nịnh Bảo còn chưa gả cho ngài, lễ không thể bỏ qua."
Khuôn mặt anh tuấn của Khương Cẩn lộ ra tươi cười, hắn nghe được lời nói gần gũi của Định Quốc Công, người muội phu tương lai này, tuy quyền cao chức trọng, nhưng lấy nhân phẩm Định Quốc Công, khẳng định là sẽ không giống như Tạ thế tử, lại hủy hôn làm hỏng thanh danh của muội muội.
hiện giờ Ninh Bảo còn chưa gả đi, nên có lễ tiết, Khương Cẩn sẽ không bỏ qua.
Duy nhất một chuyện là Khương Cẩn rối rắm. Định Quốc Công là dưỡng phụ của vị hôn phu tiền nhiệm của Nịnh Bảo, Tạ thế tử nghe nói đã cùng đích trưởng nữ phủ An Viễn Hầu đính hôn.
Định Quốc Công Tạ Hành: “……"
“Ca, bên ngoài mưa to như vậy, ca sao lại về gấp như thế." Vui mừng qua đi, Khương Nịnh Bảo nhăn mày, vẻ mặt không đồng ý nhìn đại ca mình.
Lỡ như trên đường xảy ra chuyện, nàng phải làm sao?
Nghe muội muội nói lời quan tâm, Khương Cẩn trong lòng liền ấm áp, nhìn muội muội cười ôn nhu: “Ca trong lòng hiểu rõ, Nịnh Bảo không cần quá lo lắng."
Nịnh Bảo trong lòng cũng biết đại ca cũng đã mười tám, làm chuyện gì xưa nay cũng ổn trọng, nhưng nàng không nhịn được lo lắng, cổ đại không như hiện đại, ngày mưa mà đi trên đường, dễ xảy ra chuyện.
“Sau này không được lên đường vào ngày mưa." Nịnh Bảo trừng mắt với ca ca.
Khương Cẩn thấy muội muội trừng mình, vội vàng gật đầu: “Ca bảo đảm là không có lần sau."
Khương Nịnh Bảo lúc này mới chịu cười, buông tay Định Quốc Công ra, đi đến bàn trà, tự mình châm đầy ly trà nóng đưa cho hắn: “Ca, uống ly trà cho ấm người."
“Cảm ơn Nịnh Bảo."
Khương Cẩn cười nhận ly trà uống một hơi cạn sạch, một ly trà nóng vào bụng, cảm giác hơi lạnh trênngười tan đi không ít, vẫn là Nịnh Bảo đau lòng ca ca.
Tạ Hành vẫn đứng bên cạnh im lặng nhìn, ánh mắt hắn luôn dính trên người tiểu cô nương, ánh mắt đầy dịu dàng.
Sắc trời dần chuyển tối, mưa bên ngoài vẫn còn tầm tãn, Khương Nịnh Báo đốt nến trong đại sảnh, toàn bộ đại sảnh lập tức sáng rực.
Lúc này, bên ngoài có giọng Xuân Hỉ vang lên.
“Quốc Công gia, tam thiếu gia, tiểu thư, bữa tối đã xong."
“Mang đồ ăn lên đi." Khương Nịnh Bảo nhẹ giọng dặn dò, nói xong, nàng quay đầu nhìn đại ca, vẫy vẫy ta với hắn, “Ca,ca về thật đúng lúc, chúng ta cùng nhau ăn cơm chiều đi."
Khương Cẩn: “……"
Trừ Nịnh Bảo ra, ai có thể ngồi cùng bàn ăn cơm cùng Định Quốc Công, Khương Cẩn u oán nhìn muội muội một cái, Khương Nịnh Bảo hiển nhiên là cũng biết chuyện này, nàng ngại ngùng cười cười với đại ca, cho hạ nhân sắp thêm một bàn ăn.
Gã sai vặt mang thức ăn nối đuôi nhau đi vào.
Cơm chiều là do phòng bếp nhỏ trong viện làm, đồ ăn phong phú, chay mặn kết hợp hài hòa, đẹp mắt lại ngon miệng, hương thơm bay khắp nơi.
Nịnh bảo cùng Định Quốc Công ngồi với nhau, hai người thân mật dùng bữa, thỉnh thoảng còn nghe thấy Nịnh bảo làm nũng muốn Định Quốc Công gắp đồ ăn, vị đại ca vừa mới về nhà là Khương Cẩn lại lẻ loi ngồi một mình một bàn cơm, còn bị vẻ mặt của muội phu tương lai làm ảo não.
Đồ ngon trước mắt, Khương Cẩn lại như nhai phải sáp.
Nhìn thật đáng thương.
Định Quốc Công trong lòng vô cùng sung sướng, đây là tiểu cô nương cùng hắn ăn chung một bàn, đến nỗi đại cữu ca tương lai cũng sớm bị hắn hoàn toàn xem nhẹ.
Ăn cơm chiều xong, trời đã tối, Nịnh Bảo duyên dáng yêu kiều đứng dưới mái hiên treo đây đèn lồng, lưu luyến tiễn Tạ Hànhvề, sau đó còn đứng im bất động, làm Khương Cẩn mở miệng chua lòm nói: “Muội, bên ngoài đen như mực, Định Quốc Công sớm đã không còn thấy bóng dáng, muội còn đứng đây nhìn cái gì, vào phòng thôi."
Sắc mặt Nịnh Bảo đỏ lên, xấu hổ buồn bực trừng mắt với ca ca mình, xoay người đi về phòng, đại ca Khương Cẩn lại cười thầm trong lòng, thong thả ung dung đi theo vào, ngồi xuống ghế tự châm chén trà nóng, uống một ngụm, ánh nến rọi vào sườn mặt anh tuấn của hắn.
Xuân Hỉ làm cho tam thiếu gia trà trái cây, liền cùng Xuân Nhạc lui ra ngoài.
Khương Nịnh Bảo vẫn ngồi bên cạnh ca ca mình như trước, cùng ca ca nói mấy chuyện xảy ra gần đây, Khương Cẩn nghiêm túc, chăm chú lắng nghe, sau khi nghe xong, gương mặt liền hiện ra nét thâm trầm.
“Nịnh Bảo, muội làm tốt lắm, nhị phòng tuy chỉ còn lại hai huynh muội chúng ta, nhưng cũng không phai là dễ ức hiếp, chờ năm sau ca thi đậu cử nhân, năm sau nữa lại tham gia thi hội, nếu đậu cống sĩ, nhị phòng chúng ta sẽ đứng dậy được, sau này không cần nhìn sắc mặt đại phòng nữa."
“Dạ, muội tin tưởng ca ca." Nịnh Bảo gật đầu cười.
Trong sách có nói, Khương Cẩn ở kiếp trước của Dương Thư Thanh, được hoàng thượng khâm điểm làm thám hoa, đáng tiếc sau khi Dương Thư Thanh trọng sinh, đại ca nàng bị người hãm hại trở thành tàn phế, không cách nào tham gia khoa cử được.
Ấn tượng sâu nhất chính là sau khi đại ca tàn phế, Dương Thư Thanh có nói một câu: “Đáng tiếc, Khương Cẩn, nếu không có vị muội muội Khương Nịnh Bảo ác độc kia, hắn cũng nên giống như đời trước trở thành thám hoa lang được người người khen ngợi."
Lúc mà ngàng nghe câu đấy, trong lòng cười lạnh, nếu không có Dương Thư Thanh trọng sinh, vận mệnh ‘Khương Nịnh Bảo’ cùng Khương Cẩn sao lại thay đổi lớn như vậy.
thật là mèo khóc chuột giả từ bi.
Khương Cẩn thấy muội muội tin tưởng mình như thế, trong lòng vui vẻ không thôi, càng thêm quyết tâm, năm nay thi hương nhất định phải đậu cử nhân, nhưng nghĩ đến chuyện rối tung trong phủ, nhịn không được dặn dò nàng: “Nịnh Bảo, đại bá hôn mê bị giáng chức, còn có chuyện ma quỷ, đại bá nương sau khi trở về khẳng định là không buông tha muội, muội nên cẩn thận một chút, đừng mắc mưu."
thật ra Khương Nịnh Bảo thông minh hơn so với tưởng tượng của Khương Cẩn, nhưng trong lòng ca ca, Nịnh Bảo vẫn là muội muội bé nhỏ cần sự che chở.
“Ca, chỉ cần đại bá nương vềsau khi muội xuất giá, liền không làm gì được muội đâu." Khóe mắt Khương Nịnh Bảo lóe sáng, nhất cử nhất động của Trương thị ở chùa Thanh Thủy đều nằm trong khống chế của nàng.
hiện tại còn có một đại bá hôn mê chưa tỉnh.
“Vẫn phải chủ ý cho tốt."
Khương Cẩn hơi mỉm cười, nhìn ánh mắt vui mừng của Nịnh Bảo, xem ra trải qua một số chuyện, muội muội cuối cùng cũng đã trưởng thành, chỉ cần Trương thị không có trong phủ, đúng thật không có gì để sợ, muội muội có Định Quốc Công che chở, trong viện lại còn có nhiều người trung thành, muốn lợi dụng sơ hở lập mưu hại Nịnh Bảo cũng là rất khó.
Tổ mẫu là người trọng lợi ích, chỉ cần Nịnh Bảo một ngày còn là vị hôn thê của Định Quốc Công, tổ mẫu mừng còn không kịp, cũng sẽ che chở cho muội muội, huynh muội họ muốn phòng thì chỉ có người ở đại phòng.
“Ca, muội thiếu chút nữa thì quên, viện của ca, đại bá nương đã đưa vào mấy tỳ nữ thông phòng, cẩn thận đừng để người tính kế." Khương Nịnh Bảo đột nhiên nhớ đến chuyện này, không kiềm được ảo não, sớm biết ca ca về nhanh như vậy, nàng liền tìm lý do đem mấy tỳ nữ trong viện ca ca đưa đi hết.
Khương Cẩn nhịn không được bật cười, gõ nhẹ lên đầu muội muội “Nịnh Bảo, muội quá coi thường ca rồi, ca ca của muội là người dễ dàng bị tính kế sao?"
“Muội đây là lo lắng." Nịnh Bảo nghẹn lời to mắt nhìn ca ca mình.
“Được rồi, thời gian không còn sớm, ca đến Thọ An Đường vấn an tổ mẫu." Khương Cẩn uống ngụm trà, đứng lên liền rời đi, Khương Nịnh Bảo vội vàng đưa mấy gã tùy tùng cho đại ca.
Chờ đại ca đi rồi, nàng liền vào lại phòng, Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc vội vàng gọi người đưa nước ấm đến, tắm gội xong rồi, Nịnh Bảo nằm trên giường mền, rất lâu mà chưa ngủ được, chỉ cần nhắm mắt là trong đầu nàng hiện ra một màn Định Quốc Công chủ động ôm mình vào ngực, khoang mũi dường như còn quanh quẩn hơi thở của hắn.
Đêm nay, Định Quốc Công Tạ Hành có một đêm ngủ ngon, Khương Nịnh Bảo lại mất ngủ.
Tác giả :
Cửu Nguyệt Vi Lam