Gả Cho Cha Của Nam Chính
Chương 32: Lại một lần nữa khẳng định cách làm của hắn không sai
Triệu quản gia nhìn Định Quốc Công nghiêm túc, cực kì nghiêm túc lật từng trang tiểu thuyết, vẻ mặt vui mừng cùng hài lòng, không uổng công ông cất công thu gom số sách này về, sau này Quốc công gia nhất định sẽ không gây ra những hiểu lầm dở cười dở khóc nữa.
Tạ Thất há mồm trợn mắt, Quốc Công gia lại đang xem những quyển tiểu thuyết ba xu trên đường phố như thế, hình tượng cao lớn vĩ đại của Định Quốc Công trong lòng hắn sụp đổ trong tích tắc.
không ai biết, Tạ Hành lại lật trúng
quyển tiểu thuyết “Tiểu thư xinh đẹp và thư sinh nghèo" nội dung trong đó nói về chuyện nàng tiểu thư nhà quan dám yêu dám hận theo đuổi thư sinh nghèo.
Chuyện này làm cho Tạ Hành nhớ đến tiểu cô nương thường xuyên lớn gan trêu chọc hắn, khoé môi có chút cong cong.
Tiểu cô nương nhất định từng xem tiểu thuyết.
Định Quốc Công đột nhiên có hứng thú với loại sách tình cảm ướt át này, lật cem với thái độ chân thành học hỏi.
Đây không thể không nói đến vận số.
Nếu Định Quốc Công lật xem quyển tiểu thuyết khác có tựa đề: “Đỗ Nhị Lang độc chiếm hoa khôi" Chắc chắn sẽ không nghiêm túc học hỏi như thế này. nói không chừng đống sách này sẽ trở thành đống rác.
Sau một nén nhang, Định Quốc Công đã xem xong hết tiểu thuyết, thuận tay đem quyển sách để lên gác sách, lâm vào trầm tư, thái độ vẫn cứ nghiêm túc đứng đắn như thường, tựa hồ như đang tự vấn đại sự quan trọng nhất cuộc đời.
Tạ Thất dùng khoé mắt liếc trộm tựa sách trên bàn, âm thầm thở phào, thì ra là một quyển sách đứng đắn, hèn chi Quốc Công gia không có phản ứng.
Sau một lúc lâu, giọng nói lạnh như băng của Tạ Hành vang lên trong thư phòng tĩnh lặng.
“Tạ Thất, từ ngày mai trở đi, mỗi ngày đều tặng một giỏ trái cây tươi cho Khương tứ tiểu thư." Trong tiểu thuyết có nói thư sinh nghèo nọ chỉ tặng cho tiểu thư nhà quan một giỏ trái cây, nàng ta đã vui đến bật khóc.
Nếu mỗi ngày hắn đều đưa một giỏ, còn tặng nhiều hơn trong tiểu thuyết, tiểu cô nương nhận được trái cây hắn đưa đến, hẳn sẽ càng thêm vui vẻ.
Định Quốc Công sung sướng nghĩ thầm.
Tạ Thất vội vàng cung kính đáp lời rồi lui xuống.
Triệu quản gia mừng rỡ không thôi, Quốc Công gia chủ động tặng trái cây cho Khương tứ tiểu thư, đây là mở đầu sáng suốt a, lập tức cảm thấy việc ông thu gom tiểu thuyết quả không hề sai mà.
Phải tiếp tục cố gắng!
Khi rời khỏi chủ viện, Triệu quản gia đi trên đường như một làn gió biểu hiện cho tâm trạng cực hài lòng hiện giờ của ông.
……
Trở về phủ Trường Ninh Bá, Khương Nịnh Bảo còn chưa kịp thở thì đã có ma ma đến báo rằng Khương lão phu nhân muốn gặp nàng.
Khương Nịnh Bảo đành phải mang một nhóm tỳ nữ cùng ma ma, rồng rắn đến Thọ Kim Đường, để người hầu bên ngoài, Khương Nịnh Bảo sửa sang lại vạt áo, nắm làn váy, bước từng bước nhỏ đi vào bên trong.
không khí bên trong Thọ Kim Đường đầy áp lực, ma ma, tỳ nữ bên trong đều cúi gầm đầu, thở mạnh cũng không dám, dáng vẻ nơm nớp lo sợ.
Ngồi ngay ngắn trên ghế cao là Khương lão phu nhân với gương mặt tối sầm, tỳ nữ Hồng Hạnh bên cạnh cũng không có nụ cười.
Đáy mắt Khương Nịnh Bảo hiện một tia kinh ngạc cùng nghi ngờ, chẳng lẽ trong phủ đã xảy ra chuyện, nhưng khi nàng trở về, hạ nhân trong phủ vẫn làm việc bình thường, không giống như có chuyện gì, bất chợt nhớ đến một chuyện, Khương Nịnh Bảo chậm rãi đi lên, hành lễ cùng Khương lão phu nhân.
“Cháu gái thỉnh an tổ mẫu!"
Khương lão phu nhân thu lại thần sắc, đôi mắt sắc bén nhìn Khương Nịnh Bảo, giọng nói đầy lạnh lùng: “Tứ nha đầu, đại bá của con sau khi ăn trưa xong thì đột nhiên hôn mê."
Khương Nịnh Bảo biểu hiện như cuối cùng thì cũng đã tới, trên mặt nàng liền lộ vẻ khiếp sợ cùng khôngthể tin được “Tổ mẫu, là… Là thật sao?"
“đã mời vài đại phu y thuật cao mình đến, cũng không khám được ra vì sao."
Khương lão phu nhân nhớ tứ nha đầu từng nói bị ác mộng, nàng nói trong giấc mộng đại bá bị một con rắn khổng lồ quấn thân, đại bá bị hôn mê.
Trong lòng hối hận vì sao không tiễn cháu trai nhà ngoại của Trương thị là Trương Trạm về phủ Đông Bình bá sớm, bây giờ nói gì cũng muộn rồi, trưởng tử đột nhiên hôn mê, đại phu có khám cũng không ra bệnh.
Khương lão phu nhân rốt cuộc cũng luống cuống.
Con trai ruột so với cháu trai của tức phụ, đương nhiên Khương lão phu nhân chọn con trai của mình, nghĩ đến con trai bị Trương Trạm khắc, mà mình còn đồng ý bảo Tứ nha đầu đưa hắn đi dự hoa yến của Thuỵ vương phi.
một khi hắn mang đến tai hoạ, bản thân mình liền thành trò cười.
Khương lão phu nhân thiếu chút nữa là hộc máu.
Khương Nịnh Bảo cười thầm trong lòng, đại bá cũng có ngày hôm nay, đáng tiếc thời gian hôn mê của đại bá không dài, không hiểu được vì sao hôn mê, cũng không hiểu được vì sao tỉnh lại, trong sách chỉ nói sơ qua, Khương Nịnh Bảo cũng không biết được bên trong, có lẽ là do bị kích thích, nhưng đôi mắt xinh đẹp cũng lộ ra sợ hãi “Tổ mẫu, này chẳng phải nói Trương công tử hắn là… hắn…."
“Câm miệng." Khương lão phu nhân trầm mặc như nước quát to, đồng thời đưa tay ra hiệu đuổi hết hạ nhân trong Thọ Kim Đường ra ngoài, chỉ để lại mỗi tỳ nữ tâm phúc là Hồng Hạnh.
“Tứ nha đầu, ngươi nằm thấy ác mộng, thật sự không nhìn thấy khi nào thì đại bá tỉnh lại sao?" Khương lão phu nhân nhìn chằm chằm thái độ của Khương Nịnh Bảo, ánh mắt bà thấy trâm cài đính dạ minh châu loé sáng trên đầu nàng.
Đấy chính là Dạ Minh Châu.
Định Quốc Công thật là hào phóng.
Nghĩ đến chuyện đứa cháu này là vị hôn thê của Định Quốc Công, sắc mặt Khương lão phu nhân mới hoà hoãn đi nhiều.
Khương Nịnh Bảo mang vẻ mặt sợ hãi mà lắc đầu “không có, cháu gái chỉ thấy rắn lớn biến thành Trương công tử, liền bị doạ tỉnh, tổ mẫu, ngài đừng lo lắng, đại bá người hiền tất có phúc, sẽ tỉnh lại thôi."
Tứ nha đầu không dấu diếm.
Sắc mặt Khương lão phu nhân càng thêm âm trầm, trong lòng vừa hoảng vừa giận, nếu nhi tử vẫn luôn không tỉnh lại, tước vị Trường Ninh Bá chẳng phải sẽ để đích trưởng tôn kế thừa, đích trưởng tôn tử so với nhi tử thì dù sao vẫn là con trai mình hiểu chuyện, gần gũi, hiếu thuận hơn nhiều, còn trưởng tôn, lại càng nghe lời mẫu thân là Trương thị.
Nghĩ đến Trương thị, lập tức nghĩ đến cao tăng chùa Thanh Thuỷ, cả người Khương lão phu nhân chấn động, nhi tử không hề có dấu hiệu liền hôn mê, đại phu khám không ra bệnh, đây rõ ràng là trúng tà rồi.
“Hồng Hạnh, mau, mau gọi người chuẩn bị xe đưa bá gia đi chùa Thanh Thuỷ."
Khương Nịnh Bảo thấy sắc mặt đột nhiên thay đổi của bà, còn sốt ruột đưa đại bá đi chùa Thanh Thuỷ, lập tức hiểu được, Khương lão phu nhân đây là sợ đại bá đã dính thứ đồ không sạch sẽ nào đó.
“Tứ nha đầu, con lui xuống đi."
Khương lão phu nhân dặn dò Hồng Hạnh xong, quay đầu lại nhìn đứa cháu gái này, liền phất tay để nàng rời đi, một câu cũng không hỏi Minh Dao, Khương Việt, Trương Trạm cùng đi hội hoa yến với nàng thế nào.
Quả nhiên, Trường Ninh Bá hôn mê làm Khương lão phu nhân không có tâm trạng để quan tâm người khác.
Trở lại viện của mình, Khương Nịnh Bảo ngồi trên giường mềm, cầm chén trà uống một ngụm, khoé miệng nhếch lên, cả người đều toát ra sự sung sướng.
Do đi một vòng dạo bách hoa viên trong Thuỵ vương phủ đã mệt rã rời, sau một chén trà nhỏ, nàng ngáp một cái dài, liền nằm trên giường mềm nghỉ ngơi.
Xuân Hỉ và Xuân Nhạc lấy ra một cái chăn mỏng đắp lên người nàng, rồi nhẹ tay nhẹ chân ra ngoài.
Nửa canh giờ sau, Khương Nịnh Bảo mở mắt, xốc chăn mỏng trên người ra, cả người tinh thần no đủ, nét mặt ngời sáng.
Xuân Hỉ nghe trong phòng có động tĩnh, bưng trái cây đã sớm chuẩn bị đi vào đặt trên bàn nhỏ, báo cho tiểu thư nhà mình một tin tức đáng sợ.
“Tiểu thư, Ngũ tiểu thư cùng nhị thiếu gia hồi phủ, nghe nói trong hoa yến, Trương công tử đã cứu được đích thứ nữ Lại bộ thị lang bị thứ nữ hãm hại, Trương công tử này e là sẽ trở thành rể quý của Lại bộ thị lang rồi."
Khương Nịnh Bảo ăn một miếng dâu tây, đôi mắt hiện lên kinh ngạc: “Đích thứ nữ Lại bộ thị lang bị Trương Trạm huỷ trong sạch?"
Xuân Nhạc chần chừ một hồi nói: “Hẳn là như vậy đi, tiểu thư, tin tức này đã truyền ra, đích thứ nữ Lại bộ thị lang bị thứ muội hạ dược, đúng lúc gặp được Trương công tử, nhanh chóng quyết định ôm vị tiểu thư kia đi tìm Thuỵ vương phi."
đã ôm, khẳng định không còn trong sạch.
Khương Nịnh Bảo giật mình, Trương Trạm vậy mà lại có số như vậy…. bất quá người này tâm cơ thâm trầm, đem bản thân làm chính nhân quân tử ôm lấy quý nữ bị hạ thuốc đưa đi gặp Thuỵ vương phi.
Này so với huỷ hoại thanh danh cô nương nhà người ta còn được tiếng tốt hơn, Lại bộ thị lang khẳng định sẽ nhìn Trương Trạm với ánh mắt khác.
Trương Trạm tính kế thật hay.
“Nghe nói nhị thiếu gia biết được, rất tức giận, trở về còn đem đồn ném hết." Xuân Hỉ nói đến chuyện này liền vui vẻ ra mặt, vị nhị thiếu gia này, trong hoa yến vẫn luôn nghĩ thông đồng cùng danh môn quý nữ, đáng tiếc không ai để ý hắn, nhìn thấy hắn lại đi đường vòng.
Biết được Trương Trạm công tử có được cơ hội một bước lên trời, trong lòng liền tức giận, thật có thể hiểu.
“Chẳng lẽ hắn không biết đại bá hôn mê, còn có lòng muốn đập phá?" Khương Nịnh Bảo khoé miệng cong cong, nhị đường ca này đầu óc dùng không tốt.
Chẳng lẽ nhiều năm đọc sách như vậy, lại làm người đọc choáng váng.
Xuân Hỉ lắc đầu: “Cái này nô tỳ không biết, bất quá lão phu nhân đem nhị thiếu gia gọi đến Thọ Kim Đường hung hăng giáo huấn một trận."
Khương Nịnh Bảo nhịn không được cười cười, lại ăn thêm một miếng dâu tây, thầm nghĩ, Khương lão phu nhân này sợ là giận đến hộc máu rồi, sáng nay để nàng tiện thể mang theo Trương Trạm, ai người Trương Trạm gặp may cứu được đích thứ nữ nhà Lại bộ Thị Lang, nhị đường ca cái gì cũng không vớt được, thật là lãng phí cơ hội tốt.
Lại bộ Thị Lang… Vị này trong sách là đứng đầu quan viên trong triều, âm thầm đầu phục Tần vương.
Nếu Trương Trạm thành thân cùng đích thứ nữ Lại bộ Thị Lang, chẳng phải là sẽ thành người của Tần vương, mà Tần Vương là người mà Dương Thư Thanh lựa chọn là hoàng đế đời kế tiếp.
không sai, chính là lựa chọn.
Dương Thư Thanh là nữ trọng sinh, biết trước mọi chuyện, tự nhiên cảm thấy bản thân mình có thể nâng đỡ Tần vương một bước lên ngôi hoàng đế.
Ánh mắt Khương Nịnh Bảo nheo lại.
Xem ra nàng nhanh chóng cần có được luận mạch của Càn Nguyên đế, sớm ngày chữa khỏi thân thể cho hoàng đế, chỉ cần hoàng đế không chết trẻ, còn sinh hạ con cái nối dõi, Tần vương cái gì chứ, Tấn Vương cũng không có cơ hội.
Dương Thư Thanh cũng là giỏ tre múc nước, dã tràng xe cát thôi.
Nghĩ như vậy, Khương Nịnh Bảo viết một phong thư gửi cho đại ca Khương Cẩn, miễn cho có người mượn chuyện đại bá hôn mê mà làm trò.
Vào buổi chiều, Diêu chưởng quầy đưa đến một đống dược liệu.
Tây sương bị người của Khương Nịnh Bảo vây chặt, người ngoài muốn hóng hớt cũng khó.
Lúc này Khương Nịnh Bảo ủ rượu cũng không có ý giữ bí mật, làm trò thoải mái hào phóng mà chế rượu trước mặt Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc. Lại nói, loại rượu này cùng rượu hoa cách ủ chế cũng không lạ gì, còn rất bình thường, cách ủ chế cũng cực kỳ đơn giản.
Hơn nửa canh giờ, trên gương mặt vui vẻ tươi cười của Xuân Nhạc tràn đầy kinh ngạc, nàng cũng sẽ ủ chế được rượu thuốc đơn giản, biết thuốc của tiểu thư chế ra hiệu quá rất thần kỳ, còn nghĩ rằng có bí quyết, bây giờ thấy từng bước ủ chế của tiểu thư không có gì là đặc biệt, sao lại sản xuất ra được rượu thuốc hiệu quả đến như vậy.
Trong lòng Xuân Nhạc đầy hoang mang.
“Đây là năng lực đặc biệt của tiểu thư." Xuân Hỉ nghe được lời thì thầm của Xuân Nhạc, không nhịn được tự hào nói.
“Tiểu thư thật là lợi hại."
Xuân Nhạc lúc này mới bừng tỉnh, trách không được, tiểu thư lại ủ rượu trước mặt các nàng, thì ra là tiểu thư có năng lực đặc biệt, tiểu thư nhất định là người được ông trời ban phúc lớn rồi.
Trong lòng Xuân Nhạc đối với tiểu thư nhà mình càng thêm sùng bái, càng thêm kính sợ.
Khương Nịnh Bảo nghe được lời hai tỳ nữ nói chuyện, trong lòng âm thầm cười cười, Xuân Nhạc là con gái của Diêu chưởng quầy, miệng kín kẽ, nàng một chút cũng không lo lắng nàng ta sẽ tiết lộ năng lực của nàng.
Ủ xong mấy vò rượu thuốc, Khương Nịnh Bảo khoan thai trở lại phòng, tắm gội thay y phục.
“Tiểu thư, Trương công tử dọn dẹp hành lý rời khỏi bá phủ." Xuân Hỉ châm cho tiểu thư nhà mình một ly trà nóng, vui vẻ đem tin tức vừa biết được báo lại cho tiểu thư.
Khương Nịnh Bảo vừa mới tắm xong, tóc đen còn tuỳ tiện vấn lên, cả người lười biếng ngồi trên giường mềm xem sách, nghe Xuân Hỉ nói, hơi mỉm cười.
“Trương công tử chắc là vội vã chạy về chuẩn bị sính lễ."
“Đích thứ nữ nhà Lại bộ Thượng Thư, Trương công tử thật sự là leo cao."
Khương Nịnh Bảo lộ ra nụ cười đầy thâm ý.
Tương lai của Trương Trạm ngày càng rộng mở, chắc chắn trong lòng Khương lão phu nhân càng thêm hối hận, cái hố này, nhi tử của Trương thị tìm tức phụ có lẽ không chiếm được cái tốt.
Ngày lành của Trương thị đang đến gần.
Tới gần chạng vạng, tin tức Trường Ninh Bá đột ngột hôn mê không tỉnh, cuối cùng cũng bị truyền đi ra ngoài.
Nếu là trước đây, sẽ không ai chú ý đến chuyện của một phủ bá nho nhỏ xuống dốc như vậy, nhưng vận khí Trường Ninh Bá rất tốt, nhị phòng có được Tứ tiểu thư, được thánh thượng tứ hôn, sắp gả cho Định Quốc Công, trở thành phu nhân Định Quốc Công, làm người không chú ý cũng là khó.
Khương Nịnh Bảo biết được tin tức đại bá hôn mê truyền ra ngoài, cũng không để ý, đại bá chỉ là hôn mê một thời gian liền tỉnh, nhưng khi ra khỏi viện, trên mặt nàng vẫn là biểu hiện đầy lo lắng.
Bá gia đột nhiên hôn mê, hạ nhân trong phủ không khỏi có chút kinh hoảng, nhưng có Khương lão phu nhân lèo lái, Trường Ninh Bá phủ vẫn như xưa, chỉ là đồ ăn tối thanh đạm hơn một chút.
Ban đêm này, hậu viện đại phòng Trường Ninh Bá phủ lại rơi vào khủng hoảng dày vò.
Khương Nịnh Bảo đêm này lại ngủ ngon.
Ngày hôm sau, Khương Nhịn Bảo nhận được giỏ trái cây tươi mới do Tạ Hành phái người đưa đến, trêntrái cây còn nhỏ nước, vừa thấy chính là mới thấy từ thôn trang.
“Tạ Thất, đây là Quốc Công gia gửi cho một mình ta?"
Khương Nịnh Bảo nhìn giỏ trái cây tươi mát này, trong lòng có chút ngọt ngào, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vui vẻ, đây chính là lần đầu tiên Quốc Công gia tặng đồ cho nàng.
Chỉ là không nghĩ đến sẽ là một giỏ trái cây, Quốc Công gia thật giản dị, tặng đồ cũng không giống người bình thường.
Tạ Thất cung kính gật đầu.
“Đúng vậy, chủ tử còn nói, sau này mỗi này đều đưa đến cho ngài một giỏ trái cây tươi." Tạ Thất nóiđúng sự thật, chuyển lại lời của Tạ Hành.
Khương Nịnh Bảo: “…."
một giỏ đã là ngạc nhiên lớn, sau này mỗi ngày đều có một giỏ như vậy, Khương Nịnh Bảo phát ngốc, nhịn không được cẩn thận nhớ lại thời gian chung đụng với Tạ hành, cuối cùng thì tại sao nàng trở thành đồ ham ăn trong mắt hắn.
Mỗi ngày một giỏ lớn, sao nàng ăn hết được.
Nếu lấy thưởng cho hạ nhân, này không phải là chà đạp tâm ý của Quốc Công gia hay sao.
“Tạ Thất, ngươi về nói cho Quốc Công gia, sau này không cần tặng nữa, ta một mình ăn không hết, sợ lãng phí tâm ý của ngài ấy." Khương Nịnh Bảo vội vàng nói.
Tạ Thất: “…."
Xong rồi, khéo quá hoá vụng, Khương tứ tiểu thư nhìn giống như không thích trái cây
Tạ Thất thấp thỏm bất an chạy về báo lại đúng sự thật cho Quốc Công gia.
Định Quốc Công Tạ Hành nghe Tạ Thất hồi báo, nhíu chặt mày, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ ngạc nhiên, hắn rõ ràng là làm giống như tiểu lang quân trong tiểu thuyết mà, còn cho tiểu cô nương mỗi ngày đều có trái cây để ăn, sao tiểu cô nương lại phản ứng không giống với vị thiên kim quan gia trong tiểu thuyết?
Rốt cuộc là sai chỗ nào?
Định Quốc Công nghiêm túc đem tiểu thuyết “Thiên kim và thư sinh nghèo" ra cẩn thận xem lại lần nữa.
Lại xác định lần nữa là hắn làm không sai cách.
Có lẽ tiểu cô nương ngượng ngùng, nói lẫy.
Định Quốc Công tự nhận là đã tìm được nguyên nhân, dặn dò Tạ Thất ngày mai cứ tiếp tục mang trái cây sang cho tiểu cô nương.
Tạ Thất: “……"
Tạ Thất há mồm trợn mắt, Quốc Công gia lại đang xem những quyển tiểu thuyết ba xu trên đường phố như thế, hình tượng cao lớn vĩ đại của Định Quốc Công trong lòng hắn sụp đổ trong tích tắc.
không ai biết, Tạ Hành lại lật trúng
quyển tiểu thuyết “Tiểu thư xinh đẹp và thư sinh nghèo" nội dung trong đó nói về chuyện nàng tiểu thư nhà quan dám yêu dám hận theo đuổi thư sinh nghèo.
Chuyện này làm cho Tạ Hành nhớ đến tiểu cô nương thường xuyên lớn gan trêu chọc hắn, khoé môi có chút cong cong.
Tiểu cô nương nhất định từng xem tiểu thuyết.
Định Quốc Công đột nhiên có hứng thú với loại sách tình cảm ướt át này, lật cem với thái độ chân thành học hỏi.
Đây không thể không nói đến vận số.
Nếu Định Quốc Công lật xem quyển tiểu thuyết khác có tựa đề: “Đỗ Nhị Lang độc chiếm hoa khôi" Chắc chắn sẽ không nghiêm túc học hỏi như thế này. nói không chừng đống sách này sẽ trở thành đống rác.
Sau một nén nhang, Định Quốc Công đã xem xong hết tiểu thuyết, thuận tay đem quyển sách để lên gác sách, lâm vào trầm tư, thái độ vẫn cứ nghiêm túc đứng đắn như thường, tựa hồ như đang tự vấn đại sự quan trọng nhất cuộc đời.
Tạ Thất dùng khoé mắt liếc trộm tựa sách trên bàn, âm thầm thở phào, thì ra là một quyển sách đứng đắn, hèn chi Quốc Công gia không có phản ứng.
Sau một lúc lâu, giọng nói lạnh như băng của Tạ Hành vang lên trong thư phòng tĩnh lặng.
“Tạ Thất, từ ngày mai trở đi, mỗi ngày đều tặng một giỏ trái cây tươi cho Khương tứ tiểu thư." Trong tiểu thuyết có nói thư sinh nghèo nọ chỉ tặng cho tiểu thư nhà quan một giỏ trái cây, nàng ta đã vui đến bật khóc.
Nếu mỗi ngày hắn đều đưa một giỏ, còn tặng nhiều hơn trong tiểu thuyết, tiểu cô nương nhận được trái cây hắn đưa đến, hẳn sẽ càng thêm vui vẻ.
Định Quốc Công sung sướng nghĩ thầm.
Tạ Thất vội vàng cung kính đáp lời rồi lui xuống.
Triệu quản gia mừng rỡ không thôi, Quốc Công gia chủ động tặng trái cây cho Khương tứ tiểu thư, đây là mở đầu sáng suốt a, lập tức cảm thấy việc ông thu gom tiểu thuyết quả không hề sai mà.
Phải tiếp tục cố gắng!
Khi rời khỏi chủ viện, Triệu quản gia đi trên đường như một làn gió biểu hiện cho tâm trạng cực hài lòng hiện giờ của ông.
……
Trở về phủ Trường Ninh Bá, Khương Nịnh Bảo còn chưa kịp thở thì đã có ma ma đến báo rằng Khương lão phu nhân muốn gặp nàng.
Khương Nịnh Bảo đành phải mang một nhóm tỳ nữ cùng ma ma, rồng rắn đến Thọ Kim Đường, để người hầu bên ngoài, Khương Nịnh Bảo sửa sang lại vạt áo, nắm làn váy, bước từng bước nhỏ đi vào bên trong.
không khí bên trong Thọ Kim Đường đầy áp lực, ma ma, tỳ nữ bên trong đều cúi gầm đầu, thở mạnh cũng không dám, dáng vẻ nơm nớp lo sợ.
Ngồi ngay ngắn trên ghế cao là Khương lão phu nhân với gương mặt tối sầm, tỳ nữ Hồng Hạnh bên cạnh cũng không có nụ cười.
Đáy mắt Khương Nịnh Bảo hiện một tia kinh ngạc cùng nghi ngờ, chẳng lẽ trong phủ đã xảy ra chuyện, nhưng khi nàng trở về, hạ nhân trong phủ vẫn làm việc bình thường, không giống như có chuyện gì, bất chợt nhớ đến một chuyện, Khương Nịnh Bảo chậm rãi đi lên, hành lễ cùng Khương lão phu nhân.
“Cháu gái thỉnh an tổ mẫu!"
Khương lão phu nhân thu lại thần sắc, đôi mắt sắc bén nhìn Khương Nịnh Bảo, giọng nói đầy lạnh lùng: “Tứ nha đầu, đại bá của con sau khi ăn trưa xong thì đột nhiên hôn mê."
Khương Nịnh Bảo biểu hiện như cuối cùng thì cũng đã tới, trên mặt nàng liền lộ vẻ khiếp sợ cùng khôngthể tin được “Tổ mẫu, là… Là thật sao?"
“đã mời vài đại phu y thuật cao mình đến, cũng không khám được ra vì sao."
Khương lão phu nhân nhớ tứ nha đầu từng nói bị ác mộng, nàng nói trong giấc mộng đại bá bị một con rắn khổng lồ quấn thân, đại bá bị hôn mê.
Trong lòng hối hận vì sao không tiễn cháu trai nhà ngoại của Trương thị là Trương Trạm về phủ Đông Bình bá sớm, bây giờ nói gì cũng muộn rồi, trưởng tử đột nhiên hôn mê, đại phu có khám cũng không ra bệnh.
Khương lão phu nhân rốt cuộc cũng luống cuống.
Con trai ruột so với cháu trai của tức phụ, đương nhiên Khương lão phu nhân chọn con trai của mình, nghĩ đến con trai bị Trương Trạm khắc, mà mình còn đồng ý bảo Tứ nha đầu đưa hắn đi dự hoa yến của Thuỵ vương phi.
một khi hắn mang đến tai hoạ, bản thân mình liền thành trò cười.
Khương lão phu nhân thiếu chút nữa là hộc máu.
Khương Nịnh Bảo cười thầm trong lòng, đại bá cũng có ngày hôm nay, đáng tiếc thời gian hôn mê của đại bá không dài, không hiểu được vì sao hôn mê, cũng không hiểu được vì sao tỉnh lại, trong sách chỉ nói sơ qua, Khương Nịnh Bảo cũng không biết được bên trong, có lẽ là do bị kích thích, nhưng đôi mắt xinh đẹp cũng lộ ra sợ hãi “Tổ mẫu, này chẳng phải nói Trương công tử hắn là… hắn…."
“Câm miệng." Khương lão phu nhân trầm mặc như nước quát to, đồng thời đưa tay ra hiệu đuổi hết hạ nhân trong Thọ Kim Đường ra ngoài, chỉ để lại mỗi tỳ nữ tâm phúc là Hồng Hạnh.
“Tứ nha đầu, ngươi nằm thấy ác mộng, thật sự không nhìn thấy khi nào thì đại bá tỉnh lại sao?" Khương lão phu nhân nhìn chằm chằm thái độ của Khương Nịnh Bảo, ánh mắt bà thấy trâm cài đính dạ minh châu loé sáng trên đầu nàng.
Đấy chính là Dạ Minh Châu.
Định Quốc Công thật là hào phóng.
Nghĩ đến chuyện đứa cháu này là vị hôn thê của Định Quốc Công, sắc mặt Khương lão phu nhân mới hoà hoãn đi nhiều.
Khương Nịnh Bảo mang vẻ mặt sợ hãi mà lắc đầu “không có, cháu gái chỉ thấy rắn lớn biến thành Trương công tử, liền bị doạ tỉnh, tổ mẫu, ngài đừng lo lắng, đại bá người hiền tất có phúc, sẽ tỉnh lại thôi."
Tứ nha đầu không dấu diếm.
Sắc mặt Khương lão phu nhân càng thêm âm trầm, trong lòng vừa hoảng vừa giận, nếu nhi tử vẫn luôn không tỉnh lại, tước vị Trường Ninh Bá chẳng phải sẽ để đích trưởng tôn kế thừa, đích trưởng tôn tử so với nhi tử thì dù sao vẫn là con trai mình hiểu chuyện, gần gũi, hiếu thuận hơn nhiều, còn trưởng tôn, lại càng nghe lời mẫu thân là Trương thị.
Nghĩ đến Trương thị, lập tức nghĩ đến cao tăng chùa Thanh Thuỷ, cả người Khương lão phu nhân chấn động, nhi tử không hề có dấu hiệu liền hôn mê, đại phu khám không ra bệnh, đây rõ ràng là trúng tà rồi.
“Hồng Hạnh, mau, mau gọi người chuẩn bị xe đưa bá gia đi chùa Thanh Thuỷ."
Khương Nịnh Bảo thấy sắc mặt đột nhiên thay đổi của bà, còn sốt ruột đưa đại bá đi chùa Thanh Thuỷ, lập tức hiểu được, Khương lão phu nhân đây là sợ đại bá đã dính thứ đồ không sạch sẽ nào đó.
“Tứ nha đầu, con lui xuống đi."
Khương lão phu nhân dặn dò Hồng Hạnh xong, quay đầu lại nhìn đứa cháu gái này, liền phất tay để nàng rời đi, một câu cũng không hỏi Minh Dao, Khương Việt, Trương Trạm cùng đi hội hoa yến với nàng thế nào.
Quả nhiên, Trường Ninh Bá hôn mê làm Khương lão phu nhân không có tâm trạng để quan tâm người khác.
Trở lại viện của mình, Khương Nịnh Bảo ngồi trên giường mềm, cầm chén trà uống một ngụm, khoé miệng nhếch lên, cả người đều toát ra sự sung sướng.
Do đi một vòng dạo bách hoa viên trong Thuỵ vương phủ đã mệt rã rời, sau một chén trà nhỏ, nàng ngáp một cái dài, liền nằm trên giường mềm nghỉ ngơi.
Xuân Hỉ và Xuân Nhạc lấy ra một cái chăn mỏng đắp lên người nàng, rồi nhẹ tay nhẹ chân ra ngoài.
Nửa canh giờ sau, Khương Nịnh Bảo mở mắt, xốc chăn mỏng trên người ra, cả người tinh thần no đủ, nét mặt ngời sáng.
Xuân Hỉ nghe trong phòng có động tĩnh, bưng trái cây đã sớm chuẩn bị đi vào đặt trên bàn nhỏ, báo cho tiểu thư nhà mình một tin tức đáng sợ.
“Tiểu thư, Ngũ tiểu thư cùng nhị thiếu gia hồi phủ, nghe nói trong hoa yến, Trương công tử đã cứu được đích thứ nữ Lại bộ thị lang bị thứ nữ hãm hại, Trương công tử này e là sẽ trở thành rể quý của Lại bộ thị lang rồi."
Khương Nịnh Bảo ăn một miếng dâu tây, đôi mắt hiện lên kinh ngạc: “Đích thứ nữ Lại bộ thị lang bị Trương Trạm huỷ trong sạch?"
Xuân Nhạc chần chừ một hồi nói: “Hẳn là như vậy đi, tiểu thư, tin tức này đã truyền ra, đích thứ nữ Lại bộ thị lang bị thứ muội hạ dược, đúng lúc gặp được Trương công tử, nhanh chóng quyết định ôm vị tiểu thư kia đi tìm Thuỵ vương phi."
đã ôm, khẳng định không còn trong sạch.
Khương Nịnh Bảo giật mình, Trương Trạm vậy mà lại có số như vậy…. bất quá người này tâm cơ thâm trầm, đem bản thân làm chính nhân quân tử ôm lấy quý nữ bị hạ thuốc đưa đi gặp Thuỵ vương phi.
Này so với huỷ hoại thanh danh cô nương nhà người ta còn được tiếng tốt hơn, Lại bộ thị lang khẳng định sẽ nhìn Trương Trạm với ánh mắt khác.
Trương Trạm tính kế thật hay.
“Nghe nói nhị thiếu gia biết được, rất tức giận, trở về còn đem đồn ném hết." Xuân Hỉ nói đến chuyện này liền vui vẻ ra mặt, vị nhị thiếu gia này, trong hoa yến vẫn luôn nghĩ thông đồng cùng danh môn quý nữ, đáng tiếc không ai để ý hắn, nhìn thấy hắn lại đi đường vòng.
Biết được Trương Trạm công tử có được cơ hội một bước lên trời, trong lòng liền tức giận, thật có thể hiểu.
“Chẳng lẽ hắn không biết đại bá hôn mê, còn có lòng muốn đập phá?" Khương Nịnh Bảo khoé miệng cong cong, nhị đường ca này đầu óc dùng không tốt.
Chẳng lẽ nhiều năm đọc sách như vậy, lại làm người đọc choáng váng.
Xuân Hỉ lắc đầu: “Cái này nô tỳ không biết, bất quá lão phu nhân đem nhị thiếu gia gọi đến Thọ Kim Đường hung hăng giáo huấn một trận."
Khương Nịnh Bảo nhịn không được cười cười, lại ăn thêm một miếng dâu tây, thầm nghĩ, Khương lão phu nhân này sợ là giận đến hộc máu rồi, sáng nay để nàng tiện thể mang theo Trương Trạm, ai người Trương Trạm gặp may cứu được đích thứ nữ nhà Lại bộ Thị Lang, nhị đường ca cái gì cũng không vớt được, thật là lãng phí cơ hội tốt.
Lại bộ Thị Lang… Vị này trong sách là đứng đầu quan viên trong triều, âm thầm đầu phục Tần vương.
Nếu Trương Trạm thành thân cùng đích thứ nữ Lại bộ Thị Lang, chẳng phải là sẽ thành người của Tần vương, mà Tần Vương là người mà Dương Thư Thanh lựa chọn là hoàng đế đời kế tiếp.
không sai, chính là lựa chọn.
Dương Thư Thanh là nữ trọng sinh, biết trước mọi chuyện, tự nhiên cảm thấy bản thân mình có thể nâng đỡ Tần vương một bước lên ngôi hoàng đế.
Ánh mắt Khương Nịnh Bảo nheo lại.
Xem ra nàng nhanh chóng cần có được luận mạch của Càn Nguyên đế, sớm ngày chữa khỏi thân thể cho hoàng đế, chỉ cần hoàng đế không chết trẻ, còn sinh hạ con cái nối dõi, Tần vương cái gì chứ, Tấn Vương cũng không có cơ hội.
Dương Thư Thanh cũng là giỏ tre múc nước, dã tràng xe cát thôi.
Nghĩ như vậy, Khương Nịnh Bảo viết một phong thư gửi cho đại ca Khương Cẩn, miễn cho có người mượn chuyện đại bá hôn mê mà làm trò.
Vào buổi chiều, Diêu chưởng quầy đưa đến một đống dược liệu.
Tây sương bị người của Khương Nịnh Bảo vây chặt, người ngoài muốn hóng hớt cũng khó.
Lúc này Khương Nịnh Bảo ủ rượu cũng không có ý giữ bí mật, làm trò thoải mái hào phóng mà chế rượu trước mặt Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc. Lại nói, loại rượu này cùng rượu hoa cách ủ chế cũng không lạ gì, còn rất bình thường, cách ủ chế cũng cực kỳ đơn giản.
Hơn nửa canh giờ, trên gương mặt vui vẻ tươi cười của Xuân Nhạc tràn đầy kinh ngạc, nàng cũng sẽ ủ chế được rượu thuốc đơn giản, biết thuốc của tiểu thư chế ra hiệu quá rất thần kỳ, còn nghĩ rằng có bí quyết, bây giờ thấy từng bước ủ chế của tiểu thư không có gì là đặc biệt, sao lại sản xuất ra được rượu thuốc hiệu quả đến như vậy.
Trong lòng Xuân Nhạc đầy hoang mang.
“Đây là năng lực đặc biệt của tiểu thư." Xuân Hỉ nghe được lời thì thầm của Xuân Nhạc, không nhịn được tự hào nói.
“Tiểu thư thật là lợi hại."
Xuân Nhạc lúc này mới bừng tỉnh, trách không được, tiểu thư lại ủ rượu trước mặt các nàng, thì ra là tiểu thư có năng lực đặc biệt, tiểu thư nhất định là người được ông trời ban phúc lớn rồi.
Trong lòng Xuân Nhạc đối với tiểu thư nhà mình càng thêm sùng bái, càng thêm kính sợ.
Khương Nịnh Bảo nghe được lời hai tỳ nữ nói chuyện, trong lòng âm thầm cười cười, Xuân Nhạc là con gái của Diêu chưởng quầy, miệng kín kẽ, nàng một chút cũng không lo lắng nàng ta sẽ tiết lộ năng lực của nàng.
Ủ xong mấy vò rượu thuốc, Khương Nịnh Bảo khoan thai trở lại phòng, tắm gội thay y phục.
“Tiểu thư, Trương công tử dọn dẹp hành lý rời khỏi bá phủ." Xuân Hỉ châm cho tiểu thư nhà mình một ly trà nóng, vui vẻ đem tin tức vừa biết được báo lại cho tiểu thư.
Khương Nịnh Bảo vừa mới tắm xong, tóc đen còn tuỳ tiện vấn lên, cả người lười biếng ngồi trên giường mềm xem sách, nghe Xuân Hỉ nói, hơi mỉm cười.
“Trương công tử chắc là vội vã chạy về chuẩn bị sính lễ."
“Đích thứ nữ nhà Lại bộ Thượng Thư, Trương công tử thật sự là leo cao."
Khương Nịnh Bảo lộ ra nụ cười đầy thâm ý.
Tương lai của Trương Trạm ngày càng rộng mở, chắc chắn trong lòng Khương lão phu nhân càng thêm hối hận, cái hố này, nhi tử của Trương thị tìm tức phụ có lẽ không chiếm được cái tốt.
Ngày lành của Trương thị đang đến gần.
Tới gần chạng vạng, tin tức Trường Ninh Bá đột ngột hôn mê không tỉnh, cuối cùng cũng bị truyền đi ra ngoài.
Nếu là trước đây, sẽ không ai chú ý đến chuyện của một phủ bá nho nhỏ xuống dốc như vậy, nhưng vận khí Trường Ninh Bá rất tốt, nhị phòng có được Tứ tiểu thư, được thánh thượng tứ hôn, sắp gả cho Định Quốc Công, trở thành phu nhân Định Quốc Công, làm người không chú ý cũng là khó.
Khương Nịnh Bảo biết được tin tức đại bá hôn mê truyền ra ngoài, cũng không để ý, đại bá chỉ là hôn mê một thời gian liền tỉnh, nhưng khi ra khỏi viện, trên mặt nàng vẫn là biểu hiện đầy lo lắng.
Bá gia đột nhiên hôn mê, hạ nhân trong phủ không khỏi có chút kinh hoảng, nhưng có Khương lão phu nhân lèo lái, Trường Ninh Bá phủ vẫn như xưa, chỉ là đồ ăn tối thanh đạm hơn một chút.
Ban đêm này, hậu viện đại phòng Trường Ninh Bá phủ lại rơi vào khủng hoảng dày vò.
Khương Nịnh Bảo đêm này lại ngủ ngon.
Ngày hôm sau, Khương Nhịn Bảo nhận được giỏ trái cây tươi mới do Tạ Hành phái người đưa đến, trêntrái cây còn nhỏ nước, vừa thấy chính là mới thấy từ thôn trang.
“Tạ Thất, đây là Quốc Công gia gửi cho một mình ta?"
Khương Nịnh Bảo nhìn giỏ trái cây tươi mát này, trong lòng có chút ngọt ngào, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vui vẻ, đây chính là lần đầu tiên Quốc Công gia tặng đồ cho nàng.
Chỉ là không nghĩ đến sẽ là một giỏ trái cây, Quốc Công gia thật giản dị, tặng đồ cũng không giống người bình thường.
Tạ Thất cung kính gật đầu.
“Đúng vậy, chủ tử còn nói, sau này mỗi này đều đưa đến cho ngài một giỏ trái cây tươi." Tạ Thất nóiđúng sự thật, chuyển lại lời của Tạ Hành.
Khương Nịnh Bảo: “…."
một giỏ đã là ngạc nhiên lớn, sau này mỗi ngày đều có một giỏ như vậy, Khương Nịnh Bảo phát ngốc, nhịn không được cẩn thận nhớ lại thời gian chung đụng với Tạ hành, cuối cùng thì tại sao nàng trở thành đồ ham ăn trong mắt hắn.
Mỗi ngày một giỏ lớn, sao nàng ăn hết được.
Nếu lấy thưởng cho hạ nhân, này không phải là chà đạp tâm ý của Quốc Công gia hay sao.
“Tạ Thất, ngươi về nói cho Quốc Công gia, sau này không cần tặng nữa, ta một mình ăn không hết, sợ lãng phí tâm ý của ngài ấy." Khương Nịnh Bảo vội vàng nói.
Tạ Thất: “…."
Xong rồi, khéo quá hoá vụng, Khương tứ tiểu thư nhìn giống như không thích trái cây
Tạ Thất thấp thỏm bất an chạy về báo lại đúng sự thật cho Quốc Công gia.
Định Quốc Công Tạ Hành nghe Tạ Thất hồi báo, nhíu chặt mày, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ ngạc nhiên, hắn rõ ràng là làm giống như tiểu lang quân trong tiểu thuyết mà, còn cho tiểu cô nương mỗi ngày đều có trái cây để ăn, sao tiểu cô nương lại phản ứng không giống với vị thiên kim quan gia trong tiểu thuyết?
Rốt cuộc là sai chỗ nào?
Định Quốc Công nghiêm túc đem tiểu thuyết “Thiên kim và thư sinh nghèo" ra cẩn thận xem lại lần nữa.
Lại xác định lần nữa là hắn làm không sai cách.
Có lẽ tiểu cô nương ngượng ngùng, nói lẫy.
Định Quốc Công tự nhận là đã tìm được nguyên nhân, dặn dò Tạ Thất ngày mai cứ tiếp tục mang trái cây sang cho tiểu cô nương.
Tạ Thất: “……"
Tác giả :
Cửu Nguyệt Vi Lam