Gả Cho Bác Sĩ Hoắc
Chương 30 30 Chương 36
Hôm nay Đàm Tích mặc một chiếc áo chiffon ngắn tay màu trắng gạo, khuôn mặt trang điểm khá nhẹ, hình như đã khóc rất lâu nên lớp trang điểm bị trôi đi một chút.
Đợi đã.
Hoắc Kỳ cảm thấy bộ quần áo này có chút quen mắt.
Cảnh tượng trong mơ lại hiện ra, Đàm Tích nắm chặt tay anh, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, hình như còn rơi trúng mu bàn tay anh.
Cảnh tượng đó là thật sao?
Trong lòng Hoắc Kỳ như có pháo hoa đang nổ tung, ngay sau đó là niềm vui sướng ngập trời.
Hoắc Kỳ mở miệng thở dốc, nhưng giọng nói vẫn rất đè nén: “Em nói chỉ cần anh sống sót thì chúng ta sẽ ở bên nhau, có đúng như vậy không?"
Con ngươi Đàm Tích như nổi lên gợn sóng, cô lém lỉnh cười rồi sau đó gật đầu.
Bàn tay to lớn của Hoắc Kỳ nắm lấy bàn tay cô, lòng bàn tay anh nóng rực, ngay cả ánh mắt cũng trở nên mãnh liệt, giọng nói khàn khàn: “Tích Tích, lần trước em còn cơ hội để hối hận, nhưng lần này sẽ là cả đời."
Đã đồng ý với anh, thì cả đời này anh sẽ không buông tay cô được nữa.
Đàm Tích nhất thời không có phản ứng, chỉ ngơ ngác nhìn anh, sau đó cô rốt cục cũng hiểu ra ý tứ trong lời nói đó.
Cô khẽ gật đầu, trong giọng nói mang theo tiếng nức nở: “Hoắc Kỳ, em yêu anh, em muốn cùng anh ở bên nhau, cả đời này cũng không rời xa nữa.
"
Cô đã quyết định sẽ đi cùng anh đến hết cuộc đời này.
Đặc biệt là trải qua đoạn thời gian sống sót sau tai nạn này, cô càng khó chấp nhận được nỗi đau mất đi anh.
Những năm gần đây cô hết lần này đến lần khác chạy trốn, kết quả vẫn là hai bàn tay trắng, tâm cũng trống rỗng, mà người bị thương còn là Hoắc Kỳ.
Rốt cuộc vẫn không chạy thoát khỏi tấm chân tình không muốn đối mặt này, thay vì lo lắng cho tương lai mơ hồ, chi bằng giữ chặt lấy hiện tại.
Yêu một người chính là chạy đua với thời gian.
Hoắc Kỳ không nhịn được ôm cô vào lòng, giống như ôm món bảo vật cứ ngỡ đã mất đi rồi tìm lại được: “Tích Tích, bây giờ anh chính là người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế giới này."
Vòng tay của anh ấm áp như lửa, tình yêu cũng nóng bỏng, Đàm Tích để mặc bản thân bị thiêu đốt trong lòng anh, nụ hôn nóng bỏng cứ thế dồn dập rơi xuống.
Đàm Tích nửa quỳ trên giường, Hoắc Kỳ cúi người bao phủ lên cô, mê muội đưa môi hôn lên sườn mặt cô, càng về sau Đàm Tích dần nhích người tới, đưa tay ôm lấy cổ anh rồi dâng lên môi lưỡi ngọt ngào, trao anh một nụ hôn tinh tế mà sâu lắng.
Anh đã hôn cô rất nhiều lần, bây giờ đã tới lúc cô chủ động.
Đàm Tích cũng không dám dùng quá nhiều sức, vì sợ tác động đến miệng vết thương của Hoắc Kỳ.
Nhưng dù sao Hoắc Kỳ cũng là một người đàn ông, sức lực của anh thật sự rất mạnh, mạnh mẽ cướp lấy hơi thở của cô, nhanh chóng giành lại thế chủ động.
Hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, cả người Đàm Tích như hòa tan vào nụ hôn nồng cháy này của anh.
Đàm Tích cảm thấy đầu óc trở nên hỗn loạn, tốc độ suy nghĩ dường như cũng chậm hơn rất nhiều, cô phải túm lấy cổ áo của Hoắc Kỳ mới không để bản thân ngã xuống giường.
Tay cô còn mang theo một chút hơi lạnh.
Nụ hôn dài cuối cùng cũng kết thúc.
Ánh mắt Hoắc Kỳ sáng quắc nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt đen nhánh giống như muốn đốt lên ngọn lửa, anh thong thả nói ra từng chữ từng chữ một bằng chất giọng khàn khàn ấm ấp: “Tích Tích, anh vẫn đang bệnh."
Ý tại lời nói: Vì sao lại trêu chọc anh ngay lúc này.
Đàm Tích thật ra có chút vô tội, cô thật sự không cố ý, dù sao cô có nói thì anh cũng không tin, nên Đàm Tích chỉ có thể bất đắc dĩ mà cười trừ.
“Vậy thì …" Đàm Tích không nhanh không chậm nói, “Chờ anh khỏe lại rồi tiếp tục."
Vừa nói xong những lời này, môi Đàm Tích lại bị môi của người đàn ông chặn lại.
Lần này anh hôn cô rất dịu dàng và kiên nhẫn, gần như vừa lướt qua đã dừng lại, anh còn nhẹ nhàng hôn lên cằm cô.
Hơi thở mạnh mẽ của người đàn ông bao trùm trên đỉnh đầu, xương cốt của Đàm Tích giống như mềm nhũn ra, cũng không biết bắt đầu từ vị trí nào, tóm lại giống như chạm phải một luồng điện nhẹ nhàng, lại giống như uống phải một ít rượu nên có chút men say.
Cô chỉ có thể ôm chặt lấy anh tận hưởng nụ hôn này.
Đầu óc của Đàm Tích đến giờ phút này vẫn đang trong trạng thái rối bời.
Hóa ra tình yêu của người trưởng thành lại có mùi vị như thế này.
“Thích không?" Không biết đã trôi qua bao lâu, Hoắc Kỳ hỏi cô.
Đàm Tích khẽ ho khan một tiếng, che lại gương mặt đang nóng dần lên của mình, cũng may là tóc cô đủ dài để có thể giúp cô giữ lại một chút thể diện.
Cô ngượng ngùng trả lời câu hỏi của anh, nếu cô nói thích liệu anh có cảm thấy cô quá bạo dạn không nhỉ?
Đương nhiên là cô thích.
Thích được anh hôn, cũng khao khát được làm hết tất cả những điều thân mật với anh.
Hoắc Kỳ nhếch khóe môi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng gọi ra một tiếng Đàm Tích: “Tích Tích, anh không thể khống chế được."
Không thể khống chế tình yêu dành cho cô, cũng không thể kiểm soát được hành vi của chính mình.
Cô đã được định sẵn là bà Hoắc, anh quá yêu cô, cũng rất muốn chiếm hữu cô.
–
“Hoắc Kỳ, anh có đau không?" Vừa rồi hai người đã trải qua nụ hôn say đắm như vậy, Đàm Tích thật sự lo lắng sẽ ảnh hưởng đến miệng vết thương của anh.
“Không đau." Anh lười biếng ngước đôi mắt hẹp dài lên, giọng nói ấm áp lại nhẹ nhàng, “Vết thương này đáng giá lắm."
Lấy được tình yêu của người phụ nữ mình thích.
Đàm Tích cảm thấy có chút buồn cười, cô hít một hơi thật sâu rồi đưa cánh tay đặt ở mép giường: “Thật ra hôm nay em đến tìm anh là vì muốn nói với anh rằng em đã nghĩ thông suốt rồi, em muốn ở bên cạnh anh mãi mãi."
Mặc kệ tương lai có chuyện gì đi nữa thì cô đều cùng anh đối mặt.
Chẳng sợ sống không quá sáu mươi tuổi.
Hoắc Kỳ từ từ tiến đến gần cô, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ.
Khuôn mặt tuấn tú của anh ở ngay trước mặt cô, từ lông mi đến chiếc cằm, mỗi một điểm trên mặt anh đều được thượng đế tỉ mỉ tạo nên.
Thật ra thời còn đi học thứ làm cô rung động cũng chính là khuôn mặt này.
Cho dù đã trôi qua nhiều năm, mỗi khi anh đến gần cô vẫn thấy tim mình đập nhanh hơn mọi khi.
So với trước đây, anh bây giờ càng đẹp trai hơn.
Cũng càng làm cho cô rung động nhiều hơn.
“Thì ra là như vậy." Hoắc Kỳ đột nhiên cau mày, khẽ rên một tiếng, “Tự nhiên giờ anh lại cảm thấy đau…"
Đàm Tích thấy chân mày anh nhíu chặt, trong lòng cũng thắt lại: “Rất đau sao? Anh có muốn em gọi bác sĩ cho anh không?"
Nói xong cô chuẩn bị bấm chuông gọi y tá.
Nhưng Hoắc Kỳ lại dùng sức của tay trái ôm cô vào lòng lần nữa.
Hơi thở ấm áp của anh phả ra, Đàm Tích chỉ cần sát thêm một chút nữa là có thể hôn lên khuôn mặt tuấn tú của anh.
“Tích Tích, bây giờ vì chúng ta vừa mới ở bên nhau nên em mới quan tâm anh như vậy." Hoắc Kỳ giống như đang buồn phiền mà thở dài, cúi đầu dùng ánh mắt sáng rực nhìn cô, “Vậy thì sau này phải làm sao đây?"
Đàm Tích bị anh ôm chặt, gương mặt không khỏi đỏ ửng lên.
Đến lúc này cô mới ý thức được ‘đau’ mà anh nói không phải là đau đớn bình thường, người đàn ông này thật là biết cách lừa gạt sự đồng cảm của cô.
Hoắc Kỳ tựa cằm lên mái tóc mềm mại của Đàm Tích, anh tinh tế ngửi lấy mùi hương chỉ thuộc về cô, mùi hương khiến anh cảm thấy an tâm và mê muội.
Anh nhếch khóe môi, yết hầu chuyển động lên xuống: “Nhưng mà anh thích."
“Hoắc Kỳ, thật ra anh có đau hay không vậy?" Đàm Tích vẫn cứ bướng bỉnh cố chấp giữ chặt lấy vấn đề này.
“Hiện tại không đau." Hoắc Kỳ cong môi cười, “Chờ thuốc tê hết rồi sẽ đau, đề nghị bạn gái an ủi."
“Anh có trẻ con không cơ chứ!"
“Đúng rồi, em rất sợ, em sợ anh không thể phẫu thuật được nữa, anh rõ ràng giỏi thế cơ mà." Mặt Đàm Tích hiện lên vài phần lo lắng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cái tay đang bị thương của anh, “Tuy bác sĩ đã nói vết thương có thể hồi phục tốt, nhưng mọi chuyện đều có rủi ro, nếu thật sự anh không thể phẫu thuật được nữa thì làm sao…"
Cô khẽ lẩm bẩm, trái tim co rút lại.
Vài giọt nước mắt lại tiếp tục rơi xuống, cô không thể nói hết những điều đang lo lắng trong lòng.
Yêu một người chính là như vậy, dù chuyện xảy ra nhỏ nhặt đến mấy khi dính dáng tới người mình yêu cũng trở thành chuyện lớn.
Huống chi vết thương của Hoắc Kỳ lại nghiêm trọng như vậy.
Hoắc Kỳ im lặng lấy khăn giấy giúp cô lau nước mắt, nhưng động tác lại không nhẹ nhàng dịu dàng giống như bình thường.
“Sẽ không đến mức như vậy." Hoắc Kỳ thật tình không có cách nào an ủi cô, anh nhéo mũi cô một cái rồi cười không thành tiếng, “Cho dù có như vậy thì cũng không thành vấn đề, anh có thể khám bệnh cho người ta, có thể làm nghiên cứu khoa học, còn có thể … "
Nói tới đây, ngữ điệu của Hoắc Kỳ chậm lại.
Anh cầm lấy lòng bàn tay cô, đưa lên môi mình hôn nhẹ: “Còn có thể cầm tay em, cùng em ở bên nhau."
Còn có thể làm nhiều việc như thế, huống chi có cô ở bên cạnh, anh còn đòi hỏi thêm điều gì nữa?
Mắt nhìn thấy nụ hôn của anh lại sắp rơi xuống, đáy lòng của Đàm Tích đột nhiên truyền đến một dự cảm xấu.
Không xong rồi, đây là bệnh viện, có thể coi là nơi công cộng, có camera giám sát, lỡ như bị ai nhìn thấy hay chụp được thì phải làm sao đây?
Hoắc Kỳ vẫn luôn là nhân vật nổi tiếng, cô thực sự không muốn bị đem ra thảo luận sôi nổi.
Bóng đen tâm lý thời trung học phổ thông vẫn còn đó, cô không phải là người thích nổi tiếng, chỉ muốn yên lặng yêu đương thôi.
“Ở đây lỡ như có camera thì làm sao bây giờ?" Đàm Tích lo lắng.
Ý cười trên mặt Hoắc Kỳ nhàn nhạt: “Camera quay được thì làm sao, chúng ta yêu nhau là chuyện bình thường."
Anh xoa mái tóc dài của cô: “Em không biết anh đã chờ đợi ngày này bao lâu rồi đâu."
Đàm Tích đột nhiên phản ứng lại một chuyện: “Đúng rồi Hoắc Kỳ, chuyện chúng ta đang ở bên nhau …" Đàm Tích nhấc mí mắt nhìn ra ngoài cửa.
Giọng điệu của Hoắc Kỳ rất chắc chắn: “Anh định đem chuyện của chúng ta nói với mẹ anh, dù sao sớm muộn gì cũng phải nói."
Đàm Tích lại lắc đầu từ chối: “Hiện tại anh vừa mới bị thương, cứ chờ tình cảm chúng ta ổn định thêm một chút rồi hẵng nói."
Bây giờ đang ở trong thời điểm đầy rối loạn, hơn nữa dựa vào trực giác mà nói, Tôn Nghệ Mạn chắc chắn không phải là một người phụ nữ đơn giản.
Bà ấy nhìn thì có vẻ dịu dàng, nhưng thực ra còn khó đối phó hơn so với Hoắc Lợi Kiệt.
Có điều Tôn Nghệ Mạn là mẹ của Hoắc Kỳ, bà ấy cũng không thể sắp xếp người khác hay làm gì đó, chỉ là sẽ kéo dài thời gian đẩy chuyện của bọn họ lùi lại.
Hoắc Kỳ hôn lên trán cô: “Em nói tình cảm của chúng ta vẫn chưa ổn định sao? Em cũng coi thường anh quá rồi đấy."
Đàm Tích vẫn sợ có người nhìn thấy bọn họ thân mật, nên lập tức tránh đi.
Đúng lúc này, bên ngoài phòng bệnh lại truyền đến tiếng gõ cửa: “A Kỳ, anh có chuyện muốn nói với em."
Là Hoắc Lợi Kiệt và Tôn Nghệ Mạn.
Đàm Tích nhanh chóng sửa sang lại tóc tai quần áo của mình, sợ Hoắc Lợi Kiệt nhìn ra được cô và Hoắc Kỳ vừa mới làm gì trong phòng, cô khẽ gật đầu với Hoắc Lợi Kiệt rồi đi ra khỏi phòng.
“A Kỳ, con bây giờ có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?" Tôn Nghệ Mạn hỏi.
Hoắc Kỳ lắc đầu, lúc này trong lòng anh thật sự rất ngọt ngào, khi nãy ôm Đàm Tích vào lòng nên bây giờ vẫn còn sót lại chút hơi ấm của cô, nụ cười trên môi anh cũng tự nhiên dịu dàng hơn rất nhiều: “Mẹ à, thật sự không cần phải lo lắng cho con đâu."
Tôn Nghệ Mạn nhăn mày: “Mẹ vừa mới xem những bức ảnh chụp ở hiện trường, con chảy nhiều máu như vậy, làm sao mẹ lại không lo lắng cho được."
Từ sau khi chồng mất, bao năm qua tâm trạng của bà luôn trầm lặng, Hoắc Kỳ căn bản chưa bao giờ nhìn thấy cảm xúc khác biệt trên mặt bà, lúc này thấy được sự lo lắng hiện hữu trên đó, cuối cùng bà cũng giống một người mẹ bình thường.
Điều này làm Hoắc Kỳ thật sự vui mừng.
“Qua khoảng thời gian này con sẽ tốt lên thôi, vết thương này cứ từ từ chăm sóc là được.
Hơn nữa tình trạng của mẹ cũng không ổn định, hiện tại mẹ đã biết được tình hình của con rồi, nên ngày mai hãy quay về đi, còn có anh trai và công ty bên kia vẫn cần mẹ quan tâm."
Tôn Nghệ Mạn cẩn thận quan sát tình hình của con trai mình, nhìn sơ qua quả thực cũng rất có tinh thần.
Anh quanh năm tập luyện thể dục, thể chất thật sự rất tốt nên đúng là bà không cần phải lo lắng.
Hoắc Lợi Kiệt lại nói: “Vừa rồi anh nhận được tin tức từ Tưởng Thư Nhã, nghe cô ấy nói đang trên đường chạy đến đây."
Hoắc Kỳ nhíu mày: “Sao anh lại để cô ta đến đây?"
“Em bị thương, người ta muốn đến thăm em cũng là hợp tình hợp lý, em không cần phải tỏ ra phản đối như vậy."
Hoắc Lợi Kiệt sửa lại cổ tay áo sơ mi rồi thong thả ung dung nói: “Chỉ là xuất phát từ lễ nghĩa thăm hỏi thôi."
Tôn Nghệ Mạn vẫn còn ở đây nên Hoắc Kỳ không muốn cãi nhau với Hoắc Lợi Kiệt, càng không muốn nói ra những chuyện cũ trong quá khứ.
Điện thoại của Hoắc Lợi Kiệt đổ chuông, anh ta bấm phím mở loa ngoài: “Alo."
Đối phương là một giọng nữ trẻ trung ngọt ngào: “Anh Lợi Kiệt, anh có thể cho em biết phòng bệnh của Hoắc Kỳ ở đâu không?"
Hoắc Lợi Kiệt hạ thấp giọng nói cho cô ta số phòng bệnh.
Giọng Tưởng Thư Nhã truyền qua điện thoại nghe khá rõ ràng: “Em sẽ đến ngay, còn đem theo loại trái cây mà anh Hoắc Kỳ thích nhất, sẽ tạo cho anh Hoắc Kỳ một điều bất ngờ."
Sắc mặt Hoắc Kỳ hoàn toàn đen lại.