Fires Of Winter

Chương 39

Trans & edit: tranngocbicstrong24

Cô đã mất cả một ngày để đi quanh hồ.Điều này gần như là phần mạo hiểm và khủng khiếp nhất chuyến đi của cô.Cô đã lội qua nhiều vùng nước nông, và những hòn đá nhọn bên rìa núi đã làm chậm bước đi của cô. Dòng nước ấm áp này không đi vào sâu trong đất liền, và Brenna bị đe dọa bởi sự tê cóng khi cô chờ cho quần áo của mình khô.

Cô băng qua vùng đất hoang vu nơi mà không có con thú săn nào đi qua.Suốt từ đầu tới cuối chuyện này thì những bông tuyết là điều kinh khủng, chúng vẫn dính sát vào mặt đất từ cơn bão cuối cùng.Cô đã đào xuyên qua lớp tuyết để tìm kiếm thức ăn cho Willow khi yến mạch đã hết.Sau đó cô từ bỏ hướng đi của mình và đi xa hơn về phía Bắc để tìm kiếm thức ăn cho bản thân.Cô lội qua những dòng suối nhỏ và hồ bị đóng băng, và những ngọn đồi thấp đáng nguyền rủa, thứ đã làm chậm lại những bước đi của cô.Khi mà cô tìm thấy thú săn, cuộc hành trình không còn quá khó khăn, bởi cô đã làm một cái cung thô sơ bằng những sợi dây thừng được cắt thành những dải mỏng, và với chiếc rìu làm đủ thành những mũi tên.Tìm kiếm thú săn là một nhiệm vụ mệt mỏi.Cô tự hỏi làm thế nào Garrick có thể xoay sở để mang được rất nhiều những tấm lông thú về nhà vào mùa đông.

Với mỗi bước tiến đến gần ngôi nhà, tâm tính của cô được cải thiện rất nhiều.Cô không còn cảm thấy tuyệt vọng và thất bại, nhưng chắc chắn rằng cô sẽ tạo ra điều đó .Những vết cắt và rộp, những khớp đau nhức, chúng gây khó chịu và trở thành một phần rất lớn của cô đến nỗi chúng đã không còn được chú ý đến.Sẽ có đủ thời gian để chăm sóc tất cả những vết thương, để lấy lại nhiều pound mà cô đã mất( ý là chị ấy bị giảm cân và sẽ lấy lại cân nặng đó).Garrick sẽ quan tâm và chăm sóc để sức khỏe của cô trở lại.Cô sẽ nhanh chóng khỏe lên với tình yêu của anh.Và anh đã yêu cô.Dù là anh không thừa nhận nó, anh sẽ thừa nhận nó đúng lúc .

Những suy nghĩ này đã thôi thúc cô mỗi khi cô bắt đầu tuyệt vọng.Nó khiến cho những sự thử thách khó khăn có thể chịu đựng được, biết rằng anh sẽ ở đó vì cô vào cuối cuộc hành trình .Anh chắc phải lo lắng xiết bao về cô và lùng xục khắp vùng đất để tìm kiếm cô.Bây giờ anh chắc hẳn đã từ bỏ hi vọng rồi. Điều đó làm cho cuộc đoàn tụ của họ sẽ rất ngọt ngào.

Khi cuối cùng cô cũng đến được vùng đất mà cô biết, sự khuây khỏa và vui sướng đã mang đến cho cô thêm sức mạnh.Nếu Willow không ở trong tình cảnh khốn khổ giống như cô, cô sẽ phi ngựa trong quãng đường còn lại.Như vậy, điều đó sẽ lấy của cô 2 giờ nữa cho đến khi cô cuối cùng cũng lên đến cuối ngọn đồi, nằm dưới ngôi nhà của Garrick.Như thể một dấu hiệu chào đón ,người mà cô đã nghĩ là không bao giờ gặp lại nữa.

Erin ở trong chuồng ngựa khi cô mở cánh cửa và kéo Willow vào trong. Cái nhìn ông mang lại cho cô không chỉ là sự ngạc nhiên của một người, chỉ là không thể tin được.

“Cô đã quay trở về từ cõi chết,"ông sợ hãi nói, mặt ông tái nhợt đi.

Brenna tìm ra sức mạnh để cười một cách yếu ớt."Không, tôi không chết, mặc dù nhiều lần tôi đã muốn vậy."

Ông lắc đầu, nhìn chằm chằm vào cô với điều gì đó giống như sự thương hại."Cô không nên chạy trốn, cô gái."

“Gì cơ?"

“Và không nên trở về khi cô đã làm điều đó."

Cô mỉm cười bởi sự hiểm lầm của ông."Tôi đã không chạy trốn, Erin.Tôi đã bị đưa đi bởi 2 người Viking đến từ phía bên kia vịnh Fio."

Ông muốn tin cô, nhưng tất cả chứng cứ nói rằng cô đã nói dối.Tuy nhiên ông không muốn là người tố cáo cô."Cô nhìn gầy mòn ốm yếu quá, cô gái.Tôi sẽ chuẩn bị thức ăn cho cô."

“Không, tôi sẽ ăn ở trong nhà.Garrick ở nhà đúng không?"Khi ông gật đầu không chắc chắn. Cô tiếp tục."Ông biết đấy, tôi đã gọi từ phía bên kia vịnh Fio, nhưng không ai nghe thấy tôi.Tuy vậy, tôi không thể ở đó,bởi tôi đã giết chết một trong 2 người đàn ông đã mang tôi đi,con trai của vị thủ lĩnh, tôi tin là vậy."Cô nhìn choáng váng, đang cố gắng nhớ lại tất cả.

“Cô biết cô đang nói điều gì không, Brenna?"

Cô dường như không nghe thấy ông."Tôi quên mất không đếm những ngày tôi đi quanh vịnh Fio.Tôi đã đi khỏi đây bao lâu rồi, Erin?"

“Gần 6 tuần."

“Lâu thế ư?"

“Brenna- “

“Chăm sóc cho Willow nhé, Erin.Nó cũng đã phải chịu đựng nhiều như tôi và cần một bàn tay dịu dàng.Tôi cần phải gặp Garrick bây giờ.Tôi không thể chờ lâu hơn."

“Brenna, cô gái, đừng đi vào nhà."

Cô nhìn thấy sự lo lắng của ông và nó làm cô bối rối."Tại sao tôi không nên làm vậy?"

“Cô sẽ không được chào đón ở đó."

“Đừng ngớ ngấn vậy, Erin."Sau đó cô cau mày."Garrick cũng nghĩ là tôi chạy trốn phải không?"

“Đúng vậy."

“Vậy thì có nhiều lý do hơn để tôi nên nhanh chóng gặp anh ấy.Anh ấy cần phải biết sự thật."

“Brenna, làm ơn- “

“ Tất cả đều đúng, Erin,"cô ngắt lời ông và bắt đầu ra cửa.

“Sau đó tôi sẽ đến gặp ông."

Căn nhà ấm áp bởi ngọn lửa của khu nhà bếp.Mùi thơm như trêu ngươi đầy trong không khí, khiến Brenna trở lên yếu ớt với cơn đói.Trong tất cả những tuần đi xa, cô không có dù chỉ là một bữa ăn đầy đủ, luôn luôn phải có lương thực bởi vì cô không bao giờ biết được khi nào cô có thể tìm thấy nhiều thức ăn hơn.Janie là người đầu tiên nhìn thấy cô và ngay lập tức ngăn điều cô đang làm lại.Ánh mắt của cô từ từ đong đầy sự sợ hãi, nhưng Brenna mỉm cười và ôm chặt người bạn cũ của cô.Tuy nhiên,họ không nói một lời,bởi vì Brenna đang giữ sức của mình và Janie thì quá sợ hãi để nói chuyện.Brenna tiếp tục đi vào đại sảnh, để Erin lại giải thích.

Garrick cúi xuống bên trên lò sưởi trong đại sảnh, đánh bất thình lình vào thanh củi đang cháy như thể anh đang tấn công vào kẻ thù không biết.Brenna dành một chút thời gian để nhìn toàn bộ anh trước khi cô di chuyển đến gần hơn và đứng phía sau anh.Anh quay nhanh lại khi anh cảm nhận thấy sự có mặt của cô, và họ nhìn chằm chằm vào nhau trong một lúc lâu.Cô nhìn thấy sự ngạc nhiên trong đôi mắt của anh, sau đó là sự tức giận, nhưng cô không thể kím nén bản thân lâu hơn và cô ném mình tỳ vào anh,níu lấy anh với một chút sức lực còn lại của cô.Cô cảm thấy cơ thể anh cứng lại, và cánh tay anh không ôm lại cô.Từ từ anh đẩy cô ra xa khỏi anh.

“Vậy là cô đã quay lại."

Cô không thể chịu đựng được cái nhìn trong đôi mắt anh hay giọng nói sắt đá của anh.Có cả sự căm ghét ở đó, không chỉ là sự tức giận.

“Cô lạc đường à?"Garrick tiếp tục với một giọng giống sự gay gắt hơn."Hay có lẽ cuối cùng cô cũng nhận ra rằng cô không thể sống sót trong sự hoang vu một mình."

“Cô ấy nhận là cô ấy đã không chạy trốn, Garrick,"Erin nói khi ông đi vào trong căn phòng."Cô ấy đã bị mang đi qua vịnh Fio bằng vũ lực."

“Đấy là những gì cô ta nói với ông ư?"

“Tôi tin cô ấy,"Erin nói kiên quyết trong sự bảo vệ cô."Đó là lời giải thích vì sao con chó chăn cừu lại ướt và bị thương khi nó quay trở lại.Nó có thể đã cố gắng để đi theo cô ấy qua vịnh Fio."

“Hoặc ngã xuống hồ khi đang cố gắng đi theo cô ta, cái giá là cuộc sống của nó!"

“Con chó chết rồi ư?"

Garrick quay đi khỏi câu hỏi của cô.Cô quay lại đưa ánh mắt vào Erin, người đã gật đầu buồn bã.Chúa lòng lành, tại sao điều này lại như vậy?Sự đau đớn của cô không đủ ư?Những giọt nước mắt tuôn ra trong đôi mắt cô khi ký ức của cô dồn dập quay trở lại.Cô đã chiếm được sự yêu thương của con chó chăn cừu, chỉ để dẫn nó đến cái chết.

Cô có thể nhìn thấy Garrick cũng có ý kiến giống như vậy, tuy nhiên không hòan toàn chịu trách nhiệm.Cô phải để anh hiểu rõ điều đó.

“Arno là người đã làm con chó bị thương,"Brenna nói với một tiếng thì thầm đầy đau buồn."Anh ta đã đá nó đi khi Cedric cố giết chết nó."

“Cedric!"

“Chúng là những người đã mang em đi, Garrick!"cô có thể nhìn thấy sự nghi ngờ của anh và cô trở lên điên cuồng."Anh phải tin em!Chúng đã mang một chiếc thuyền đến, nên chúng cũng có thể mang cả ngựa của em đi cùng.Chúng muốn anh tin rằng em đã chạy trốn bởi anh sẽ không bao giờ nghi ngờ chúng."

“Tại sao?"anh hỏi.

“em không biết được tại sao, ngoại trừ là có một người phụ nữ đã tiếp cận chúng và nói với chúng về em.Em đã bị giữ ở trang trại của Arno, nhưng em thuộc về Cedric.Khi hắn ta đến và cố gắng có em, em đã giết chết hắn và trốn thoát.Em đã tìm sự giúp đỡ của anh đầu tiên và gọi từ phía đối diện vách đá, nhưng không một ai nghe thấy em.Em không thể bơi, cũng không thể tìm được một chiếc thuyền, nên en đi xung quanh vịnh Fio, đó là cách duy nhất để em dời đi."

“Hãy đưa cô ta ra khỏi đây, Erin, trước khi ta làm tổn hại cô ta!"

Erin để tay lên vai cô, nhưng cô đẩy ông ra xa."Đó là sự thực, Garrick!tất cả mọi chuyện!Có chúa biết, tại sao em phải nói dối?"

“Với hi vọng ta sẽ tha thứ cho cô và để cô quay lại,"anh nhẫn tâm nói."Đã quá trễ cho điều đó."

Những giọt nước mắt không kìm lại được chảy ướt đẫm 2 bên má và cổ của Brenna."Anh có thể biết đó là sự thực nếu anh muốn, Garrick.Đi qua vịnh Fio.Tận mắt nhìn thấy rằng Cedric đã bị giết chết bởi tay của một phụ nữ."

“Có nghĩa là ta sẽ chết nếu ta tìm đến mảnh đất của Borgsen.Nhưng cô chắc hẳn biết điều đó, giống như cách cô biết đến những cái tên của tộc Borgsen, từ những người phụ nữ.Họ biết nhiều câu chuyện và luôn ngồi lê đôi mách."

“Không phải vậy.Hãy hỏi họ!"giờ cô thét lên điên cuồng, nhưng anh quay lưng đi khỏi cô.

“Cô đã mang đến sự lừa dối trong những lời nói của cô, bởi không ai có thể sống sót với điều mà cô đã miêu tả trong mùa đông cả.Hãy mang cô ta đến nhà cha ta, Erin."

“Tại sao lại ở đó?"

Garrick quay lại đối mặt với cô với sự độc ác trong đôi mắt anh làm cho cô co rúm lại."Ý định của ta là bán cô ở phía Đông nếu ta tìm thấy cô, nơi những nô lệ bị đối xử như những nô lệ, không có quyền tự do, ta đã ngu ngốc để cô ở đây.Nhưng cô là một món quà của ta, và vì vậy, cha ta là người có quyền có lại cô."

“Đi theo tôi, Brenna,"Erin giục cô.

Brenna cảm thấy như thể cô đã bị xé làm 2.Sự tức giận dấy lên trong cổ họng cô và gần như làm cô nghẹt thở.Cô không đủ mạnh mẽ để giải quyết sự xua đuổi này.Cô sẽ ngã xụp xuống sàn nhà nếu Erin không đỡ cô.Cô để ông dẫn cô đi cho đến tận đường cắt bức tường ở đại sảnh, nhưng cô dừng lại ở đó và nhìn lại Garrick lần cuối.

“Tất cả mọi thứ em nói là sự thật, Garrick."giọng cô không còn tất cả sự xúc động- cô đã chết ở bên trong."Đó là tình yêu của em với anh và là sự cần thiết để em quay trở lại với anh đã khiến cho điều đó có thể với em để sống sót quanh vịnh Fio.Em đã không có thức ăn bởi vì không có một ai cả, và em gần như đã nhiều lần đóng băng .Nhưng em vẫn cố tiếp tục bởi vì em nghĩ anh sẽ ở đây vì em đến cuối cùng.Em nên chết.Điều đó sẽ làm anh vui hơn."

Cô nói với tấm lưng của anh, cứng đơ và không chịu khuất phục.Lúc này khi cô bỏ đi, nỗi đau trong ngực cô không thể chịu đựng được.Cô đã mất anh.Không có điều gì có ý nghĩa hơn.
Tác giả : Johanna Lindsey
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại