Fires Of Winter
Chương 34
Trans & edit : tranngocbicstrong24
Brenna bị đánh thức dậy bởi những tiếng cổ vũ huyên náo và âm thanh những con ngựa đang phi nước đại xa khỏi khu nhà ở. Nhận thức đầu tiên của cô là cô ở một mình.Sau đó những âm thanh đã đánh thức cô mà cô nghe được trong những suy nghĩ lộn xộn của mình.Cuộc đua ngựa đã bắt đầu rồi.Cô nhanh chóng mặc chiếc váy nhung, trước tiên là cẩn thận giũ sạch rơm khỏi nó,chộp lấy áo choàng của cô và dời khỏi chuồng ngựa. Không khí mát mẻ vào buổi sáng giúp cho cô hoàn toàn tỉnh táo, và cô tự hỏi làm thế nào cô có thể ngủ với tất cả sự náo động này khi mà những người đàn ông sắp đưa những con ngựa của họ ra đường đua.
Kí ức về đêm trước như một cái ung nhọt nhức nhối bên trong cô, và suy nghĩ ở lại lễ hội nhiều hơn nữa là không thích hợp.
Trong đám đông tụ tập để bắt đầu cuộc đua, Brenna nhận thấy cô của mình và chậm chậm đi bộ đến bên cạnh bà.Linnet nhìn trông tươi tỉnh sau một đêm ngủ ngon giấc, và chào đón Brenna với một nụ cười ấm áp.
“Ta đã nghĩ là con sẽ ở đây để chúc cho chàng Viking của con may mắn ,"Linnet vui vẻ nói."Cậu ta đã tìm con."
“Nếu anh ấy muốn những lời chúc tốt đẹp, vậy thì anh ấy sẽ đáng thức con dậy,"Brenna đáp với một giọng thờ ơ.
“Có gì không ổn vậy, Brenna?"Linnet hỏi."Con trông không được khỏe."
“Con chỉ mệt thôi.Con đã không ngủ được nhiều ở trong chuồng ngựa."
Sự quan tâm của Linnet hiện ra rõ ràng trên nét mặt căng thẳng của bà."Khu nhà ta ở hiện không có ai.Con có thể ngủ ở đó một lúc nếu con thích.Những người đàn ông sẽ không quay trở về cho đến trưa."
“Không đâu cô.Con sẽ đi về nhà.Ngày hôm này con không muốn trông thấy Garrick."
“Nhưng bữa tiệc…"
“Sẽ tiếp tục mà không có con.Con sẽ không cảm ơn khi con không thấy biết ơn."
“Điều gì đã xảy ra vậy, Brenna?Con rất hạnh phúc vào lần cuối chúng ta nói chuyện."
“Con là một kẻ ngốc."
“Bởi vì Garrick ư?Cậu ta không quan tâm đến con như con- như chúng ta nghĩ à?"
“Anh ấy quan tâm, cô ạ, nhưng không đủ,"Brenna đáp và bắt đầu quay trở lại chuồng ngựa.
“Không đủ"
“Brenna chờ đã!"Linnet gọi phía sau cô."Cậu ấy sẽ hỏi về con.Cô sẽ nói gì với cậu ta?"
Brenna quay lại và nhún vai."Sự thật.Con đã về nhà và sẽ không quay trở lại.Con sẽ gặp anh ấy khi anh đã vui chơi đủ."
Đó chỉ là một quãng đường ngắn đi từ khu nhà của Anselm về đến nhà của Garrick trên vách núi, nhưng đối với Brenna dường như là đó là một chuyến đi vô tận.Cô cưỡi ngựa không mục đích trong một lúc, suy nghĩ về thái độ xa cách của Garrick.
Một lúc sau, cô đã đi đến chuồng ngựa, trước khi cô nhận ra rằng Erin không ở có ở đây.Đó là một điều may mắn.Giờ cô sẽ không phải giải thích tại sao cô lại ở một mình.Ngôi nhà cũng trống không, và lạnh lẽo như bên ngòai, nếu không phải là nhiều hơn.Brenna không thắp nến ở tầng dưới của ngôi nhà, chỉ là đi thẳng lên phòng của cô.Cô ngồi xuống giường, u sầu nhìn chằm chằm vào một vết nứt trên sàn nhà.
Cơn tức giận cuối cùng cũng đến và từ từ giữ lấy, tìm kiếm một lối thoát.Brenna kìm chế bản thân mình với sự tức giận mới sinh ra từ nỗi đau.Bởi vì Garrick không có ở đó để cô trút giận, cô lựa chọn thứ tốt nhất ở bên cạnh- những món quà của anh.Cô giật mạnh 2 chiếc vòng tay bằng vàng và ném chúng vào tường, nhưng chúng chỉ rơi xuống và kêu lạch kạch trên sàn nhà, phần còn lại không bị hư hại gì.Không bỏ cuộc, cô đốt một ngọn lửa, sau đó quăng đôi vòng tay vào ngọn lửa, nhưng phương pháp nung chảy vàng quá chậm và không thỏa mãn.Tiếp đó Brenna giật mạnh chiếc áo dài xinh đẹp của cô, xé nó lần nữa và lần nữa cho đến khi nó thành những mảnh vụn nhỏ trên sàn nhà.
Nhìn tác phẩm từ những hành động phá hủy của cô, đem những giọt nước mắt đau đớn đến trên đôi mắt của cô."Quá đắt tiền cho một nô lệ, nên một nô lệ không nên có nó!"cô thét to.Sau đó sự hối hận chiến thắng cô khi cô nghĩ về lòng tốt của người phụ nữ làm chiếc áo này cho cô.
“Heloise sẽ không vui đâu." nước mắt lại rơi xuống nhiều hơn."Nhìn cái anh đã làm với tôi này, Garrick!Đó là nỗi của anh và không phải của ai khác,"cô nói như một đứa trẻ, sau đó quăng mình lên giường.
“Quỷ tha ma bắt anh đi, Viking!Tôi không thích sự đau đớn mà tôi cảm thấy này!"
Giấc ngủ đến bất ngờ và đã gần đến cuối buổi chiều.Trời đã muộn khi một âm thanh bên ngoài cửa đánh thức Brenna dậy.Cô ngay lập tức trườn xuống bên dưới tấm ga,căm ghét bị tìm thấy trong tình trạng khó chịu này.Một giây sau, trước khi cô có thể hoàn toàn dấu đi sự trần truồng của mình, cánh cửa của cô bị đá bật tung ra và Garrick đi vào trong phòng.
Anh khoác lên mặt một chiếc mặt nạ giận dữ."Ta không đưa em đi để quay trở lại đây,em yêu !"
“Tôi biết điều đó!"
“Tuy nhiên em đã làm như em thích!" anh quát tháo trước khi ánh mắt anh rơi xuống chiếc áo bị hủy hoại.Sau đó anh quay lại cô với một cơn thình nộ mới, và kéo mạnh cô khỏi giường."Ta đến đây để kéo em trở lại với ta nếu cần thiết, nhưng ta đã thấy rằng em đã làm nó trở lên không thể!"
Một màu đỏ cháy rực trên má cô khi anh giữ chặt cô một cách tàn nhẫn phía trước anh."Sẽ không có một vị khách nào ở ngôi nhà của cha anh mặc chiếc áo tồi tàn, phải không, Vinking?"cô chế nhạo anh với lời mỉa mai để dấu đi sự nhục nhã của mình.
“Không, sẽ không đâu,"anh lạnh lùng trả lời ."Và kể từ lúc em thích mặc quần áo nô lệ của em hơn , đó sẽ là tất cả những gì em có, em yêu, bởi em sẽ không nhận được những món quà nào nữa từ ta!"
“Tôi đã không hỏi xin bất cứ thứ gì!"
Anh làm như thể đánh cô, nhưng thay vào đó lại xô cô xa khỏi anh, và cô ngã trở lại giường."Em sẽ ở lại ngôi nhà này,bởi vì đây là nơi em thích.Ta sẽ tìm người khác để giải khuây cho ta ở bữa tiệc."
Những lời nói của anh làm cô khó chịu hơn điều đôi tay anh làm."Anh nghĩ tôi quan tâm ư?"cô thét lên, mặc dù giọng nói của cô vỡ ra bởi sự nói láo .
“Đó chỉ là vấn đề nhỏ nếu em có quan tâm hay không,"anh đáp, làm tổn thương thêm cho cô."Và từ nay trở đi em sẽ phải tuân theo những luật lệ của ta, em yêu, bởi ta từ đầu đến cuối đã khoan dung với em."
“Anh sẽ làm gì ,Viking?"cô lo lắng hỏi."Anh sẽ lấy đi cuộc sống của tôi một cách bất cần như anh đã làm tình yêu của tôi ư?"
Anh nhìn chằm chằm đầy khắc nghiệt vào cô một lúc lâu, đôi mắt anh di chuyển trên những đường cong mềm mại của cô, dừng lại ở bộ ngực căng phồng của cô, sau đó ngừng lại trên gương mặt cô, nhìn vẻ đẹp kiêu ngạo của cô, sự thách thức của cô, tinh thần của cô.Cô như là một sinh vật hoang dã, không thể chế ngự được, tuy vậy rất dễ bị tổn thương.
“Không, ta sẽ không lấy đi cuộc sống của em, Brenna,"anh nói, sâu ,hoàn toàn say mê bởi trông thấy sự lộng lẫy của cô."Ta sẽ mang tình yêu của em quay trở lại- bây giờ."
Trước khi cô có thể kêu lên không, anh ngã xuống trên cô, sự cố gắng của anh chỉ là hạ thấp chiếc quần ống túm xuống để rút vật đàn ông của anh ra, cái đã đập rộn lên bên trong cô.Brenna sửng sốt và khướt từ một cách dữ dội.Cô quá giận dữ để khước từ sự tấn công dữ dội này , và chiến đấu với anh một cách hoang dại,cào cấu cánh tay trần của anh đến khi máu chảy nhỏ giọt trên giường.Nhưng anh không dừng lại hay cố gắng để ngăn tay cô lại , thúc ép cho đến khi món quà cuộc sống của anh trút vào trong cô và anh đổ ập xuống.
Khi anh dời khỏi chiếc giường nhỏ và buộc chặt chiếc quần ống túm của anh,Brenna run lên trong sự tổn thương với cách anh nhẫn tâm lấy đi mà không nghĩ gì đến cô, chỉ là thứ xác thịt mà chính anh cần.Cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh bởi điều đó.
“Hãy nhớ lấy lời cảnh báo của ta, Brenna,"anh nói khi anh đi ngược lại phía cửa."Không được rời khỏi căn nhà này."
Mặc dù vậy anh đã xác nhận sức mạnh của anh bên trên cô, nhắc nhở cô rằng cô thuộc về anh, rằng cô chỉ có thể làm điều mà anh cho phép cô.Anh khinh rẻ tình yêu của cô, tuy vậy anh điều khiển cuộc sống của cô.
“Em đã nghe chưa,em yêu?"
Cô nhìn chừng chừng vào anh với sự dữ dội, đôi mắt cô tối lại thành màu tro."Quỷ tha ma bắt anh đi ,Viking!có thể anh không bao giờ tìm thấy Valhalla của anh, nhưng sẽ mục nát trong địa ngục với con gái của Loki!"
Garrick dường như tái nhợt đi."Những lời lẽ đó thật cay nghiệt, Brenna , ngay cả là nói trong sự tức giận.Người khác sẽ giết em bởi một sự nguyền rủa như thế."
“Vậy làm đi!Giết chết tôi đi!"cô thét lên."Tôi không quan tâm nữa!"
Garrick không trả lời, nhưng nhanh chóng dời khỏi phòng trước khi anh trút sự giận dữ của anh vào cô lần nữa.Anh đi ngay lập tức ra chuồng ngựa, và trong giây lát không chú ý rằng Erin đã không ở đó.Anh cưỡi con vật tội nghiệp đã chạy tuyệt nhất của anh sáng đó,mặc dù Garrick vẫn thua Hugh. Sự thua cuộc đã làm tâm trạng của anh cáu bắn hơn nhiều, nhưng phát hiện ra rằng Brenna đã đi khỏi là cú đánh cuối cùng.
Garrick lao khỏi chuồng ngựa, tâm trạng của anh sôi lên."Quỷ tha ma bắt người phụ nữ hay thay đổi đi!"anh gầm lên vào trong gió."Đầu tiên cô ta bướng bỉnh thét lên lòng căm thù của cô ta, sau đó cô quay ngược lại và nói cô ta yêu ta- giờ cô ta lại ghét ta.Ta đã đưa cho cô ta tất cả điều ta có thể cho, nhưng không, nó không đủ với cô ta!Loki hãy mang cô ta đi(quỷ tha ma bắt cô ta đi)!Ta không cần điều phiền toái này."
Garrick thúc con ngựa của anh mà không thương xót.Anh muốn chìm đắm trong rượu mật ong tối nay và quên con cáo bướng bỉnh ở nhà đi.
Brenna bị đánh thức dậy bởi những tiếng cổ vũ huyên náo và âm thanh những con ngựa đang phi nước đại xa khỏi khu nhà ở. Nhận thức đầu tiên của cô là cô ở một mình.Sau đó những âm thanh đã đánh thức cô mà cô nghe được trong những suy nghĩ lộn xộn của mình.Cuộc đua ngựa đã bắt đầu rồi.Cô nhanh chóng mặc chiếc váy nhung, trước tiên là cẩn thận giũ sạch rơm khỏi nó,chộp lấy áo choàng của cô và dời khỏi chuồng ngựa. Không khí mát mẻ vào buổi sáng giúp cho cô hoàn toàn tỉnh táo, và cô tự hỏi làm thế nào cô có thể ngủ với tất cả sự náo động này khi mà những người đàn ông sắp đưa những con ngựa của họ ra đường đua.
Kí ức về đêm trước như một cái ung nhọt nhức nhối bên trong cô, và suy nghĩ ở lại lễ hội nhiều hơn nữa là không thích hợp.
Trong đám đông tụ tập để bắt đầu cuộc đua, Brenna nhận thấy cô của mình và chậm chậm đi bộ đến bên cạnh bà.Linnet nhìn trông tươi tỉnh sau một đêm ngủ ngon giấc, và chào đón Brenna với một nụ cười ấm áp.
“Ta đã nghĩ là con sẽ ở đây để chúc cho chàng Viking của con may mắn ,"Linnet vui vẻ nói."Cậu ta đã tìm con."
“Nếu anh ấy muốn những lời chúc tốt đẹp, vậy thì anh ấy sẽ đáng thức con dậy,"Brenna đáp với một giọng thờ ơ.
“Có gì không ổn vậy, Brenna?"Linnet hỏi."Con trông không được khỏe."
“Con chỉ mệt thôi.Con đã không ngủ được nhiều ở trong chuồng ngựa."
Sự quan tâm của Linnet hiện ra rõ ràng trên nét mặt căng thẳng của bà."Khu nhà ta ở hiện không có ai.Con có thể ngủ ở đó một lúc nếu con thích.Những người đàn ông sẽ không quay trở về cho đến trưa."
“Không đâu cô.Con sẽ đi về nhà.Ngày hôm này con không muốn trông thấy Garrick."
“Nhưng bữa tiệc…"
“Sẽ tiếp tục mà không có con.Con sẽ không cảm ơn khi con không thấy biết ơn."
“Điều gì đã xảy ra vậy, Brenna?Con rất hạnh phúc vào lần cuối chúng ta nói chuyện."
“Con là một kẻ ngốc."
“Bởi vì Garrick ư?Cậu ta không quan tâm đến con như con- như chúng ta nghĩ à?"
“Anh ấy quan tâm, cô ạ, nhưng không đủ,"Brenna đáp và bắt đầu quay trở lại chuồng ngựa.
“Không đủ"
“Brenna chờ đã!"Linnet gọi phía sau cô."Cậu ấy sẽ hỏi về con.Cô sẽ nói gì với cậu ta?"
Brenna quay lại và nhún vai."Sự thật.Con đã về nhà và sẽ không quay trở lại.Con sẽ gặp anh ấy khi anh đã vui chơi đủ."
Đó chỉ là một quãng đường ngắn đi từ khu nhà của Anselm về đến nhà của Garrick trên vách núi, nhưng đối với Brenna dường như là đó là một chuyến đi vô tận.Cô cưỡi ngựa không mục đích trong một lúc, suy nghĩ về thái độ xa cách của Garrick.
Một lúc sau, cô đã đi đến chuồng ngựa, trước khi cô nhận ra rằng Erin không ở có ở đây.Đó là một điều may mắn.Giờ cô sẽ không phải giải thích tại sao cô lại ở một mình.Ngôi nhà cũng trống không, và lạnh lẽo như bên ngòai, nếu không phải là nhiều hơn.Brenna không thắp nến ở tầng dưới của ngôi nhà, chỉ là đi thẳng lên phòng của cô.Cô ngồi xuống giường, u sầu nhìn chằm chằm vào một vết nứt trên sàn nhà.
Cơn tức giận cuối cùng cũng đến và từ từ giữ lấy, tìm kiếm một lối thoát.Brenna kìm chế bản thân mình với sự tức giận mới sinh ra từ nỗi đau.Bởi vì Garrick không có ở đó để cô trút giận, cô lựa chọn thứ tốt nhất ở bên cạnh- những món quà của anh.Cô giật mạnh 2 chiếc vòng tay bằng vàng và ném chúng vào tường, nhưng chúng chỉ rơi xuống và kêu lạch kạch trên sàn nhà, phần còn lại không bị hư hại gì.Không bỏ cuộc, cô đốt một ngọn lửa, sau đó quăng đôi vòng tay vào ngọn lửa, nhưng phương pháp nung chảy vàng quá chậm và không thỏa mãn.Tiếp đó Brenna giật mạnh chiếc áo dài xinh đẹp của cô, xé nó lần nữa và lần nữa cho đến khi nó thành những mảnh vụn nhỏ trên sàn nhà.
Nhìn tác phẩm từ những hành động phá hủy của cô, đem những giọt nước mắt đau đớn đến trên đôi mắt của cô."Quá đắt tiền cho một nô lệ, nên một nô lệ không nên có nó!"cô thét to.Sau đó sự hối hận chiến thắng cô khi cô nghĩ về lòng tốt của người phụ nữ làm chiếc áo này cho cô.
“Heloise sẽ không vui đâu." nước mắt lại rơi xuống nhiều hơn."Nhìn cái anh đã làm với tôi này, Garrick!Đó là nỗi của anh và không phải của ai khác,"cô nói như một đứa trẻ, sau đó quăng mình lên giường.
“Quỷ tha ma bắt anh đi, Viking!Tôi không thích sự đau đớn mà tôi cảm thấy này!"
Giấc ngủ đến bất ngờ và đã gần đến cuối buổi chiều.Trời đã muộn khi một âm thanh bên ngoài cửa đánh thức Brenna dậy.Cô ngay lập tức trườn xuống bên dưới tấm ga,căm ghét bị tìm thấy trong tình trạng khó chịu này.Một giây sau, trước khi cô có thể hoàn toàn dấu đi sự trần truồng của mình, cánh cửa của cô bị đá bật tung ra và Garrick đi vào trong phòng.
Anh khoác lên mặt một chiếc mặt nạ giận dữ."Ta không đưa em đi để quay trở lại đây,em yêu !"
“Tôi biết điều đó!"
“Tuy nhiên em đã làm như em thích!" anh quát tháo trước khi ánh mắt anh rơi xuống chiếc áo bị hủy hoại.Sau đó anh quay lại cô với một cơn thình nộ mới, và kéo mạnh cô khỏi giường."Ta đến đây để kéo em trở lại với ta nếu cần thiết, nhưng ta đã thấy rằng em đã làm nó trở lên không thể!"
Một màu đỏ cháy rực trên má cô khi anh giữ chặt cô một cách tàn nhẫn phía trước anh."Sẽ không có một vị khách nào ở ngôi nhà của cha anh mặc chiếc áo tồi tàn, phải không, Vinking?"cô chế nhạo anh với lời mỉa mai để dấu đi sự nhục nhã của mình.
“Không, sẽ không đâu,"anh lạnh lùng trả lời ."Và kể từ lúc em thích mặc quần áo nô lệ của em hơn , đó sẽ là tất cả những gì em có, em yêu, bởi em sẽ không nhận được những món quà nào nữa từ ta!"
“Tôi đã không hỏi xin bất cứ thứ gì!"
Anh làm như thể đánh cô, nhưng thay vào đó lại xô cô xa khỏi anh, và cô ngã trở lại giường."Em sẽ ở lại ngôi nhà này,bởi vì đây là nơi em thích.Ta sẽ tìm người khác để giải khuây cho ta ở bữa tiệc."
Những lời nói của anh làm cô khó chịu hơn điều đôi tay anh làm."Anh nghĩ tôi quan tâm ư?"cô thét lên, mặc dù giọng nói của cô vỡ ra bởi sự nói láo .
“Đó chỉ là vấn đề nhỏ nếu em có quan tâm hay không,"anh đáp, làm tổn thương thêm cho cô."Và từ nay trở đi em sẽ phải tuân theo những luật lệ của ta, em yêu, bởi ta từ đầu đến cuối đã khoan dung với em."
“Anh sẽ làm gì ,Viking?"cô lo lắng hỏi."Anh sẽ lấy đi cuộc sống của tôi một cách bất cần như anh đã làm tình yêu của tôi ư?"
Anh nhìn chằm chằm đầy khắc nghiệt vào cô một lúc lâu, đôi mắt anh di chuyển trên những đường cong mềm mại của cô, dừng lại ở bộ ngực căng phồng của cô, sau đó ngừng lại trên gương mặt cô, nhìn vẻ đẹp kiêu ngạo của cô, sự thách thức của cô, tinh thần của cô.Cô như là một sinh vật hoang dã, không thể chế ngự được, tuy vậy rất dễ bị tổn thương.
“Không, ta sẽ không lấy đi cuộc sống của em, Brenna,"anh nói, sâu ,hoàn toàn say mê bởi trông thấy sự lộng lẫy của cô."Ta sẽ mang tình yêu của em quay trở lại- bây giờ."
Trước khi cô có thể kêu lên không, anh ngã xuống trên cô, sự cố gắng của anh chỉ là hạ thấp chiếc quần ống túm xuống để rút vật đàn ông của anh ra, cái đã đập rộn lên bên trong cô.Brenna sửng sốt và khướt từ một cách dữ dội.Cô quá giận dữ để khước từ sự tấn công dữ dội này , và chiến đấu với anh một cách hoang dại,cào cấu cánh tay trần của anh đến khi máu chảy nhỏ giọt trên giường.Nhưng anh không dừng lại hay cố gắng để ngăn tay cô lại , thúc ép cho đến khi món quà cuộc sống của anh trút vào trong cô và anh đổ ập xuống.
Khi anh dời khỏi chiếc giường nhỏ và buộc chặt chiếc quần ống túm của anh,Brenna run lên trong sự tổn thương với cách anh nhẫn tâm lấy đi mà không nghĩ gì đến cô, chỉ là thứ xác thịt mà chính anh cần.Cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh bởi điều đó.
“Hãy nhớ lấy lời cảnh báo của ta, Brenna,"anh nói khi anh đi ngược lại phía cửa."Không được rời khỏi căn nhà này."
Mặc dù vậy anh đã xác nhận sức mạnh của anh bên trên cô, nhắc nhở cô rằng cô thuộc về anh, rằng cô chỉ có thể làm điều mà anh cho phép cô.Anh khinh rẻ tình yêu của cô, tuy vậy anh điều khiển cuộc sống của cô.
“Em đã nghe chưa,em yêu?"
Cô nhìn chừng chừng vào anh với sự dữ dội, đôi mắt cô tối lại thành màu tro."Quỷ tha ma bắt anh đi ,Viking!có thể anh không bao giờ tìm thấy Valhalla của anh, nhưng sẽ mục nát trong địa ngục với con gái của Loki!"
Garrick dường như tái nhợt đi."Những lời lẽ đó thật cay nghiệt, Brenna , ngay cả là nói trong sự tức giận.Người khác sẽ giết em bởi một sự nguyền rủa như thế."
“Vậy làm đi!Giết chết tôi đi!"cô thét lên."Tôi không quan tâm nữa!"
Garrick không trả lời, nhưng nhanh chóng dời khỏi phòng trước khi anh trút sự giận dữ của anh vào cô lần nữa.Anh đi ngay lập tức ra chuồng ngựa, và trong giây lát không chú ý rằng Erin đã không ở đó.Anh cưỡi con vật tội nghiệp đã chạy tuyệt nhất của anh sáng đó,mặc dù Garrick vẫn thua Hugh. Sự thua cuộc đã làm tâm trạng của anh cáu bắn hơn nhiều, nhưng phát hiện ra rằng Brenna đã đi khỏi là cú đánh cuối cùng.
Garrick lao khỏi chuồng ngựa, tâm trạng của anh sôi lên."Quỷ tha ma bắt người phụ nữ hay thay đổi đi!"anh gầm lên vào trong gió."Đầu tiên cô ta bướng bỉnh thét lên lòng căm thù của cô ta, sau đó cô quay ngược lại và nói cô ta yêu ta- giờ cô ta lại ghét ta.Ta đã đưa cho cô ta tất cả điều ta có thể cho, nhưng không, nó không đủ với cô ta!Loki hãy mang cô ta đi(quỷ tha ma bắt cô ta đi)!Ta không cần điều phiền toái này."
Garrick thúc con ngựa của anh mà không thương xót.Anh muốn chìm đắm trong rượu mật ong tối nay và quên con cáo bướng bỉnh ở nhà đi.
Tác giả :
Johanna Lindsey