F.C.U.K You
Chương 6
Anh muốn làm cái gì đây?
Thân thể Diệp Tâm Du nhất thời cứng ngắc, thân thể tiếp xúc thân mật như thế làm cho cô cơ hồ quên đi hô hấp của chính mình.
Nhịp tim đập càng nhanh hơn, hai mắt phòng bị nhìn chằm chằm vào anh, đôi mắt trong như nước ánh lên tia sợ hãi, mắt thấy khuôn mặt anh tuấn của anh càng ngày càng gần mình.
“ Diệp Tuấn Kiệt!" Cô căng thẳng dùng sức toàn thân đẩy em trai cô ra, cô thật sự sợ hãi muốn thoát ra khỏi chỗ này, lạnh lùng quát lên:
“Em muốn làm gì?"
Con ngươi Diệp Tuấn Kiệt tĩnh mịch không hề chớp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của cô, cảm nhận được cô muốn thoát khỏi anh, giờ phút này trong đầu anh ánh lên suy nghĩ không thể để cô đi như vậy, bàn tay đem cô ôm chặt vào lòng, trong mắt tràn đầy ngọn lửa chiếm đoạt.
“ Diệp Tuấn Kiệt " em mau buông chị ra, chị còn phải trở về phòng" Diệp Tâm Du dùng sức đẩy anh ra lần nữa, cô thật sự không chịu được ánh mắt nóng bỏng của em trai nhìn mình như vậy
“Tối nay hãy ở lại đây" Diệp Tuấn Kiệt càng ôm chặt cô hơn, thân thể cao lớn ôm cơ thể cô thật chặt, ngữ điệu trầm thấp mang theo sự uy nghiêm khó có thể kháng cự.
“Không cần! Chị muốn trở về phòng của chị" Diệp Tâm Du không chút do dự đẩy anh ra, kháng cự muốn rời khỏi đây, nhưng Diệp Tuấn Kiệt không nói lời gì mà chỉ ôm cô đặt ở dưới thân của anh, còn anh cũng nằm đè lên người cô.
“ Tâm Du " Anh dịu dàng gọi tên của cô, hai tay chống đầu của cô, cúi người đến gần cơ thể của cô. Ngón tay Diệp Tuấn Kiệtmơn trớn lưu luyến hai gò má tinh xảo của cô, xuống tới cổ rồi xương quai xanh cho đến khi áo lộn xộn làm lộ ra một đôi gò bồng đảo tròn tròn.
Trong mắt của anh lộ ra khát vọng rõ ràng, nhưng khi tay nâng lên thì lại dừng giữa không trung. Diệp Tâm Du hoảng sợ ngước mắt lên nhìn người đàn ông này, tim cơ hồ muốn nhảy ra ngoài, cả người cô như đang ở gần ranh giới của sự sụp đổ.
Trời ơi, Diệp Tuấn Kiệt làm sao có thể làm như vậy với cô cơ chứ? Bọn họ là chị em mà.
“Chị!" Diệp Tuấn Kiệt đột nhiên gọi cô một tiếng, con ngươi tĩnh mịch bị anh hết sức đè xuống,thay vào đó là vẻ mặt dịu dàng đáng yêu, thân mật chui vào trong ngực của cô:
“Trên người chị có mùi hương của mẹ"
Trên trán Diệp Tâm Du hiện ra mấy vạch đen nhưng trong lòng lại thả lỏng một hơi. Thì ra Tuấn Kiệt đang coi cô như người mẹ đã mất nhiều năm của anh, may thật cô còn tưởng anh có ý đồ bất chính gì với cô.
Diệp Tâm Du cảm thấy may mắn nên vỗ ngực của mình, ngẩng đầu nhìn Diệp Tâm Du trong mắt khôi phục lại sự dịu dàng vốn có.
“ Tuấn Kiệt ngoan, em ngủ sớm một chút, chị sẽ ở chỗ này với em" Cô không có đẩy anh ra mà ngược lại còn sờ sờ đầu của đứa em trai này, chủ động ôm anh vào trong ngực, dùng tình thương của một người mẹ mà quan tâm anh.
Trong lòng Diệp Tâm Du suy nghĩ, đưa em trai này của cô cũng có vài điểm giống cô, anh mất mẹ từ nhỏ, mặc dù ba yêu thương mẹ anh nhưng bởi vì mẹ anh qua đời từ lúc anh còn nhỏ như vậy, bỏ anh lẻ loi một mình trong cuộc đời này khó trách anh mới vừa rồi đem cô trở thành mẹ anh.
Diệp Tâm Du nghĩ đơn thuần, thuận thế đem Diệp Tuấn Kiệt ôm thật chặt làm cho anh có thể cảm nhận được chút ấm áp này
“Chị, chị sẽ không bỏ em mà đi đúng không?" Diệp Tuấn Kiệt đột nhiên ló cái đầu lên, đưa đôi mắt thâm trầm nhìn cô hỏi.
“Không biết" Diệp Tâm Du mỉm cười lắc đầu.
“Có thể ở lại bên cạnh em suốt cuộc đời không?" Diệp Tuấn Kiệt lại hỏi
Diệp Tâm Du nhíu chân mày lại, có chút do sự nói:
“ Cái vấn đề này… chị còn phải lập gia đình nữa mà"
“Em muốn chị mãi mãi ở bên cạnh em" Diệp Tuấn Kiệt ôm chặt lấy cô, giống như sợ người khác sẽ cướp cô đi vậy.
Đêm dần khuya, ánh trăng dịu dàng theo cửa sổ lẳng lặng đổ xuống, yên lặng mà an bình. Lạc Tích Tuyết ôm em trai vào lòng, đợi cho anh ngủ thiếp đi cô mới khe khẽ đứng dậy đi ra khỏi phòng. Tối nay nhất định cô sẽ có một đêm mất ngủ. Trở lại phòng mình, Diệp Tâm Du thở dài một hơi, thật lâu không thể ngủ được.
Tối nay cô đã thấy được bộ mặt yếu ớt của em trai cô, cô đột nhiên cũng liên tưởng đến khi còn bé cô khát khao tình thương của mẹ như thế nào, nhưng mẹ của hai bọn họ đều qua đời sớm nên bọn họ chỉ có thể che giấu cảm xúc của mình dù có đau khổ đến mấy cũng không cho ai biết.
Vậy mà tất cả lại thành như thế này, nếu không phải vì ba không chung tình sẽ không làm cho cô và anh mất đi tình thương của người mẹ cùng một lúc.
Diệp Tâm Du vuốt khuôn mặt đau đớn, xem ra sau này cô phải đối xử với đứa em trai này tốt hơn một chút, em trai còn nhỏ tuổi như vậy nhưng lại bị ba giao trọng trách quá nặng nề, lại không có mẹ quan tâm nhất định anh sẽ cảm thấy áp lực, cô là chị phải quan tâm em trai mình nhiều hơn mới phải
Nghĩ đi nghĩ lại Diệp TâmDu mơ màng ngủ thiếp đi.
Ngày thứ hai đến lớp, vì đêm qua ngủ muộn nên cả ngày hôm nay toàn thân Diệp Tâm Du đều mệt mỏi rã rời, cô ngáp một cái, cô thấy Bella - bạn thân của cô đang nghiêm túc xem gì đó không khỏi tò mò một chút.
“ Bella, đang xem gì đấy?" Cô nhẹ giọng hỏi, sợ giảng viên đang giảng nghe thấy.
“ Vũ Khắc Tiệp lại lên trang nhất rồi, đẹp trai quá đi mất" Mặt Bella kích động lạ thường, một đôi mắt si mê nhìn chằm chằm tờ báo giải trí trong tay.
Diệp Tâm Du cầm tờ báo lên nhìn bỗng ngạc nhiên:
“Là hắn?" Người đàn ông đã đùa giỡn với cô trong bữa tiệc.
“ Tâm Du, cậu biết anh ấy sao?" Tròng mắt Bella đột nhiên sáng lên.
“Không biết" Diệp Tâm Du lắc đầu một cái, bổ sung thêm một câu: “Chỉ là thấy qua một lần thôi"
“Anh ấy có đẹp trai không? Có giống như hình trên mấy tờ báo hay không?" Bella thành cây hoa si hỏi tới hỏi lui.
Lạc Tích Tuyết hơi cau mày lại, đưa vẻ mặt không hiểu nhìn về phía bạn tốt:
“ Bella, không phải cậu thích loại đàn ông này chứ? Cậu xem tin tức về hắn nhiều như vậy cũng biết hắn chẳng không phải là người đàn ông tốt"
“Ai nói vậy? Không chừng đó chỉ là mặt bên ngoài của hắn thôi chứ trong nội tâm lại là chuyện khác đấy?" Bella lập tức phát huy khả năng nâng tầm thần tượng của mình lên.
Diệp Tâm Du im lặng liếc cô một cái, biết lúc này không thể cùng bạn tốt tranh chấp loại vấn đề vô vị này, đúng lúc tan lớp cô ôm một đống sách vở ra khỏi phòng học.
“Reng…" tiếng chuông điện thoại vang lên trong túi, cô cầm lên nhìn thì thấy một dãy số lạ.
“Xin chào, tôi là Diệp Tâm Du, cho hỏi ai ở đầu dây vậy ạ?" Do dự một chút cô bấm xuống nút nghe.
“Người đẹp, còn nhớ tôi là ai không?" Điện thoại ở đầu dây nên kia truyền đến tiếng nói đùa giỡn của người đàn ông.
“Không biết" Diệp Tâm Du nhíu mày, giọng nói này có chút quen thuộc cô không biết là của ai.
“Em đoán một chút xem…" Tiếng cười nhẹ bay vào trong tai cô.
“Không muốn đoán, nếu không có việc gì thì tôi cúp máy đây". Diệp Tâm Du mất kiên nhẫn nói.
“Khoan đã, người đẹp tính khí vẫn còn nóng như vậy? Anh là Vũ Khắc Tiệp đây." Khóe miệng anh khẽ nâng lên một chút, dám không để cho anh chút mặt mũi cũng chỉ có một mình cô mà thôi.
“ Tâm Du tối nay tại khách sạn Kim Lăng có bữa tiệc rượu mừng tốt nghiệp, cậu đi với mình không?" Lúc này, Bella từ phía sau chạy tới vỗ vai Lạc Tích Tuyết thấy cô đang nói chuyện điện thoại không khỏi tăng âm lượng trong lời nói.
Diệp Tâm Du suy tính một chút, bởi vì bạn thân đột nhiên xuất hiện nên cô không nghe rõ câu nói của Vũ Khắc Tiệp, cô hướng bạn tốt cười nói: “ Được thôi"
Bella và Diệp Tâm Du lựa chọn thời gian và địa điểm gặp nhau rồi mỗi người rời đi.
Mà Diệp Tâm Du đang cầm điện thoại trong tay cảm thấy nhàm chán, nên nói một câu: “ ừ, cứ như vậy đi". Nói xong cô cũng không để cho Vũ Khắc Tiệp có cơ hội miệng liền đem điện thoại cúp xuống.
Trong căn phòng hào hoa của một khách sạn, Vũ Khắc Tiệp đang lười biếng nằm trên giường, khi anh nghe được tiếng gác máy của điện thoại, anh tức giận quăng điện thoại sang một bên.
Đáng ghét, lại còn dám ngắt điện thoại của anh! Cô là người đầu tiên.
“ Khắc Tiệp, chúng ta làm lẫn nữa chứ…?" Một đôi tay mảnh khảnh trắng noãn như ngọc từ phía sau quấn lên cổ anh, thân thể người phụ nữ đầy đặn vừa mới tắm xong kèm theo một mùi hương ma sát phía sau lưng của anh.
“Cạn ly!"
Buổi tiệc rượu mừng tốt nghiệp, nam nữ ngồi vây quanh nhau, cầm ly rượu chúc mừng lẫn nhau.
Trong khách sạn ánh đèn mờ ảo, nhạc điệu chậm rãi của ca khúc vang lên. Nơi này tràn ngập không khí của rượu, trên mặt tất cả mọi người đều mang theo nụ cười, chìm đắm trong mùi hương của rượu.
Diệp Tâm Du vừa mới đẩy cửa đi vào, không cẩn thận đụng phải một người đàn ông làm hắn ta ngã nằm trên nền gạch, trên tay còn cầm một chai rượu, say đến bất tỉnh nhân sự.
“Anh không sao chứ?" Diệp Tâm Du đi tới đỡ hắn dậy
Người đàn ông giùng giằng tự mình đứng lên, quát:
“Tôi không có say ai nói tôi say tôi còn có thể uống được nữa" Nói xong câu đó, hắn đụng phải ghế sofa nằm luôn trên đó, không dậy được nữa.
Diệp Tâm Du nhìn bộ dạng này của hắn lắc đầu một cái, tiệc rượu vừa mới bắt đầu mà hắn đã say thành ra như vậy rồi.
“ Tâm Du, cậu tới rồi? Chúng ta mau vào trong đi" Bella hướng cô vẫy vẫy tay, cầm tay cô kéo đi.
Trong phòng bạn học vừa thấy Diệp Tâm Du tới, tất cả đều vỗ tay huýt sáo, đặc biệt là mấy bạn nam còn tới tranh giành được hát với cô.
Tích Tuyết vốn là hoa khôi nổi tiếng của trường, lại chưa từng công khai bạn trai Cường Đô La, bình thường chỉ có thể đứng xa nhìn. Lần này cũng là buổi tốt nghiệp cuối cùng đương nhiên bọn họ muốn nắm lấy cơ hội được gần cô rồi.
Thấy bạn bè đối với cô nhiệt tình như thế nên Diệp Tâm Du cũng không dám cự tuyệt, cùng bạn bè ca hát vui vẻ đến mức quên cả thời gian.
Trong khi đó Diệp Tuấn Kiệt lại đang chờ cô ở nhà, kể từ lúc năm giờ anh ra khỏi công ty về nhà thì sắc mặt rất khó coi.
Anh đợi cô đã ba tiếng rồi mà vẫn không thấy cô trở về, rốt cuộc không nhịn được nữa anh gọi điện cho cô.
“Alo, ai vậy ạ?" nghe được điện thoại di động trong túi rung lên, cô cầm lấy điện thoại, ra bên ngoài nhấn nút trả lời.
“Không phải cô quên đường về nhà rồi chứ?" lúc này giọng nói Diệp Tuấn Kiệt không được tốt cho lắm, anh cho là Diệp Tâm Du ra ngoài hẹn hò với Cường Đô La, trong lòng vừa mâu thuẫn lại vừa tức giận kèm theo một cỗ nồng nặc vị chua.
“Là em sao, Tuấn Kiệt?" Diệp Tâm Du sửng sốt một chút, nghe thấy giọng nói của em trai không khỏi nghĩ tới sao đột nhiên anh lại gọi điện cho mình: “ Có chuyện gì không? Chị vẫn còn ở bên ngoài, em về nhà rồi thì coi đi ngủ sớm đi"
Nói xong cô nhìn ra ngoài một chút, hiện tại bây giờ đã tám giờ rồi, không biết mấy giờ thì tiệc rượu này mới kết thúc.
“ Diệp Tâm Du, trước mười giờ cô phải có mặt tại nhà, nếu không thì cô hãy ngủ ở bên ngoài luôn đi" Trong mắt Diệp Tuấn Kiệt thoáng qua ngọn lửa, giọng nói uy hiếp vang lên sau đó liền cúp điện thoại.
Diệp Tâm Du sững sờ nhìn chằm chằm điện thoại trong tay, hôm nay sao em trai mình giống như ăn phải núi lửa vậy, vô duyên vô cớ lại phát hỏa với cô? Mới tám giờ đã vội vã thúc giục cô trở về, chẳng lẽ trong nhà có chuyện gì sao?
Trong lòng Diệp Tâm Du lo lắng không yên cuối cùng cô quyết định về nhà xem một chút.
Vào phòng chào tạm biệt các bạn cô liền chuẩn bị rời đi.
“ Tâm Du hay để mình đưa cậu về?" Bella lôi kéo tay của cô nói.
“Không cần đâu, cậu cứ ở lại chơi vui vẻ với họ, mình tự về được mà" Diệp Tâm Du chào tạm biệt cô rồi xoay người đẩy cửa phòng ra ngoài.
Bước ra khỏi khách sạn, gió thổi qua mặt lạnh lẽo, Diệp Tâm Du cảm thấy đau đầu, vừa rồi cô đã uống quá nhiều. Không suy nghĩ nhiều nữa cô chạy ra phía trước chuẩn bị đón một chiếc xe để về nhà.
Nhưng không nghĩ dạ dày đột nhiên bị nhói một cái, cô quẹo vào một ngõ hẻm, vừa muốn ngồi chồm hổm để nôn mửa thì một cỗ máu tanh theo hướng gió thổi về phía cô.
Trong đầu Diệp Tâm Du quay cuồng, lập tức ý thức được có điều gì đó không đúng nên cô vội vàng rời đi nhưng một bóng đen đã đè lên cô.
Trong bóng tối, có một bàn tay từ phía sau lưng che miệng của cô lại, một con dao bén nhọn như muốn cắt vỡ cổ họng của cô.
“Ưm…"
Diệp Tâm Du dùng sức toàn thân giãy dụa, chân tay đạp lung tung.
“Đừng lên tiếng, nếu không tôi lập tức sẽ giết cô" Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên bên tai.
Diệp Tâm Du co rúm lại một chút, dừng giãy giụalại, không phát ra âm thanh nào nữa.
Người đàn ông kéo cô vào một góc tối của con hẻm, không lâu sau đó họ nghe thấy tiếng bước chân của bọn côn đồ.
“Tìm thấy người chưa?" Một tên cầm đầu híp mắt hỏi.
“Kỳ quái, mới vừa rồi vẫn còn ở đây mà, qua bên kia tìm chút coi" Đôi mắt của Hàn Quốc Khùng liếc nhìn xung quanh một vòng thấy không có gì khác thường nên dẫn bọn đàn em đi chỗ khác.
Nghe được tiếng bước chân càng ngày càng đi xa, thần kinh Diệp Tâm Du mới buông lỏng được chút xíu, cô nghiêng người ý bảo người đàn ông buông cô ra.
“Là anh?" Người đàn ông buông cô ra, chớp mắt chào cô một cái, nhớ tới khuôn mặt quá mức anh tuấn dưới ánh trăng đêm đó, người đã cả gan làm điều xằng bậy với cô.
Lại là Vũ Khắc Tiệp?
Cô như thế nào cũng không nghĩ tới sẽ gặp anh trong tình huống như thế này? Anh không phải có rất nhiều tiền sao? Sao lại bị đám côn đồ kia rượt đuổi vào trong ngõ hẹp như thế này? Không phải anh đắc tội với người nào đó chứ?
“Người đẹp, là em?" Vũ Khắc Tiệp ngẩng đầu lên, ánh mắt tĩnh mịch nhìn chằm chằm cô, khuôn mặt tà mị xẹt qua tia vui mừng như có lại như không.
Nếu không phải vì người đẹp này thì anh cũng sẽ không từ ngàn dặm xa xôi chạy về đây, không nghĩ nghĩ tới việc vừa mới về nước lại bị một đám người ám sát, bị bọn côn đồ này phục kích thiếu chút nữa là bỏ mạng.
Không nghĩ tới anh lại gặp cô trùng hợp như thế này, đến tột cùng cô là do ông trời ban cho anh sao?
Ánh mắt thâm trầm của Vũ Khắc Tiệp nhìn chằm chằm Diệp Tâm Du, thấy gương mặt kiều diễm của cô phiếm hồng thật là mê người, anh nhịn không được đưa tay muốn đem cô ôm vào trong ngực.
“Anh làm gì đấy?" Diệp Tâm Du cảnh giác lui về sau một bước, cô rất không thích ánh mắt của anh khi nhìn cô, càng không muốn có tiếp xúc quá nhiều với anh.
Cô đẩy anh ra, chuẩn bị rời đi lại thấy sắc mặt của Vũ Khắc Tiệp có gì đó không ổn.
Mới vừa rồi Vũ Khắc Tiệp bị Diệp Tâm đẩy ra nên bị động vào vết thương, làm anh hít thở có chút khó khăn.
“Anh làm sao vậy?" Diệp Tâm Du nghi ngờ đến gần, lại thấy trước ngực áo của anh có một mảng đỏ tươi, cô sợ hãi kêu lên: “Anh bị thương?"
“Người phụ nữ ngốc" Vũ Khắc Tiệp hướng cô gầm nhẹ một tiếng, bởi vì cô đã không để ý và coi thường anh.
“Vết thương của anh có nghiêm trọng không?" Diệp Tâm Du lo lắng nhếch lông mày lên hỏi, chủ động nâng hai cánh tay của anh lên gác lên vai của cô: “Đi, tôi dẫn anh đi bệnh viện".
“Chính em làm tôi ra nông nỗi này đấy!" Vũ Khắc Tiệp tức giận khiển trách nhưng thấy cô lo lắng cho anh thì trong lòng lại thấy ấm áp vô cùng.
“Việc này thì có liên quan gì đến tôi chứ?" Diệp Tâm Du dùng hết sức đỡ anh, buồn bực hỏi. Người đàn ông này ăn gì mà nặng thế!!!
“Ai cho em dám cúp điện thoại của tôi?" Vũ Khắc Tiệp nhỏ giọng mà căm tức hỏi
Diệp Tâm Du nhíu mày:
“Tôi ngắt điện thoại của anh sao? Anh có gọi điện cho tôi hả?"
Vũ Khắc Tiệp bị một câu cô nói mà sắc mặt xanh ngắt, gân xanh hiện lên dữ dội, hận không thể bóp chết cô ngay tại chỗ này:
“Em là người phụ nữ không có lương tâm, tránh ra"
Anh hung hăng hướng Diệp Tâm Du rống lên một câu, dùng sức lực không nhẹ đẩy cô ra.
Lần đầu tiên trong đời anh chủ động gọi điện cho một cô gái, gặp phải sự cự tuyệt không nói gì nhưng thậm chí ngay cả việc anh gọi điện thoại cho cô mà cô cũng không nhớ, có thể thấy được cô không có đặt anh ở trong lòng.
“Anh…" Diệp Tâm Du nghi hoặc nhìn anh, không biết tại sao anh lại có phản ứng lớn như vậy, vừa định mở miệng nói nhưng không ngờ trên đầu đột nhiên một hồi mơ màng, cô ôm lấy đầu té xíu trên mặt đất.
Thân thể Diệp Tâm Du nhất thời cứng ngắc, thân thể tiếp xúc thân mật như thế làm cho cô cơ hồ quên đi hô hấp của chính mình.
Nhịp tim đập càng nhanh hơn, hai mắt phòng bị nhìn chằm chằm vào anh, đôi mắt trong như nước ánh lên tia sợ hãi, mắt thấy khuôn mặt anh tuấn của anh càng ngày càng gần mình.
“ Diệp Tuấn Kiệt!" Cô căng thẳng dùng sức toàn thân đẩy em trai cô ra, cô thật sự sợ hãi muốn thoát ra khỏi chỗ này, lạnh lùng quát lên:
“Em muốn làm gì?"
Con ngươi Diệp Tuấn Kiệt tĩnh mịch không hề chớp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của cô, cảm nhận được cô muốn thoát khỏi anh, giờ phút này trong đầu anh ánh lên suy nghĩ không thể để cô đi như vậy, bàn tay đem cô ôm chặt vào lòng, trong mắt tràn đầy ngọn lửa chiếm đoạt.
“ Diệp Tuấn Kiệt " em mau buông chị ra, chị còn phải trở về phòng" Diệp Tâm Du dùng sức đẩy anh ra lần nữa, cô thật sự không chịu được ánh mắt nóng bỏng của em trai nhìn mình như vậy
“Tối nay hãy ở lại đây" Diệp Tuấn Kiệt càng ôm chặt cô hơn, thân thể cao lớn ôm cơ thể cô thật chặt, ngữ điệu trầm thấp mang theo sự uy nghiêm khó có thể kháng cự.
“Không cần! Chị muốn trở về phòng của chị" Diệp Tâm Du không chút do dự đẩy anh ra, kháng cự muốn rời khỏi đây, nhưng Diệp Tuấn Kiệt không nói lời gì mà chỉ ôm cô đặt ở dưới thân của anh, còn anh cũng nằm đè lên người cô.
“ Tâm Du " Anh dịu dàng gọi tên của cô, hai tay chống đầu của cô, cúi người đến gần cơ thể của cô. Ngón tay Diệp Tuấn Kiệtmơn trớn lưu luyến hai gò má tinh xảo của cô, xuống tới cổ rồi xương quai xanh cho đến khi áo lộn xộn làm lộ ra một đôi gò bồng đảo tròn tròn.
Trong mắt của anh lộ ra khát vọng rõ ràng, nhưng khi tay nâng lên thì lại dừng giữa không trung. Diệp Tâm Du hoảng sợ ngước mắt lên nhìn người đàn ông này, tim cơ hồ muốn nhảy ra ngoài, cả người cô như đang ở gần ranh giới của sự sụp đổ.
Trời ơi, Diệp Tuấn Kiệt làm sao có thể làm như vậy với cô cơ chứ? Bọn họ là chị em mà.
“Chị!" Diệp Tuấn Kiệt đột nhiên gọi cô một tiếng, con ngươi tĩnh mịch bị anh hết sức đè xuống,thay vào đó là vẻ mặt dịu dàng đáng yêu, thân mật chui vào trong ngực của cô:
“Trên người chị có mùi hương của mẹ"
Trên trán Diệp Tâm Du hiện ra mấy vạch đen nhưng trong lòng lại thả lỏng một hơi. Thì ra Tuấn Kiệt đang coi cô như người mẹ đã mất nhiều năm của anh, may thật cô còn tưởng anh có ý đồ bất chính gì với cô.
Diệp Tâm Du cảm thấy may mắn nên vỗ ngực của mình, ngẩng đầu nhìn Diệp Tâm Du trong mắt khôi phục lại sự dịu dàng vốn có.
“ Tuấn Kiệt ngoan, em ngủ sớm một chút, chị sẽ ở chỗ này với em" Cô không có đẩy anh ra mà ngược lại còn sờ sờ đầu của đứa em trai này, chủ động ôm anh vào trong ngực, dùng tình thương của một người mẹ mà quan tâm anh.
Trong lòng Diệp Tâm Du suy nghĩ, đưa em trai này của cô cũng có vài điểm giống cô, anh mất mẹ từ nhỏ, mặc dù ba yêu thương mẹ anh nhưng bởi vì mẹ anh qua đời từ lúc anh còn nhỏ như vậy, bỏ anh lẻ loi một mình trong cuộc đời này khó trách anh mới vừa rồi đem cô trở thành mẹ anh.
Diệp Tâm Du nghĩ đơn thuần, thuận thế đem Diệp Tuấn Kiệt ôm thật chặt làm cho anh có thể cảm nhận được chút ấm áp này
“Chị, chị sẽ không bỏ em mà đi đúng không?" Diệp Tuấn Kiệt đột nhiên ló cái đầu lên, đưa đôi mắt thâm trầm nhìn cô hỏi.
“Không biết" Diệp Tâm Du mỉm cười lắc đầu.
“Có thể ở lại bên cạnh em suốt cuộc đời không?" Diệp Tuấn Kiệt lại hỏi
Diệp Tâm Du nhíu chân mày lại, có chút do sự nói:
“ Cái vấn đề này… chị còn phải lập gia đình nữa mà"
“Em muốn chị mãi mãi ở bên cạnh em" Diệp Tuấn Kiệt ôm chặt lấy cô, giống như sợ người khác sẽ cướp cô đi vậy.
Đêm dần khuya, ánh trăng dịu dàng theo cửa sổ lẳng lặng đổ xuống, yên lặng mà an bình. Lạc Tích Tuyết ôm em trai vào lòng, đợi cho anh ngủ thiếp đi cô mới khe khẽ đứng dậy đi ra khỏi phòng. Tối nay nhất định cô sẽ có một đêm mất ngủ. Trở lại phòng mình, Diệp Tâm Du thở dài một hơi, thật lâu không thể ngủ được.
Tối nay cô đã thấy được bộ mặt yếu ớt của em trai cô, cô đột nhiên cũng liên tưởng đến khi còn bé cô khát khao tình thương của mẹ như thế nào, nhưng mẹ của hai bọn họ đều qua đời sớm nên bọn họ chỉ có thể che giấu cảm xúc của mình dù có đau khổ đến mấy cũng không cho ai biết.
Vậy mà tất cả lại thành như thế này, nếu không phải vì ba không chung tình sẽ không làm cho cô và anh mất đi tình thương của người mẹ cùng một lúc.
Diệp Tâm Du vuốt khuôn mặt đau đớn, xem ra sau này cô phải đối xử với đứa em trai này tốt hơn một chút, em trai còn nhỏ tuổi như vậy nhưng lại bị ba giao trọng trách quá nặng nề, lại không có mẹ quan tâm nhất định anh sẽ cảm thấy áp lực, cô là chị phải quan tâm em trai mình nhiều hơn mới phải
Nghĩ đi nghĩ lại Diệp TâmDu mơ màng ngủ thiếp đi.
Ngày thứ hai đến lớp, vì đêm qua ngủ muộn nên cả ngày hôm nay toàn thân Diệp Tâm Du đều mệt mỏi rã rời, cô ngáp một cái, cô thấy Bella - bạn thân của cô đang nghiêm túc xem gì đó không khỏi tò mò một chút.
“ Bella, đang xem gì đấy?" Cô nhẹ giọng hỏi, sợ giảng viên đang giảng nghe thấy.
“ Vũ Khắc Tiệp lại lên trang nhất rồi, đẹp trai quá đi mất" Mặt Bella kích động lạ thường, một đôi mắt si mê nhìn chằm chằm tờ báo giải trí trong tay.
Diệp Tâm Du cầm tờ báo lên nhìn bỗng ngạc nhiên:
“Là hắn?" Người đàn ông đã đùa giỡn với cô trong bữa tiệc.
“ Tâm Du, cậu biết anh ấy sao?" Tròng mắt Bella đột nhiên sáng lên.
“Không biết" Diệp Tâm Du lắc đầu một cái, bổ sung thêm một câu: “Chỉ là thấy qua một lần thôi"
“Anh ấy có đẹp trai không? Có giống như hình trên mấy tờ báo hay không?" Bella thành cây hoa si hỏi tới hỏi lui.
Lạc Tích Tuyết hơi cau mày lại, đưa vẻ mặt không hiểu nhìn về phía bạn tốt:
“ Bella, không phải cậu thích loại đàn ông này chứ? Cậu xem tin tức về hắn nhiều như vậy cũng biết hắn chẳng không phải là người đàn ông tốt"
“Ai nói vậy? Không chừng đó chỉ là mặt bên ngoài của hắn thôi chứ trong nội tâm lại là chuyện khác đấy?" Bella lập tức phát huy khả năng nâng tầm thần tượng của mình lên.
Diệp Tâm Du im lặng liếc cô một cái, biết lúc này không thể cùng bạn tốt tranh chấp loại vấn đề vô vị này, đúng lúc tan lớp cô ôm một đống sách vở ra khỏi phòng học.
“Reng…" tiếng chuông điện thoại vang lên trong túi, cô cầm lên nhìn thì thấy một dãy số lạ.
“Xin chào, tôi là Diệp Tâm Du, cho hỏi ai ở đầu dây vậy ạ?" Do dự một chút cô bấm xuống nút nghe.
“Người đẹp, còn nhớ tôi là ai không?" Điện thoại ở đầu dây nên kia truyền đến tiếng nói đùa giỡn của người đàn ông.
“Không biết" Diệp Tâm Du nhíu mày, giọng nói này có chút quen thuộc cô không biết là của ai.
“Em đoán một chút xem…" Tiếng cười nhẹ bay vào trong tai cô.
“Không muốn đoán, nếu không có việc gì thì tôi cúp máy đây". Diệp Tâm Du mất kiên nhẫn nói.
“Khoan đã, người đẹp tính khí vẫn còn nóng như vậy? Anh là Vũ Khắc Tiệp đây." Khóe miệng anh khẽ nâng lên một chút, dám không để cho anh chút mặt mũi cũng chỉ có một mình cô mà thôi.
“ Tâm Du tối nay tại khách sạn Kim Lăng có bữa tiệc rượu mừng tốt nghiệp, cậu đi với mình không?" Lúc này, Bella từ phía sau chạy tới vỗ vai Lạc Tích Tuyết thấy cô đang nói chuyện điện thoại không khỏi tăng âm lượng trong lời nói.
Diệp Tâm Du suy tính một chút, bởi vì bạn thân đột nhiên xuất hiện nên cô không nghe rõ câu nói của Vũ Khắc Tiệp, cô hướng bạn tốt cười nói: “ Được thôi"
Bella và Diệp Tâm Du lựa chọn thời gian và địa điểm gặp nhau rồi mỗi người rời đi.
Mà Diệp Tâm Du đang cầm điện thoại trong tay cảm thấy nhàm chán, nên nói một câu: “ ừ, cứ như vậy đi". Nói xong cô cũng không để cho Vũ Khắc Tiệp có cơ hội miệng liền đem điện thoại cúp xuống.
Trong căn phòng hào hoa của một khách sạn, Vũ Khắc Tiệp đang lười biếng nằm trên giường, khi anh nghe được tiếng gác máy của điện thoại, anh tức giận quăng điện thoại sang một bên.
Đáng ghét, lại còn dám ngắt điện thoại của anh! Cô là người đầu tiên.
“ Khắc Tiệp, chúng ta làm lẫn nữa chứ…?" Một đôi tay mảnh khảnh trắng noãn như ngọc từ phía sau quấn lên cổ anh, thân thể người phụ nữ đầy đặn vừa mới tắm xong kèm theo một mùi hương ma sát phía sau lưng của anh.
“Cạn ly!"
Buổi tiệc rượu mừng tốt nghiệp, nam nữ ngồi vây quanh nhau, cầm ly rượu chúc mừng lẫn nhau.
Trong khách sạn ánh đèn mờ ảo, nhạc điệu chậm rãi của ca khúc vang lên. Nơi này tràn ngập không khí của rượu, trên mặt tất cả mọi người đều mang theo nụ cười, chìm đắm trong mùi hương của rượu.
Diệp Tâm Du vừa mới đẩy cửa đi vào, không cẩn thận đụng phải một người đàn ông làm hắn ta ngã nằm trên nền gạch, trên tay còn cầm một chai rượu, say đến bất tỉnh nhân sự.
“Anh không sao chứ?" Diệp Tâm Du đi tới đỡ hắn dậy
Người đàn ông giùng giằng tự mình đứng lên, quát:
“Tôi không có say ai nói tôi say tôi còn có thể uống được nữa" Nói xong câu đó, hắn đụng phải ghế sofa nằm luôn trên đó, không dậy được nữa.
Diệp Tâm Du nhìn bộ dạng này của hắn lắc đầu một cái, tiệc rượu vừa mới bắt đầu mà hắn đã say thành ra như vậy rồi.
“ Tâm Du, cậu tới rồi? Chúng ta mau vào trong đi" Bella hướng cô vẫy vẫy tay, cầm tay cô kéo đi.
Trong phòng bạn học vừa thấy Diệp Tâm Du tới, tất cả đều vỗ tay huýt sáo, đặc biệt là mấy bạn nam còn tới tranh giành được hát với cô.
Tích Tuyết vốn là hoa khôi nổi tiếng của trường, lại chưa từng công khai bạn trai Cường Đô La, bình thường chỉ có thể đứng xa nhìn. Lần này cũng là buổi tốt nghiệp cuối cùng đương nhiên bọn họ muốn nắm lấy cơ hội được gần cô rồi.
Thấy bạn bè đối với cô nhiệt tình như thế nên Diệp Tâm Du cũng không dám cự tuyệt, cùng bạn bè ca hát vui vẻ đến mức quên cả thời gian.
Trong khi đó Diệp Tuấn Kiệt lại đang chờ cô ở nhà, kể từ lúc năm giờ anh ra khỏi công ty về nhà thì sắc mặt rất khó coi.
Anh đợi cô đã ba tiếng rồi mà vẫn không thấy cô trở về, rốt cuộc không nhịn được nữa anh gọi điện cho cô.
“Alo, ai vậy ạ?" nghe được điện thoại di động trong túi rung lên, cô cầm lấy điện thoại, ra bên ngoài nhấn nút trả lời.
“Không phải cô quên đường về nhà rồi chứ?" lúc này giọng nói Diệp Tuấn Kiệt không được tốt cho lắm, anh cho là Diệp Tâm Du ra ngoài hẹn hò với Cường Đô La, trong lòng vừa mâu thuẫn lại vừa tức giận kèm theo một cỗ nồng nặc vị chua.
“Là em sao, Tuấn Kiệt?" Diệp Tâm Du sửng sốt một chút, nghe thấy giọng nói của em trai không khỏi nghĩ tới sao đột nhiên anh lại gọi điện cho mình: “ Có chuyện gì không? Chị vẫn còn ở bên ngoài, em về nhà rồi thì coi đi ngủ sớm đi"
Nói xong cô nhìn ra ngoài một chút, hiện tại bây giờ đã tám giờ rồi, không biết mấy giờ thì tiệc rượu này mới kết thúc.
“ Diệp Tâm Du, trước mười giờ cô phải có mặt tại nhà, nếu không thì cô hãy ngủ ở bên ngoài luôn đi" Trong mắt Diệp Tuấn Kiệt thoáng qua ngọn lửa, giọng nói uy hiếp vang lên sau đó liền cúp điện thoại.
Diệp Tâm Du sững sờ nhìn chằm chằm điện thoại trong tay, hôm nay sao em trai mình giống như ăn phải núi lửa vậy, vô duyên vô cớ lại phát hỏa với cô? Mới tám giờ đã vội vã thúc giục cô trở về, chẳng lẽ trong nhà có chuyện gì sao?
Trong lòng Diệp Tâm Du lo lắng không yên cuối cùng cô quyết định về nhà xem một chút.
Vào phòng chào tạm biệt các bạn cô liền chuẩn bị rời đi.
“ Tâm Du hay để mình đưa cậu về?" Bella lôi kéo tay của cô nói.
“Không cần đâu, cậu cứ ở lại chơi vui vẻ với họ, mình tự về được mà" Diệp Tâm Du chào tạm biệt cô rồi xoay người đẩy cửa phòng ra ngoài.
Bước ra khỏi khách sạn, gió thổi qua mặt lạnh lẽo, Diệp Tâm Du cảm thấy đau đầu, vừa rồi cô đã uống quá nhiều. Không suy nghĩ nhiều nữa cô chạy ra phía trước chuẩn bị đón một chiếc xe để về nhà.
Nhưng không nghĩ dạ dày đột nhiên bị nhói một cái, cô quẹo vào một ngõ hẻm, vừa muốn ngồi chồm hổm để nôn mửa thì một cỗ máu tanh theo hướng gió thổi về phía cô.
Trong đầu Diệp Tâm Du quay cuồng, lập tức ý thức được có điều gì đó không đúng nên cô vội vàng rời đi nhưng một bóng đen đã đè lên cô.
Trong bóng tối, có một bàn tay từ phía sau lưng che miệng của cô lại, một con dao bén nhọn như muốn cắt vỡ cổ họng của cô.
“Ưm…"
Diệp Tâm Du dùng sức toàn thân giãy dụa, chân tay đạp lung tung.
“Đừng lên tiếng, nếu không tôi lập tức sẽ giết cô" Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên bên tai.
Diệp Tâm Du co rúm lại một chút, dừng giãy giụalại, không phát ra âm thanh nào nữa.
Người đàn ông kéo cô vào một góc tối của con hẻm, không lâu sau đó họ nghe thấy tiếng bước chân của bọn côn đồ.
“Tìm thấy người chưa?" Một tên cầm đầu híp mắt hỏi.
“Kỳ quái, mới vừa rồi vẫn còn ở đây mà, qua bên kia tìm chút coi" Đôi mắt của Hàn Quốc Khùng liếc nhìn xung quanh một vòng thấy không có gì khác thường nên dẫn bọn đàn em đi chỗ khác.
Nghe được tiếng bước chân càng ngày càng đi xa, thần kinh Diệp Tâm Du mới buông lỏng được chút xíu, cô nghiêng người ý bảo người đàn ông buông cô ra.
“Là anh?" Người đàn ông buông cô ra, chớp mắt chào cô một cái, nhớ tới khuôn mặt quá mức anh tuấn dưới ánh trăng đêm đó, người đã cả gan làm điều xằng bậy với cô.
Lại là Vũ Khắc Tiệp?
Cô như thế nào cũng không nghĩ tới sẽ gặp anh trong tình huống như thế này? Anh không phải có rất nhiều tiền sao? Sao lại bị đám côn đồ kia rượt đuổi vào trong ngõ hẹp như thế này? Không phải anh đắc tội với người nào đó chứ?
“Người đẹp, là em?" Vũ Khắc Tiệp ngẩng đầu lên, ánh mắt tĩnh mịch nhìn chằm chằm cô, khuôn mặt tà mị xẹt qua tia vui mừng như có lại như không.
Nếu không phải vì người đẹp này thì anh cũng sẽ không từ ngàn dặm xa xôi chạy về đây, không nghĩ nghĩ tới việc vừa mới về nước lại bị một đám người ám sát, bị bọn côn đồ này phục kích thiếu chút nữa là bỏ mạng.
Không nghĩ tới anh lại gặp cô trùng hợp như thế này, đến tột cùng cô là do ông trời ban cho anh sao?
Ánh mắt thâm trầm của Vũ Khắc Tiệp nhìn chằm chằm Diệp Tâm Du, thấy gương mặt kiều diễm của cô phiếm hồng thật là mê người, anh nhịn không được đưa tay muốn đem cô ôm vào trong ngực.
“Anh làm gì đấy?" Diệp Tâm Du cảnh giác lui về sau một bước, cô rất không thích ánh mắt của anh khi nhìn cô, càng không muốn có tiếp xúc quá nhiều với anh.
Cô đẩy anh ra, chuẩn bị rời đi lại thấy sắc mặt của Vũ Khắc Tiệp có gì đó không ổn.
Mới vừa rồi Vũ Khắc Tiệp bị Diệp Tâm đẩy ra nên bị động vào vết thương, làm anh hít thở có chút khó khăn.
“Anh làm sao vậy?" Diệp Tâm Du nghi ngờ đến gần, lại thấy trước ngực áo của anh có một mảng đỏ tươi, cô sợ hãi kêu lên: “Anh bị thương?"
“Người phụ nữ ngốc" Vũ Khắc Tiệp hướng cô gầm nhẹ một tiếng, bởi vì cô đã không để ý và coi thường anh.
“Vết thương của anh có nghiêm trọng không?" Diệp Tâm Du lo lắng nhếch lông mày lên hỏi, chủ động nâng hai cánh tay của anh lên gác lên vai của cô: “Đi, tôi dẫn anh đi bệnh viện".
“Chính em làm tôi ra nông nỗi này đấy!" Vũ Khắc Tiệp tức giận khiển trách nhưng thấy cô lo lắng cho anh thì trong lòng lại thấy ấm áp vô cùng.
“Việc này thì có liên quan gì đến tôi chứ?" Diệp Tâm Du dùng hết sức đỡ anh, buồn bực hỏi. Người đàn ông này ăn gì mà nặng thế!!!
“Ai cho em dám cúp điện thoại của tôi?" Vũ Khắc Tiệp nhỏ giọng mà căm tức hỏi
Diệp Tâm Du nhíu mày:
“Tôi ngắt điện thoại của anh sao? Anh có gọi điện cho tôi hả?"
Vũ Khắc Tiệp bị một câu cô nói mà sắc mặt xanh ngắt, gân xanh hiện lên dữ dội, hận không thể bóp chết cô ngay tại chỗ này:
“Em là người phụ nữ không có lương tâm, tránh ra"
Anh hung hăng hướng Diệp Tâm Du rống lên một câu, dùng sức lực không nhẹ đẩy cô ra.
Lần đầu tiên trong đời anh chủ động gọi điện cho một cô gái, gặp phải sự cự tuyệt không nói gì nhưng thậm chí ngay cả việc anh gọi điện thoại cho cô mà cô cũng không nhớ, có thể thấy được cô không có đặt anh ở trong lòng.
“Anh…" Diệp Tâm Du nghi hoặc nhìn anh, không biết tại sao anh lại có phản ứng lớn như vậy, vừa định mở miệng nói nhưng không ngờ trên đầu đột nhiên một hồi mơ màng, cô ôm lấy đầu té xíu trên mặt đất.
Tác giả :
RsS-BD.8889