[Fanfic TFBoys] Ước Gì Cậu Không Phải Là Con Trai
Chương 28: Kỳ phùng địch thủ
Sáng hôm nay Nguyên Nguyên vẫn trong tình trạng ho dữ dội nhưng đều không muốn cho ai biết nên ở lì trong phòng đồng nghĩa với việc không chịu xuống ăn sáng và bảo mọi người tới lớp trước không thì lại bị ép ở nhà dưỡng sức giống như cậu với nó lần trước.
- Ô thôi chết em quên không mang theo điện thoại rồi! - đột nhiên cô lục hết các túi trong túi ngoài, túi trên túi dưới và phát hiện mình đã quên điện thoại ở trên phòng khi đi được một đoạn đường khá dài - Mọi người cứ đi trước đi!
Nói rồi cô chạy về nhà nhanh hết sức có thể. Vừa về đến nhà đập vào mắt cô là cậu bạn yêu dấu đang ngất lịm đi ngay dưới chân ghế sofa, cô hốt hoảng nhanh chóng chạy lại:
- Nguyên...Nguyên ơi, VƯƠNG NGUYÊN! - cô bắt đầu lo sợ và hét lên hai tiếng "Vương Nguyên"
Không ổn rồi! Cô quá hoảng loạn nhưng trong phút chốc cũng đã kịp thời trấn tĩnh lại.
- Người cậu ấy nóng quá, có lẽ là do bị cảm, hèn chi tối qua ho lên ho xuống! - cô lẩm bẩm khi thấy thân nhiệt Nguyên bất bình thường.
Nói rồi cô cố gắng dìu Nguyên lên phòng rồi nhẹ nhàng đặt cậu bạn lên giường. Xong xuôi đâu đấy cô vào phòng tắm lấy khăn ướt đắp lên trán Nguyên. Ngồi đợi lúc lâu sờ người Nguyên vẫn còn nóng, mồ hôi mắt đầu lăn rơi trên khuôn mặt tuấn tú. Cô nghĩ ngay tới nó về khoản này nó là số 1. Nghĩ rồi cô chạy về phòng tìm điện thoại để gọi cho nó, may quá là nó gọi cô nên cô mới tìm thấy điện thoại khi nó đổ chuông inh ỏi:
[- Sao còn chưa tới lớp, muộn học rồi, Nguyên cũng không thấy tăm hơi đâu! - nó]
[- Tỷ tỷ, Nguyên Nguyên cảm rồi, em thấy người cậu ấy nóng lắm, mồ hôi ra nhiều nữa, có lẽ em sẽ ở nhà chăm sóc cậu ấy tỷ xin nghỉ cho em 2 tiết đầu nhé! - cô]
[- Rồi rồi, vậy thôi chứ gì?! - nó]
[- Cơ mà...em chưa chăm sóc bệnh nhân một mình bao giờ nên... - cô]
[- Tôi biết ngay là cô sẽ nói câu đấy mà, cúp máy đây, xíu gửi số điện thoại của một bác sĩ tư nhân cho, thế nhé! - nó]
[- Yêu tỷ nhất! - cô]
"Moa~" - cô hôn nó qua điện thoại một cái rồi cúp máy. Nó luôn là người hiểu cô nhất, chừng 30 giây sau cô nhận được tin nhắn từ nó "Số của bác sĩ đây 0086xxxxxxx, nhớ làm theo lời người ta dặn đó, có gì khó thì lên mạng mà search, đang trong giờ học nên tỷ không tiện rep tin nhắn của cưng đâu!". Cô cười mỉm rồi không nhanh không chậm mà gọi cho bác sĩ đến. Trong lúc đợi bác sĩ tới cô cứ ngồi trông Nguyên mãi thôi:
- Sao cậu ấy còn chưa tỉnh? Mồ hôi ngày càng ra nhiều... - cô lo lắng tột độ
Chợt tiếng chuông cửa làm cô giật mình và nhanh chóng xuống mời bác sĩ vào khám cho cậu bạn. Bác sĩ sau khi khám cho Nguyên xong cô vội hỏi han luôn:
- Bạn ấy bị sao thế ạ? Có nghiêm trọng không bác sĩ? Sao bạn ấy vẫn hôn mê vậy ạ? - cô nói một mạch vì thực sự cô đang rất lo lắng cho Nguyên, nếu Nguyên có mệnh hệ gì chắc cô không sống nổi mất, cũng vì cô mà Nguyên mới thành ra như vậy.
- Tình trạng của cậu bé không đáng lo ngại! Chỉ là bị cảm thông thường thôi... - bác sĩ ân cần vừa nói vừa rút ống nghe ra.
- Cảm thông thường...nhưng sao cậu ấy vẫn chưa tỉnh ạ? - cô xốt xắng đến nỗi cướp lời của bác sĩ.
- Cô bé này, ta đã nói hết đâu nào! Nguyên nhân ngất xỉu thường là do máu bơm không đủ lên não dẫn đến não thiếu oxy. Máu bơm không đủ có thể do nhịn đói quá lâu, và với tình trạng cảm do thời tiết này khiến cậu bé bị ngất! Lát nữa khi tỉnh lại cậu bé rất cần chút đồ ăn đó. Nhớ cho cậu bé ăn rồi uống thuốc, nhiệt độ cơ thể sẽ giảm xuống! - bác sĩ ôn tồn giảng giải rồi dặn dò cô rất kỹ lưỡng.
Chuẩn bị ra về, bác sĩ với khuôn mặt phúc hậu nói với cô:
- Không cần tiễn ta đâu! Cháu mau vào trông cậu bé đó đi, ta thấy hồi nãy cháu lo lắm! Nhưng giờ yên tâm rồi nhé! - bác sĩ cười hiền vừa nói vừa vỗ vai cô khiến cô ngại ngùng.
Trước khi ra khỏi phòng, bác sĩ quay đầu lại nháy mắt và nói với cô:
- Hai đứa đẹp đôi lắm đấy!
Nói rồi bác sĩ ra về. Câu nói vừa rồi khiến mặt cô đỏ như gấc chín cứ mải mơ mộng hoài "Đẹp đôi sao?...Là đẹp đôi!?". Nhưng rồi một tiếng kêu khiến cô trở về thực tại:
- Uiya! - Nguyên khẽ rên lên khi vừa mới tỉnh dậy đã thấy đầu mình đau như búa bổ. Khi Tiểu Bảo Bối cố gắng gượng người dậy thì cô chạy lại khuyên:
- Cậu đang bệnh đừng cử động nhiều! - cô vừa nói vừa đỡ người Nguyên
- Nhưng không đến nỗi tàn phế! - Nguyên nói một câu lạnh lùng khiến cô không khỏi bàng hoàng. Nhưng rồi chợt nhớ ra "nhiệm vụ" của mình nên cô bỏ qua câu nói vừa rồi mà chạy thẳng xuống bếp...
Sau một hồi lâu "đấu tranh" với cái gọi là nấu ăn cuối cùng cô cũng bưng lên phòng một tô cháo ngon mắt và thơm nức mũi.Đặt tô cháo đầy dinh dưỡng lên bàn cô ngước lên thấy Nguyên nhìn mình rồi lia xuống tô cháo trên bàn với đôi mắt ngờ vực.
- Yên tâm! Đây đâu phải lần đầu tới nấu cháo. Lần trước SuYi ăn rồi cũng có làm sao đâu! - cô biết tỏng nên giải thích trước cho Nguyên an tâm mà ăn.
Cô múc một thìa rồi đưa lên trước mặt Nguyên. Thấy vậy cậu nhóc né tránh rồi đầy tay cô ra và nói:
- Sao không tới trường đi, cậu đâu phải là người thích bỏ học vì mấy thứ linh tinh!
- Nhưng cậu đang bệnh, tớ đi rồi ai chăm sóc cậu... - cô lo lắng khi nghe Nguyên nói
- Không cần cậu quan tâm! - Chẳng để cô nói hết câu Nguyên đã chặn họng bằng một câu lạnh lùng nhất có thể vì nếu không làm như vậy thì thâm tâm Nguyên Nguyên và trái tim cậu càng khó quên cô hơn.
Cô sau khi nghe xong lòng đau thắt lại...nhưng nếu Nguyên đã muốn vậy thì cô chẳng còn lý do gì mà ở lại:
- Đ...Được rồi! Tới để thuốc ở đây...cậu ăn xong rồi nhớ uống! - cô nghẹn ngào nói mắt đã ướt đẫm từ khi nào.
Khi bóng lưng người con gái đã khuất sau cánh cửa gỗ. Chàng trai chỉ còn một mình trong phòng, Nguyên đau lòng buông một cậu nói nhưng tiếc rằng cô không nghe được:
- Xin lỗi...người con gái tôi thương!
------------------------------
Trường Cao Trung Dục Hiền...
Thấy cô tới cửa lớp nó và cậu "bay" tới nói một tràng như súng liên thanh:
- Nguyên sao rồi? Có nghiêm trọng không? Đỡ chưa? Tỉnh lại rồi chứ?
Mặc xác những câu hỏi của hai đứa nó cô đặt balo lên bàn rồi chạy thẳng lên sân thượng - một nơi vắng bóng người để cô một mình yên tĩnh sau những câu nói lạnh đến vô tâm của Nguyên Nguyên.
- Con bé này hôm nay làm sao ấy nhỉ? - nó nhíu mày vì hành động vừa rồi của cô.
- Cả Nhị Nguyên cũng vậy! Tôi qua, sáng nay cứ ở lì trong phòng chẳng chịu ra ngoài! - cậu cũng thắc mắc về cậu bạn thân của mình, chơi với nhau bao nhiêu năm chưa thấy Nguyên như vậy bao giờ.
- Chậc...chậc, hai người làm bạn thế à? Hai đứa nó lại hiểu lầm nhau gì đó nên mới vậy rồi! - Tiểu Long từ đâu "chui" ra rồi trách móc cậu. Thấy hai đứa nàu mặt đần ra nên lại nói tiếp - Không tin à? Không tin thì đi theo dõi để biết thêm chi tiết!
Nói rồi hắn cầm tay nói đi để lại cậu ở đó mặt đen sì như đít nồi.
Sân thượng...
Cô đứng một mình với dòng suy nghĩ "Mấy thứ linh tinh sao? Không cần tớ quan tâm ư?..." Cô nghĩ rồi phát khóc, tay nắm chặt lan can, quả thật là cô đang rất giận. Một lúc sau, một thân ảnh cao lớn bước tới cách cô không xa cất giọng trầm ấm:
- Tiểu Nhiên? - Tiểu Phàm nghiêng nghiêng đầu còn ngờ ngợ.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô quay lại. Chợt chạy lại ôm Tiểu Phàm khóc thút thít như đứa trẻ lên ba bị mắng. Cùng lúc ấy một bóng dáng thư sinh đứng cạnh cánh cửa gỗ thấy cảnh tượng này trái tim như vụn vỡ và không ai khác chính là Vương Nguyên.
Chắc hẳn ai cũng tò mò vì sao Nguyên Nguyên xuất hiện ở đây đúng không? Với cậu nhóc hiếu động thì việc nằm nhà một mình là không thể. Đã quen với việc "bay nhảy" ở ngoài rồi nên khi bị "nhốt trong lồng" thì toàn thân "ngứa ngáy" khó chịu vì vậy Nguyên đã đến trường và tới một nơi khiến tâm trạng thoải mái - sân thượng.
Buông một tiếng thở dài, lặng lẽ cúi mặt đi xuống dưới, giờ không còn tâm trí đâu mà học nữa nên Nguyên dắt xe đạp đi về.
Sau khi khóc ướt cả vai áo Tiểu Phàm cô mới chịu nín. Cậu nhóc đẩy nhẹ người cô ra rồi vừa đưa tay lau những giọt nước mắt còn vương trên khóe mi vừa nói:
- Sao em lại khóc? Kẻ nào dám bắt nạt em gái của anh?
- Nguyên Nguyên...cậu ấy nói...không cần em quan tâm nữa...cậu ấy có biết em lo thế nào khi cậu ấy ngất không?...Như vậy là sai sao...Lí do gì cậu ấy lại đối xử với em như vậy? - cô nói trong tiếng nấc.
- Thôi nào! Anh nghĩ là hai đứa nên nói chuyện với nhau đi! Có gì cùng nhau giải quyết. Anh nghĩ Nguyên nó cũng có lí do riêng nên mới làm vậy! - Tiểu Phàm dịu dàng nói dỗ dành cô.
- Sao người "xuống nước" trước lại là em? Em có làm gì sai đâu! - với tính bướng bỉnh và lòng tự trọng cao nên điều này là không thể đối với cô rồi.
Tất cả mọi hành động, lời nói của cô, Nguyên, Tiểu Phàm đều được thu vào hai đôi mắt đằng sau bức tường. Có ai thắc mắc là một đôi mắt biến đi đâu không? Đọc tiếp nhé!
- Thấy chưa! Anh đã nói mà em không tin! Hai đứa nó có xích mích mà! - Tiểu Long nói với giọng trách móc (không xích mích thì chúng nó giận nhau làm gì =.=)
Riêng nó không còn tâm trí để để ý đến câu nói ấy nữa. Trong đầu đang có hàng ngàn câu hỏi cứ thi nhau hiện lên "Mẹ ơi...sao cái trường to tướng thế này mà không xây nổi cái lan can chỗ này vậy? Cái ông anh chết tiệt sao lại kiếm chỗ nấp như thế này chứ? Sơ sẩy một chút là mất mạng như chơi cũng nên!" Nghĩ rồi, chốc chốc nó lại nhìn xuống dưới nuốt nước bọt, chân tay bắt đầu bủn rủn hết cả lên. Thấy vậy cậu bèn lên tiếng trấn an nó:
- Đừng sợ! Có tớ ở đây rồi! - cậu vừa nói vừa ôm lấy bả vai nó khiến nó bối rối đến nỗi ngượng đỏ chín cả mặt. Tiểu Long bắt đầu nóng máu rồi, đang cầu mong hai đứa kia xuống dưới nhanh nhanh và điều ước đã thành hiện thực:
- Xuống rửa mặt nào! Em cứ thế này mãi sao? Muốn người khác cười vào mặt à? - Tiểu Phàm nói rồi cùng cô xuống dưới.
Lớp 11A1...
- Giờ phải làm sao? - cậu lên tiếng khi nắm bắt tình hình vừa rồi.
- Hmm...tôi nghĩ là nên bàn chuyện này với Tuấn Khải rồi cùng nhau đưa ra kế hoạch để hàn gắn hai đứa nó! - Tiểu Long nghĩ một lát rồi nói và nhận được sự đồng ý của cả cậu và nó. Cuối cùng hẹn tối nay họp lại ở nhà bà cũng là nơi Tiểu Phàm đang ở.
Thời gian trôi đi một cách nhanh chóng, giờ đang là 8 giờ tối, chúng nó đã có mặt tại phòng Tiểu Phàm (đương nhiên là cô và Nguyên sẽ không tới)
- Thế nào? Hôm đó anh tỏ tình sao rồi? - nó vừa ngồi xuống đã không chần chừ mà hỏi luôn vì chắc hỏi Tiểu Phàm chí ít cũng biết được một chút "manh mối" trong "vụ án" này.
Tiểu Phàm ngán ngẩm lắc đầu, chúng nó bắt đầu dò xét:
- Tóm lại là làm sao? - chúng nó không hẹn mà đồng thanh.
- Thì...bị từ chối chứ sao? Cô bé chỉ coi anh là anh trai! - Tiểu Phàm bực mình khi bị sát muối vào vết thương.
- Thấy sáng nay hai người ôm nhau tình cảm lắm mà! - Tiểu Long chọc ghẹo cậu nhóc rồi chợt nhận ra là mình đã lỡ miệng. Nó và cậu thì chỉ biết câm nín rồi đập tay lên trán, trong thâm tâm như muốn đấm thẳng vào mặt hắn. Tiểu Phàm nhìn hắn rồi liếc sang chỗ nó và cậu nói mà như quát:
- Hai đứa cũng theo dõi anh sao?
- Tụi...tụi em chỉ tò mò và lo lắng muốn biết Tiểu Nhiên tại sao dạo này lại khác vậy nên mới đi theo...ai ngờ lúc đó anh cũng ở đấy...chỉ là tình cờ thôi mà! - nó và cậu thú nhận vừa cười cười vừa xua xua tay.
Vừa dứt lời đột nhiên có người xông vào, tưởng ai hóa ra là Hoành Hoành thân êu:
- Dồi ôi...mấy ông bà ở đây mà không nói một tiếng làm tôi tìm mệt đứt hơi! - Hoành vừa nói vừa thở dốc
Nhìn mặt thằng nhóc là biết ngay có chuyện rồi, chậc chậc, chưa kịp giả quyết xong vụ này vụ khác đã tới và thế là từ chuyện của Nguyên Nhiên sang chuyện Hoành Hoành, đương nhiên nó, cậu và hắn đã tránh được ánh mắt và sự tra khảo của Tiểu Phàm
- Chú em hôm nay có chuyện gì mà đến tìm tụi này thế!? - vẫn là Tiểu Long nhanh miệng nhất.
- EEi Long ca! Em tặng bao nhiêu quà cho cậu ấy rồi mà chả thấy động tĩnh hay phản ứng gì cả! Ca ca bày kế khác cho em đi! - Hoành nũng nịu lay lay tay hấn
- Hmm...thế chú đã lôi hết các học ra thực hành chưa? - hắn vuốt vuốt cằm nói
- Chưa ạ! - Hoành nhi trả lời tỉnh queo khiến hắn không thoát khỏi sự bực mình mà cốc vài cái vào đầu khiến cậu nhóc kêu oai oái rồi trách móc nói tiếp - Anh nói thế ai mà chẳng nói được! Phải làm cách đó thế nào mới là vấn đề chứ! - nhóc Hoành vừa nói vừa xoa xoa đầu.
Nó, cậu và anh cũng đồng tình với Tiểu Hoành. Sau một hồi ngẫm nghĩ cuối cùng Tiểu Long cũng nghĩ ra kế, quả không hổ danh là lãng tử tình trường mà, lúc nào "cưa" gái cũng có bí kíp và chiến thuật hết.
Thì thầm...thì thầm...
- Ngày mai triển khai luôn, giờ thì về thôi! Xong chuyện này hẵng tính Nguyên Nhiên sau! - chúng nó không hẹn mà đồng thanh.
- À, đúng rồi, Tiểu Phàm, máy ghi âm hôm trước em để quên anh đã tìm cho em chưa? - trước khi ra khỏi cửa nó chợt nhớ tới chuyện này.
- Rồi rồi! Chờ xíu anh chạy lên lấy! - Tiểu Phàm nói rồi phi ngay lên phòng, phút chốc đã mang xuống cho nó, sau đó tiễn chúng nó ra về.
Thấy nó loay hoay mãi chưa mặc được cái áo khoác vì tay cầm máy ghi âm. Cậu nhanh nhẹn chủ động cầm giúp nó. Chẳng may lúc đi bị Tiểu Long nghịch ngợm ngáng chân liền "diện kiến đất mẹ" và cái máy cũng vì thế mà rơi ra.
- Aiya...Tớ xin lỗi! - Cậu đứng lên rồi ái ngại khi đã làm rơi đồ của nó nhưng rồi khựng lại khi nghe thấy giọng nói quen thuộc trong máy.
- Cho volume to lên! - nó cũng nghe thấy và bảo cậu cho loa to lên.
Cuộc đối thoại mà mọi người vừa nghe cũng chính là cuộc đối thoại giữa cô và Tiểu Phàm hôm lời tỏ tình được bày tỏ.Hôm đó Tiểu Phàm tìm thấy và mang tới cho nó nhưng sau vì đi mua đồ uống cùng cô nên quên khuấy mất, chắc là lúc mang tới sơ ý nên đã nhỡ ghi âm. Nghe xong anh im lặng từ bao lâu giờ mới lên tiếng:
- à~ Biết được bệnh thì việc chữa trị sẽ đơn giản hơn nhiều rồi! Tiểu Thiên, em giỏi lắm! - anh thốt lên khi bắt đầu biết được lờ mờ lí do vì sao mà hai đứa giận nhau.
Vậy là chúng nó cũng vui mừng theo và khen Tiểu Thiên vì không có cậu chắc gì khi mang về nó đã sờ tới cái máy. Chỉ riêng Tiểu Long thì mặt như cái bánh đa nhúng nước, tưởng chơi cậu được một vố ai ngờ lại khiến cậu có công lớn nhất. Vì sao hắn lại làm vậy ta?
**Flashback**
Phía sau trường học...
- Gọi tôi ra đây có việc gì? Vào thẳng vấn đề đi! - cậu vừa nói vừa thở dốc vì phải chạy đến đây
- Nếu cậu muốn vậy thì tôi sẽ không vòng vo nữa?...Cậu cũng có tình cảm với SuYi phải không? - hắn đi thẳng vào câu chuyện mà hỏi luôn cậu.
Bị câu hỏi bất chợt cậu đơ ra vài giây rồi cũng nhanh chóng đáp lại:
- Đúng! Nhưng nói như vậy không lẽ cậu cũng thích SuYi?
- Không sai! Tôi hẹn cậu ra đây cũng vì chuyện này! Hiện tại cô bé chưa là của ai...vậy chúng ta cạnh tranh công bằng đi! Ai khiến SuYi yêu mình thì người ấy là người chiến thắng! - hắn thẳng thừng tuyên bố.
- Cậu đang đem SuYi ra đùa cợt? Ai chẳng biết cậu là người sát gái, người yêu chất đầy trong kho vậy mà chưa hài lòng sao? - cậu nhíu mày khi nghe hắn nói
- Cậu muốn nghĩ sao thì nghĩ nhưng tôi yêu cô bé thật lòng!...Hay là cậu sợ thua!? - hắn cười lớn rồi giở giọng mỉa mai.
- Vậy nói cho cậu hay Dịch Dương Thiên Tỉ sẽ không bị lời nói của cậu làm phân tâm đâu! Tôi sẽ cạnh tranh với cậu!...tôi chờ lãng tử tình trường như cậu ra tay đấy! - lòng tự tôn của một thằng con trai khiến cậu đồng ý đối đầu với hắn. Ném vào tai hắn câu cuối rồi cậu cười nửa miệng và quay lưng ra về "Ván cờ này nhất định tôi sẽ thắng!"
Hắn đứng đó tay đút túi quần nhìn theo bóng lưng cậu xa xa rồi mất hút trong tầm mắt "Cuộc chiến này sẽ không kết thúc nếu phần thắng chưa thuộc về tôi!"
**Endflashback**
Vậy là Dịch tổng tài PK Long lãng tử! Hai bên ngang tài ngang sức! Vậy ai sẽ ôm người đẹp trở về? Chắc hẳn mọi người sẽ đoán ra, nhưng còn một người nữa cũng tình cảm với nó, hắn và cậu cả hai cùng đối đầu với anh hay là như thế nào đây!?
- Ô thôi chết em quên không mang theo điện thoại rồi! - đột nhiên cô lục hết các túi trong túi ngoài, túi trên túi dưới và phát hiện mình đã quên điện thoại ở trên phòng khi đi được một đoạn đường khá dài - Mọi người cứ đi trước đi!
Nói rồi cô chạy về nhà nhanh hết sức có thể. Vừa về đến nhà đập vào mắt cô là cậu bạn yêu dấu đang ngất lịm đi ngay dưới chân ghế sofa, cô hốt hoảng nhanh chóng chạy lại:
- Nguyên...Nguyên ơi, VƯƠNG NGUYÊN! - cô bắt đầu lo sợ và hét lên hai tiếng "Vương Nguyên"
Không ổn rồi! Cô quá hoảng loạn nhưng trong phút chốc cũng đã kịp thời trấn tĩnh lại.
- Người cậu ấy nóng quá, có lẽ là do bị cảm, hèn chi tối qua ho lên ho xuống! - cô lẩm bẩm khi thấy thân nhiệt Nguyên bất bình thường.
Nói rồi cô cố gắng dìu Nguyên lên phòng rồi nhẹ nhàng đặt cậu bạn lên giường. Xong xuôi đâu đấy cô vào phòng tắm lấy khăn ướt đắp lên trán Nguyên. Ngồi đợi lúc lâu sờ người Nguyên vẫn còn nóng, mồ hôi mắt đầu lăn rơi trên khuôn mặt tuấn tú. Cô nghĩ ngay tới nó về khoản này nó là số 1. Nghĩ rồi cô chạy về phòng tìm điện thoại để gọi cho nó, may quá là nó gọi cô nên cô mới tìm thấy điện thoại khi nó đổ chuông inh ỏi:
[- Sao còn chưa tới lớp, muộn học rồi, Nguyên cũng không thấy tăm hơi đâu! - nó]
[- Tỷ tỷ, Nguyên Nguyên cảm rồi, em thấy người cậu ấy nóng lắm, mồ hôi ra nhiều nữa, có lẽ em sẽ ở nhà chăm sóc cậu ấy tỷ xin nghỉ cho em 2 tiết đầu nhé! - cô]
[- Rồi rồi, vậy thôi chứ gì?! - nó]
[- Cơ mà...em chưa chăm sóc bệnh nhân một mình bao giờ nên... - cô]
[- Tôi biết ngay là cô sẽ nói câu đấy mà, cúp máy đây, xíu gửi số điện thoại của một bác sĩ tư nhân cho, thế nhé! - nó]
[- Yêu tỷ nhất! - cô]
"Moa~" - cô hôn nó qua điện thoại một cái rồi cúp máy. Nó luôn là người hiểu cô nhất, chừng 30 giây sau cô nhận được tin nhắn từ nó "Số của bác sĩ đây 0086xxxxxxx, nhớ làm theo lời người ta dặn đó, có gì khó thì lên mạng mà search, đang trong giờ học nên tỷ không tiện rep tin nhắn của cưng đâu!". Cô cười mỉm rồi không nhanh không chậm mà gọi cho bác sĩ đến. Trong lúc đợi bác sĩ tới cô cứ ngồi trông Nguyên mãi thôi:
- Sao cậu ấy còn chưa tỉnh? Mồ hôi ngày càng ra nhiều... - cô lo lắng tột độ
Chợt tiếng chuông cửa làm cô giật mình và nhanh chóng xuống mời bác sĩ vào khám cho cậu bạn. Bác sĩ sau khi khám cho Nguyên xong cô vội hỏi han luôn:
- Bạn ấy bị sao thế ạ? Có nghiêm trọng không bác sĩ? Sao bạn ấy vẫn hôn mê vậy ạ? - cô nói một mạch vì thực sự cô đang rất lo lắng cho Nguyên, nếu Nguyên có mệnh hệ gì chắc cô không sống nổi mất, cũng vì cô mà Nguyên mới thành ra như vậy.
- Tình trạng của cậu bé không đáng lo ngại! Chỉ là bị cảm thông thường thôi... - bác sĩ ân cần vừa nói vừa rút ống nghe ra.
- Cảm thông thường...nhưng sao cậu ấy vẫn chưa tỉnh ạ? - cô xốt xắng đến nỗi cướp lời của bác sĩ.
- Cô bé này, ta đã nói hết đâu nào! Nguyên nhân ngất xỉu thường là do máu bơm không đủ lên não dẫn đến não thiếu oxy. Máu bơm không đủ có thể do nhịn đói quá lâu, và với tình trạng cảm do thời tiết này khiến cậu bé bị ngất! Lát nữa khi tỉnh lại cậu bé rất cần chút đồ ăn đó. Nhớ cho cậu bé ăn rồi uống thuốc, nhiệt độ cơ thể sẽ giảm xuống! - bác sĩ ôn tồn giảng giải rồi dặn dò cô rất kỹ lưỡng.
Chuẩn bị ra về, bác sĩ với khuôn mặt phúc hậu nói với cô:
- Không cần tiễn ta đâu! Cháu mau vào trông cậu bé đó đi, ta thấy hồi nãy cháu lo lắm! Nhưng giờ yên tâm rồi nhé! - bác sĩ cười hiền vừa nói vừa vỗ vai cô khiến cô ngại ngùng.
Trước khi ra khỏi phòng, bác sĩ quay đầu lại nháy mắt và nói với cô:
- Hai đứa đẹp đôi lắm đấy!
Nói rồi bác sĩ ra về. Câu nói vừa rồi khiến mặt cô đỏ như gấc chín cứ mải mơ mộng hoài "Đẹp đôi sao?...Là đẹp đôi!?". Nhưng rồi một tiếng kêu khiến cô trở về thực tại:
- Uiya! - Nguyên khẽ rên lên khi vừa mới tỉnh dậy đã thấy đầu mình đau như búa bổ. Khi Tiểu Bảo Bối cố gắng gượng người dậy thì cô chạy lại khuyên:
- Cậu đang bệnh đừng cử động nhiều! - cô vừa nói vừa đỡ người Nguyên
- Nhưng không đến nỗi tàn phế! - Nguyên nói một câu lạnh lùng khiến cô không khỏi bàng hoàng. Nhưng rồi chợt nhớ ra "nhiệm vụ" của mình nên cô bỏ qua câu nói vừa rồi mà chạy thẳng xuống bếp...
Sau một hồi lâu "đấu tranh" với cái gọi là nấu ăn cuối cùng cô cũng bưng lên phòng một tô cháo ngon mắt và thơm nức mũi.Đặt tô cháo đầy dinh dưỡng lên bàn cô ngước lên thấy Nguyên nhìn mình rồi lia xuống tô cháo trên bàn với đôi mắt ngờ vực.
- Yên tâm! Đây đâu phải lần đầu tới nấu cháo. Lần trước SuYi ăn rồi cũng có làm sao đâu! - cô biết tỏng nên giải thích trước cho Nguyên an tâm mà ăn.
Cô múc một thìa rồi đưa lên trước mặt Nguyên. Thấy vậy cậu nhóc né tránh rồi đầy tay cô ra và nói:
- Sao không tới trường đi, cậu đâu phải là người thích bỏ học vì mấy thứ linh tinh!
- Nhưng cậu đang bệnh, tớ đi rồi ai chăm sóc cậu... - cô lo lắng khi nghe Nguyên nói
- Không cần cậu quan tâm! - Chẳng để cô nói hết câu Nguyên đã chặn họng bằng một câu lạnh lùng nhất có thể vì nếu không làm như vậy thì thâm tâm Nguyên Nguyên và trái tim cậu càng khó quên cô hơn.
Cô sau khi nghe xong lòng đau thắt lại...nhưng nếu Nguyên đã muốn vậy thì cô chẳng còn lý do gì mà ở lại:
- Đ...Được rồi! Tới để thuốc ở đây...cậu ăn xong rồi nhớ uống! - cô nghẹn ngào nói mắt đã ướt đẫm từ khi nào.
Khi bóng lưng người con gái đã khuất sau cánh cửa gỗ. Chàng trai chỉ còn một mình trong phòng, Nguyên đau lòng buông một cậu nói nhưng tiếc rằng cô không nghe được:
- Xin lỗi...người con gái tôi thương!
------------------------------
Trường Cao Trung Dục Hiền...
Thấy cô tới cửa lớp nó và cậu "bay" tới nói một tràng như súng liên thanh:
- Nguyên sao rồi? Có nghiêm trọng không? Đỡ chưa? Tỉnh lại rồi chứ?
Mặc xác những câu hỏi của hai đứa nó cô đặt balo lên bàn rồi chạy thẳng lên sân thượng - một nơi vắng bóng người để cô một mình yên tĩnh sau những câu nói lạnh đến vô tâm của Nguyên Nguyên.
- Con bé này hôm nay làm sao ấy nhỉ? - nó nhíu mày vì hành động vừa rồi của cô.
- Cả Nhị Nguyên cũng vậy! Tôi qua, sáng nay cứ ở lì trong phòng chẳng chịu ra ngoài! - cậu cũng thắc mắc về cậu bạn thân của mình, chơi với nhau bao nhiêu năm chưa thấy Nguyên như vậy bao giờ.
- Chậc...chậc, hai người làm bạn thế à? Hai đứa nó lại hiểu lầm nhau gì đó nên mới vậy rồi! - Tiểu Long từ đâu "chui" ra rồi trách móc cậu. Thấy hai đứa nàu mặt đần ra nên lại nói tiếp - Không tin à? Không tin thì đi theo dõi để biết thêm chi tiết!
Nói rồi hắn cầm tay nói đi để lại cậu ở đó mặt đen sì như đít nồi.
Sân thượng...
Cô đứng một mình với dòng suy nghĩ "Mấy thứ linh tinh sao? Không cần tớ quan tâm ư?..." Cô nghĩ rồi phát khóc, tay nắm chặt lan can, quả thật là cô đang rất giận. Một lúc sau, một thân ảnh cao lớn bước tới cách cô không xa cất giọng trầm ấm:
- Tiểu Nhiên? - Tiểu Phàm nghiêng nghiêng đầu còn ngờ ngợ.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô quay lại. Chợt chạy lại ôm Tiểu Phàm khóc thút thít như đứa trẻ lên ba bị mắng. Cùng lúc ấy một bóng dáng thư sinh đứng cạnh cánh cửa gỗ thấy cảnh tượng này trái tim như vụn vỡ và không ai khác chính là Vương Nguyên.
Chắc hẳn ai cũng tò mò vì sao Nguyên Nguyên xuất hiện ở đây đúng không? Với cậu nhóc hiếu động thì việc nằm nhà một mình là không thể. Đã quen với việc "bay nhảy" ở ngoài rồi nên khi bị "nhốt trong lồng" thì toàn thân "ngứa ngáy" khó chịu vì vậy Nguyên đã đến trường và tới một nơi khiến tâm trạng thoải mái - sân thượng.
Buông một tiếng thở dài, lặng lẽ cúi mặt đi xuống dưới, giờ không còn tâm trí đâu mà học nữa nên Nguyên dắt xe đạp đi về.
Sau khi khóc ướt cả vai áo Tiểu Phàm cô mới chịu nín. Cậu nhóc đẩy nhẹ người cô ra rồi vừa đưa tay lau những giọt nước mắt còn vương trên khóe mi vừa nói:
- Sao em lại khóc? Kẻ nào dám bắt nạt em gái của anh?
- Nguyên Nguyên...cậu ấy nói...không cần em quan tâm nữa...cậu ấy có biết em lo thế nào khi cậu ấy ngất không?...Như vậy là sai sao...Lí do gì cậu ấy lại đối xử với em như vậy? - cô nói trong tiếng nấc.
- Thôi nào! Anh nghĩ là hai đứa nên nói chuyện với nhau đi! Có gì cùng nhau giải quyết. Anh nghĩ Nguyên nó cũng có lí do riêng nên mới làm vậy! - Tiểu Phàm dịu dàng nói dỗ dành cô.
- Sao người "xuống nước" trước lại là em? Em có làm gì sai đâu! - với tính bướng bỉnh và lòng tự trọng cao nên điều này là không thể đối với cô rồi.
Tất cả mọi hành động, lời nói của cô, Nguyên, Tiểu Phàm đều được thu vào hai đôi mắt đằng sau bức tường. Có ai thắc mắc là một đôi mắt biến đi đâu không? Đọc tiếp nhé!
- Thấy chưa! Anh đã nói mà em không tin! Hai đứa nó có xích mích mà! - Tiểu Long nói với giọng trách móc (không xích mích thì chúng nó giận nhau làm gì =.=)
Riêng nó không còn tâm trí để để ý đến câu nói ấy nữa. Trong đầu đang có hàng ngàn câu hỏi cứ thi nhau hiện lên "Mẹ ơi...sao cái trường to tướng thế này mà không xây nổi cái lan can chỗ này vậy? Cái ông anh chết tiệt sao lại kiếm chỗ nấp như thế này chứ? Sơ sẩy một chút là mất mạng như chơi cũng nên!" Nghĩ rồi, chốc chốc nó lại nhìn xuống dưới nuốt nước bọt, chân tay bắt đầu bủn rủn hết cả lên. Thấy vậy cậu bèn lên tiếng trấn an nó:
- Đừng sợ! Có tớ ở đây rồi! - cậu vừa nói vừa ôm lấy bả vai nó khiến nó bối rối đến nỗi ngượng đỏ chín cả mặt. Tiểu Long bắt đầu nóng máu rồi, đang cầu mong hai đứa kia xuống dưới nhanh nhanh và điều ước đã thành hiện thực:
- Xuống rửa mặt nào! Em cứ thế này mãi sao? Muốn người khác cười vào mặt à? - Tiểu Phàm nói rồi cùng cô xuống dưới.
Lớp 11A1...
- Giờ phải làm sao? - cậu lên tiếng khi nắm bắt tình hình vừa rồi.
- Hmm...tôi nghĩ là nên bàn chuyện này với Tuấn Khải rồi cùng nhau đưa ra kế hoạch để hàn gắn hai đứa nó! - Tiểu Long nghĩ một lát rồi nói và nhận được sự đồng ý của cả cậu và nó. Cuối cùng hẹn tối nay họp lại ở nhà bà cũng là nơi Tiểu Phàm đang ở.
Thời gian trôi đi một cách nhanh chóng, giờ đang là 8 giờ tối, chúng nó đã có mặt tại phòng Tiểu Phàm (đương nhiên là cô và Nguyên sẽ không tới)
- Thế nào? Hôm đó anh tỏ tình sao rồi? - nó vừa ngồi xuống đã không chần chừ mà hỏi luôn vì chắc hỏi Tiểu Phàm chí ít cũng biết được một chút "manh mối" trong "vụ án" này.
Tiểu Phàm ngán ngẩm lắc đầu, chúng nó bắt đầu dò xét:
- Tóm lại là làm sao? - chúng nó không hẹn mà đồng thanh.
- Thì...bị từ chối chứ sao? Cô bé chỉ coi anh là anh trai! - Tiểu Phàm bực mình khi bị sát muối vào vết thương.
- Thấy sáng nay hai người ôm nhau tình cảm lắm mà! - Tiểu Long chọc ghẹo cậu nhóc rồi chợt nhận ra là mình đã lỡ miệng. Nó và cậu thì chỉ biết câm nín rồi đập tay lên trán, trong thâm tâm như muốn đấm thẳng vào mặt hắn. Tiểu Phàm nhìn hắn rồi liếc sang chỗ nó và cậu nói mà như quát:
- Hai đứa cũng theo dõi anh sao?
- Tụi...tụi em chỉ tò mò và lo lắng muốn biết Tiểu Nhiên tại sao dạo này lại khác vậy nên mới đi theo...ai ngờ lúc đó anh cũng ở đấy...chỉ là tình cờ thôi mà! - nó và cậu thú nhận vừa cười cười vừa xua xua tay.
Vừa dứt lời đột nhiên có người xông vào, tưởng ai hóa ra là Hoành Hoành thân êu:
- Dồi ôi...mấy ông bà ở đây mà không nói một tiếng làm tôi tìm mệt đứt hơi! - Hoành vừa nói vừa thở dốc
Nhìn mặt thằng nhóc là biết ngay có chuyện rồi, chậc chậc, chưa kịp giả quyết xong vụ này vụ khác đã tới và thế là từ chuyện của Nguyên Nhiên sang chuyện Hoành Hoành, đương nhiên nó, cậu và hắn đã tránh được ánh mắt và sự tra khảo của Tiểu Phàm
- Chú em hôm nay có chuyện gì mà đến tìm tụi này thế!? - vẫn là Tiểu Long nhanh miệng nhất.
- EEi Long ca! Em tặng bao nhiêu quà cho cậu ấy rồi mà chả thấy động tĩnh hay phản ứng gì cả! Ca ca bày kế khác cho em đi! - Hoành nũng nịu lay lay tay hấn
- Hmm...thế chú đã lôi hết các học ra thực hành chưa? - hắn vuốt vuốt cằm nói
- Chưa ạ! - Hoành nhi trả lời tỉnh queo khiến hắn không thoát khỏi sự bực mình mà cốc vài cái vào đầu khiến cậu nhóc kêu oai oái rồi trách móc nói tiếp - Anh nói thế ai mà chẳng nói được! Phải làm cách đó thế nào mới là vấn đề chứ! - nhóc Hoành vừa nói vừa xoa xoa đầu.
Nó, cậu và anh cũng đồng tình với Tiểu Hoành. Sau một hồi ngẫm nghĩ cuối cùng Tiểu Long cũng nghĩ ra kế, quả không hổ danh là lãng tử tình trường mà, lúc nào "cưa" gái cũng có bí kíp và chiến thuật hết.
Thì thầm...thì thầm...
- Ngày mai triển khai luôn, giờ thì về thôi! Xong chuyện này hẵng tính Nguyên Nhiên sau! - chúng nó không hẹn mà đồng thanh.
- À, đúng rồi, Tiểu Phàm, máy ghi âm hôm trước em để quên anh đã tìm cho em chưa? - trước khi ra khỏi cửa nó chợt nhớ tới chuyện này.
- Rồi rồi! Chờ xíu anh chạy lên lấy! - Tiểu Phàm nói rồi phi ngay lên phòng, phút chốc đã mang xuống cho nó, sau đó tiễn chúng nó ra về.
Thấy nó loay hoay mãi chưa mặc được cái áo khoác vì tay cầm máy ghi âm. Cậu nhanh nhẹn chủ động cầm giúp nó. Chẳng may lúc đi bị Tiểu Long nghịch ngợm ngáng chân liền "diện kiến đất mẹ" và cái máy cũng vì thế mà rơi ra.
- Aiya...Tớ xin lỗi! - Cậu đứng lên rồi ái ngại khi đã làm rơi đồ của nó nhưng rồi khựng lại khi nghe thấy giọng nói quen thuộc trong máy.
- Cho volume to lên! - nó cũng nghe thấy và bảo cậu cho loa to lên.
Cuộc đối thoại mà mọi người vừa nghe cũng chính là cuộc đối thoại giữa cô và Tiểu Phàm hôm lời tỏ tình được bày tỏ.Hôm đó Tiểu Phàm tìm thấy và mang tới cho nó nhưng sau vì đi mua đồ uống cùng cô nên quên khuấy mất, chắc là lúc mang tới sơ ý nên đã nhỡ ghi âm. Nghe xong anh im lặng từ bao lâu giờ mới lên tiếng:
- à~ Biết được bệnh thì việc chữa trị sẽ đơn giản hơn nhiều rồi! Tiểu Thiên, em giỏi lắm! - anh thốt lên khi bắt đầu biết được lờ mờ lí do vì sao mà hai đứa giận nhau.
Vậy là chúng nó cũng vui mừng theo và khen Tiểu Thiên vì không có cậu chắc gì khi mang về nó đã sờ tới cái máy. Chỉ riêng Tiểu Long thì mặt như cái bánh đa nhúng nước, tưởng chơi cậu được một vố ai ngờ lại khiến cậu có công lớn nhất. Vì sao hắn lại làm vậy ta?
**Flashback**
Phía sau trường học...
- Gọi tôi ra đây có việc gì? Vào thẳng vấn đề đi! - cậu vừa nói vừa thở dốc vì phải chạy đến đây
- Nếu cậu muốn vậy thì tôi sẽ không vòng vo nữa?...Cậu cũng có tình cảm với SuYi phải không? - hắn đi thẳng vào câu chuyện mà hỏi luôn cậu.
Bị câu hỏi bất chợt cậu đơ ra vài giây rồi cũng nhanh chóng đáp lại:
- Đúng! Nhưng nói như vậy không lẽ cậu cũng thích SuYi?
- Không sai! Tôi hẹn cậu ra đây cũng vì chuyện này! Hiện tại cô bé chưa là của ai...vậy chúng ta cạnh tranh công bằng đi! Ai khiến SuYi yêu mình thì người ấy là người chiến thắng! - hắn thẳng thừng tuyên bố.
- Cậu đang đem SuYi ra đùa cợt? Ai chẳng biết cậu là người sát gái, người yêu chất đầy trong kho vậy mà chưa hài lòng sao? - cậu nhíu mày khi nghe hắn nói
- Cậu muốn nghĩ sao thì nghĩ nhưng tôi yêu cô bé thật lòng!...Hay là cậu sợ thua!? - hắn cười lớn rồi giở giọng mỉa mai.
- Vậy nói cho cậu hay Dịch Dương Thiên Tỉ sẽ không bị lời nói của cậu làm phân tâm đâu! Tôi sẽ cạnh tranh với cậu!...tôi chờ lãng tử tình trường như cậu ra tay đấy! - lòng tự tôn của một thằng con trai khiến cậu đồng ý đối đầu với hắn. Ném vào tai hắn câu cuối rồi cậu cười nửa miệng và quay lưng ra về "Ván cờ này nhất định tôi sẽ thắng!"
Hắn đứng đó tay đút túi quần nhìn theo bóng lưng cậu xa xa rồi mất hút trong tầm mắt "Cuộc chiến này sẽ không kết thúc nếu phần thắng chưa thuộc về tôi!"
**Endflashback**
Vậy là Dịch tổng tài PK Long lãng tử! Hai bên ngang tài ngang sức! Vậy ai sẽ ôm người đẹp trở về? Chắc hẳn mọi người sẽ đoán ra, nhưng còn một người nữa cũng tình cảm với nó, hắn và cậu cả hai cùng đối đầu với anh hay là như thế nào đây!?
Tác giả :
Thiên Thiên Su Yi