Yêu Nhau, Rồi Cũng Về Với Nhau
Chương 83: Bị thương chảy máu
Lời nói của anh tràn ngập sự mỉa mai, tức là nói Đổng Mặc Tô cô không đủ tư cách để Hà đại thiếu gia anh tặng hoa chăng?
Mặc Tô bật cười, nói, "Thế thì xin lỗi, tôi hiểu lầm là Hà tổng tặng tôi là tôi không tự lượng sức mình. Nhưng tôi cũng thấy may là không phải Hà tổng tặng, giống như anh vừa nói, bó hoa này là minh chứng cho sức hấp dẫn của tôi, tôi nên vui mới đúng." Nói xong còn vẫy tay với anh, "Hiểu lầm được giải thích, tôi vào trước đây, không làm phiền Hà tổng đứng đây thưởng thức phong cảnh nữa."
Quay lưng đi, nụ cười của cô mất hút nơi khóe môi.
Tay ôm bó hoa như bị thứ gì đó chích đau, nếu nói không thất vọng thì giả tạo tới mức chính cô cũng không tin.
Niệm Sâm đứng tại chỗ nhìn cô kiêu ngạo ôm hoa vào trong, trong lòng bực bội, vẻ lạnh nhạt cũng bắt đầu mất đi, để lộ cảm xúc nguyên thủy.
Anh rủa khẽ rồi quay đi mở cửa xe, khởi động, lao vút đi.
Một nhân vật lớn như anh, tan sở xong chỉ lo tiếp khách không đủ thời gian, lo gì không có nơi tiêu sầu? Đối với Hà Niệm Sâm, tuy khách khứa nhiều nhưng chỉ cần ra lệnh thì đều bị trợ lý chặn lại hết, cũng chẳng ai dám làm phiền anh.
Lái xe đến Khuynh Thành, anh chàng giữ cửa từ xa đã nhìn thấy chiếc Lamborghini rực rỡ, nhưng thấy một mình Hà Niệm Sâm xuống xe thì vội chạy vào thông báo ông chủ.
Ông chủ quán bar vẫn là người đàn ông mập mạp kia, lúc đi ra thì Niệm Sâm đã đến cửa, ông chủ vội chào hỏi: "Hà tổng, một mình ạ?"
"Ừ." Niệm Sâm đáp.
"Mời bên này."
Vẫn là vị trí cách biệt riêng tư của anh.
Quán bar hôm nay náo nhiệt lạ thường, DJ đang khuấy động không khí, ông chủ thấy Niệm Sâm cau mày thì giải thích: "Hôm nay là giới LGTB trong thành phố tổ chức tụ tập, nên sẽ high hơn bình thường, nếu anh thấy ồn ào, tôi có thể..."
"Không cần." Anh ta chưa nói xong đã bị Niệm Sâm cắt ngang. Một mình anh đi thẳng vào chỗ cũ, đối với sự huyên náo bên ngoài, trong này tuy cũng ồn nhưng đỡ hơn một chút.
Từ góc của anh có thể nhìn thấy trung tâm sàn nhảy, tình yêu đồng tính bị cấm kỵ như một vở vũ kịch đang trình diễn, từng cảnh từng cảnh đang diễn ra trước mặt anh.
Trước kia vào lúc này, bên ngoài đều có người canh chừng, không biết hôm nay thế nào mà lại để cho hai anh chàng "gay" vào trong. Hai người đều là trai đẹp nước ngoài, vừa cao vừa to, ánh mắt nhìn Niệm Sâm tràn đầy dục vọng giữa những người đồng tính với nhau.
Niệm Sâm không những thuộc dạng cực phẩm trai đẹp trong mắt phụ nữ, mà cũng thuộc dạng cực kỳ thu hút giới đồng tính. Có lúc anh để lộ vẻ đẹp nhu mì dịu dàng, sẽ khiến người khác khó mà rời mắt. Giống như một loại cây độc, đứng xa nhìn rất đẹp, mà lại gần thì càng mê đắm tới mức khó mà thở nổi.
Nhưng đúng lúc hai người đó sắp bao vây Hà Niệm Sâm thì từ đâu xuất hiện hai phục vụ vừa cao vừa cơ bắp ngăn lại, dùng tiếng Pháp rành rẽ bảo họ là người này họ không thể đụng tới được.
Tuy họ không cam tâm nhưng trong tình huống đó đành lủi thủi bỏ đi, một trong số đó trước khi đi còn không nhịn được quay lại nhìn, người đàn ông tóc đen kia vẫn bình thản uống loại nước màu đỏ trong ly, từ đầu chí cuối ngay cả mày mắt cũng chưa từng nhúc nhích.
Đến khi hai người kia quay lại sàn nhảy, không biết một trong hai người nói với người kia cái gì, người kia để lộ nụ cười tà ác, lúc nhìn về phía chỗ kia thì đã trống trải, chỉ còn lại ly nước màu đỏ, chứng minh ban nãy đúng là đã có người ở đó.
Đó là một sự cố, hoặc nên nói là có người tỉ mỉ vạch ra sự cố đó, trên đường Niệm Sâm lái xe về biệt thự, chiếc xe rời quán bar không xa, thì có hai chiếc xe màu trắng lái theo hướng đó, kẹp anh vào giữa, một trong hai chiếc chạy vòng ra phía sau, đâm mạnh vào thân xe.
Một lực đâm mạnh bất ngờ khiến người ta trở tay không kịp.
Niệm Sâm rủa khẽ, dường như biết lai lịch đối phương, nhưng gương mặt vẫn trấn tĩnh, đạp chân ga, nhanh nhẹn vượt qua chiếc xe kế bên, tiếng bánh xe nghiến xuống mặt đường nghe nhức tai. Tuy đối phương bám chặt nhưng anh đang lái xe đua, vận tốc lại nhanh, thêm kỹ thuật lái xe tuyệt đỉnh, cuối cùng sau mấy con phố đã thành công vứt bỏ chúng lại.
Chỉ có điều khi anh lái xe về biệt thự, chiếc Lamborghini đã bị đâm đến không ra hình dạng gì.
Anh xuống xe, chỉ thấy cánh tay hơi đau, cúi nhìn thì dòng máu đỏ tươi đã nhuộm ướt áo sơ mi, trông vô cùng đáng sợ.
Anh cau mày, đứng bên ngoài gọi điện cho Diệp Phàm.
Lúc cúp máy tình cờ thấy Mặc Tô từ trong nhà đi ra, thấy anh thì ngẩn người, sau đó giả vờ không thấy, đi lướt qua anh.
Niệm Sâm cũng mặc kệ cô, đi thẳng vào trong nhà.
Cơn đau trên tay bảo anh, vết thương đó khá nặng, bắt buộc phải xử lý nhanh.
Anh đến phòng ngủ, cởi áo và quần, đang định cầm đồ đi tắm, thì nghe giọng Mặc Tô gọi: "Hà Niệm Sâm... xe anh sao bị đâm đến mức đó... trên sàn còn có máu, sao anh... á!!!"
Cô không thể nào ngờ vừa vào trong đã nhìn thấy cảnh tượng "bổ mắt" như vậy, Hà Niệm Sâm chỉ mặc mỗi quần lót đang đứng thản nhiên trước mặt cô, thấy cô theo phản xạ quay lưng đi, anh chỉ lạnh lùng nói: "Có phải chưa từng nhìn thấy đâu."
Rồi quay lưng vào nhà tắm.
Mặc Tô nghe tiếng động sau lưng thì quay lại, nhìn theo dấu máu trên sàn, cô và Dior đều theo dấu máu tới đây, Dior chạy thẳng tới cửa nhà tắm, thò chân cào cửa liên tục.
Mặc Tô vội vàng tới dắt nó về, nhìn cánh cửa, suy tư hồi lâu rồi hỏi: "Này! Chắc anh không phải giận vì câu nói ban nãy của tôi mà đi đánh nhau với người ta đó chứ?"
Mãi sau... đáp lời cô chỉ có tiếng nước chảy.
Mặc Tô lườm: "Dù anh có giận cũng không cần thiết thế chứ? Tuy anh có tiền nhưng dù sao Lamborghini cũng là xe đua mấy triệu tệ, đâm thảm thế kia anh không xót hả? Còn nữa... Người như anh mới nhìn đã biết được cưng chiều từ nhỏ đến lớn, sao lại biết đánh nhau?
Bây giờ bị thương chảy máu rồi còn chạy đi tắm, không biết vết thương đó rất dễ bị nhiễm trùng hay sao?"
Cô mới nói xong thì nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm đột ngột tắt hẳn.
Mặc Tô bật cười, nói, "Thế thì xin lỗi, tôi hiểu lầm là Hà tổng tặng tôi là tôi không tự lượng sức mình. Nhưng tôi cũng thấy may là không phải Hà tổng tặng, giống như anh vừa nói, bó hoa này là minh chứng cho sức hấp dẫn của tôi, tôi nên vui mới đúng." Nói xong còn vẫy tay với anh, "Hiểu lầm được giải thích, tôi vào trước đây, không làm phiền Hà tổng đứng đây thưởng thức phong cảnh nữa."
Quay lưng đi, nụ cười của cô mất hút nơi khóe môi.
Tay ôm bó hoa như bị thứ gì đó chích đau, nếu nói không thất vọng thì giả tạo tới mức chính cô cũng không tin.
Niệm Sâm đứng tại chỗ nhìn cô kiêu ngạo ôm hoa vào trong, trong lòng bực bội, vẻ lạnh nhạt cũng bắt đầu mất đi, để lộ cảm xúc nguyên thủy.
Anh rủa khẽ rồi quay đi mở cửa xe, khởi động, lao vút đi.
Một nhân vật lớn như anh, tan sở xong chỉ lo tiếp khách không đủ thời gian, lo gì không có nơi tiêu sầu? Đối với Hà Niệm Sâm, tuy khách khứa nhiều nhưng chỉ cần ra lệnh thì đều bị trợ lý chặn lại hết, cũng chẳng ai dám làm phiền anh.
Lái xe đến Khuynh Thành, anh chàng giữ cửa từ xa đã nhìn thấy chiếc Lamborghini rực rỡ, nhưng thấy một mình Hà Niệm Sâm xuống xe thì vội chạy vào thông báo ông chủ.
Ông chủ quán bar vẫn là người đàn ông mập mạp kia, lúc đi ra thì Niệm Sâm đã đến cửa, ông chủ vội chào hỏi: "Hà tổng, một mình ạ?"
"Ừ." Niệm Sâm đáp.
"Mời bên này."
Vẫn là vị trí cách biệt riêng tư của anh.
Quán bar hôm nay náo nhiệt lạ thường, DJ đang khuấy động không khí, ông chủ thấy Niệm Sâm cau mày thì giải thích: "Hôm nay là giới LGTB trong thành phố tổ chức tụ tập, nên sẽ high hơn bình thường, nếu anh thấy ồn ào, tôi có thể..."
"Không cần." Anh ta chưa nói xong đã bị Niệm Sâm cắt ngang. Một mình anh đi thẳng vào chỗ cũ, đối với sự huyên náo bên ngoài, trong này tuy cũng ồn nhưng đỡ hơn một chút.
Từ góc của anh có thể nhìn thấy trung tâm sàn nhảy, tình yêu đồng tính bị cấm kỵ như một vở vũ kịch đang trình diễn, từng cảnh từng cảnh đang diễn ra trước mặt anh.
Trước kia vào lúc này, bên ngoài đều có người canh chừng, không biết hôm nay thế nào mà lại để cho hai anh chàng "gay" vào trong. Hai người đều là trai đẹp nước ngoài, vừa cao vừa to, ánh mắt nhìn Niệm Sâm tràn đầy dục vọng giữa những người đồng tính với nhau.
Niệm Sâm không những thuộc dạng cực phẩm trai đẹp trong mắt phụ nữ, mà cũng thuộc dạng cực kỳ thu hút giới đồng tính. Có lúc anh để lộ vẻ đẹp nhu mì dịu dàng, sẽ khiến người khác khó mà rời mắt. Giống như một loại cây độc, đứng xa nhìn rất đẹp, mà lại gần thì càng mê đắm tới mức khó mà thở nổi.
Nhưng đúng lúc hai người đó sắp bao vây Hà Niệm Sâm thì từ đâu xuất hiện hai phục vụ vừa cao vừa cơ bắp ngăn lại, dùng tiếng Pháp rành rẽ bảo họ là người này họ không thể đụng tới được.
Tuy họ không cam tâm nhưng trong tình huống đó đành lủi thủi bỏ đi, một trong số đó trước khi đi còn không nhịn được quay lại nhìn, người đàn ông tóc đen kia vẫn bình thản uống loại nước màu đỏ trong ly, từ đầu chí cuối ngay cả mày mắt cũng chưa từng nhúc nhích.
Đến khi hai người kia quay lại sàn nhảy, không biết một trong hai người nói với người kia cái gì, người kia để lộ nụ cười tà ác, lúc nhìn về phía chỗ kia thì đã trống trải, chỉ còn lại ly nước màu đỏ, chứng minh ban nãy đúng là đã có người ở đó.
Đó là một sự cố, hoặc nên nói là có người tỉ mỉ vạch ra sự cố đó, trên đường Niệm Sâm lái xe về biệt thự, chiếc xe rời quán bar không xa, thì có hai chiếc xe màu trắng lái theo hướng đó, kẹp anh vào giữa, một trong hai chiếc chạy vòng ra phía sau, đâm mạnh vào thân xe.
Một lực đâm mạnh bất ngờ khiến người ta trở tay không kịp.
Niệm Sâm rủa khẽ, dường như biết lai lịch đối phương, nhưng gương mặt vẫn trấn tĩnh, đạp chân ga, nhanh nhẹn vượt qua chiếc xe kế bên, tiếng bánh xe nghiến xuống mặt đường nghe nhức tai. Tuy đối phương bám chặt nhưng anh đang lái xe đua, vận tốc lại nhanh, thêm kỹ thuật lái xe tuyệt đỉnh, cuối cùng sau mấy con phố đã thành công vứt bỏ chúng lại.
Chỉ có điều khi anh lái xe về biệt thự, chiếc Lamborghini đã bị đâm đến không ra hình dạng gì.
Anh xuống xe, chỉ thấy cánh tay hơi đau, cúi nhìn thì dòng máu đỏ tươi đã nhuộm ướt áo sơ mi, trông vô cùng đáng sợ.
Anh cau mày, đứng bên ngoài gọi điện cho Diệp Phàm.
Lúc cúp máy tình cờ thấy Mặc Tô từ trong nhà đi ra, thấy anh thì ngẩn người, sau đó giả vờ không thấy, đi lướt qua anh.
Niệm Sâm cũng mặc kệ cô, đi thẳng vào trong nhà.
Cơn đau trên tay bảo anh, vết thương đó khá nặng, bắt buộc phải xử lý nhanh.
Anh đến phòng ngủ, cởi áo và quần, đang định cầm đồ đi tắm, thì nghe giọng Mặc Tô gọi: "Hà Niệm Sâm... xe anh sao bị đâm đến mức đó... trên sàn còn có máu, sao anh... á!!!"
Cô không thể nào ngờ vừa vào trong đã nhìn thấy cảnh tượng "bổ mắt" như vậy, Hà Niệm Sâm chỉ mặc mỗi quần lót đang đứng thản nhiên trước mặt cô, thấy cô theo phản xạ quay lưng đi, anh chỉ lạnh lùng nói: "Có phải chưa từng nhìn thấy đâu."
Rồi quay lưng vào nhà tắm.
Mặc Tô nghe tiếng động sau lưng thì quay lại, nhìn theo dấu máu trên sàn, cô và Dior đều theo dấu máu tới đây, Dior chạy thẳng tới cửa nhà tắm, thò chân cào cửa liên tục.
Mặc Tô vội vàng tới dắt nó về, nhìn cánh cửa, suy tư hồi lâu rồi hỏi: "Này! Chắc anh không phải giận vì câu nói ban nãy của tôi mà đi đánh nhau với người ta đó chứ?"
Mãi sau... đáp lời cô chỉ có tiếng nước chảy.
Mặc Tô lườm: "Dù anh có giận cũng không cần thiết thế chứ? Tuy anh có tiền nhưng dù sao Lamborghini cũng là xe đua mấy triệu tệ, đâm thảm thế kia anh không xót hả? Còn nữa... Người như anh mới nhìn đã biết được cưng chiều từ nhỏ đến lớn, sao lại biết đánh nhau?
Bây giờ bị thương chảy máu rồi còn chạy đi tắm, không biết vết thương đó rất dễ bị nhiễm trùng hay sao?"
Cô mới nói xong thì nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm đột ngột tắt hẳn.
Tác giả :
Mộc Tử Miêu Miêu