Yêu Nhau, Rồi Cũng Về Với Nhau
Chương 42: Cuộc sống của Hà Niệm Sâm (1)
"Lần nào cũng là "ừ", lâu không nói chuyện mà anh không có gì muốn nói với em sao?"
"..." Bên kia vẫn im lặng, cô gái lập tức thấy dâng lên sự hụt hẫng quen thuộc, cười gượng, nhưng giọng vẫn vui vẻ như không hề để bụng, "Lâu thế rồi, Sâm vẫn nghiêm túc như vậy, em chỉ đùa thôi mà."
Nghe bên kia lại "ừ" một tiếng, cô ta mới yên lòng. Bắt đầu trò chuyện vu vơ, nhận được hầu như chỉ là những từ đơn giản như "ừ" "à" "ồ".
Hụt hẫng cúp máy, cô gái đờ đẫn cầm điện thoại yêu quý mà anh đã tặng, trái tim như cánh buồm căng lên rồi bị gió to thổi rơi xuống, chìm xuống đáy biển.
Bên này Hà Niệm Sâm cúp máy xong thì nghe sau lưng có tiếng bước chân, anh uể oải ngẩng lên rồi lập tức bước tới, dìu người đó đến sofa, động tác lẫn vẻ mặt đều dịu dàng hơn trước nhiều.
Bà nội quan sát gương mặt đứa cháu, nói với vẻ xót xa: "Sao sắc mặt lại không ổn rồi?"
"Có ạ?" Niệm Sâm sờ mặt cho có rồi cười, "Bà nội sao muộn rồi vẫn chưa ngủ?"
"Muốn gặp con, hôm nay Tiêu Tiêu gọi đến mấy cuộc, nói là gọi đến công ty con không ai nghe máy, bà ấy à, có hơi lo lắng..."
Niệm Sâm thoáng chau mày, trong lòng thầm nhủ sau này không được để điện thoại ở nhà nữa.
Bàn tay nhăn nheo của bà nội nắm tay anh, bắt anh ngồi xuống bên cạnh: "Niệm Sâm à, công việc quan trọng, nhưng sức khỏe cũng quan trọng. Sức khỏe con vốn đã không tốt, phải chăm sóc kỹ. Mỗi tối bà đều muốn chờ con về để hầm món canh bổ cho dạ dày để con ăn, nhưng con về muộn quá, bà đợi mãi rồi ngủ quên mất."
Niệm Sâm cười, "Bà nội à, không phải đã nói đừng chờ con rồi sao? Nếu con đói sẽ ăn ở ngoài mà."
"Đồ ăn bên ngoài làm sao so được với đồ ăn ở nhà? Trước kia chúng ta nghèo, bà nội không có điều kiện chăm sóc con tốt, bây giờ có điều kiện rồi, bà nội muốn bù đắp cho con thật nhiều."
"Bà nội, bà chỉ cần chăm sóc bản thân thật tốt là con vui lắm rồi."
"Bà biết con có hiếu mà." Bà nội vỗ vỗ tay anh, nói: "Nhưng con cũng không thể chỉ tốt với một mình bà, biết không?"
"Sao ạ?"
"Tiêu Tiêu gọi điện tới, con không nghe cũng không biết gọi lại, cũng may người ta tốt tính, không so đo với con đấy. Nhưng thế này cũng dễ nuông chiều con thành hư mất."
Nhất thất túc thành thiên cổ hận (một lần sơ suất hận ngàn năm), Niệm Sâm thầm bực tức, sao lại đúng lúc Lâm Như Tiêu gọi điện tới thì anh lại không mang theo, cô gái này cũng thật là... gọi một lần được rồi, có cần phải tìm anh khắp thế giới mới chịu thôi?
"Tiêu Tiêu là một cô gái rất tốt, người ta xinh đẹp lại ngoan hiền, bà nội trước đây chưa từng nghĩ lại có người như thế chịu làm cháu dâu." Bà lão cả đời vất vả chăm chỉ, là một người vô cùng thật thà, trước kia khi gia cảnh không tốt, đương nhiên cũng chưa từng nghĩ sau này lại có mối quan hệ với cô gái giàu có sang trọng kia.
"Con biết mà." Anh trả lời ngắn gọn, không muốn tiếp tục lằng nhằng vấn đề này.
"..." Bên kia vẫn im lặng, cô gái lập tức thấy dâng lên sự hụt hẫng quen thuộc, cười gượng, nhưng giọng vẫn vui vẻ như không hề để bụng, "Lâu thế rồi, Sâm vẫn nghiêm túc như vậy, em chỉ đùa thôi mà."
Nghe bên kia lại "ừ" một tiếng, cô ta mới yên lòng. Bắt đầu trò chuyện vu vơ, nhận được hầu như chỉ là những từ đơn giản như "ừ" "à" "ồ".
Hụt hẫng cúp máy, cô gái đờ đẫn cầm điện thoại yêu quý mà anh đã tặng, trái tim như cánh buồm căng lên rồi bị gió to thổi rơi xuống, chìm xuống đáy biển.
Bên này Hà Niệm Sâm cúp máy xong thì nghe sau lưng có tiếng bước chân, anh uể oải ngẩng lên rồi lập tức bước tới, dìu người đó đến sofa, động tác lẫn vẻ mặt đều dịu dàng hơn trước nhiều.
Bà nội quan sát gương mặt đứa cháu, nói với vẻ xót xa: "Sao sắc mặt lại không ổn rồi?"
"Có ạ?" Niệm Sâm sờ mặt cho có rồi cười, "Bà nội sao muộn rồi vẫn chưa ngủ?"
"Muốn gặp con, hôm nay Tiêu Tiêu gọi đến mấy cuộc, nói là gọi đến công ty con không ai nghe máy, bà ấy à, có hơi lo lắng..."
Niệm Sâm thoáng chau mày, trong lòng thầm nhủ sau này không được để điện thoại ở nhà nữa.
Bàn tay nhăn nheo của bà nội nắm tay anh, bắt anh ngồi xuống bên cạnh: "Niệm Sâm à, công việc quan trọng, nhưng sức khỏe cũng quan trọng. Sức khỏe con vốn đã không tốt, phải chăm sóc kỹ. Mỗi tối bà đều muốn chờ con về để hầm món canh bổ cho dạ dày để con ăn, nhưng con về muộn quá, bà đợi mãi rồi ngủ quên mất."
Niệm Sâm cười, "Bà nội à, không phải đã nói đừng chờ con rồi sao? Nếu con đói sẽ ăn ở ngoài mà."
"Đồ ăn bên ngoài làm sao so được với đồ ăn ở nhà? Trước kia chúng ta nghèo, bà nội không có điều kiện chăm sóc con tốt, bây giờ có điều kiện rồi, bà nội muốn bù đắp cho con thật nhiều."
"Bà nội, bà chỉ cần chăm sóc bản thân thật tốt là con vui lắm rồi."
"Bà biết con có hiếu mà." Bà nội vỗ vỗ tay anh, nói: "Nhưng con cũng không thể chỉ tốt với một mình bà, biết không?"
"Sao ạ?"
"Tiêu Tiêu gọi điện tới, con không nghe cũng không biết gọi lại, cũng may người ta tốt tính, không so đo với con đấy. Nhưng thế này cũng dễ nuông chiều con thành hư mất."
Nhất thất túc thành thiên cổ hận (một lần sơ suất hận ngàn năm), Niệm Sâm thầm bực tức, sao lại đúng lúc Lâm Như Tiêu gọi điện tới thì anh lại không mang theo, cô gái này cũng thật là... gọi một lần được rồi, có cần phải tìm anh khắp thế giới mới chịu thôi?
"Tiêu Tiêu là một cô gái rất tốt, người ta xinh đẹp lại ngoan hiền, bà nội trước đây chưa từng nghĩ lại có người như thế chịu làm cháu dâu." Bà lão cả đời vất vả chăm chỉ, là một người vô cùng thật thà, trước kia khi gia cảnh không tốt, đương nhiên cũng chưa từng nghĩ sau này lại có mối quan hệ với cô gái giàu có sang trọng kia.
"Con biết mà." Anh trả lời ngắn gọn, không muốn tiếp tục lằng nhằng vấn đề này.
Tác giả :
Mộc Tử Miêu Miêu