Yêu Nhau, Rồi Cũng Về Với Nhau
Chương 30: Vận động
"Thế à?" Trong mắt anh lộ vẻ hứng thú "Nói nghe xem, lúc gặp áp lực lớn, cô sẽ có mấy kiểu phản ứng như trên?"
"Tất cả đều có." Cô nói, "Nếu không làm sao tôi có thể nói nhiều như thế, đều do chính tôi trải qua."
Niệm Sâm gật gù, đứng lên: "Được rồi, nghỉ đủ rồi, chúng ta đánh bóng thôi."
Mặc Tô nghe nói chơi tennis là đau đầu, cô không muốn anh xem cô là bức tường để đánh bóng, theo cái cách giải tỏa lúc nãy, cô có thể chịu đựng hai cú là đã cừ lắm rồi.
Vẻ miễn cưỡng của Mặc Tô hoàn toàn hiện rõ trên nét mặt, Niệm Sâm làm sao không nhận ra, xưa nay anh không thích ép người khác nên không nói gì, tự đi ra ngoài sân.
Mặc Tô nghĩ rằng chắc chắn cô bị hoa mắt, tại sao cô lại cảm thấy bóng lưng Hà Niệm Sâm trông có vẻ... cô độc đến thế? Giống như một người phiêu bạt lang thang đó đây, trông mà xót xa.
"Thôi thôi", cô bỗng cầm vợt lên, nhìn đôi mắt nghi hoặc của Niệm Sâm: "Nể tình anh đẹp trai như vậy, chết thì chết thôi."
Vừa nói vừa chạy sang bên kia sân.
Niệm Sâm nhìn bộ dạng như liều mạng sống của cô, cười bảo: "Yên chí, tôi sẽ không xem cô như bức tường đâu mà lo."
Bị nhìn trúng tâm sự, Mặc Tô đỏ mặt, nhưng vẫn nói: "Anh phải biết tôi chính là bức tường, anh không dám à? Đừng quên là tôi học ba năm đại học môn tennis đấy."
"Ừ, thế phải xin Đổng tiểu thư nương tay."
Hiếm lắm mới nhìn thấy nụ cười thoải mái của anh, Mặc Tô thầm nghĩ trong lòng, tâm trạng tên này chắc vui hơn nhiều rồi nhỉ? Nhớ lại năm nào cô là cô nàng vui tính trong mắt người khác, mỗi lần có ai không vui, chỉ cần ở bên cô thì ai cũng thấy vui vẻ sảng khoái hơn nhiều, lúc đó bạn bè luôn nói với Viên Mộ Tây, bị cậu trộm mất cô nàng vui vẻ đó, quốc bảo không còn gì quý giá nữa rồi.
Mặc Tô định thần lại, sao lại nhớ đến anh ta nữa rồi?
Vừa hoàn hồn thì thấy một quả bóng bay vút tới, cô giật bắn mình, theo bản năng giơ vợt lên đỡ, cũng may chơi ba năm tuy không giỏi nhưng chí ít vẫn không đến nỗi không đỡ được bóng, cô không nhịn được than vãn với ai kia: "Bắt đầu cũng chẳng báo một tiếng, muốn mưu sát à?"
"Cô có thấy trên chiến trường có ai nhắc đối thủ là bắt đầu cuộc chiến không?" Niệm Sâm vừa đánh bóng vừa nói: "Làm chuyện gì cũng không thể lơ đãng như vậy, tuy chỉ là một hoạt động giải trí nho nhỏ."
Dựa vào tinh thần vui chơi giải trí chuyên nghiệp và kỹ thuật đánh tennis của Hà đại thiếu gia, kết quả cuối cùng cũng chẳng có gì lạ, Mặc Tô mệt nhoài ngồi xuống đất, không muốn đứng lên, có phần chây lỳ: "Không chơi nữa không chơi nữa, kỹ thuật của anh chắc phải tìm huấn luyện viên để chơi cùng, chứ không phải dân quèn này, đúng là khiêu chiến lộ liễu!"
Anh chạy đến bên cô, chìa tay ra: "Không sao chứ?"
Mặc Tô khoát tay, không để anh kéo lên: "Tôi muốn ngồi một lát, không có sức đứng nổi nữa rồi."
"Không được." Anh vừa nói vừa kéo tay cô, bắt cô đứng lên, "Vừa vận động mạnh xong đã ngồi sẽ không tốt cho sức khỏe, đây là kiến thức cơ bản."
"Tất cả đều có." Cô nói, "Nếu không làm sao tôi có thể nói nhiều như thế, đều do chính tôi trải qua."
Niệm Sâm gật gù, đứng lên: "Được rồi, nghỉ đủ rồi, chúng ta đánh bóng thôi."
Mặc Tô nghe nói chơi tennis là đau đầu, cô không muốn anh xem cô là bức tường để đánh bóng, theo cái cách giải tỏa lúc nãy, cô có thể chịu đựng hai cú là đã cừ lắm rồi.
Vẻ miễn cưỡng của Mặc Tô hoàn toàn hiện rõ trên nét mặt, Niệm Sâm làm sao không nhận ra, xưa nay anh không thích ép người khác nên không nói gì, tự đi ra ngoài sân.
Mặc Tô nghĩ rằng chắc chắn cô bị hoa mắt, tại sao cô lại cảm thấy bóng lưng Hà Niệm Sâm trông có vẻ... cô độc đến thế? Giống như một người phiêu bạt lang thang đó đây, trông mà xót xa.
"Thôi thôi", cô bỗng cầm vợt lên, nhìn đôi mắt nghi hoặc của Niệm Sâm: "Nể tình anh đẹp trai như vậy, chết thì chết thôi."
Vừa nói vừa chạy sang bên kia sân.
Niệm Sâm nhìn bộ dạng như liều mạng sống của cô, cười bảo: "Yên chí, tôi sẽ không xem cô như bức tường đâu mà lo."
Bị nhìn trúng tâm sự, Mặc Tô đỏ mặt, nhưng vẫn nói: "Anh phải biết tôi chính là bức tường, anh không dám à? Đừng quên là tôi học ba năm đại học môn tennis đấy."
"Ừ, thế phải xin Đổng tiểu thư nương tay."
Hiếm lắm mới nhìn thấy nụ cười thoải mái của anh, Mặc Tô thầm nghĩ trong lòng, tâm trạng tên này chắc vui hơn nhiều rồi nhỉ? Nhớ lại năm nào cô là cô nàng vui tính trong mắt người khác, mỗi lần có ai không vui, chỉ cần ở bên cô thì ai cũng thấy vui vẻ sảng khoái hơn nhiều, lúc đó bạn bè luôn nói với Viên Mộ Tây, bị cậu trộm mất cô nàng vui vẻ đó, quốc bảo không còn gì quý giá nữa rồi.
Mặc Tô định thần lại, sao lại nhớ đến anh ta nữa rồi?
Vừa hoàn hồn thì thấy một quả bóng bay vút tới, cô giật bắn mình, theo bản năng giơ vợt lên đỡ, cũng may chơi ba năm tuy không giỏi nhưng chí ít vẫn không đến nỗi không đỡ được bóng, cô không nhịn được than vãn với ai kia: "Bắt đầu cũng chẳng báo một tiếng, muốn mưu sát à?"
"Cô có thấy trên chiến trường có ai nhắc đối thủ là bắt đầu cuộc chiến không?" Niệm Sâm vừa đánh bóng vừa nói: "Làm chuyện gì cũng không thể lơ đãng như vậy, tuy chỉ là một hoạt động giải trí nho nhỏ."
Dựa vào tinh thần vui chơi giải trí chuyên nghiệp và kỹ thuật đánh tennis của Hà đại thiếu gia, kết quả cuối cùng cũng chẳng có gì lạ, Mặc Tô mệt nhoài ngồi xuống đất, không muốn đứng lên, có phần chây lỳ: "Không chơi nữa không chơi nữa, kỹ thuật của anh chắc phải tìm huấn luyện viên để chơi cùng, chứ không phải dân quèn này, đúng là khiêu chiến lộ liễu!"
Anh chạy đến bên cô, chìa tay ra: "Không sao chứ?"
Mặc Tô khoát tay, không để anh kéo lên: "Tôi muốn ngồi một lát, không có sức đứng nổi nữa rồi."
"Không được." Anh vừa nói vừa kéo tay cô, bắt cô đứng lên, "Vừa vận động mạnh xong đã ngồi sẽ không tốt cho sức khỏe, đây là kiến thức cơ bản."
Tác giả :
Mộc Tử Miêu Miêu