Eragon 3 (Brisingr) - Hỏa Kiếm
Chương 54: Từ biệt
Từ nhà của Rhunon, Saphira và Eragon đã bay về nhà cây của mình. Eragon thu thập hành lý trong phòng, thắng yên cho Saphira, và sau đó trở lại chỗ ngồi thường ngày của mình trên lưng cô nàng. "Trước khi chúng mình đến vách núi Tel'naeir", nó nói, "còn một điều anh phải làm ở Ellesmera". "Phải làm? Em sẽ không hài lòng nếu em không làm". Saphira nhảy khỏi nhà cây. Cô ả lướt qua phòng phía tây cho đến khi số lượng các ngôi nhà bắt đầu giảm, sau đó cô ấy rẽ xuống để hạ cánh nhẹ nhàng trên một đường mòn hẹp phủ rêu. Sau khi hỏi han và tìm kiếm, theo lời dẫn đường của một thần tiên ngồi trên cành cây gần đó, Eragon và Saphira lại tiếp tục xuyên qua khu rừng cho đến khi họ đến một ngôi nhà một phòng nhỏ mọc lên từ góc cao của thân cây linh sam. Ngôi nhà nép mình vào thân cây cứ như bị một cơn gió thổi liên hồi ép chặt nó. Bên phía trái ngôi nhà là một ụ đất cao hơn Eragon một vài feet. Một dòng suối nhỏ đổ xuống bờ sông rồi trút tất cả vào một hồ nước trong veo trước khi đi khuất vào nơi sâu thẳm của khu rừng. Những cây phong lan trắng sắp thành hàng bên bờ hồ. Một gốc cây phình ra nhô khỏi bãi đất từ trong số những cành hoa mảnh mai mọc dọc theo bờ hồ, và ngồi trên cây là Sloan. Eragon im lặng, nó không muốn mất bình tĩnh với sự có mặt của ông ta. Lão hàng thịt mặc áo choàng màu nâu cam, bên trong là thời trang yêu tinh. Một dải băng đen nhỏ được quấn trên đầu lão, che đi lỗ hổng nơi đôi mắt không còn. Trong vạt áo của mình, lão nắm chặt một cây gậy dài mà lão đã vót bằng một con dao cong nhỏ. Khuôn mặt lão bị che phủ bởi nhiều nếp nhăn hơn Eragon từng nhớ, và trên cả bàn tay lẫn cánh tay của lão hằn thêm nhiều sẹo mới, xám ngoét tương phản với vùng da xung quanh.
"Chờ ở đây nhé", Eragon vừa nói với Saphira vừa trượt khỏi lưng cô em rồng. Khi Eragon lại gần lão, Sloan dừng đẽo và dỏng tai nghe. "Cút ra ngoài", lão quát. Không biết làm thế nào để phản ứng lại, Eragon dừng bước và giữ im lặng. Bằng tất cả sức lực quai hàm, lão vặn xoắn thân gỗ đang cầm, sau đó cắm phập đầu con dao vào thân cây trước mặt và nói: "Nguyền rủa mày. Mày có thể để tao lại một mình với ngày tàn của tao vài giờ không? Tao không muốn nghe bất kì lời nào của mày, càng không bận tâm đến những gì mày hỏi tao, tao sẽ không bao giờ thay đổi suy nghĩ. Bây giờ thì cút đi. Tránh xa tao ra." Lòng thương hại và sự giận dữ cùng lúc khuấy đảo trong Eragon, nhưng đồng thời cũng tồn tại một ý thức đòi chuyển đổi cái nhìn với một người để hắn ta dần trưởng thành lên, và sự sợ hãi cùng với sự căm ghét tầm thường phải bị ném đi để tiếp nhận một cuộc đời. "Ông có thoải mái không?" Eragon nói bằng cổ ngữ, âm vang trong veo như ánh sáng, như một lời ca du dương. Sloan bật ra một tiếng gầm phẫn nộ:" Mày biết tao không hiểu miệng lưỡi của mày, và tao cũng không muốn phải học nó. Những từ ngữ rung lên trong tai tao dài hơn những gì chúng phải có. Nếu mày không nói ngôn ngữ của cuộc đua, thì sau đó không cần nói gì với tao." Bất chấp lời khẩn cầu của Sloan, Eragon vẫn không lặp lại câu hỏi bằng ngôn ngữ thông thường, nhưng cũng không bỏ đi. Với một lời chửi rủa, Sloan lại vót gậy. Hơn vài phút sau, với một giọng nói yếu ớt, Sloan nói: " Mày nói đúng, có nhiều thứ để làm với đôi tay và một khối óc minh mẫn. Đôi khi...Đôi khi tao gần như có thể quên đi những gì tao đã mất, nhưng kí ức luôn hiện về, và tao cảm thấy dường như tao đang bóp nghẹt trái tim mình...Tao sung sướng khi được mài sắc một con dao. Con dao của một người đàn ông phải luôn luôn sắc bén." Eragon nhìn lão hơn một phút, rồi sau đó nó đi đến nơi Saphira đang chờ. Dường như nó đang tự dứt mình ra khỏi nỗi buồn, nó nói:"Sloan hình như đã không thay đổi quá nhiều". Và Saphira đáp lại:"Anh không nên mong chờ ông ấy trở thành một người hoàn toàn khác trong một thời gian ngắn. Không, nhưng em hi vọng rằng ông ấy sẽ học được nhiều điều từ sự khôn ngoan ở đây, tại Ellesmera và có thể ông ấy sẽ ăn năn về tội lỗi của mình. Nếu ông ta không thừa nhận lỗi lầm, Eragon, không gì có thể ép buộc ông ấy. Trong vô vàn sự kiện, anh đã làm hết sức có thể cho ông ta. Còn bây giờ ông ấy đành phải đi tìm một con đường để hóa giải tất cả mọi thứ cho mình. Nếu không, ông ta sẽ chỉ tìm thấy sự thanh thản vĩnh viễn ở chốn âm ty." Từ căn nhà của lão Sloan, Saphira phóng lên trên rặng cây xung quanh, trực chỉ hướng bắc mà bay đến vách núi Tel'naeir, cố sức đập cánh mạnh nhất mà cô ấy có thể. Mặt trời lúc bình minh lóe sáng nơi chân trời, tỏa những tia nắng xuống mặt nước, trên những hàng cây tạo thành những vệt sáng kéo dài về phương tây giống như lá cờ đuôi nheo màu đỏ tía. Saphira tiếp tục bay theo hướng ngôi nhà gỗ thông của sư phụ Oromis, nơi mà người và Glaedr đang chờ. Eragon giật mình khi thấy Glaedr đang đeo một bộ yên giữa hai cánh, còn sư phụ Oromis thì mặc một bộ quần áo đi đường với áo choàng xanh lơ và xanh lá cây, cùng với áo giáp vàng chằng dây nối trên cánh tay. Ông cầm một cái khiên tạo hình kim cương buộc dây đeo theo hình thập tự giá, bên tay trái ông là cây trượng với một cái tay cầm cổ xưa, đeo quanh thắt lưng là dây lưng màu đồng treo thanh kiếm Naegling. Với một cơn gió mạnh quạt từ cánh cô nàng, Saphira đáp xuống trên bãi cỏ ba lá xanh. Cô ả thè lưỡi nếm không khí trong khi Eragon nhẹ nhàng trượt xuống mặt đất. "Có phải các sư phụ định bay cùng chúng con tới Varden?" Saphira hỏi. Chót đuôi của ả run lên vì kích động. "Chúng ta sẽ bay với các con đủ xa để đến vành đai của Du Weldenvarden, như con đường của chúng ta phải phân ra" ,Oromis nói. Thất vọng tràn trề, Eragon tiếp tục hỏi:" Rồi sư phụ sẽ trở về Ellesmera?". Oromis lắc đầu." Không, Eragon, sau đó chúng ta sẽ tiếp tục tiến đến thành phố Gil'ead." Saphira huýt gió kkinh ngạc, trong khi một cảm xúc len lỏi trong đầu Eragon. "Tại sao lại là Gil'ead?", nó hỏi một cách hoang mang. "Bởi vì Islanzadí và quân đội của bà đã hành quân đến đó từ Ceunon, và họ đang chuẩn bị vây thành", Glaedr nói. Thật bất thường, một ý nghĩ lướt qua chống lại sự sáng suốt của Eragon. "Nhưng anh và sư phụ Oromis có thể không để lộ tung tích trong lòng Đế quốc không?", Saphira hỏi. Oromis khép hờ đôi mắt trong giây lát, trông ông đầy sự cố gắng một cách bí ẩn. "Thời gian ẩn dật đã qua, Saphira. Glaedr và ta đã dạy cho hai con mọi thứ chúng ta có thể bằng cách vắn tắt nhất trong khi các con học từ chúng ta. Đó là cách giảng dạy ngắn nhất khi so sánh với những gì các con sẽ có thể nhận được từ một vị tiền bối, nhưng quy định ra sao về những sự kiện đang thúc giục chúng ta, chúng ta thật may mắn vì có thể dạy các con nhiều hơn những gì chúng ta đã làm. Dù sao Glaedr và ta đã thật sự mãn nguyện rằng các con giờ đây đã biết mọi thứ có thể giúp các con đánh bại Galbatorix. Từ đó, bởi vì dường như không chắc chắn rằng mỗi người trong các con sẽ có cơ hội để trở lại đây cho những chỉ dẫn xa hơn trước khi kết thúc cuộc chiến, và từ lúc đó chiến trường dường như đang ngang bằng ở thế giằng co, nên sẽ luôn luôn là những chỉ thị cho những con rồng và Kị sĩ của chúng, trong khi Galbatorix vẫn âm thầm làm nóng trận chiến, chúng ta đành phải quyết định rằng chúng ta không thể kéo dài những lí do để tiếp tục sống ẩn cư trong Du Weldenvarden. Đó là tối quan trọng khi chúng ta giúp đỡ Islanzadí và Varden chống lại Galbatorix còn hơn chúng ta lưu lại đây hưởng thụ cuộc sống nhàn rỗi thoải mái trong khi chờ một Kị sĩ và một con rồng khác tìm kiếm chúng ta." "Khi Galbatorix biết được chúng ta vẫn còn sống, nó sẽ làm sụp đổ lòng tin của hắn, và hắn sẽ không biết có còn những kị sĩ và những con rồng khác vẫn đang sống sót ngoài những cố gắng của hắn nhằm tiêu diệt họ hay không. Cũng như hiểu biết về sự tồn tại của chúng ta sẽ ủng hộ cho tinh thần của người lùn và Varden, đồng thời cũng chống lại hiệu quả nhiều bất lợi từ sự xuất hiện của Murtagh và Thorn ở Cánh đồng cháy có thể có trên những cương quyết của những chiến binh. Và nó có thể làm tăng nhanh số tân binh mà Nasuada thu nhận từ đế quốc." Eragon liếc nhìn thanh Naegling và nói:" Chắc chắn rồi, dù vậy, thưa sư phụ, người không nên mạo hiểm vào trận chiến này". "Tại sao không nên?", Oromis hơi nghiêng đầu tỏ vẻ thăm dò. Bởi lẽ nó không muốn làm cho Oromis và Glaedr phật lòng, nên Eragon không dám chắc phải trả lời như thế nào. Suy nghĩ hồi lâu, nó nói: "Tha lỗi cho con, thưa sư phụ, nhưng sư phụ sẽ chiến đấu ra sao khi người không thể niệm những câu thần chú đòi hỏi quá nhiều nội lực? Mà còn những cơn đau nào nữa mà người phải gánh chịu? Nếu như xung đột giữa trận đấu thì nó có thể chứng minh là gây nguy hại đến tính mạng của thầy". Oromis đáp lại:"Như con đã biết, với tình hình hiện nay, chỉ có sức mạnh đặc biệt mới quyết định phần thắng thuộc về ai khi 2 pháp sư đọ sức tay đôi. Ngay cả như vậy, ta cũng đã có tất cả sức mạnh ta cần tại đây, trong viên đá quí của thanh gươm Naegling". Và ông ấy khẽ chạm tay vào viên kim cương màu vàng kim trên chuôi kiếm. "Một trăm năm về trước, Glaedr và ta đã tích trữ một số lượng lớn nội lực dư thừa vào viên đá quí này, cũng giống như một số kị sĩ khác trữ năng lượng của mình vào ngọc thạch vậy, nó tăng thêm sau mỗi tuần, từ khi một số thần tiên của Ellesmera đến thăm ta tại đây và chuyển giao sức mạnh sống của họ vào viên kim cương để họ khỏi giết chết chính mình. Số năng lượng chứa đựng bên trong viên đá này cực kì khủng khiếp, Eragon ạ! Với nó, ta có thể dịch chuyển hoàn toàn cả một ngọn núi. Nó là một vật phẩm nhỏ, sau đó dựa vào Glaedr và chính nội lực của ta lấy từ thanh kiếm cùng với cây thương và cung tên, hay ngay cả từ việc quăng những viên đá cuội như 1 phương tiện để vây hãm. Như mong muốn của ta, ta đã gắn bó cả cuộc đời vào viên đá trong Naegling, vì vậy nó sẽ bảo vệ ta khỏi mọi hiểm nguy khi ta cạn kiệt công lực trên chiến trường. Vậy nên, như con thấy, Eragon, Glaedr và ta đã có quá nhiều trợ lực rồi". Bị thuyết phục, Eragon lắc đầu rồi lầm bầm, "Vâng, thưa sư phụ".
Oromis thể hiện một cử chỉ nhẹ nhàng làm dịu đi bầu không khí. "Ta cảm kích trước tấm lòng của con, Eragon, con đã đúng, chiến tranh luôn ẩn chứa hiểm nguy cận kề, và ngay cả một chiến binh cừ khôi nhất cũng có thể tìm thấy cái chết đang chờ đợi anh ta giữa sự điên cuồng rực lửa của chiến trường. Dù thế nào thì lí do của chúng ta cũng là điều xứng đáng. Nếu như Glaedr và ta có tử trận thì chúng ta cũng vui lòng, bởi vì bằng sự hi sinh chúng ta có thể giải thoát cho Alagaesia khỏi bóng tối từ đế chế bạo ngược của Galbatorix". "Nhưng nếu thầy chết", Eragon hạ giọng, "kể cả khi giết được Galbatorix và cứu thoát được trứng rồng cuối cùng, vậy thì ai sẽ huấn luyện con rồng và Kị sĩ đó". Eragon kinh ngạc khi Oromis mở rộng vòng tay ôm chầm lấy nó. "Nếu điều đó xảy đến", nói như một thần tiên, khuôn mặt ông trở nên nghiêm nghị, "thì trách nhiệm đó sẽ thuộc về con, Eragon, và con nữa, Saphira, hãy đào tạo Kị sĩ và rồng mới theo con đường mà chúng ta đã truyền dạy cho các con. Ah, đừng có nhìn ta nghiêm trọng thế, Eragon. Con sẽ không đơn độc đâu. Ta chắc rằng Islanzadi và Nasuada sẽ trở thành những cố vấn khôn ngoan nhất giúp cho con hoàn thành nhiệm vụ của chúng ta". Một cảm xúc lạ kì làm cho Eragon mơ hồ lo ngại. Nó đã đủ lớn để có thể được coi như một người đàn ông trưởng thành, nhưng chẳng bao giờ như thế, lúc này nó biết nó đang cảm thấy chưa sẵn sàng rời bỏ nơi đây. Hình như có vấn đề nằm ngoài dự tính của nó. Ngay từ đầu, Eragon đã biết rằng một ngày nào đó nó sẽ trở thành thế hệ tiền bối, và khi đó nó sẽ không chỉ là một người dẫn đường để dẫn dắt thế hệ kị sĩ tiếp theo. Cổ họng nó nghẹn đắng. Rời tay khỏi Eragon, Oromis khoát tay chỉ Hỏa Kiếm, rồi đặt thanh gươm vào tay nó và nói, "Toàn thể khu rừng đã rúng động khi con đánh thức cây Menoa, Saphira, và phân nửa thần tiên trong Ellesmera đã tìm gặp Glaedr và ta với lời thỉnh cầu cho phép họ giúp sức cho con. Hơn nữa, chúng ta đã phải can thiệp giúp nhân danh con với Gilderien Khôn Ngoan để ngăn không cho ông trừng phạt con vì đã sử dụng đến biện pháp mạnh". "Con sẽ không xin lỗi", Saphira nói. "Chúng con không còn thời gian để chờ cho một việc quá nhẹ nhàng". Oromis hơi nghiêng đầu. "Ta hiểu, và ta không phê bình con, Saphira. Ta chỉ muốn con nhận thấy hậu quả của việc con đã làm". Trong khi ông nói, Eragon đưa thanh kiếm mới của mình cho Oromis, nó nắm chặt tay trong khi ông tiên xem xét thanh gươm. "Rhunon đã chiến thắng chính mình", Oromis khẳng định. "Rất hiếm khi có một vũ khí nào, kiếm hoặc các loại vũ khí sắc bén khác, có thể được như thế này. Con thật may mắn khi được sử dụng lưỡi kiếm hoàn hảo này, Eragon". Cặp chân mày sắc nét của ông nhướng lên khoảng 1 inh khi ông đọc thấy cái tên khắc trên lưỡi kiếm. "Brisingr, một cái tên rất thích hợp cho thanh kiếm của một Kị sĩ Rồng". "Vâng", Eragon nói. "Nhưng vì một số nguyên nhân, mỗi khi con gọi tên nó thì lưỡi kiếm cứ thình lình rực cháy vào lúc nói...",nó ngập ngừng thay vì nói câu thần chú lửa -"cái đó dĩ nhiên là Brisingr trong Cổ ngữ" - nó nói, "bốc cháy". Chân mày của Oromis lại nhướng lên cao hơn nữa. "Thực sao? Vậy Rhunon đã giải thích hiện tượng kì bí này chưa?" Oromis hỏi đồng thời ông trả lại Brisingr cho Eragon. "Vâng, thưa Sư phụ", Eragon nói và sau đó nó thuật lại 2 giả thuyết của Rhunon. Ngay khi nó kết thúc, Oromis rì rầm: "Ta tự hỏi...", rồi cái nhìn của ông trượt khỏi Eragon hướng tới nơi chân trời xa xăm. Oromis chậm rãi lắc đầu, và đôi mắt xám của ông lại tập trung vào Eragon và Saphira. Khuôn mặt ông trở nên nghiêm nghị hơn. "Ta sợ rằng ta phải để lòng kiêu hãnh của ta nói cho con. Glaedr và ta không thể giúp con được, nhưng không, như con đã chỉ ra, Eragon, là chúng ta hoàn toàn vô dụng. Glaedr bị thương tật, còn chính ta thì suy yếu. Có thể nói là chẳng còn gì, và ta đã phải tự gọi mình là người "tàn mà không phế". Sự bất lực của chúng ta không thành vấn đề nếu kẻ thù chỉ là người. Ngay cả trong hoàn cảnh hiện nay, chúng ta cũng có thể giết chết 100 người thường, 100 hay 1000, cái đó chỉ là số nhỏ. Dù sao đi nữa, kẻ thù của ta là những địch thủ nguy hiểm nhất trên mảnh đất này mà ta luôn phải đương đầu. Qúa nhiều thứ ta không muốn thừa nhận, nhưng Glaedr và ta là những kẻ tàn phế, và nhiều khả năng chúng ta sẽ không thể sống sót khi đã tham gia vào trận chiến. Chúng ta đã sống rất lâu, đã phải chịu sự đè nặng của nỗi đau thế kỉ, nhưng hai con còn trẻ và tràn đầy hi vọng vào tương lai, và ta tin rằng sự can trường của các con sẽ đánh bại Galbatorix và đem lại cuộc sống tự do cho những người khác". Oromis thoáng nhìn Glaedr, và nét mặt ông tiên bỗng trở nên nghiêm trọng. "Từ đó, số mệnh giúp bảo đảm sự tồn tại của chúng ta, và như một sự phòng ngừa cho cái chết bất ngờ, Glaedr, với sự chúc phúc của ta, quyết định để...". "Ta đã quyết định", Glaedr nói, "đưa cho các con trái tim trong trái tim của ta, Saphira Vảy Sáng, Eragon-Khắc tinh của tà thần". Sự kinh ngạc của Saphira không ít hơn gì so với Eragon. Cùng nhau chúng nhìn chằm chằm vào con rồng vàng uy nghiêm cao vượt hơn hẳn chúng. Saphira nói, "Sư phụ, có thể thầy đã đề cao chúng con trên lời nói nhưng...Thầy có chắc rằng muốn giao trái tim của thầy cho chúng con?". "Ta chắc chắn", Glaedr nói và khẽ hạ cái đầu khổng lồ xuống cho đến khi đôi mắt rồng nhìn thẳng Eragon. "Với nhiều nguyên do, ta chắc chắn. Nếu con nắm giữ trái tim của ta, con sẽ có thể giao tiếp với Oromis và ta mà không khoảng cách nào đủ xa để ngăn trở, và ta có thể hỗ trợ con với sức mạnh của ta bất cứ khi nào con gặp khó khăn. Và nếu như Oromis và ta gục ngã trên chiến trường thì kiến thức và kinh nghiệm của chúng ta, cũng như sức mạnh của chúng ta sẽ được chuyển giao cho con. Trong thời gian dài ta đã cân nhắc quyết định của mình và ta tin chắc rằng nó đúng"."Nhưng nếu sư phụ Oromis chết", Eragon hạ giọng, "Thầy có thực sự muốn sống khi không có ông không, Và với một Eldunari?". Glaedr quay đầu lại, đôi mắt bao la nhìn thẳng vào Eragon. "Ta không hề mong muốn rời bỏ Oromis, nhưng dù cho bất kì điều gì xảy đến, ta sẽ tiếp tục làm tất cả những việc mà ta có thể để lật đổ Galbatorix từ ngai vàng của hắn. Đó là mục tiêu duy nhất của chúng ta, và cái chết sẽ không thể ngăn cản chúng ta theo đuổi nó. Ý nghĩ mất Saphira sẽ rất kinh khủng đối với con, Eragon, và đúng như vậy. Hơn nữa, Oromis và ta đã mất nhiều thế kỉ để hòa hợp giữa chúng ta và đó là sự thật dường như không thể tránh khỏi. Nếu chúng ta sống đủ lâu, kết quả tất yếu có thể xảy đến là một trong hai chúng ta sẽ chết. Đó không phải là một ý nghĩ hạnh phúc nhưng đó là sự thật. Như một qui luật vận động của thời gian". Thay đổi thái độ, Oromis nói: "Ta không thể giả vờ như ta đã không hề quan tâm tới nó, nhưng mục đích của cuộc sống là không làm cái chúng ta muốn nhưng cần cái mà chúng ta làm. Đó là cái mà định mệnh yêu cầu chúng ta". "Vì vậy giờ đây ta hỏi con", Glaedr nói, "Saphira Vảy Sáng và Eragon - Khắc tinh của tà thần, các con sẽ chấp nhận món quà của ta và làm tất cả để thừa kế nó chứ?". "Con chấp nhận", Saphira nói. "Con chấp nhận", Eragon đáp lời sau khi lưỡng lự một vài giây. Sau đó Glaedr quay đầu lại. Những bắp thịt và cơ bụng của anh rồng co lại, siết chặt trong vài giây, yết hầu của rồng vàng bắt đầu co giật như có thứ gì bị hóc trong đó. Mở rộng thế đứng, rồng vàng duỗi dài cổ, mọi đường gân trên cơ thể anh chàng căng cứng bên dưới lớp vảy lóng lánh. Cổ họng Glaedr uốn cong, giãn ra và giảm tốc cho tới khi kết thúc, anh rồng hạ thấp đầu xuống trước mặt Eragon, nóng, luồng khí cay xè phả ra từ cái dạ dày to lớn của anh ta. Eragon nhìn chếch sang bên và cố gắng không che miệng. Nó nhìn chằm chằm vào sâu trong miệng Glaedr, Eragon nhìn thấy cổ họng rồng co nhỏ lại một vài giây, và sau đó một vật ánh vàng lấp lánh xuất hiện giữa những nếp gấp của lưỡi. Một lát sau, một vật thể tròn đường kính khoảng bằng 1 feet trượt xuống trên cái lưỡi đỏ thắm của Glaedr và rơi nhanh ra khỏi miệng rồng, Eragon gần như bắt trượt nó. Tay nó nắm chặt lấy viên đá trơn tuột, nằm giữa vũng nước miếng là Eldunari, Eragon thở hổn hển và lảo đảo ngã lùi về phía sau, thình lình nó như cảm thấy mọi suy nghĩ và cảm xúc của Glaedr cũng như tất cả cảm giác trên cơ thể anh ta. Lượng thông tin ồ ạt trào ra như là sự kết thúc việc giao cảm giữa chúng. Eragon đã mong chờ nhiều hơn thế, nhưng nó bị sốc lúc nhận thấy mình đang nắm giữ toàn bộ tâm hồn của Glaedr giữa 2 bàn tay. Glaedr chùn bước, lắc nhẹ đầu, nét mặt anh rồng đau đớn như bị đâm, và nhanh chóng quay về bảo vệ ý nghĩ khỏi Eragon, mặc dù Eragon vẫn còn mơ hồ nhận thấy một vài dòng suy tưởng còn lại thoáng qua của sự chuyển đổi ý thức, cũng như muôn vàn cung bậc màu sắc trong cảm xúc của Glaedr. Eldunari tự nó giống như 1 viên ngọc hoàng kim khổng lồ.
Bề mặt của nó ấm áp và lấp lánh trăm ngàn cạnh sắc, phản chiếu vô vàn tia nắng nhảy múa, và đôi khi còn phát ra một vài tia sáng lấp lóe từ những khía cạnh chếch nghiêng. Trung tâm của Eldunari rực cháy một ngọn lửa chói sáng rực rỡ, giống như được phát ra từ một chiếc đèn lồng, ánh sáng tỏa ra đều đặn và chậm rãi như một phách nhạc hiền hòa dịu êm. Từ cái nhìn đầu tiên, nguồn sáng đã xuất hiện không hề biến đổi, nhưng một lúc sau khi Eragon nhìn kĩ thì nhiều chi tiết nó chưa thấy mới bắt đầu lộ ra: những xoáy lốc nhỏ và những dòng chảy xoắn ốc cuộn tròn hỗn độn theo nhiều hướng ngẫu nhiên như thật, một lớp màn bụi đen như mơ hồ chuyển động trong nó, sự xao động của những tia sáng lóe lên không lớn hơn cái đầu đinh ghim chói rực trong khoảnh khắc, rồi sau đó mờ dần trở lại vào bên trong mặt đá. Nó sống. "Đây", Oromis nói và xé một mảnh vải để bọc lấy viên ngọc trên tay Eragon. Để yên tâm, nó ngừng giao cảm với Glaedr và đặt Eldunari vào túi, tay nó cẩn thận không chạm vào viên ngọc. Vẫn còn một vài chấn động, Eragon nắm chặt viên Eldunari bọc vải trong túi nó và nó lạnh gáy khi biết rằng tay mình đang nắm lại quanh bản chất linh hồn của Glaedr; nó sợ cái mà có thể xảy đến với nó nếu nó cho phép trái tim trong trái tim vượt ra ngoài tầm kiểm soát của nó.
“Ta đã nghe nữ hoàng Islanzadí nói rằng Nasuada đang bao vây thành phố Feinster, và quân Varden đang rất cần sự giúp đỡ của con. "
“Chúng ta đã ở Ellesméra quá lâu rồi ."Saphira nói.
“Dĩ nhiên." Glaedr đáp lại, nhưng cần thiết phải như thế.
Không làm mất thời gian, Oromis nhảy lên chân trước còn lại của Glaedr và buộc yên."Khi chúng ta bay." Oromis gọi với xuống Eragon “chúng ta sẽ ôn lại tất cả những gì con đã học trong suốt thời gian đến đây lần này."
Eragon bước tới Saphira và cẩn thận trèo lên cổ cô ả, bọc trái tim của Glaedr bằng một miếng vải mềm và bỏ nó vào một cái túi vải trên yên một cách cẩn thận.Sau đó dngf dây đai thắt chặt chân của nó giống như Oromis vẫn làm.Phía sau nó có thể cảm thấy một luồng năng lượng đều phát ra từ Eldunarí.
Glaedr đi tới mỏm của vách núi dựng đứng Tel’naeír và mở đôi cánh khổng lồ ra.Đất đá rung lên khi Glaedr nhảy lên hướng tới những đám mây.Không khí lạnh là Glaedr rùng mình khi vẫy đôi cánh, thoát ra xa rừng cây xanh bạt ngàn.Eragon nắm chặt cái mấu phía trước nó khi Saphira tung mình lên đuổi theo, lao vút lên khoảng không rồi rơi xuống vài trăm feet sau cú bổ nhào trước khi cô ả bay tới bên cạnh Glaedr.
Glaedr tỏ ra là kẻ chỉ huy khi hai con rồng hướng về phía nam.Thi nhau bứt tốc độ, chẳng mấy chốc chúng đã vượt ra khỏi khu rừng.
Saphira rướn cổ và rống lên môt tiếng.Phía trước Glaedr cũng có phản ứng tương tự.Tiếng rống dữ tợn của chúng vang vọng khắp 1 vùng trời làm những chú chim phía dưới sợ hãi bay nháo nhác.
"Chờ ở đây nhé", Eragon vừa nói với Saphira vừa trượt khỏi lưng cô em rồng. Khi Eragon lại gần lão, Sloan dừng đẽo và dỏng tai nghe. "Cút ra ngoài", lão quát. Không biết làm thế nào để phản ứng lại, Eragon dừng bước và giữ im lặng. Bằng tất cả sức lực quai hàm, lão vặn xoắn thân gỗ đang cầm, sau đó cắm phập đầu con dao vào thân cây trước mặt và nói: "Nguyền rủa mày. Mày có thể để tao lại một mình với ngày tàn của tao vài giờ không? Tao không muốn nghe bất kì lời nào của mày, càng không bận tâm đến những gì mày hỏi tao, tao sẽ không bao giờ thay đổi suy nghĩ. Bây giờ thì cút đi. Tránh xa tao ra." Lòng thương hại và sự giận dữ cùng lúc khuấy đảo trong Eragon, nhưng đồng thời cũng tồn tại một ý thức đòi chuyển đổi cái nhìn với một người để hắn ta dần trưởng thành lên, và sự sợ hãi cùng với sự căm ghét tầm thường phải bị ném đi để tiếp nhận một cuộc đời. "Ông có thoải mái không?" Eragon nói bằng cổ ngữ, âm vang trong veo như ánh sáng, như một lời ca du dương. Sloan bật ra một tiếng gầm phẫn nộ:" Mày biết tao không hiểu miệng lưỡi của mày, và tao cũng không muốn phải học nó. Những từ ngữ rung lên trong tai tao dài hơn những gì chúng phải có. Nếu mày không nói ngôn ngữ của cuộc đua, thì sau đó không cần nói gì với tao." Bất chấp lời khẩn cầu của Sloan, Eragon vẫn không lặp lại câu hỏi bằng ngôn ngữ thông thường, nhưng cũng không bỏ đi. Với một lời chửi rủa, Sloan lại vót gậy. Hơn vài phút sau, với một giọng nói yếu ớt, Sloan nói: " Mày nói đúng, có nhiều thứ để làm với đôi tay và một khối óc minh mẫn. Đôi khi...Đôi khi tao gần như có thể quên đi những gì tao đã mất, nhưng kí ức luôn hiện về, và tao cảm thấy dường như tao đang bóp nghẹt trái tim mình...Tao sung sướng khi được mài sắc một con dao. Con dao của một người đàn ông phải luôn luôn sắc bén." Eragon nhìn lão hơn một phút, rồi sau đó nó đi đến nơi Saphira đang chờ. Dường như nó đang tự dứt mình ra khỏi nỗi buồn, nó nói:"Sloan hình như đã không thay đổi quá nhiều". Và Saphira đáp lại:"Anh không nên mong chờ ông ấy trở thành một người hoàn toàn khác trong một thời gian ngắn. Không, nhưng em hi vọng rằng ông ấy sẽ học được nhiều điều từ sự khôn ngoan ở đây, tại Ellesmera và có thể ông ấy sẽ ăn năn về tội lỗi của mình. Nếu ông ta không thừa nhận lỗi lầm, Eragon, không gì có thể ép buộc ông ấy. Trong vô vàn sự kiện, anh đã làm hết sức có thể cho ông ta. Còn bây giờ ông ấy đành phải đi tìm một con đường để hóa giải tất cả mọi thứ cho mình. Nếu không, ông ta sẽ chỉ tìm thấy sự thanh thản vĩnh viễn ở chốn âm ty." Từ căn nhà của lão Sloan, Saphira phóng lên trên rặng cây xung quanh, trực chỉ hướng bắc mà bay đến vách núi Tel'naeir, cố sức đập cánh mạnh nhất mà cô ấy có thể. Mặt trời lúc bình minh lóe sáng nơi chân trời, tỏa những tia nắng xuống mặt nước, trên những hàng cây tạo thành những vệt sáng kéo dài về phương tây giống như lá cờ đuôi nheo màu đỏ tía. Saphira tiếp tục bay theo hướng ngôi nhà gỗ thông của sư phụ Oromis, nơi mà người và Glaedr đang chờ. Eragon giật mình khi thấy Glaedr đang đeo một bộ yên giữa hai cánh, còn sư phụ Oromis thì mặc một bộ quần áo đi đường với áo choàng xanh lơ và xanh lá cây, cùng với áo giáp vàng chằng dây nối trên cánh tay. Ông cầm một cái khiên tạo hình kim cương buộc dây đeo theo hình thập tự giá, bên tay trái ông là cây trượng với một cái tay cầm cổ xưa, đeo quanh thắt lưng là dây lưng màu đồng treo thanh kiếm Naegling. Với một cơn gió mạnh quạt từ cánh cô nàng, Saphira đáp xuống trên bãi cỏ ba lá xanh. Cô ả thè lưỡi nếm không khí trong khi Eragon nhẹ nhàng trượt xuống mặt đất. "Có phải các sư phụ định bay cùng chúng con tới Varden?" Saphira hỏi. Chót đuôi của ả run lên vì kích động. "Chúng ta sẽ bay với các con đủ xa để đến vành đai của Du Weldenvarden, như con đường của chúng ta phải phân ra" ,Oromis nói. Thất vọng tràn trề, Eragon tiếp tục hỏi:" Rồi sư phụ sẽ trở về Ellesmera?". Oromis lắc đầu." Không, Eragon, sau đó chúng ta sẽ tiếp tục tiến đến thành phố Gil'ead." Saphira huýt gió kkinh ngạc, trong khi một cảm xúc len lỏi trong đầu Eragon. "Tại sao lại là Gil'ead?", nó hỏi một cách hoang mang. "Bởi vì Islanzadí và quân đội của bà đã hành quân đến đó từ Ceunon, và họ đang chuẩn bị vây thành", Glaedr nói. Thật bất thường, một ý nghĩ lướt qua chống lại sự sáng suốt của Eragon. "Nhưng anh và sư phụ Oromis có thể không để lộ tung tích trong lòng Đế quốc không?", Saphira hỏi. Oromis khép hờ đôi mắt trong giây lát, trông ông đầy sự cố gắng một cách bí ẩn. "Thời gian ẩn dật đã qua, Saphira. Glaedr và ta đã dạy cho hai con mọi thứ chúng ta có thể bằng cách vắn tắt nhất trong khi các con học từ chúng ta. Đó là cách giảng dạy ngắn nhất khi so sánh với những gì các con sẽ có thể nhận được từ một vị tiền bối, nhưng quy định ra sao về những sự kiện đang thúc giục chúng ta, chúng ta thật may mắn vì có thể dạy các con nhiều hơn những gì chúng ta đã làm. Dù sao Glaedr và ta đã thật sự mãn nguyện rằng các con giờ đây đã biết mọi thứ có thể giúp các con đánh bại Galbatorix. Từ đó, bởi vì dường như không chắc chắn rằng mỗi người trong các con sẽ có cơ hội để trở lại đây cho những chỉ dẫn xa hơn trước khi kết thúc cuộc chiến, và từ lúc đó chiến trường dường như đang ngang bằng ở thế giằng co, nên sẽ luôn luôn là những chỉ thị cho những con rồng và Kị sĩ của chúng, trong khi Galbatorix vẫn âm thầm làm nóng trận chiến, chúng ta đành phải quyết định rằng chúng ta không thể kéo dài những lí do để tiếp tục sống ẩn cư trong Du Weldenvarden. Đó là tối quan trọng khi chúng ta giúp đỡ Islanzadí và Varden chống lại Galbatorix còn hơn chúng ta lưu lại đây hưởng thụ cuộc sống nhàn rỗi thoải mái trong khi chờ một Kị sĩ và một con rồng khác tìm kiếm chúng ta." "Khi Galbatorix biết được chúng ta vẫn còn sống, nó sẽ làm sụp đổ lòng tin của hắn, và hắn sẽ không biết có còn những kị sĩ và những con rồng khác vẫn đang sống sót ngoài những cố gắng của hắn nhằm tiêu diệt họ hay không. Cũng như hiểu biết về sự tồn tại của chúng ta sẽ ủng hộ cho tinh thần của người lùn và Varden, đồng thời cũng chống lại hiệu quả nhiều bất lợi từ sự xuất hiện của Murtagh và Thorn ở Cánh đồng cháy có thể có trên những cương quyết của những chiến binh. Và nó có thể làm tăng nhanh số tân binh mà Nasuada thu nhận từ đế quốc." Eragon liếc nhìn thanh Naegling và nói:" Chắc chắn rồi, dù vậy, thưa sư phụ, người không nên mạo hiểm vào trận chiến này". "Tại sao không nên?", Oromis hơi nghiêng đầu tỏ vẻ thăm dò. Bởi lẽ nó không muốn làm cho Oromis và Glaedr phật lòng, nên Eragon không dám chắc phải trả lời như thế nào. Suy nghĩ hồi lâu, nó nói: "Tha lỗi cho con, thưa sư phụ, nhưng sư phụ sẽ chiến đấu ra sao khi người không thể niệm những câu thần chú đòi hỏi quá nhiều nội lực? Mà còn những cơn đau nào nữa mà người phải gánh chịu? Nếu như xung đột giữa trận đấu thì nó có thể chứng minh là gây nguy hại đến tính mạng của thầy". Oromis đáp lại:"Như con đã biết, với tình hình hiện nay, chỉ có sức mạnh đặc biệt mới quyết định phần thắng thuộc về ai khi 2 pháp sư đọ sức tay đôi. Ngay cả như vậy, ta cũng đã có tất cả sức mạnh ta cần tại đây, trong viên đá quí của thanh gươm Naegling". Và ông ấy khẽ chạm tay vào viên kim cương màu vàng kim trên chuôi kiếm. "Một trăm năm về trước, Glaedr và ta đã tích trữ một số lượng lớn nội lực dư thừa vào viên đá quí này, cũng giống như một số kị sĩ khác trữ năng lượng của mình vào ngọc thạch vậy, nó tăng thêm sau mỗi tuần, từ khi một số thần tiên của Ellesmera đến thăm ta tại đây và chuyển giao sức mạnh sống của họ vào viên kim cương để họ khỏi giết chết chính mình. Số năng lượng chứa đựng bên trong viên đá này cực kì khủng khiếp, Eragon ạ! Với nó, ta có thể dịch chuyển hoàn toàn cả một ngọn núi. Nó là một vật phẩm nhỏ, sau đó dựa vào Glaedr và chính nội lực của ta lấy từ thanh kiếm cùng với cây thương và cung tên, hay ngay cả từ việc quăng những viên đá cuội như 1 phương tiện để vây hãm. Như mong muốn của ta, ta đã gắn bó cả cuộc đời vào viên đá trong Naegling, vì vậy nó sẽ bảo vệ ta khỏi mọi hiểm nguy khi ta cạn kiệt công lực trên chiến trường. Vậy nên, như con thấy, Eragon, Glaedr và ta đã có quá nhiều trợ lực rồi". Bị thuyết phục, Eragon lắc đầu rồi lầm bầm, "Vâng, thưa sư phụ".
Oromis thể hiện một cử chỉ nhẹ nhàng làm dịu đi bầu không khí. "Ta cảm kích trước tấm lòng của con, Eragon, con đã đúng, chiến tranh luôn ẩn chứa hiểm nguy cận kề, và ngay cả một chiến binh cừ khôi nhất cũng có thể tìm thấy cái chết đang chờ đợi anh ta giữa sự điên cuồng rực lửa của chiến trường. Dù thế nào thì lí do của chúng ta cũng là điều xứng đáng. Nếu như Glaedr và ta có tử trận thì chúng ta cũng vui lòng, bởi vì bằng sự hi sinh chúng ta có thể giải thoát cho Alagaesia khỏi bóng tối từ đế chế bạo ngược của Galbatorix". "Nhưng nếu thầy chết", Eragon hạ giọng, "kể cả khi giết được Galbatorix và cứu thoát được trứng rồng cuối cùng, vậy thì ai sẽ huấn luyện con rồng và Kị sĩ đó". Eragon kinh ngạc khi Oromis mở rộng vòng tay ôm chầm lấy nó. "Nếu điều đó xảy đến", nói như một thần tiên, khuôn mặt ông trở nên nghiêm nghị, "thì trách nhiệm đó sẽ thuộc về con, Eragon, và con nữa, Saphira, hãy đào tạo Kị sĩ và rồng mới theo con đường mà chúng ta đã truyền dạy cho các con. Ah, đừng có nhìn ta nghiêm trọng thế, Eragon. Con sẽ không đơn độc đâu. Ta chắc rằng Islanzadi và Nasuada sẽ trở thành những cố vấn khôn ngoan nhất giúp cho con hoàn thành nhiệm vụ của chúng ta". Một cảm xúc lạ kì làm cho Eragon mơ hồ lo ngại. Nó đã đủ lớn để có thể được coi như một người đàn ông trưởng thành, nhưng chẳng bao giờ như thế, lúc này nó biết nó đang cảm thấy chưa sẵn sàng rời bỏ nơi đây. Hình như có vấn đề nằm ngoài dự tính của nó. Ngay từ đầu, Eragon đã biết rằng một ngày nào đó nó sẽ trở thành thế hệ tiền bối, và khi đó nó sẽ không chỉ là một người dẫn đường để dẫn dắt thế hệ kị sĩ tiếp theo. Cổ họng nó nghẹn đắng. Rời tay khỏi Eragon, Oromis khoát tay chỉ Hỏa Kiếm, rồi đặt thanh gươm vào tay nó và nói, "Toàn thể khu rừng đã rúng động khi con đánh thức cây Menoa, Saphira, và phân nửa thần tiên trong Ellesmera đã tìm gặp Glaedr và ta với lời thỉnh cầu cho phép họ giúp sức cho con. Hơn nữa, chúng ta đã phải can thiệp giúp nhân danh con với Gilderien Khôn Ngoan để ngăn không cho ông trừng phạt con vì đã sử dụng đến biện pháp mạnh". "Con sẽ không xin lỗi", Saphira nói. "Chúng con không còn thời gian để chờ cho một việc quá nhẹ nhàng". Oromis hơi nghiêng đầu. "Ta hiểu, và ta không phê bình con, Saphira. Ta chỉ muốn con nhận thấy hậu quả của việc con đã làm". Trong khi ông nói, Eragon đưa thanh kiếm mới của mình cho Oromis, nó nắm chặt tay trong khi ông tiên xem xét thanh gươm. "Rhunon đã chiến thắng chính mình", Oromis khẳng định. "Rất hiếm khi có một vũ khí nào, kiếm hoặc các loại vũ khí sắc bén khác, có thể được như thế này. Con thật may mắn khi được sử dụng lưỡi kiếm hoàn hảo này, Eragon". Cặp chân mày sắc nét của ông nhướng lên khoảng 1 inh khi ông đọc thấy cái tên khắc trên lưỡi kiếm. "Brisingr, một cái tên rất thích hợp cho thanh kiếm của một Kị sĩ Rồng". "Vâng", Eragon nói. "Nhưng vì một số nguyên nhân, mỗi khi con gọi tên nó thì lưỡi kiếm cứ thình lình rực cháy vào lúc nói...",nó ngập ngừng thay vì nói câu thần chú lửa -"cái đó dĩ nhiên là Brisingr trong Cổ ngữ" - nó nói, "bốc cháy". Chân mày của Oromis lại nhướng lên cao hơn nữa. "Thực sao? Vậy Rhunon đã giải thích hiện tượng kì bí này chưa?" Oromis hỏi đồng thời ông trả lại Brisingr cho Eragon. "Vâng, thưa Sư phụ", Eragon nói và sau đó nó thuật lại 2 giả thuyết của Rhunon. Ngay khi nó kết thúc, Oromis rì rầm: "Ta tự hỏi...", rồi cái nhìn của ông trượt khỏi Eragon hướng tới nơi chân trời xa xăm. Oromis chậm rãi lắc đầu, và đôi mắt xám của ông lại tập trung vào Eragon và Saphira. Khuôn mặt ông trở nên nghiêm nghị hơn. "Ta sợ rằng ta phải để lòng kiêu hãnh của ta nói cho con. Glaedr và ta không thể giúp con được, nhưng không, như con đã chỉ ra, Eragon, là chúng ta hoàn toàn vô dụng. Glaedr bị thương tật, còn chính ta thì suy yếu. Có thể nói là chẳng còn gì, và ta đã phải tự gọi mình là người "tàn mà không phế". Sự bất lực của chúng ta không thành vấn đề nếu kẻ thù chỉ là người. Ngay cả trong hoàn cảnh hiện nay, chúng ta cũng có thể giết chết 100 người thường, 100 hay 1000, cái đó chỉ là số nhỏ. Dù sao đi nữa, kẻ thù của ta là những địch thủ nguy hiểm nhất trên mảnh đất này mà ta luôn phải đương đầu. Qúa nhiều thứ ta không muốn thừa nhận, nhưng Glaedr và ta là những kẻ tàn phế, và nhiều khả năng chúng ta sẽ không thể sống sót khi đã tham gia vào trận chiến. Chúng ta đã sống rất lâu, đã phải chịu sự đè nặng của nỗi đau thế kỉ, nhưng hai con còn trẻ và tràn đầy hi vọng vào tương lai, và ta tin rằng sự can trường của các con sẽ đánh bại Galbatorix và đem lại cuộc sống tự do cho những người khác". Oromis thoáng nhìn Glaedr, và nét mặt ông tiên bỗng trở nên nghiêm trọng. "Từ đó, số mệnh giúp bảo đảm sự tồn tại của chúng ta, và như một sự phòng ngừa cho cái chết bất ngờ, Glaedr, với sự chúc phúc của ta, quyết định để...". "Ta đã quyết định", Glaedr nói, "đưa cho các con trái tim trong trái tim của ta, Saphira Vảy Sáng, Eragon-Khắc tinh của tà thần". Sự kinh ngạc của Saphira không ít hơn gì so với Eragon. Cùng nhau chúng nhìn chằm chằm vào con rồng vàng uy nghiêm cao vượt hơn hẳn chúng. Saphira nói, "Sư phụ, có thể thầy đã đề cao chúng con trên lời nói nhưng...Thầy có chắc rằng muốn giao trái tim của thầy cho chúng con?". "Ta chắc chắn", Glaedr nói và khẽ hạ cái đầu khổng lồ xuống cho đến khi đôi mắt rồng nhìn thẳng Eragon. "Với nhiều nguyên do, ta chắc chắn. Nếu con nắm giữ trái tim của ta, con sẽ có thể giao tiếp với Oromis và ta mà không khoảng cách nào đủ xa để ngăn trở, và ta có thể hỗ trợ con với sức mạnh của ta bất cứ khi nào con gặp khó khăn. Và nếu như Oromis và ta gục ngã trên chiến trường thì kiến thức và kinh nghiệm của chúng ta, cũng như sức mạnh của chúng ta sẽ được chuyển giao cho con. Trong thời gian dài ta đã cân nhắc quyết định của mình và ta tin chắc rằng nó đúng"."Nhưng nếu sư phụ Oromis chết", Eragon hạ giọng, "Thầy có thực sự muốn sống khi không có ông không, Và với một Eldunari?". Glaedr quay đầu lại, đôi mắt bao la nhìn thẳng vào Eragon. "Ta không hề mong muốn rời bỏ Oromis, nhưng dù cho bất kì điều gì xảy đến, ta sẽ tiếp tục làm tất cả những việc mà ta có thể để lật đổ Galbatorix từ ngai vàng của hắn. Đó là mục tiêu duy nhất của chúng ta, và cái chết sẽ không thể ngăn cản chúng ta theo đuổi nó. Ý nghĩ mất Saphira sẽ rất kinh khủng đối với con, Eragon, và đúng như vậy. Hơn nữa, Oromis và ta đã mất nhiều thế kỉ để hòa hợp giữa chúng ta và đó là sự thật dường như không thể tránh khỏi. Nếu chúng ta sống đủ lâu, kết quả tất yếu có thể xảy đến là một trong hai chúng ta sẽ chết. Đó không phải là một ý nghĩ hạnh phúc nhưng đó là sự thật. Như một qui luật vận động của thời gian". Thay đổi thái độ, Oromis nói: "Ta không thể giả vờ như ta đã không hề quan tâm tới nó, nhưng mục đích của cuộc sống là không làm cái chúng ta muốn nhưng cần cái mà chúng ta làm. Đó là cái mà định mệnh yêu cầu chúng ta". "Vì vậy giờ đây ta hỏi con", Glaedr nói, "Saphira Vảy Sáng và Eragon - Khắc tinh của tà thần, các con sẽ chấp nhận món quà của ta và làm tất cả để thừa kế nó chứ?". "Con chấp nhận", Saphira nói. "Con chấp nhận", Eragon đáp lời sau khi lưỡng lự một vài giây. Sau đó Glaedr quay đầu lại. Những bắp thịt và cơ bụng của anh rồng co lại, siết chặt trong vài giây, yết hầu của rồng vàng bắt đầu co giật như có thứ gì bị hóc trong đó. Mở rộng thế đứng, rồng vàng duỗi dài cổ, mọi đường gân trên cơ thể anh chàng căng cứng bên dưới lớp vảy lóng lánh. Cổ họng Glaedr uốn cong, giãn ra và giảm tốc cho tới khi kết thúc, anh rồng hạ thấp đầu xuống trước mặt Eragon, nóng, luồng khí cay xè phả ra từ cái dạ dày to lớn của anh ta. Eragon nhìn chếch sang bên và cố gắng không che miệng. Nó nhìn chằm chằm vào sâu trong miệng Glaedr, Eragon nhìn thấy cổ họng rồng co nhỏ lại một vài giây, và sau đó một vật ánh vàng lấp lánh xuất hiện giữa những nếp gấp của lưỡi. Một lát sau, một vật thể tròn đường kính khoảng bằng 1 feet trượt xuống trên cái lưỡi đỏ thắm của Glaedr và rơi nhanh ra khỏi miệng rồng, Eragon gần như bắt trượt nó. Tay nó nắm chặt lấy viên đá trơn tuột, nằm giữa vũng nước miếng là Eldunari, Eragon thở hổn hển và lảo đảo ngã lùi về phía sau, thình lình nó như cảm thấy mọi suy nghĩ và cảm xúc của Glaedr cũng như tất cả cảm giác trên cơ thể anh ta. Lượng thông tin ồ ạt trào ra như là sự kết thúc việc giao cảm giữa chúng. Eragon đã mong chờ nhiều hơn thế, nhưng nó bị sốc lúc nhận thấy mình đang nắm giữ toàn bộ tâm hồn của Glaedr giữa 2 bàn tay. Glaedr chùn bước, lắc nhẹ đầu, nét mặt anh rồng đau đớn như bị đâm, và nhanh chóng quay về bảo vệ ý nghĩ khỏi Eragon, mặc dù Eragon vẫn còn mơ hồ nhận thấy một vài dòng suy tưởng còn lại thoáng qua của sự chuyển đổi ý thức, cũng như muôn vàn cung bậc màu sắc trong cảm xúc của Glaedr. Eldunari tự nó giống như 1 viên ngọc hoàng kim khổng lồ.
Bề mặt của nó ấm áp và lấp lánh trăm ngàn cạnh sắc, phản chiếu vô vàn tia nắng nhảy múa, và đôi khi còn phát ra một vài tia sáng lấp lóe từ những khía cạnh chếch nghiêng. Trung tâm của Eldunari rực cháy một ngọn lửa chói sáng rực rỡ, giống như được phát ra từ một chiếc đèn lồng, ánh sáng tỏa ra đều đặn và chậm rãi như một phách nhạc hiền hòa dịu êm. Từ cái nhìn đầu tiên, nguồn sáng đã xuất hiện không hề biến đổi, nhưng một lúc sau khi Eragon nhìn kĩ thì nhiều chi tiết nó chưa thấy mới bắt đầu lộ ra: những xoáy lốc nhỏ và những dòng chảy xoắn ốc cuộn tròn hỗn độn theo nhiều hướng ngẫu nhiên như thật, một lớp màn bụi đen như mơ hồ chuyển động trong nó, sự xao động của những tia sáng lóe lên không lớn hơn cái đầu đinh ghim chói rực trong khoảnh khắc, rồi sau đó mờ dần trở lại vào bên trong mặt đá. Nó sống. "Đây", Oromis nói và xé một mảnh vải để bọc lấy viên ngọc trên tay Eragon. Để yên tâm, nó ngừng giao cảm với Glaedr và đặt Eldunari vào túi, tay nó cẩn thận không chạm vào viên ngọc. Vẫn còn một vài chấn động, Eragon nắm chặt viên Eldunari bọc vải trong túi nó và nó lạnh gáy khi biết rằng tay mình đang nắm lại quanh bản chất linh hồn của Glaedr; nó sợ cái mà có thể xảy đến với nó nếu nó cho phép trái tim trong trái tim vượt ra ngoài tầm kiểm soát của nó.
“Ta đã nghe nữ hoàng Islanzadí nói rằng Nasuada đang bao vây thành phố Feinster, và quân Varden đang rất cần sự giúp đỡ của con. "
“Chúng ta đã ở Ellesméra quá lâu rồi ."Saphira nói.
“Dĩ nhiên." Glaedr đáp lại, nhưng cần thiết phải như thế.
Không làm mất thời gian, Oromis nhảy lên chân trước còn lại của Glaedr và buộc yên."Khi chúng ta bay." Oromis gọi với xuống Eragon “chúng ta sẽ ôn lại tất cả những gì con đã học trong suốt thời gian đến đây lần này."
Eragon bước tới Saphira và cẩn thận trèo lên cổ cô ả, bọc trái tim của Glaedr bằng một miếng vải mềm và bỏ nó vào một cái túi vải trên yên một cách cẩn thận.Sau đó dngf dây đai thắt chặt chân của nó giống như Oromis vẫn làm.Phía sau nó có thể cảm thấy một luồng năng lượng đều phát ra từ Eldunarí.
Glaedr đi tới mỏm của vách núi dựng đứng Tel’naeír và mở đôi cánh khổng lồ ra.Đất đá rung lên khi Glaedr nhảy lên hướng tới những đám mây.Không khí lạnh là Glaedr rùng mình khi vẫy đôi cánh, thoát ra xa rừng cây xanh bạt ngàn.Eragon nắm chặt cái mấu phía trước nó khi Saphira tung mình lên đuổi theo, lao vút lên khoảng không rồi rơi xuống vài trăm feet sau cú bổ nhào trước khi cô ả bay tới bên cạnh Glaedr.
Glaedr tỏ ra là kẻ chỉ huy khi hai con rồng hướng về phía nam.Thi nhau bứt tốc độ, chẳng mấy chốc chúng đã vượt ra khỏi khu rừng.
Saphira rướn cổ và rống lên môt tiếng.Phía trước Glaedr cũng có phản ứng tương tự.Tiếng rống dữ tợn của chúng vang vọng khắp 1 vùng trời làm những chú chim phía dưới sợ hãi bay nháo nhác.
Tác giả :
Christopher Paolini