Ép Yêu 100 Ngày
Chương 164: Đọc lại nguyên văn một lần (4)
Hắn rõ ràng bị cô hỏi đến nỗi không tìm được đường lui, lại muốn cứu vãn mặt mũi của mình, liền hùng hổ đặt giương nanh múa vuốt trên người cô, giống như muốn phanh thây băm vằm cô, hắn là muốn trừng phạt cô, nhưng khi dục vọng che mất lý trí của hắn, hắn lại bắt đầu trở nên dịu dàng nhẹ nhàng, mãi đến cuối cùng hắn giống như mất hồn vậy, hoàn toàn vùi lấp mình trong thân thể mềm mại của cô.
.......
Cuối cùng tất cả cũng kết thúc, mà Cố Dư Sinh cũng không nhận ra được, lần này hắn cũng không giống như lần trước, không rút ra mà ở trên người cô nặng nề thở hổn hển.
Cô ở dưới thân hắn, kiều diễm ấm áp, khiến não hắn choáng váng, qua một lúc lâu, hắn cũng không muốn rút ra khỏi nơi ấm áp ngọt ngào kia.
Mặt hắn chôn trong cổ cô, cơ thể thơm ngọt của cô pha thêm mùi của hắn, mùi hương này không ngừng xộc vào mũi hắn, khiến hắn mê muội không muốn rút ra, hắn không kìm lòng được ngẩng đầu, nhìn mặt cô.
Cô nhắm mắt lại, trên mặt đều là mồ hôi, có thể vì ban đầu hắn xông vào quá mạnh bạo, cô vô cùng đau đớn, cắn môi dưới đến nỗi rướm máu.
Cố Dư Sinh nhíu nhíu mày, não còn chưa kịp suy nghĩ, hắn đã dùng tay đang để bên tai cô nhẹ nhàng di đến môi dưới của cô.
Tần Chỉ Ái cảm nhận được cử động của hắn, dù đã mệt mỏi hết sức nhưng cô vẫn nhắc mí mắt lên.
Tầm mắt của cô chạm vào tầm mắt của hắn, Cố Dư Sinh giật mình, vừa giơ tay lên còn chưa đi tới môi cô đã rơi xuống mặt cô.
Tần Chỉ Ái nhìn hắn một chút, liền dời tầm mắt, cô chuyển động trước, muốn tránh khỏi người dưới của hắn, nhưng thân thể bị hành hạ quá nhiều, cô cũng không còn một chút sức lực nào, cuối cùng cũng chỉ giãy dụa hai lần, liền ngừng lại, cô lần nữa quay đầu lại nhìn hắn, ngữ khí thanh đạm: “Tôi muốn vào nhà vệ sinh, được không?
Lời nói của cô làm cho Cố Dư Sinh hoàn toàn tỉnh táo lại.
Hắn vốn có một vệt nhu tình mang theo vẻ say mê trên mặt, nhưng đột nhiên vì câu nói này mà biến mất không còn, hắn hé mắt nhìn cô, đột nhiên nắm lấy cằm của cô, nâng mặt cô lên: “Tôi nói cho cô biết, đừng quên cô chính là người mặt dày mày dạn vào nhà này, gắn lên mình cái mác Cố thiếu phu nhân, cô đi tìm người khác giúp, chính là làm mất mặt tôi!"
Nói xong, hắn từ từ rút ra khỏi cô, lúc nhặt quần áo mặc lên người, hắn bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, quay lại ném cho Tần Chỉ Ái một câu: “Cô tự làm mình xấu hổ thì được, nhưng đừng khiến tôi cũng mất mặt theo cô!"
Lúc Cố Dư Sinh bắt đầu nói, Tần Chỉ Ái đã rũ mi mắt xuống.
Lông mi của cô vừa dài lại vừa dày, sau khi trang điểm lại giống như cây quạt nhỏ, che hết toàn bộ đôi mắt của cô.
Cô vẫn cho rằng mình đã quen với những lời nói vô tình của Cố Dư Sinh nhưng khi nghe được những lời này, cô vẫn không khống chế được bản thân mình run rẩy.
.......
Cuối cùng tất cả cũng kết thúc, mà Cố Dư Sinh cũng không nhận ra được, lần này hắn cũng không giống như lần trước, không rút ra mà ở trên người cô nặng nề thở hổn hển.
Cô ở dưới thân hắn, kiều diễm ấm áp, khiến não hắn choáng váng, qua một lúc lâu, hắn cũng không muốn rút ra khỏi nơi ấm áp ngọt ngào kia.
Mặt hắn chôn trong cổ cô, cơ thể thơm ngọt của cô pha thêm mùi của hắn, mùi hương này không ngừng xộc vào mũi hắn, khiến hắn mê muội không muốn rút ra, hắn không kìm lòng được ngẩng đầu, nhìn mặt cô.
Cô nhắm mắt lại, trên mặt đều là mồ hôi, có thể vì ban đầu hắn xông vào quá mạnh bạo, cô vô cùng đau đớn, cắn môi dưới đến nỗi rướm máu.
Cố Dư Sinh nhíu nhíu mày, não còn chưa kịp suy nghĩ, hắn đã dùng tay đang để bên tai cô nhẹ nhàng di đến môi dưới của cô.
Tần Chỉ Ái cảm nhận được cử động của hắn, dù đã mệt mỏi hết sức nhưng cô vẫn nhắc mí mắt lên.
Tầm mắt của cô chạm vào tầm mắt của hắn, Cố Dư Sinh giật mình, vừa giơ tay lên còn chưa đi tới môi cô đã rơi xuống mặt cô.
Tần Chỉ Ái nhìn hắn một chút, liền dời tầm mắt, cô chuyển động trước, muốn tránh khỏi người dưới của hắn, nhưng thân thể bị hành hạ quá nhiều, cô cũng không còn một chút sức lực nào, cuối cùng cũng chỉ giãy dụa hai lần, liền ngừng lại, cô lần nữa quay đầu lại nhìn hắn, ngữ khí thanh đạm: “Tôi muốn vào nhà vệ sinh, được không?
Lời nói của cô làm cho Cố Dư Sinh hoàn toàn tỉnh táo lại.
Hắn vốn có một vệt nhu tình mang theo vẻ say mê trên mặt, nhưng đột nhiên vì câu nói này mà biến mất không còn, hắn hé mắt nhìn cô, đột nhiên nắm lấy cằm của cô, nâng mặt cô lên: “Tôi nói cho cô biết, đừng quên cô chính là người mặt dày mày dạn vào nhà này, gắn lên mình cái mác Cố thiếu phu nhân, cô đi tìm người khác giúp, chính là làm mất mặt tôi!"
Nói xong, hắn từ từ rút ra khỏi cô, lúc nhặt quần áo mặc lên người, hắn bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, quay lại ném cho Tần Chỉ Ái một câu: “Cô tự làm mình xấu hổ thì được, nhưng đừng khiến tôi cũng mất mặt theo cô!"
Lúc Cố Dư Sinh bắt đầu nói, Tần Chỉ Ái đã rũ mi mắt xuống.
Lông mi của cô vừa dài lại vừa dày, sau khi trang điểm lại giống như cây quạt nhỏ, che hết toàn bộ đôi mắt của cô.
Cô vẫn cho rằng mình đã quen với những lời nói vô tình của Cố Dư Sinh nhưng khi nghe được những lời này, cô vẫn không khống chế được bản thân mình run rẩy.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ