Ép Gả Vợ Hiền
Chương 18: Ao nước trong
Liêu Ngọc Phượng là bạn thân của Tôn Dịch Thần – mẹ đẻ Hứa Lương Thần. Hai người đều sống ở nhà giàu làm quan. Nhà họ Tôn làm quan nhiều đời, nhà họ Liêu cũng là phú thương. Thuở nhỏ là đôi bạn thân đi đâu cũng có nhau, sau này khi theo học ở St.Maria, Tôn Dịch Thần theo lời cha mẹ hứa hôn với nhà họ Hứa môn đăng hộ đối. Liêu Ngọc Phượng lại để ý bạn học của anh hai Liêu Vân Đài ở đại học St.Johan – Giang Chính Vũ.
Bà Liêu không đồng ý với lựa chọn của con gái, nói: “Giang Chính Vũ là con của mục sư, gia cảnh nghèo khó. Ngọc Phượng gả cho cậu ta sẽ phải chịu khổ."
Liêu Ngọc Phượng rất kiên quyết quyết đoán: “Xuất thân không là gì, nghèo khó cũng không phải không thể thay đổi, quan trọng là nhân phẩm và tài hoa."
Cuối cùng, ông bà Liêu vẫn không nỡ để con gái khổ đành chấp nhận cuộc hôn nhân này.
Sau tân hôn, Liêu Ngọc Phượng cùng chồng vừa đạt được học bổng du học đến Havard. Vợ chồng son, trải qua tuần trăng mật trên con tàu đi qua Thái Bình Dương.
Giang Chính Vũ là người chăm chỉ, không chỉ đứng đầu tất cả các bộ môn ở Havard, môn ngôn ngữ học tiếng Đức cũng thuận lợi đạt được học vị thạc sĩ. Đôi vợ chồng trẻ cùng học, cùng đi làm, đồng cam cộng khổ, giống như anh em. Lúc kinh tế khó khăn, thậm chí còn dựa vào tiền Liêu Ngọc Phượng bán trang sức duy trì cuộc sống.
Giang Chính Vũ tuổi trẻ tuấn tú, thành tích học tập xuất sắc, rất nhiều cô gái để ý anh. Nhưng suốt cả đời, Giang Chính Vũ luôn ngay thẳng. Sắc đẹp trước mặt, cũng chỉ thưởng thức, tuyệt không bước qua Lôi Trì nửa bước. Vợ chồng trẻ ở Mỹ tuy rằng vất vả nhưng tình cảm vô cùng tốt.
Kết hôn sáu năm, Liêu Ngọc Phượng mới dám mang thai. Bởi vì kinh tế eo hẹp, bọn họ không thể không quyết định về nước sinh con.
Lúc ấy, Giang Chính Vũ đang chuẩn bị tham gia cuộc thi tiến sĩ. Hôm thi vấn đáp cuối cùng, Giang Chính Vũ chạy từ phòng giáo sư này sang phòng giáo sư khác, luân phiên biện hộ. Liêu Ngọc Phượng mang bụng lớn nhất quyết chờ ở bên ngoài.
Chờ chồng đi ra, Liêu Ngọc Phượng hỏi: “Thế nào?"
Giang Chính Vũ cười: “Pass!"
Cô kích động ôm chồng ở trên đường cái, tặng anh một cái hôn, hai người khởi hành trở về Yến Châu.
Sáu năm đã là cảnh còn người mất. Liêu Ngọc Phượng trở lại Yến Châu mới biết được, bạn tốt Tôn Dịch Thần sau khi lấy chồng sinh hai đứa con gái, chồng là kẻ ăn chơi trác táng, chọi gà đấu chó không làm việc đàng hoàng. Tôn Dịch Thần đau buồn bất đắc dĩ triền miên trên giường bệnh.
Sau đấy Liêu Ngọc Phượng về Yến Châu sinh con trai độc nhất Giang Cánh Vu. Năm sau, Tôn Dịch Thần sinh hạ con gái thứ ba Giai Thần rồi ‘ngọc vẫn hương tiêu’. Trước khi qua đời, bà cầm tay bạn tốt, khóc không ra nước mắt hối hận đã gả nhầm người. Liêu Ngọc Phượng khóc lớn một hồi, từ nay về sau coi ba chị em mồ côi như con ruột, lúc nào cũng quan tâm chăm sóc.
Lúc này, tiến sĩ Giang Chính Vũ du học Mỹ đã là nhân vật nổi danh trong giới văn học ở Thượng Hải. Không chỉ dạy ở đại học, còn là đối tượng được rất nhiều tạp chí và sở nghiên cứu chào đón. Ở trong căn nhà lớn trên đường Mérimée.
Trong dinh thự nhà họ Giang, cỏ cây bốn mùa xa, ba mươi mấy cây đại thụ, đất trống trồng cà chua, rau cần, bí đỏ linh tinh. Thuê đầu bếp, bảo mẫu, hầu gái, Liêu Ngọc Phượng thành phu nhân tiến sĩ xa hoa. Hứa Lương Thần lớn hơn Giang Cánh Vu không đến hai tuổi, thuở nhỏ yếu ớt nhiều bệnh, Liêu Ngọc Phượng liền đưa cô về nhà, hai đứa bé một trai một gái thân thiết từ nhỏ.
Bởi vì mẹ mất sớm, Hứa Lương Thần và chị, em ba bị đưa đến nhà ngoại tổ mẫu, ấn tượng về cha mẹ ruột cũng không sâu sắc, nhưng cô lại rất để ý vợ chồng nhà họ Giang. Hoặc nên nói, trong tâm hồn non nớt của cô yêu thích và ngưỡng mộ gia đình hạnh phúc ấm áp như nhà họ Giang.
Dì Liêu thích nói chuyện gia đình, thích nhớ lại quá khứ kiểm điểm cuộc sống, mà tiến sĩ Giang biểu hiện niềm vui với phu nhân bằng cách ngồi trên ghế dựa, không đọc sách báo, hút thuốc, không nói gì chỉ lẳng lặng nghe phu nhân nói chuyện; Nếu phu nhân tức giận, cũng không nói một câu, duy trì im lặng; Nếu cãi nhau, liền cãi nhau thôi. Tiến sĩ Giang nói tuyệt chiêu của mình là: Người chồng tốt chính là khi phu nhân thích mình cũng thích theo; Khi phu nhân tức giận, không cần tức giận cùng.
Dì Liêu sinh con xong thân hình đẫy đà, rất kiêng kị người khác nói bà béo, thích nhất người ta ca ngợi cái mũi cao thẳng của mình; Cho nên mỗi khi phu nhân không vui, tiến sĩ Giang phùng liền nói đùa, véo cái mũi của bà, phu nhân liền chuyển giận sang vui.
Tiến sĩ Giang rất săn sóc phu nhân, cũng không hề khó chịu với việc thích ăn diện trang điểm của phụ nữ. Biết Liêu Ngọc Phượng chú ý giày dép, mỗi lần đi qua tiệm giày, luôn cổ vũ phu nhân đi vào chọn mua, còn mình đưa đứa nhỏ đi giết thời gian.
Lương Thần nhớ rõ trước đây ngồi ở trên đùi dượng Giang, từng nghe ông và dì Liêu nói chuyện phiếm: “Chỉ có ký ức vui vẻ trong đau khổ, mới là ký ức ngọt ngào nhất."— Cho dù không có tiền xem phim, cũng có thể đi thư viện mượn một chồng sách về, hai người dưới một ngọn đèn, đối diện nhau đọc sách cả đêm cũng đã thấy vô cùng vui vẻ. Nghèo không phải là “Khổ", ở bên dì Liêu, ông chưa bao giờ cảm thấy khổ; Thế tục nói “Vợ chồng nghèo hèn trăm sự bi thương", hoàn toàn phụ thuộc vào sự tiếp thu của cá nhân.
Trưởng thành, biết chuyện, Hứa Lương Thần liền yêu thích và ngưỡng mộ hôn nhân của dì Liêu và dượng, bình thản lại sâu sắc, thế đời vẫn có tình. Mẹ gả vào đại gia tộc, môn đăng hộ đối, lại đau khổ chết sớm. Hào môn như Phủ Đại Soái, đại thiếu như Đoàn Dịch Kiệt, trong lòng cô khó có thể nhận và bài xích.
Thái Phượng Kỳ bảo Tiểu Viên mời Giang Cánh Vu lên tầng. Hứa Lương Thần ngẩng đầu, liếc mắt một cái cô liền có cảm giác “không thể tin nổi". Chàng trai đi vào dáng người cao ngất, anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, xinh đẹp tao nhã mà nội liễm.
“Không hổ là ‘Tuấn diện ngọc lang quân’ nổi danh Thượng hải, đại danh Giang thiếu gia quả là như sấm bên tai."
Thái Phượng Kỳ cười khen: “Nghe nói Giang thiếu gia không chỉ có học vấn tinh thông, còn yêu thích cưỡi ngựa, giỏi thư pháp, biết làm thơ. Em hai, đây chính là một trong Tam công tử nổi danh Yến Châu gần đây đấy."
Không biết là do gia đình giáo dục hay là nhân tố di truyền, Giang Cánh Vu thuở nhỏ đã thông minh, đi học liên tục nhảy lớp. Hứa Lương Thần mới vừa vào học viện St. Maria không lâu, anh liền lấy thành tích nổi trội xuất sắc được đại học Cambridge đặc biệt chọn vào. Sau đó đạt được học vị thạc sĩ vật lý học của trường đại học tổng hợp kỹ thuật Dresden, nhậm chức ở tập đoàn công nghiệp quân sự Krupp nổi tiếng nhất nước Đức. Mặc dù còn trẻ cũng đã là chuyên gia có tiếng trong quân giới. Quân Chính phủ phía Nam thành lập, sắp xếp chuyên gia đi Đức mời anh trở về, là cảnh trưởng công nghiệp quân sự tuổi trẻ đầy hứa hẹn.
“Tôn phu nhân, mẹ," Giang Cánh Vu lễ phép chào hỏi Thái Phượng Kỳ, quay đầu nhìn Hứa Lương Thần.
Lúc trước mình nhân ngày nghỉ cùng mẫu thân về nhà cũ ở Tương Nam, bởi vì loạn binh không thể trở về kịp, dự định ra đón thuyền đổ bể, trở lại Yến Châu lại nghe được tin đồn của cô và Đoàn đại thiếu, vừa lo lắng vừa bất an. Bây giờ cuối cùng người cũng đã ở trước mặt!
Giang Cánh Vu chỉ cảm thấy trong lòng kích động, sau đó là hoảng hốt.
Khuôn mặt kia càng thêm thanh lệ xinh đẹp, đặc biệt là ánh mắt kia, lấp lánh lộng lẫy, đúng là ao nước trong khắc trong lòng mình nhớ mãi không quên……
Bà Liêu không đồng ý với lựa chọn của con gái, nói: “Giang Chính Vũ là con của mục sư, gia cảnh nghèo khó. Ngọc Phượng gả cho cậu ta sẽ phải chịu khổ."
Liêu Ngọc Phượng rất kiên quyết quyết đoán: “Xuất thân không là gì, nghèo khó cũng không phải không thể thay đổi, quan trọng là nhân phẩm và tài hoa."
Cuối cùng, ông bà Liêu vẫn không nỡ để con gái khổ đành chấp nhận cuộc hôn nhân này.
Sau tân hôn, Liêu Ngọc Phượng cùng chồng vừa đạt được học bổng du học đến Havard. Vợ chồng son, trải qua tuần trăng mật trên con tàu đi qua Thái Bình Dương.
Giang Chính Vũ là người chăm chỉ, không chỉ đứng đầu tất cả các bộ môn ở Havard, môn ngôn ngữ học tiếng Đức cũng thuận lợi đạt được học vị thạc sĩ. Đôi vợ chồng trẻ cùng học, cùng đi làm, đồng cam cộng khổ, giống như anh em. Lúc kinh tế khó khăn, thậm chí còn dựa vào tiền Liêu Ngọc Phượng bán trang sức duy trì cuộc sống.
Giang Chính Vũ tuổi trẻ tuấn tú, thành tích học tập xuất sắc, rất nhiều cô gái để ý anh. Nhưng suốt cả đời, Giang Chính Vũ luôn ngay thẳng. Sắc đẹp trước mặt, cũng chỉ thưởng thức, tuyệt không bước qua Lôi Trì nửa bước. Vợ chồng trẻ ở Mỹ tuy rằng vất vả nhưng tình cảm vô cùng tốt.
Kết hôn sáu năm, Liêu Ngọc Phượng mới dám mang thai. Bởi vì kinh tế eo hẹp, bọn họ không thể không quyết định về nước sinh con.
Lúc ấy, Giang Chính Vũ đang chuẩn bị tham gia cuộc thi tiến sĩ. Hôm thi vấn đáp cuối cùng, Giang Chính Vũ chạy từ phòng giáo sư này sang phòng giáo sư khác, luân phiên biện hộ. Liêu Ngọc Phượng mang bụng lớn nhất quyết chờ ở bên ngoài.
Chờ chồng đi ra, Liêu Ngọc Phượng hỏi: “Thế nào?"
Giang Chính Vũ cười: “Pass!"
Cô kích động ôm chồng ở trên đường cái, tặng anh một cái hôn, hai người khởi hành trở về Yến Châu.
Sáu năm đã là cảnh còn người mất. Liêu Ngọc Phượng trở lại Yến Châu mới biết được, bạn tốt Tôn Dịch Thần sau khi lấy chồng sinh hai đứa con gái, chồng là kẻ ăn chơi trác táng, chọi gà đấu chó không làm việc đàng hoàng. Tôn Dịch Thần đau buồn bất đắc dĩ triền miên trên giường bệnh.
Sau đấy Liêu Ngọc Phượng về Yến Châu sinh con trai độc nhất Giang Cánh Vu. Năm sau, Tôn Dịch Thần sinh hạ con gái thứ ba Giai Thần rồi ‘ngọc vẫn hương tiêu’. Trước khi qua đời, bà cầm tay bạn tốt, khóc không ra nước mắt hối hận đã gả nhầm người. Liêu Ngọc Phượng khóc lớn một hồi, từ nay về sau coi ba chị em mồ côi như con ruột, lúc nào cũng quan tâm chăm sóc.
Lúc này, tiến sĩ Giang Chính Vũ du học Mỹ đã là nhân vật nổi danh trong giới văn học ở Thượng Hải. Không chỉ dạy ở đại học, còn là đối tượng được rất nhiều tạp chí và sở nghiên cứu chào đón. Ở trong căn nhà lớn trên đường Mérimée.
Trong dinh thự nhà họ Giang, cỏ cây bốn mùa xa, ba mươi mấy cây đại thụ, đất trống trồng cà chua, rau cần, bí đỏ linh tinh. Thuê đầu bếp, bảo mẫu, hầu gái, Liêu Ngọc Phượng thành phu nhân tiến sĩ xa hoa. Hứa Lương Thần lớn hơn Giang Cánh Vu không đến hai tuổi, thuở nhỏ yếu ớt nhiều bệnh, Liêu Ngọc Phượng liền đưa cô về nhà, hai đứa bé một trai một gái thân thiết từ nhỏ.
Bởi vì mẹ mất sớm, Hứa Lương Thần và chị, em ba bị đưa đến nhà ngoại tổ mẫu, ấn tượng về cha mẹ ruột cũng không sâu sắc, nhưng cô lại rất để ý vợ chồng nhà họ Giang. Hoặc nên nói, trong tâm hồn non nớt của cô yêu thích và ngưỡng mộ gia đình hạnh phúc ấm áp như nhà họ Giang.
Dì Liêu thích nói chuyện gia đình, thích nhớ lại quá khứ kiểm điểm cuộc sống, mà tiến sĩ Giang biểu hiện niềm vui với phu nhân bằng cách ngồi trên ghế dựa, không đọc sách báo, hút thuốc, không nói gì chỉ lẳng lặng nghe phu nhân nói chuyện; Nếu phu nhân tức giận, cũng không nói một câu, duy trì im lặng; Nếu cãi nhau, liền cãi nhau thôi. Tiến sĩ Giang nói tuyệt chiêu của mình là: Người chồng tốt chính là khi phu nhân thích mình cũng thích theo; Khi phu nhân tức giận, không cần tức giận cùng.
Dì Liêu sinh con xong thân hình đẫy đà, rất kiêng kị người khác nói bà béo, thích nhất người ta ca ngợi cái mũi cao thẳng của mình; Cho nên mỗi khi phu nhân không vui, tiến sĩ Giang phùng liền nói đùa, véo cái mũi của bà, phu nhân liền chuyển giận sang vui.
Tiến sĩ Giang rất săn sóc phu nhân, cũng không hề khó chịu với việc thích ăn diện trang điểm của phụ nữ. Biết Liêu Ngọc Phượng chú ý giày dép, mỗi lần đi qua tiệm giày, luôn cổ vũ phu nhân đi vào chọn mua, còn mình đưa đứa nhỏ đi giết thời gian.
Lương Thần nhớ rõ trước đây ngồi ở trên đùi dượng Giang, từng nghe ông và dì Liêu nói chuyện phiếm: “Chỉ có ký ức vui vẻ trong đau khổ, mới là ký ức ngọt ngào nhất."— Cho dù không có tiền xem phim, cũng có thể đi thư viện mượn một chồng sách về, hai người dưới một ngọn đèn, đối diện nhau đọc sách cả đêm cũng đã thấy vô cùng vui vẻ. Nghèo không phải là “Khổ", ở bên dì Liêu, ông chưa bao giờ cảm thấy khổ; Thế tục nói “Vợ chồng nghèo hèn trăm sự bi thương", hoàn toàn phụ thuộc vào sự tiếp thu của cá nhân.
Trưởng thành, biết chuyện, Hứa Lương Thần liền yêu thích và ngưỡng mộ hôn nhân của dì Liêu và dượng, bình thản lại sâu sắc, thế đời vẫn có tình. Mẹ gả vào đại gia tộc, môn đăng hộ đối, lại đau khổ chết sớm. Hào môn như Phủ Đại Soái, đại thiếu như Đoàn Dịch Kiệt, trong lòng cô khó có thể nhận và bài xích.
Thái Phượng Kỳ bảo Tiểu Viên mời Giang Cánh Vu lên tầng. Hứa Lương Thần ngẩng đầu, liếc mắt một cái cô liền có cảm giác “không thể tin nổi". Chàng trai đi vào dáng người cao ngất, anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, xinh đẹp tao nhã mà nội liễm.
“Không hổ là ‘Tuấn diện ngọc lang quân’ nổi danh Thượng hải, đại danh Giang thiếu gia quả là như sấm bên tai."
Thái Phượng Kỳ cười khen: “Nghe nói Giang thiếu gia không chỉ có học vấn tinh thông, còn yêu thích cưỡi ngựa, giỏi thư pháp, biết làm thơ. Em hai, đây chính là một trong Tam công tử nổi danh Yến Châu gần đây đấy."
Không biết là do gia đình giáo dục hay là nhân tố di truyền, Giang Cánh Vu thuở nhỏ đã thông minh, đi học liên tục nhảy lớp. Hứa Lương Thần mới vừa vào học viện St. Maria không lâu, anh liền lấy thành tích nổi trội xuất sắc được đại học Cambridge đặc biệt chọn vào. Sau đó đạt được học vị thạc sĩ vật lý học của trường đại học tổng hợp kỹ thuật Dresden, nhậm chức ở tập đoàn công nghiệp quân sự Krupp nổi tiếng nhất nước Đức. Mặc dù còn trẻ cũng đã là chuyên gia có tiếng trong quân giới. Quân Chính phủ phía Nam thành lập, sắp xếp chuyên gia đi Đức mời anh trở về, là cảnh trưởng công nghiệp quân sự tuổi trẻ đầy hứa hẹn.
“Tôn phu nhân, mẹ," Giang Cánh Vu lễ phép chào hỏi Thái Phượng Kỳ, quay đầu nhìn Hứa Lương Thần.
Lúc trước mình nhân ngày nghỉ cùng mẫu thân về nhà cũ ở Tương Nam, bởi vì loạn binh không thể trở về kịp, dự định ra đón thuyền đổ bể, trở lại Yến Châu lại nghe được tin đồn của cô và Đoàn đại thiếu, vừa lo lắng vừa bất an. Bây giờ cuối cùng người cũng đã ở trước mặt!
Giang Cánh Vu chỉ cảm thấy trong lòng kích động, sau đó là hoảng hốt.
Khuôn mặt kia càng thêm thanh lệ xinh đẹp, đặc biệt là ánh mắt kia, lấp lánh lộng lẫy, đúng là ao nước trong khắc trong lòng mình nhớ mãi không quên……
Tác giả :
Bạch Nhãn Lang Quân