Em Yêu, Gặp Nhau Trên Giường Nhé!
Chương 2-2
Giờ phút này tim cô đập rộn lên, trong mộng bị kinh sợ cộng thêm tình huống ngày hôm qua vô tình gặp được, còn kinh khủng hơn ở trong mộng, đại não liền trống rỗng không biết nên nghĩ cái gì. Nếu như vậy, cô cũng không suy nghĩ nhiều, miễn cưỡng lấy một cái áo ngủ mới ra, chạy đến phòng tắm để tắm.
Không muốn trở về quê hương lại đến thành phố cô và Hứa Tri Hằng học đại học, rốt cuộc là vì công việc hay là vẫn mang theo mong đợi?
Đến tột cùng sâu trong nội tâm còn có lý do gì không thể nói, cô không có tâm tình nghiên cứu kỹ, giống như dinendian.lơqid]on một đêm kia, giữa hai người triền miên là tình đầu ý hợp, hay là hoang đường sau khi say rượu, cô không muốn suy nghĩ nhiều cũng không dám suy nghĩ nhiều.
Có một số việc vốn rất đơn giản, vừa nghĩ liền phức tạp, cho nên Quý Thư Nhan cũng có suy nghĩ lùi bước, thôi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, trải qua ba năm, cô cũng không tin mình không được một ngày dễ dàng đối mặt với Hứa Tri Hằng, đứng ở một vị trí ngang nhau.
Tắm rửa, mặc một bộáo ngủ rộng lùng thùng, đi vào trong phòng bếp nhỏ rót một chén cà phê.
Loại cà phê là cô chọn lựa từ trong cửa hàng độc quyền, mùi vị bình thường, uống không quá giống mùi vị cà phê mà mẹ tỉ mỉ xay ra, cũng mất hết hào hứng, tùy tiện uống vài ngụm đã để xuống, đi tới bên cửa sổ, vén rèm cửa sổ rủ xuống đất lên, nhìn nam nam nữ nữ đi tới đi lui trong khu, trên mặt lộ ra nụ cười buồn bã mất mác.
Cô nghĩ, hôm nay mình nên làm cái gì đây? Tiếp tục gửi lý lịch, nhưng trước đó gửi lý lịch đến công ty Hằng Viễn còn chưa nhận được bất kỳ phản hồi nào nên không có động lực; tìm d d l q d Tống Cẩn Huyên chơi, cô ấy phải làm việc; mình đi ra ngoài mò mẫm đi dạo, sợ lại gặp phải người không muốn gặp.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn yên lặng đợi ở trong phòng là bảo đảm nhất, nếu buổi chiều không có gì ngoài ý muốn thì có thể ra ngoài vận động một chút, dù sao cũng không đến nỗi xui xẻo gặp lại anh như vậy.
Nhưng, lần này, dự đoán không tốt của Quý Thư Nhan lại được chứng thực một lần nữa.
Sự thật chứng minh, nếu như một người cố ý quên một số chuyện, đó cũng là có thể làm được, giống như Quý Thư Nhan ép buộc mình không nghĩ đến Hứa Tri Hằng nữa, cũng không tiếp tục suy nghĩ thêm.
Nhưng thú vị là, có lúc người ta càng sợ cái gì lại càng gặp phải cái đó, giống như có người chọc ghẹo mình trong bóng tối, làm cho người ta muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.
Trở lại thành phố này không bao lâu, người biết số điện thoại di động mới của Quý Thư Nhan cũng chỉ có Tống Cẩn Huyên, cho nên lúc chuông điện thoại di động trên tủ đầu giường vang lên, cô gần như không thèm suy nghĩ, thấy một số xa lạ cũng không hề do dự đè xuống phím nhận, nhẹ nhàng nói một tiếng Hello ra khỏi miệng.
Kỳ quái là, người bên đầu kia điện thoại không trả lời ngay, chỉ có tiếng hít thở nhàn nhạt truyền tới.
"Hello, Tiểu Huyên, là cậu sao?" Đối phương gọi điện thoại nhưng không nói lời nào, cố ý hù dọa đối phương, đây là trò chơi mà trước kia Tống Cẩn Huyên, Quý Thư Nhan thường chơi, vào lúc này không nghe được người kia nói chuyện liền nghĩ đến trò chơi này, nụ cười sâu trên mặt Quý Thư Nhan làm hiện ra hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt, lại cố ý làm ra vẻ khiếp sợ, "Cậu là ai nha, người ta rất sợ!"
Lại một hồi trầm mặc, ngay khi Quý Thư Nhan sắp muốn cúp điện thoại, một tiếng cười khẽ truyền tới, là một giọng đàn ông trong trẻo, trong âm thanh không che giấu được vui vẻ, anh nói: "Nhan Nhan, buổi sáng tốt lành."
Ầm, Quý Thư Nhan cứng lại, sau đó nghĩ đến vừa rồi mình mới cợt nhã, trên mặt lập tức hiện đầy đỏ ửng, gương mặt nóng lên, sau đó cúp điện thoại với khí thế sét đánh không kịp che tai, vứt qua một bên, giống như điện thoại cầm trong tay của mình chính là một yêu quái ăn thịt người.
Hứa Tri Hằng, là Hứa Tri Hằng, nếu như vừa rồi còn có thể lừa gạt mình tối hôm qua gặp mặt là một giấc mộng, như vậy hiện tại cô cũng không tìm được lý do cho qua lòng hốt hoảng lo lắng của mình nữa.
Ngón tay run rẩy hai cái, Quý Thư Nhan phát hiện mình chính là một người hoàn toàn thất bại, mặc dù trong lòng an ủi mình bằng mọi cách, nhưng sự thật không cho phép lừa gạt, cô không có dũng khí đối mặt với Hứa Tri Hằng, nghĩ đến tên của người đàn ông này, nghe được âm thanh của anh đều sẽ mất khống chế.
Đây cũng không phải là ý niệm mạnh mẽ có thể khống chế, giống như trình độ nguy hiểm của người đàn ông này, hiển nhiên đã khắc ở sâu trong trí nhớ, xua đi không được.
Hiện tại đáng sợ nhất, cô lại cúp điện thoại của người này!
Từ nhỏ lớn lên cùng nhau, để Quý Thư Nhan biết Hứa Tri Hằng là một người đàn ông kiêu ngạo, chưa bao giờ cho phép người khác có chút phản kháng nào đối với lời của anh, huống chi chuyện cúp điện thoại như vậy.
Cho nên cảm giác đầu tiên sau khi cô bình tĩnh chính là lại gặp xui xẻo rồi, không biết anh sẽ nghĩ ra biện pháp gì giày vò mình, nói không chừng tiếp theo sẽ gọi điện thoại tới âm trầm uy hiếp cô, để cho cô vắt hết óc tới chuộc tội.
Liên tưởng ra hình ảnh quá kinh khủng, Quý Thư Nhan nơm nớp lo sợ chờ điện thoại đòi mạng gọi tới lần nữa, cô gần như nghĩ xong phải giải thích thế nào.
Nhưng, cuối cùng điện thoại cũng không vang lên nữa, trong phòng vẫn yên lặng, giống như mục đích lqd người đàn ông bá đạo gọi cú điện thoại này tới chỉ là muốn nói một câu buổi sáng tốt lành, sau đó, cái gì cũng không có.
Sau khi ngồi yên ở trên ghế sofa mấy giờ, điện thoại vẫn không có động tĩnh, cuối cùng Quý Thư Nhan cũng yên lòng, cảm thấy tránh được một kiếp, nhưng trải qua một hồi sợ hãi như thế, rất nhiều thứ vốn không muốn nhớ lại đều chen chúc bò ra ngoài từ trong óc.
Ngày hôm qua, rốt cuộc là sao cô lại đụng phải Hứa Tri Hằng đây?
Ở trên đường gặp phải người đàn ông tương tự, sau đó cùng Tống Cẩn Huyên đến Thời gian ngày xưa, dùng bữa cười nói, sau đó Hứa Tri Hằng đột nhiên xuất hiện, sau đó nữa. . . . . . Chuyện cũng có chút hỗn loạn, không phải là cảnh tượng lúc đó hỗn loạn, chính là tâm Quý Thư Nhan rối bời.
Trên thực tế, tình cảnh ngày hôm qua gặp lại vô cùng hài hòa.
Nếu đi tới thành phố này, hai nhà còn là hàng xóm, Quý Thư Nhan đã dự định sẽ gặp lại Hứa Tri Hằng, nhưng cô không ngờ đột nhiên như thế, cho nên nhìn thấy anh cười nói an nhàn ngồi ở bên cạnh mình thì trong lòng liền hoảng hốt, còn có chút hoang mang.
Ở trong trí nhớ của cô, Hứa Tri Hằng là một người đàn ông có chút kích động, tính khí không tốt lại nhỏ mọn, luôn trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau đối với cô.
Cho nên Quý Thư Nhan từng nghĩ lúc hai người gặp lại, anh nhất định sẽ lỗ mũi không phải là lỗ mũi, mặt không phải là mặt mà quở trách mình một phen.
Em ra khỏi nước một chuyến mà sao vẫn còn bộ dạng không có tiền đồ như vậy? Ai, nước ngoài không dễ giả mạo, lúc đầu anh cũng đã nói em chỉ có thể ở bên cạnh anh, có anh bảo bọc suốt đời, không ai dám ức hiếp em. . . . . .
Còn không tin? Không phải bây giờ hối hận mới trở về ư, có muốn anh cho em mượn bả vai dựa vào khóc hay không? Mặc dù em khóc lên bộ mặt nước mũi, nước mắt, khó coi hơn người phụ nữ bình thường, anh cũng nhịn, ai bảo ngay cả thời điểm em mặc tã anh cũng đã thấy.
Em còn nhớ hay không , khi đó em xấu xí đến mức thiên lý bất dung, sao anh còn bảo vệ em nhiều năm như vậy. . . . . . Ai u, còn dám trừng anh, có phải không phục hay không, con nhóc xấu xa.
Nhưng nếu như cô thật sự khóc, tên khốn kia sẽ lập tức lúng túng, tay chân luống cuống cho mình một cái ôm, sức lực lớn đến nỗi có thể siết cô gần chết, sau đó bàn tay vỗ vỗ bả vai cô không nhẹ không nặng, giọng nói ồm ồm như con vịt, đừng khóc, thật ra thì, cũng không xấu xí như thế.
A, đúng rồi, hiện tại giọng nói của Hứa Tri Hằng không khó nghe, biến thành người đàn ông thành thục ưu nhã, không giống như thời kỳ vỡ giọng, nói chuyện ông ông, giống như con vịt.
Nghĩ tới đây, Quý Thư Nhan liền có chút không thể khống chế được mà liên tưởng đến một số hình ảnh ban nãy, tưởng tượng ngày hôm qua nhìn thấy người đàn ông tuấn lãng ôm mình ở trong lòng an ủi, lập tức đỏ mặt, nhưng đợi cô vừa nghĩ đến người này là oan gia của mình, nhịp tim vừa tăng nhanh, lập tức đã tỉnh lại.
Cô đang làm cái gì, không lo lắng tiếp đó Hứa Tri Hằng có thể xuất hiện lần nữa không, lại tưởng tượng hình ảnh ôm ấp, cô nhất định điên rồi.
Mặt như đưa đám xoa xoa đầu, Quý Thư Nhan ép buộc mình không được suy nghĩ lung tung đến hình ảnh ảo tưởng vừa rồi nữa, mặc dù lúc cô đang ở nước Pháp cũng nằm mơ được hình ảnh kia mấy trăm lần, nhưng dù sao thực tế và ảo tưởng cũng không phù hợp, cô nghĩ nhiều lần hơn nữa cũng vô dụng.
Sở dĩ Quý Thư Nhan lại thất bại như vậy, là bởi vì tình huống ngày hôm qua có chút không giống.
Gặp lại sau ba năm ly biệt, nếu như tình cảnh giống cô nghĩ, phát giận hoặc là cười lạnh, cô đều sẽ cảm thấy bình thường, bởi vì đó là Hứa Tri Hằng.
Nhưng trên thực tế, Hứa Tri Hằng lại không hề đi lên trước cho mình một cái ôm đầy ấm áp, cũng không nói thẳng lúc trước em ra đi không từ biệt chọc tới anh, nhanh chóng nghĩ biện pháp lấy lòng anh, nếu không sẽ bị chết rất thảm.
Anh chỉ cười nhạt đi tới, thẳng thắn mà nói, nụ cười dịu dàng, không giống như Hứa Tri Hằng bại hoại cùng nhau lớn lên từ nhỏ đó, giống như là một người bạn hiền lành gặp lại tri kỷ.
Nếu như đây là Hứa Tri Hằng bày mưu kế, như vậy chúc mừng anh thành công.
Bởi vì Quý Thư Nhan mê muội, suy nghĩ vô số loại khả năng sau khi gặp lại, nhưng tuyệt đối không phải là lạnh nhạt trước mắt, đối mặt với mình ra đi không từ biệt sau đó lại đột nhiên xuất hiện, anh cười nói tự nhiên nói một câu đã lâu không gặp như vậy, lập tức khiến cho cô có loại cảm giác choáng váng không hiểu.
Cho nên sau đó ở trong lúc nói chuyện, cô vẫn chóng mặt, nói cuộc sống của mình ở nước ngoài, sau đó nói tới nơi làm việc thử là công ty Hằng Viễn và tính toán sau này, còn có một chút lộn xộn. . . . . .
Lúc ấy đầu óc trống rỗng, cả người đều ở trạng thái nói xằng nói bậy, giờ phút này cô hoàn toàn không nhớ nổi mình nói lung tung cái gì, chỉ nhớ rõ cuối cùng Tiểu Huyên nói mệt mỏi dinendian.lơqid]on muốn về nhà, sau đó Hứa Tri Hằng nói muốn gọi xe giúp các cô, cô từ chối, người đàn ông kia vui vẻ ra mặt rồi đưa họ đi ra khỏi quán cà phê, cũng không khiêm nhường nữa, không hề có một chút lưu luyến nào mà ngồi tắc xi rời đi.
Tất cả đều vượt ra khỏi tưởng tượng, đứng ở ven đường nhìn xe càng ngày càng xa, Quý Thư Nhan có chút may mắn Hứa Tri Hằng không dây dưa nhiều, nhưng trong lòng lại mơ hồ cảm thấy mất mác.
Ở trên đường trở về cùng Tống Cẩn Huyên, hai người cũng có chút không yên lòng, trở về chỗ ở lại nằm xuống ngủ, cho tới bây giờ. . . . . . Cô tỉnh lại, nhận được điện thoại Hứa Tri Hằng nói buổi sáng tốt lành, sau đó ngồi ngẩn người.
"Ông trời, phiền chết rồi!" Nghĩ tới một ngày một đêm hỗn loạn, Quý Thư Nhan ngã trên giường, cánh tay mảnh khảnh đấm lên giường, rối rắm kêu thành tiếng.
Mặc dù tâm tình bởi vì Hứa Tri Hằng đột nhiên xuất hiện mà trở nên không giải thích được, nhưng đến buổi chiều, Quý Thư Nhan vẫn miễn cưỡng chỉnh sửa lại tâm tình của mình, đi ra bên ngoài vận động.
Không muốn trở về quê hương lại đến thành phố cô và Hứa Tri Hằng học đại học, rốt cuộc là vì công việc hay là vẫn mang theo mong đợi?
Đến tột cùng sâu trong nội tâm còn có lý do gì không thể nói, cô không có tâm tình nghiên cứu kỹ, giống như dinendian.lơqid]on một đêm kia, giữa hai người triền miên là tình đầu ý hợp, hay là hoang đường sau khi say rượu, cô không muốn suy nghĩ nhiều cũng không dám suy nghĩ nhiều.
Có một số việc vốn rất đơn giản, vừa nghĩ liền phức tạp, cho nên Quý Thư Nhan cũng có suy nghĩ lùi bước, thôi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, trải qua ba năm, cô cũng không tin mình không được một ngày dễ dàng đối mặt với Hứa Tri Hằng, đứng ở một vị trí ngang nhau.
Tắm rửa, mặc một bộáo ngủ rộng lùng thùng, đi vào trong phòng bếp nhỏ rót một chén cà phê.
Loại cà phê là cô chọn lựa từ trong cửa hàng độc quyền, mùi vị bình thường, uống không quá giống mùi vị cà phê mà mẹ tỉ mỉ xay ra, cũng mất hết hào hứng, tùy tiện uống vài ngụm đã để xuống, đi tới bên cửa sổ, vén rèm cửa sổ rủ xuống đất lên, nhìn nam nam nữ nữ đi tới đi lui trong khu, trên mặt lộ ra nụ cười buồn bã mất mác.
Cô nghĩ, hôm nay mình nên làm cái gì đây? Tiếp tục gửi lý lịch, nhưng trước đó gửi lý lịch đến công ty Hằng Viễn còn chưa nhận được bất kỳ phản hồi nào nên không có động lực; tìm d d l q d Tống Cẩn Huyên chơi, cô ấy phải làm việc; mình đi ra ngoài mò mẫm đi dạo, sợ lại gặp phải người không muốn gặp.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn yên lặng đợi ở trong phòng là bảo đảm nhất, nếu buổi chiều không có gì ngoài ý muốn thì có thể ra ngoài vận động một chút, dù sao cũng không đến nỗi xui xẻo gặp lại anh như vậy.
Nhưng, lần này, dự đoán không tốt của Quý Thư Nhan lại được chứng thực một lần nữa.
Sự thật chứng minh, nếu như một người cố ý quên một số chuyện, đó cũng là có thể làm được, giống như Quý Thư Nhan ép buộc mình không nghĩ đến Hứa Tri Hằng nữa, cũng không tiếp tục suy nghĩ thêm.
Nhưng thú vị là, có lúc người ta càng sợ cái gì lại càng gặp phải cái đó, giống như có người chọc ghẹo mình trong bóng tối, làm cho người ta muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.
Trở lại thành phố này không bao lâu, người biết số điện thoại di động mới của Quý Thư Nhan cũng chỉ có Tống Cẩn Huyên, cho nên lúc chuông điện thoại di động trên tủ đầu giường vang lên, cô gần như không thèm suy nghĩ, thấy một số xa lạ cũng không hề do dự đè xuống phím nhận, nhẹ nhàng nói một tiếng Hello ra khỏi miệng.
Kỳ quái là, người bên đầu kia điện thoại không trả lời ngay, chỉ có tiếng hít thở nhàn nhạt truyền tới.
"Hello, Tiểu Huyên, là cậu sao?" Đối phương gọi điện thoại nhưng không nói lời nào, cố ý hù dọa đối phương, đây là trò chơi mà trước kia Tống Cẩn Huyên, Quý Thư Nhan thường chơi, vào lúc này không nghe được người kia nói chuyện liền nghĩ đến trò chơi này, nụ cười sâu trên mặt Quý Thư Nhan làm hiện ra hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt, lại cố ý làm ra vẻ khiếp sợ, "Cậu là ai nha, người ta rất sợ!"
Lại một hồi trầm mặc, ngay khi Quý Thư Nhan sắp muốn cúp điện thoại, một tiếng cười khẽ truyền tới, là một giọng đàn ông trong trẻo, trong âm thanh không che giấu được vui vẻ, anh nói: "Nhan Nhan, buổi sáng tốt lành."
Ầm, Quý Thư Nhan cứng lại, sau đó nghĩ đến vừa rồi mình mới cợt nhã, trên mặt lập tức hiện đầy đỏ ửng, gương mặt nóng lên, sau đó cúp điện thoại với khí thế sét đánh không kịp che tai, vứt qua một bên, giống như điện thoại cầm trong tay của mình chính là một yêu quái ăn thịt người.
Hứa Tri Hằng, là Hứa Tri Hằng, nếu như vừa rồi còn có thể lừa gạt mình tối hôm qua gặp mặt là một giấc mộng, như vậy hiện tại cô cũng không tìm được lý do cho qua lòng hốt hoảng lo lắng của mình nữa.
Ngón tay run rẩy hai cái, Quý Thư Nhan phát hiện mình chính là một người hoàn toàn thất bại, mặc dù trong lòng an ủi mình bằng mọi cách, nhưng sự thật không cho phép lừa gạt, cô không có dũng khí đối mặt với Hứa Tri Hằng, nghĩ đến tên của người đàn ông này, nghe được âm thanh của anh đều sẽ mất khống chế.
Đây cũng không phải là ý niệm mạnh mẽ có thể khống chế, giống như trình độ nguy hiểm của người đàn ông này, hiển nhiên đã khắc ở sâu trong trí nhớ, xua đi không được.
Hiện tại đáng sợ nhất, cô lại cúp điện thoại của người này!
Từ nhỏ lớn lên cùng nhau, để Quý Thư Nhan biết Hứa Tri Hằng là một người đàn ông kiêu ngạo, chưa bao giờ cho phép người khác có chút phản kháng nào đối với lời của anh, huống chi chuyện cúp điện thoại như vậy.
Cho nên cảm giác đầu tiên sau khi cô bình tĩnh chính là lại gặp xui xẻo rồi, không biết anh sẽ nghĩ ra biện pháp gì giày vò mình, nói không chừng tiếp theo sẽ gọi điện thoại tới âm trầm uy hiếp cô, để cho cô vắt hết óc tới chuộc tội.
Liên tưởng ra hình ảnh quá kinh khủng, Quý Thư Nhan nơm nớp lo sợ chờ điện thoại đòi mạng gọi tới lần nữa, cô gần như nghĩ xong phải giải thích thế nào.
Nhưng, cuối cùng điện thoại cũng không vang lên nữa, trong phòng vẫn yên lặng, giống như mục đích lqd người đàn ông bá đạo gọi cú điện thoại này tới chỉ là muốn nói một câu buổi sáng tốt lành, sau đó, cái gì cũng không có.
Sau khi ngồi yên ở trên ghế sofa mấy giờ, điện thoại vẫn không có động tĩnh, cuối cùng Quý Thư Nhan cũng yên lòng, cảm thấy tránh được một kiếp, nhưng trải qua một hồi sợ hãi như thế, rất nhiều thứ vốn không muốn nhớ lại đều chen chúc bò ra ngoài từ trong óc.
Ngày hôm qua, rốt cuộc là sao cô lại đụng phải Hứa Tri Hằng đây?
Ở trên đường gặp phải người đàn ông tương tự, sau đó cùng Tống Cẩn Huyên đến Thời gian ngày xưa, dùng bữa cười nói, sau đó Hứa Tri Hằng đột nhiên xuất hiện, sau đó nữa. . . . . . Chuyện cũng có chút hỗn loạn, không phải là cảnh tượng lúc đó hỗn loạn, chính là tâm Quý Thư Nhan rối bời.
Trên thực tế, tình cảnh ngày hôm qua gặp lại vô cùng hài hòa.
Nếu đi tới thành phố này, hai nhà còn là hàng xóm, Quý Thư Nhan đã dự định sẽ gặp lại Hứa Tri Hằng, nhưng cô không ngờ đột nhiên như thế, cho nên nhìn thấy anh cười nói an nhàn ngồi ở bên cạnh mình thì trong lòng liền hoảng hốt, còn có chút hoang mang.
Ở trong trí nhớ của cô, Hứa Tri Hằng là một người đàn ông có chút kích động, tính khí không tốt lại nhỏ mọn, luôn trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau đối với cô.
Cho nên Quý Thư Nhan từng nghĩ lúc hai người gặp lại, anh nhất định sẽ lỗ mũi không phải là lỗ mũi, mặt không phải là mặt mà quở trách mình một phen.
Em ra khỏi nước một chuyến mà sao vẫn còn bộ dạng không có tiền đồ như vậy? Ai, nước ngoài không dễ giả mạo, lúc đầu anh cũng đã nói em chỉ có thể ở bên cạnh anh, có anh bảo bọc suốt đời, không ai dám ức hiếp em. . . . . .
Còn không tin? Không phải bây giờ hối hận mới trở về ư, có muốn anh cho em mượn bả vai dựa vào khóc hay không? Mặc dù em khóc lên bộ mặt nước mũi, nước mắt, khó coi hơn người phụ nữ bình thường, anh cũng nhịn, ai bảo ngay cả thời điểm em mặc tã anh cũng đã thấy.
Em còn nhớ hay không , khi đó em xấu xí đến mức thiên lý bất dung, sao anh còn bảo vệ em nhiều năm như vậy. . . . . . Ai u, còn dám trừng anh, có phải không phục hay không, con nhóc xấu xa.
Nhưng nếu như cô thật sự khóc, tên khốn kia sẽ lập tức lúng túng, tay chân luống cuống cho mình một cái ôm, sức lực lớn đến nỗi có thể siết cô gần chết, sau đó bàn tay vỗ vỗ bả vai cô không nhẹ không nặng, giọng nói ồm ồm như con vịt, đừng khóc, thật ra thì, cũng không xấu xí như thế.
A, đúng rồi, hiện tại giọng nói của Hứa Tri Hằng không khó nghe, biến thành người đàn ông thành thục ưu nhã, không giống như thời kỳ vỡ giọng, nói chuyện ông ông, giống như con vịt.
Nghĩ tới đây, Quý Thư Nhan liền có chút không thể khống chế được mà liên tưởng đến một số hình ảnh ban nãy, tưởng tượng ngày hôm qua nhìn thấy người đàn ông tuấn lãng ôm mình ở trong lòng an ủi, lập tức đỏ mặt, nhưng đợi cô vừa nghĩ đến người này là oan gia của mình, nhịp tim vừa tăng nhanh, lập tức đã tỉnh lại.
Cô đang làm cái gì, không lo lắng tiếp đó Hứa Tri Hằng có thể xuất hiện lần nữa không, lại tưởng tượng hình ảnh ôm ấp, cô nhất định điên rồi.
Mặt như đưa đám xoa xoa đầu, Quý Thư Nhan ép buộc mình không được suy nghĩ lung tung đến hình ảnh ảo tưởng vừa rồi nữa, mặc dù lúc cô đang ở nước Pháp cũng nằm mơ được hình ảnh kia mấy trăm lần, nhưng dù sao thực tế và ảo tưởng cũng không phù hợp, cô nghĩ nhiều lần hơn nữa cũng vô dụng.
Sở dĩ Quý Thư Nhan lại thất bại như vậy, là bởi vì tình huống ngày hôm qua có chút không giống.
Gặp lại sau ba năm ly biệt, nếu như tình cảnh giống cô nghĩ, phát giận hoặc là cười lạnh, cô đều sẽ cảm thấy bình thường, bởi vì đó là Hứa Tri Hằng.
Nhưng trên thực tế, Hứa Tri Hằng lại không hề đi lên trước cho mình một cái ôm đầy ấm áp, cũng không nói thẳng lúc trước em ra đi không từ biệt chọc tới anh, nhanh chóng nghĩ biện pháp lấy lòng anh, nếu không sẽ bị chết rất thảm.
Anh chỉ cười nhạt đi tới, thẳng thắn mà nói, nụ cười dịu dàng, không giống như Hứa Tri Hằng bại hoại cùng nhau lớn lên từ nhỏ đó, giống như là một người bạn hiền lành gặp lại tri kỷ.
Nếu như đây là Hứa Tri Hằng bày mưu kế, như vậy chúc mừng anh thành công.
Bởi vì Quý Thư Nhan mê muội, suy nghĩ vô số loại khả năng sau khi gặp lại, nhưng tuyệt đối không phải là lạnh nhạt trước mắt, đối mặt với mình ra đi không từ biệt sau đó lại đột nhiên xuất hiện, anh cười nói tự nhiên nói một câu đã lâu không gặp như vậy, lập tức khiến cho cô có loại cảm giác choáng váng không hiểu.
Cho nên sau đó ở trong lúc nói chuyện, cô vẫn chóng mặt, nói cuộc sống của mình ở nước ngoài, sau đó nói tới nơi làm việc thử là công ty Hằng Viễn và tính toán sau này, còn có một chút lộn xộn. . . . . .
Lúc ấy đầu óc trống rỗng, cả người đều ở trạng thái nói xằng nói bậy, giờ phút này cô hoàn toàn không nhớ nổi mình nói lung tung cái gì, chỉ nhớ rõ cuối cùng Tiểu Huyên nói mệt mỏi dinendian.lơqid]on muốn về nhà, sau đó Hứa Tri Hằng nói muốn gọi xe giúp các cô, cô từ chối, người đàn ông kia vui vẻ ra mặt rồi đưa họ đi ra khỏi quán cà phê, cũng không khiêm nhường nữa, không hề có một chút lưu luyến nào mà ngồi tắc xi rời đi.
Tất cả đều vượt ra khỏi tưởng tượng, đứng ở ven đường nhìn xe càng ngày càng xa, Quý Thư Nhan có chút may mắn Hứa Tri Hằng không dây dưa nhiều, nhưng trong lòng lại mơ hồ cảm thấy mất mác.
Ở trên đường trở về cùng Tống Cẩn Huyên, hai người cũng có chút không yên lòng, trở về chỗ ở lại nằm xuống ngủ, cho tới bây giờ. . . . . . Cô tỉnh lại, nhận được điện thoại Hứa Tri Hằng nói buổi sáng tốt lành, sau đó ngồi ngẩn người.
"Ông trời, phiền chết rồi!" Nghĩ tới một ngày một đêm hỗn loạn, Quý Thư Nhan ngã trên giường, cánh tay mảnh khảnh đấm lên giường, rối rắm kêu thành tiếng.
Mặc dù tâm tình bởi vì Hứa Tri Hằng đột nhiên xuất hiện mà trở nên không giải thích được, nhưng đến buổi chiều, Quý Thư Nhan vẫn miễn cưỡng chỉnh sửa lại tâm tình của mình, đi ra bên ngoài vận động.
Tác giả :
Thanh Vi