Em Yêu Anh, Thần Chết!
Chương 92: Tiệc (tiếp theo)
Trời đang nắng đẹp. Chiếc xe chui vào hầm. Không gian một màn tối đen đáng sợ. Hơi mờ mờ bám vào lớp kính tạo ra làn khói dày cộm. Chắc có lẽ bên ngoài nhiệt độ đang hạ thấp.
Đi ra ngoài thì đã là một chốn phồn hoa ma mị vô cùng. Sắc đỏ trắng đen hòa quyện hiện lên tác phẩm mê đắm lòng người. Hay nói cách khác là như màu máu, màu linh hồn, màu chết chóc điên cuồng cuống lấy nhau, bắt bẻ nhau. Chiếc xe đen chạy nhanh vào trong đi ngang qua sân ngoài đã có vài trăm chiếc đậu. Đương nhiên là thấy chiếc xe đen này ai cũng hớt hải cùng vô số ánh nhìn ghen tỵ thán phục hiện rõ trên mặt. Bọn họ thừa biết xe này là của ai.
Hai chàng trai cao to bước tới mở cửa xe đỡ Ngọc và Thu Huyền xuống, đưa vào bên trong.
Đằng ngoài có mấy người nhìn kiểu hiếu kì thắc mắc vì sao trong xe của vị Thần Chết có hai cô gái?! Theo như họ nhớ là ngài chỉ cưới có một vợ. Bọn họ hướng ánh nhìn về Ngọc - một cô gái đoan trang thẹn thùng có nét ngây thơ trong sáng chắc là vợ ngài rồi. Còn cô gái bên cạnh. Chao ôi! Vẻ đẹp theo kiểu gợi cảm hút hồn, ngực nở mông cong, là cực phẩm đó nha. Chắc ngài không ham nổi thú vui nhàn hạ nên mới cặp kè với cô nàng táo bạo này. Ai cũng có chung suy nghĩ như vậy nhưng làm ngơ không dám nhiều chuyện, sợ cái miệng hại cái thân thì toi.
Ở bên trong người người đông đúc trang phục lộng lẫy, trên mặt họ lại có chiếc mặt nạ đủ hình dạng che đi một nửa bên mặt. Đi qua đi lại trên tay cầm ly rượu đủ màu hàn thuyên với mọi người rôn rã nhộn nhịp.
Ngọc và Thu Huyền cùng đi vào. Cũng được phát cho chiếc mặt nạ. Của cô thì màu đỏ với đường kẻ trắng đen đan xen kẻ chéo lên tới mắt mang cảm giác sắc bén, rải thêm vào đó chút kim tuyến ánh khiến cho chiếc mặt nạ trở nên sống động mềm mại đến có hồn. Ngọc ướm lên mặt, khuôn mặt trái xoan xinh xắn bị che nửa bên trái nhưng vẫn không làm mất đi vẻ yêu kiều, ngược lại còn tăng tính bí ẩn thu hút đến lạ. Còn Thu Huyền là chiếc mặt nạ đen khá đơn giản.
Vào đến giữa sảnh. Rất nhanh Thu Huyền chào hỏi cô rồi đi kiếm người bạn tâm giao, nghe nói người bạn ấy cũng tham gia buổi tiệc này.
Chỉ còn có mình cô ở cái nơi xa lạ này. Nhìn xung quanh đều lạ lẩm. Cô chán nản đi tới nơi bày các món ăn có thể nói cao lương mĩ vị ngũ sắc cầu kì gắp đại một món cho vào miệng. Mùi vị mềm tan rã đến đầu lưỡi nhưng thật cay nồng quá.
Cô ngó quanh kiếm cái gì đó có thể uống. Nhưng không có. Tiệc tùng gì mà đồ ăn thì dọn cả bàn dài còn nước thì không một giọt.
Sau một hồi ngó ngang loạn xạ cô cũng kiếm được một chàng trai phục vụ tay cầm khay với vài ly rượu sóng sánh. Nhưng lại đứng khá xa vị trí của cô. Chết thật! Miệng cô như sắp phun lửa rồi, không còn cách nào khác là chạy qua bên đó.
Vừa nhấc chân đi được hai ba bước thì cánh tay cô bị một lực đạo mạnh mẽ giữ lấy kéo cô về sau. Đôi gót cao làm cô không thể nhanh nhẹn đứng vững mà ngã theo quán tính. Thời điểm xác định là sắp ngã tới nơi rồi. Cô nhắm mắt mong chờ mảnh đất bê tông cứng cáp chạm vào cái mông mình. Vừa kịp cánh tay rắn chắc đỡ lấy áp sát cơ thể cô.
Qua vài mảnh vải cô có thể cảm nhận được hơi ấm cùng cơ thể rắn chắc đang nhẹ nhàng cẩn thân ôm lấy mình. Tựa hồ rơi vào mộng mị cảm giác vô cùng ổn.
Trong kháng phòng rộng. Cặp đôi này rất nhanh rơi vào tâm điểm của sự chú ý. Chàng trai vóc dáng cao cao cùng cô gái mảnh mai nhỏ nhắn. Thật là lãng mạn. Tiếng "ồ" cùng vài đợt vỗ tay nhỏ tán dương vang lên. Vì hai người đều mang mặt nạ. Chẳng ai có thể nhận ra cả.
Ngọc từ từ hé con ngươi tím. Đối diện là chàng trai tóc đen rủ xuống che hờ lấy một bên con mắt, lộ ra con mắt còn lại màu đen cùng đôi môi hơi nhợt nhạt. Thật không rõ mặt đối phương bởi chàng cũng đeo mặt nạ. Nhưng đường nét góc cạnh trên khuôn mặt có vẻ rất tuấn tú.
Thời gian như ngưng ở thời khắc đó thật lâu. Bất giác mặt cô nóng lên, con người đảo qua đảo lại, tim thì đập rộn ràng đến lạ. Cô bị bệnh dại trai ư?
"Em, không sao chứ?" Giọng nói trầm ấm hiền dịu vang lên. Giọng nói đó đối với cô trông thật quen tai quá nhưng cô không thể nhớ mình đã nghe ở đâu nữa.
"Không, kh...ông sao." Cô đáp từng câu ngập ngừng mất tự nhiên. Đôi mắt hai người nhìn nhau thật lâu. Cảm tưởng như rất hiểu nhau.
Đi ra ngoài thì đã là một chốn phồn hoa ma mị vô cùng. Sắc đỏ trắng đen hòa quyện hiện lên tác phẩm mê đắm lòng người. Hay nói cách khác là như màu máu, màu linh hồn, màu chết chóc điên cuồng cuống lấy nhau, bắt bẻ nhau. Chiếc xe đen chạy nhanh vào trong đi ngang qua sân ngoài đã có vài trăm chiếc đậu. Đương nhiên là thấy chiếc xe đen này ai cũng hớt hải cùng vô số ánh nhìn ghen tỵ thán phục hiện rõ trên mặt. Bọn họ thừa biết xe này là của ai.
Hai chàng trai cao to bước tới mở cửa xe đỡ Ngọc và Thu Huyền xuống, đưa vào bên trong.
Đằng ngoài có mấy người nhìn kiểu hiếu kì thắc mắc vì sao trong xe của vị Thần Chết có hai cô gái?! Theo như họ nhớ là ngài chỉ cưới có một vợ. Bọn họ hướng ánh nhìn về Ngọc - một cô gái đoan trang thẹn thùng có nét ngây thơ trong sáng chắc là vợ ngài rồi. Còn cô gái bên cạnh. Chao ôi! Vẻ đẹp theo kiểu gợi cảm hút hồn, ngực nở mông cong, là cực phẩm đó nha. Chắc ngài không ham nổi thú vui nhàn hạ nên mới cặp kè với cô nàng táo bạo này. Ai cũng có chung suy nghĩ như vậy nhưng làm ngơ không dám nhiều chuyện, sợ cái miệng hại cái thân thì toi.
Ở bên trong người người đông đúc trang phục lộng lẫy, trên mặt họ lại có chiếc mặt nạ đủ hình dạng che đi một nửa bên mặt. Đi qua đi lại trên tay cầm ly rượu đủ màu hàn thuyên với mọi người rôn rã nhộn nhịp.
Ngọc và Thu Huyền cùng đi vào. Cũng được phát cho chiếc mặt nạ. Của cô thì màu đỏ với đường kẻ trắng đen đan xen kẻ chéo lên tới mắt mang cảm giác sắc bén, rải thêm vào đó chút kim tuyến ánh khiến cho chiếc mặt nạ trở nên sống động mềm mại đến có hồn. Ngọc ướm lên mặt, khuôn mặt trái xoan xinh xắn bị che nửa bên trái nhưng vẫn không làm mất đi vẻ yêu kiều, ngược lại còn tăng tính bí ẩn thu hút đến lạ. Còn Thu Huyền là chiếc mặt nạ đen khá đơn giản.
Vào đến giữa sảnh. Rất nhanh Thu Huyền chào hỏi cô rồi đi kiếm người bạn tâm giao, nghe nói người bạn ấy cũng tham gia buổi tiệc này.
Chỉ còn có mình cô ở cái nơi xa lạ này. Nhìn xung quanh đều lạ lẩm. Cô chán nản đi tới nơi bày các món ăn có thể nói cao lương mĩ vị ngũ sắc cầu kì gắp đại một món cho vào miệng. Mùi vị mềm tan rã đến đầu lưỡi nhưng thật cay nồng quá.
Cô ngó quanh kiếm cái gì đó có thể uống. Nhưng không có. Tiệc tùng gì mà đồ ăn thì dọn cả bàn dài còn nước thì không một giọt.
Sau một hồi ngó ngang loạn xạ cô cũng kiếm được một chàng trai phục vụ tay cầm khay với vài ly rượu sóng sánh. Nhưng lại đứng khá xa vị trí của cô. Chết thật! Miệng cô như sắp phun lửa rồi, không còn cách nào khác là chạy qua bên đó.
Vừa nhấc chân đi được hai ba bước thì cánh tay cô bị một lực đạo mạnh mẽ giữ lấy kéo cô về sau. Đôi gót cao làm cô không thể nhanh nhẹn đứng vững mà ngã theo quán tính. Thời điểm xác định là sắp ngã tới nơi rồi. Cô nhắm mắt mong chờ mảnh đất bê tông cứng cáp chạm vào cái mông mình. Vừa kịp cánh tay rắn chắc đỡ lấy áp sát cơ thể cô.
Qua vài mảnh vải cô có thể cảm nhận được hơi ấm cùng cơ thể rắn chắc đang nhẹ nhàng cẩn thân ôm lấy mình. Tựa hồ rơi vào mộng mị cảm giác vô cùng ổn.
Trong kháng phòng rộng. Cặp đôi này rất nhanh rơi vào tâm điểm của sự chú ý. Chàng trai vóc dáng cao cao cùng cô gái mảnh mai nhỏ nhắn. Thật là lãng mạn. Tiếng "ồ" cùng vài đợt vỗ tay nhỏ tán dương vang lên. Vì hai người đều mang mặt nạ. Chẳng ai có thể nhận ra cả.
Ngọc từ từ hé con ngươi tím. Đối diện là chàng trai tóc đen rủ xuống che hờ lấy một bên con mắt, lộ ra con mắt còn lại màu đen cùng đôi môi hơi nhợt nhạt. Thật không rõ mặt đối phương bởi chàng cũng đeo mặt nạ. Nhưng đường nét góc cạnh trên khuôn mặt có vẻ rất tuấn tú.
Thời gian như ngưng ở thời khắc đó thật lâu. Bất giác mặt cô nóng lên, con người đảo qua đảo lại, tim thì đập rộn ràng đến lạ. Cô bị bệnh dại trai ư?
"Em, không sao chứ?" Giọng nói trầm ấm hiền dịu vang lên. Giọng nói đó đối với cô trông thật quen tai quá nhưng cô không thể nhớ mình đã nghe ở đâu nữa.
"Không, kh...ông sao." Cô đáp từng câu ngập ngừng mất tự nhiên. Đôi mắt hai người nhìn nhau thật lâu. Cảm tưởng như rất hiểu nhau.
Tác giả :
Kem