Em Yêu Anh, Thần Chết!
Chương 82: Nghi hoặc
Ai vậy?
Bóng hình mờ mờ của người đàn ông dưới ánh sáng bóng đèn, đang tao nhã cầm lấy tách trà đưa vào miệng hớp một nửa, tay kia cầm cuốn sách lật lật từng trang.
Đầu cô đau như búa bổ, từ đỉnh đầu lan ra khắp các dây thần kinh, một chuyển động nhẹ mà cũng thấy khó khăn.
Hắc Vỹ khự lại, nhìn cô, "Đã tỉnh?"
Vì quá sốc, cô rơi vào trạng thái hôn mê, ngủ đã được hai ngày rồi. Việc Cảnh Tuấn đưa cô đi mà không báo với ngài, đã vậy còn không chăm lo cho tử tế nên đang bị phạt ngâm mình trong lửa ngục một ngày. May là lúc đó ngài đi họp mặt các vị thần, bay ngang qua con sông chứng kiến tường tận, không thì chẳng tưởng tượng nổi chuyện gì sau này sẽ xảy ra.
Ngài đỡ cô lên, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng nhưng xoáy sâu trong đó là cả tình cảm nồng nhiệt. Vốn là đang giận.
Cô ôm chầm lấy ngài và khóc. Ngài cũng đoán được hành động này của cô, cũng giang rộng tay ôm chặt bế cô ngồi lên chân mình.
"Không sao. Không sao cả. Mọi chuyện sẽ qua." Câu nói vang bên tai cùng cái vỗ vai trấn an, khiến lòng cô ấm áp. Trước, có ai ôm cô mà vỗ về như vậy chứ? Cứ thế mà cô càng khóc to hơn, càng dán mình vào lòng người đàn ông được gọi là thần chết này.
Khóc đến khi cạn nước mắt, mệt nhoài, cứ thế dựa vào ngài mà bất động. Không buồn di chuyển
Ngài đút cô ăn, cô ngoan ngoãn ăn hết. Nhìn có vẻ chuyên tâm vậy. Nhưng đầu óc cứ mông lung trôi dạc đến một nơi khác. Chuyện đó vẫn còn ám ảnh, tua đi tua lại trong đầu cô một cách sắc nét nhất. Cô gái xinh đẹp với cơ thể đầy vết thương và máu. Mà lại chính là Thu Hà. Từ vốn trước đó, Thu Hà đã không ưa gì cô, tìm cách hãm hại. Nhưng hà tất gì phải treo cổ mà chết. Vết thương cô biến mất sau một đêm thì bù lên da thịt Thu Hà gấp mấy chục lần. Lúc sống, ngày cuối đó Thu Hà đã nhắc tới nhân vật "Ngài" với thái độ sợ sệt vang nài. Giờ lại nói tất cả là tại cô! Là ý gì chứ? Ngay lúc vết rạch trên người cô biến mất tối hôm đó.
Thật thì sự tình rất khả nghi.
Bỗng cô nhìn ngài chằm chằm không một lời, trong đó chứa tia nghi hoặc. Ngài tò mò đáp lại ánh mắt cô. Hai người nhìn nhau khá lâu. Xong cô là người thua cuộc quay đi chỗ khác.
"Tôi hỏi anh cái này được không?" Cô ngập ngừng.
"Nói" Hắc Vỹ vẫn tự nhiên múc một muỗng cháo đưa lên miệng cô. Cô mở miệng, đón lấy dòng cháo nóng chảy vào miệng.
"Dòng sông blood đó là cái gì? Ai chết xong... sẽ xuống đó?"
Ngài dừng hành động lại vài giây rồi thả chiếc thìa xuống, nghiêng đầu nhìn cô, hai tay vòng qua eo cô: "Em biết làm gì?"
"Trước sau gì tôi cũng ở đây tới chết. Phải biết chút gì đó chứ?".
Hắc Vỹ nhìn cô, ngài suy nghĩ trong vài giây, thấy cô nói có lý lại nở miệng cười:"Được, vợ à!" Gục lên cổ Ngọc, hít hà lấy mùi thơm thanh thuần làm thân thể lẫn đầu óc ngài trở nên giãn ra thư thái. Vốn ngài rất thích mùi cơ thể của cô."Nơi đó dành cho các oan hồn vật vã trong oán hận, khi sống gây lỗi quá nhiều sẽ bị xích chìm dưới đó tự lực mà gánh sinh".
"Họ sẽ ở đó trong bao lâu?"
"Đến khi biết hối cải, sẽ được đầu thai, còn không sau 1000 năm họ sẽ tan biến".
"Nếu.. anh là thần chết. Anh biết cái chết của họ xảy ra như thế nào phải không?"
"Cư nhiên biết".
"Vậy... anh biết Thu Hà bạn em chứ? Cô ấy rốt cuộc có phải tự tử? Còn anh Phong nữa, tại sao họ lại chết một cách kì lạ đến vậy."
Dứt lời, Hắc Vỹ đẩy Ngọc ra. Hai chữ "anh Phong" thật khiến cho ngài nổi lên trận ghen tuông nồng đậm, lòng anh mới có chút tia ấm, giờ đã có một trận băng tuyết quét qua. Gân xanh hằn lên trên trán, cặp lông mày kiếm nhíu vào nhau tràn đầy phẩn nộ. Giọng trở nên trầm lạnh đi "Em hỏi hơi nhiều rồi đó. Nên biết chừng mực".
Ngài đặt cô sang bên giường, đứng dậy quay người tiến về phía cửa. Lòng ngài tràn ngập lửa giận sợ sẽ ở lại không kiềm chế nổi cổ cảm xúc này.
Nhưng được cơ hội hỏi sự tình rõ ràng cô nào dám bỏ qua, vội kéo tay ngài:"Nói cho tôi biết, tôi thật sự muốn biết". Tay cô bấu víu vào lớp áo Hắc Vỹ, kiên quyết không cho ngài đi.
"Em đương nhiên hư như vậy?" Ngài quay lại đón nhận ánh mắt tha thiết mong chờ càng làm tăng thêm cơn tức giận, mắt ngài hằn lên những tia máu dài đến kinh người. Cô giật mình, trái tim mềm yếu bắt đầu dâng lên nổi sợ, nhưng cô không buông tha, vẫn muốn làm rõ tất cả. Tay cô nắm chặt không có dấu hiệu buông. Nhìn cánh tay cô, ngài nhấn giọng lên tiếng:"Bỏ tay ra, đừng bắt tôi nói lần hai".
Cô cắn răng, giọng điệu bất chấp ngụy trang cho những đợt run rẩy ập tới, "Tôi muốn... muốn biế..."
Ngài kéo cô đứng lên, áp lên môi khóa chặt cái miệng nhỏ bé nhu nhược không nghe lời này mà không ngừng cắn xé, mơn trớn quanh hai cái múi môi hồng hồng mềm mềm. Nó như một liều thuốc khiến người ta mê đắm, càng nếm càng muốn sâu hơn. Cô dãy dụa muốn thoát nhưng bất thành, ngài quá nhanh đè cô xuống, khóa tay cô ngay trên đỉnh đầu bằng một bàn tay to lớn, tay kia mạnh bạo xé đi lớp áo lộ ra gò bông xinh đẹp cao ngất được bao bọc lấy lớp nội y ren màu đen quyến rũ.
"Không....!" Nhân lúc cô mở miệng, ngài chen chúc vào sâu càng quét trong khoang miệng, quấn quýt không rời. Hai mật ngọt hòa trộn vào nhau tạo nên thứ mật lạ lẩm đê mê.
Bóng hình mờ mờ của người đàn ông dưới ánh sáng bóng đèn, đang tao nhã cầm lấy tách trà đưa vào miệng hớp một nửa, tay kia cầm cuốn sách lật lật từng trang.
Đầu cô đau như búa bổ, từ đỉnh đầu lan ra khắp các dây thần kinh, một chuyển động nhẹ mà cũng thấy khó khăn.
Hắc Vỹ khự lại, nhìn cô, "Đã tỉnh?"
Vì quá sốc, cô rơi vào trạng thái hôn mê, ngủ đã được hai ngày rồi. Việc Cảnh Tuấn đưa cô đi mà không báo với ngài, đã vậy còn không chăm lo cho tử tế nên đang bị phạt ngâm mình trong lửa ngục một ngày. May là lúc đó ngài đi họp mặt các vị thần, bay ngang qua con sông chứng kiến tường tận, không thì chẳng tưởng tượng nổi chuyện gì sau này sẽ xảy ra.
Ngài đỡ cô lên, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng nhưng xoáy sâu trong đó là cả tình cảm nồng nhiệt. Vốn là đang giận.
Cô ôm chầm lấy ngài và khóc. Ngài cũng đoán được hành động này của cô, cũng giang rộng tay ôm chặt bế cô ngồi lên chân mình.
"Không sao. Không sao cả. Mọi chuyện sẽ qua." Câu nói vang bên tai cùng cái vỗ vai trấn an, khiến lòng cô ấm áp. Trước, có ai ôm cô mà vỗ về như vậy chứ? Cứ thế mà cô càng khóc to hơn, càng dán mình vào lòng người đàn ông được gọi là thần chết này.
Khóc đến khi cạn nước mắt, mệt nhoài, cứ thế dựa vào ngài mà bất động. Không buồn di chuyển
Ngài đút cô ăn, cô ngoan ngoãn ăn hết. Nhìn có vẻ chuyên tâm vậy. Nhưng đầu óc cứ mông lung trôi dạc đến một nơi khác. Chuyện đó vẫn còn ám ảnh, tua đi tua lại trong đầu cô một cách sắc nét nhất. Cô gái xinh đẹp với cơ thể đầy vết thương và máu. Mà lại chính là Thu Hà. Từ vốn trước đó, Thu Hà đã không ưa gì cô, tìm cách hãm hại. Nhưng hà tất gì phải treo cổ mà chết. Vết thương cô biến mất sau một đêm thì bù lên da thịt Thu Hà gấp mấy chục lần. Lúc sống, ngày cuối đó Thu Hà đã nhắc tới nhân vật "Ngài" với thái độ sợ sệt vang nài. Giờ lại nói tất cả là tại cô! Là ý gì chứ? Ngay lúc vết rạch trên người cô biến mất tối hôm đó.
Thật thì sự tình rất khả nghi.
Bỗng cô nhìn ngài chằm chằm không một lời, trong đó chứa tia nghi hoặc. Ngài tò mò đáp lại ánh mắt cô. Hai người nhìn nhau khá lâu. Xong cô là người thua cuộc quay đi chỗ khác.
"Tôi hỏi anh cái này được không?" Cô ngập ngừng.
"Nói" Hắc Vỹ vẫn tự nhiên múc một muỗng cháo đưa lên miệng cô. Cô mở miệng, đón lấy dòng cháo nóng chảy vào miệng.
"Dòng sông blood đó là cái gì? Ai chết xong... sẽ xuống đó?"
Ngài dừng hành động lại vài giây rồi thả chiếc thìa xuống, nghiêng đầu nhìn cô, hai tay vòng qua eo cô: "Em biết làm gì?"
"Trước sau gì tôi cũng ở đây tới chết. Phải biết chút gì đó chứ?".
Hắc Vỹ nhìn cô, ngài suy nghĩ trong vài giây, thấy cô nói có lý lại nở miệng cười:"Được, vợ à!" Gục lên cổ Ngọc, hít hà lấy mùi thơm thanh thuần làm thân thể lẫn đầu óc ngài trở nên giãn ra thư thái. Vốn ngài rất thích mùi cơ thể của cô."Nơi đó dành cho các oan hồn vật vã trong oán hận, khi sống gây lỗi quá nhiều sẽ bị xích chìm dưới đó tự lực mà gánh sinh".
"Họ sẽ ở đó trong bao lâu?"
"Đến khi biết hối cải, sẽ được đầu thai, còn không sau 1000 năm họ sẽ tan biến".
"Nếu.. anh là thần chết. Anh biết cái chết của họ xảy ra như thế nào phải không?"
"Cư nhiên biết".
"Vậy... anh biết Thu Hà bạn em chứ? Cô ấy rốt cuộc có phải tự tử? Còn anh Phong nữa, tại sao họ lại chết một cách kì lạ đến vậy."
Dứt lời, Hắc Vỹ đẩy Ngọc ra. Hai chữ "anh Phong" thật khiến cho ngài nổi lên trận ghen tuông nồng đậm, lòng anh mới có chút tia ấm, giờ đã có một trận băng tuyết quét qua. Gân xanh hằn lên trên trán, cặp lông mày kiếm nhíu vào nhau tràn đầy phẩn nộ. Giọng trở nên trầm lạnh đi "Em hỏi hơi nhiều rồi đó. Nên biết chừng mực".
Ngài đặt cô sang bên giường, đứng dậy quay người tiến về phía cửa. Lòng ngài tràn ngập lửa giận sợ sẽ ở lại không kiềm chế nổi cổ cảm xúc này.
Nhưng được cơ hội hỏi sự tình rõ ràng cô nào dám bỏ qua, vội kéo tay ngài:"Nói cho tôi biết, tôi thật sự muốn biết". Tay cô bấu víu vào lớp áo Hắc Vỹ, kiên quyết không cho ngài đi.
"Em đương nhiên hư như vậy?" Ngài quay lại đón nhận ánh mắt tha thiết mong chờ càng làm tăng thêm cơn tức giận, mắt ngài hằn lên những tia máu dài đến kinh người. Cô giật mình, trái tim mềm yếu bắt đầu dâng lên nổi sợ, nhưng cô không buông tha, vẫn muốn làm rõ tất cả. Tay cô nắm chặt không có dấu hiệu buông. Nhìn cánh tay cô, ngài nhấn giọng lên tiếng:"Bỏ tay ra, đừng bắt tôi nói lần hai".
Cô cắn răng, giọng điệu bất chấp ngụy trang cho những đợt run rẩy ập tới, "Tôi muốn... muốn biế..."
Ngài kéo cô đứng lên, áp lên môi khóa chặt cái miệng nhỏ bé nhu nhược không nghe lời này mà không ngừng cắn xé, mơn trớn quanh hai cái múi môi hồng hồng mềm mềm. Nó như một liều thuốc khiến người ta mê đắm, càng nếm càng muốn sâu hơn. Cô dãy dụa muốn thoát nhưng bất thành, ngài quá nhanh đè cô xuống, khóa tay cô ngay trên đỉnh đầu bằng một bàn tay to lớn, tay kia mạnh bạo xé đi lớp áo lộ ra gò bông xinh đẹp cao ngất được bao bọc lấy lớp nội y ren màu đen quyến rũ.
"Không....!" Nhân lúc cô mở miệng, ngài chen chúc vào sâu càng quét trong khoang miệng, quấn quýt không rời. Hai mật ngọt hòa trộn vào nhau tạo nên thứ mật lạ lẩm đê mê.
Tác giả :
Kem