Em Yêu Anh, Thần Chết!
Chương 69
Ánh nắng ngoài cửa nhẹ buông sau lớp màn đen đậm, tuy không chói mắt nhưng rực lên một màu dịu dàng trầm lặng.
Ánh sáng tỏa ra xung quanh tia hào quang thu hút. Lâu lâu gió thoảng qua chừa kẻ hở cho tia nắng ấm lọt vào. Địa ngục là thế, tối lạnh lẽo bão tố, sáng đến lại ấm áp, như một lớp mặt nạ ngụy trang đầy sáng tạo.
Biết đâu người thống trị nơi này cũng vậy chăng?
"Hưm.." dụi lấy đôi mắt ngái ngủ đang tiếc nuối bấu nhíu lại nhau, một đôi ngươi tím mở ra. Cô đang bị ôm, bị nằm trong lòng tên Thần Chết. Nhúc nhích muốn thoát ra nhưng đôi tay như cái trụ bê tông vẫn nguyên mà ôm chặt hơn.
Ông trời vốn bất công ban tặng cho đàn ông sức mạnh hơn phụ nữ. Dù có cố như câu 'có công mài sắc, có ngày nên kim' chắc cũng không nổi.
Cô nằm im, nhìn lên trần, không định kêu hắn dậy, mắc công lại hành xác nhau, mệt lắm rồi.
"Sao vậy? Ngủ thêm chút nữa" ngài đã dậy từ lâu. Các giác quan thoải mái khi nhìn thấy, ngửi thấy, nghe thấy, sờ thấy. Điều đó chứng minh cô ở một chỗ với mình. Đúng thật tuyệt vời nên vẫn không nỡ rời. Khi cô cựa quậy sắp dậy, lại vô tình đụng 'nó' cọ qua lại thật kích thích mà. Dù đêm qua đã vận động kịch liệt, nhưng ngài vẫn cảm thấy không đủ. Vì hiểu cô mệt như thế nào.
"Y hôm qua chứ sao!" Câu hỏi dư thừa kèm theo câu khuyên nhủ cũng quá dư thừa "Anh ôm như vậy, sao tôi ngủ?" Cô ngước đầu nhìn thẳng vô mắt ngài.
"Tôi thích! Hay bây giờ em muốn... vận động một xí rồi ngủ?" Tay nắm nhẹ lấy chiếc cầm nhỏ day day cười giảo hoặc.
Nếu là cô gái khác chắc sẽ đắm chìm vào nụ cười trên khuôn ma mị kia mà xìu lòng, nhưng cô thì lại thấy chán ghét làm sao. Đúng là biến thái!
"Anh bỏ tôi ra đi, tôi mệt mỏi lắm không đủ sức đôi co với anh!"
Ngài chớp mắt nhìn cô chằm chằm. Ba giây sau, ngài buông tay, quay lưng. Người trần truồng đứng lên.
Ngài như cố tình đập vào mắt cô cái thứ to lớn đó, nó đang cong xuống nhưng dần dần lại ngoắc lên. Cô lấy chăn trùm mặt mình lại. Cái đó có thể kì diệu vậy hả? Tại sao? Cô có làm gì đâu chứ.
Đúng là cô không làm gì, nhưng 'nó' rất nhạy cảm, cô nên hiểu, thế mà còn nhìn tia lửa 'nó' như đang nhìn một cái gì lạ lẫm, thật là khiến 'nó' không thể kiềm lại mà.
"Em! Dậy, tôi dẫn em đi nơi này."
"Tôi mệt, muốn ngủ"
Nói xong, ngài giật chiếc chăn ra, chống tay lên giường khóa cô trong ngực "Nếu ngủ, bắt buộc tôi sẽ ngủ cùng em, còn làm gì em, tôi chưa xác định được" giọng nói khàn khàn kiểu như đe dọa.
"Không được."
"?" Nhướng mày.
"Tôi đi với anh mà". Cô nhỏ giọng oán hờn thầm chửi rủa trong lòng.
Ngài hài lòng, nắm tay cô, bàn tay to lớn lạnh lạnh màu đồng chạm vào bàn tay nhỏ nhắn thon dài mà kéo đi.
Hai người ngang qua hành lang, ngang qua đại sảnh đến một lối đi tách biệt với kiến trúc cổ điển trang nhã của tòa lâu đài. Ở đây tầng kính mái vòm trong suốt dọc theo lối đi dài dẫn vào một nơi nào đó mà phía trước chỉ thấy điểm đen chấm trên không. Cứ đi được 10 mét thì có vài người nam nhân hầu cúi đầu chào cung kính. Cả một quá trình dường như không ai dám ngước nhìn hai cặp vợ chồng son này, từ ở xa đã lo cúi rạp người xuống rồi. Tất nhiên ai cũng không dại vì cái trí tò mò muốn ngắm xem thử cô gái kia là ai mà tự mình hại mình. Nên khá ít người thấy được mặt cô, chỉ biết mơ hồ rằng cô rất thuần khiết với làn da trắng, khuôn mặt, mắt, mũi môi rất hoàn thiện, mang theo nét của thiên sứ trong bộ dạ tím ma mị.
Gần đến nơi cô cảm thấy hơi sợ hãi một chút, đảo mắt nhìn ngài, nhìn rất lâu. Chính diện đã đẹp, góc nghiêng còn 'thần thánh' hơn vài phần. Tia nắng bung tỏa sau tấm kính phản phất làm rực lên mái tóc đỏ hung. Ánh hào quang chói lóa che mất đi sự tà ác lạnh lùng vốn có.
"Nhìn đủ chưa?" Ngài mở miệng hỏi, giọng điệu trêu trọc.
"Đưa tôi đi đâu?" Má bỗng hồng hồng, vội chuyển chủ đề.
"Không lo, tôi không làm gì em đâu". Quay lại nhìn cô, đôi môi bất ngờ cong lên.
Ơ! Cô nhìn lầm ư? Nếu khuôn mặt là giả dối thì đôi mắt đó, nụ cười đó chắc không giả được đâu nhỉ? Đây là lần đầu cô thấy rõ nét đến vậy.
Hắc Vỹ tiến tới, ghé sát tai cô thì thầm:"Tôi sẽ cố chịu đựng đến tối,... hì".
Cô đẩy ngài ra, trề môi. Vẫn là tên biến thái!
Vào bên trong chỗ cửa hang tối, cô vội ôm lấy cánh tay rắn. Ngài cũng biết cô sợ bóng tối nên ôm chặt vào lòng.
Qua cửa hang, đằng xa... à không bốn bề toàn là một sắc trắng của hoa bách hợp, chúng nở rộ tỏa r mùi hương nhẹ thoảng dưới nắng. Cô say mê, nụ cười liền hiện trên môi. Giơ tay, chạy đến vườn hoa, đắm mình vào đó. Ngước đầu nhìn bầu trời cao, tay mân mê từng cánh hoa.
Giữa bạt ngàn hoa, gió, nắng, một cô gái với bộ đầm trắng tinh tế nhẹ nhàng hòa mình vào nơi đây. Một bức tranh sinh động êm ái, khiến người nhìn có cảm giác thanh thảnh, bình yên.
Ánh sáng tỏa ra xung quanh tia hào quang thu hút. Lâu lâu gió thoảng qua chừa kẻ hở cho tia nắng ấm lọt vào. Địa ngục là thế, tối lạnh lẽo bão tố, sáng đến lại ấm áp, như một lớp mặt nạ ngụy trang đầy sáng tạo.
Biết đâu người thống trị nơi này cũng vậy chăng?
"Hưm.." dụi lấy đôi mắt ngái ngủ đang tiếc nuối bấu nhíu lại nhau, một đôi ngươi tím mở ra. Cô đang bị ôm, bị nằm trong lòng tên Thần Chết. Nhúc nhích muốn thoát ra nhưng đôi tay như cái trụ bê tông vẫn nguyên mà ôm chặt hơn.
Ông trời vốn bất công ban tặng cho đàn ông sức mạnh hơn phụ nữ. Dù có cố như câu 'có công mài sắc, có ngày nên kim' chắc cũng không nổi.
Cô nằm im, nhìn lên trần, không định kêu hắn dậy, mắc công lại hành xác nhau, mệt lắm rồi.
"Sao vậy? Ngủ thêm chút nữa" ngài đã dậy từ lâu. Các giác quan thoải mái khi nhìn thấy, ngửi thấy, nghe thấy, sờ thấy. Điều đó chứng minh cô ở một chỗ với mình. Đúng thật tuyệt vời nên vẫn không nỡ rời. Khi cô cựa quậy sắp dậy, lại vô tình đụng 'nó' cọ qua lại thật kích thích mà. Dù đêm qua đã vận động kịch liệt, nhưng ngài vẫn cảm thấy không đủ. Vì hiểu cô mệt như thế nào.
"Y hôm qua chứ sao!" Câu hỏi dư thừa kèm theo câu khuyên nhủ cũng quá dư thừa "Anh ôm như vậy, sao tôi ngủ?" Cô ngước đầu nhìn thẳng vô mắt ngài.
"Tôi thích! Hay bây giờ em muốn... vận động một xí rồi ngủ?" Tay nắm nhẹ lấy chiếc cầm nhỏ day day cười giảo hoặc.
Nếu là cô gái khác chắc sẽ đắm chìm vào nụ cười trên khuôn ma mị kia mà xìu lòng, nhưng cô thì lại thấy chán ghét làm sao. Đúng là biến thái!
"Anh bỏ tôi ra đi, tôi mệt mỏi lắm không đủ sức đôi co với anh!"
Ngài chớp mắt nhìn cô chằm chằm. Ba giây sau, ngài buông tay, quay lưng. Người trần truồng đứng lên.
Ngài như cố tình đập vào mắt cô cái thứ to lớn đó, nó đang cong xuống nhưng dần dần lại ngoắc lên. Cô lấy chăn trùm mặt mình lại. Cái đó có thể kì diệu vậy hả? Tại sao? Cô có làm gì đâu chứ.
Đúng là cô không làm gì, nhưng 'nó' rất nhạy cảm, cô nên hiểu, thế mà còn nhìn tia lửa 'nó' như đang nhìn một cái gì lạ lẫm, thật là khiến 'nó' không thể kiềm lại mà.
"Em! Dậy, tôi dẫn em đi nơi này."
"Tôi mệt, muốn ngủ"
Nói xong, ngài giật chiếc chăn ra, chống tay lên giường khóa cô trong ngực "Nếu ngủ, bắt buộc tôi sẽ ngủ cùng em, còn làm gì em, tôi chưa xác định được" giọng nói khàn khàn kiểu như đe dọa.
"Không được."
"?" Nhướng mày.
"Tôi đi với anh mà". Cô nhỏ giọng oán hờn thầm chửi rủa trong lòng.
Ngài hài lòng, nắm tay cô, bàn tay to lớn lạnh lạnh màu đồng chạm vào bàn tay nhỏ nhắn thon dài mà kéo đi.
Hai người ngang qua hành lang, ngang qua đại sảnh đến một lối đi tách biệt với kiến trúc cổ điển trang nhã của tòa lâu đài. Ở đây tầng kính mái vòm trong suốt dọc theo lối đi dài dẫn vào một nơi nào đó mà phía trước chỉ thấy điểm đen chấm trên không. Cứ đi được 10 mét thì có vài người nam nhân hầu cúi đầu chào cung kính. Cả một quá trình dường như không ai dám ngước nhìn hai cặp vợ chồng son này, từ ở xa đã lo cúi rạp người xuống rồi. Tất nhiên ai cũng không dại vì cái trí tò mò muốn ngắm xem thử cô gái kia là ai mà tự mình hại mình. Nên khá ít người thấy được mặt cô, chỉ biết mơ hồ rằng cô rất thuần khiết với làn da trắng, khuôn mặt, mắt, mũi môi rất hoàn thiện, mang theo nét của thiên sứ trong bộ dạ tím ma mị.
Gần đến nơi cô cảm thấy hơi sợ hãi một chút, đảo mắt nhìn ngài, nhìn rất lâu. Chính diện đã đẹp, góc nghiêng còn 'thần thánh' hơn vài phần. Tia nắng bung tỏa sau tấm kính phản phất làm rực lên mái tóc đỏ hung. Ánh hào quang chói lóa che mất đi sự tà ác lạnh lùng vốn có.
"Nhìn đủ chưa?" Ngài mở miệng hỏi, giọng điệu trêu trọc.
"Đưa tôi đi đâu?" Má bỗng hồng hồng, vội chuyển chủ đề.
"Không lo, tôi không làm gì em đâu". Quay lại nhìn cô, đôi môi bất ngờ cong lên.
Ơ! Cô nhìn lầm ư? Nếu khuôn mặt là giả dối thì đôi mắt đó, nụ cười đó chắc không giả được đâu nhỉ? Đây là lần đầu cô thấy rõ nét đến vậy.
Hắc Vỹ tiến tới, ghé sát tai cô thì thầm:"Tôi sẽ cố chịu đựng đến tối,... hì".
Cô đẩy ngài ra, trề môi. Vẫn là tên biến thái!
Vào bên trong chỗ cửa hang tối, cô vội ôm lấy cánh tay rắn. Ngài cũng biết cô sợ bóng tối nên ôm chặt vào lòng.
Qua cửa hang, đằng xa... à không bốn bề toàn là một sắc trắng của hoa bách hợp, chúng nở rộ tỏa r mùi hương nhẹ thoảng dưới nắng. Cô say mê, nụ cười liền hiện trên môi. Giơ tay, chạy đến vườn hoa, đắm mình vào đó. Ngước đầu nhìn bầu trời cao, tay mân mê từng cánh hoa.
Giữa bạt ngàn hoa, gió, nắng, một cô gái với bộ đầm trắng tinh tế nhẹ nhàng hòa mình vào nơi đây. Một bức tranh sinh động êm ái, khiến người nhìn có cảm giác thanh thảnh, bình yên.
Tác giả :
Kem