Em Trai Quá Kiêu Ngạo

Chương 82: Tới gần

Ngày hôm sau, Minh Nhan đứng ở đại sảnh chờ tiếp đón một vị khách quý đến gặp tổng tài, nghe nói đó là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.

“Vì sao lại cố ý bắt mình xuống đây chờ cô ta a, còn thần thái quái dị mà cường điệu ‘trẻ tuổi xinh đẹp’." Cô rầu rĩ nghĩ. “Chẳng lẽ tổng tài cùng cô gái này có gian tình, hay là thân phận của cô ta không giống người thường, là vị hôn thê của tổng tài đại nhân chẳng hạn, nếu vậy không phải cô trở thành người thứ ba, là hồ ly tinh rồi sao. Có khi nào lát nữa còn phải trình diễn vai người phụ nữ bạo lực hay không a."

Minh Nhan bị ý nghĩ vô lí trong đầu mình làm nở nụ cười.

“Tới giờ rồi." Trùng hợp vừa lúc có một người đi qua bên người Minh Nhan và bị lúm đồng tiền như hoa của cô thu hút mà tiến tới gần, nở một nụ cười với Minh Nhan. Nói rằng bộ dạng cùng thân hình Minh Nhan thật xinh đẹp, gần đây đúng là thần thái sáng láng chiếm ưu thế hơn, còn trợ lý cũ đã già trước đây chắc đã bị Mạc Dịch Hiên ném vào thùng rác mất rồi, bây giờ thay thế vào đó là một mỹ nữ đứng đắn trước mắt, còn nở nụ cười như vậy thì dù có người đàn ông nào vì thế mà chết cũng là chuyện bình thường.

Tên háo sắc liền tiến tới gần. “Mỹ nữ đang chờ người a?"

“Đúng vậy." Minh Nhan tính tình tốt mà trả lời.

“Chờ ai a, không phải đang chờ bạn trai chứ." Sắc nam vừa thấy mỹ nữ chịu nói chuyện với mình, càng thêm dũng cảm .

“Không phải, tôi không có bạn trai." Chỉ có một ông xã thôi. Trong lòng Minh Nhan xấu xa mà bổ sung thêm một câu.

“Oa, thật trùng hợp a, vừa vặn tôi cũng không có bạn gái, nếu không ngại cô hãy làm bạn gái tôi đi. Tôi nhất định sẽ thật thương cô." Người nam nào đó tỏ ra thâm tình mà nhìn Minh Nhan.

Minh Nhan nổi lên một trận gió lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ như thập phần khó xử nói. “Việc này không tốt lắm đâu, phỏng chừng ông xã tôi sẽ không đồng ý." Đâu chỉ là không đồng ý, nếu hắn mà biết, thế nào cũng phải đem ngươi chém thành tám khúc mới hả giận.

“Ôi, mỹ nữ, cô gạt tôi sao, cô còn trẻ tuổi như vậy làm sao đã có ông xã được, tôi không tin." Người nam vừa nghe vậy, khuôn mặt tươi cười đã lập tức biến thành mặt khổ qua, không cần phải đùa giỡn người ta như vậy chứ, vừa cho hy vọng, lập tức đã đánh xuống địa ngục .

“Tôi chính là ông xã cô ấy, phải làm sao cậu mới tin đây, có cần phải đem giấy đăng ký kết hôn cho cậu xem không." Phía sau hắn bỗng có một giọng nói rất nhẹ nhàng tiếp lời, bất quá mơ hồ còn có thể nghe được giọng nói như tốn hơi thừa lời.

Người nam nào đó sợ tới mức thiếu chút nữa đứng không vững, cổ cứng ngắc, từ từ quay ra phía sau, lắp bắp gọi. “Lão, lão, lão đại."

“Ân." Người tới chính xác là Mạc tổng tài vĩ đại, mà cái tên đàn ông xui xẻo đã tới gần kia chính là người bạn nhỏ Lưu Vũ Trạch đáng yêu của chúng ta.

“Phốc." Minh Nhan chợt cười ra tiếng, thật sự là dạng biểu tình như gặp quỷ kia của Lưu Vũ Trạch rất buồn cười, thật sự làm cô nhịn không được.

Mạc tổng tài trừng liếc mắt cô một cái, đi đến bên cạnh cô, véo nhẹ mũi cô một cái, nhẹ giọng trách cứ. “Bảo em đi đón một người, kết quả là người ta tự mình lên đến nơi rồi, em vẫn còn đứng ở dưới mà trêu hoa ghẹo nguyệt."

Minh Nhan không chịu nên cầm tay hắn, gắt giọng. “Em làm gì có, là anh ta tự mình tới gần, đâu phải em gọi anh ta." Nói xong còn dùng ngón tay chỉ vào người nào đó phía bên cạnh đang chuẩn bị chạy trốn.

Nhắc đến chuyện này, Mạc Dịch Hiên liền bốc hỏa, vẫn có người không có mắt dám đùa giỡn bà xã của hắn, mà cái tên không có mắt kia lại là anh em tốt của hắn. Xem ra hắn tất yếu phải tính sổ thật tốt với hắn ta mới được, dạo này bận bịu theo đuổi bà xã nên sơ suất với anh em mất rồi.

Cảm nhận được ánh mắt Mạc lão đại lạnh như băng, mồ hôi lạnh của Lưu Vũ Trạch chảy ròng ròng, đã bước được một chân đi, nhưng sao chân còn lại bước thế nào không bước được, đành ngoan ngoãn đứng trở lại, trong lòng còn không ngừng khóc thét. “Chị dâu a, ngài tha cho tôi đi, vốn định chạy trốn để tránh đầu sóng ngọn gió trước, nào ngờ lão nhân gia ngài còn không quên nhắc nhở lão đại, nếu biết là lão nhân gia ngài, có cho tôi mượn tám trăm lá gan thì tôi cũng không dám đùa giỡn ngài a. Sao tôi lại xui xẻo như vậy a, sớm biết như vậy sẽ không nhiều chuyện làm gì."

“Cậu cũng theo tôi lên đây, vừa mới trở về nên nhàn rỗi quá chứ gì." Mạc Dịch Hiên lạnh như băng ném một câu như vậy cho Lưu Vũ Trạch đang cúi đầu tỏ vẻ mong tha lỗi, lúc đưa tay ra vừa định kéo Minh Nhan lên lầu thì đã bị Minh Nhan cầm bỏ xuống, ý bảo hắn phải bảo trì khoảng cách.

Mạc Dịch Hiên bất đắc dĩ lắc đầu, dẫn đầu đi lên lầu, hắn thực không thích đi làm, vừa vào ca thì bà xã đại nhân lại từng giờ từng khắc muốn bảo trì khoảng cách với hắn, nói là muốn tránh hiểu lầm, thật không biết cô muốn tránh gì nữa, người nên biết cũng đã sớm biết cả rồi, ai.......

Vừa lên đến trên lầu quả nhiên nhìn thấy một vị mỹ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, ánh mắt Lưu Vũ Trạch ngay tức thời liền tỏa sáng, đáng tiếc lão đại đang bên cạnh hắn, bình thường cũng sẽ không quản mấy vấn đề về tác phong trong cuộc sống của hắn, nhưng hắn lại vừa phạm vào sai lầm, giờ phút này cũng chỉ dám đứng nhìn thôi, cũng không dám làm gì nhiều, đây là thời kỳ nguy hiểm a.

Mạc tổng tài giao phó với thư ký La xong liền mang theo Lưu Vũ Trạch tiến văn phòng để giáo dục. Còn về việc giáo dục ra sao thì không biết, chỉ biết từ đó về sau người bạn nhỏ Lưu Vũ Trạch vừa nhìn thấy Minh Nhan liền nhìn trân trối, hai chân như nhũn ra, buổi giáo dục này thật là thập phần khắc sâu a.

Mỹ nữ tên là Lưu Hân Nam, trên danh nghĩa là tới thực tập,còn trên thực tế hơn phân nửa là do người trong nhà an bài đến để thân cận với tổng tài, chủ yếu để bồi dưỡng tình cảm. Tin tức này là lúc ở trong toilet Minh Nhan được Tân Vãn truyền đạt lại.

Không có biện pháp nào khác, trong văn phòng có một tôn đại thần — thư ký La kia, ngoài chuyện có liên quan đến công việc ra thì cấm nói chuyện phiếm, cố tình nói Tân Vãn còn đang trong giai đoạn học tập, có vấn đề gì chỉ được trực tiếp hỏi thư ký La, cho nên trên cơ bản, một ngày hai người các cô cũng không thể nói hơn một câu.

Muốn truyền đạt tin tức, hoặc là tán gẫu bát quá đều phải thừa dịp lúc vào phòng vệ sinh mới được. Chỉ có nơi này là ngoài tầm với của đại thần, cho nên Tân Vãn đã công bố, hiện tại nơi cô yêu nhất chính là phòng vệ sinh, ngay cả biệt danh trên mạng cũng đổi thành ‘Ta yêu nhà xí’a.

Đối với trận đấu lớn của Tân Vãn cùng thư ký La, Minh Nhan thật sự là lòng có thừa mà sức không đủ, kỳ thật cô cũng rất thích cặp này thành đôi, một người nề nếp, còn một người hoạt bát tùy tiện, nếu hai người ở chung với nhau hẳn là sẽ có rất nhiều lạc thú rồi.

Bất quá cô cũng không dám nói ý nghĩ này cho Tân Vãn, nếu không thế nào cô ấy cũng phải bứt hết tóc của cô cho hả giận, cô ấy luôn xem thư ký La như kẻ địch mà lại.

Nhìn bóng dáng Tân Vãn sau khi báo cáo tin tức xong liền vội vội vàng vàng trở lại chỗ ngồi, Minh Nhan liền hạ mí mắt suy tư.

Thân cận sao? Là trong nhà an bài sao? Như vậy tốt lắm a. Như vậy là cô có thể được giải thoát rồi. Trong lòng Minh Nhan bỗng có vị chua, nhưng vẫn không ngừng an ủi chính mình rằng cô sắp được giải thoát rồi. [BN: có chắc là giải thoát không a *hắc hắc*, NV: hehe, được giải thoát mà còn phải tự an ủi thế kia thì đương nhiên chị ấy chả muốn giải thoát tý nào rùi ^^]
Tác giả : Linh Điểm
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại