Em Trai Quá Kiêu Ngạo
Chương 1: Trì độn với muộn phiền
“Hiên Hiên, đói chết tôi rồi, hôm nay có món gì ngon không a?" Tư Đồ Minh Nhan sau khi nhìn theo Nhâm Hạo — người đương nhiệm theo đuổi rời đi, tựa như đầu tàu một đường đánh thẳng về phía trước chạy vội vào nhà, hoàn toàn không có bộ dáng thục nữ vừa rồi, “Phanh" đạp tung cửa, vừa vào cửa đầu tiên là kêu đói.
Người con trai trẻ tuổi đang xem báo trên sô pha ngẩng đầu, bất mãn “hừ" một tiếng, không để ý cô, cúi đầu tiếp tục xem báo của hắn.
“Ách, hôm nay lại làm sao vậy, ai lại đắc tội với nó, âm dương quái khí." Minh Nhan ngẩng đầu nhìn đồng hồ trong phòng khách, còn chưa tới chín giờ a, chính mình cũng không trở về muộn, này lại làm sao vậy. Ý thức được mất mặt nên sờ sờ cái mũi, thì thào tự nói rồi đi hướng phòng bếp. Trong lòng nghĩ: Núi không đến chỗ ta, ta đi đến chỗ núi, cậu không để ý tới tôi, tôi tự mình đi tìm là được rồi chứ gì.
Nhưng là đem đào cả ba tấc đất của phòng bếp này lên cũng không tìm được chút gì có thể cho vào miệng. Oa rõ ràng trước đó không lâu còn nhỏ nhẹ nói có món ngon để ở trong này, bây giờ thế nào lại biến mất không thấy tung tích rồi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm của Minh Nhan suy sụp xuống. Lại lộn trở lại phòng khách, tính lấy khuôn mặt lạnh của mình áp vào mông nóng của Minh Hiên, không đúng, là lấy khuôn mặt nóng của mình áp vào mông lạnh của Minh Hiên. Nhưng nghĩ lại cũng không đúng, như thế nào lại là mặt với chẳng mông, lời này do ai phát minh, thực là không văn minh.
Cô cười đến vẻ mặt nịnh nọt, tiến hướng sô pha rồi nhích lại gần Minh Hiên, Minh Hiên không phản ứng, cô lại nhích thêm một chút, Minh Hiên vẫn là không phản ứng, cuối cùng cô rốt cục nhịn không được, làm nũng nói. “Hiên Hiên a, cậu ăn cơm chiều chưa?"
Minh Hiên ngay cả mí mắt cũng chưa nâng, mặt không chút thay đổi trả lời. “Ăn rồi."
Cô cười đến càng thêm nịnh nọt, hỏi tiếp. “Vậy cậu ăn cái gì a?"
Hắn thay đổi tư thế, nhấc chân lên bắt chéo, hờ hững nói. “Cháo hải s
Cháo hải sản, cháo hải sản nha, ta thích ăn cháo hải sản nhất, hai mắt Minh Nhan nhất thời hóa thành hai trái tim.
Dùng giọng nói mềm dẻo đến nỗi có thể nặn ra nước. “Vậy phần của tôi đâu? Cậu để ở chỗ nào rồi?"
Minh Hiên rốt cục ngẩng đầu nhìn cô liếc mắt một cái, thản nhiên nói. “Trong bồn cầu."
“Trong bồn… bồn cầu á, Tư Đồ Minh Hiên, cậu thế nhưng lại đem cháo hải sản của tôi đổ vào trong bồn cầu, thật sự là quá lãng phí. Chẳng lẽ cậu không biết lãng phí chính là phạm tội sao? Chẳng lẽ lúc nhỏ tôi không dạy cậu ‘Cày đồng đang buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày, ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần’ sao? Cậu thế nhưng lại đem cháo hải sản thật ngon của tôi đổ đi. Cậu, cậu, quả thực là......" Tư Đồ Minh Nhan vừa nghe thấy cháo hải sản mà cô thích nhất bị đổ đi, nhảy dựng lên như đang đứng trên chảo nóng, từ trên cao nhìn xuống chỉ vào Tư Đồ Minh Hiên, bắt đầu thao thao bất tuyệt giáo huấn.
Giáo huấn được nửa ngày cô mới cảm thấy khát nước, cầm ly nước trái cây trên bàn trà của Tư Đồ Minh Hiên uống hai ngụm liền hết nửa ly. Lúc này Tư Đồ Minh Hiên mới ngẩng đầu nhìn cô liếc mắt một cái, không mặn không nhạt nói. “Của tôi."
“Cái gì của cậu?" Tư Đồ Minh Nhan bị hai chữ không đâu vào đâu của hắn làm ngu ngơ.
Minh Hiên đơn giản buông tờ báo trong tay, không nhanh không chậm giải thích. “Ly nước trái cây trong tay cô là của tôi, tôi mua hoa quả, tôi pha nước, cháo hải sản bị đổ đi là tôi tốn tiền mua nguyên liệu nấu ăn, là tôi tự tay làm, cho nên cũng là của tôi, tôi không có hứng cho cô ăn, đổ đi cũng là ý muốn của tôi."
Tư Đồ Minh Nhan vừa nghe chột dạ không còn hung hăng nữa mà thay bằng khuôn mặt tươi cười, cười hì hì nói. “Ai nha, Hiên Hiên a, hai chúng ta còn cần tính toán ai với ai sao a! Của cậu không phải cũng là của tôi sao! Hắc hắc......"
Tư Đồ Minh Hiên một chút cũng không cảm thấy buồn cười, nói một câu như đâm một kim đã thấy máu (lời nói như đâm một kim vào người ta). “Nào có vậy, anh em ruột thịt còn phải tính toán rõ ràng! Trừ khi là bà xã của tôi, còn cô gì?" [BN: câu này sao mụi nge cứ thấy nó nhìu hàm ý nha *hắc hắc*, NV: haizz có điều ai đó vẫn hok hiểu a =__=]
Tư Đồ Minh Nhan bĩu môi, nhỏ giọng mắng. “Quỷ hẹp hòi, uống nước lạnh, cưới cái bà xã bốn chân." [NV: chị nói nhá *che miệng cười*]
Minh Hiên không để ý cô, thu báo trong tay lại, làm bộ phải về phòng, cô vừa thấy vậy thì nôn nóng, chạy nhanh từ phía sau bám chặt hắn, không cho hắn đi, miệng còn không ngừng nịnh nọt. “Hiên Hiên a, chị biết em tốt nhất, chị đã đói bụng, em làm cho chị vài món ăn ngon có được không? Chớ đi a."
Cơ thể Tư Đồ Minh Hiên cứng lại, mặc cô ôm, mặt cau có rõ rệt phản bác. “Tôi không phải em trai của chị, đừng gọi tôi là em."
“Phải, phải, phải, ngài vĩ đại nhất, Minh Hiên đại thiếu gia có thể làm cho tiểu nhân tôi chút gì ăn được không?" Minh Nhan biết nghe lời sửa miệng, mấy cậu trai bây giờ đều như vậy, người thì không lớn nhưng cứ thích tỏ vẻ ta đây là người lớn nha.
Mấy đàn em cùng học mà cô gặp qua cũng như vậy, cũng không muốn gọi nữ sinh là chị, nói là mất mặt chết, không đủ khốc (lạnh lùng), chẳng nhẽ những khốc ca đều không có chị sao? Đây là cái luận điệu kỳ quái gì a.
“Hừ, tôi còn nghĩ cô đã uống nước no rồi, không cần ăn cơm." Minh Hiên thấy cô sửa miệng, buông mi đang nhíu chặt ra chế nhạo.
Cô vừa nghe đã nhanh chóng cười làm lành. “Sao có thể chứ, hắc hắc, tôi thích nhất là ăn cơm Hiên Hiên làm, Hiên Hiên, đi làm chút gì cho tôi ăn đi, tôi muốn nhanh chết đói đây, vừa rồi ở nhà hàng gì đó quá khó ăn, tôi cũng chưa ăn mấy miếng." Nói xong bụng còn phối hợp thầm thì kêu hai tiếng.
Hắn không có hành động gì mà thản nhiên nói. “Đói bụng thì tự mình làm đồ ăn đi, tôi chỉ làm đồ ăn khuya cho cô dâu của tôi thôi." Nói xong làm bộ muốn giãy khỏi sự giam cầm của cô đi về phía trước.
Minh Nhan liều chết không buông tay, miệng còn hổn hển ồn ào. “Được, được, tôi đây hôm nay liền phá lệ một chút làm cô dâu của cậu đi." Không nghĩ tới vẫn còn dùng được, Minh Hiên dừng bước, xoay người tiến phòng bếp làm bữa khuya cho cô.
Minh Nhan may mắn nhìn lòng bàn tay mình, nghĩ rằng ít nhiều mình cũng đủ thông minh, nếu không hôm nay phải đói bụng. Lại nhìn thân hình đang bận rộn trong phòng bếp, trong lòng nghĩ, tên nhóc này hôm nay lại trúng cái gió gì a! một tia sáng chợt lóe, chẳng lẽ là, chẳng lẽ là tư xuân, thấy mình ra ngoài hẹn hò mà nó một mình ở nhà nên ghen tị với mình. Càng nghĩ càng có khả năng, trách không được mỗi lần sau khi ra ngoài hẹn hò trở về tên nhóc này đều giận dỗi mình.
Hôm nay lại còn nhắc đến cái gì bà xã, cô dâu của nó, xem ra đúng là tư xuân, ngẫm lại nó cũng không còn nhỏ, cũng nên giới thiệu cho nó một bạn gái. Giới thiệu ai thì tốt đây? Ngày mai đến trường học lại cẩn thận tìm xem! Ân, liền quyết định như vậy đi.
Minh Hiên đang bận làm trong nhà bếp đột nhiên lỗ tai cảm thấy ngứa, giống như có người đang tính kế với mình. [tác giả: Ân, chính là chị gái bảo bối của ngươi đang tính kế tìm một bạn gái cho ngươi đó, hy vọng sau khi ngươi biết chân tướng đừng tức giận đến hộc máu là tốt rồi a!]
Người con trai trẻ tuổi đang xem báo trên sô pha ngẩng đầu, bất mãn “hừ" một tiếng, không để ý cô, cúi đầu tiếp tục xem báo của hắn.
“Ách, hôm nay lại làm sao vậy, ai lại đắc tội với nó, âm dương quái khí." Minh Nhan ngẩng đầu nhìn đồng hồ trong phòng khách, còn chưa tới chín giờ a, chính mình cũng không trở về muộn, này lại làm sao vậy. Ý thức được mất mặt nên sờ sờ cái mũi, thì thào tự nói rồi đi hướng phòng bếp. Trong lòng nghĩ: Núi không đến chỗ ta, ta đi đến chỗ núi, cậu không để ý tới tôi, tôi tự mình đi tìm là được rồi chứ gì.
Nhưng là đem đào cả ba tấc đất của phòng bếp này lên cũng không tìm được chút gì có thể cho vào miệng. Oa rõ ràng trước đó không lâu còn nhỏ nhẹ nói có món ngon để ở trong này, bây giờ thế nào lại biến mất không thấy tung tích rồi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm của Minh Nhan suy sụp xuống. Lại lộn trở lại phòng khách, tính lấy khuôn mặt lạnh của mình áp vào mông nóng của Minh Hiên, không đúng, là lấy khuôn mặt nóng của mình áp vào mông lạnh của Minh Hiên. Nhưng nghĩ lại cũng không đúng, như thế nào lại là mặt với chẳng mông, lời này do ai phát minh, thực là không văn minh.
Cô cười đến vẻ mặt nịnh nọt, tiến hướng sô pha rồi nhích lại gần Minh Hiên, Minh Hiên không phản ứng, cô lại nhích thêm một chút, Minh Hiên vẫn là không phản ứng, cuối cùng cô rốt cục nhịn không được, làm nũng nói. “Hiên Hiên a, cậu ăn cơm chiều chưa?"
Minh Hiên ngay cả mí mắt cũng chưa nâng, mặt không chút thay đổi trả lời. “Ăn rồi."
Cô cười đến càng thêm nịnh nọt, hỏi tiếp. “Vậy cậu ăn cái gì a?"
Hắn thay đổi tư thế, nhấc chân lên bắt chéo, hờ hững nói. “Cháo hải s
Cháo hải sản, cháo hải sản nha, ta thích ăn cháo hải sản nhất, hai mắt Minh Nhan nhất thời hóa thành hai trái tim.
Dùng giọng nói mềm dẻo đến nỗi có thể nặn ra nước. “Vậy phần của tôi đâu? Cậu để ở chỗ nào rồi?"
Minh Hiên rốt cục ngẩng đầu nhìn cô liếc mắt một cái, thản nhiên nói. “Trong bồn cầu."
“Trong bồn… bồn cầu á, Tư Đồ Minh Hiên, cậu thế nhưng lại đem cháo hải sản của tôi đổ vào trong bồn cầu, thật sự là quá lãng phí. Chẳng lẽ cậu không biết lãng phí chính là phạm tội sao? Chẳng lẽ lúc nhỏ tôi không dạy cậu ‘Cày đồng đang buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày, ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần’ sao? Cậu thế nhưng lại đem cháo hải sản thật ngon của tôi đổ đi. Cậu, cậu, quả thực là......" Tư Đồ Minh Nhan vừa nghe thấy cháo hải sản mà cô thích nhất bị đổ đi, nhảy dựng lên như đang đứng trên chảo nóng, từ trên cao nhìn xuống chỉ vào Tư Đồ Minh Hiên, bắt đầu thao thao bất tuyệt giáo huấn.
Giáo huấn được nửa ngày cô mới cảm thấy khát nước, cầm ly nước trái cây trên bàn trà của Tư Đồ Minh Hiên uống hai ngụm liền hết nửa ly. Lúc này Tư Đồ Minh Hiên mới ngẩng đầu nhìn cô liếc mắt một cái, không mặn không nhạt nói. “Của tôi."
“Cái gì của cậu?" Tư Đồ Minh Nhan bị hai chữ không đâu vào đâu của hắn làm ngu ngơ.
Minh Hiên đơn giản buông tờ báo trong tay, không nhanh không chậm giải thích. “Ly nước trái cây trong tay cô là của tôi, tôi mua hoa quả, tôi pha nước, cháo hải sản bị đổ đi là tôi tốn tiền mua nguyên liệu nấu ăn, là tôi tự tay làm, cho nên cũng là của tôi, tôi không có hứng cho cô ăn, đổ đi cũng là ý muốn của tôi."
Tư Đồ Minh Nhan vừa nghe chột dạ không còn hung hăng nữa mà thay bằng khuôn mặt tươi cười, cười hì hì nói. “Ai nha, Hiên Hiên a, hai chúng ta còn cần tính toán ai với ai sao a! Của cậu không phải cũng là của tôi sao! Hắc hắc......"
Tư Đồ Minh Hiên một chút cũng không cảm thấy buồn cười, nói một câu như đâm một kim đã thấy máu (lời nói như đâm một kim vào người ta). “Nào có vậy, anh em ruột thịt còn phải tính toán rõ ràng! Trừ khi là bà xã của tôi, còn cô gì?" [BN: câu này sao mụi nge cứ thấy nó nhìu hàm ý nha *hắc hắc*, NV: haizz có điều ai đó vẫn hok hiểu a =__=]
Tư Đồ Minh Nhan bĩu môi, nhỏ giọng mắng. “Quỷ hẹp hòi, uống nước lạnh, cưới cái bà xã bốn chân." [NV: chị nói nhá *che miệng cười*]
Minh Hiên không để ý cô, thu báo trong tay lại, làm bộ phải về phòng, cô vừa thấy vậy thì nôn nóng, chạy nhanh từ phía sau bám chặt hắn, không cho hắn đi, miệng còn không ngừng nịnh nọt. “Hiên Hiên a, chị biết em tốt nhất, chị đã đói bụng, em làm cho chị vài món ăn ngon có được không? Chớ đi a."
Cơ thể Tư Đồ Minh Hiên cứng lại, mặc cô ôm, mặt cau có rõ rệt phản bác. “Tôi không phải em trai của chị, đừng gọi tôi là em."
“Phải, phải, phải, ngài vĩ đại nhất, Minh Hiên đại thiếu gia có thể làm cho tiểu nhân tôi chút gì ăn được không?" Minh Nhan biết nghe lời sửa miệng, mấy cậu trai bây giờ đều như vậy, người thì không lớn nhưng cứ thích tỏ vẻ ta đây là người lớn nha.
Mấy đàn em cùng học mà cô gặp qua cũng như vậy, cũng không muốn gọi nữ sinh là chị, nói là mất mặt chết, không đủ khốc (lạnh lùng), chẳng nhẽ những khốc ca đều không có chị sao? Đây là cái luận điệu kỳ quái gì a.
“Hừ, tôi còn nghĩ cô đã uống nước no rồi, không cần ăn cơm." Minh Hiên thấy cô sửa miệng, buông mi đang nhíu chặt ra chế nhạo.
Cô vừa nghe đã nhanh chóng cười làm lành. “Sao có thể chứ, hắc hắc, tôi thích nhất là ăn cơm Hiên Hiên làm, Hiên Hiên, đi làm chút gì cho tôi ăn đi, tôi muốn nhanh chết đói đây, vừa rồi ở nhà hàng gì đó quá khó ăn, tôi cũng chưa ăn mấy miếng." Nói xong bụng còn phối hợp thầm thì kêu hai tiếng.
Hắn không có hành động gì mà thản nhiên nói. “Đói bụng thì tự mình làm đồ ăn đi, tôi chỉ làm đồ ăn khuya cho cô dâu của tôi thôi." Nói xong làm bộ muốn giãy khỏi sự giam cầm của cô đi về phía trước.
Minh Nhan liều chết không buông tay, miệng còn hổn hển ồn ào. “Được, được, tôi đây hôm nay liền phá lệ một chút làm cô dâu của cậu đi." Không nghĩ tới vẫn còn dùng được, Minh Hiên dừng bước, xoay người tiến phòng bếp làm bữa khuya cho cô.
Minh Nhan may mắn nhìn lòng bàn tay mình, nghĩ rằng ít nhiều mình cũng đủ thông minh, nếu không hôm nay phải đói bụng. Lại nhìn thân hình đang bận rộn trong phòng bếp, trong lòng nghĩ, tên nhóc này hôm nay lại trúng cái gió gì a! một tia sáng chợt lóe, chẳng lẽ là, chẳng lẽ là tư xuân, thấy mình ra ngoài hẹn hò mà nó một mình ở nhà nên ghen tị với mình. Càng nghĩ càng có khả năng, trách không được mỗi lần sau khi ra ngoài hẹn hò trở về tên nhóc này đều giận dỗi mình.
Hôm nay lại còn nhắc đến cái gì bà xã, cô dâu của nó, xem ra đúng là tư xuân, ngẫm lại nó cũng không còn nhỏ, cũng nên giới thiệu cho nó một bạn gái. Giới thiệu ai thì tốt đây? Ngày mai đến trường học lại cẩn thận tìm xem! Ân, liền quyết định như vậy đi.
Minh Hiên đang bận làm trong nhà bếp đột nhiên lỗ tai cảm thấy ngứa, giống như có người đang tính kế với mình. [tác giả: Ân, chính là chị gái bảo bối của ngươi đang tính kế tìm một bạn gái cho ngươi đó, hy vọng sau khi ngươi biết chân tướng đừng tức giận đến hộc máu là tốt rồi a!]
Tác giả :
Linh Điểm