Em Muốn Trốn Sao, Bảo Bối?
Chương 96
“Đã hứa thì phải giữ lời đó nha" Dạ Nguyệt chỉ chỉ vào lồng ngực ai đó, ra vẻ kẻ chuyên đi bắt nạt.
“Được, được, anh nhất định giữ lời hứa" Lăng Chi Hiên giơ hai tay lên đầu hàng, thành thật cúi đầu khom lưng chịu thua cô gái nhỏ đang xù lông trước mặt.
“Vậy tha cho anh đó" Dạ Nguyệt trực tiếp vươn tay ôm anh, vùi đầu vào lồng ngực anh thân mật như để chứng tỏ giao kèo của hai người đã thành lập.
Lăng Chi Hiên giờ phút này mới thực sự thở phào nhẹ nhõm, anh cũng tự hứa với bản thân sẽ không bao giờ để xảy ra tình trạng tương tự một lần nào nữa, khi bừng tỉnh dậy khỏi cơn cuồng loạn anh đã hối hận cùng đau đớn đến như thế nào, cảm xúc đó anh sẽ không bao giờ quên được.
Đúng lúc hai người đang im lặng ôm nhau, hưởng thụ phút giây bình yên ngắn ngủi thì tiếng gõ cửa hối thúc cùng tiếng nói lớn gấp gút của Dương Lãnh Thiên ở bên ngoài vang lên inh ỏi.
“Chủ Tịch, không xong rồi, xảy ra chuyện rồi..."
Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt nhìn nhau trao đổi ánh mắt, rồi anh đứng dậy đi ra mở cửa, Dạ Nguyệt thì tự tay rút đi ống tiêm truyền nước biển, cô tự thấy bản thân không cần phải dùng đến thứ này nữa a.
“Có chuyện gì?" Lăng Chi Hiên vừa mở cửa đã thấy vẻ mặt xanh mét cùng bi thương của Dương Lãnh Thiên, mặc dù vậy khi nhìn thấy anh vẻ mặt đó cũng đã dịu đi đôi chút.
“Chủ Tịch..." Dương Lãnh Thiên như không nói nên lời. “Chủ Tịch hai năm sau đã... đã ôm Phu Nhân... cùng nhau tự sát rồi..."
“Cái gì?" cả Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt đều thốt lên.
Lăng Chi Hiên lập tức muốn đi đến đó để xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra thì Dạ Nguyệt lên tiếng: “Em cũng muốn đến đó"
“Phu Nhân, cô không nên xem cảnh tượng đó" Dương Lãnh Thiên lắc đầu đau buồn, ngay cả bản thân anh còn cảm thấy bi thương thống khổ thì nói gì đến hai người có liên quan đây.
“Hiên!" Dạ Nguyệt kiên quyết nhìn Lăng Chi Hiên, vì đó là tương lai của hai người nên cô càng phải tận mắt chứng kiến.
Lăng Chi Hiên bước nhanh vào phòng hất tấm chăn đang đắp trên người Dạ Nguyệt ra rồi nhấc bổng cô lên để bế trên tay, Dạ Nguyệt rất nhanh cũng vòng tay ôm lấy cổ anh, vòng tay mạnh mẽ của anh dễ dàng bế gọn cô vào trong lòng.
“Như vậy em có thấy đau không?" người nào đó mặt dày hỏi, mặc kệ Dương Lãnh Thiên đang đứng ở cửa.
Dạ Nguyệt nghe vậy liền đỏ bừng mặt lắc lắc đầu, cô không dám ngẩn đầu lên nhìn Dương Lãnh Thiên đang cười cười nhìn hai người.
“Tốt" Lăng Chi Hiên hôn phớt vào trán cô rồi ngẩn đầu ra hiệu cho Dương Lãnh Thiên đi trước dẫn đường.
Khi ba người đi đến căn phòng để nhốt tạm thời Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt của hai năm sau, thấy những người đứng đầu Trung Tâm đã tập trung ở đó gần như đông đủ, chỉ trừ Trình Ân đang có việc quan trọng ở phòng thì nghiệm, vẻ mặt của ai cũng lộ đau buồn và bất lực mà nhìn chăm chăm vào căn phòng.
“Phu Nhân... cô đã khỏe lại rồi..." Hắc Miêu mắt đỏ hoe vừa nhìn thấy ba người đã lập tức chạy đến, nhìn thấy Dạ Nguyệt thì vui mừng nói.
Dạ Nguyệt mỉm cười với Hắc Miêu, cho cô một ánh mắt yên tâm.
Mọi người nhìn thấy Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt đến thì không khỏi xúc động, giống như được an ủi phần nào mất mát khi bọn họ nhìn thấy cảnh tượng bi thương đó.
“Chủ Tịch... Phu Nhân..." ai cũng lên tiếng gọi một lần như một lời chào với cấp trên, nhưng tiếng gọi có phần như nhẹ nhõm hẳn, như gọi tên một người thân trong gia đình khi người đó bình an thoát khỏi một việc nguy hiểm nào đó...
Giờ phút này, tất cả những người có mặt ở đây đều có cảm xúc vui buồn lẫn lộn.
Lăng Chi Hiên bế Dạ Nguyệt đi vào căn phòng, mọi người đều tránh sang hai bên để lộ ra con đường chính giữa cho anh dễ đi, vừa bước vào phòng thì mùi tử thi và mùi máu tanh lập tức đập vào mũi hai người.
Bên trong căn phòng với bốn bức tường trắng toát giờ phút này loáng thoáng thấy những vệt máu nhỏ, chỉ thấy người đàn ông đang ôm chặt lấy người phụ nữ nằm trên nền nhà, máu đỏ và máu đen trộn lẫn vào nhau văng ra xung quanh sàn phòng, có thể nhìn thấy nguyên nhân chết là do một phát đạn xuyên qua đầu, cây súng ngắn nằm trên tay người đàn ông, hai bên dây xích để giữ hai người vẫn nằm nguyên vẹn trên hai bên vách tường, không có dấu hiệu bị đứt.
Dạ Nguyệt nhìn thảm trạng trước mặt không khỏi hoảng hốt, không hiểu sao mà mắt với mũi cô bỗng nhiên nóng lên, cay cay...
“Chuyện gì đã xảy ra?" Lăng Chi Hiên lạnh nhạt hỏi, anh cố gắng áp chế lại tâm tình của mình, ánh mắt không thể rời khỏi thi thể nhỏ bé tái xanh trên nền nhà, vòng tay cũng không tự giác siết chặt lại.
“Chủ Tịch... là lỗi của tôi..." lúc này có một người thanh niên trẻ tuổi bước lên, ngập ngừng kể lại. “Mới vừa rồi như thường lệ tôi mang cơm đến cho Chủ Tịch và dọn dẹp thức ăn ngày hôm qua...
Khi tôi bước vào phòng tôi đã rất ngạc nhiên khi anh ấy ngẩn đầu nhìn tôi mỉm cười... lúc bấy giờ trông anh ấy như đã tỉnh táo lại và không còn có biểu hiện điên loạn như lúc trước... nên tôi định chạy đi báo cáo với mọi người... thì anh ấy bất ngờ gọi tôi ở lại.
Anh ấy bảo tôi cởi dây xích để có thể thoải mái ăn cơm, mấy ngày rồi không ăn anh ấy rất đói bụng... tôi đã định sẽ đi báo với mọi người ngay lập tức thì anh ấy lại bất ngờ nghiêm mặt lạnh lùng ra chỉ thị cho tôi, hỏi tôi dám cãi lời anh ấy hay sao...
Vì quá rối rắm mà tôi đã chấp hành mệnh lệnh cởi xích cho anh ấy... sau đó... sau đó anh ấy bất ngờ chợp lấy súng của tôi, đuổi tôi ra ngoài rồi khóa cửa phòng từ bên trong... chùm chìa khóa cũng bị lấy mất nên tôi liền chạy đi báo với mọi người... lúc trở lại thì đã..."
Tiếng nói vừa tắt, không khí nặng nề lại bao trùm xung quanh.
“Đã kiểm tra CCTV, đúng như lời cậu ta đã nói... “ Tề Vĩ bước lên đưa laptop ra trước mặt Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt, buồn bã nói. “Hơn nữa còn có thể nhìn thấy cảnh tượng lúc cửa bị đóng chặt qua CCTV"
Trên màn hình xuất hiện Lăng Chi Hiên của hai năm sau, mái tóc đã hơi dài của anh rối bù, cằm lúng phúng râu, quần áo nhăn nhún, nhìn anh như già đi rất nhiều, ngay cả khí chất vương giả trời sinh cũng không còn, đôi mắt đỏ ngầu lúc trước giờ phút này lại rất dịu dàng nhìn bóng dáng nhỏ bé ở trước mặt...
Dạ Nguyệt của hai năm sau bị một tấm vải xám trùm kín đầu, cũng đang bị trói chặt bằng dây xích ở vách tường, lúc này anh vừa mở miệng nói gì đó vừa dùng chìa khóa cởi dây xích cho cô, vừa tháo dây xích anh liền lập tức ôm cô vào lòng mặc cho cô đang vùng vẫy tấn công anh như thế nào.
Anh vươn tay ôm lấy hai bên gò má cô qua mảnh vải xám, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán... lên mũi... lên môi cô... nhẹ nhàng như đang hôn lên bảo vật quý giá nhất của mình...
Anh từ từ kéo tấm trùm đầu xám xuống... khi nhìn thấy gương mặt biến dạng của cô... anh như đau đớn hét lên... nước mắt theo đó chảy dài xuống hai bên gò má anh... thống khổ bi thương tuyệt vọng... tất cả đều hóa thành tiếng gào thét bất lực cùng với tiếng gào thét của cô... trái tim anh đã chết cùng với cô... linh hồn anh đã theo cô xuống cửu tuyền vào ngày hôm đó... anh sống trên đời này chẳng khác nào một cái xác sống không hơn không kém...
Cuối cùng khi không còn có thể gào thét được nữa... anh áp trán vào trán cô... từ từ nâng súng để phía sau đầu cô...
ĐOÀNG! Viên đạn xuyên qua đầu hai người.
......................................................
Xem xong đoạn CCTV này, tất cả mọi người đều không thể thốt nên lời, ai cũng cúi đầu lặng lẽ, ngay cả khi được huấn luyện đặc biệt đi chăng nữa thì Linh Miêu và Hắc Miêu cũng không khỏi đỏ mắt.
Dạ Nguyệt vừa xem vừa cắn chặt môi, đến khi chảy máu cô cũng không hề phát hiện... bởi vì nỗi đau mà cô cảm nhận được không thua kém gì người đàn ông trong đoạn CCTV đó...
Cô bất giác ngẩn đầu lên nhìn người đang bế cô trong vòng tay... người này thật sự rất chấp nhất với tình cảm của hai người... dù đã biết từ trước nhưng lần này cô càng hiểu rõ anh thật sự có thể cùng cô đi xuống tận nơi địa ngục tâm tối nhất cũng không hề lưỡng lự một phút giây nào... cũng không cần phải dùng tình cảm của mình để lý giải tình cảm của anh... cô đã có thể cảm nhận nó rất rõ ràng... không có một chút lưỡng lự lo lắng hay hoài nghi.
Lăng Chi Hiên cảm giác ánh nhìn đốt nóng của người nào đó, anh cũng cúi đầu xuống nhìn cô, chăm chú nhìn vào đôi mắt to trong suốt giờ đây đã ửng đỏ ngân ngấn nước, gò má và mũi cũng ửng đỏ lên.
Cả hai đều có thể cảm nhận được cảm xúc cháy bỏng lướt dọc theo cơ thể, nồng nàn sâu đậm đến không thể cưỡng lại, khắc sâu đến không thể xóa nhòa đi...
“Đây chính là tương lai của hai người vào hai năm nữa... nếu không có biến cố bất ngờ xảy ra..."
Bỗng nhiên giọng nói ngọt ngào ấm áp vang lên phía sau tất cả mọi người.
Mọi người đều quay đầu lại nhìn và người mới vừa nói không phải ai khác chính là Thập Thất nương tử trong lời đồn.
“Đây thật sự là tương lai của chúng tôi?" Dạ Nguyệt run rẩy nhìn lên Lăng Chi Hiên.
Chị Thập Thất nhìn một lượt từng người có mặt ở đây rồi nhìn qua Dạ Nguyệt và Lăng Chi Hiên: “Tôi muốn nói riêng với hai người, à không... còn một cậu trai nữa đến cùng với hai người... tôi cũng muốn gặp cậu ta"
..........................................
Trong phòng hợp, bốn người đang ngồi đối diện nhau, Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt ngồi một bên, Uông Tuấn Kiệt thì ngồi cùng bên với chị Thập Thất, cả ba người đều im lặng nhìn chị Thập Thất chờ chị ấy lên tiếng.
“Ý của chị là gì khi nói nếu không có biến cố bất ngờ xảy ra?" Dạ Nguyệt cuối cùng cũng không thể kìm được thắc mắc, đành lên tiếng hỏi trước. “Hơn nữa chị biết chúng tôi từ quá khứ đến đây?"
Dĩ nhiên đây cũng là điều Lăng Chi Hiên muốn biết nên anh vẫn im lặng lắng nghe câu trả lời, Uông Tuấn Kiệt cũng được kể qua tình hình nên anh cũng đang rất tò mò.
“Em có nhớ hai năm trước em đã đến gặp chị?" chị Thập Thất lúc này mới bắt đầu nói chuyện.
“Vâng, chuyện đó với em thì nó chỉ mới xảy ra mấy tuần trước đây thôi" Dạ Nguyệt gật đầu. “Chị đã nói tương lai cả hai sẽ gặp một nạn lớn, chẳng lẽ chính là đại dịch lần này?"
“Đúng vậy" chị Thập Thất thừa nhận. “Hơn nữa đây không chỉ là vận mệnh của cả hai mà là toàn nhân loại"
“Chị đã không nói điều đó" Dạ Nguyệt thở dài. “Vậy tại sao chị lại nói chúng em có thể vượt qua?" cuối cùng bây giờ chị ấy lại nói đây chính là tương lai của hai người...
“Biến cố bất ngờ là gì?" lúc này Lăng Chi Hiên mới lạnh nhạt lên tiếng.
“Chính là đứa bé" chị Thập Thất trả lời.
Dạ Nguyệt và Lăng Chi Hiên nhìn nhau.
“Ngày hôm đó khi em đến thì chị đã biết em đã mang thai, tương lai mà chị nhìn thấy chính là tương lai này nhưng nó không có bao gồm việc em đã mang thai, việc em mang thai đã làm cho thời gian và không gian bắt đầu thay đổi từ lúc đó, tương lai bây giờ thay đổi như thế nào tốt hơn hay là xấu hơn đều là do hai người quyết định"
“Rốt cuộc cô là ai? Làm sao cô biết mấy chuyện này?" Uông Tuấn Kiệt nghi ngờ nhìn chị Thập Thất, anh có cảm giác người phụ nữ này có gì đó khác thường.
Lăng Chi Hiên cũng nhíu mày nhìn.
“Chuyện đã đến như thế này thì tôi sẽ không che giấu nữa, vốn dĩ tôi chính là một trong những hậu duệ của bộ tộc Thời - Không, người canh giữ cánh cửa Thời - Không" chị Thập Thất nhắm chặt mắt, hít sâu như để lấy thêm động lực, bởi vì chuyện này vốn dĩ không được phép lưu truyền ra bên ngoài.
Dạ Nguyệt kinh ngạc ngẩn đầu lên nhìn Lăng Chi Hiên, trước đây ở thế giới kia cô và anh đã từng nghe lão sư phụ nhắc đến bộ tộc này rồi a, Lăng Chi Hiên cho cô một ánh mắt anh cũng nhớ.
“Bộ tộc Thời - Không là bộ tộc được khai sinh ra cùng với những vụ trụ vào thời xa xưa trước đây rất rất lâu mà con người không thể biết được, khi những vũ trụ khai sinh thì cùng lúc đó những cánh cửa Thời - Không liên kết mọi không gian và thời gian lại với nhau cũng đồng thời xuất hiện.
Vì vậy bộ tộc chúng tôi có nhiệm vụ canh giữ những cánh cửa này, nên có thể nói chúng tôi đã phải phân tán đến khắp mọi nơi trên vũ trụ và bắt đầu phát triển ở những nơi đó, những thế hệ sau tiếp nối thế hệ trước, đời đời thực hiện thiên mệnh của mình.
Hơn nữa chúng tôi còn có khả năng nhìn thấy được những điều đã qua và tiên đoán được chính xác tương lai xảy ra sau đó, đây chính là bí mật được lưu truyền qua mỗi thế hệ của bộ tộc, chỉ có người nhận thiên mệnh canh giữ cánh cửa mới có khả năng đó.
Ở Trái Đất, có hai cánh cửa Thời - Không, lúc mới bắt đầu bộ tộc chúng tôi đến đây sinh sống cũng rất nhiều, nhưng qua nhiều thập kỷ trôi qua, chúng tôi đã gần như không thể tồn tại được nữa, bây giờ ngoại trừ tôi thì chỉ còn một người nữa đang canh giữ một trong những cánh cổng đó"
“Cô bao nhiêu tuổi vậy?" Uông Tuấn Kiệt nhịn không được, hỏi.
“Đó là những thế hệ tổ tiên trước đây của tôi, còn tôi chỉ mới có ba mươi mấy tuổi" chị Thập Thất buồn cười nói. “Nhưng mà tôi có thể sống lâu hơn so với tuổi thọ của một con người bình thường"
“Hình dáng của bộ tộc chị...?" Dạ Nguyệt không thể tin được hỏi, giống như cô đang nghe kể về một bộ phim khoa học viễn tưởng người ngoài hành tinh vậy a.
“Chính là bộ dạng này, có phải rất giống với hình hài của con người hay không?" chị Thập Thất mỉm cười nhìn Dạ Nguyệt.
“Nếu như bộ tộc bị tuyệt chủng thì chuyện gì sẽ xảy ra? Ai sẽ canh giữ cánh cửa không gian?" Dạ Nguyệt không nhịn được hỏi, cô thật sự rất tò mò về chuyện này.
“Đến thế hệ của bà ngoại tôi thì chúng tôi đã có thể cùng với con người để sinh ra những thế hệ tiếp theo, nhưng trong những người con đó chỉ có một người duy nhất mang dòng máu thuần chủng của bộ tộc và tiếp nhận thiên mệnh canh giữ cánh cổng"
“Tôi thật sự không biết đâu là giả đâu là thật nữa rồi" Uông Tuấn Kiệt bóp bóp trán, anh đã từng đi khắp nơi trên thế giới, chuyện mới lạ gì cũng đã từng nghe qua thấy qua, chỉ có chuyện này thật sự là mới nghe lần đầu đó a, nhưng mà ngay cả xuyên không gian đến đây anh cũng đã xuyên rồi thì những việc này nghe cũng không phải không hợp logic...
“Mọi người không cần phải tin tôi tuyệt đối cũng được, nhưng có một điều nhất định phải tin tôi" chị Thập Thất lắc đầu không chấp nhất việc ba người có tin những lời vừa rồi của mình hay không, bởi vì đối với bọn họ thì việc này vốn dĩ vẫn còn rất phi thực tế. “Ở Trái Đất, vào mỗi năm thì cánh cửa Thời - Không chỉ mở ra hai lần duy nhất vào ngày trăng tròn giữa tháng, tức là mỗi cánh cửa chỉ mở ra một lần và cách nhau hai tháng, lần đầu tiên trong năm chúng ta không thể biết chính xác là tháng nào, nhưng chúng ta có thể biết được lần thứ hai xảy ra lúc nào, ba người nhất định không thể bỏ qua cơ hội trở về này"
“Ý của cô là cánh cửa thứ hai sắp mở ra?" Lăng Chi Hiên nói ngay vào trọng tâm chính, anh không cần biết lượt sử của bộ tộc đó như thế nào, anh chỉ muốn biết điều duy nhất là cách để trở về thời điểm hiện tại thôi.
Chị Thập Thất gật đầu.
“Cánh cửa đó ở đâu? Và làm sao chúng em có thể trở về đúng với thời điểm của bọn em?" Dạ Nguyệt lập tức hỏi, vì theo như cô hiểu những gì từ nãy đến giờ thì có thể nói ngắn gọn như sau, hai cánh cửa sẽ chỉ mở ra duy nhất một lần trong một năm và cách nhau hai tháng, cánh cửa đầu tiên sẽ mở ra vào tháng nào đó mà chúng ta không thể xác định thời điểm, nhưng cánh cửa thứ hai có thể dựa vào thời gian của cánh cửa một mà suy ra.
Hơn nữa bây giờ bọn họ đã biết chính xác thời gian cánh cửa thứ nhất mở ra, bọn họ đã được du hành thời gian đến tương lai hai năm sau này... Vậy thì cánh cửa thứ hai sẽ sớm mở ra trong hai tháng tiếp theo, điều quan trọng là nếu dùng cánh cửa thứ hai thì bọn họ có thể trở về đúng thời điểm mình đã xuyên không hay không?
“Vạn vật đều chỉ thuộc về một nơi nhất định" chị Thập Thất trầm lặng nói.
“A!" Dạ Nguyệt vừa nghe xong đã giật mình. “Sống tức là chết - Chết tức là sống - Vạn vật đều chỉ thuộc về một nơi nhất định"
Lăng Chi Hiên cũng đã nhớ ra câu nói này, đây không phải là dòng chữ cuối cùng được viết đậm trong cuộn giấy da mà anh và vợ yêu tìm được ở thế giới kia sao?
“Vì vậy chỉ cần bước vào cánh cửa Thời - Không một lần nữa thì mọi người có thể trở về thời điểm hiện tại của mọi người" chị Thập Thất gật đầu nhìn Dạ Nguyệt.
“Nếu nói như vậy thì cánh cửa Thời - Không thứ hai có phải ở Mũi Đất Ước Nguyện hay không?" Dạ Nguyệt nhanh chóng suy ra.
Chị Thập Thất nhắm mắt lắc đầu: “Không phải, vách núi đó là do hiện tượng bóp méo không gian nên mới xuất hiện lỗ hổng thôi, lỗ hổng đó chỉ dẫn đến dị giới nơi mà hai người đã xuyên qua trước đây. Còn cánh cửa Thời - Không có thể dẫn đến bất cứ nơi nào trên mọi vũ trụ, đến dị giới, quá khứ hiện tại hay là tương lai, bởi vì chúng vốn dĩ kết nối thời gian và không gian lại với nhau"
“Rốt cuộc cánh cửa thứ hai nằm ở đâu?" mặc dù không hiểu cái nơi mọi người đang nói nhưng Uông Tuấn Kiệt có thể hiểu được trọng tâm vấn đề, cuối cùng quan trọng nhất vẫn là vị trí của cánh cửa thứ hai để bọn họ trở về không phải sao?
Cả ba người đều nhìn sang chị Thập Thất.
“Nơi đó chính là Hồ bán nguyệt Segarra Anak trên đỉnh Rinjani, thuộc đảo Lombok - Indonesia" chị Thập Thất không nhanh không chậm nói.
“Đảo Lombok?" Uông Tuấn Kiệt nhíu mày. “À, tôi biết rồi, đảo này nằm kế bên đảo Bali đó a"
Lăng Chi Hiên cũng đã biết khi nghe chị Thập Thất nói, chỉ duy có Dạ Nguyệt là vẫn còn mơ hồ bởi vì từ nhỏ đến lớn cô chưa từng rời khỏi đất nước này mà đi du lịch ở nước khác bao giờ.
“Vậy là chúng ta phải leo lên đến đỉnh núi mới lên được đó đúng không? Nếu tôi nhớ không nhầm thì hồ đó nằm trên đỉnh núi Rinjani cao 3726m, có hình dạng như trăng khuyết và là nơi vô cùng tâm linh đối với người dân nơi đó" Uông Tuấn Kiệt đột nhiên cảm thấy vô cùng hào hứng, anh chỉ mới đi Bali chứ chưa từng đến nơi đó.
“Leo núi á?" Dạ Nguyệt tròn mắt quay qua nhìn Lăng Chi Hiên.
Lăng Chi Hiên gật đầu, rồi anh nắm tay Dạ Nguyệt đứng dậy nói với Uông Tuấn Kiệt và chị Thập Thất: “Tôi sẽ cho người đi chuẩn bị, hai ngày sau chúng ta sẽ khởi hành đến đó"
Mặc dù anh không hoàn toàn tin tưởng người phụ nữ ngồi trước mặt nhưng anh vẫn phải thử đánh cược một lần, sau khi chứng kiến cảnh tượng trong đoạn CCTV anh nhất định phải trở về thời điểm hiện tại cho bằng được, để có thể ngăn chặn dịch bệnh, thay đổi tương lai của anh và vợ yêu.
Đúng lúc này lại có tiếng gõ cửa bên ngoài phòng.
Uông Tuấn Kiệt nhìn qua Lăng Chi Hiên thấy anh gật đầu nên đứng dậy đi mở cửa.
“Chủ Tịch, tôi có chuyện rất rất quan trọng cần báo cáo" Trình Ân lập tức đi vào phòng họp, vừa nói vừa thở gấp giống như mới vừa chạy đua nước rút, mồ hôi nhễ nhại không nói nên lời.
................................
Trong phòng thí nghiệm của Trung Tâm.
“Theo như tài liệu mà Tề Vĩ thu thập được ở căn cứ hôm trước, tôi đã dựa vào đó mà tiến hành nghiên cứu lại từ đầu từ những bước cơ bản nhất, trong hai mươi hai năm qua bọn họ đã làm rất nhiều thí nghiệm và cũng đã tạo ra rất nhiều biến thể anh em với virus zombie" Trình Ân vừa bấm bấm vào bảng điện tử để mở cửa phòng lạnh dùng để lưu trữ vaccin bên trong phòng thí nghiệm vừa nói. “Và hôm nay tôi đã phát hiện ra được một biến thể rất giống như với biến thể trong người của Tuấn Kiệt..."
Khi cửa phòng lạnh được mở ra, bên trong liền xuất hiện một chiếc hộp bằng kính lớn, bên trong chính là một giá đỡ dùng để những vaccin mà Trung Tâm đã nghiên cứu ra, có rất nhiều ống vaccin đủ màu đã được đặt trên giá.
“Hơn nữa điều quan trọng nhất mà tôi phát hiện chính là biến thể đó hoàn toàn vô hại đối với sinh vật và con người, nó không gây độc giống như virus zombie và những biến thể khác, có lẽ vì vậy mà nó đã sớm bị bọn họ bỏ qua...
Chính vì vậy tôi đã xét nghiệm máu của Tuấn Kiệt một lần nữa, và lần này điều bất ngờ đã xảy ra... cơ thể của cậu bây giờ đã sản sinh ra kháng thể để chống lại biến thể lạ đó" Trình Ân vui mừng nhìn Uông Tuấn Kiệt.
“Ý anh là đã tìm ra huyết thanh?" Dạ Nguyệt gấp rút hỏi, tin tức này quả thật là một tin chấn động đối với toàn nhân loại đó a.
“Đúng vậy, thưa Phu Nhân" Trình Ân chỉ vào một ống màu đỏ huyết ngay chính giữa giá đỡ.
“Nó có thể chống lại virus zombie không?" Lăng Chi Hiên hỏi, đây là điều quan trọng mà anh muốn biết.
“Bởi vì biến thể này từ cấu tạo cho đến hình dạng đều giống hệt với virus zombie, chỉ là về phần độc lực thì nó không mang độc thôi, nên tôi đã thử nghiệm lên virus zombie" Trình Ân cười toe toét. “Nó hoàn toàn đạt hiệu lực bất ngờ"
“Cậu cần mấy ngày mới điều chế được vaccin?" Lăng Chi Hiên bình tĩnh hỏi, mặc dù lúc này trong lòng anh thật sự rất vui sướng nhưng bề ngoài lại vẫn là một bộ thản nhiên như không.
Uông Tuấn Kiệt cũng không che giấu hưng phấn xen vào: “Liệu cậu có thể hoàn thành trong hai ngày được không?"
Trình Ân lúc này nhíu mày nhìn anh, có phải anh còn điều gì chưa biết ở đây hay không? Nhưng anh vẫn trả lời: “Được, tôi có thể tinh lọc trong hai ngày"
“Vậy thì tốt quá rồi" Dạ Nguyệt cũng không kìm được thở phào nhẹ nhõm.
Trình Ân thắc mắc nhìn qua Lăng Chi Hiên.
“Gọi mọi người đến phòng hợp, tôi sẽ thông báo kế hoạch tác chiến cuối cùng" Lăng Chi Hiên vỗ vai anh rồi nắm tay Dạ Nguyệt ra khỏi phòng thí nghiệm.
“Được, được, anh nhất định giữ lời hứa" Lăng Chi Hiên giơ hai tay lên đầu hàng, thành thật cúi đầu khom lưng chịu thua cô gái nhỏ đang xù lông trước mặt.
“Vậy tha cho anh đó" Dạ Nguyệt trực tiếp vươn tay ôm anh, vùi đầu vào lồng ngực anh thân mật như để chứng tỏ giao kèo của hai người đã thành lập.
Lăng Chi Hiên giờ phút này mới thực sự thở phào nhẹ nhõm, anh cũng tự hứa với bản thân sẽ không bao giờ để xảy ra tình trạng tương tự một lần nào nữa, khi bừng tỉnh dậy khỏi cơn cuồng loạn anh đã hối hận cùng đau đớn đến như thế nào, cảm xúc đó anh sẽ không bao giờ quên được.
Đúng lúc hai người đang im lặng ôm nhau, hưởng thụ phút giây bình yên ngắn ngủi thì tiếng gõ cửa hối thúc cùng tiếng nói lớn gấp gút của Dương Lãnh Thiên ở bên ngoài vang lên inh ỏi.
“Chủ Tịch, không xong rồi, xảy ra chuyện rồi..."
Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt nhìn nhau trao đổi ánh mắt, rồi anh đứng dậy đi ra mở cửa, Dạ Nguyệt thì tự tay rút đi ống tiêm truyền nước biển, cô tự thấy bản thân không cần phải dùng đến thứ này nữa a.
“Có chuyện gì?" Lăng Chi Hiên vừa mở cửa đã thấy vẻ mặt xanh mét cùng bi thương của Dương Lãnh Thiên, mặc dù vậy khi nhìn thấy anh vẻ mặt đó cũng đã dịu đi đôi chút.
“Chủ Tịch..." Dương Lãnh Thiên như không nói nên lời. “Chủ Tịch hai năm sau đã... đã ôm Phu Nhân... cùng nhau tự sát rồi..."
“Cái gì?" cả Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt đều thốt lên.
Lăng Chi Hiên lập tức muốn đi đến đó để xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra thì Dạ Nguyệt lên tiếng: “Em cũng muốn đến đó"
“Phu Nhân, cô không nên xem cảnh tượng đó" Dương Lãnh Thiên lắc đầu đau buồn, ngay cả bản thân anh còn cảm thấy bi thương thống khổ thì nói gì đến hai người có liên quan đây.
“Hiên!" Dạ Nguyệt kiên quyết nhìn Lăng Chi Hiên, vì đó là tương lai của hai người nên cô càng phải tận mắt chứng kiến.
Lăng Chi Hiên bước nhanh vào phòng hất tấm chăn đang đắp trên người Dạ Nguyệt ra rồi nhấc bổng cô lên để bế trên tay, Dạ Nguyệt rất nhanh cũng vòng tay ôm lấy cổ anh, vòng tay mạnh mẽ của anh dễ dàng bế gọn cô vào trong lòng.
“Như vậy em có thấy đau không?" người nào đó mặt dày hỏi, mặc kệ Dương Lãnh Thiên đang đứng ở cửa.
Dạ Nguyệt nghe vậy liền đỏ bừng mặt lắc lắc đầu, cô không dám ngẩn đầu lên nhìn Dương Lãnh Thiên đang cười cười nhìn hai người.
“Tốt" Lăng Chi Hiên hôn phớt vào trán cô rồi ngẩn đầu ra hiệu cho Dương Lãnh Thiên đi trước dẫn đường.
Khi ba người đi đến căn phòng để nhốt tạm thời Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt của hai năm sau, thấy những người đứng đầu Trung Tâm đã tập trung ở đó gần như đông đủ, chỉ trừ Trình Ân đang có việc quan trọng ở phòng thì nghiệm, vẻ mặt của ai cũng lộ đau buồn và bất lực mà nhìn chăm chăm vào căn phòng.
“Phu Nhân... cô đã khỏe lại rồi..." Hắc Miêu mắt đỏ hoe vừa nhìn thấy ba người đã lập tức chạy đến, nhìn thấy Dạ Nguyệt thì vui mừng nói.
Dạ Nguyệt mỉm cười với Hắc Miêu, cho cô một ánh mắt yên tâm.
Mọi người nhìn thấy Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt đến thì không khỏi xúc động, giống như được an ủi phần nào mất mát khi bọn họ nhìn thấy cảnh tượng bi thương đó.
“Chủ Tịch... Phu Nhân..." ai cũng lên tiếng gọi một lần như một lời chào với cấp trên, nhưng tiếng gọi có phần như nhẹ nhõm hẳn, như gọi tên một người thân trong gia đình khi người đó bình an thoát khỏi một việc nguy hiểm nào đó...
Giờ phút này, tất cả những người có mặt ở đây đều có cảm xúc vui buồn lẫn lộn.
Lăng Chi Hiên bế Dạ Nguyệt đi vào căn phòng, mọi người đều tránh sang hai bên để lộ ra con đường chính giữa cho anh dễ đi, vừa bước vào phòng thì mùi tử thi và mùi máu tanh lập tức đập vào mũi hai người.
Bên trong căn phòng với bốn bức tường trắng toát giờ phút này loáng thoáng thấy những vệt máu nhỏ, chỉ thấy người đàn ông đang ôm chặt lấy người phụ nữ nằm trên nền nhà, máu đỏ và máu đen trộn lẫn vào nhau văng ra xung quanh sàn phòng, có thể nhìn thấy nguyên nhân chết là do một phát đạn xuyên qua đầu, cây súng ngắn nằm trên tay người đàn ông, hai bên dây xích để giữ hai người vẫn nằm nguyên vẹn trên hai bên vách tường, không có dấu hiệu bị đứt.
Dạ Nguyệt nhìn thảm trạng trước mặt không khỏi hoảng hốt, không hiểu sao mà mắt với mũi cô bỗng nhiên nóng lên, cay cay...
“Chuyện gì đã xảy ra?" Lăng Chi Hiên lạnh nhạt hỏi, anh cố gắng áp chế lại tâm tình của mình, ánh mắt không thể rời khỏi thi thể nhỏ bé tái xanh trên nền nhà, vòng tay cũng không tự giác siết chặt lại.
“Chủ Tịch... là lỗi của tôi..." lúc này có một người thanh niên trẻ tuổi bước lên, ngập ngừng kể lại. “Mới vừa rồi như thường lệ tôi mang cơm đến cho Chủ Tịch và dọn dẹp thức ăn ngày hôm qua...
Khi tôi bước vào phòng tôi đã rất ngạc nhiên khi anh ấy ngẩn đầu nhìn tôi mỉm cười... lúc bấy giờ trông anh ấy như đã tỉnh táo lại và không còn có biểu hiện điên loạn như lúc trước... nên tôi định chạy đi báo cáo với mọi người... thì anh ấy bất ngờ gọi tôi ở lại.
Anh ấy bảo tôi cởi dây xích để có thể thoải mái ăn cơm, mấy ngày rồi không ăn anh ấy rất đói bụng... tôi đã định sẽ đi báo với mọi người ngay lập tức thì anh ấy lại bất ngờ nghiêm mặt lạnh lùng ra chỉ thị cho tôi, hỏi tôi dám cãi lời anh ấy hay sao...
Vì quá rối rắm mà tôi đã chấp hành mệnh lệnh cởi xích cho anh ấy... sau đó... sau đó anh ấy bất ngờ chợp lấy súng của tôi, đuổi tôi ra ngoài rồi khóa cửa phòng từ bên trong... chùm chìa khóa cũng bị lấy mất nên tôi liền chạy đi báo với mọi người... lúc trở lại thì đã..."
Tiếng nói vừa tắt, không khí nặng nề lại bao trùm xung quanh.
“Đã kiểm tra CCTV, đúng như lời cậu ta đã nói... “ Tề Vĩ bước lên đưa laptop ra trước mặt Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt, buồn bã nói. “Hơn nữa còn có thể nhìn thấy cảnh tượng lúc cửa bị đóng chặt qua CCTV"
Trên màn hình xuất hiện Lăng Chi Hiên của hai năm sau, mái tóc đã hơi dài của anh rối bù, cằm lúng phúng râu, quần áo nhăn nhún, nhìn anh như già đi rất nhiều, ngay cả khí chất vương giả trời sinh cũng không còn, đôi mắt đỏ ngầu lúc trước giờ phút này lại rất dịu dàng nhìn bóng dáng nhỏ bé ở trước mặt...
Dạ Nguyệt của hai năm sau bị một tấm vải xám trùm kín đầu, cũng đang bị trói chặt bằng dây xích ở vách tường, lúc này anh vừa mở miệng nói gì đó vừa dùng chìa khóa cởi dây xích cho cô, vừa tháo dây xích anh liền lập tức ôm cô vào lòng mặc cho cô đang vùng vẫy tấn công anh như thế nào.
Anh vươn tay ôm lấy hai bên gò má cô qua mảnh vải xám, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán... lên mũi... lên môi cô... nhẹ nhàng như đang hôn lên bảo vật quý giá nhất của mình...
Anh từ từ kéo tấm trùm đầu xám xuống... khi nhìn thấy gương mặt biến dạng của cô... anh như đau đớn hét lên... nước mắt theo đó chảy dài xuống hai bên gò má anh... thống khổ bi thương tuyệt vọng... tất cả đều hóa thành tiếng gào thét bất lực cùng với tiếng gào thét của cô... trái tim anh đã chết cùng với cô... linh hồn anh đã theo cô xuống cửu tuyền vào ngày hôm đó... anh sống trên đời này chẳng khác nào một cái xác sống không hơn không kém...
Cuối cùng khi không còn có thể gào thét được nữa... anh áp trán vào trán cô... từ từ nâng súng để phía sau đầu cô...
ĐOÀNG! Viên đạn xuyên qua đầu hai người.
......................................................
Xem xong đoạn CCTV này, tất cả mọi người đều không thể thốt nên lời, ai cũng cúi đầu lặng lẽ, ngay cả khi được huấn luyện đặc biệt đi chăng nữa thì Linh Miêu và Hắc Miêu cũng không khỏi đỏ mắt.
Dạ Nguyệt vừa xem vừa cắn chặt môi, đến khi chảy máu cô cũng không hề phát hiện... bởi vì nỗi đau mà cô cảm nhận được không thua kém gì người đàn ông trong đoạn CCTV đó...
Cô bất giác ngẩn đầu lên nhìn người đang bế cô trong vòng tay... người này thật sự rất chấp nhất với tình cảm của hai người... dù đã biết từ trước nhưng lần này cô càng hiểu rõ anh thật sự có thể cùng cô đi xuống tận nơi địa ngục tâm tối nhất cũng không hề lưỡng lự một phút giây nào... cũng không cần phải dùng tình cảm của mình để lý giải tình cảm của anh... cô đã có thể cảm nhận nó rất rõ ràng... không có một chút lưỡng lự lo lắng hay hoài nghi.
Lăng Chi Hiên cảm giác ánh nhìn đốt nóng của người nào đó, anh cũng cúi đầu xuống nhìn cô, chăm chú nhìn vào đôi mắt to trong suốt giờ đây đã ửng đỏ ngân ngấn nước, gò má và mũi cũng ửng đỏ lên.
Cả hai đều có thể cảm nhận được cảm xúc cháy bỏng lướt dọc theo cơ thể, nồng nàn sâu đậm đến không thể cưỡng lại, khắc sâu đến không thể xóa nhòa đi...
“Đây chính là tương lai của hai người vào hai năm nữa... nếu không có biến cố bất ngờ xảy ra..."
Bỗng nhiên giọng nói ngọt ngào ấm áp vang lên phía sau tất cả mọi người.
Mọi người đều quay đầu lại nhìn và người mới vừa nói không phải ai khác chính là Thập Thất nương tử trong lời đồn.
“Đây thật sự là tương lai của chúng tôi?" Dạ Nguyệt run rẩy nhìn lên Lăng Chi Hiên.
Chị Thập Thất nhìn một lượt từng người có mặt ở đây rồi nhìn qua Dạ Nguyệt và Lăng Chi Hiên: “Tôi muốn nói riêng với hai người, à không... còn một cậu trai nữa đến cùng với hai người... tôi cũng muốn gặp cậu ta"
..........................................
Trong phòng hợp, bốn người đang ngồi đối diện nhau, Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt ngồi một bên, Uông Tuấn Kiệt thì ngồi cùng bên với chị Thập Thất, cả ba người đều im lặng nhìn chị Thập Thất chờ chị ấy lên tiếng.
“Ý của chị là gì khi nói nếu không có biến cố bất ngờ xảy ra?" Dạ Nguyệt cuối cùng cũng không thể kìm được thắc mắc, đành lên tiếng hỏi trước. “Hơn nữa chị biết chúng tôi từ quá khứ đến đây?"
Dĩ nhiên đây cũng là điều Lăng Chi Hiên muốn biết nên anh vẫn im lặng lắng nghe câu trả lời, Uông Tuấn Kiệt cũng được kể qua tình hình nên anh cũng đang rất tò mò.
“Em có nhớ hai năm trước em đã đến gặp chị?" chị Thập Thất lúc này mới bắt đầu nói chuyện.
“Vâng, chuyện đó với em thì nó chỉ mới xảy ra mấy tuần trước đây thôi" Dạ Nguyệt gật đầu. “Chị đã nói tương lai cả hai sẽ gặp một nạn lớn, chẳng lẽ chính là đại dịch lần này?"
“Đúng vậy" chị Thập Thất thừa nhận. “Hơn nữa đây không chỉ là vận mệnh của cả hai mà là toàn nhân loại"
“Chị đã không nói điều đó" Dạ Nguyệt thở dài. “Vậy tại sao chị lại nói chúng em có thể vượt qua?" cuối cùng bây giờ chị ấy lại nói đây chính là tương lai của hai người...
“Biến cố bất ngờ là gì?" lúc này Lăng Chi Hiên mới lạnh nhạt lên tiếng.
“Chính là đứa bé" chị Thập Thất trả lời.
Dạ Nguyệt và Lăng Chi Hiên nhìn nhau.
“Ngày hôm đó khi em đến thì chị đã biết em đã mang thai, tương lai mà chị nhìn thấy chính là tương lai này nhưng nó không có bao gồm việc em đã mang thai, việc em mang thai đã làm cho thời gian và không gian bắt đầu thay đổi từ lúc đó, tương lai bây giờ thay đổi như thế nào tốt hơn hay là xấu hơn đều là do hai người quyết định"
“Rốt cuộc cô là ai? Làm sao cô biết mấy chuyện này?" Uông Tuấn Kiệt nghi ngờ nhìn chị Thập Thất, anh có cảm giác người phụ nữ này có gì đó khác thường.
Lăng Chi Hiên cũng nhíu mày nhìn.
“Chuyện đã đến như thế này thì tôi sẽ không che giấu nữa, vốn dĩ tôi chính là một trong những hậu duệ của bộ tộc Thời - Không, người canh giữ cánh cửa Thời - Không" chị Thập Thất nhắm chặt mắt, hít sâu như để lấy thêm động lực, bởi vì chuyện này vốn dĩ không được phép lưu truyền ra bên ngoài.
Dạ Nguyệt kinh ngạc ngẩn đầu lên nhìn Lăng Chi Hiên, trước đây ở thế giới kia cô và anh đã từng nghe lão sư phụ nhắc đến bộ tộc này rồi a, Lăng Chi Hiên cho cô một ánh mắt anh cũng nhớ.
“Bộ tộc Thời - Không là bộ tộc được khai sinh ra cùng với những vụ trụ vào thời xa xưa trước đây rất rất lâu mà con người không thể biết được, khi những vũ trụ khai sinh thì cùng lúc đó những cánh cửa Thời - Không liên kết mọi không gian và thời gian lại với nhau cũng đồng thời xuất hiện.
Vì vậy bộ tộc chúng tôi có nhiệm vụ canh giữ những cánh cửa này, nên có thể nói chúng tôi đã phải phân tán đến khắp mọi nơi trên vũ trụ và bắt đầu phát triển ở những nơi đó, những thế hệ sau tiếp nối thế hệ trước, đời đời thực hiện thiên mệnh của mình.
Hơn nữa chúng tôi còn có khả năng nhìn thấy được những điều đã qua và tiên đoán được chính xác tương lai xảy ra sau đó, đây chính là bí mật được lưu truyền qua mỗi thế hệ của bộ tộc, chỉ có người nhận thiên mệnh canh giữ cánh cửa mới có khả năng đó.
Ở Trái Đất, có hai cánh cửa Thời - Không, lúc mới bắt đầu bộ tộc chúng tôi đến đây sinh sống cũng rất nhiều, nhưng qua nhiều thập kỷ trôi qua, chúng tôi đã gần như không thể tồn tại được nữa, bây giờ ngoại trừ tôi thì chỉ còn một người nữa đang canh giữ một trong những cánh cổng đó"
“Cô bao nhiêu tuổi vậy?" Uông Tuấn Kiệt nhịn không được, hỏi.
“Đó là những thế hệ tổ tiên trước đây của tôi, còn tôi chỉ mới có ba mươi mấy tuổi" chị Thập Thất buồn cười nói. “Nhưng mà tôi có thể sống lâu hơn so với tuổi thọ của một con người bình thường"
“Hình dáng của bộ tộc chị...?" Dạ Nguyệt không thể tin được hỏi, giống như cô đang nghe kể về một bộ phim khoa học viễn tưởng người ngoài hành tinh vậy a.
“Chính là bộ dạng này, có phải rất giống với hình hài của con người hay không?" chị Thập Thất mỉm cười nhìn Dạ Nguyệt.
“Nếu như bộ tộc bị tuyệt chủng thì chuyện gì sẽ xảy ra? Ai sẽ canh giữ cánh cửa không gian?" Dạ Nguyệt không nhịn được hỏi, cô thật sự rất tò mò về chuyện này.
“Đến thế hệ của bà ngoại tôi thì chúng tôi đã có thể cùng với con người để sinh ra những thế hệ tiếp theo, nhưng trong những người con đó chỉ có một người duy nhất mang dòng máu thuần chủng của bộ tộc và tiếp nhận thiên mệnh canh giữ cánh cổng"
“Tôi thật sự không biết đâu là giả đâu là thật nữa rồi" Uông Tuấn Kiệt bóp bóp trán, anh đã từng đi khắp nơi trên thế giới, chuyện mới lạ gì cũng đã từng nghe qua thấy qua, chỉ có chuyện này thật sự là mới nghe lần đầu đó a, nhưng mà ngay cả xuyên không gian đến đây anh cũng đã xuyên rồi thì những việc này nghe cũng không phải không hợp logic...
“Mọi người không cần phải tin tôi tuyệt đối cũng được, nhưng có một điều nhất định phải tin tôi" chị Thập Thất lắc đầu không chấp nhất việc ba người có tin những lời vừa rồi của mình hay không, bởi vì đối với bọn họ thì việc này vốn dĩ vẫn còn rất phi thực tế. “Ở Trái Đất, vào mỗi năm thì cánh cửa Thời - Không chỉ mở ra hai lần duy nhất vào ngày trăng tròn giữa tháng, tức là mỗi cánh cửa chỉ mở ra một lần và cách nhau hai tháng, lần đầu tiên trong năm chúng ta không thể biết chính xác là tháng nào, nhưng chúng ta có thể biết được lần thứ hai xảy ra lúc nào, ba người nhất định không thể bỏ qua cơ hội trở về này"
“Ý của cô là cánh cửa thứ hai sắp mở ra?" Lăng Chi Hiên nói ngay vào trọng tâm chính, anh không cần biết lượt sử của bộ tộc đó như thế nào, anh chỉ muốn biết điều duy nhất là cách để trở về thời điểm hiện tại thôi.
Chị Thập Thất gật đầu.
“Cánh cửa đó ở đâu? Và làm sao chúng em có thể trở về đúng với thời điểm của bọn em?" Dạ Nguyệt lập tức hỏi, vì theo như cô hiểu những gì từ nãy đến giờ thì có thể nói ngắn gọn như sau, hai cánh cửa sẽ chỉ mở ra duy nhất một lần trong một năm và cách nhau hai tháng, cánh cửa đầu tiên sẽ mở ra vào tháng nào đó mà chúng ta không thể xác định thời điểm, nhưng cánh cửa thứ hai có thể dựa vào thời gian của cánh cửa một mà suy ra.
Hơn nữa bây giờ bọn họ đã biết chính xác thời gian cánh cửa thứ nhất mở ra, bọn họ đã được du hành thời gian đến tương lai hai năm sau này... Vậy thì cánh cửa thứ hai sẽ sớm mở ra trong hai tháng tiếp theo, điều quan trọng là nếu dùng cánh cửa thứ hai thì bọn họ có thể trở về đúng thời điểm mình đã xuyên không hay không?
“Vạn vật đều chỉ thuộc về một nơi nhất định" chị Thập Thất trầm lặng nói.
“A!" Dạ Nguyệt vừa nghe xong đã giật mình. “Sống tức là chết - Chết tức là sống - Vạn vật đều chỉ thuộc về một nơi nhất định"
Lăng Chi Hiên cũng đã nhớ ra câu nói này, đây không phải là dòng chữ cuối cùng được viết đậm trong cuộn giấy da mà anh và vợ yêu tìm được ở thế giới kia sao?
“Vì vậy chỉ cần bước vào cánh cửa Thời - Không một lần nữa thì mọi người có thể trở về thời điểm hiện tại của mọi người" chị Thập Thất gật đầu nhìn Dạ Nguyệt.
“Nếu nói như vậy thì cánh cửa Thời - Không thứ hai có phải ở Mũi Đất Ước Nguyện hay không?" Dạ Nguyệt nhanh chóng suy ra.
Chị Thập Thất nhắm mắt lắc đầu: “Không phải, vách núi đó là do hiện tượng bóp méo không gian nên mới xuất hiện lỗ hổng thôi, lỗ hổng đó chỉ dẫn đến dị giới nơi mà hai người đã xuyên qua trước đây. Còn cánh cửa Thời - Không có thể dẫn đến bất cứ nơi nào trên mọi vũ trụ, đến dị giới, quá khứ hiện tại hay là tương lai, bởi vì chúng vốn dĩ kết nối thời gian và không gian lại với nhau"
“Rốt cuộc cánh cửa thứ hai nằm ở đâu?" mặc dù không hiểu cái nơi mọi người đang nói nhưng Uông Tuấn Kiệt có thể hiểu được trọng tâm vấn đề, cuối cùng quan trọng nhất vẫn là vị trí của cánh cửa thứ hai để bọn họ trở về không phải sao?
Cả ba người đều nhìn sang chị Thập Thất.
“Nơi đó chính là Hồ bán nguyệt Segarra Anak trên đỉnh Rinjani, thuộc đảo Lombok - Indonesia" chị Thập Thất không nhanh không chậm nói.
“Đảo Lombok?" Uông Tuấn Kiệt nhíu mày. “À, tôi biết rồi, đảo này nằm kế bên đảo Bali đó a"
Lăng Chi Hiên cũng đã biết khi nghe chị Thập Thất nói, chỉ duy có Dạ Nguyệt là vẫn còn mơ hồ bởi vì từ nhỏ đến lớn cô chưa từng rời khỏi đất nước này mà đi du lịch ở nước khác bao giờ.
“Vậy là chúng ta phải leo lên đến đỉnh núi mới lên được đó đúng không? Nếu tôi nhớ không nhầm thì hồ đó nằm trên đỉnh núi Rinjani cao 3726m, có hình dạng như trăng khuyết và là nơi vô cùng tâm linh đối với người dân nơi đó" Uông Tuấn Kiệt đột nhiên cảm thấy vô cùng hào hứng, anh chỉ mới đi Bali chứ chưa từng đến nơi đó.
“Leo núi á?" Dạ Nguyệt tròn mắt quay qua nhìn Lăng Chi Hiên.
Lăng Chi Hiên gật đầu, rồi anh nắm tay Dạ Nguyệt đứng dậy nói với Uông Tuấn Kiệt và chị Thập Thất: “Tôi sẽ cho người đi chuẩn bị, hai ngày sau chúng ta sẽ khởi hành đến đó"
Mặc dù anh không hoàn toàn tin tưởng người phụ nữ ngồi trước mặt nhưng anh vẫn phải thử đánh cược một lần, sau khi chứng kiến cảnh tượng trong đoạn CCTV anh nhất định phải trở về thời điểm hiện tại cho bằng được, để có thể ngăn chặn dịch bệnh, thay đổi tương lai của anh và vợ yêu.
Đúng lúc này lại có tiếng gõ cửa bên ngoài phòng.
Uông Tuấn Kiệt nhìn qua Lăng Chi Hiên thấy anh gật đầu nên đứng dậy đi mở cửa.
“Chủ Tịch, tôi có chuyện rất rất quan trọng cần báo cáo" Trình Ân lập tức đi vào phòng họp, vừa nói vừa thở gấp giống như mới vừa chạy đua nước rút, mồ hôi nhễ nhại không nói nên lời.
................................
Trong phòng thí nghiệm của Trung Tâm.
“Theo như tài liệu mà Tề Vĩ thu thập được ở căn cứ hôm trước, tôi đã dựa vào đó mà tiến hành nghiên cứu lại từ đầu từ những bước cơ bản nhất, trong hai mươi hai năm qua bọn họ đã làm rất nhiều thí nghiệm và cũng đã tạo ra rất nhiều biến thể anh em với virus zombie" Trình Ân vừa bấm bấm vào bảng điện tử để mở cửa phòng lạnh dùng để lưu trữ vaccin bên trong phòng thí nghiệm vừa nói. “Và hôm nay tôi đã phát hiện ra được một biến thể rất giống như với biến thể trong người của Tuấn Kiệt..."
Khi cửa phòng lạnh được mở ra, bên trong liền xuất hiện một chiếc hộp bằng kính lớn, bên trong chính là một giá đỡ dùng để những vaccin mà Trung Tâm đã nghiên cứu ra, có rất nhiều ống vaccin đủ màu đã được đặt trên giá.
“Hơn nữa điều quan trọng nhất mà tôi phát hiện chính là biến thể đó hoàn toàn vô hại đối với sinh vật và con người, nó không gây độc giống như virus zombie và những biến thể khác, có lẽ vì vậy mà nó đã sớm bị bọn họ bỏ qua...
Chính vì vậy tôi đã xét nghiệm máu của Tuấn Kiệt một lần nữa, và lần này điều bất ngờ đã xảy ra... cơ thể của cậu bây giờ đã sản sinh ra kháng thể để chống lại biến thể lạ đó" Trình Ân vui mừng nhìn Uông Tuấn Kiệt.
“Ý anh là đã tìm ra huyết thanh?" Dạ Nguyệt gấp rút hỏi, tin tức này quả thật là một tin chấn động đối với toàn nhân loại đó a.
“Đúng vậy, thưa Phu Nhân" Trình Ân chỉ vào một ống màu đỏ huyết ngay chính giữa giá đỡ.
“Nó có thể chống lại virus zombie không?" Lăng Chi Hiên hỏi, đây là điều quan trọng mà anh muốn biết.
“Bởi vì biến thể này từ cấu tạo cho đến hình dạng đều giống hệt với virus zombie, chỉ là về phần độc lực thì nó không mang độc thôi, nên tôi đã thử nghiệm lên virus zombie" Trình Ân cười toe toét. “Nó hoàn toàn đạt hiệu lực bất ngờ"
“Cậu cần mấy ngày mới điều chế được vaccin?" Lăng Chi Hiên bình tĩnh hỏi, mặc dù lúc này trong lòng anh thật sự rất vui sướng nhưng bề ngoài lại vẫn là một bộ thản nhiên như không.
Uông Tuấn Kiệt cũng không che giấu hưng phấn xen vào: “Liệu cậu có thể hoàn thành trong hai ngày được không?"
Trình Ân lúc này nhíu mày nhìn anh, có phải anh còn điều gì chưa biết ở đây hay không? Nhưng anh vẫn trả lời: “Được, tôi có thể tinh lọc trong hai ngày"
“Vậy thì tốt quá rồi" Dạ Nguyệt cũng không kìm được thở phào nhẹ nhõm.
Trình Ân thắc mắc nhìn qua Lăng Chi Hiên.
“Gọi mọi người đến phòng hợp, tôi sẽ thông báo kế hoạch tác chiến cuối cùng" Lăng Chi Hiên vỗ vai anh rồi nắm tay Dạ Nguyệt ra khỏi phòng thí nghiệm.
Tác giả :
Lãnh Hàn Minh Nguyệt