Em Muốn Làm Vợ Của Anh
Chương 59: Là một chiếc điện thoại
Cánh cửa của tử thần đã khép lại, nhưng nghiệt thay đó chỉ là cửa ải đầu tiên, nếu sau 48h anh không tĩnh lại cũng tức là anh sẽ đi đến một nơi rất xa, cho dù hơi thở của anh chưa bị thần chết lấy đi nhưng linh hồn của anh sẽ không còn nữa, anh sẽ trở thành người thực vật và mãi mãi sẽ ngủ say, mãi mãi không còn gọi tên em.
Hạ Tuyết Nhi ngồi xuống bên cạnh giường của Đình Phong, ánh mắt chiếu rọi sự yêu thương trên gương mặt của anh, anh đang phải thở oxy, trên người toàn những miếng băng vải. Cõi lòng cô đau xiết, mấy ngón tay nhỏ nhắn khẽ chạm vào lòng bàn tay của Đình Phong, cô đưa tay anh sờ lên gò má của mình.
"Đình Phong anh còn nhớ không? Ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh đã cười với em, nụ cười ấy như cướp mất tâm trí của em, khi đó em đã thích anh rồi. Trong lúc em rơi xuống hồ, trong lúc em sợ hãi thì anh đã vươn tay ra mà ôm lấy em, giờ khắc đó em đã khẳng định trong trái tim mình, cả đời này người mà Hạ Tuyết Nhi muốn trao chọn cả cuộc đời chính là anh. Nhưng có phải em là sao chổi trong cuộc đời của anh không... Khi ở bên cạnh em, lúc nào anh cũng phải bận tâm đến em, lúc nào em cũng chỉ khiến anh lo, rồi bây giờ tai nạn này xảy đến, có phải là lỗi của em không? Nếu ngay từ đầu anh không kết hôn với em mà là Lâm Uyển Thanh thì sự tình này đã không xảy ra, cô ta sẽ không làm hại anh như thế này. Vậy thì thà rằng, thà rằng lúc đó em không đồng ý với ông Nội thì bây giờ anh sẽ không sao cả, là tại em, tại em mà ra hết....em xin lỗi anh, Đình Phong em xin lỗi anh.....Anh hãy tĩnh lại mà trách em đi, mắng em đi anh..."
Nói đến đây tim cô bỗng nhói lên đầy đau đớn, những giọt nước mắt nhỏ xuống đã làm ướt bàn tay của Đình Phong, nơi chân mày anh khẽ nhíu một cái rất nhẹ, anh cảm nhận được cô ấy từ trong một tiềm thức rất sâu, giọng nói buồn bã kia anh đều nghe được nhưng não bộ vẫn không thể phản ứng, đôi mắt anh vẫn không thể nào mở ra, có một cái gì đó đang ngăn cản anh tĩnh lại, có một cái gì đó rất kỳ lạ, anh đang bị trói trong chính ký ức của mình "Tuyết Nhi đừng khóc, em đừng khóc."
_________
"Mọi người chú ý, chủ tịch đương nhiệm sẽ có một cuộc họp với toàn thể nhân viên trong ngày đầu tiên nắm giữ chức vụ chủ tịch, vì vậy đề nghị mọi người đúng 8h hãy tập trung vào phòng họp A."
Tiếng loa thông báo cho tất cả nhân viên trong tập đoàn Long Dean.
Mọi người đều hớn hở nhưng chả ai ngờ đến cuộc họp này vốn dĩ đã không thể diễn ra.
Đúng 8h theo thông báo, toàn bộ nhân viên đã tập trung tại phòng họp A, thế nhưng đến 15 phút sau cũng không thấy bóng dáng của chủ tịch đâu cả.
Trong kháng phòng bắt đầu xôn xao:
_Chuyện gì vậy nhỉ?
_Sao không thấy chủ tịch, ngài rất đúng giờ khi làm việc kia mà..
_Rốt cuộc là có họp không đây.
"Thư ký Hoa, chủ tịch đã đến chưa?" Một trưởng phòng liền hỏi.
"Thật ra từ sáng đến giờ, tôi không nhìn thấy chủ tịch.''
Thư ký Hoa là thư ký chuyên viên tại phòng tiếp tân của chủ tịch Tạ Dương Kỳ, và bây giờ cô là thư ký riêng của Tạ Đình Phong thay cho thư ký Tú và thư ký Ly.
"Cô nói là không thấy sao? Có chuyện gì vậy nhỉ, có khi nào là tắt đường không? Hay cô thử liên lạc với chủ tịch xem sao?"
"Tôi đã thử rồi nhưng không được.''
"Thế còn thư ký Triệu, cô có gặp anh ta không?"
Thư ký Hoa lắc đầu " Hôm nay thư ký Triệu cũng chưa đến."
"Hả? Vậy phải thông báo thế nào với các nhân viên đây?."
Tin..tin..tin bỗng có một cuộc gọi đến cho thư ký Hoa
"Alo.." thư ký Hoa bắt máy.
"Dạ vâng, tôi biết rồi."
Thư ký Hoa buông điện thoại xuống rồi nhìn qua vị trưởng phòng." Thư ký Triệu gọi đến bảo là hãy hủy cuộc họp, chủ tịch đương nhiệm hiện đã sang nước ngoài."
"Sang nước ngoài sao? Nhưng lịch trình của chủ tịch thế nào cô không biết ư?"
"Tôi không xếp lịch trình vì thư ký Triệu hiện đã đảm nhận khâu đó." Thư ký Hoa nhã nhặn đáp.
"Tên thư ký Triệu này càng ngày càng có vị thế nhỉ, xưa này đó là công việc của cô kia mà." Vị trưởng Phòng có vẻ bức xúc.
"Thật ra tôi chỉ xếp những lịch họp và các sự kiện, buổi tiệc, đối với lịch trình sang nước ngoài và các dự án lớn thì đều do thư ký Triệu làm cả, hơn nữa thư ký Triệu hiện còn là kim trợ lý của chủ tịch, tôi không thể so đo với chức vụ của anh ta được."
Vị trưởng Phòng tặt lưỡi một cái rồi nói " Cô thật từ tốn, thôi bây giờ cô cũng hãy thông báo cho các nhân viên đi."
"Vâng."
Sau đó Thư ký Hoa đã bước lên bụt, cầm lấy micro rồi thông báo hủy cuộc họp.
______
"Tình hình con gái tôi sao rồi bác sĩ"
"Cô ấy chỉ bị chấn thương nhẹ ở vùng đầu, vùng xương bã vai bị gãy nên có thể sẽ ảnh hưởng đến các hoạt động của cơ vai sau này, nhưng nếu tịnh dưỡng và thực hiện tốt liệu trình điều trị thì khả năng hồi phục sẽ cao hơn.''
Nghe bác sĩ trả lời, bà Lâm tuy đã nhẹ lòng nhưng cũng còn chút lo ngại nên hỏi tiếp " Vậy ngoài những điều đó ra thì còn có di chứng nào nữa không?"
Bác sĩ điềm giọng đáp " Hiện tại thì không."
"Về sau thì chưa khẳng định được sao?" Bà Lâm thắc mắc.
"Chúng tôi vẫn cần theo dõi tình trạng của bệnh nhân thêm một tuần nữa thì mới có thể khẳng định được."
" Vâng, tôi hiểu rồi, cám ơn bác sĩ."
Bà Lâm đứng dậy khỏi ghế rồi đi ra khỏi phòng của bác sĩ trưởng khoa, bước ra đến cửa bà nhẹ thở ra một cái, lòng bà lúc này nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Thật may cho Lâm Uyển Thanh, cô ta cũng ngồi trên chiếc xe nhưng thương tích lại rất nhẹ so với Đình Phong, chỉ riêng có gương mặt là bị một vết xước rất sâu do mảnh vỡ của kính xe đâm chúng.
Bà Lâm sau đó quay trở lại phòng bệnh, bà bước tới đưa tay kéo lại chiếc ghế rồi ngồi xuống nhìn Lâm Uyển Thanh. Nơi gian phòng cô ta đang nằm vô cùng tiện nghi và thoải mái, đó là phòng bệnh dành cho khách không chỉ thuộc tầm VIP mà là VVIP, mẹ của Lâm Uyển Thanh đã dành tất cả sự chăm sóc tốt nhất cho cô ta, bà đưa tay sờ nhẹ lên khuôn mặt bị băng bó của đứa con, cõi lòng bỗng nhói lên. Con của bà vốn là một cô gái xinh đẹp tuyệt mỹ, nhưng bị một vết xước sâu như thế này thì con bé sẽ rất buồn, nhưng bà sẽ không để chuyện đó xảy ra, nhất định bà sẽ nghĩ cách giúp cho con gái, đợi sau khi Lâm Uyển Thanh khoẻ lại bà sẽ đưa cô sang Hàn để nhờ đến sự can thiệp của phẫu thuật thẩm mỹ.
"Uyển Thanh con sẽ hồi phục và sẽ xinh đẹp như trước đây, hãy tin ở mẹ."
_______
Sau khi lo xong mọi việc, thư ký Triệu lặp tức quay lại bệnh viện AB.
Lúc này tầm 21h pm.
"Thiếu phu nhân, cô nên ăn một ít đi, cả ngày cô đã không ăn gì rồi."
Dì Tô rất lo lắng cho sức khoẻ của Tuyết Nhi, vì Đình Phong chưa tĩnh lại nên cô ấy cứ ngồi suốt bên cạnh anh mà không chịu ăn uống gì cả.
"Cháu không muốn ăn, cháu phải đợi anh ấy tĩnh lại, khi đó cháu sẽ ăn." Tuyết Nhi khẽ thốt lên.
"Nhưng biết chừng nào thiếu gia mới tĩnh lại, cô không thể cứ như vậy mãi được."
"Anh ấy không tĩnh lại thì cháu sẽ không ăn gì cả."
"Thiếu phu nhân à.!!!"
Tuyết Nhi cứng đầu, cô nhất quyết không chịu ăn, Dì Tô buồn rầu mà đi ra ngoài, đúng lúc gặp thư ký Triệu ngoài cửa.
"Thư ký Triệu anh lo xong việc của ông chủ rồi sao?" Dì Tô hỏi.
Thư ký Triệu gật đầu rồi nói "Tôi đến để sắp xếp chuyển viện cho cậu Đình Phong."
"Phải chuyển viện ư?" Dì Tô ngạc nhiên.
"Bệnh viện này không thể đảm bảo được thông tin của cậu ấy, giới báo trí có thể mò đến bất cứ lúc nào, hơn nữa chuyển sang PM cũng sẽ tiện theo dõi tình trạng của cậu ấy hơn."
"Nhưng các bác sĩ đã bảo nếu sau 48h thiếu gia không tĩnh lại thì sẽ lâm vào trạng thái của người thực vật, đến PM liệu có cải thiện được không?"
Thư Ký Triệu chớp nhẹ ánh mắt, anh hạ giọng nói " Tôi cũng đã nhận được thông báo này từ các bác sĩ của PM, nếu không may thì chuyện đó sẽ là một điều kinh khủng, đến PM sẽ tốt hơn nhưng cậu ấy có tĩnh lại hay không thì còn phải tùy vào ý trời."
Thư ký Triệu ngưng một chút rồi nói tiếp " Dì cũng nên về Tạ gia đi, hãy về đó để mang một ít đồ đến cho cô Hạ Tuyết Nhi, tôi biết cô ấy sẽ không chịu về để nghĩ ngơi nên Dì hãy về trước."
Dì Tô có phần do dự " Tôi rất lo cho sức khoẻ của cô ấy, cả ngày hôm nay cô ấy đã không ăn gì cả, nếu cứ thế này thiếu gia chưa tĩnh lại thì cô ấy đã phải nhập viện rồi."
"Dì đừng lo, tôi sẽ có cách khuyên cô ấy."
Dì Tô nghĩ ngợi một chút nhưng cũng đành đồng ý với thư ký Triệu " Vậy xin nhờ cả vào anh."
Dì Tô theo lời thư ký Triệu mà quay về Tạ gia. Dì vừa rời đi thì thư ký Triệu đưa tay mở cửa phòng, lúc này thu vào trong đôi mắt của thư ký Triệu là một Hạ Tuyết Nhi đang lặng yên ngồi bên cạnh của Đình Phong, bàn tay cô nắm chặt tay anh từ suốt mà chưa hề buông ra.
Thư ký Triệu khẽ lên tiếng " Cô Tuyết Nhi."
Tuyết Nhi bỗng quay lại với ánh mắt mỏi mệt, cô im lặng nhìn thư ký Triệu vài giây rồi mới thốt lên " Ông Nội..."
Thư ký Triệu hiểu rõ ý của cô ấy muốn hỏi nên liền trả lời " Tôi đã lo xong rồi."
Nghe câu nói ấy, đôi mắt của Tuyết Nhi hạ nhẹ xuống, cô không hỏi thêm gì mà chỉ chuyển ánh nhìn về phía của Đình Phong.
"Tôi có thứ này muốn đưa cho cô."
Môi Tuyết Nhi khẽ nhếch lên, giọng nói rất nhỏ thốt ra " Là gì vậy?"
"Cái này được tìm thấy trên xe của cậu Đình Phong, tôi nghĩ cậu ấy mua cái này cho cô." Thư ký Triệu đưa ra một cái túi màu hồng.
Tuyết Nhi chợt ngoảnh ra sau, cô ngỡ ngàn nhìn chiếc túi rồi đưa tay cầm lấy.
"Là một chiếc điện thoại." Thư ký Triệu bỗng nói.
Ánh mắt Tuyết Nhi lại rưng rưng, cô lấy trong túi ra chiếc hộp, quả thật là điện thoại.
Tuyết Nhi hiểu được ý nghĩa của chiếc điện thoại này, vì cái trước cô đã làm hỏng nên anh ấy mới mua cho cô một cái khác, nó là một món quà mà anh dành tặng cho cô, Tuyết Nhi trong lòng cảm động nhưng nỗi đau cũng vì thế mà dâng lên, cô đặt chiếc hộp vào lòng, nước mắt lại không thể nào kìm được.
....
Hạ Tuyết Nhi ngồi xuống bên cạnh giường của Đình Phong, ánh mắt chiếu rọi sự yêu thương trên gương mặt của anh, anh đang phải thở oxy, trên người toàn những miếng băng vải. Cõi lòng cô đau xiết, mấy ngón tay nhỏ nhắn khẽ chạm vào lòng bàn tay của Đình Phong, cô đưa tay anh sờ lên gò má của mình.
"Đình Phong anh còn nhớ không? Ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh đã cười với em, nụ cười ấy như cướp mất tâm trí của em, khi đó em đã thích anh rồi. Trong lúc em rơi xuống hồ, trong lúc em sợ hãi thì anh đã vươn tay ra mà ôm lấy em, giờ khắc đó em đã khẳng định trong trái tim mình, cả đời này người mà Hạ Tuyết Nhi muốn trao chọn cả cuộc đời chính là anh. Nhưng có phải em là sao chổi trong cuộc đời của anh không... Khi ở bên cạnh em, lúc nào anh cũng phải bận tâm đến em, lúc nào em cũng chỉ khiến anh lo, rồi bây giờ tai nạn này xảy đến, có phải là lỗi của em không? Nếu ngay từ đầu anh không kết hôn với em mà là Lâm Uyển Thanh thì sự tình này đã không xảy ra, cô ta sẽ không làm hại anh như thế này. Vậy thì thà rằng, thà rằng lúc đó em không đồng ý với ông Nội thì bây giờ anh sẽ không sao cả, là tại em, tại em mà ra hết....em xin lỗi anh, Đình Phong em xin lỗi anh.....Anh hãy tĩnh lại mà trách em đi, mắng em đi anh..."
Nói đến đây tim cô bỗng nhói lên đầy đau đớn, những giọt nước mắt nhỏ xuống đã làm ướt bàn tay của Đình Phong, nơi chân mày anh khẽ nhíu một cái rất nhẹ, anh cảm nhận được cô ấy từ trong một tiềm thức rất sâu, giọng nói buồn bã kia anh đều nghe được nhưng não bộ vẫn không thể phản ứng, đôi mắt anh vẫn không thể nào mở ra, có một cái gì đó đang ngăn cản anh tĩnh lại, có một cái gì đó rất kỳ lạ, anh đang bị trói trong chính ký ức của mình "Tuyết Nhi đừng khóc, em đừng khóc."
_________
"Mọi người chú ý, chủ tịch đương nhiệm sẽ có một cuộc họp với toàn thể nhân viên trong ngày đầu tiên nắm giữ chức vụ chủ tịch, vì vậy đề nghị mọi người đúng 8h hãy tập trung vào phòng họp A."
Tiếng loa thông báo cho tất cả nhân viên trong tập đoàn Long Dean.
Mọi người đều hớn hở nhưng chả ai ngờ đến cuộc họp này vốn dĩ đã không thể diễn ra.
Đúng 8h theo thông báo, toàn bộ nhân viên đã tập trung tại phòng họp A, thế nhưng đến 15 phút sau cũng không thấy bóng dáng của chủ tịch đâu cả.
Trong kháng phòng bắt đầu xôn xao:
_Chuyện gì vậy nhỉ?
_Sao không thấy chủ tịch, ngài rất đúng giờ khi làm việc kia mà..
_Rốt cuộc là có họp không đây.
"Thư ký Hoa, chủ tịch đã đến chưa?" Một trưởng phòng liền hỏi.
"Thật ra từ sáng đến giờ, tôi không nhìn thấy chủ tịch.''
Thư ký Hoa là thư ký chuyên viên tại phòng tiếp tân của chủ tịch Tạ Dương Kỳ, và bây giờ cô là thư ký riêng của Tạ Đình Phong thay cho thư ký Tú và thư ký Ly.
"Cô nói là không thấy sao? Có chuyện gì vậy nhỉ, có khi nào là tắt đường không? Hay cô thử liên lạc với chủ tịch xem sao?"
"Tôi đã thử rồi nhưng không được.''
"Thế còn thư ký Triệu, cô có gặp anh ta không?"
Thư ký Hoa lắc đầu " Hôm nay thư ký Triệu cũng chưa đến."
"Hả? Vậy phải thông báo thế nào với các nhân viên đây?."
Tin..tin..tin bỗng có một cuộc gọi đến cho thư ký Hoa
"Alo.." thư ký Hoa bắt máy.
"Dạ vâng, tôi biết rồi."
Thư ký Hoa buông điện thoại xuống rồi nhìn qua vị trưởng phòng." Thư ký Triệu gọi đến bảo là hãy hủy cuộc họp, chủ tịch đương nhiệm hiện đã sang nước ngoài."
"Sang nước ngoài sao? Nhưng lịch trình của chủ tịch thế nào cô không biết ư?"
"Tôi không xếp lịch trình vì thư ký Triệu hiện đã đảm nhận khâu đó." Thư ký Hoa nhã nhặn đáp.
"Tên thư ký Triệu này càng ngày càng có vị thế nhỉ, xưa này đó là công việc của cô kia mà." Vị trưởng Phòng có vẻ bức xúc.
"Thật ra tôi chỉ xếp những lịch họp và các sự kiện, buổi tiệc, đối với lịch trình sang nước ngoài và các dự án lớn thì đều do thư ký Triệu làm cả, hơn nữa thư ký Triệu hiện còn là kim trợ lý của chủ tịch, tôi không thể so đo với chức vụ của anh ta được."
Vị trưởng Phòng tặt lưỡi một cái rồi nói " Cô thật từ tốn, thôi bây giờ cô cũng hãy thông báo cho các nhân viên đi."
"Vâng."
Sau đó Thư ký Hoa đã bước lên bụt, cầm lấy micro rồi thông báo hủy cuộc họp.
______
"Tình hình con gái tôi sao rồi bác sĩ"
"Cô ấy chỉ bị chấn thương nhẹ ở vùng đầu, vùng xương bã vai bị gãy nên có thể sẽ ảnh hưởng đến các hoạt động của cơ vai sau này, nhưng nếu tịnh dưỡng và thực hiện tốt liệu trình điều trị thì khả năng hồi phục sẽ cao hơn.''
Nghe bác sĩ trả lời, bà Lâm tuy đã nhẹ lòng nhưng cũng còn chút lo ngại nên hỏi tiếp " Vậy ngoài những điều đó ra thì còn có di chứng nào nữa không?"
Bác sĩ điềm giọng đáp " Hiện tại thì không."
"Về sau thì chưa khẳng định được sao?" Bà Lâm thắc mắc.
"Chúng tôi vẫn cần theo dõi tình trạng của bệnh nhân thêm một tuần nữa thì mới có thể khẳng định được."
" Vâng, tôi hiểu rồi, cám ơn bác sĩ."
Bà Lâm đứng dậy khỏi ghế rồi đi ra khỏi phòng của bác sĩ trưởng khoa, bước ra đến cửa bà nhẹ thở ra một cái, lòng bà lúc này nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Thật may cho Lâm Uyển Thanh, cô ta cũng ngồi trên chiếc xe nhưng thương tích lại rất nhẹ so với Đình Phong, chỉ riêng có gương mặt là bị một vết xước rất sâu do mảnh vỡ của kính xe đâm chúng.
Bà Lâm sau đó quay trở lại phòng bệnh, bà bước tới đưa tay kéo lại chiếc ghế rồi ngồi xuống nhìn Lâm Uyển Thanh. Nơi gian phòng cô ta đang nằm vô cùng tiện nghi và thoải mái, đó là phòng bệnh dành cho khách không chỉ thuộc tầm VIP mà là VVIP, mẹ của Lâm Uyển Thanh đã dành tất cả sự chăm sóc tốt nhất cho cô ta, bà đưa tay sờ nhẹ lên khuôn mặt bị băng bó của đứa con, cõi lòng bỗng nhói lên. Con của bà vốn là một cô gái xinh đẹp tuyệt mỹ, nhưng bị một vết xước sâu như thế này thì con bé sẽ rất buồn, nhưng bà sẽ không để chuyện đó xảy ra, nhất định bà sẽ nghĩ cách giúp cho con gái, đợi sau khi Lâm Uyển Thanh khoẻ lại bà sẽ đưa cô sang Hàn để nhờ đến sự can thiệp của phẫu thuật thẩm mỹ.
"Uyển Thanh con sẽ hồi phục và sẽ xinh đẹp như trước đây, hãy tin ở mẹ."
_______
Sau khi lo xong mọi việc, thư ký Triệu lặp tức quay lại bệnh viện AB.
Lúc này tầm 21h pm.
"Thiếu phu nhân, cô nên ăn một ít đi, cả ngày cô đã không ăn gì rồi."
Dì Tô rất lo lắng cho sức khoẻ của Tuyết Nhi, vì Đình Phong chưa tĩnh lại nên cô ấy cứ ngồi suốt bên cạnh anh mà không chịu ăn uống gì cả.
"Cháu không muốn ăn, cháu phải đợi anh ấy tĩnh lại, khi đó cháu sẽ ăn." Tuyết Nhi khẽ thốt lên.
"Nhưng biết chừng nào thiếu gia mới tĩnh lại, cô không thể cứ như vậy mãi được."
"Anh ấy không tĩnh lại thì cháu sẽ không ăn gì cả."
"Thiếu phu nhân à.!!!"
Tuyết Nhi cứng đầu, cô nhất quyết không chịu ăn, Dì Tô buồn rầu mà đi ra ngoài, đúng lúc gặp thư ký Triệu ngoài cửa.
"Thư ký Triệu anh lo xong việc của ông chủ rồi sao?" Dì Tô hỏi.
Thư ký Triệu gật đầu rồi nói "Tôi đến để sắp xếp chuyển viện cho cậu Đình Phong."
"Phải chuyển viện ư?" Dì Tô ngạc nhiên.
"Bệnh viện này không thể đảm bảo được thông tin của cậu ấy, giới báo trí có thể mò đến bất cứ lúc nào, hơn nữa chuyển sang PM cũng sẽ tiện theo dõi tình trạng của cậu ấy hơn."
"Nhưng các bác sĩ đã bảo nếu sau 48h thiếu gia không tĩnh lại thì sẽ lâm vào trạng thái của người thực vật, đến PM liệu có cải thiện được không?"
Thư Ký Triệu chớp nhẹ ánh mắt, anh hạ giọng nói " Tôi cũng đã nhận được thông báo này từ các bác sĩ của PM, nếu không may thì chuyện đó sẽ là một điều kinh khủng, đến PM sẽ tốt hơn nhưng cậu ấy có tĩnh lại hay không thì còn phải tùy vào ý trời."
Thư ký Triệu ngưng một chút rồi nói tiếp " Dì cũng nên về Tạ gia đi, hãy về đó để mang một ít đồ đến cho cô Hạ Tuyết Nhi, tôi biết cô ấy sẽ không chịu về để nghĩ ngơi nên Dì hãy về trước."
Dì Tô có phần do dự " Tôi rất lo cho sức khoẻ của cô ấy, cả ngày hôm nay cô ấy đã không ăn gì cả, nếu cứ thế này thiếu gia chưa tĩnh lại thì cô ấy đã phải nhập viện rồi."
"Dì đừng lo, tôi sẽ có cách khuyên cô ấy."
Dì Tô nghĩ ngợi một chút nhưng cũng đành đồng ý với thư ký Triệu " Vậy xin nhờ cả vào anh."
Dì Tô theo lời thư ký Triệu mà quay về Tạ gia. Dì vừa rời đi thì thư ký Triệu đưa tay mở cửa phòng, lúc này thu vào trong đôi mắt của thư ký Triệu là một Hạ Tuyết Nhi đang lặng yên ngồi bên cạnh của Đình Phong, bàn tay cô nắm chặt tay anh từ suốt mà chưa hề buông ra.
Thư ký Triệu khẽ lên tiếng " Cô Tuyết Nhi."
Tuyết Nhi bỗng quay lại với ánh mắt mỏi mệt, cô im lặng nhìn thư ký Triệu vài giây rồi mới thốt lên " Ông Nội..."
Thư ký Triệu hiểu rõ ý của cô ấy muốn hỏi nên liền trả lời " Tôi đã lo xong rồi."
Nghe câu nói ấy, đôi mắt của Tuyết Nhi hạ nhẹ xuống, cô không hỏi thêm gì mà chỉ chuyển ánh nhìn về phía của Đình Phong.
"Tôi có thứ này muốn đưa cho cô."
Môi Tuyết Nhi khẽ nhếch lên, giọng nói rất nhỏ thốt ra " Là gì vậy?"
"Cái này được tìm thấy trên xe của cậu Đình Phong, tôi nghĩ cậu ấy mua cái này cho cô." Thư ký Triệu đưa ra một cái túi màu hồng.
Tuyết Nhi chợt ngoảnh ra sau, cô ngỡ ngàn nhìn chiếc túi rồi đưa tay cầm lấy.
"Là một chiếc điện thoại." Thư ký Triệu bỗng nói.
Ánh mắt Tuyết Nhi lại rưng rưng, cô lấy trong túi ra chiếc hộp, quả thật là điện thoại.
Tuyết Nhi hiểu được ý nghĩa của chiếc điện thoại này, vì cái trước cô đã làm hỏng nên anh ấy mới mua cho cô một cái khác, nó là một món quà mà anh dành tặng cho cô, Tuyết Nhi trong lòng cảm động nhưng nỗi đau cũng vì thế mà dâng lên, cô đặt chiếc hộp vào lòng, nước mắt lại không thể nào kìm được.
....
Tác giả :
Minado7