Em Mang Thai Con Trai Tôi!
Chương 2
Cú điện thoại này làm hắn căng thẳng, theo đó mà bụng lại bắt đầu mơ hồ quặn đau.
Tạ Tiểu Nam từ WC đi ra, tay chân lanh lẹ bò lên giường, Lưu Thanh đi theo sau, bà đặt bình truyền dịch lên giá treo, nhìn về phía Đậu Thạch nói: “Con đêm nay về ký túc xá ngủ đi, mẹ ở đây chăm sóc cho cháu, uống vài viên thuốc cảm mạo sẽ ngủ ngon hơn."
Đậu Trạch lau mồ hôi, kiên định nói: “Không có chuyện gì đâu, mẹ qua bên cha đi."
Lưu Thanh không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là căn dặn hắn chú ý, rồi mới yên tâm giao con bé cho hắn chăm sóc.
Lưu Thanh đi rồi, Tạ Tiểu Nam dựa đầu vào gối nửa nằm ở trên giường đọc sách, Đậu Trạch lấy từ trong ba lô ra đưa cho con bé một quyển truyện tranh tân Tây Du Kí. Con bé trợn mắt, có chút vui mừng ngẩng đầu nhìn Đậu Trạch, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn cậu."
Cái bụng vẫn còn đau đến khó chịu, Đậu Trạch phải gượng cười lắc đầu nói: “Con xem đi, cậu đi vào phòng rửa tay."
Hắn vừa mới đi vào, điện thoại di động lại vang lên. Đậu Trạch bị âm thanh này dọa giật mình, hắn níu bồn rửa tay, cẩn thận liếc mắt nhìn số di động hiện lên, tên Lưu Dương. Hắn mới thở phào nhẹ nhõm, có chút mệt mỏi ngồi bên cạnh bồn cầu, Lưu Dương bên đầu dây bên kia hỏi hắn: “Cậu tối nay có về hay không?"
“Em không về, em ở lại bệnh viện." Hắn nói.
“Nếu không về thì tôi để Trương Di qua đêm ở đây." Lưu Dương đại khái còn đang tức giận vì chuyện đi công tác, ngữ khí không được tốt.
Đậu Trạch mới tốt nghiệp một năm, vẫn còn trẻ tuổi, vẫn chưa thể thích ứng môi trường vì lợi ích cạnh tranh này, nói không chơi liền không chơi, muốn cứu vãn, lại suy nghĩ một hồi cũng không biết nói gì, không thể làm gì khác hơn là trả lời: “Được, anh để cô ấy ở lại đi, em không trở về."
Cúp điện thoại, Đậu Trạch trong lòng có chút tiếc hận, hắn cùng Lưu Dương ở chung một năm, mặc kệ là công tác hay sinh hoạt vẫn tính là bạn thân, nhờ vào lần này thực sự thăng chức thì mối quan hệ giữa hai người đại khái sẽ khó cứu vãn.
Buổi tối trước khi ngủ, chị gái Đậu Trạch là Đậu Nguyên gọi điện thoại tới, hỏi Tạ Tiểu nam hôm nay thế nào.
Tạ Tiểu Nam lúc này mới lộ ra một ít vẻ ngây thơ của con nít, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con rất nhớ người á."
“Có cậu cùng bà ngoại, ông ngoại chăm sóc con, nhất định phải nghe lời, mẹ sẽ nhanh chóng trở lại." Đậu Nguyên âm thanh có chút uể oải, sau khi giao điện thoại lại cho Đậu Trạch mới nói: “Vất vả cho em, phía bên chị còn phải mấy bữa nữa mới hoàn thành. Chị nghe nói ba lại bị bệnh bao tử tái phát?"
Đậu Trạch ừ một tiếng, suy nghĩ một chút vẫn nói: “Chị, bên kia không thể gấp một chút?" Hắn đem Tạ Tiểu Nam nằm xuống ổn định, đi ra phòng bệnh nói tiếp: “Mẹ mấy ngày hôm nay, sợ tiền trị bệnh không đủ cho cháu nó, mấy ngày nay vẫn chưa mua thuốc cho cha…"
Đậu Nguyên trầm lặng một lát không lên tiếng, Đậu Trạch chỉ có thể nghe được bên kia cũng mang tâm trạng nặng nề hít thở, suy nghĩ đoán là chị đang khóc, lại có chút hối hận vì đem chuyện này nói cho chị nghe. “Chị, em không phải ý đó, chị cũng đừng ép mình quá gấp…"
Đậu Nguyên mang âm thanh có chút khàn khàn, khắc chế giọng mũi, nói với hắn: “Tiểu Trạch, xin lỗi, liên lụy đến cả nhà…"
“Chị lại nói cái gì đó?" Đậu Trạch cảm giác bụng lại đau, hắn cau mày, khom lưng, nói: “Em đây còn mấy vạn đồng, không đến nỗi đói meo, em chính là cảm thấy….A…Quên đi, chị đừng lo lắng."
Cúp điện thoại, cả người hắn ngồi xổm xuống, ôm bụng, trên trán ra mồ hôi lạnh.
Đồng hồ điểm 9h tối, hành lang khu nội trú tối đen một mảnh, bóng đèn pin rọi lúc sáng lúc tối, hết ca trực, hộ lý phía xa nhìn thấy ở cầu thang cuộn có bóng người, sợ hết hồn, hô một tiếng: “Ai ở đó?"
Đậu Trạch đáp một tiếng, hộ lý nghe thấy tiếng hắn mới đến gần hỏi: “Cậu làm sao vậy?"
Đậu Trạch tay vịn cầu thang chống cự đứng lên: “Không có chuyện gì, ban ngày ăn nóng nên bụng không tốt."
Cả nhà bọn họ với nhân viên hộ lý ở đây rất quen thộc, hộ lý kia cười cợt nói: “Trời nóng là phải chú ý đến việc ăn uống, có cần tôi lấy cho cậu vài viên thuốc không?"
“Không cần, không nghiêm trọng đâu." Đậu Trạch cùng hộ lý kia từ biệt, trở lại phòng bệnh thấy Tạ Tiểu Nam vẫn chưa ngủ, tựa hồ kiên định chờ hắn về. Chờ hắn ngồi xuống ghế bên cạnh giường, cô bé mới nhỏ giọng hỏi: “Cậu, trong nhà có phải là không có tiền chữa bệnh cho cháu phải không?"
“…" Hắn trầm mặt một hồi, suy nghĩ một chút mới trả lời: “Không phải, chúng ta chỉ là…"
Hắn còn chưa nói hết, liền nghe Tạ Tiểu Nam truyền âm thanh non nớt nhỏ giọng nói: “Nếu như thật không có tiền chữa bệnh, cũng đừng nên đem con về nhà với ba, con muốn ở bên cậu với bà ngoại, thật sự rất thoải mái."
Ngoài cửa sổ ánh trăng chiếu rọi xuống một góc giường, Đậu Trạch có chút lo lắng, hắn nghĩ một hồi lâu mới nói: “Con à, con sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh chúng ta, sau đó sống thật sự thoải mái."
Tạ Tiểu Nam tựa hồ không cần đáp án, thân thể gầy nhỏ nằm nghiêng ở trên giường bệnh, yên tĩnh nhắm mắt lại, không nói nữa.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lưu Thanh đến mang theo hộp cơm. Tạ Tiểu Nam còn đang ngủ, Đậu Trạch rửa mặt qua loa, rồi bới mấy miếng cái ăn vội, sau đó liền chạy tới cửa bệnh viện đón xe công cộng về ký túc xá. Hắn phải về tắm, đổi bộ quần áo khác, hôm qua lại mắc mưa, cái y phục kia đã không nhìn ra hình thù gì nữa.
Lúc hắn mở cửa đi vào phòng khách, nhìn thấy Trương Di đang mặc áo ngủ tơ tằm đứng trong phòng khách, hai người nhất thời có chút lúng túng, Đậu Trạch nhất thời không nghĩ nàng sẽ thức sớm như vậy, không thể làm gì khác là mắt nhìn thẳng hỏi thăm một chút, rồi vội vào phòng của mình. Lần này cũng không tiện tắm rửa, Đậu Trạch đổi một bộ quần áo khác, liền nghe Trương Di đang mắng Lưu Dương: “Anh không phải nói cậu ta không quay về sao?"
Lưu Dương lười biếng nằm ở trên giường phản bác, ngữ khí có chút oán giận: “Ngày hôm qua cậu ta đã nói như vậy, ai ngờ sáng sớm lại trở về?"
Đậu Trạch nghe thấy, mang ba lô lên, bước ra cửa đổi giày. Trong chốc lát Trương Di cùng Lưu Dương trong phòng đi ra, trên người ăn mặc chỉnh tề, cười hỏi hắn: “Ăn chút điểm tâm rồi chúng ta cùng đi? Tôi đi nấu cháo?"
Đậu Trạch cự tuyệt nói: “Em ở bệnh viện ăn rồi, hai người cứ ăn đi." Vóc dáng của hắn rất cao, mặc dù cách xa như vậy, Trương Di cũng có thể cảm thấy áp lực, nàng đột nhiên hỏi: “Đậu Trạch, cậu cao tầm 1m90?"
“Hả?" Hắn sững sờ, đáp: “1m87". Nói xong lại cảm thấy không có gì là khác nhau, không chờ Trường Di nói nữa, liền chạy mất dép.
Bọn họ ở ký túc xá cách công ty không xa, đi bộ chừng 15 phút. Đậu Trạch ngày hôm qua mắc mưa, buổi tối lại ngủ không được thoải mái, thân thể lúc nào cũng cường tráng bây giờ lại có dấu hiệu không khỏe, bụng dưới lại có cái quái quỷ gì đó thật khó chịu.
Lúc Đậu Trạch đi vào công ty thì thấy có mấy nhân viên đang làm vệ sinh, hắn liền lên lầu đến phòng giải khát, gọi một ly café, vừa ngồi uống vừa mở máy tính ra, lúc này trong bụng lại yên ổn một lúc, liền nhìn thấy trước mặt xuất hiện một nhân viên nâng bó hoa hồng đi tới. Hai người mang ánh mắt sững sờ, người nhân viên đó dừng chân, nhìn hắn có chút tiến thối lưỡng nan.
Đậu Trạch kinh ngạc nói: “Khoảng thời gian nay đều là …. Cậu?"
Nhân viên giao hoa kia lúng túng đến cực điểm, lại không thể cử động, nhân lúc đem hoa kia trực tiếp ném qua cho hắn, bó hoa nặng chừng bốn, năm cân, thẳng tấp bay tới, Đậu Trạch chỉ có thể nhận lấy, người kia liền chạy mất.
Đậu Trạch ngồi xuống, nhìn đóa hoa kia ngây người, cả người như một hủ dưa muối mốc meo.
Tan ca, hắn định về ký túc xá tắm rửa thay quần áo, rồi qua bệnh viện, không nghĩ tới việc Lưu Dương lại mang Trương Di trở về, ngay từ cửa vào đã thấy hai người bọn họ hôn hít thật ám muội, Đậu Trạch trốn ở trong phòng lúng túng không biết phải làm gì, đợi 10 phút sau cũng không thấy động tĩnh ở bên ngoài nên nhẹ nhàng hướng ra, vì tránh khỏi gặp trường hợp ngoài ý muốn, hắn trực tiếp ôm ba lô đi ra ngoài.
Lúc hắn đi ra ngoài thì thấy áo lụa trắng của Trương Di đã bị kéo xuống đến bả vai, Lưu Dương lại đang ôm eo, gặm cổ của nàng. Trương Di nhìn thấy Đậu Trạch, lập tức đẩy Lưu Dương ra, sửa sang lại cổ áo lúng túng nói: “Chúng ta còn tưởng rằng cậu không ở đây."
Lưu Dương một tay lau nước miếng trên miệng, liếc mắt nhìn Đậu Trạch, không lên tiếng, cầm lấy ba lô trên ghế sa lông trở về phòng, trong phòng khách chỉ còn hai người nhìn nhau càng lúng túng.
Đậu Trạch mím môi, liếc mắt nhìn Lưu Dương đóng cửa phòng ngủ, cũng không nói chuyện, đứng trước cửa đổi dép rồi rời đi.
Buổi tối ở bệnh viện cùng với Tạ Tiểu Nam thêm một đêm, ngày thứ 2 từ bệnh viện đi ra, Đậu Trạch trực tiếp tới công ty, không nghĩ tới việc trên bàn làm việc lại có một đóa hoa hồng, bụng đau đớn lại cảm giác càng rõ ràng.
Buổi sáng Đậu Nguyên gọi điện cho hắn nói đã trở về, nên buổi trưa không cần lại bệnh viện chăm sóc cho Tạ Tiểu Nam, vì thế hắn trống thời gian, ngồi suy nghĩ một chút, cùng Tiêu chủ nhiệm ngồi nói chuyện một canh giờ, rồi lên xe buýt đi tới bệnh viện.
Trong bệnh viện đại sảnh rất to, buổi trưa đăng ký vẫn còn rất nhiều, Đậu Trạch xếp hàng, tới lượt mình thì đứng bên cửa sổ nhỏ đăng ký thông tin bệnh tình.
Hắn cầm tờ đăng ký tìm đến phòng trị bệnh, vui mừng khi nhìn thấy bên ngoài xếp hàng không nhiều lắm, bác sĩ phê chuẩn hắn trưa hôm nay là người cuối cùng được khám bệnh.
“Khả năng là hôm trước buổi trưa mắc mưa, cái bụng này vẫn không thoải mái, nhưng trước giờ thì không có tình trạng này…" Đậu Trạch ngồi đối diện nói với bác sĩ.
“Nằm dài lên giường đi." Bác sĩ giơ tay chỉ vào góc tường có một cái giường, bác sĩ viết vào tờ đăng ký vài chữ, rồi đi tới ấn ấn vào bụng hắn, hỏi: “Nơi này đau không?"
“Không đau." Đậu Trạch vốn đã rất cao, lại nằm chuẩn liệu trên chiếc giường quá ngắn, cảm giác không phù hợp.
Bác sĩ mang găng tay plastic, găng tay lạnh lẽo xoay chuyển vị trí, hướng dưới bụng, lại hỏi hắn: “Nơi này thế nào?"
Đậu Trạch không nhịn được khẽ la lên một tiếng: “Chính là chỗ này."
“Nơi này là bụng dưới, không phải cái bụng." Bác sĩ trẻ tuổi cười cợt, nhẹ nhàng vỗ vỗ bụng hắn: “Vóc dáng rất khá."
Đậu Trạch không nhịn được lạnh lẽo rùng mình một cái, có chút cẩn thận nhẹ nhàng nhếch miệng cười, không nói gì.
Hắn vốn cho rằng chỉ là bị một chút phong hàn, không ngờ giờ bác sĩ lại đưa cho hắn một xấp xét nghiệm kiểm tra sức khỏe, hơi có chút khó chịu mang hiềm nghi: “Bác sĩ, tôi có lẽ bị cảm lạnh, không cần làm nhiều kiểm tra như vậy chứ? Hơn nữa ba tháng trước đã kiểm tra sức khỏe ở công ty rồi."
“Cậu ba tháng trước đã đau bụng sao? Cậu có cái bụng với cái bụng dưới cũng không phân biệt được, làm sao có thể kết luận là mình bị cảm lạnh?" Bác sĩ đứng một bên kê thuốc, một bên mở mắt to nhìn hắn, còn nói: “Bụng dưới của cậu bị sưng phù, chưa biết chính xác là bị chỗ nào, hiện tại vẫn chưa thể xác thực, chỉ có thể xét nghiệm, tôi khuyên cậu cũng đừng đau lòng với một chút tiền này."
Bác sĩ kia đem một sấp xét nghiệm cho hắn, chỉ dẫn: “Ra ngoài quẹo phải đi thẳng rồi lên lầu, tiếp tục đi thẳng sẽ tới phòng xét nghiệm. Có 2 lượt kiểm tra, đại khái ngày mai mới có kết quả, sau khi có kết quả thì cầm tờ xét nghiệm này tới tìm tôi."
Đậu Trạch sau khi từ phòng xét nghiệm đi ra, suy nghĩ một chút, hay là lấy tiền lương trả tiền phí.
Từ bệnh viện đi ra đã 2h chiều, hắn tìm quán mì ăn qua loa, liền nhận được điện thoại Khẩu Hiểu Lâm, hỏi hắn bác sĩ nói thế nào.
“Không có việc gì, chỉ làm 2 lượt kiểm tra, hôm sau còn phải trở lại một chuyến." Hắn nói xong lau miệng, vừa ngẩng đầu nhìn thấy trên đường cái đối diện có một chiếc xe quen thuộc, chỉ là biển số xe bị cản lại không nhìn thấy rõ lắm, hắn mới vừa đi ra quán ăn, lại phát hiện xe kia rẻ bệnh viện đường Thần Long Bãi Vĩ mà hắn vừa mới đến khám xong.
Buổi tối hắn về nhà cha mẹ lấy ít đồ, vừa vào cửa liền nghe thấy âm thanh của Đậu Nguyên: “Đều là tôi cả! Ban đầu tôi không nên sinh ra đứa con này. Tạ Tuấn, tên khốn khiếp này!" Sau đó là liên tiếp tiếng khóc vang lên. “Mẹ, con nên làm gì a…."
Đậu Trạch dùng lực đóng cửa chống trộm lại, trong phòng tiếng nói chuyện cũng dừng lại. Đậu Ái Quốc vén màn vải từ trong phòng ngủ bước ra, không biết có phải vì đau không mà nửa người trên của ông hơi lọm khọm, mấy ngày không gặp có vẻ già nua.
Đậu Nguyên tóc dài che khuất mặt, tựa vào vai Lưu Thanh, mơ hồ khóc nức nở. Lưu Thanh cũng khóc nước mắt giàn giụa, nước mắt bị kẹp ở nếp nhăn chạy xuống.
Đậu Ái Quốc nhìn hai mẹ con một chút, rồi nhìn sang Đậu Trạch nói: “Trở về à? Ăn cơm chưa?"
“Ăn rồi." Đậu Trạch hai bước vượt qua đến đỡ ông, bị Đậu Ái Quốc nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra: “Ta còn chưa già mà."
Đậu Nguyên còn đang khóc, Đậu Ái quốc ngồi vào ghế sa lông bên cạnh, khe khẽ thở dài, nói: “Thân thể này cũng là bệnh cũ, không đáng lo, hai ngày nay cũng không thấy đau…Coi bác sĩ cũng như vậy thôi."
Đậu Trạch nghe được, nói: “Cha, bệnh thì phải đi bác sĩ, con còn có 20 ngàn đồng đây."
“Con hãy giữ lại cưới vợ đi, chúng ta đến nỗi cái phòng cưới cho con cũng lo không nỗi…."
Đậu Nguyên đột nhiên ngẩng đầu, đứng lên, nàng đỏ cả mặt, cả người không giống như đang căng thẳng, như điên rồi tự nói: “Con đem đứa bé bóp chết! Sau đó con đi tự sát.!"
“Mày nói lời điên khùng gì thế?!" Đậu Ái Quốc mắng nàng một tiếng.
Đậu Trạch mím môi, nhìn Đậu Nguyên, chị ta gầy trơ xương, tuổi còn trẻ mà trên mặt đã khô quắt đến nỗi không còn một chút ánh sáng lộng lẫy, tóc rối bời trên đầu, hầu như không nhìn ra bóng dáng của chị 8 năm trước nữa. “Chị, chị đừng nói lời như vậy, chị muốn để cho cha mẹ trong lòng bực bội hay sao?" Hắn quay đầu nhìn Đậu Ái Quốc nói: “Cha, con lập tức đem tiền để vào thẻ, nếu như không bệnh cũng không cho con gửi tiền, cha xem con trai của người thành cái gì? Lại nói nhất định bệnh không nặng, còn khóc thiên cướp địa tỏ ra như vậy phải không? Sự thật là đói meo, cũng có lúc phải nói ra!"
Hắn nhìn Đậu Nguyên, vừa đau lòng lại tức giận, bắt chấp mắng nàng: “Chị lần tới có chuyện gì thì nói với em, đừng trở về khóc với cha mẹ! Huynh đệ của chị đã chết hết sao?"
Đậu Trạch đến phòng ngủ lấy đồ trong ngăn kéo, mang ra đưa cho cha hắn: “Sáng sớm ngày mai phải đi xem bệnh"
Hắn đi xuống lầu dưới, gọi đến ngân hàng chuyển 10 ngàn đồng vào thể Đậu Ái Quốc.
Đậu Trạch lần thứ hai đi vào bệnh viện, vẫn là giữa trưa. Trong hành lang lặng lẽ, hắn đến phòng xét nghiệm lấy bộ kết quả rồi đến phòng bác sĩ hôm trước, vừa ló đầu đi vào, liền thấy bác sĩ trẻ tuổi kia từ trên ghế đứng lên, kích động gọi hắn: “Ah! Cậu đến rồi?"
“Vâng, tôi đến nhận kết quả.!" Đậu Trạch có chút không hiểu, đưa kết quả xét nghiệm cho bác sĩ họ. Vị bác sĩ nhìn qua, vui mừng khôn nguôi nói: “Tôi sẽ nói rõ cho cậu!"
“Sao?" Đậu Trạch hỏi một tiếng.
“Cậu đi theo tôi." Bác sĩ kia hấp tấp cầm bảng xét nghiệm đi ra ngoài, Đậu Trạch không rõ vì sao đành phải đi theo.
Dẫn đến phòng chủ nhiệm, trong lòng Đậu Trạch thầm nói, chẳng lẽ nào là trọng bệnh? Hắn nhìn bác sĩ trẻ tuổi kia có chút kích động đem bảng xét nghiệm kia đưa cho một người có mái tóc trắng trung niên, sau đó nói: “Thầy! có thể xác thực! Quả nhiên!"
Bác sĩ trung niên kia tiếp nhận xét nghiệm nhìn kỹ một lần, đúng là không có phản ứng đặc biệt gì, chỉ là nhìn Đậu Trạch nở nụ cười, nói: “Xin mời nằm dài trên giường, tôi kiểm tra một chút!"
Đậu Trạch nằm ở trên giường, trong lòng thấp thỏm bất an, hắn nuốt một ngụm nước miếng hỏi: “Bác sĩ, có phải tôi bị bệnh nghiêm trọng không?"
Bàn tay khô ráo của bác sĩ trung niên kia ấm áp di chuyển xung quanh, vô cùng chừng mực khám một lúc nói: “Không phải bệnh, được rồi, cậu có thể ngồi dậy"
Đậu Trạch vừa đứng lên, đang chỉnh lại quần áo, liền nghe vị bác sĩ kia nói: “Cậu mang thai."
Tạ Tiểu Nam từ WC đi ra, tay chân lanh lẹ bò lên giường, Lưu Thanh đi theo sau, bà đặt bình truyền dịch lên giá treo, nhìn về phía Đậu Thạch nói: “Con đêm nay về ký túc xá ngủ đi, mẹ ở đây chăm sóc cho cháu, uống vài viên thuốc cảm mạo sẽ ngủ ngon hơn."
Đậu Trạch lau mồ hôi, kiên định nói: “Không có chuyện gì đâu, mẹ qua bên cha đi."
Lưu Thanh không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là căn dặn hắn chú ý, rồi mới yên tâm giao con bé cho hắn chăm sóc.
Lưu Thanh đi rồi, Tạ Tiểu Nam dựa đầu vào gối nửa nằm ở trên giường đọc sách, Đậu Trạch lấy từ trong ba lô ra đưa cho con bé một quyển truyện tranh tân Tây Du Kí. Con bé trợn mắt, có chút vui mừng ngẩng đầu nhìn Đậu Trạch, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn cậu."
Cái bụng vẫn còn đau đến khó chịu, Đậu Trạch phải gượng cười lắc đầu nói: “Con xem đi, cậu đi vào phòng rửa tay."
Hắn vừa mới đi vào, điện thoại di động lại vang lên. Đậu Trạch bị âm thanh này dọa giật mình, hắn níu bồn rửa tay, cẩn thận liếc mắt nhìn số di động hiện lên, tên Lưu Dương. Hắn mới thở phào nhẹ nhõm, có chút mệt mỏi ngồi bên cạnh bồn cầu, Lưu Dương bên đầu dây bên kia hỏi hắn: “Cậu tối nay có về hay không?"
“Em không về, em ở lại bệnh viện." Hắn nói.
“Nếu không về thì tôi để Trương Di qua đêm ở đây." Lưu Dương đại khái còn đang tức giận vì chuyện đi công tác, ngữ khí không được tốt.
Đậu Trạch mới tốt nghiệp một năm, vẫn còn trẻ tuổi, vẫn chưa thể thích ứng môi trường vì lợi ích cạnh tranh này, nói không chơi liền không chơi, muốn cứu vãn, lại suy nghĩ một hồi cũng không biết nói gì, không thể làm gì khác hơn là trả lời: “Được, anh để cô ấy ở lại đi, em không trở về."
Cúp điện thoại, Đậu Trạch trong lòng có chút tiếc hận, hắn cùng Lưu Dương ở chung một năm, mặc kệ là công tác hay sinh hoạt vẫn tính là bạn thân, nhờ vào lần này thực sự thăng chức thì mối quan hệ giữa hai người đại khái sẽ khó cứu vãn.
Buổi tối trước khi ngủ, chị gái Đậu Trạch là Đậu Nguyên gọi điện thoại tới, hỏi Tạ Tiểu nam hôm nay thế nào.
Tạ Tiểu Nam lúc này mới lộ ra một ít vẻ ngây thơ của con nít, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con rất nhớ người á."
“Có cậu cùng bà ngoại, ông ngoại chăm sóc con, nhất định phải nghe lời, mẹ sẽ nhanh chóng trở lại." Đậu Nguyên âm thanh có chút uể oải, sau khi giao điện thoại lại cho Đậu Trạch mới nói: “Vất vả cho em, phía bên chị còn phải mấy bữa nữa mới hoàn thành. Chị nghe nói ba lại bị bệnh bao tử tái phát?"
Đậu Trạch ừ một tiếng, suy nghĩ một chút vẫn nói: “Chị, bên kia không thể gấp một chút?" Hắn đem Tạ Tiểu Nam nằm xuống ổn định, đi ra phòng bệnh nói tiếp: “Mẹ mấy ngày hôm nay, sợ tiền trị bệnh không đủ cho cháu nó, mấy ngày nay vẫn chưa mua thuốc cho cha…"
Đậu Nguyên trầm lặng một lát không lên tiếng, Đậu Trạch chỉ có thể nghe được bên kia cũng mang tâm trạng nặng nề hít thở, suy nghĩ đoán là chị đang khóc, lại có chút hối hận vì đem chuyện này nói cho chị nghe. “Chị, em không phải ý đó, chị cũng đừng ép mình quá gấp…"
Đậu Nguyên mang âm thanh có chút khàn khàn, khắc chế giọng mũi, nói với hắn: “Tiểu Trạch, xin lỗi, liên lụy đến cả nhà…"
“Chị lại nói cái gì đó?" Đậu Trạch cảm giác bụng lại đau, hắn cau mày, khom lưng, nói: “Em đây còn mấy vạn đồng, không đến nỗi đói meo, em chính là cảm thấy….A…Quên đi, chị đừng lo lắng."
Cúp điện thoại, cả người hắn ngồi xổm xuống, ôm bụng, trên trán ra mồ hôi lạnh.
Đồng hồ điểm 9h tối, hành lang khu nội trú tối đen một mảnh, bóng đèn pin rọi lúc sáng lúc tối, hết ca trực, hộ lý phía xa nhìn thấy ở cầu thang cuộn có bóng người, sợ hết hồn, hô một tiếng: “Ai ở đó?"
Đậu Trạch đáp một tiếng, hộ lý nghe thấy tiếng hắn mới đến gần hỏi: “Cậu làm sao vậy?"
Đậu Trạch tay vịn cầu thang chống cự đứng lên: “Không có chuyện gì, ban ngày ăn nóng nên bụng không tốt."
Cả nhà bọn họ với nhân viên hộ lý ở đây rất quen thộc, hộ lý kia cười cợt nói: “Trời nóng là phải chú ý đến việc ăn uống, có cần tôi lấy cho cậu vài viên thuốc không?"
“Không cần, không nghiêm trọng đâu." Đậu Trạch cùng hộ lý kia từ biệt, trở lại phòng bệnh thấy Tạ Tiểu Nam vẫn chưa ngủ, tựa hồ kiên định chờ hắn về. Chờ hắn ngồi xuống ghế bên cạnh giường, cô bé mới nhỏ giọng hỏi: “Cậu, trong nhà có phải là không có tiền chữa bệnh cho cháu phải không?"
“…" Hắn trầm mặt một hồi, suy nghĩ một chút mới trả lời: “Không phải, chúng ta chỉ là…"
Hắn còn chưa nói hết, liền nghe Tạ Tiểu Nam truyền âm thanh non nớt nhỏ giọng nói: “Nếu như thật không có tiền chữa bệnh, cũng đừng nên đem con về nhà với ba, con muốn ở bên cậu với bà ngoại, thật sự rất thoải mái."
Ngoài cửa sổ ánh trăng chiếu rọi xuống một góc giường, Đậu Trạch có chút lo lắng, hắn nghĩ một hồi lâu mới nói: “Con à, con sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh chúng ta, sau đó sống thật sự thoải mái."
Tạ Tiểu Nam tựa hồ không cần đáp án, thân thể gầy nhỏ nằm nghiêng ở trên giường bệnh, yên tĩnh nhắm mắt lại, không nói nữa.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lưu Thanh đến mang theo hộp cơm. Tạ Tiểu Nam còn đang ngủ, Đậu Trạch rửa mặt qua loa, rồi bới mấy miếng cái ăn vội, sau đó liền chạy tới cửa bệnh viện đón xe công cộng về ký túc xá. Hắn phải về tắm, đổi bộ quần áo khác, hôm qua lại mắc mưa, cái y phục kia đã không nhìn ra hình thù gì nữa.
Lúc hắn mở cửa đi vào phòng khách, nhìn thấy Trương Di đang mặc áo ngủ tơ tằm đứng trong phòng khách, hai người nhất thời có chút lúng túng, Đậu Trạch nhất thời không nghĩ nàng sẽ thức sớm như vậy, không thể làm gì khác là mắt nhìn thẳng hỏi thăm một chút, rồi vội vào phòng của mình. Lần này cũng không tiện tắm rửa, Đậu Trạch đổi một bộ quần áo khác, liền nghe Trương Di đang mắng Lưu Dương: “Anh không phải nói cậu ta không quay về sao?"
Lưu Dương lười biếng nằm ở trên giường phản bác, ngữ khí có chút oán giận: “Ngày hôm qua cậu ta đã nói như vậy, ai ngờ sáng sớm lại trở về?"
Đậu Trạch nghe thấy, mang ba lô lên, bước ra cửa đổi giày. Trong chốc lát Trương Di cùng Lưu Dương trong phòng đi ra, trên người ăn mặc chỉnh tề, cười hỏi hắn: “Ăn chút điểm tâm rồi chúng ta cùng đi? Tôi đi nấu cháo?"
Đậu Trạch cự tuyệt nói: “Em ở bệnh viện ăn rồi, hai người cứ ăn đi." Vóc dáng của hắn rất cao, mặc dù cách xa như vậy, Trương Di cũng có thể cảm thấy áp lực, nàng đột nhiên hỏi: “Đậu Trạch, cậu cao tầm 1m90?"
“Hả?" Hắn sững sờ, đáp: “1m87". Nói xong lại cảm thấy không có gì là khác nhau, không chờ Trường Di nói nữa, liền chạy mất dép.
Bọn họ ở ký túc xá cách công ty không xa, đi bộ chừng 15 phút. Đậu Trạch ngày hôm qua mắc mưa, buổi tối lại ngủ không được thoải mái, thân thể lúc nào cũng cường tráng bây giờ lại có dấu hiệu không khỏe, bụng dưới lại có cái quái quỷ gì đó thật khó chịu.
Lúc Đậu Trạch đi vào công ty thì thấy có mấy nhân viên đang làm vệ sinh, hắn liền lên lầu đến phòng giải khát, gọi một ly café, vừa ngồi uống vừa mở máy tính ra, lúc này trong bụng lại yên ổn một lúc, liền nhìn thấy trước mặt xuất hiện một nhân viên nâng bó hoa hồng đi tới. Hai người mang ánh mắt sững sờ, người nhân viên đó dừng chân, nhìn hắn có chút tiến thối lưỡng nan.
Đậu Trạch kinh ngạc nói: “Khoảng thời gian nay đều là …. Cậu?"
Nhân viên giao hoa kia lúng túng đến cực điểm, lại không thể cử động, nhân lúc đem hoa kia trực tiếp ném qua cho hắn, bó hoa nặng chừng bốn, năm cân, thẳng tấp bay tới, Đậu Trạch chỉ có thể nhận lấy, người kia liền chạy mất.
Đậu Trạch ngồi xuống, nhìn đóa hoa kia ngây người, cả người như một hủ dưa muối mốc meo.
Tan ca, hắn định về ký túc xá tắm rửa thay quần áo, rồi qua bệnh viện, không nghĩ tới việc Lưu Dương lại mang Trương Di trở về, ngay từ cửa vào đã thấy hai người bọn họ hôn hít thật ám muội, Đậu Trạch trốn ở trong phòng lúng túng không biết phải làm gì, đợi 10 phút sau cũng không thấy động tĩnh ở bên ngoài nên nhẹ nhàng hướng ra, vì tránh khỏi gặp trường hợp ngoài ý muốn, hắn trực tiếp ôm ba lô đi ra ngoài.
Lúc hắn đi ra ngoài thì thấy áo lụa trắng của Trương Di đã bị kéo xuống đến bả vai, Lưu Dương lại đang ôm eo, gặm cổ của nàng. Trương Di nhìn thấy Đậu Trạch, lập tức đẩy Lưu Dương ra, sửa sang lại cổ áo lúng túng nói: “Chúng ta còn tưởng rằng cậu không ở đây."
Lưu Dương một tay lau nước miếng trên miệng, liếc mắt nhìn Đậu Trạch, không lên tiếng, cầm lấy ba lô trên ghế sa lông trở về phòng, trong phòng khách chỉ còn hai người nhìn nhau càng lúng túng.
Đậu Trạch mím môi, liếc mắt nhìn Lưu Dương đóng cửa phòng ngủ, cũng không nói chuyện, đứng trước cửa đổi dép rồi rời đi.
Buổi tối ở bệnh viện cùng với Tạ Tiểu Nam thêm một đêm, ngày thứ 2 từ bệnh viện đi ra, Đậu Trạch trực tiếp tới công ty, không nghĩ tới việc trên bàn làm việc lại có một đóa hoa hồng, bụng đau đớn lại cảm giác càng rõ ràng.
Buổi sáng Đậu Nguyên gọi điện cho hắn nói đã trở về, nên buổi trưa không cần lại bệnh viện chăm sóc cho Tạ Tiểu Nam, vì thế hắn trống thời gian, ngồi suy nghĩ một chút, cùng Tiêu chủ nhiệm ngồi nói chuyện một canh giờ, rồi lên xe buýt đi tới bệnh viện.
Trong bệnh viện đại sảnh rất to, buổi trưa đăng ký vẫn còn rất nhiều, Đậu Trạch xếp hàng, tới lượt mình thì đứng bên cửa sổ nhỏ đăng ký thông tin bệnh tình.
Hắn cầm tờ đăng ký tìm đến phòng trị bệnh, vui mừng khi nhìn thấy bên ngoài xếp hàng không nhiều lắm, bác sĩ phê chuẩn hắn trưa hôm nay là người cuối cùng được khám bệnh.
“Khả năng là hôm trước buổi trưa mắc mưa, cái bụng này vẫn không thoải mái, nhưng trước giờ thì không có tình trạng này…" Đậu Trạch ngồi đối diện nói với bác sĩ.
“Nằm dài lên giường đi." Bác sĩ giơ tay chỉ vào góc tường có một cái giường, bác sĩ viết vào tờ đăng ký vài chữ, rồi đi tới ấn ấn vào bụng hắn, hỏi: “Nơi này đau không?"
“Không đau." Đậu Trạch vốn đã rất cao, lại nằm chuẩn liệu trên chiếc giường quá ngắn, cảm giác không phù hợp.
Bác sĩ mang găng tay plastic, găng tay lạnh lẽo xoay chuyển vị trí, hướng dưới bụng, lại hỏi hắn: “Nơi này thế nào?"
Đậu Trạch không nhịn được khẽ la lên một tiếng: “Chính là chỗ này."
“Nơi này là bụng dưới, không phải cái bụng." Bác sĩ trẻ tuổi cười cợt, nhẹ nhàng vỗ vỗ bụng hắn: “Vóc dáng rất khá."
Đậu Trạch không nhịn được lạnh lẽo rùng mình một cái, có chút cẩn thận nhẹ nhàng nhếch miệng cười, không nói gì.
Hắn vốn cho rằng chỉ là bị một chút phong hàn, không ngờ giờ bác sĩ lại đưa cho hắn một xấp xét nghiệm kiểm tra sức khỏe, hơi có chút khó chịu mang hiềm nghi: “Bác sĩ, tôi có lẽ bị cảm lạnh, không cần làm nhiều kiểm tra như vậy chứ? Hơn nữa ba tháng trước đã kiểm tra sức khỏe ở công ty rồi."
“Cậu ba tháng trước đã đau bụng sao? Cậu có cái bụng với cái bụng dưới cũng không phân biệt được, làm sao có thể kết luận là mình bị cảm lạnh?" Bác sĩ đứng một bên kê thuốc, một bên mở mắt to nhìn hắn, còn nói: “Bụng dưới của cậu bị sưng phù, chưa biết chính xác là bị chỗ nào, hiện tại vẫn chưa thể xác thực, chỉ có thể xét nghiệm, tôi khuyên cậu cũng đừng đau lòng với một chút tiền này."
Bác sĩ kia đem một sấp xét nghiệm cho hắn, chỉ dẫn: “Ra ngoài quẹo phải đi thẳng rồi lên lầu, tiếp tục đi thẳng sẽ tới phòng xét nghiệm. Có 2 lượt kiểm tra, đại khái ngày mai mới có kết quả, sau khi có kết quả thì cầm tờ xét nghiệm này tới tìm tôi."
Đậu Trạch sau khi từ phòng xét nghiệm đi ra, suy nghĩ một chút, hay là lấy tiền lương trả tiền phí.
Từ bệnh viện đi ra đã 2h chiều, hắn tìm quán mì ăn qua loa, liền nhận được điện thoại Khẩu Hiểu Lâm, hỏi hắn bác sĩ nói thế nào.
“Không có việc gì, chỉ làm 2 lượt kiểm tra, hôm sau còn phải trở lại một chuyến." Hắn nói xong lau miệng, vừa ngẩng đầu nhìn thấy trên đường cái đối diện có một chiếc xe quen thuộc, chỉ là biển số xe bị cản lại không nhìn thấy rõ lắm, hắn mới vừa đi ra quán ăn, lại phát hiện xe kia rẻ bệnh viện đường Thần Long Bãi Vĩ mà hắn vừa mới đến khám xong.
Buổi tối hắn về nhà cha mẹ lấy ít đồ, vừa vào cửa liền nghe thấy âm thanh của Đậu Nguyên: “Đều là tôi cả! Ban đầu tôi không nên sinh ra đứa con này. Tạ Tuấn, tên khốn khiếp này!" Sau đó là liên tiếp tiếng khóc vang lên. “Mẹ, con nên làm gì a…."
Đậu Trạch dùng lực đóng cửa chống trộm lại, trong phòng tiếng nói chuyện cũng dừng lại. Đậu Ái Quốc vén màn vải từ trong phòng ngủ bước ra, không biết có phải vì đau không mà nửa người trên của ông hơi lọm khọm, mấy ngày không gặp có vẻ già nua.
Đậu Nguyên tóc dài che khuất mặt, tựa vào vai Lưu Thanh, mơ hồ khóc nức nở. Lưu Thanh cũng khóc nước mắt giàn giụa, nước mắt bị kẹp ở nếp nhăn chạy xuống.
Đậu Ái Quốc nhìn hai mẹ con một chút, rồi nhìn sang Đậu Trạch nói: “Trở về à? Ăn cơm chưa?"
“Ăn rồi." Đậu Trạch hai bước vượt qua đến đỡ ông, bị Đậu Ái Quốc nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra: “Ta còn chưa già mà."
Đậu Nguyên còn đang khóc, Đậu Ái quốc ngồi vào ghế sa lông bên cạnh, khe khẽ thở dài, nói: “Thân thể này cũng là bệnh cũ, không đáng lo, hai ngày nay cũng không thấy đau…Coi bác sĩ cũng như vậy thôi."
Đậu Trạch nghe được, nói: “Cha, bệnh thì phải đi bác sĩ, con còn có 20 ngàn đồng đây."
“Con hãy giữ lại cưới vợ đi, chúng ta đến nỗi cái phòng cưới cho con cũng lo không nỗi…."
Đậu Nguyên đột nhiên ngẩng đầu, đứng lên, nàng đỏ cả mặt, cả người không giống như đang căng thẳng, như điên rồi tự nói: “Con đem đứa bé bóp chết! Sau đó con đi tự sát.!"
“Mày nói lời điên khùng gì thế?!" Đậu Ái Quốc mắng nàng một tiếng.
Đậu Trạch mím môi, nhìn Đậu Nguyên, chị ta gầy trơ xương, tuổi còn trẻ mà trên mặt đã khô quắt đến nỗi không còn một chút ánh sáng lộng lẫy, tóc rối bời trên đầu, hầu như không nhìn ra bóng dáng của chị 8 năm trước nữa. “Chị, chị đừng nói lời như vậy, chị muốn để cho cha mẹ trong lòng bực bội hay sao?" Hắn quay đầu nhìn Đậu Ái Quốc nói: “Cha, con lập tức đem tiền để vào thẻ, nếu như không bệnh cũng không cho con gửi tiền, cha xem con trai của người thành cái gì? Lại nói nhất định bệnh không nặng, còn khóc thiên cướp địa tỏ ra như vậy phải không? Sự thật là đói meo, cũng có lúc phải nói ra!"
Hắn nhìn Đậu Nguyên, vừa đau lòng lại tức giận, bắt chấp mắng nàng: “Chị lần tới có chuyện gì thì nói với em, đừng trở về khóc với cha mẹ! Huynh đệ của chị đã chết hết sao?"
Đậu Trạch đến phòng ngủ lấy đồ trong ngăn kéo, mang ra đưa cho cha hắn: “Sáng sớm ngày mai phải đi xem bệnh"
Hắn đi xuống lầu dưới, gọi đến ngân hàng chuyển 10 ngàn đồng vào thể Đậu Ái Quốc.
Đậu Trạch lần thứ hai đi vào bệnh viện, vẫn là giữa trưa. Trong hành lang lặng lẽ, hắn đến phòng xét nghiệm lấy bộ kết quả rồi đến phòng bác sĩ hôm trước, vừa ló đầu đi vào, liền thấy bác sĩ trẻ tuổi kia từ trên ghế đứng lên, kích động gọi hắn: “Ah! Cậu đến rồi?"
“Vâng, tôi đến nhận kết quả.!" Đậu Trạch có chút không hiểu, đưa kết quả xét nghiệm cho bác sĩ họ. Vị bác sĩ nhìn qua, vui mừng khôn nguôi nói: “Tôi sẽ nói rõ cho cậu!"
“Sao?" Đậu Trạch hỏi một tiếng.
“Cậu đi theo tôi." Bác sĩ kia hấp tấp cầm bảng xét nghiệm đi ra ngoài, Đậu Trạch không rõ vì sao đành phải đi theo.
Dẫn đến phòng chủ nhiệm, trong lòng Đậu Trạch thầm nói, chẳng lẽ nào là trọng bệnh? Hắn nhìn bác sĩ trẻ tuổi kia có chút kích động đem bảng xét nghiệm kia đưa cho một người có mái tóc trắng trung niên, sau đó nói: “Thầy! có thể xác thực! Quả nhiên!"
Bác sĩ trung niên kia tiếp nhận xét nghiệm nhìn kỹ một lần, đúng là không có phản ứng đặc biệt gì, chỉ là nhìn Đậu Trạch nở nụ cười, nói: “Xin mời nằm dài trên giường, tôi kiểm tra một chút!"
Đậu Trạch nằm ở trên giường, trong lòng thấp thỏm bất an, hắn nuốt một ngụm nước miếng hỏi: “Bác sĩ, có phải tôi bị bệnh nghiêm trọng không?"
Bàn tay khô ráo của bác sĩ trung niên kia ấm áp di chuyển xung quanh, vô cùng chừng mực khám một lúc nói: “Không phải bệnh, được rồi, cậu có thể ngồi dậy"
Đậu Trạch vừa đứng lên, đang chỉnh lại quần áo, liền nghe vị bác sĩ kia nói: “Cậu mang thai."
Tác giả :
Vân Xuyên