Em Là Tất Cả Những Gì Anh Khao Khát
Chương 8: Cá biển chim trời

Em Là Tất Cả Những Gì Anh Khao Khát

Chương 8: Cá biển chim trời

Có một chú chim mang trên mình bộ lông trắng muốt cao quý cùng một cái mào đỏ tươi như máu. Tính cách nó vừa mạnh mẽ vừa kiêu ngạo. Nếu không phải một cành cây sạch sẽ, vững chãi, nó sẽ không đậu. Nếu không phải một khe suối trong vắt, mát lành, nó sẽ không uống. Nó ngạo mạn, độc lập, xa rời thế tục và khinh thường những chú chim khác. Nó vẫn luôn hiếm tìm một lý do để tồn tại trên thế giới này. Có một ngày, nó bay ngang qua đại dương bao la. Dưới làn nước xanh thẳm, nó nhìn thấy một chú cá rất đáng yêu… Nó cứ bay quanh quẩn trên bầu trời, chỉ vì muốn được ngắm nhìn chú cá ấy nhiều thêm một chút.

***

Ngày hôm sau, Khương Kỷ Hứa ngồi xe của Quý Đông Đình tới chỗ làm. Lúc cô chuẩn bị xuống xe, anh kéo tay cô lại: “Nếu có ai dám xì xào bàn tán, em cứ gọi điện cho anh! Em đã có người yêu làm chỗ dựa rồi, biết chưa hả?"

“Biết rồi, thưa sếp!" Khương Kỷ Hứa hôn lên má Quý Đông Đình, ánh mắt ngập tràn ý cười. Cô không quên chào người đang lái xe phía trước: “Tạm biệt Dean!"

“Tạm biệt bà chủ!" Dean quay lại vẫy tay với cô.

Sau khi Khương Kỷ Hứa rời đi, Quý Đông Đình nhắn nhó xoa bóp cái cổ đau nhức của mình: “Dean, đặt cho tôi một chiếc giường, đưa tới nhà Hứa Hứa!" Anh chợt nhớ đến cảm nhận của cô, lập tức bổ sung thêm một câu: “Để tôi hỏi ý kiến của Hứa Hứa đã!"

Dean hết sức bàng hoàng: “Quý tiên sinh, có phải là anh không vậy?"

Quý Đông Đình không thèm trả lời, gửi ngay một tin nhắn cho Khương Kỷ Hứa: Giường bé quá! Em cho anh mua một chiếc to hơn được không?

Vừa nhận được sự đồng ý của cô, anh lập tức hạ lệnh cho Dean: “Mua đi!"

Tính cẩn thận và những kiến thức học được trong ba tháng ở London đã giúp Khương Kỷ Hứa thích nghi với với công việc ở bộ phận mới rất nhanh. Công việc hiện tại của cô khá suôn sẻ. Còn về chuyện tình cảm giữa cô và Quý Đông Đình, đúng như những gì anh đã nói, không mấy nhân viên trong Bắc Hải Thịnh Đình biết hai người đang hẹn hò.

Khi biết Quý tiên sinh chính là người yêu của Giam đốc Khương, An Mỹ trước tiên há hốc miệng vì kinh ngạc, sau lại giơ tay lên làm động tác khóa miệng: “Chị yên tâm, em sẽ giữ bí mật!"

“Được rồi, không cần giữ bí mật quá đâu, em đừng đi nói lung tung là được!" Khương Kỷ Hứa vỗ vai An Mỹ rồi cầm một bản hợp đồng đi xin chữ ký của Lục Tự. 

Cô mới tìm được một nhà cung ứng khăn bông, không những chất lượng vượt trội mà giá thành lại phải chăng hơn hẳn đối tác cũ. Khương Kỷ Hứa trình bản hợp đồng cho Lục Tự xem. Anh xem qua mấy trang, thuận miệng hỏi: “Giám đốc Khương, cô có biết đối tác trước đây là công ty của ai không?"

Thấy Khương Kỷ Hứa lắc đầu, Lục Tự lập tức đưa ra đáp án: “Thịnh Thiên Mậu!" Sau đó còn tốt bụng bổ sung thêm: “Một người anh họ xa của Ngụy Bắc Hải."

Khương Kỷ Hứa lặng lẽ lấy lại bản hợp đồng trên mặt bàn của Lục Tự, nhưng bị anh ngăn cản: “Sao không ký nữa?"

Cô thành thật trả lời: “Làm vậy mất lòng sếp quá!"

“Ha ha..." Lục Tự bật cười: “Nguyên nhân chủ yếu khiến Thịnh Đình trước nay chỉ dùng khăn bông của công ty này chính là vì Giám đốc bộ phận vật tư tiền nhiệm đã cấu kết ăn chia phần trăm với bên đó. Bây giờ, Thịnh Đình thay Giám đốc bộ phận vật tư mới, đương nhiên có thể từ chối sản phẩm của họ."

Khương Kỷ Hứa hiểu ý câu nói vừa rồi của Lục Tự. Cô chớp mắt: “Giám đốc Lục thật cao tay, toàn để tôi làm người xấu thôi!"

Lục Tự vừa cười vừa ngả lưng vào ghế: “Lo gì chứ? Sợ bị đuổi việc à?"

Khương Kỷ Hứa không nói gì. Lục Tự tiếp tục nhìn cô: “Cô phải biết, ở Thịnh Đình, thậm chí là cả ở Công thương nghiệp Bắc Hải, chỉ mình tôi mới có quyền quyết định việc cô ra đi hay ở lại."

“Đương nhiên là tôi biết. Cho dù xảy ra chuyện gì cũng có Tổng Giám đốc Lục gánh đỡ cho tôi, thế nên, tôi chẳng việc gì phải lo lắng cả!’’

“Mồm mép thật đấy!" Lục Tự đặt hai tay lên mặt bàn, thong thả lên tiếng: “Tôi muốn nói với cô, trong công việc, nếu chỉ chăm chăm lấy lòng sếp lớn cũng chẳng ích gì, quan trọng nhất là cô phải tạo cho mình một mạng lưới quan hệ. Cô đã tìm được nhà cung ứng tốt thì tại sao không tạo dựng mối quan hệ với họ? Sau này, dù cô có rời khỏi Thịnh Đình thì các mối quan hệ ấy vẫn sẽ là của cô.’’

Khương Kỷ Hứa không ngờ Lục Tự lại nói với cô những lời này. Không lẽ anh đang gợi ý cô chuyển việc sao? Cô một lần nữa bày bản hợp đồng ra trước mặt Lục Tự: “Vậy thì... Tổng Giám đốc Lục, xin hãy ký đi!"

Lục Tự cười lớn, nhanh chóng hạ bút ký vào bản hợp đồng. Khương Kỷ Hứa lại chuyển sang vấn đề mua một loạt mấy trăm chiếc máy tính mới cho khách sạn. Kế hoạch thay mới đã được quyết từ năm trước, nhưng dây dưa tới tận bây giờ vẫn chưa xong, cô đương nhiên cũng phải tiếp quản luôn cả nhiệm vụ này. Sau khi nhận lệnh, Khương Kỷ Hứa lại thêm một phen đau đầu vì cô không rành về máy tính, hơn nữa, sản phẩm này không có nhà cung ứng sẵn. Thế nên, cả buổi chiều, cô phải cất công tìm kiếm dữ liệu và lập ra bảng so sánh để trình lên cấp trên.

Trước lúc ra về, Khương Kỷ Hứa cầm bản báo cáo tới chỗ Lục Tự. Anh thản nhiên kết luận: “Mấy việc kiểu này cô cứ tự quyết định đi, đừng có chuyện gì cũng đem hỏi tôi thế! Tôi giao chức Giám đốc bộ phận vật tư cho cô tức là tôi tin tưởng cô có năng lực làm tốt công việc này." Tiếp đó anh chỉnh lại áo vest rồi hỏi cô: “Tan ca thôi! Có cần tôi tiễn cô một đoạn không?"

Khương Kỷ Hứa vội lắc đầu: “Không cần đâu ạ!"

Lục Tự không nói gì nữa, lập tức quay người rời đi.

Buổi tối, Khương Kỷ Hứa ôm máy tính ngồi trên sofa miệt mài làm việc. Cô dự định lập một bản thăm dò ý kiến của nhân viên Bắc Hải về việc sắm máy tính mới. Thấy cô có vẻ phiền não, Quý Đông Đình bèn lên tiếng: “Em nghĩ một doanh nghiệp mới thành lập sẽ chọn mua loại máy tính như thế nào?"

Khương Kỷ Hứa trả lời rất nhanh: “Dễ sử dụng, tiết kiệm năng lượng, giá thành hợp lý."

Quý Đông Đình gật đầu: “Vậy những doanh nghiệp đã hoạt động lâu rồi thì sao?"

Khương Kỷ Hứa suy nghĩ mất một lúc: “Đầu tiên, tính năng phải tốt, rồi tới tính ổn định cao, quan trọng nhất là tính an toàn…’’

Quý Đông Đình tiếp tục gật đầu: “Gần đúng rồi!"

Khương Kỷ Hứa thở dài: “Làm công việc mua bán khó thật đấy!"

“Vạn sự khởi đầu nan!" Quý Đông Đình nhìn vào màn hình máy tính của cô: “Em định phát cái này cho nhân viên của Thịnh Đình?"

“Đúng vậy, em thấy cần phải làm vừa lòng mọi người.’’

Quý Đông Đình chép miệng: “Hứa Hứa, mặc dù em là người phụ nữ của anh, nhưng thành thật mà nói, cách làm bản thăm dò này quá tệ! Nếu cứ mỗi người một ý thì chắc chắn sẽ xảy ra bất đồng, đến lúc đó, trách nhiệm cũng đổ hết lên đầu em đấy!"

“Nhưng làm thế này mới trực tiếp lấy được thông tin."

“Thôi được! Em muốn làm vừa lòng mọi người phải không? Anh lấy một ví dụ cho em xem. Em có biết dân số của Trung Quốc là bao nhiêu và số đại biểu nhân dân trong đó là mấy người không? Tại sao tất cả các đề xuất của đại biểu nhân dân luôn được thông qua? Đây là văn hóa của người Trung Quốc, anh nghĩ là em phải hiểu rõ hơn anh chứ!"

Khương Kỷ Hứa cũng dần hiểu ra vấn đề. Cô ôm lấy Quý Đông Đình, hôn nhẹ lên má anh: “Kingsley, anh đúng là người bạn trai tuyệt vời!"

Quý Đông Đình nghiêm túc ghi nhận: “Ừm!’’

Hôm sau, Khương Kỷ Hứa làm theo chủ ý của Quý Đông Đình, cô chọn ra một người đại diện cho mỗi bộ phận. Mọi người nhanh chóng thống nhất về loại máy tính mới. Bận rộn cả một buổi chiều, cuối cùng Khương Kỷ Hứa cũng hoàn thành nhiệm vụ thay mới máy tính cho nhân viên của Thịnh Đình. Tối nay, cô có hẹn ăn cơm chay với đối tác cung ứng khăn bông. Khương Kỷ Hứa dẫn theo An Mỹ, thật không ngờ ông chủ Chu cũng chẳng đi một mình. Ông ta nói với cô: “Lát nữa, một người bạn vong niên của tôi sẽ tới đây. Cậu ấy được lắm, tiếc là đã có bạn gái rồi, không thì tôi cũng giới thiệu cho cô.’’

Khương Kỷ Hứa rót trà cho ông Chu: “Tôi cũng quên chưa nói với ông, tôi đã có bạn trai rồi."

“Ha ha..." Ông Chu cười lớn.

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, một giọng nói cực kỳ quen thuộc vang lên bên tai Khương Kỷ Hứa: “Ông Chu, ông đừng có bắt người ta đi ăn đồ chay với ông mãi thế!"

Cô quay đầu, bắt gặp Thẩm Hoành đang tươi cười rạng rỡ. Anh bước vào, ngồi xuống cạnh ông chủ Chu, thản nhiên nhìn cô: “Tiểu Hứa, trùng hợp quá!"

“Trùng hợp thật!" Khương Kỷ Hứa cúi đầu, gương mặt có chút gượng gạo.

Ông Chu hiếu kỳ: “Thì ra hai người quen nhau à?"

“Quan hệ giữa chúng tôi không chỉ đơn giản là quen biết đâu." Thẩm Hoành trả lời hết sức tự nhiên.

Khương Kỷ Hứa giải thích: “Tôi và Tổng Giám đốc Thẩm là bạn học cũ. Trước đây, chúng tôi còn ngồi cùng bàn một thời gian, quan hệ đúng là không đơn giản."

“Thì ra là vậy!" Ông Chu cười tít mắt với Thẩm Hoành: “Sao khi xưa cậu không theo đuổi một cô gái xinh đẹp nhường này?"

Thẩm Hoành liếc nhìn Khương Kỷ Hứa, không đáp lời ông ta.

Khương Kỷ Hứa thở dài: “Ông Chu đừng trêu tôi nữa! Trước đây lớp tôi nhiều bạn xinh xắn lắm, tôi đâu được nổi bật như họ."

Ông Chu cười ha ha, quay sang Thẩm Hoành: “Mắt nhìn người của cậu thật không ổn chút nào!"

Thẩm Hoành im lặng tự kiểm điểm bản thân. Sau một hồi khách sáo, Khương Kỷ Hứa bắt đầu chủ đề chính. Cô rút bản hợp đồng đã được Lục Tự phê chuẩn ra, đưa cho ông chủ Chu. Ông ta thậm chí còn không thèm xem qua, lập tức đút vào túi: “Thật ra trước khi đến đây tôi vẫn hơi lăn tăn, nhưng vì Giám đốc Khương là bạn của Thẩm Hoành nên cũng là bạn của tôi."

Khương Kỷ Hứa cạn với ông Chu một chén trà, sau đó cực kỳ khách khí mời Thẩm Hoành một chén: “Cảm ơn Tổng Giám đốc Thẩm!"

Bốn người vừa vui vẻ ăn uống vừa chuyện trò rôm rả trong bầu không khí thoải mái. Giữa chừng, Khương Kỷ Hứa vào nhà vệ sinh. Cô tô lại son môi, đây là màu son mà Quý Đông Đình đích thân chọn cho cô. Trước đây cô chưa từng thử qua, nhưng đến bây giờ lại rất chuộng màu son này. Đang mải suy nghĩ vẩn vơ, cô bỗng giật mình khi thấy một người đàn ông xuất hiện trong gương.

Thẩm Hoành ngỡ ngàng nhìn cô gái đang đứng trước mặt. Hình ảnh cô học trò nhỏ nhút nhát chỉ biết khóc khi gặp chuyện khiến anh ta phát ngán đã biến mất. Giờ đây, cô không chỉ xinh đẹp mà còn hết sức tự tin. Anh ta tiến về phía cô: “Đẹp lắm! Màu son này rất hợp với em!"

Khương Kỷ Hứa mỉm cười: “Cảm ơn anh. em cũng cảm thấy không tồi!"

Kết thúc bữa cơm, ông Chu bắt tay chào tạm biệt Khương Kỷ Hứa: “Giám đốc Khương à, cô có hứng thú ra ngoài tự gây dựng không? Tôi sẽ hết lòng ủng hộ cô."

Khương Kỷ Hứa lịch sự từ chối: “Tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ tới chuyện ấy, nhưng nếu có sau này, ông Chu đừng quên lời hôm nay đã nói đấy!"

“Quên sao được! Tôi rất thích hợp tác với những người cởi mở." Ông Chu tươi cười, quay sang nói với người đàn ông bên cạnh: “Thẩm Hoành, cậu có tiện đường đưa hai cô đây về không?"

Thẩm Hoành vui vẻ đồng ý: “Tôi rất hân hạnh!"

Khương Kỷ Hứa chưa kịp phản ứng, An Mỹ đã nhanh nhảu cướp lời: “ Cảm ơn anh!"

Thẩm Hoành đưa An Mỹ về trước rồi mới quay sang cô: “Kỷ Hứa, em vẫn ở chỗ cũ phải không?"

“Ừm! Làm phiền anh rồi!"

“Em khách sáo với anh quá đấy!"

“Em vẫn luôn khách khí với bạn bè."

Thẩm Hoành lái xe rất chậm, hôm nay, anh ta thật sự xúc động khi gặp lại Khương Kỷ Hứa. Thấy cô cứ cắm cúi nhắn tin, trong lòng anh ta bỗng thấy chua xót: “Nhắn tin cho bạn trai à?"

“Vâng!" Khương Kỷ Hứa thẳng thắn thừa nhận. Trước lúc cất điện thoại vào túi, cô nhìn lướt qua khung tin nhắn.

Kingsley, anh có ở nhà không?

Đương nhiên rồi! Khi nào thì em về?

Em đã lên xe rồi.

Thẩm Hoành “ồ" lên một tiếng, sau đó hỏi cô một câu mà ngay đến bản thân anh ta cũng cảm thấy nực cười: “Kỷ Hứa, tại sao em lại hẹn hò với Quý Đông Đình?"

Tại sao ư? Anh ta tưởng cô hám tiền chăng? Quý Đông Đình thất bại đến mức ngoài tiền ra chẳng còn ưu điểm gì khác hay sao? Khương Kỷ Hứa hơi khó chịu, nhưng vẫn trả lời anh ta: “Còn có thể vì nguyên nhân gì được chứ? Anh ấy tốt với em, em cũng thích anh ấy."

“Ha ha..." Thẩm Hoành bật cười, tự giễu cợt bản thân mình: “Ừ nhỉ, anh hồ đồ mất rồi!"

Thẩm Hoành miên man suy nghĩ về những kỷ niệm trước kia với Khương Kỷ Hứa, chẳng mấy chốc, xe đã tới trước khu nhà cô. Anh ta không suy nghĩ nhiều, mạo muội lên tiếng: “Kỷ Hứa, để anh đưa em lên nhà!"

Khương Kỷ Hứa không từ chối: “Cảm ơn anh!"

Quý Đông Đình đứng ngoài ban công trên tầng sáu dõi theo đôi nam nữ dưới nhà. Kỳ thực, anh cảm thấy khá ngạc nhiên khi cô bỗng dưng nhắn tin vu vơ cho mình. Thì ra là cô định dẫn cái gã bạn trai cũ bám dai như đỉa đói kia về nhà, có lẽ là muốn giúp cho hắn ta sáng mắt ra chăng?

Trên chiếc cầu thang cũ kỹ, chật hẹp, Khương Kỷ Hứa đi trước dẫn đường, còn Thẩm Hoành lặng lẽ theo sau. Cô không biết anh ta đang nghĩ gì, nhưng cũng chẳng bận tâm. Khi tới trước cửa nhà, cô không lấy chìa khóa trong túi ra mà giơ tay ấn chuông. Toàn thân Thẩm Hoành như hóa đá, giọng nói cứng nhắc: “Có người ở nhà sao?"

Từ bên trong vọng ra tiếng bước chân, Quý Đông Đình mặc bộ quần áo ngủ màu đen nhanh chóng xuất hiện sau cánh cửa gỗ. Anh nhìn lướt qua Khương Kỷ Hứa rồi đưa mắt về phía vị khách không mời mà tới kia, gương mặt lộ rõ vẻ khó chịu: “Cậu Thẩm tới đây uống trà sao?"

Thẩm Hoành chợt bừng tỉnh, anh ta đã hiểu vì sao Khương Kỷ Hứa lại thoải mái đồng ý cho mình lên nhà. Ôm trái tim đau nhói, anh ta cố nặn ra một nụ cười: “Đúng vậy! Hoan nghênh tôi chứ?"

Quý Đông Đình bụng nghĩ một đằng, miệng nói một nẻo: “Bạn bè bất ngờ tới chơi, đương nhiên là... hoan nghênh rồi!"

Khương Kỷ Hứa né tránh ánh mắt đầy nghi hoặc của Quý Đông Đình, đi vào nhà. Thẩm Hoành đã rất tự nhiên vào ngồi trong phòng khách. Quý Đông Đình thầm nguyền rủa cái gã đàn ông da mặt dày không ai bằng này.

Khương Kỷ Hứa mở tủ lạnh lấy hai chai nước rồi đặt lên mặt bàn. Tâm trạng Thẩm Hoành chẳng mấy tốt đẹp, đến chén trà mà cũng chẳng được mời! Anh ta ngắm nhìn tứ phía, nhàn nhã buông một câu: “Căn nhà này đã thay đổi khá nhiều so với lần tôi tới vào năm ngoái!"

Khương Kỷ Hứa không biết nói gì trước sự bỉ ổi của Thẩm Hoành. Quý Đông Đình cũng nhận ra sự khiêu khích vừa nực cười lại vừa ấu trĩ trong lời nói vừa rồi. Anh mở chai nước trên bàn, tu một hơi rồi ung dung lên tiếng: ''Đương nhiên là phải khác rồi! Chắc cậu Thẩm cũng ngửi thấy hơi thở của tình yêu phải không!"

Mặt Khương Kỷ Hứa nóng ran, cô vẫn chưa thể thích ứng với mấy lời công kích sắc bén của Quý Đông Đình.

Thẩm Hoành cười trừ, vặn chai nước còn lại ra uống một hớp, sau đó chuyển chủ đề: “Tháng tới đám Triệu Việt định tổ chức một buổi họp lớp, em cũng tham gia chứ?"

“Tháng sau à?" Khương Kỷ Hứa đang vắt óc suy nghĩ để tìm ra một cái cớ hợp lý, Quý Đông Đình đã nhanh chóng giải vây giúp cô: “Tháng sau e là chúng tôi không có thời gian. Nếu thời tiết tốt, tôi và Kỷ Hứa sẽ đính hôn."

Thẩm Hoành nắm chặt chai nước khoáng trong tay: “Tiểu Hứa, việc em sắp đính hôn bác trai đã biết chưa?"

Khương Kỷ Hứa tròn mắt nhìn Thẩm Hoành: “Anh biết bố em đang ở đâu sao?"

Thẩm Hoành nhún vai: “Xin lỗi, anh cũng không biết!"

Sau khi Thẩm Hoành ra về, tâm trạng Khương Kỷ Hứa có chút xáo trộn. Bỗng phát hiện ra ánh mắt lạnh lùng của Quý Đông Đình, cô vội vàng giải thích: “Kingsley, Thẩm Hoành là bạn của ông Chu, em cũng không ngờ là sẽ gặp anh ta."

“Anh có thể hiểu mà, hơn nữa, anh rất vui khi em thản nhiên như vậy." Sao người chiến thắng là anh lại phải đi tức tối với kẻ bại trận?

Quý Đông Đình vào bếp lấy ra một chai rượu vang: “Hôm nay Dean mang cái này tới. Em có hứng thú uống vài ly không?"

''Lại chúc mừng việc gì ư?"

“Đương nhiên! Chúc mừng anh đã đánh bại bạn trai cũ của em!"

“Thôi được, cũng đáng chúc mừng thật!"

Chỉ uống rượu không thì rất vô vị, thế nên, hai người ngồi ngoài ban công vừa nhâm nhi rượu vang vừa chơi bài. Khương Kỷ Hứa thua thê thảm dưới tay Quý Đông Đình, không những bị phạt uống rượu mà hai tay cũng bị anh tét tới mức đỏ ửng. Cô rầu rĩ nhìn anh: “Quý Đông Đình, anh ra tay tàn nhẫn quá đi!"

Có lẽ Khương Kỷ Hứa đã ngấm hơi men, cô nằm bò lên bàn khóc tức tưởi, sau đó khẽ gọi một tiếng “bố".

Quý Đông Đình trầm mặc nhìn cô gái say mèm trước mặt. Đúng lúc này, gã hàng xóm ờ tầng dưới hét vọng lên: “Nhà trên gác kia, đã xong chưa hả? Cứ lúc khóc lúc cười mãi thế?"

Sao cái gã đầu trọc xấu xa như vậy mà cũng cưới được vợ nhỉ? Quý Đông Đình vứt một túi hạt dẻ cười xuống dưới: “Người anh em, tôi mời!" Ý của anh đã rất rõ ràng, mau ngậm miệng lại đi!

Gã đầu trọc miệng không ngừng chửi thề, nhưng vẫn cúi xuống nhặt túi hạt dẻ vừa rơi trúng ban công nhà mình lên. Sau đó, đúng là hắn ta trở nên im ắng hẳn.

Quý Đông Đình bế Khương Kỷ Hứa vào giường. Cô dè dặt lên tiếng: “Tháng sau chúng ta sẽ đính hôn thật ư?"

“Không phải! Anh lừa Thẩm Hoành thôi, hắn ta quá đáng ghét!" Anh vuốt ve gương mặt đỏ bừng của cô.

Cô ôm lấy bờ vai Quý Đông Đình, cố giấu đi vẻ hụt hẫng: “Ha ha... Sao anh có thể nói dối người ta như vậy được? Buồn cười quá cơ!"

“Buồn cười lắm à?"

“Đúng vậy! Cũng may Thẩm Hoành không phải là người nhiều chuyện, nếu không sẽ thành trò cười mất!"

“Chuyện đó có gì khó khăn đâu!" Quý Đông Đình đưa tay vén tóc giúp cô: “Chỉ cần nữ chính đồng ý thì việc chuẩn bị nghi lễ đính hôn cũng chỉ mất vài phút thôi mà."

“Cũng phải..." Khương Kỷ Hứa ôm anh chặt hơn: “Kingsley, anh đã bao giờ cảm thấy ghét người thân nhất của mình chưa?"

Quý Đông Đình nhìn lên trần nhà, chậm rãi lên tiếng: “Anh từng rất ghét bố mình. Ông là một người bảo thủ và độc đoán, lúc nào cũng đặt tiền và sự nghiệp lên hàng đầu, chính vì vậy mà mẹ anh đã phải sống trong đau khổ suốt một thời gian dài. Em thử nói xem, rõ ràng là ông rất yêu mẹ, nhưng tại sao lại cứ phải dằn vặt bà như vậy chứ?"

“Có thể là ông ấy có nỗi khổ tâm không nói ra được."

“Không, chẳng qua là vì ông ấy không biết thể hiện cảm xúc." Quý Đông Đình thở dài: “Cũng may anh không bị di truyền điểm này."

Khương Kỷ Hứa câm nín không biết nói gì.

Quý Đông Đình dường như rất hài lòng về chỉ số cảm xúc của mình. Anh ngừng một lúc, lại thủ thỉ bên tai cô: “Quan hệ giữa em với bố không tốt sao?"

Giọng Khương Kỷ Hứa hơi nghẹn ngào: “Bố từng muốn gả em cho một người đàn ông lớn tuổi, chỉ vì ông ta chấp nhận đầu tư cho bố làm lại từ đầu."

“Ơn trời, chuyện này đã bất thành!" Quý Đông Đình vỗ về Khương Kỷ Hứa: “Tiếp đó thì sao?"

“Tiếp đó em bỏ nhà ra đi! Em nghe nói, sau đấy bố đành liều mình đầu tư mạo hiểm, kết quả vẫn không thế vực lại được. Thất bại hai lần liên tiếp khiến ông phải bỏ trốn. Tại sao bao nhiêu năm qua ông không tìm cách liên lạc với em? Còn em thì không thể tìm ra ông,"

“Đúng là đáng tiếc! Đáng lẽ anh nên sớm xuất hiện trước mặt bố em."

“Để làm gì?"

“Để thay lão già đó lấy em. Chắc chắn em sẽ không thể rời xa anh, sao phải bỏ nhà ra đi kia chứ?"

Khương Kỷ Hứa không nhịn được cười. Trong lòng cô cảm động vô cùng, Kingsley của cô lúc nào cũng tự tin như vậy đấy! Anh luôn luôn biết cách biến nỗi bi thương của cô thành chuyện nhỏ.

Trên cương vị Giám đốc bộ phận vật tư, Khương Kỷ Hứa đã thể hiện rất tốt vai trò của mình. Trong cuộc họp hôm nay, Lục Tự không tiếc lời khen ngợi cô. Mọi người nhiệt liệt hoan hô, Hà Vân cũng uể oải vỗ tay theo, còn không quên buông một câu cảm thán: "Giám đốc Khương lợi hại thật! Quả không hổ danh là nhân viên xuất sắc do Tống Giám đốc Lục đích thân đào tạo." Lời này chứa đầy ẩn ý, đã thế chị ta còn cố tình nhấn mạnh hai chữ "đích thân".

Lục Tự cười lớn, nhưng giọng nói thì chẳng hề biểu hiện chút vui vẻ nào: "Nhân viên do tôi đích thân đào tạo đâu chỉ có mình Giám đốc Khương. Ngoài cô ấy ra, còn có anh Vương, Tiểu Triệu... cả Tổng Giám đốc Hà nữa, chẳng phải cô cũng học nghề từ tôi đó sao?"

Hà Vân tái mặt, không dám ho he gì nữa. Lục Tự nói thế khác nào đang ngầm khẳng định Khương Kỷ Hứa nổi trội hơn hẳn chị ta? Hơn một tháng qua, đây là lần đầu tiên Lục Tự chẳng thèm nể nang chị ta trước mặt bao nhiêu người như thế này. Lục Tự hôm nay rõ ràng hơi mất khống chế, anh giận dữ tuyên bố tan họp rồi đi thẳng ra cửa. Khương Kỷ Hứa lặng lẽ thu dọn tài liệu trên mặt bàn. Bình thường Tổng Giám đốc Lục rất hiếm khi nổi nóng trong cuộc họp kia mà.

Lúc bước vào phòng Tổng Giám đốc, anh chàng thư ký vốn tưởng sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Tổng Giám đốc, ai dè chỉ thấy sếp đang chăm chú đọc sách. Thư ký hơi ngạc nhiên: "Tống Giám đốc Lục, không ngờ anh vẫn còn đọc truyện dành cho trẻ con đấy!"

"Những lúc tâm trạng rối loạn có thể dùng cách này để bình ổn lại." Lục Tự giơ cuốn truyện Nhóc Củ Cải trong tay lên.

Thư ký rụt rè lên tiếng: "Tổng Giám đốc Lục, anh nên nhẫn nhịn một chút!"

"Cậu muốn nói đến chuyện Hà Vân?"

"Dù sao thì người phụ nữ bụng dạ hẹp hòi ấy giờ cũng là vợ của Ngụy Bắc Hải. Mong anh đừng để xảy ra sơ suất gì!"

"Cảm ơn cậu đã nhắc nhở! Tôi đã có suy tính của riêng mình rồi." Lục Tự ngồi xuống sofa, cười nói: "Chúng ta đều là đàn ông. Cậu thử nghĩ xem, một người đàn ông thành công trong sự nghiệp có thể tin tưởng và tôn trọng một người phụ nữ chỉ yêu tiền của mình được không?"

"Tất nhiên là không, trừ phi hắn ta là tên ngốc!"

"Hoặc là người phụ nữ đó đẹp tới mức "nghiêng nước nghiêng thành" khiến người đàn ông cam tâm tình nguyện làm một vị "hôn quân" trong mắt người khác." Lục Tự tiếp lời cậu thư ký, sau đó nhún vai: "Cậu cảm thấy Hà Vân có được điều kiện nào?"

Cậu thư ký lắc đầu. Ngụy Bắc Hải không phải kẻ ngốc, Hà Vân cũng chẳng phải mỹ nhân gì. Thế nhưng, phản ứng của Lục Tự ngày hôm nay hình như hơi quá. Anh chỉ đơn thuần là chướng mắt với Hà Vân? Hay là đang thay người khác trút giận? Cậu thư ký có phần hiếu kỳ: "Tổng Giám đốc Lục, anh có nguyện vì người đẹp mà làm một vị hôn quân không?"

"Ha ha... Câu hỏi này không dành cho tôi, vì tôi đâu có Đế quốc của riêng mình. Tôi dù rất muốn nhưng lại không có số được làm hôn quân."

Vậy thì ai mới xứng làm quân vương đây?

Mấy ngày nay, Quý Đông Đình đang chuyên tâm nghiên cứu về Công thương nghiệp Bắc Hải. Dean đã cất công thu thập cả mớ tài liệu rồi nhưng dường như vẫn chưa đủ. Quý Đông Đình lại hạ lệnh: “Dean, cậu hãy tìm cho tôi báo cáo tài chính trong vòng mười năm gần đây của Bắc Hải, nhớ kỹ là tôi chỉ xem nội bộ!"

Dean sắp khóc tới nơi: “Quý tiên sinh, mẹ anh có biết là anh bóc lột tôi như thế này không?’’

“Sao cơ? Cậu định mách lẻo à?"

“Tôi nghĩ là anh đã quên mất việc tôi là cháu họ của anh rồi."

“À, cháu trai yêu quý, có cần cậu giới thiệu cho cháu một cô bạn gái không?"

Dean giận dữ quay mặt đi chỗ khác.

Quý Đông Đình cười khoái trá. Ngón tay anh lướt qua tập tài liệu trên mặt bàn, đột ngột buông một câu: “Đúng là lòng tham không đáy!"

Dean tròn mắt nhìn Quý Đông Đình.

“Dean! Nếu một con rắn muốn ăn một con voi, liệu có cách gì hay không?"

“Cắt con voi thành từng miếng nhỏ chăng?"

“Thương nhân Trung Quốc hình như rất thích bày trò hãm hại nhau. Tiếc là tôi lại không thạo mấy việc này, biết làm sao đây?" 

“Không sao cả, cứ đưa Giám đốc Khương về sân nhà London của chúng ta là được mà."

“Dean! Cậu có biết thế nào là “tài năng thiên bẩm" không? Đó chính là việc tôi sẽ chơi tốt hơn bọn họ, cho dù trò chơi ấy không phải là sở trường của mình."

Dean lặng lẽ quay đi, anh ta thật sự không muốn tiếp tục nói chuyện vói cái người kiêu ngạo này nữa.

Cậu cả của ông chủ Công thương nghiệp Bắc Hải, Ngụy Nhiêu, đã chính thức trở mặt với bố mình là Ngụy Bắc Hải. Rất nhiều kẻ nhăm nhe chiếm lĩnh Bắc Hải đã tìm tới cậu ta, nhưng cậu ta chỉ tiếp đúng hai người, là Lục Tự và Quý Đông Đình. Động cơ của Lục Tự hoàn toàn dễ hiểu, vì Bắc Hải chính là nơi tạo ra Tổng Giám đốc Lục của ngày hôm nay, nó chẳng khác gì máu thịt của anh ta. Nhưng còn Quý Đông Đình thì sao? Ngưòi đàn ông ấy chỉ đơn thuần là một thương nhân giàu có, thật không hiểu vì nguyên nhân gì mà anh lại hứng thú với Bắc Hải như vậy.

Ngụy Nhiêu hẹn Quý Đông Đình chơi khúc côn cầu tài một sân băng mới của thành phố S. Vì cuộc hẹn đúng vào dịp cuối tuần nên Quý Đông Đình còn dẫn cả Khương Kỷ Hứa theo. Lúc ở London, cô đã từng cùng anh đi xem khúc côn cầu, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy anh ra sân. Nhìn Quý Đông Đình đầy khí thế trong bộ trang phục thi đấu màu xanh, cô mỉm cười bước đến gần anh: “Người đàn ông đẹp trai này là của ai vậy?"

Hai mắt Quý Đông Đình sáng lấp lánh: “Của em đấy!"

Khương Kỷ Hứa hài lòng nở một nụ cười. Thấy người phía sau bước tới, cô lịch sự chào hỏi: “Ngụy thiếu!"

Ngụy Nhiêu vui vẻ lên tiếng: “Quý tiên sinh còn có người đẹp cổ vũ thế này, xem ra hôm nay tôi thua chắc rồi."

Quý Đông Đình hết sức thản nhiên: “Trận đấu còn chưa bắt đầu, sao có thể dễ dàng đoán định thắng thua như vậy, mặc dù sự thật là trước nay tôi chưa từng thua."

Đúng là ngạo mạn hết chỗ nói! Khương Kỷ Hứa lặng lẽ cúi đầu.

Ngụy Nhiêu cười lớn: “Vậy lát nữa Quý tiên sinh đừng cố tình nhường tôi đấy nhé!"

“Yên tâm đi! Tôi chỉ nhường người già và phụ nữ thôi.'“ Quý Đông Đình hôn lên má Khương Kỷ Hứa: “Em lên trên ngồi xem đi!"

Sân băng hơi lạnh, Khương Kỷ Hứa lại mặc phong phanh nên cô phải khoác thêm áo vest của Quý Đông Đình rồi ngồi vào hàng ghế đầu tiên trên khán đài. Trận đấu nhanh chóng bắt đầu, tiếng giày trượt ma sát với mặt băng trơn bóng phát ra những âm thanh chói tai. Khương Kỷ Hứa chăm chú dõi theo Quý Đông Đình, anh thật nổi bật với những đường bóng mạnh mẽ, dứt khoát. Trận đấu này rất kịch tính, các cầu thủ di chuyển với tốc độ cao, thi thoảng lại có người trượt ngã một cú đau điếng khiến Khương Kỷ Hứa phải bao phen thót tim. Quý Đông Đình đúng là cầu thủ xuất sắc, anh vừa ghi một bàn đẹp mắt. Trong tiếng hoan hô nhiệt liệt của khán giả, anh kiêu kỳ nhìn về phía Khương Kỷ Hứa. Cái vẻ ngạo mạn của anh lúc này mới hấp dẫn làm sao! Trái tim cô dường như lại vừa lỡ mất một nhịp nữa rồi.

Cậu bé ngồi bên cạnh hỏi cô: "Chị quen với anh ấy à?"

Khương Kỷ Hứa hết sức tự hào: "Anh ấy là bạn trai của chị!"

"Chao ôi! Giỏi thật đấy!" Cậu bé tỏ vẻ ngưỡng mộ. "Nếu em cũng chơi hay được như vậy thì tốt quá!"

"Đúng thế, anh ấy rất lợi hại!" Trong lòng Khương Kỷ Hứa vô cùng đắc ý. Cô vẫn nhớ, lúc dẫn cô đi xem khúc côn cầu ở London, anh đã từng nói rằng: "Hứa Hứa, nếu em nhìn thấy anh chơi khúc côn cầu, nhất định là em sẽ càng yêu anh hơn!" Tuy là người đàn ông này có hơi kiêu căng, nhưng lời anh nói không hề sai chút nào.

Kết thúc trận đấu, đội xanh của Quý Đông Đình đã giành chiến thắng trước đội đỏ của Ngụy Nhiêu. Hai người cùng ngồi nghỉ ngơi, rút kinh nghiệm sau trận đấu. Quý Đông Đình cười nói: "Thật ra, so với việc làm đối thủ cạnh tranh, tôi cảm thấy chúng ta thích hợp làm đồng minh hơn. Không biết Ngụy thiếu có hứng thú chơi thêm một trận nữa, cùng tôi đánh cho đám người ngông cuồng kia thua tan tác hay không?"

Tất nhiên Ngụy Nhiêu cũng hiểu được ẩn ý sâu xa trong lời nói của Quý Đông Đình, cậu ta suy nghĩ một lát rồi quả quyết gật đầu. Trận đấu tiếp theo, Ngụy Nhiêu chuyển sang mặc áo xanh, thành viên hai đội đều có sự thay đổi, bên phía đội đỏ xuất hiện thêm một vận động viên khúc côn cầu chuyên nghiệp. Trận thứ hai này còn nghẹt thở hơn cả trận đầu, hai bên tranh bóng quyết liệt, những cú va chạm cũng nảy lửa hơn hẳn ban nãy. Khương Kỷ Hứa vô cùng căng thẳng dõi theo từng bước đi của Quý Đông Đình. Trận đấu này không chỉ đặc sắc mà còn ác liệt hơn cô nghĩ rất nhiều. Một thành viên đội xanh đột nhiên vấp vào gậy của đội đỏ, cả người bắn ra xa vài mét. Cú va chạm mạnh khiến anh ta nhất thời không đứng lên nổi, trận đấu bị tạm dừng.

“Chị ơi, hình như là bạn trai chị đấy!"’Cậu bé ngồi cạnh Khương Kỷ Hứa lắp bắp.

Khương Kỷ Hứa không kịp nghĩ ngợi gì, dù đang đi giày cao gót vẫn vội vàng chạy vào sân băng. Cô hấp tấp làm rơi mất một chiếc giày mà cứ thế lao thẳng đến chỗ người đàn ông nằm im bất động: “Kingsley!"

Chàng cầu thủ áo xanh vừa bị ngã cởi mũ bảo hộ ra rồi quay đầu nhìn người con gái đang hốt hoảng chạy tới. Đây đâu phải là Kingsley của cô? Cậu ta rõ ràng là Ngụy Nhiêu, con trai của Ngụy Bắc Hải mà! Khương Kỷ Hứa ngượng chín mặt, lúc này cô mới phát hiện ra Quý Đông Đình đứng cách đó không xa đang ngỡ ngàng nhìn mình, trên tay anh là chiếc giày cô đánh rơi ban nãy. Sao cô có thể nhầm lẫn tai hại như thế này cơ chứ?

Đúng là đồ ngốc! Nhưng cô cũng chỉ vì quá lo lắng cho anh nên mới vậy mà... Quý Đông Đình thở dài, cầm chiếc giày đi tới trước mặt Khương Kỷ Hứa rồi cúi xuống đi vào chân giúp cô, còn không quên trêu chọc cô: “Em vừa mới dọa cho bạn trai mình sợ chết khiếp đấy, có biết không? Sao lại phi như bay về phía người đàn ông khác như thế chứ? Anh định giữ lại mà không kịp đó."

Khương Kỷ Hứa xấu hổ cúi gằm mặt. Ngụy Nhiêu đang nằm dưới đất cũng phải bật cười: “Cô ấy tưởng nhầm tôi là anh ấy mà!"

Quý Đông Đình đưa Khương Kỷ Hứa ra khỏi sân băng, nghiêm túc dặn dò cô: “Em tin tưởng bạn trai của mình một chút đi! Dù anh có bị ngã cũng không theo một cách ngớ ngẩn như vậy đâu."

Khương Kỷ Hứa nịnh nọt: “Đúng rồi, dù anh có ngã cũng vẫn đẹp trai mà!"

“Đồ dẻo mỏ!" Quý Đông Đình mắng yêu.

Rời khỏi sân bóng, Quý Đông Đình và Ngụy Nhiêu cùng ngồi uống cafe bàn chuyện làm ăn. Quý Đông Đình nhập vào một dãy số trên màn hình điện thoại rồi đưa cho Ngụy Nhiêu: “Đây là cái giá tôi có thể trả."

Ngụy Nhiêu hơi ngạc nhiên trước con số vừa nhìn thấy: “Tôi vừa mới rao bán cổ phần đã có rất nhiều người tìm đến. Trước nay tôi vẫn nghĩ, Bắc Hải đã lâm vào đường cùng rồi, thật không ngờ trong mắt Quý tiên sinh nó vẫn có giá thế này."

“Đương nhiên không đáng!" Quý Đông Đình hết sức thẳng thắn: “Giá trị của nó còn chưa bằng một phần ba con số mà tôi đưa ra. Sở dĩ tôi trả giá đó là vì không muốn cho Ngụy thiếu cơ hội suy nghĩ."

“Thật ra, tôi không lý giải nổi tại sao anh lại làm vậy. Lục Tự muốn có Bắc Hải thì tôi có thể hiểu được, vì anh ta đã dồn toàn bộ tâm huyết cho Thịnh Đình. Nhưng còn anh?"

"Cậu nhầm rồi! Cái tôi cần không phải Thịnh Đình, mà là Nam Việt."

“Nam Việt?" Ngụy Nhiêu kinh ngạc: “Anh đã là cổ đông lớn rồi mà."

“Tôi muốn khống chế cổ phần một cách tuyệt đối." Quý Đông Đình nhấp một ngụm cafe.

“Tại sao?" Ngụy Nhiêu càng không tài nào hiểu nổi: “Anh chỉ là nhà đầu tư, hơn nữa, anh cũng đâu có hứng thú với kinh doanh khách sạn, sao tự dưng lại tự bôi thêm việc như thế? Vả lại, chúng ta còn chưa biết Nam Việt liệu có thành công hay không."

“Cậu đúng là một người thật thà, chẳng giống bố cậu chút nào!" Quý Đông Đình nhìn về phía Khương Kỷ Hứa đang ngồi ngoài cửa sổ. Trên người cô dường như đang tỏa ra ánh hào quang rực rỡ khiến anh khao khát. Anh chậm rãi lên tiếng: “Thật ra tôi cũng không nghĩ nhiều đến vậy, nhưng quà đính hôn không thể quá khó coi được!"

Cổ phần trị giá hàng trăm triệu đồng mà còn chê khó coi ư? Ngụy Nhiêu cười lớn, so với Quý Đông Đình, cậu ta quả nhiên là người nghèo rồi.

Mọi việc đã ổn thỏa. Quý Đông Đình cũng không muốn tốn thêm thời gian ngồi ở đây nữa. Anh đang định rút lui thì Ngụy Nhiêu lại cung cấp cho anh một thông tin khá hữu ích: “Quý tiên sinh, mặc dù không biết tại sao Thẩm Hoành nảy sinh hứng thú với Bắc Hải Thịnh Đình, nhưng tôi đã từ chối anh ta rồi."

Sắc mặt Quý Đông Đình vẫn điềm nhiên như không: "Cảm ơn cậu!"

Công việc của Khương Kỷ Hứa ở bộ phận vật tư tuy vất vả hơn ở bộ phận khách hàng, nhưng có một ưu điểm là không phải trực luân phiên cuối tuần, vì vậy, cô có thể thảnh thơi ngồi nhà tận hưởng kỳ nghỉ cuối tuần tuyệt vời. Tối nay, Quý Đông Đình có buổi xã giao, anh muốn đưa bạn gái đi cùng nhưng bị cô từ chối. Khương Kỷ Hứa nghĩ, dù sao thì mình cũng chỉ là nhân viên quèn ở Bắc Hải, còn Quý Đông Đình lại là cổ đông lớn nên không muốn xuất hiện bên cạnh anh. Trong lúc nhàn rỗi, cô bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Tới khi mở ngăn kéo, cô chợt phát hiện ra bao cao su lần trước mua đã dùng hết rồi. Nhanh thật đấy! Ngước nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, Khương Kỷ Hứa bèn đi siêu thị một chuyến. Cô vứt vào xe hàng mấy thứ đồ ăn vặt, chút rau xanh, một chai nước cạo râu... và hai hộp bao cao su nhãn hiệu ưa thích của anh.

Quý Đông Đình cảm thấy mình và cái tên Thẩm Hoành đúng là "oan gia ngõ hẹp", đi tiệc mà cũng chạm mặt hắn. Cho dù anh đã chẳng còn cảm giác khi gặp hắn, nhưng bạn trai cũ vẫn luôn là cái gai trong mắt người bạn trai đương nhiệm như anh.

Bữa tiệc kết thúc, Quý Đông Đình thẳng thừng từ chối tham gia hoạt động kế tiếp. Anh thừa biết cái hoạt động đấy không lành mạnh đến mức nào. Lúc Quý Đông Đình dẫn Dean ra về, bỗng nhiên bị Thẩm Hoành từ phía sau gọi giật lại: "Quý tiên sinh, có muốn nói chuyện một lát không?"

Quý Đông Đình dừng bước, anh quay sang bảo Dean: "Tôi nói với hắn ta vài câu đã."

Hai người ngồi đối diện nhau, Thẩm Hoành lên tiếng trước: "Chẳng hay Quý tiên sinh có hứng thú với việc Chính phủ thu hút các nhà đầu tư hay không?"

"Cậu Thẩm chắc không tìm tôi để bàn chuyện làm ăn đâu nhỉ?" Quý Đông Đình nói thẳng.

"Ha ha..." Thẩm Hoành bật cười: "Thật ra tôi và Quý tiên sinh cũng coi như chỗ quen biết, nhưng hình như vẫn chưa có cơ hội ngồi nói chuyện với nhau thế này." Thấy Quý Đông Đình vẫn điềm tĩnh nhìn mình, Thẩm Hoành tiếp tục nói ra điều mình vẫn luôn thắc mắc: "Không biết Quý tiên sinh thích Tiểu Hứa ở điểm gì?"

Quý Đông Đình không muốn trả lời câu hỏi này, nhưng sau một hồi đăm chiêu, anh vẫn lên tiếng: "Nếu cậu Thẩm muốn biết thì tôi sẽ chia sẻ ngắn gọn thôi." Quý Đông Đình dựa lưng vào ghế, tuôn ra một tràng: "Tôi thích cô ấy tất nhiên là có lý do của riêng mình. Đầu tiên, Hứa Hứa rất xinh đẹp, hiền lành và tự lập. Trong công việc, cô ấy luôn khiêm nhường, lịch sự, lúc nào cũng cười rất tươi và luôn nghĩ đến cảm nhận của người khác, nếu xảy ra chuyện thì luôn tự kiểm điểm bản thân mình trước, khi đạt thành tích lập tức nhớ tới cả tập thể, cô ấy chưa từng oán trời trách người, làm việc gì cũng tới nơi tới chốn, chăm chỉ cần cù. Trong cuộc sống, cô ấy rất lạc quan, lại dịu dàng và hiểu chuyện. Bất luận cuộc sống có khó khăn tới mức nào, cô ấy vẫn giữ được một trái tim trong sáng của trẻ thơ và tâm hồn lãng mạn của thiếu nữ. Hơn nữa, với người mình yêu, cô ấy luôn chung thủy lại chăm sóc tận tình…"

Nụ cười trên gương mặt Thẩm Hoành nhạt dần: "Quý tiên sinh nói hộ lòng tôi rồi."

"Ồ, nhưng bây giờ tôi lại chẳng biết mình thích gì ở người con gái ấy." Giọng Quý Đông Đình chứa chan tình cảm: "Có thể cậu Thẩm không hiểu, trước tiên phải yêu con người của cô ấy rồi mới yêu tới những ưu điểm."

"Quả nhiên là tôi không sâu sắc được như Quý tiên sinh!" Thẩm Hoành nhún vai: "Nhưng bất luận thế nào, những cô gái xinh đẹp luôn đặc biệt trong mắt đàn ông."

"Ha ha... Điều này tôi đồng ý với anh. Cô gái ấy ngay đến sở thích cũng rất đặc biệt. Trên người tôi có bao nhiêu chỗ đẹp mà cô ấy lại nói là thích nhất nốt ruồi bên tai tôi. Ha ha, thật khiến người ta khó xử!"

"Ha ha..." Thẩm Hoành bật cười: "Thì ra là bao nhiêu năm qua sở thích của Tiểu Hứa vẫn không hề thay đổi."

Vẫn còn cố giãy chết nữa à? Quý Đông Đình nhấp một ngụm trà, không phát biểu ý kiến.

Thẩm Hoành im lặng vài giây, lại tiếp tục: "Nếu Tiểu Hứa đã quyết định ở bên Quý tiên sinh, tôi cũng không muốn gây nên những hiểu lầm không đáng có. Tôi và cô ấy yêu nhau từ thời cấp ba, sau đó, vì một số lý do gia đình mà buộc phải chia tay. Cách đây không lâu, chúng tôi đã quyết định trở lại làm bạn bè bình thường."

Quý Đông Đình rất không hài lòng với cái kiểu "bạn bè" của Thẩm Hoành. Anh bắt đầu công kích: "Cũng đúng! Khương Kỷ Hứa cái gì cũng tốt, chỉ có điều không biết từ chối người khác. Dù cô ấy có không thích vẫn cố nhẫn nhịn một số người để cho họ tác oai tác quái."

“Vậy ư? Tiểu Hứa trong mắt tôi không phải là người như vậy. Tuy nhìn bề ngoài, cô ấy có vẻ mềm mỏng, yếu đuối, nhưng thực chất lại kiên cường hơn bất kỳ ai, hơn nữa, cô ấy luôn niệm tình cũ."

"Cậu Thẩm tự tin quả nhỉ!"

“Mối tình đầu cho dù không sâu đậm nhất nhưng lại chân thành nhất, không phải vậy sao?"

“Cậu Thẩm đúng là một người thú vị, còn có thể coi trò trẻ con là mối tình đầu nữa!"

Thẩm Hoành phì cười, Quý Đông Đình cũng tươi cười. Một lúc lâu sau, Quỷ Đông Đình thở dài bất lực: "Nếu chỉ nắm tay đã được coi là mối tình đầu, thì mối tình đầu của Hứa Hứa cũng chẳng phải cậu Thẩm đâu, chưa biết chừng là bạn nam khi còn học mẫu giáo ấy chứ!"

"Quý tiên sinh, anh cũng là một người vô cùng thú vị! Tôi chỉ thấy phụ nữ hay tự lừa mình dối người, không ngờ Quý tiên sinh cũng thế."

“Hả, vậy sao?" Quý Đông Đình nhún vai: "Tiếc là tôi không nghĩ vậy. Nếu cậu cảm thấy tôi quá tự tin, đó là vì tôi có đủ sức mạnh. Mà sức mạnh ấy bắt nguồn từ tình cảm giữa tôi và Hứa Hứa. Còn về việc tình cảm của chúng tôi tốt đẹp đến đâu, tôi nghĩ mình không cần phải kể cho cậu nghe. Tôi không cần biết hai người trước đây có quan hệ gì, nhưng hiện tại, tôi có thể khẳng định với cậu rằng, từ giờ trở đi, cô ấy và cậu sẽ không còn bất kỳ mối quan hệ nào nữa!"

"Quý tiên sinh đúng là một người thẳng thắn!" Thẩm Hoành nhìn ra ngoài cửa sổ: "Có hứng thú nghe chuyện cũ giữa tôi và Tiểu Hứa không?"

Quý Đông Đình tỏ vẻ khinh thường. Thẩm Hoành chậm rãi lên tiếng, tuy cùng là một đoạn tình cảm, nhưng cảm nhận của đàn ông và phụ nữ thật sự không giống nhau. Giọng Thẩm Hoành đầy tiếc nuối: "... Hôm đó, Kỷ Hứa hẹn gặp tôi ở công viên. Tôi biết cô ấy đã đợi mình suốt một đêm, nhưng tôi vẫn không đến. Việc này khiến tôi day dứt mãi không thôi."

Quý Đông Đình uể oải tựa lưng vào ghế. Người đàn ông ngồi đối diện lại tiếp tục: "Tôi đang nghiêm túc suy nghĩ, liệu mình có thể bù đắp sự việc năm ấy hay không?"

"Cậu Thẩm, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, trên đời này không có thuốc hối hận!"

"Người Trung Quốc có câu "gương vỡ lại lành", chắc Quý tiên sinh đã từng nghe qua rồi chứ?"

"Xin lỗi, tôi chưa nghe thấy bao giờ!" Quý Đông Đình không cho Thẩm Hoành cơ hội chen ngang: "Có nhiều nhà đầu tư ban đầu không dám manh dạn rót vốn, đến bây giờ chỉ biết tiếc nuối nhìn biểu đồ đang lên vù vù thì có ích gì nhỉ? Tôi đã làm kinh doanh nhiều năm nay, kiểu nhà đầu tư thất bại như cậu cũng gặp quá nhiều rồi. Hiện tại, cậu nói muốn bù đắp cho Hứa Hứa, tại sao không nghĩ lại xem, lúc trước mình đã đối xử với cô ấy như thế nào? Cậu đã vứt bỏ cô ấy không chút tiếc thương còn gì!"

Thẩm Hoành lạnh lùng nhìn Quý Đông Đình. Lời nói của Quý Đông Đình vô cùng sắc bén: “Cũng giống như cổ phiếu có thể khiến nhà đầu tư khuynh gia bại sản, nhưng có đôi khi lại giúp người ta lên như diều gặp gió. Điều quan trọng là ai nắm giữ được thời cơ thôi. Đạo lý đơn giản này chắc là cậu Thẩm cũng hiểu chứ?"

Giọng nói của Thẩm Hoành trầm hẳn: “Anh cho rằng tôi coi Hứa Hứa là cổ phiếu ư?"

Quý Đông Đình không nói gì. Thẩm Hoành chuyển ngay sang chủ đề khác: “Tôi lấy làm lạ khi Tiểu Hứa nói rằng cô ấy thích nhất là nốt ruồi trên tai anh. Năm mười tám tuổi, cô ấy cũng từng nói với tôi đúng câu đó."

“Nói nhăng nói cuội!" Quý Đông Đình đã tức giận đến cực điểm rồi. Anh lập tức đứng bật dậy, định bỏ đi.

Thẩm Hoành cũng đứng lên theo: “Quý tiên sinh không cảm thấy hai chúng ta trông khá giống nhau sao?"

“Ha ha..." Quý Đông Đình cười phá lên trước câu nói hết sức hài hước này.

“Ha ha..." Thẩm Hoành cũng cười lớn, sau đó gọi phục vụ: “Thanh toán!"

“Vị khách kia đã thanh toán rồi ạ." Người phục vụ chỉ về phía Dean đang đứng gần đó.

“Vậy thì cảm ơn Quý tiên sinh!" Trước khi rời đí, Thẩm Hoành còn không quên bổ sung thêm một câu: “Có thể đối với anh, Tiểu Hứa là một cô gái bạc tình bậc nghĩa, nhưng trong mắt tôi, cô ấy mãi là người chung tình nhất."

Đợi Thẩm Hoành khuất tầm mắt, Dean lập tức bước tới trước mặt Quý Đông Đình. Trông anh không có vẻ bực tức, cũng chẳng thấy sự vui mừng, Dean không biết phải làm sao. Quý Đông Đình ngửa cổ cười ha hả, rồi đột nhiên ném mạnh ấm trà trên mặt bàn xuống đất. Dean hoảng hốt, người đàn ông có tâm lý vững vàng như Quý tiên sinh mà cũng có lúc mất kiểm soát như thế này ư?

Quý Đông Đình nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Dean, cậu ra đền tiền ấm trà rồi đi về thôi!"

Ra khỏi quán trà, Quý Đông Đình muốn tự mình lái xe, nhưng bị Dean ngăn cản: "Quý tiên sinh, tâm trạng anh hiện giờ không thích hợp lái xe đâu!"

"Tôi không uống rượu."

"Nhưng anh đang tức giận. Nếu anh trút giận vào chân ga giống như với ấm trà vừa rồi thì hậu quả sẽ thế nào?"

"Dean, vừa rồi chỉ là hiểu lầm." Quý Đông Đình hít sâu một hơi: "Được rồi, tôi nghe cậu!"

"Nếu Quý tiên sinh có chuyện không vui thì hãy chia sẻ với tôi."

Quý Đông Đình cười lớn: "Chẳng có chuyện gì không vui cả!"

Dean thở dài, khởi động máy rồi hỏi: "Chúng ta đi đâu đây?" Thấy Quý Đông Đình không thèm trả lời, Dean vội vàng bổ sung: "Về nhà của Giám đốc Khương ạ?"

Quý Đông Đình nghĩ một lúc mới khẽ "ừm" một tiếng. Suốt quãng đường, anh chẳng nói chẳng rằng. Mãi tới khi xe đỗ dưới khu nhà của Khương Kỷ Hứa, anh hạ cửa kính xuống rồi quay sang Dean: "Tôi hỏi một cậu một câu nhé!"

Dean không muốn gánh thêm phiền phức, vội từ chối: "Quý tiên sinh, tôi chưa yêu bao giờ, anh đừng có hỏi tôi về chuyện tình cảm!"

"Không phải chuyện tình cảm!" Anh ngừng một lát, cất giọng trầm trầm: "Cậu có thấy trông tôi giống Thẩm Hoành không?"

"Hả?" Dean nhìn Quý Đông Đình với vẻ khó tin: "Không phải chứ?"

Quý Đông Đình gượng cười, vẻ mặt hết sức lạnh lùng.

Dean thật thà: "Anh không nói thì tôi chẳng đề ý đâu! Nếu nhìn kỹ cũng thấy hơi giống, nhưng Thẩm tiên sinh đâu có đẹp trai được như anh. Quý tiên sinh, anh phải tự tin lên!..."

"Rầm!" Quý Đông Đình đã xuống xe, bước về phía hành lang.

Dean lập tức rút điện thoại ra gọi cho Khương Kỷ Hứa, nhưng tiếc là không liên lạc được với cô. Khương Kỷ Hứa lúc này đang bận giặt bít tất cho Quý Đông Đình. Giặt xong, cô mang chúng ra ban công phơi, vô tình nhìn thấy xe của anh đã đỗ dưới sân. Cô chạy ra sau cửa, bắt đầu đếm ngược. Khi đếm đến "một", cô mở toang cửa ra, quả nhiên là Quý Đông Đình đang đứng bên ngoài. Khương Kỷ Hứa vui sướng ôm chầm lấy anh: “Kingsley, em đoán được lúc anh về nhé!"

“Buông ra!" Quý Đông Đình mặt mày cau có đi thẳng vào nhà, ngồi lên sofa.

Bộ dạng này của anh khiến Khương Kỷ Hứa sợ hãi, cô bước tới trước mặt anh, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?"

“Không sao!"

“Chắc chắn là có vấn đề!"

“Ha ha…" Quý Đông Đình bỗng nhiên bật cười, vẫy tay ra hiệu cho cô đến gần mình.

Khương Kỷ Hứa dù trong lòng đầy thắc mắc nhưng vẫn ấm ức đi tới ngồi lên đùi anh: “Đang yên đang lành sao lại trút giận vào em? Anh mà còn làm vậy nữa là em giận thật đấy!"

“Ừm!" Quý Đông Đình gật đầu.

Khương Kỷ Hứa dịu dàng vòng hai tay ôm lấy cổ Quý Đông Đình: “Anh không vui à? Đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Quý Đông Đình không trả lời câu hỏi của cô, đột ngột chuyển chủ đề: “Hứa Hứa, anh hỏi em, trên người anh, em thích nhất là chỗ nào?"

“Tự dưng hỏi chuyện này làm gì?"

“Em mau trả lời anh đi!"

“Em đã nói rồi mà... Chính là chỗ này!" Kỳ thực, điểm nào của anh Khương Kỷ Hứa cũng yêu hết, nhưng cô vẫn chỉ vào nốt ruồi trên tai Quý Đông Đình: “Rất đáng yêu, em rất thích!’’

“Sở thích của em cũng đặc biệt thật đấy!" Quý Đông Đình vô tình buông một câu.

Khương Kỷ Hứa sững sờ. Tối nay, Kingsley của cô cực kỳ khác thường, trước giờ anh chưa từng hung dữ với cô như vậy. Chắc phải là chuyện cực kỳ bực mình mới có thể khiến người đàn ông phong độ như anh nổi trận lôi đình thế này.

Cô dò hỏi: “Kingsley, có phải anh vừa bị ai bắt nạt không?" Khương Kỷ Hứa vuốt ve gương mặt anh, dịu dàng dỗ dành: “Thôi nào, chúng ta không tức giận nữa nhé! Hay là anh chê thức ăn ở buổi tiệc không ngon? Bây giờ chúng ta đi ăn đêm, được không? Anh muốn ăn món gì?"

Tâm trạng u ám của Quý Đông Đình vẫn chứa tan biến, anh vẫn không ngừng truy hỏi cô: “Tại sao em lại thích nốt ruồi trên tai anh?"

“Rất đáng yêu mà!"

“Còn nguyên nhân nào khác không?"

Cô biết Quý Đông Đình đang không vui, nên cố ý nói những lời dễ nghe để lấy lòng anh: “Được rồi, em đành nói thật vậy! Anh thật sự rất đẹp trai! Từ lông mày, đôi mắt, sống mũi đến cái miệng... chỗ nào em cũng thích. Nhưng em e là những chỗ đó đều đã bị người ta nói hết mất rồi, không chỉ là các cô bạn gái cũ của anh đâu, còn có cả vô số người yêu thầm anh nữa kìa..."

“Cái gì?" Quý Đông Đình hết sức bất ngờ.

“Anh không biết là mình có hẳn một câu lạc bộ người hâm mộ mang tên “Sấm sét nhỏ" à? Lần trưóc em vào tieba, thấy các cô gái ấy khen hết tất cả các bộ phận trên cơ thể anh rồi, hình như chỉ còn mỗi nốt ruồi này là chưa ai để ý thôi. Chỉ có em là người phụ nữ của anh nên mới chú ý tới chi tiết nhỏ xíu như vậy, đúng không nào?"

Quý Đông Đình bị mấy lời ngọt ngào này làm cho ngây ngất, anh cúi xuống khóa chặt miệng cô lại. Khương Kỷ Hứa bấu chặt lấy vai anh, nhiệt tình đáp trả. Hai người hôn nhau rất lâu, đột nhiên Khương Kỷ Hứa cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, cô vừa mới mở mắt nhìn Quý Đông Đình, còn chưa kịp thấy gì thì cả người cô đã lăn từ trên đùi anh xuống đất. Bộ dạng của cô lúc này thật thảm hại.

"Quý Đông Đình!" Khương Kỷ Hứa ngồi bật dậy, ngỡ ngàng nhìn Quý Đông Đình, cô không thể tin nổi anh có thể nhẫn tâm quăng mình đi như thế.

Anh vội vàng kéo cô lên, nhưng cô giận dữ hất tay anh ra: "Anh biến đi!"

"Anh xin lỗi!" Quý Đông Đình lại chìa tay ra trước mặt cô: "Em ngã có đau không? Mau đứng dậy đi!"

Khương Kỷ Hứa không thèm nhận sự trợ giúp, cánh tay Quý Đông Đình tiếp tục bị hất ra, vô tình gạt vào chiếc túi để trên mặt bàn khiến đồ đạc trong đó rơi tung tóe. Cô cứ ngồi lì dưới đất, anh cũng hết cách, đành quay ra nhặt lại mấy món đồ cô vừa mua ở siêu thị về. Lúc anh nhét hai hộp bao cao su vào túi, Khương Kỷ Hứa càng cảm thấy mất mặt, cô bực bội nhìn đi chỗ khác. Quý Đông Đình kéo thế nào cô cũng không chịu đứng dậy, bèn ngồi xổm trước mặt cô, cất giọng áy náy: "Anh xin lỗi! Nhưng vừa rồi thật sự là em tự ngã mà."

Quý Đông Đình định giơ tay bế Khương Kỷ Hứa lên, nhưng cô đã nhanh chóng tự bò dậy, chạy thẳng vào phòng ngủ rồi đóng “rầm" cửa lại. Anh thử gõ cửa, nhưng cô gái bên trong hoàn toàn phớt lờ anh. Người đàn ông đang giận quá hóa hồ đồ ấy đành ra ban công hít thở. Gió lạnh quả nhiên có thể giúp anh tỉnh táo hơn. Thì ra, khi yêu một người sâu đậm, mấy thứ phong độ đàn ông hay sự phóng khoáng gì đó đều chẳng có nghĩa lý gì, anh thật sự để tâm tới quá khứ của cô. Quý Đông Đình cũng tự thấy bản thân mình thật ngớ ngẩn, anh bèn đi đến bên cánh cửa gỗ màu trắng đang đóng: “Hứa Hứa, chẳng phải em muốn làm đồ ăn đêm cho anh sao? Bây giờ anh đói bụng rồi."

“Hứa Hứa, em ra ngoài đi! Anh có chuyện muốn nói với em."

“Hứa Hứa, vừa rồi thật sự là em tự ngã mà."

“Hứa Hứa..."

Quý Đông Đình đi lòng vòng một hồi, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách... Anh ra ngoài hành lang tìm công tơ điện, sau đó sập cầu dao không chút do dự. Bỗng chốc, cả căn hộ của Khương Kỷ Hứa chìm trong bóng tối. Xong việc, anh thản nhiên đi vào nhà, không may vấp phải chiếc ghế trong phòng khách. Dù đau điếng nhưng Quý Đông Đình vẫn cố gắng nín nhịn không kêu thành tiếng. Một lát sau, cửa phòng ngủ bật mở, Khương Kỷ Hứa mò mẫm bước ra. Mới đi được vài bước, cô đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, đang định quay trở lại thì cả người đã bị Quý Đông Đình ôm trọn. Anh thì thầm bên tai cô: “Xin lỗi, anh sai rồi! Nghe anh giải thích được không?"

“Sao anh có thể quăng em xuống đất cơ chứ?" Khương Kỷ Hứa cảm thấy cực kỳ tủi thân. Cô vừa mới giặt tất cho anh, đi siêu thị mua đồ dùng cho anh, còn chu đáo chuẩn bị đồ ăn đêm cho anh, vậy mà anh nỡ đối xử với cô như thế ư?

Quý Đông Đình dịu dàng ép cô vào tường: “Xin lỗi em! Vừa nãy anh sẩy tay thật mà." Quý Đông Đình chạm vào mông Khương Kỷ Hứa: “Còn đau không?"

“Hết đau rồi." Trong lòng Khương Kỷ Hứa vẫn còn ấm ức: “Sao con người anh lúc thì tử tế, lúc lại xấu xa đến thế? Hôm nay em có trêu chọc gì anh đâu? Nếu anh mà chưa nguội giận thì định giết em luôn mới hả dạ, đúng không? Chỉ khổ thân em mãi không hiểu vì sao mình phải chết oan uổng thế. Trước đây anh từng làm bác sĩ, nếu muốn giết..."

Quý Đông Đình luồn tay vào mái tóc Khương Kỷ Hứa, chặn đứng mấy lời hàm hồ của cô: “Hứa Hứa, sở dĩ hôm nay anh tức giận như vậy là vì Thẩm Hoành."

“Thẩm Hoành?"

“Hắn nói anh rất giống hắn."

“Hai người giống nhau ư?" Cô không thể phủ nhận, lần đầu tiên hôn Quý Đông Đình, cô có cảm giác anh rất giống với người đó. Khương Kỷ Hứa cũng hơi chột dạ, đành cố gắng lấp liếm: “Trông giống nhau thì đã làm sao? Người Hàn Quốc đi đường gặp mười người thì tới chín người trông giống mình, chẳng lẽ bọn họ phải lao vào đánh nhau à?"

“Việc em thích anh hoàn toàn không liên quan gì tới Thẩm Hoành chứ?" Đây mới là điều mà Quý Đông Đình muốn biết.

“Vì chuyện này mà anh nổi nóng với em ư?" Việc này thì cô có thể khẳng định chắc chắn: “Không liên quan!"

“Anh tin em!" Quý Đông Đình cúi xuống, khẽ cắn vào môi cô: “Hứa Hứa, anh còn yêu em hơn cả những gì anh tưởng tượng."

“Vậy mà anh còn làm em ngã xuống đất."

Tác giả : Tùy Hầu Châu
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại