Em Là Sinh Mệnh Của Anh
Chương 12
Nhiên nhìn chiếc xe khuất dần trước mắt mình, trong lòng vô cùng hụt hẫng. Cô lững thững đi lên căn hộ, tắm rửa rồi lên giường nằm. Nghĩ lại cảnh hôm nay Nga quyến rũ Văn, lại thêm phần cô ta muốn dồn cô vào đường cùng tâm trạng cô trở nên vô cùng khó chịu. Cô thở dài, những lời Văn nói vừa rồi rốt cuộc là bởi anh say hay là lời thật lòng của anh? Không thể nào, cô tự cười mình, không thể nào Văn có thể để ý đến người như cô được. Dù rằng nhiều lần cô đều cảm nhận được sự ấm áp trong đôi mắt anh, nhưng cô đều gạt đi. Người như Văn xét đến khía cạnh nào cũng đều hoàn hảo. Nói về ngoại hình, anh có ngoại hình, nói về địa vị, anh có địa vị, nói về tiền bạc, anh có tiền bạc, thậm chí nói về tính cách hay ý chí anh đều có cả. Một người đàn ông vừa xuất sắc, lại có tấm lòng nhân hậu như anh cô làm gì đủ tư cách để đến gần? Cô bỗng thấy bản thân đang nghĩ quá nhiều, vốn dĩ cô cũng chỉ là ngưỡng mộ anh thì vì lý gì mà lại phải nghĩ đến chuyện xứng hay không xứng? Chỉ có điều, nếu không tiếp cận anh thì liệu rằng kế hoạch kia của cô rất khó để thực hiện. Cô thở dài, trằn trọc đến quá nửa đêm mới ngủ được.
Ở một nơi khác, Văn cũng về đến nhà. Anh đi xe vào gara rồi đi lên nhà, những bước chân vội vã đi thẳng vào nhà vệ sinh bật nước tắm, từng giọt nước trên vòi hoa sen mát lạnh cũng không làm anh trở nên tỉnh táo hơn chút nào. Văn nghĩ đến những lời vừa nói, cuối cùng anh cũng vẫn không đủ dũng khí để mà nói ra. Tại sao anh lại trở nên hèn nhát thế này? Con người mạnh mẽ, lạnh lùng vốn có đâu rồi? Anh nhếch mép cười khinh bỉ chính bản thân mình, đến ngay cả người mình yêu cũng không dám tỏ tình vậy rốt cuộc anh có thể làm gì được? Trước mặt cô anh giống như một kẻ khờ, lúng túng ngượng ngùng không biết mình phải làm thế nào. Anh sợ! Sợ rằng mình nói ra cô không từ chối tình cảm của anh, sợ rằng cô vẫn không quên Quân, hay tại vì anh sợ rằng bản thân không đủ can đảm để tiếp nhận việc nếu bị cô từ chối?
"Văn, đừng hèn nhát như thế! Thương trường khốc liệt còn chinh chiến được, chẳng lẽ đến một cô gái độc thân cũng không thể dũng cảm mà yêu sao? Thủ đoạn thương trường thế nào, thì cũng dùng nó mà tiếp cận cô gái ấy đi, trái tim mách bảo thì đừng hành hạ nó. Đừng bỏ lỡ cô ấy một lần nữa."
Anh nắm chặt tay, tự nhủ trong lòng, phải rồi anh đã bỏ lỡ cô mười một năm nay rồi, đã đến muộn một bước, nhưng nhất định lần này sẽ không để mất đi cơ hội này nữa. Văn lau người, trong đầu bỗng dưng xuất hiện rất nhiều ý nghĩ.
Ngày hôm sau, buổi sáng Văn đến công ty từ sớm, thế nhưng anh không ngờ Nhiên đã đến trước cả anh. Vốn dĩ xưa nay cô rất chăm chỉ làm việc, tuy nhiên chưa có ngày nào cô đến sớm hơn anh, thấy cô ngồi ở góc bàn, gương mặt có chút phờ phạc anh liền nói:
- Sao hôm nay cô đến sớm vậy?
Cô hơi xị mặt ra tỏ vẻ giận dỗi nói:
- Hôm qua Giám đốc say, nói mấy lời làm tôi suy nghĩ không ngủ được.
Anh nhìn cô gái xinh xắn trước mặt, lại nghĩ đến chuyện hôm qua, không kìm được ghé sát người lại cô rồi hỏi:
- Hôm qua tôi nói gì sao?
Cô không dám ngước mắt nhìn anh, khuôn mặt anh gần cô đến mức cô có thể nhìn rõ từng chi tiết trên mặt, điệu bộ này liệu có phải anh đã quên, đáp lại:
- Giám đốc không nhớ sao? Hay là để tôi nhắc Giám đốc nhớ!
- Chào hai người.
Nga từ đâu chui lên, nở nụ cười tươi rói vẫy tay trước mặt hai người. Cô lườm nhẹ cô ta thầm nghĩ tại sao mỗi lần cô muốn được gần anh một chút cô ta lại xuất hiện như một bóng ma phá đám. Nhiên nhìn Văn, anh ngồi thẳng dậy kéo cavat, điệu bộ nghiêm túc nhìn Nga rồi nói:
- Chào cô.
Nga liếc nhìn cô, rồi đặt lên bàn một tập tài liệu rồi nói:
- Cô Nhiên có thể đi photo giúp tôi mấy tài liệu này không? Tôi có chuyện muốn bàn với sếp Văn một chút.
Cô hừ lạnh trong lòng, nhưng vẫn cố nở một nụ cười miễn cưỡng đáp:
- Được thôi!
Nói rồi cô đứng dậy, cầm tập tài liệu mang xuống dưới. Mới sáng đã bị Nga ám quẻ quả thực rất khó chịu. Photo xong xấp tài liệu cho Nga, cô liền trở lại phòng. Nga vẫn đang ở trong phòng của Văn, cô ta đang ngồi trên ghế của cô. Hai người đang bàn luận rất hăng say, cô ôm tập tài liệu trước mặt, cảnh tượng trước mắt khiến cô có chút buồn. Dù có thế nào, Nga cũng rõ ràng hơn cô rất nhiều, cô ta giỏi giang, lại có kinh nghiệm làm việc còn cô chỉ là cô thư ký nhỏ bé, ngoại trừ làm mấy việc lặt vặt thì cũng chẳng biết phải làm gì. Người như Văn thật sự hợp với Nga hơn rất nhiều. Dù cho cô ghét cô ta, nhưng những điều này cô không thể phủ nhận.
- Cô Nhiên, sao lại đứng như trời trồng thế này?
Cô cứ mải mê suy nghĩ mà không biết Nga đã bước ra từ lúc nào, cô lúng túng đưa tập tài liệu cho cô ta rồi nói:
- Tài liệu tôi photo cho chị xong rồi đây.
Cô ta nhìn cô rồi đáp:
- Cô mang qua bàn để cho tôi, nhanh lên nhé.
Cô cười nhạt:
- Tôi không phải thư ký của chị, tôi photo tài liệu cho chị cũng là vì Giám đốc thôi nên làm ơn chị hãy tự mang về đi tôi còn phải sửa hồ sơ giúp Giám đốc.
Nga khẽ nhếch mép thì thầm:
- Nhưng tôi muốn cô mang qua đó để cho tôi đấy. Cô cũng cũng là chân sai vặt làm mấy việc thế này sao phải khó chịu? Nói thẳng cô cũng chỉ xứng làm chân sai vặt chứ làm gì có thư ký nào kém cỏi như cô nên hãy mang tài liệu qua cho tôi đi.
Nhiên lắc đầu đáp lại:
- Nhưng tôi không thích! Xin lỗi chị nhé mấy việc này không phải việc của tôi. Tôi là thư ký của Giám đốc, không phải thư ký của chị Nguyễn Quỳnh Nga! Ok?
Nói rồi Nhiên ấn tập tài liệu vào tay Nga rồi trở về chỗ làm việc mặc kệ sự khó chịu từ phía sau. Ngồi vào ghế trong lòng cô bỗng cảm thấy ấm ức vô cùng, cảm giác bị Nga coi thường thật không dễ chịu chút nào. Cô liếm môi ánh mắt hướng về Văn nghiêm túc nói:
- Thưa Giám đốc, tôi có chuyện này xin phép làm phiền anh.
Văn dường như không để ý đến cô, vẫn ngồi đọc hồ sơ hờ hững đáp:
- Cô nói đi.
- Tôi muốn làm việc nghiêm túc, tôi muốn Giám đốc giao cho tôi những công việc thật sự, nếu chỗ nào tôi không biết tôi sẽ hỏi thêm người khác. Tôi muốn được làm về mảng kinh doanh.
Văn vẫn không thèm nhìn cô, gạt đi:
- Cô làm như bây giờ là được rồi.
Nhiên có chút bực tức trong người, Văn thậm chí đến cái liếc mắt nhìn cô cũng không có liền kéo chiếc váy hơi trễ nải xuống, đi thẳng về phía trước mặt Văn khẽ cúi người, ánh mắt nhìn anh đong đưa, nũng nịu:
- Thưa Giám đốc, tôi cũng là học đại học ra. Tôi không muốn làm mấy việc lặt vặt như thế này đâu, anh cho làm để vừa học hỏi, lại gánh bớt chút công việc cho anh đi.
Văn ngước nhìn cô, trong giây lát ánh mắt chạm xuống vòng một chợt đỏ mặt, cô gái này cuối cùng cũng dùng chiêu trò này để quyến rũ anh. Anh có chút không kìm chế được, phải bấu chặt hai tay xuống đùi nhắm nghiền mắt nói:
- Chẳng phải công việc này đang rất hợp lý sao? Việc nhàn lương cao, cô còn muốn gì?
- Nhưng tôi không muốn người khác coi thường tôi.
Văn lấy được lại bình tĩnh, gập đống hồ sơ đáp:
- Ai dám coi thường cô?
- Ai anh không cần quan tâm, nhưng tôi muốn tôi có thể được làm một số việc khác, chẳng phải thư ký Trà cũng vẫn làm về mảng kinh doanh nội thất sao? Tôi không phải muốn làm chính, nhưng ít nhất cũng là đọc hồ sơ, tài liệu và có thể đưa ra chiến lược của mình chứ? Hoặc cũng là anh đưa tôi xử lý giúp một số tài liệu của anh, chứ hằng ngày chỉ đánh máy rồi photo thật nhàm chán.
- Cô có biết làm như vậy rất vất vả không? Đầu óc phải suy nghĩ rất nhiều. Thậm chí còn còn phải đi thực tế, tôi là đàn ông còn thấy nhiều khi rất mệt mỏi. Để bỏ công sức đưa ra chiến lược kinh doanh không phải điều dễ dàng đâu.
- Tôi không sợ vất vả, tôi thật sự muốn làm.
Nhiên vừa nói vừa chu môi, vẻ mặt đưa tình của cô lúc này quả thật khiến Văn bối rồi, đột nhiên trong đầu anh bỗng nảy ra một ý định, kế hoạch đêm qua bỗng dưng anh muốn ngay lúc này thực hiện liền vội vàng đáp lại đầy cợt nhả:
- Nhưng tôi không muốn cô chịu vất vả.
Cô mở to mắt ngạc nhiên hỏi lại:
- Anh sợ tôi vất vả sao?
- Đúng vậy.
Văn bình thản đáp, Nhiên đỏ mặt lắp bắp hỏi lại:
- Tại sao anh sợ tôi vất vả?
- Phụ nữ vất vả, thức khuya dậy sớm, đầu óc suy nghĩ nhiều có thể khiến sức khoẻ bị tổn hại nghiêm trọng, ảnh hưởng đến cả hormone, nhất trong thời gian mang thai con cái sẽ không được khoẻ mạnh, nếu không mang thai sợ cũng ảnh hưởng đến sức khoẻ mà con cái sinh ra không được khoẻ mạnh.
Cô nhíu mày khó hiểu cảm thấy hình như anh đã đi quá xa câu chuyện liền hỏi lại:
- Sức khoẻ hay con cái tôi liên quan gì đến anh sao?
- Đúng vậy. Liên quan rất nhiều.
Cô sững người hỏi lại:
- Ý anh là sao thưa Giám đốc?
- Ý tôi là cô chỉ cần làm như bình thường là được, không ai dám coi thường cô cả.
- Nhưng tôi vất vả, con cái tôi không khoẻ mạnh thì liên quan gì đến anh? Đến câu chuyện mà tôi đang nói?
Anh bước ra khỏi ghế đứng dậy nói:
- Cô vẫn không hiểu sao? Tôi không muốn con tôi vì mẹ nó vất vả mà sinh nó ra không khoẻ mạnh.
Cô há hốc mồm chợt cảm thấy trong lời nói của anh, ý tứ rất rõ ràng vẫn không thể tin vào tai mình lắp bắp nói:
- Ý…ý anh là tôi mang thai con của anh?
Anh gật đầu, nhún vai đáp:
- Cuối cùng cô cũng thông minh lên rồi đấy. Ý tôi chính là như vậy!
Cô không tin rằng những lời nói này thốt ra từ mồm anh, cả khuôn mặt như méo mó lại gượng gạo nói:
- Giám đốc, Giám đốc đừng đùa như vậy! Tôi..,thật sự tôi không hiểu Giám đốc đang nói gì.
Anh nhìn cô cười bí hiểm đáp lại:
- Cô độc thân, tôi cũng chưa có người yêu! Ba tôi giục tôi suốt rồi, cô lại không có nơi nương tựa. Chi bằng chúng ta kết hôn đi, cô có thêm gia đình, ba tôi có thêm con dâu. Tết này cô không phải đón Giao thừa một mình, ba con tôi cũng có thêm một người phụ nữ trong gia đình. Đằng nào tôi cũng phải cưới vợ, cô cũng phải cưới chồng. Làm ở công ty này khó mà có thời gian ra ngoài tìm hiểu, lấy tôi rồi cô có thể thoải mái làm việc không sợ ai coi thường, thậm chí đến cái chết của ba cô cô cũng có thể điều tra thoải mái. Tôi sẵn sàng giúp cô!
Choang! Tiếng cốc trên bàn rơi xuống vỡ tan khiến cô giật mình, hoá ra cô vừa loạng choạng đánh rơi cốc. Trong lòng cô vừa run rẩy, lại hoang mang, rốt cuộc anh đã biết những gì? Cô liếc nhìn Nga đang ngồi bên ngoài đánh máy không hề nhìn thấy cảnh tượng này, lại càng thêm phần sợ hãi. Thấy điệu bộ cô như vậy anh liền lại gần trấn an:
- Cô không cần phải sợ hãi vậy đâu, tôi đứng đây quan sát được bên ngoài, cửa cách âm cũng không ai nghe thấy! Cô không cần hoang mang, cứ suy nghĩ đi!
Cô không nói lên được câu hoàn chỉnh, giọng vẫn chưa hết run rẩy:
- Văn..có phải.. Tôi. Anh đã biết những gì rồi?
- Tất nhiên tôi biết hết tất cả, cô là Lưu Diệp An Nhiên, con gái duy nhất của cô Tổng giám đốc Lưu Diệp An Bình, từng sống ở làng trẻ em Birla, mục tiêu vào công ty này muốn điều tra cái chết của ba mẹ cô và Giám đốc Thanh chính là mục tiêu của cô. Hiện giờ, cô đang tiếp cận tôi để tôi yêu cô và giúp cô chuyện này đúng không?
Nhiên thấy toàn thân khẽ run lên, trong giây lát không chịu được mà bám chặt lên bàn:
- Hoá ra, hoá ra anh biết hết sao? Vậy sao anh không bóc mẽ tôi?
Anh nhíu mày đáp:
- Tôi bóc mẽ cô để được cái gì? Chẳng phải đi đằng nào cô cũng là vợ tôi sao?
Cô lùi lại một bước, nhìn thẳng vào đôi mắt anh hỏi lại:
- Tại sao anh lại muốn lấy tôi làm vợ mà không phải người khác? Anh không sợ rằng việc trả thù tên Thanh ảnh hưởng đến mình sao? Anh đừng đùa tôi, anh là Giám đốc, lại đẹp trai thiếu gì phụ nữ? Có phải anh đang có ý đồ khác không?
Anh cười thành tiếng:
- Có ý đồ gì? Cô nghĩ rằng tôi có ý đồ gì với cô được? Cô có gì để tôi lợi dụng cơ chứ?
- Vậy tại sao anh chọn tôi?
- Vì ba tôi ép tôi có vợ sớm, chọn đại một người chi bằng chọn cô! Ít nhất tôi cũng tìm hiểu được về cô rồi, với lại cô xinh đẹp thế này, có một người vợ như cô chẳng phải rất đáng tự hào sao? Ba tôi từ hồi gặp cô ở công ty về cũng nhắc suốt
- Nhưng nếu tôi không đồng ý thì sao?
Văn tiến sát lại gần cô thì thầm:
- Tôi chắc chắn cô sẽ đồng ý!
Cô cười nhạt đáp:
- Tại sao anh dám chắc chắn?
- Thứ nhất, chỉ có tôi mới giúp được cô chuyện của ba mẹ cô, thứ hai tôi đã biết thân thế của cô, nếu như cô không dựa vào tôi thì chỉ còn cách chết trong tay tên Thanh! Chẳng lẽ cô muốn chưa trả thù được đã chết oan uổng? Thứ ba…
Anh dừng lại, hất hàm về phía Nga rồi đáp:
- Cô ta muốn dồn cô vào đường cùng, cô muốn bị khuất phục sao?
Cô không dám nhìn Văn, toàn bộ suy nghĩ trong lòng đã bị anh nói hết. Cô thở dài hỏi lại:
- Nhưng tại sao anh lại muốn giúp tôi? Anh cũng biết tôi như thế nào? Tại sao không phải là người con gái khác mà lại là tôi?
Anh dựa lưng vào cánh cửa đáp lại:
- Vì cô rất giống người yêu cũ năm mười chín tuổi của tôi, cả gương mặt và vóc dáng đều giống, chỉ có tính cách khác thôi. Mỗi lần thấy cô tôi đều cảm thấy rất quen thuộc.
- Chỉ thế thôi sao?
- Cô quên rồi sao? Ngoài lý do đó còn có lý do hiện nay ba tôi đang giục tôi quá gấp, chiều lòng ông tôi nên lấy cô cho rồi, ít nhất với cô tôi cũng có cảm giác hơn những người khác…
- Nhưng mà, Văn…tôi thấy mông lung, không tin nổi…những điều anh nói là thật sao? Chẳng lẽ tôi lại dễ dàng đạt được mục đích vậy sao?
- Có gì mà không tin nổi, dù sao tên Thanh cũng đang là mục tiêu của cả cô và tôi, chuyện này tôi sẽ nói rõ với cô sau. Còn cô nghĩ rằng tôi lừa cô để được cái gì chứ? Cô không có tiền bạc, cũng không còn gì để tôi lợi dụng được, thân là Giám đốc chẳng lẽ không đủ cho cô tin tưởng sao?
- Không, ý tôi là không nghĩ anh lại chọn tôi…
Văn cúi xuống nhìn hai tay cô đang run rẩy liền trấn an:
- Nhiên, tôi nói rồi, vì cô giống người tôi từng yêu nên tôi chỉ có cảm giác với cô chứ không muốn kết hôn với những người con gái xa lạ khác. Cô cứ suy nghĩ đi, nếu đồng ý mai chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn, chiều tôi cho người làm cho cô giấy xác định tình trạng hôn nhân. Còn nếu không tôi cũng không ép cô.
Cô không kịp suy nghĩ vội vàng đáp:
- Được! Tôi đồng ý!
Nói xong cô mới chợt nghĩ không còn rút lại được! Mọi chuyện nhanh chóng như thể một tia chớp mà cô còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng rồi cô tặc lưỡi! Đúng vậy, cuộc đời này của cô không còn gì để mất! Mục tiêu của cô bây giờ chỉ là trả thù, huống hồ nói về Văn bao nhiêu người con gái muốn có, dù sao anh cũng đẹp trai, lại giàu có, dù thế nào cô cũng đánh cược một lần xem sao! Cô cũng chẳng có gì để anh lợi dụng, chỉ có điều không thể nghĩ vừa chia tay Quân được gần một tháng mà chỉ ngày mai ngày kia thôi cô đã có chồng. Cô nhìn ra ngoài cửa, vẻ mặt của Nga đang rất tự đắc liền nhếch mép, lợi dụng Văn để trả thù, lại có cuộc sống giàu có, vụ này xem ra cô lãi lớn. Nhiên mặc dù đã bắt đầu tiếp nhận sự thật vẫn chưa hết hoang mang, xin phép đi ra ngoài một chút rồi về phía nhà vệ sinh rửa mặt. Cô ngắm nhìn mình trong gương, vài ngày trước còn đứng trước mặt Nga mà nói rằng cô nhất định sẽ có được Văn. Đến hôm nay có được rồi cô lại không dám tin vào sự thật! Nhiên biết Văn không phải người bốc đồng, chỉ có điều không hiểu tại sao anh lại có quyết định thế này khi còn chưa kịp quyến rũ anh đã quyết định cưới cô. Thật sự là anh vì lý do gì cô cũng không hiểu, nhưng cơ hội này chỉ có một, cô dám khẳng định nếu bỏ lỡ cô sẽ là người hối hận nhất!
- Này!
Tiếng Nga khiến cô giật mình quay lại, cô lườm chị ta một cái sắc lẹm, sao chị ta giống như ma xó, cô ở đau, cô ta xuất hiện ở đó liền lạnh lùng đáp:
- Sao?
Cô ta khoanh tay trước ngực cười cợt:
- Tôi vừa nghe được thông tin, cô chỉ tốt nghiệp loại khá trường thương mại đúng không?
Cô hừ lạnh trả lời:
- Đúng vậy, có sao không thưa chị Nguyễn Quỳnh Nga.
Nga cười lớn:
- Ha ha, tôi tưởng cô giỏi giang thế nào, hoá ra cũng chỉ là một đứa sinh viên tốt nghiệp trường bình thường.
Cô nhếch mép:
- Phải rồi, tôi bình thường, cực kỳ bình thường, vậy cho hỏi chị tài giỏi xuất chúng thế nào sao lại để tâm đến một đứa như tôi?
Cô ta bị cô đả kích nhiều lần có lẽ đã quen liền bình thản đáp:
- Hoá ra cô là một con nhà quê đầy tham vọng, vào được công ty này đúng là may mắn ba đời nhà cô chứ năng lực như cô làm gì vào nổi. Bảo sao cũng chỉ làm chân thư ký quèn, khác gì đám sai vặt.
- Chị nói tôi không có năng lực hình như đang tự sỉ nhục mình? Vì chị và tôi đang làm cùng công ty.
Nga nhếch mép hừ một tiếng:
- Cô ganh tỵ với tôi lắm đúng không? Hôm nay thấy ánh mắt của cô nhìn tôi làm việc cùng sếp Văn tôi nhận ra hết rồi.
Cô lấy son môi, tô lại một chút rồi quay sang nói:
- Tôi ganh tỵ với chị? Thưa chị Nguyễn Quỳnh Nga, chị có gì để tôi ganh tỵ? Có một người chồng giỏi giang, một tổ ấm hạnh phúc, một công việc đàng hoàng, một tình yêu đẹp đẽ hay sao? Nếu chị có những điều đó, ắt hẳn sẽ không hằng ngày bám lấy tôi mà làm phiền thế này.
Nga bặm mối đáp lại:
- Nhiên, tôi không hiểu nổi con người cô thế nào, vài tháng trước vẫn yêu Quân giờ lại đu bám sang Văn, sau đó ngồi đây dương dương tự đắc còn tỏ vẻ bề trên dạy đời tôi. Nhưng tôi nhắc lại lần nữa cho cô biết, dù tôi có hạnh phúc tôi vẫn phá đám cô, bởi tôi ghét nhất loại đàn bà nghèo dốt chỉ biết bám lấy đàn ông như cô. Văn sẽ không bao giờ yêu cô đâu.
Nhiên lắc đầu, làm điệu dễ thương, chu đôi môi được tô màu đỏ cam lên khẽ nói:
- Nga, vậy chị nhầm rồi, tôi nói chị nghe, tin hay không là tuỳ chị. Tôi và Văn mai sẽ đi đăng ký kết hôn. Khoan hãy phản bác, vì tôi không cần chị nói thêm câu gì. Có gì mai tôi chụp ảnh gửi lại chị xem, còn nữa mâm son này tìm thấy đũa vàng rồi, còn chị…
Nói rồi cô giơ hai ngón tay trỏ, chạm hai đầu vào nhau, cười cợt bước ra ngoài bỏ lại vẻ mặt vô cùng bàng hoàng của Nga.
Ở một nơi khác, Văn cũng về đến nhà. Anh đi xe vào gara rồi đi lên nhà, những bước chân vội vã đi thẳng vào nhà vệ sinh bật nước tắm, từng giọt nước trên vòi hoa sen mát lạnh cũng không làm anh trở nên tỉnh táo hơn chút nào. Văn nghĩ đến những lời vừa nói, cuối cùng anh cũng vẫn không đủ dũng khí để mà nói ra. Tại sao anh lại trở nên hèn nhát thế này? Con người mạnh mẽ, lạnh lùng vốn có đâu rồi? Anh nhếch mép cười khinh bỉ chính bản thân mình, đến ngay cả người mình yêu cũng không dám tỏ tình vậy rốt cuộc anh có thể làm gì được? Trước mặt cô anh giống như một kẻ khờ, lúng túng ngượng ngùng không biết mình phải làm thế nào. Anh sợ! Sợ rằng mình nói ra cô không từ chối tình cảm của anh, sợ rằng cô vẫn không quên Quân, hay tại vì anh sợ rằng bản thân không đủ can đảm để tiếp nhận việc nếu bị cô từ chối?
"Văn, đừng hèn nhát như thế! Thương trường khốc liệt còn chinh chiến được, chẳng lẽ đến một cô gái độc thân cũng không thể dũng cảm mà yêu sao? Thủ đoạn thương trường thế nào, thì cũng dùng nó mà tiếp cận cô gái ấy đi, trái tim mách bảo thì đừng hành hạ nó. Đừng bỏ lỡ cô ấy một lần nữa."
Anh nắm chặt tay, tự nhủ trong lòng, phải rồi anh đã bỏ lỡ cô mười một năm nay rồi, đã đến muộn một bước, nhưng nhất định lần này sẽ không để mất đi cơ hội này nữa. Văn lau người, trong đầu bỗng dưng xuất hiện rất nhiều ý nghĩ.
Ngày hôm sau, buổi sáng Văn đến công ty từ sớm, thế nhưng anh không ngờ Nhiên đã đến trước cả anh. Vốn dĩ xưa nay cô rất chăm chỉ làm việc, tuy nhiên chưa có ngày nào cô đến sớm hơn anh, thấy cô ngồi ở góc bàn, gương mặt có chút phờ phạc anh liền nói:
- Sao hôm nay cô đến sớm vậy?
Cô hơi xị mặt ra tỏ vẻ giận dỗi nói:
- Hôm qua Giám đốc say, nói mấy lời làm tôi suy nghĩ không ngủ được.
Anh nhìn cô gái xinh xắn trước mặt, lại nghĩ đến chuyện hôm qua, không kìm được ghé sát người lại cô rồi hỏi:
- Hôm qua tôi nói gì sao?
Cô không dám ngước mắt nhìn anh, khuôn mặt anh gần cô đến mức cô có thể nhìn rõ từng chi tiết trên mặt, điệu bộ này liệu có phải anh đã quên, đáp lại:
- Giám đốc không nhớ sao? Hay là để tôi nhắc Giám đốc nhớ!
- Chào hai người.
Nga từ đâu chui lên, nở nụ cười tươi rói vẫy tay trước mặt hai người. Cô lườm nhẹ cô ta thầm nghĩ tại sao mỗi lần cô muốn được gần anh một chút cô ta lại xuất hiện như một bóng ma phá đám. Nhiên nhìn Văn, anh ngồi thẳng dậy kéo cavat, điệu bộ nghiêm túc nhìn Nga rồi nói:
- Chào cô.
Nga liếc nhìn cô, rồi đặt lên bàn một tập tài liệu rồi nói:
- Cô Nhiên có thể đi photo giúp tôi mấy tài liệu này không? Tôi có chuyện muốn bàn với sếp Văn một chút.
Cô hừ lạnh trong lòng, nhưng vẫn cố nở một nụ cười miễn cưỡng đáp:
- Được thôi!
Nói rồi cô đứng dậy, cầm tập tài liệu mang xuống dưới. Mới sáng đã bị Nga ám quẻ quả thực rất khó chịu. Photo xong xấp tài liệu cho Nga, cô liền trở lại phòng. Nga vẫn đang ở trong phòng của Văn, cô ta đang ngồi trên ghế của cô. Hai người đang bàn luận rất hăng say, cô ôm tập tài liệu trước mặt, cảnh tượng trước mắt khiến cô có chút buồn. Dù có thế nào, Nga cũng rõ ràng hơn cô rất nhiều, cô ta giỏi giang, lại có kinh nghiệm làm việc còn cô chỉ là cô thư ký nhỏ bé, ngoại trừ làm mấy việc lặt vặt thì cũng chẳng biết phải làm gì. Người như Văn thật sự hợp với Nga hơn rất nhiều. Dù cho cô ghét cô ta, nhưng những điều này cô không thể phủ nhận.
- Cô Nhiên, sao lại đứng như trời trồng thế này?
Cô cứ mải mê suy nghĩ mà không biết Nga đã bước ra từ lúc nào, cô lúng túng đưa tập tài liệu cho cô ta rồi nói:
- Tài liệu tôi photo cho chị xong rồi đây.
Cô ta nhìn cô rồi đáp:
- Cô mang qua bàn để cho tôi, nhanh lên nhé.
Cô cười nhạt:
- Tôi không phải thư ký của chị, tôi photo tài liệu cho chị cũng là vì Giám đốc thôi nên làm ơn chị hãy tự mang về đi tôi còn phải sửa hồ sơ giúp Giám đốc.
Nga khẽ nhếch mép thì thầm:
- Nhưng tôi muốn cô mang qua đó để cho tôi đấy. Cô cũng cũng là chân sai vặt làm mấy việc thế này sao phải khó chịu? Nói thẳng cô cũng chỉ xứng làm chân sai vặt chứ làm gì có thư ký nào kém cỏi như cô nên hãy mang tài liệu qua cho tôi đi.
Nhiên lắc đầu đáp lại:
- Nhưng tôi không thích! Xin lỗi chị nhé mấy việc này không phải việc của tôi. Tôi là thư ký của Giám đốc, không phải thư ký của chị Nguyễn Quỳnh Nga! Ok?
Nói rồi Nhiên ấn tập tài liệu vào tay Nga rồi trở về chỗ làm việc mặc kệ sự khó chịu từ phía sau. Ngồi vào ghế trong lòng cô bỗng cảm thấy ấm ức vô cùng, cảm giác bị Nga coi thường thật không dễ chịu chút nào. Cô liếm môi ánh mắt hướng về Văn nghiêm túc nói:
- Thưa Giám đốc, tôi có chuyện này xin phép làm phiền anh.
Văn dường như không để ý đến cô, vẫn ngồi đọc hồ sơ hờ hững đáp:
- Cô nói đi.
- Tôi muốn làm việc nghiêm túc, tôi muốn Giám đốc giao cho tôi những công việc thật sự, nếu chỗ nào tôi không biết tôi sẽ hỏi thêm người khác. Tôi muốn được làm về mảng kinh doanh.
Văn vẫn không thèm nhìn cô, gạt đi:
- Cô làm như bây giờ là được rồi.
Nhiên có chút bực tức trong người, Văn thậm chí đến cái liếc mắt nhìn cô cũng không có liền kéo chiếc váy hơi trễ nải xuống, đi thẳng về phía trước mặt Văn khẽ cúi người, ánh mắt nhìn anh đong đưa, nũng nịu:
- Thưa Giám đốc, tôi cũng là học đại học ra. Tôi không muốn làm mấy việc lặt vặt như thế này đâu, anh cho làm để vừa học hỏi, lại gánh bớt chút công việc cho anh đi.
Văn ngước nhìn cô, trong giây lát ánh mắt chạm xuống vòng một chợt đỏ mặt, cô gái này cuối cùng cũng dùng chiêu trò này để quyến rũ anh. Anh có chút không kìm chế được, phải bấu chặt hai tay xuống đùi nhắm nghiền mắt nói:
- Chẳng phải công việc này đang rất hợp lý sao? Việc nhàn lương cao, cô còn muốn gì?
- Nhưng tôi không muốn người khác coi thường tôi.
Văn lấy được lại bình tĩnh, gập đống hồ sơ đáp:
- Ai dám coi thường cô?
- Ai anh không cần quan tâm, nhưng tôi muốn tôi có thể được làm một số việc khác, chẳng phải thư ký Trà cũng vẫn làm về mảng kinh doanh nội thất sao? Tôi không phải muốn làm chính, nhưng ít nhất cũng là đọc hồ sơ, tài liệu và có thể đưa ra chiến lược của mình chứ? Hoặc cũng là anh đưa tôi xử lý giúp một số tài liệu của anh, chứ hằng ngày chỉ đánh máy rồi photo thật nhàm chán.
- Cô có biết làm như vậy rất vất vả không? Đầu óc phải suy nghĩ rất nhiều. Thậm chí còn còn phải đi thực tế, tôi là đàn ông còn thấy nhiều khi rất mệt mỏi. Để bỏ công sức đưa ra chiến lược kinh doanh không phải điều dễ dàng đâu.
- Tôi không sợ vất vả, tôi thật sự muốn làm.
Nhiên vừa nói vừa chu môi, vẻ mặt đưa tình của cô lúc này quả thật khiến Văn bối rồi, đột nhiên trong đầu anh bỗng nảy ra một ý định, kế hoạch đêm qua bỗng dưng anh muốn ngay lúc này thực hiện liền vội vàng đáp lại đầy cợt nhả:
- Nhưng tôi không muốn cô chịu vất vả.
Cô mở to mắt ngạc nhiên hỏi lại:
- Anh sợ tôi vất vả sao?
- Đúng vậy.
Văn bình thản đáp, Nhiên đỏ mặt lắp bắp hỏi lại:
- Tại sao anh sợ tôi vất vả?
- Phụ nữ vất vả, thức khuya dậy sớm, đầu óc suy nghĩ nhiều có thể khiến sức khoẻ bị tổn hại nghiêm trọng, ảnh hưởng đến cả hormone, nhất trong thời gian mang thai con cái sẽ không được khoẻ mạnh, nếu không mang thai sợ cũng ảnh hưởng đến sức khoẻ mà con cái sinh ra không được khoẻ mạnh.
Cô nhíu mày khó hiểu cảm thấy hình như anh đã đi quá xa câu chuyện liền hỏi lại:
- Sức khoẻ hay con cái tôi liên quan gì đến anh sao?
- Đúng vậy. Liên quan rất nhiều.
Cô sững người hỏi lại:
- Ý anh là sao thưa Giám đốc?
- Ý tôi là cô chỉ cần làm như bình thường là được, không ai dám coi thường cô cả.
- Nhưng tôi vất vả, con cái tôi không khoẻ mạnh thì liên quan gì đến anh? Đến câu chuyện mà tôi đang nói?
Anh bước ra khỏi ghế đứng dậy nói:
- Cô vẫn không hiểu sao? Tôi không muốn con tôi vì mẹ nó vất vả mà sinh nó ra không khoẻ mạnh.
Cô há hốc mồm chợt cảm thấy trong lời nói của anh, ý tứ rất rõ ràng vẫn không thể tin vào tai mình lắp bắp nói:
- Ý…ý anh là tôi mang thai con của anh?
Anh gật đầu, nhún vai đáp:
- Cuối cùng cô cũng thông minh lên rồi đấy. Ý tôi chính là như vậy!
Cô không tin rằng những lời nói này thốt ra từ mồm anh, cả khuôn mặt như méo mó lại gượng gạo nói:
- Giám đốc, Giám đốc đừng đùa như vậy! Tôi..,thật sự tôi không hiểu Giám đốc đang nói gì.
Anh nhìn cô cười bí hiểm đáp lại:
- Cô độc thân, tôi cũng chưa có người yêu! Ba tôi giục tôi suốt rồi, cô lại không có nơi nương tựa. Chi bằng chúng ta kết hôn đi, cô có thêm gia đình, ba tôi có thêm con dâu. Tết này cô không phải đón Giao thừa một mình, ba con tôi cũng có thêm một người phụ nữ trong gia đình. Đằng nào tôi cũng phải cưới vợ, cô cũng phải cưới chồng. Làm ở công ty này khó mà có thời gian ra ngoài tìm hiểu, lấy tôi rồi cô có thể thoải mái làm việc không sợ ai coi thường, thậm chí đến cái chết của ba cô cô cũng có thể điều tra thoải mái. Tôi sẵn sàng giúp cô!
Choang! Tiếng cốc trên bàn rơi xuống vỡ tan khiến cô giật mình, hoá ra cô vừa loạng choạng đánh rơi cốc. Trong lòng cô vừa run rẩy, lại hoang mang, rốt cuộc anh đã biết những gì? Cô liếc nhìn Nga đang ngồi bên ngoài đánh máy không hề nhìn thấy cảnh tượng này, lại càng thêm phần sợ hãi. Thấy điệu bộ cô như vậy anh liền lại gần trấn an:
- Cô không cần phải sợ hãi vậy đâu, tôi đứng đây quan sát được bên ngoài, cửa cách âm cũng không ai nghe thấy! Cô không cần hoang mang, cứ suy nghĩ đi!
Cô không nói lên được câu hoàn chỉnh, giọng vẫn chưa hết run rẩy:
- Văn..có phải.. Tôi. Anh đã biết những gì rồi?
- Tất nhiên tôi biết hết tất cả, cô là Lưu Diệp An Nhiên, con gái duy nhất của cô Tổng giám đốc Lưu Diệp An Bình, từng sống ở làng trẻ em Birla, mục tiêu vào công ty này muốn điều tra cái chết của ba mẹ cô và Giám đốc Thanh chính là mục tiêu của cô. Hiện giờ, cô đang tiếp cận tôi để tôi yêu cô và giúp cô chuyện này đúng không?
Nhiên thấy toàn thân khẽ run lên, trong giây lát không chịu được mà bám chặt lên bàn:
- Hoá ra, hoá ra anh biết hết sao? Vậy sao anh không bóc mẽ tôi?
Anh nhíu mày đáp:
- Tôi bóc mẽ cô để được cái gì? Chẳng phải đi đằng nào cô cũng là vợ tôi sao?
Cô lùi lại một bước, nhìn thẳng vào đôi mắt anh hỏi lại:
- Tại sao anh lại muốn lấy tôi làm vợ mà không phải người khác? Anh không sợ rằng việc trả thù tên Thanh ảnh hưởng đến mình sao? Anh đừng đùa tôi, anh là Giám đốc, lại đẹp trai thiếu gì phụ nữ? Có phải anh đang có ý đồ khác không?
Anh cười thành tiếng:
- Có ý đồ gì? Cô nghĩ rằng tôi có ý đồ gì với cô được? Cô có gì để tôi lợi dụng cơ chứ?
- Vậy tại sao anh chọn tôi?
- Vì ba tôi ép tôi có vợ sớm, chọn đại một người chi bằng chọn cô! Ít nhất tôi cũng tìm hiểu được về cô rồi, với lại cô xinh đẹp thế này, có một người vợ như cô chẳng phải rất đáng tự hào sao? Ba tôi từ hồi gặp cô ở công ty về cũng nhắc suốt
- Nhưng nếu tôi không đồng ý thì sao?
Văn tiến sát lại gần cô thì thầm:
- Tôi chắc chắn cô sẽ đồng ý!
Cô cười nhạt đáp:
- Tại sao anh dám chắc chắn?
- Thứ nhất, chỉ có tôi mới giúp được cô chuyện của ba mẹ cô, thứ hai tôi đã biết thân thế của cô, nếu như cô không dựa vào tôi thì chỉ còn cách chết trong tay tên Thanh! Chẳng lẽ cô muốn chưa trả thù được đã chết oan uổng? Thứ ba…
Anh dừng lại, hất hàm về phía Nga rồi đáp:
- Cô ta muốn dồn cô vào đường cùng, cô muốn bị khuất phục sao?
Cô không dám nhìn Văn, toàn bộ suy nghĩ trong lòng đã bị anh nói hết. Cô thở dài hỏi lại:
- Nhưng tại sao anh lại muốn giúp tôi? Anh cũng biết tôi như thế nào? Tại sao không phải là người con gái khác mà lại là tôi?
Anh dựa lưng vào cánh cửa đáp lại:
- Vì cô rất giống người yêu cũ năm mười chín tuổi của tôi, cả gương mặt và vóc dáng đều giống, chỉ có tính cách khác thôi. Mỗi lần thấy cô tôi đều cảm thấy rất quen thuộc.
- Chỉ thế thôi sao?
- Cô quên rồi sao? Ngoài lý do đó còn có lý do hiện nay ba tôi đang giục tôi quá gấp, chiều lòng ông tôi nên lấy cô cho rồi, ít nhất với cô tôi cũng có cảm giác hơn những người khác…
- Nhưng mà, Văn…tôi thấy mông lung, không tin nổi…những điều anh nói là thật sao? Chẳng lẽ tôi lại dễ dàng đạt được mục đích vậy sao?
- Có gì mà không tin nổi, dù sao tên Thanh cũng đang là mục tiêu của cả cô và tôi, chuyện này tôi sẽ nói rõ với cô sau. Còn cô nghĩ rằng tôi lừa cô để được cái gì chứ? Cô không có tiền bạc, cũng không còn gì để tôi lợi dụng được, thân là Giám đốc chẳng lẽ không đủ cho cô tin tưởng sao?
- Không, ý tôi là không nghĩ anh lại chọn tôi…
Văn cúi xuống nhìn hai tay cô đang run rẩy liền trấn an:
- Nhiên, tôi nói rồi, vì cô giống người tôi từng yêu nên tôi chỉ có cảm giác với cô chứ không muốn kết hôn với những người con gái xa lạ khác. Cô cứ suy nghĩ đi, nếu đồng ý mai chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn, chiều tôi cho người làm cho cô giấy xác định tình trạng hôn nhân. Còn nếu không tôi cũng không ép cô.
Cô không kịp suy nghĩ vội vàng đáp:
- Được! Tôi đồng ý!
Nói xong cô mới chợt nghĩ không còn rút lại được! Mọi chuyện nhanh chóng như thể một tia chớp mà cô còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng rồi cô tặc lưỡi! Đúng vậy, cuộc đời này của cô không còn gì để mất! Mục tiêu của cô bây giờ chỉ là trả thù, huống hồ nói về Văn bao nhiêu người con gái muốn có, dù sao anh cũng đẹp trai, lại giàu có, dù thế nào cô cũng đánh cược một lần xem sao! Cô cũng chẳng có gì để anh lợi dụng, chỉ có điều không thể nghĩ vừa chia tay Quân được gần một tháng mà chỉ ngày mai ngày kia thôi cô đã có chồng. Cô nhìn ra ngoài cửa, vẻ mặt của Nga đang rất tự đắc liền nhếch mép, lợi dụng Văn để trả thù, lại có cuộc sống giàu có, vụ này xem ra cô lãi lớn. Nhiên mặc dù đã bắt đầu tiếp nhận sự thật vẫn chưa hết hoang mang, xin phép đi ra ngoài một chút rồi về phía nhà vệ sinh rửa mặt. Cô ngắm nhìn mình trong gương, vài ngày trước còn đứng trước mặt Nga mà nói rằng cô nhất định sẽ có được Văn. Đến hôm nay có được rồi cô lại không dám tin vào sự thật! Nhiên biết Văn không phải người bốc đồng, chỉ có điều không hiểu tại sao anh lại có quyết định thế này khi còn chưa kịp quyến rũ anh đã quyết định cưới cô. Thật sự là anh vì lý do gì cô cũng không hiểu, nhưng cơ hội này chỉ có một, cô dám khẳng định nếu bỏ lỡ cô sẽ là người hối hận nhất!
- Này!
Tiếng Nga khiến cô giật mình quay lại, cô lườm chị ta một cái sắc lẹm, sao chị ta giống như ma xó, cô ở đau, cô ta xuất hiện ở đó liền lạnh lùng đáp:
- Sao?
Cô ta khoanh tay trước ngực cười cợt:
- Tôi vừa nghe được thông tin, cô chỉ tốt nghiệp loại khá trường thương mại đúng không?
Cô hừ lạnh trả lời:
- Đúng vậy, có sao không thưa chị Nguyễn Quỳnh Nga.
Nga cười lớn:
- Ha ha, tôi tưởng cô giỏi giang thế nào, hoá ra cũng chỉ là một đứa sinh viên tốt nghiệp trường bình thường.
Cô nhếch mép:
- Phải rồi, tôi bình thường, cực kỳ bình thường, vậy cho hỏi chị tài giỏi xuất chúng thế nào sao lại để tâm đến một đứa như tôi?
Cô ta bị cô đả kích nhiều lần có lẽ đã quen liền bình thản đáp:
- Hoá ra cô là một con nhà quê đầy tham vọng, vào được công ty này đúng là may mắn ba đời nhà cô chứ năng lực như cô làm gì vào nổi. Bảo sao cũng chỉ làm chân thư ký quèn, khác gì đám sai vặt.
- Chị nói tôi không có năng lực hình như đang tự sỉ nhục mình? Vì chị và tôi đang làm cùng công ty.
Nga nhếch mép hừ một tiếng:
- Cô ganh tỵ với tôi lắm đúng không? Hôm nay thấy ánh mắt của cô nhìn tôi làm việc cùng sếp Văn tôi nhận ra hết rồi.
Cô lấy son môi, tô lại một chút rồi quay sang nói:
- Tôi ganh tỵ với chị? Thưa chị Nguyễn Quỳnh Nga, chị có gì để tôi ganh tỵ? Có một người chồng giỏi giang, một tổ ấm hạnh phúc, một công việc đàng hoàng, một tình yêu đẹp đẽ hay sao? Nếu chị có những điều đó, ắt hẳn sẽ không hằng ngày bám lấy tôi mà làm phiền thế này.
Nga bặm mối đáp lại:
- Nhiên, tôi không hiểu nổi con người cô thế nào, vài tháng trước vẫn yêu Quân giờ lại đu bám sang Văn, sau đó ngồi đây dương dương tự đắc còn tỏ vẻ bề trên dạy đời tôi. Nhưng tôi nhắc lại lần nữa cho cô biết, dù tôi có hạnh phúc tôi vẫn phá đám cô, bởi tôi ghét nhất loại đàn bà nghèo dốt chỉ biết bám lấy đàn ông như cô. Văn sẽ không bao giờ yêu cô đâu.
Nhiên lắc đầu, làm điệu dễ thương, chu đôi môi được tô màu đỏ cam lên khẽ nói:
- Nga, vậy chị nhầm rồi, tôi nói chị nghe, tin hay không là tuỳ chị. Tôi và Văn mai sẽ đi đăng ký kết hôn. Khoan hãy phản bác, vì tôi không cần chị nói thêm câu gì. Có gì mai tôi chụp ảnh gửi lại chị xem, còn nữa mâm son này tìm thấy đũa vàng rồi, còn chị…
Nói rồi cô giơ hai ngón tay trỏ, chạm hai đầu vào nhau, cười cợt bước ra ngoài bỏ lại vẻ mặt vô cùng bàng hoàng của Nga.
Tác giả :
Phạm Vũ Anh Thư