Em Là Phiền Phức Của Tôi
Chương 38
Dương Thành vừa đưa Chu Linh về phòng, đóng cửa lại sau đó lập tức để cô xuống. Anh cũng không biết mình bị làm sao nữa. Chỉ cảm thấy mình rất cần giải tỏa ngay bây giờ.
Cái cảm giác lo được lo mất này... anh không muốn lại lần nữa cảm nhận qua.
Lại nhìn Chu Linh vô tội đứng vẫn đứng ở trước cửa, cúi đầu. Thật sự anh là không lỡ mắng cô. Nhìn cô như vậy tâm thật sự là cũng mềm xuống nhưng anh không bỏ qua được chuyện hôm nay.
Dương Thành nghiêm mặt.
- Em không có gì muốn nói với anh sao?
Chu Linh trên đường trở về cũng đã nghĩ đến chuyện này rồi, nghĩ phải chuẩn bị tâm lý giải thích thật tốt, cũng biết anh sẽ nghiêm hình bức cung nhưng hiện tại nghe thấy anh nghiêm giọng như vậy, thân hình cô không tự chủ được vẫn run nhè nhẹ.
Chu Linh hít một hơi, cố gắng gìm lo lắng xuống. Anh cũng không thịt được mình... Sợ gì chứ...
Mặc dù tự cổ vũ như vậy nhưng khi nói ra, âm điệu không tự chủ được run run.
- Em ngồi ở đó chờ lâu quá nên em nghĩ ra biển chơi...
Dương Thành vừa nghe đến đó, sắc mặt âm trầm.
- Em còn dám ra đó một mình.
- Em chỉ nghĩ chơi ở ven bờ thôi, một lúc sẽ quay về... ai ngờ...
Dương Thành lại nghĩ đến hôm nay nếu không may thì có lẽ người đuối nước chính là cô.
- Em lại còn dám chạy lung tung. Mắt đã không thấy thấy thì đừng đi một mình. Em không thấy mình rất phiền sao?
Dương Thành vừa nói xong, lập tức ngơ ngác. Anh vừa nói những gì vậy? Những lời quá đáng như vậy lại từ trong miệng anh đi ra. Dương Thành nhìn sang Chu Linh. Chu Linh cũng một dạng ngơ ngác, hai mắt đã đầy ắp nước mắt nhưng vẫn cố gắng không để rơi một giọt.
- Em...
Chu Linh nghĩ muốn nói gì đó, nhưng lại không thành lời. Cô sợ mình vừa mở miệng ra nước mắt sẽ tràn mi mất. Cô thật không muốn khóc. Nhưng nghĩ đến Dương Thành lại nghĩ về cô như vậy thì trong lòng cảm thấy rất thương tâm.
Mắt thấy nước mắt sắp không ngăn được nữa, Chu Linh rốt cuộc đi về phía phòng ngủ, liền sau đó là tiếng đóng cửa mạnh.
Dương Thành vẫn đứng nguyên ở đó, như bị tiếng đóng cửa làm thức tình, anh quay lại về phía cửa phòng ngủ, cũng không đến mở cửa. Anh nghĩ để Chu Linh bình tĩnh lại. Còn mình đi đến cửa sổ sát đất, ngồi xuống chỗ Chu Linh vẫn hay ngồi nhìn biển.
Anh nghĩ chính mình cũng nên bình tĩnh lại.
Chu Linh khóa lại cửa phòng, từ từ trượt xuống, ngồi dựa vào cánh cửa. Cô càng nghĩ lại càng cảm thấy uất ức.
Cô cũng biết là mình sai mà... cô còn muốn thật tốt xin lỗi...
Nhưng ai biết cô còn chưa kịp xin lỗi, anh đã nói như vậy...
Thì ra trong lòng anh, cô lại là một người phiền phức như vậy...
Chu Linh ngồi im, hít hít cái mũi... Càng nghĩ lại càng thương tâm. Vì cái gì mà cô lại xuyên đến đây cơ chứ? Vì cái gì cô lại phải chịu đựng như vậy? Cũng đâu phải cô làm chính mình bị mù đâu.
Cô chỉ là...
Đến tối, Dương Thành còn phân vân, có nên vào phòng lôi Chu Linh ra không thì cửa phòng đã mở ra.
Dương Thành thấy Chu Linh một thân váy áo mới chỉn chu, nhìn khuôn mặt cô mặc dù còn mệt mỏi nhưng đôi mắt đã có thần hơn. Anh biết cô lại nhìn được. Nhìn cô như vậy anh lại càng đau lòng hơn.
Anh nghĩ lần này về nhất định phải đem đôi mắt cô chữa cho khỏi. Anh biết đó là điểm yếu của cô, anh lại không muốn bất cứ ai làm tổn thương đến cô nữa ngay cả anh cũng không được.
Dương Thành nghĩ mình phải nhẹ nhàng hơn với cô.
- Đi... chúng ta đi ăn.
Dương Thành tiến lên nắm lấy tay cô. Chu Linh không dấu hiệu rụt tay lại.
- Dương Thành...
Dương Thành thấy Chu Linh như vậy, có hơi hụt hẫng, nhưng thấy Chu Linh chịu nói chuyện với anh, anh lại cao hứng.
- Ừ...
Chu Linh lại nhìn thẳng vào mắt Dương Thành.
- Em biết việc em làm hôm nay là sai. Em xin lỗi.
Khi nghe Chu Linh xin lỗi như vậy, Dương Thành không hiểu được có một cảm giác bất an. Anh cố nén xuống.
- Em biết là tốt rồi. Bây giờ, chúng ta đi thôi.
Chu Linh sau khi nói xong, bước đi đến một nhà hàng bên cạnh khách sạn, để mặc Dương Thành còn đang giơ tay đứng ngơ ngác phía sau.
Việc cô làm sai, cô nghĩ xin lỗi. Nhưng không có nghĩa là cô tha thứ cho anh.
Dương Thành biết cô là vẫn giận anh. Tính tình trẻ con lại bộc phát. Cười khổ một tiếng sau đó không nhanh không chậm đuổi theo cô.
Vừa bước vào cửa đã thấy Chu Linh ngồi một mình ở một cái bàn. Dương Thành bước lại.
Nhưng không nhanh không chậm, một bóng đen lướt qua mặt anh, đem ghế đối diện Chu Linh ngồi xuống.
Dương Thành đen mặt. Người này không phải là người hôm nay ngồi cùng Chu Linh thì là ai?
Cái cảm giác lo được lo mất này... anh không muốn lại lần nữa cảm nhận qua.
Lại nhìn Chu Linh vô tội đứng vẫn đứng ở trước cửa, cúi đầu. Thật sự anh là không lỡ mắng cô. Nhìn cô như vậy tâm thật sự là cũng mềm xuống nhưng anh không bỏ qua được chuyện hôm nay.
Dương Thành nghiêm mặt.
- Em không có gì muốn nói với anh sao?
Chu Linh trên đường trở về cũng đã nghĩ đến chuyện này rồi, nghĩ phải chuẩn bị tâm lý giải thích thật tốt, cũng biết anh sẽ nghiêm hình bức cung nhưng hiện tại nghe thấy anh nghiêm giọng như vậy, thân hình cô không tự chủ được vẫn run nhè nhẹ.
Chu Linh hít một hơi, cố gắng gìm lo lắng xuống. Anh cũng không thịt được mình... Sợ gì chứ...
Mặc dù tự cổ vũ như vậy nhưng khi nói ra, âm điệu không tự chủ được run run.
- Em ngồi ở đó chờ lâu quá nên em nghĩ ra biển chơi...
Dương Thành vừa nghe đến đó, sắc mặt âm trầm.
- Em còn dám ra đó một mình.
- Em chỉ nghĩ chơi ở ven bờ thôi, một lúc sẽ quay về... ai ngờ...
Dương Thành lại nghĩ đến hôm nay nếu không may thì có lẽ người đuối nước chính là cô.
- Em lại còn dám chạy lung tung. Mắt đã không thấy thấy thì đừng đi một mình. Em không thấy mình rất phiền sao?
Dương Thành vừa nói xong, lập tức ngơ ngác. Anh vừa nói những gì vậy? Những lời quá đáng như vậy lại từ trong miệng anh đi ra. Dương Thành nhìn sang Chu Linh. Chu Linh cũng một dạng ngơ ngác, hai mắt đã đầy ắp nước mắt nhưng vẫn cố gắng không để rơi một giọt.
- Em...
Chu Linh nghĩ muốn nói gì đó, nhưng lại không thành lời. Cô sợ mình vừa mở miệng ra nước mắt sẽ tràn mi mất. Cô thật không muốn khóc. Nhưng nghĩ đến Dương Thành lại nghĩ về cô như vậy thì trong lòng cảm thấy rất thương tâm.
Mắt thấy nước mắt sắp không ngăn được nữa, Chu Linh rốt cuộc đi về phía phòng ngủ, liền sau đó là tiếng đóng cửa mạnh.
Dương Thành vẫn đứng nguyên ở đó, như bị tiếng đóng cửa làm thức tình, anh quay lại về phía cửa phòng ngủ, cũng không đến mở cửa. Anh nghĩ để Chu Linh bình tĩnh lại. Còn mình đi đến cửa sổ sát đất, ngồi xuống chỗ Chu Linh vẫn hay ngồi nhìn biển.
Anh nghĩ chính mình cũng nên bình tĩnh lại.
Chu Linh khóa lại cửa phòng, từ từ trượt xuống, ngồi dựa vào cánh cửa. Cô càng nghĩ lại càng cảm thấy uất ức.
Cô cũng biết là mình sai mà... cô còn muốn thật tốt xin lỗi...
Nhưng ai biết cô còn chưa kịp xin lỗi, anh đã nói như vậy...
Thì ra trong lòng anh, cô lại là một người phiền phức như vậy...
Chu Linh ngồi im, hít hít cái mũi... Càng nghĩ lại càng thương tâm. Vì cái gì mà cô lại xuyên đến đây cơ chứ? Vì cái gì cô lại phải chịu đựng như vậy? Cũng đâu phải cô làm chính mình bị mù đâu.
Cô chỉ là...
Đến tối, Dương Thành còn phân vân, có nên vào phòng lôi Chu Linh ra không thì cửa phòng đã mở ra.
Dương Thành thấy Chu Linh một thân váy áo mới chỉn chu, nhìn khuôn mặt cô mặc dù còn mệt mỏi nhưng đôi mắt đã có thần hơn. Anh biết cô lại nhìn được. Nhìn cô như vậy anh lại càng đau lòng hơn.
Anh nghĩ lần này về nhất định phải đem đôi mắt cô chữa cho khỏi. Anh biết đó là điểm yếu của cô, anh lại không muốn bất cứ ai làm tổn thương đến cô nữa ngay cả anh cũng không được.
Dương Thành nghĩ mình phải nhẹ nhàng hơn với cô.
- Đi... chúng ta đi ăn.
Dương Thành tiến lên nắm lấy tay cô. Chu Linh không dấu hiệu rụt tay lại.
- Dương Thành...
Dương Thành thấy Chu Linh như vậy, có hơi hụt hẫng, nhưng thấy Chu Linh chịu nói chuyện với anh, anh lại cao hứng.
- Ừ...
Chu Linh lại nhìn thẳng vào mắt Dương Thành.
- Em biết việc em làm hôm nay là sai. Em xin lỗi.
Khi nghe Chu Linh xin lỗi như vậy, Dương Thành không hiểu được có một cảm giác bất an. Anh cố nén xuống.
- Em biết là tốt rồi. Bây giờ, chúng ta đi thôi.
Chu Linh sau khi nói xong, bước đi đến một nhà hàng bên cạnh khách sạn, để mặc Dương Thành còn đang giơ tay đứng ngơ ngác phía sau.
Việc cô làm sai, cô nghĩ xin lỗi. Nhưng không có nghĩa là cô tha thứ cho anh.
Dương Thành biết cô là vẫn giận anh. Tính tình trẻ con lại bộc phát. Cười khổ một tiếng sau đó không nhanh không chậm đuổi theo cô.
Vừa bước vào cửa đã thấy Chu Linh ngồi một mình ở một cái bàn. Dương Thành bước lại.
Nhưng không nhanh không chậm, một bóng đen lướt qua mặt anh, đem ghế đối diện Chu Linh ngồi xuống.
Dương Thành đen mặt. Người này không phải là người hôm nay ngồi cùng Chu Linh thì là ai?
Tác giả :
Tâm Choi