Em Là Phiền Phức Của Tôi
Chương 36
Cũng vì một câu nói vô tâm mà buổi sáng ngày hôm sau Chu Linh chỉ có thể nằm bệt trên giường. Cả người rã rời, dù chỉ nhúc nhích một chút cũng thấy đau.
Cô còn muốn đi chơi a!
Nghe tiếng nước róc rách trong phòng tắm cùng tiếng huýt sáo của Dương Thành, Chu Linh nghiến răng. Tại sao lần nào cô cũng bị ức hiếp thành thế này chứ? Chu Linh bi thương nghĩ.
Dương Thành sau khi tắm xong thoải mái mà đi đến bên giường, ngồi xuống, ánh mắt nhu hòa nhìn Chu Linh. Sau đó tay từ từ đưa đến mặt cô, vuốt ve. Quan tâm hỏi.
- Hôm nay không nhìn được sao?
- Vâng.
Chu Linh đau khổ nghĩ... Cứ thế này thì cô đi biển làm sao được...
Dương Thành lúc này bưng ra khuôn mặt bối rối vô cùng.
- Xin lỗi...
Chu Linh vừa nghe thấy Dương Thành xin lỗi, lập tức cũng không biết Dương Thành đang nói cái gì, gãi gãi đầu nhỏ hỏi lại.
- Việc này thì có liên quan gì đến anh?
Dương Thành thấy Chu Linh một bộ ngây ngốc như vậy, không nhịn được muốn trêu trọc cô, thở dài nói.
- Đều tại anh không tốt... Nếu tối qua anh nhẹ nhàng hơn với em thì...
Dương Thành còn chưa nói xong đã bị Chu Linh cầm gối đập vào mặt. Anh bèn hất ra, đang định trêu trọc cô nữa thì đã thấy khuôn mặt cô đỏ rần rần. Nhất thời quên mất ý định trêu trọc cô, cười to.
Chu Linh nhớ đến buổi tối hôm qua thì khuôn mặt lập tức đỏ rần, nhịn không được chui vào trong chăn, đem Dương Thành ra băm vằm. Một buổi tối mà anh đem cô lăn qua lăn lại bao nhiêu lần cô cũng không nhớ nữa, chỉ nhớ đến cuối cùng không chịu được mà ngất đi.
Nghĩ đến đây cô càng quấn chặt, làm tổ trong chăn. Nhất quyết không ra ngoài.
Dương Thành thấy cô như vậy cũng hết biện pháp, bâng quơ nói.
- Ừm... Nếu ai đó không dậy thì có khi phải một mình ra biển thôi.
Sau đó Dương Thành còn làm như thật lắc đầu thở dài, nhưng ánh mắt đầy ranh ma vẫn nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ nhắn trên giường vì nghe thấy lời của anh mà bất động, không còn quấn chăn lại nữa.
Thấy cô còn chưa chui ra, Dương Thành lại tiếp tục đứng dậy, bước chân về phía cửa.
- Dương Thành! Chờ em...
Chu Linh gấp lên, kêu lớn. Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ủy khuất. Không nghĩ anh định bỏ cô ở lại một mình thật.
- Vậy còn không dậy đi tắm. Hử?
Dương Thành vừa nói xong, Chu Linh đã vèo một cái vọt vào nhà tắm. Lại có quần áo Dương Thành chuẩn bị sẵn ở trong nên chưa đến năm phút cô đã chỉnh tề đứng ở bên ngoài.
Dương Thành nhìn Chu Linh đầy kinh ngạc. Nhìn nhìn một lúc, mới đưa tay lên vuốt mấy sợi tóc rối của cô.
- Được rồi.
Sau đó nắm tay cô đi xuống dưới.
Sau khi hai người ăn xong, Dương Thành mới đưa cô ra biển.
Bởi vì trên đường có nhiều xe cộ nên Dương Thành cõng Chu Linh đi đến bờ biển. Chu Linh ở trên lưng Dương Thành cũng rất không thành thật, đi được một lúc đã nháo nhác muốn xuống.
Dương Thành không còn cách nào khác đành phải để cô xuống. Nhưng vừa mới để cô xuống, cô đã nhảy lên co chân ôm lấy cổ anh không buông.
Dương Thành có chút dở khóc dở cười, nhưng cũng rất hưởng thụ hai tay đỡ lấy hông cô sau đó mới hướng cô gái rúc trong ngực mình hỏi.
- Làm sao vậy?
- Nóng chết em rồi... Sao cát lại nóng như vậy chứ?
Sau đó lại nhanh chóng tùy hứng.
- Anh bế em đến nơi thì thả em xuống nhé.
Sau đó hai chân của cô còn ôm lấy eo của anh không buông.
Dương Thành nhìn Chu Linh sau đó lại nhìn mọi người xung quanh đang nhìn chằm chằm hai người họ. Anh cười cười, cũng không thả Chu Linh xuống mà là trước ánh mắt của mọi người đưa Chu Linh về phía trước.
Đến nơi mới cẩn thận thả cô xuống.
Lần đầu tiên được tiếp xúc với biển, Chu Linh thấy hơi căng thẳng, lại thấy cát dưới chân lún xuống, canh tay vô thức nắm chặt lấy Dương Thành.
Mãi sau một hồi, dường như cảm thấy không đáng sợ nữa, Chu Linh mới tự nhiên chơi tiếp. Nhưng cánh tay vẫn thủy chung không buông Dương Thành một chút.
Chơi được một lúc, hai người cùng lên trên ngồi.
Chu Linh lúc này đã thấm mệt, mái tóc cũng xẹp hết xuống, chiếc váy trắng mới thay hôm nay cũng có vài chỗ bị ướt. Trông rất chật vật.
Ngược lại Dương Thành vẫn nhàn nhã, nhìn nhùn Chu Linh một cái rồi lấy khăn lau tóc cho cô.
Chu Linh thở hổn hển, ngồi im hưởng thụ. Không biết nghĩ đến cái gì, Chu Linh lại đòi ăn kem.
Dương Thành nhùn về phía xa xa, thấy có hàng kem, nói Chu Linh đợi còn mình thì đi một mình.
Chu Linh ngồi đây hơi suy nghĩ một chút, cô có cảm giác sẽ có chuyện.
Từ hôm qua cô thấy Hạ Hiểu Nhu ở đây thì trong lòng cô đã có dự cảm này rồi.
Chu Linh ngồi một lát, lại thấy Dương Thành vẫn chưa về, thân hình nhỏ bé nhích nhích về phía biển.
Cuối cùng cũng đến nơi.
Chu Linh quyết định chơi thêm một lúc nữa.
Nhưng vào lúc Chu Linh chơi đến vui vẻ thì sau lưng một bóng người dần dần tiến về phía cô.
Cô còn muốn đi chơi a!
Nghe tiếng nước róc rách trong phòng tắm cùng tiếng huýt sáo của Dương Thành, Chu Linh nghiến răng. Tại sao lần nào cô cũng bị ức hiếp thành thế này chứ? Chu Linh bi thương nghĩ.
Dương Thành sau khi tắm xong thoải mái mà đi đến bên giường, ngồi xuống, ánh mắt nhu hòa nhìn Chu Linh. Sau đó tay từ từ đưa đến mặt cô, vuốt ve. Quan tâm hỏi.
- Hôm nay không nhìn được sao?
- Vâng.
Chu Linh đau khổ nghĩ... Cứ thế này thì cô đi biển làm sao được...
Dương Thành lúc này bưng ra khuôn mặt bối rối vô cùng.
- Xin lỗi...
Chu Linh vừa nghe thấy Dương Thành xin lỗi, lập tức cũng không biết Dương Thành đang nói cái gì, gãi gãi đầu nhỏ hỏi lại.
- Việc này thì có liên quan gì đến anh?
Dương Thành thấy Chu Linh một bộ ngây ngốc như vậy, không nhịn được muốn trêu trọc cô, thở dài nói.
- Đều tại anh không tốt... Nếu tối qua anh nhẹ nhàng hơn với em thì...
Dương Thành còn chưa nói xong đã bị Chu Linh cầm gối đập vào mặt. Anh bèn hất ra, đang định trêu trọc cô nữa thì đã thấy khuôn mặt cô đỏ rần rần. Nhất thời quên mất ý định trêu trọc cô, cười to.
Chu Linh nhớ đến buổi tối hôm qua thì khuôn mặt lập tức đỏ rần, nhịn không được chui vào trong chăn, đem Dương Thành ra băm vằm. Một buổi tối mà anh đem cô lăn qua lăn lại bao nhiêu lần cô cũng không nhớ nữa, chỉ nhớ đến cuối cùng không chịu được mà ngất đi.
Nghĩ đến đây cô càng quấn chặt, làm tổ trong chăn. Nhất quyết không ra ngoài.
Dương Thành thấy cô như vậy cũng hết biện pháp, bâng quơ nói.
- Ừm... Nếu ai đó không dậy thì có khi phải một mình ra biển thôi.
Sau đó Dương Thành còn làm như thật lắc đầu thở dài, nhưng ánh mắt đầy ranh ma vẫn nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ nhắn trên giường vì nghe thấy lời của anh mà bất động, không còn quấn chăn lại nữa.
Thấy cô còn chưa chui ra, Dương Thành lại tiếp tục đứng dậy, bước chân về phía cửa.
- Dương Thành! Chờ em...
Chu Linh gấp lên, kêu lớn. Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ủy khuất. Không nghĩ anh định bỏ cô ở lại một mình thật.
- Vậy còn không dậy đi tắm. Hử?
Dương Thành vừa nói xong, Chu Linh đã vèo một cái vọt vào nhà tắm. Lại có quần áo Dương Thành chuẩn bị sẵn ở trong nên chưa đến năm phút cô đã chỉnh tề đứng ở bên ngoài.
Dương Thành nhìn Chu Linh đầy kinh ngạc. Nhìn nhìn một lúc, mới đưa tay lên vuốt mấy sợi tóc rối của cô.
- Được rồi.
Sau đó nắm tay cô đi xuống dưới.
Sau khi hai người ăn xong, Dương Thành mới đưa cô ra biển.
Bởi vì trên đường có nhiều xe cộ nên Dương Thành cõng Chu Linh đi đến bờ biển. Chu Linh ở trên lưng Dương Thành cũng rất không thành thật, đi được một lúc đã nháo nhác muốn xuống.
Dương Thành không còn cách nào khác đành phải để cô xuống. Nhưng vừa mới để cô xuống, cô đã nhảy lên co chân ôm lấy cổ anh không buông.
Dương Thành có chút dở khóc dở cười, nhưng cũng rất hưởng thụ hai tay đỡ lấy hông cô sau đó mới hướng cô gái rúc trong ngực mình hỏi.
- Làm sao vậy?
- Nóng chết em rồi... Sao cát lại nóng như vậy chứ?
Sau đó lại nhanh chóng tùy hứng.
- Anh bế em đến nơi thì thả em xuống nhé.
Sau đó hai chân của cô còn ôm lấy eo của anh không buông.
Dương Thành nhìn Chu Linh sau đó lại nhìn mọi người xung quanh đang nhìn chằm chằm hai người họ. Anh cười cười, cũng không thả Chu Linh xuống mà là trước ánh mắt của mọi người đưa Chu Linh về phía trước.
Đến nơi mới cẩn thận thả cô xuống.
Lần đầu tiên được tiếp xúc với biển, Chu Linh thấy hơi căng thẳng, lại thấy cát dưới chân lún xuống, canh tay vô thức nắm chặt lấy Dương Thành.
Mãi sau một hồi, dường như cảm thấy không đáng sợ nữa, Chu Linh mới tự nhiên chơi tiếp. Nhưng cánh tay vẫn thủy chung không buông Dương Thành một chút.
Chơi được một lúc, hai người cùng lên trên ngồi.
Chu Linh lúc này đã thấm mệt, mái tóc cũng xẹp hết xuống, chiếc váy trắng mới thay hôm nay cũng có vài chỗ bị ướt. Trông rất chật vật.
Ngược lại Dương Thành vẫn nhàn nhã, nhìn nhùn Chu Linh một cái rồi lấy khăn lau tóc cho cô.
Chu Linh thở hổn hển, ngồi im hưởng thụ. Không biết nghĩ đến cái gì, Chu Linh lại đòi ăn kem.
Dương Thành nhùn về phía xa xa, thấy có hàng kem, nói Chu Linh đợi còn mình thì đi một mình.
Chu Linh ngồi đây hơi suy nghĩ một chút, cô có cảm giác sẽ có chuyện.
Từ hôm qua cô thấy Hạ Hiểu Nhu ở đây thì trong lòng cô đã có dự cảm này rồi.
Chu Linh ngồi một lát, lại thấy Dương Thành vẫn chưa về, thân hình nhỏ bé nhích nhích về phía biển.
Cuối cùng cũng đến nơi.
Chu Linh quyết định chơi thêm một lúc nữa.
Nhưng vào lúc Chu Linh chơi đến vui vẻ thì sau lưng một bóng người dần dần tiến về phía cô.
Tác giả :
Tâm Choi