Em Là Niềm Kiêu Hãnh Của Anh
Chương 24
Kiều Tinh Tinh lặng lẽ thu hồi vuốt nhỏ dò xét, an phận theo Vu Đồ chơi game.
Chẳng mấy chốc liền tới ngày diễn ra trận chung kết KPL.
Trận chung kết bắt đầu lúc 3 giờ chiều, Kiều Tinh Tinh 2h30 đã chờ trong phòng chiếu phim. Mở trước ra kênh thi đấu, sau đó liền kéo Vu Đồ cùng nhau nghiên cứu xem nên bầu chọn cho đội nào thì tốt.
Lần này hai đội thi đấu là Lạc thần và Thiên Cung. Mà Thiên Cung, chính là đội ngũ của tuyển thủ chuyên nghiệp Hạ Tuyết mà Kiều Tinh Tinh thích.
Cho nên trên phương diện tình cảm hẳn là bỏ phiếu cho Thiên Cung.
Nhưng cô có 100 ngàn tiền đặt cược, đều là cô vất vả cực nhọc ngày ngày chơi game góp nhặt được. Khoản kếch xù này sao có thể sử dụng theo cảm tình. Vì thế cô cẩn thận nhìn đống báo cáo trước khi so tài cùng với tin bát quái, còn theo dõi thầy Vu bên cạnh.
Vừa vặn nhìn thấy thầy Vu đem toàn bộ tiền đặt cược bỏ cho Lạc Thần.
"Cậu cũng bỏ cho Lạc Thần sao?"
"Trạng thái của đội này tố hơn, Lạc Thần hạng nhất cuộc thi đấu mùa xuân, kinh nghiệm cũng phong phú hơn."
Kiều Tinh Tinh không phục nói: "Trạng thái của Hạ Tuyết cũng rất tốt nha."
Sở dĩ có chút không vừa mắt. Vu Đồ nói: "Muốn thắng thì bỏ cho Lạc Thần, xác suất lớn. Ủng hộ thần tượng liền bỏ cho Thiên Cung."
"Vậy không được." Kiều Tinh Tinh nghiêm túc, "Mình là fan hâm mộ lý trí."
Cô rốt cuộc nên tin tưởng thần tượng hay là tin tưởng học bá?
"Được rồi, hay là mình bỏ cho Thiên Cung đi, nếu không chúng ta đều bỏ Lạc Thần thì rất nhàm chán." Kiều Tinh Tinh bỏ xong, trong đầu liền có một chủ ý, hứng thú bừng bừng đề nghị, "Nếu không chúng ta đánh cược đi? Đội ngũ ai cược bị thua, đáp ứng một yêu cầu của đối phương? Gia tăng tính thú vị nha."
Vu Đồ đối với những chủ ý luôn xuất hiện của cô đã sớm dửng dưng, "Có thể."
Cậu ra hiệu nhìn màn hình lớn, "Bắt đầu."
Ba giờ đúng, thi đấu chính thức bắt đầu.
Trận chung kết chính là trận chung kết, đánh hoa cả mắt, kịch kiệt vô cùng. Kiều Tinh Tinh vốn là quy củ cùng Vu Đồ ngồi trên ghế salon, xem một lát liền trượt ngồi trên thảm, ôm đầu gối xem không chớp mắt.
Trước mắt 3 trận Lạc Thần và Thiên Cung là 2:1, Kiều Tinh Tinh có chút khẩn trương. Trận chung kết là 4 trận thắng/7 trận, nếu như Thiên Cung thua một ván nữa, rất thay đổi thế cục.
Vẫn còn may là ván thứ tư Thiên Cung mở đầu rất thuận lợi, liên tục hai ba đợt đoàn chiến đều có lời. Đoàn chiến thứ 2, Hạ Tuyết lấy được thắng lợi cuối cùng, lòng fan hâm mộ Kiều Tinh Tinh bùng nổ.
"Hạ Tuyết thật là lợi hại a. Nếu là mình chắc chết trăm lần rồi."
Nhưng mà Lạc Thần dù sao cũng là hạng nhất cuộc tranh tài mùa xuân, đối mặt với hoàn cảnh xấu không hoảng hốt, không vội vàng, rất nhanh trong một đợt đoàn chiến đánh một hồi phản kích tuyệt đẹp, ngay sau đó bắt lại chúa tể, lập tức san bằng kinh tế.
Thế cục nhất thời khó đoán vô cùng.
Tim Kiều Tinh Tinh lại lần nữa nẩy lên, cô nghiêng đầu hỏi Vu Đồ, "Lạc Thần rất ổn, cậu cảm thấy..."
Thanh âm của cô đột nhiên dừng lại, trên ghế salon sau lưng, Vu Đồ dựa ngồi chỗ đó, chẳng biết hai mắt nhắm lại từ bao giờ.
Đây là...Ngủ?
Kiều Tinh Tinh cầm lấy điều khiển từ xa tắt âm thanh, sau đó lặng lẽ từ thảm leo lên ghế salon, ngồi xếp bằng một bên nghiên cứu cậu.
Lông mi của cậu rất dài rất dày, cho nên ánh mắt luôn lộ vẻ sâu thẳm, Kiều Tinh Tinh có chút ghen tị, lông mi của cô cũng dài nhưng không được tính là dày, mỗi lần đều phải tỉ mỉ chuốt thật lâu. Một người đàn ông cần lông mi đẹp như vậy làm gì chứ, còn không bằng đưa chưa cô.
Lông mày của cậu thon dài mà cứng rắn, cho nên dáng vẻ luôn anh khí mười phần. Nhưng mà lúc này giữa chân mày hơi nhăn, giống như có chuyện lo lắng, trong giấc mộng cũng không buông lỏng.
Kiều Tinh cau mày, cậu gần đây mệt lắm sao? Xem thi đấu kịch liệt như vậy cũng ngủ được.
Nhưng cậu đang bận rộn gì chứ?
Từ khi đi công tác trở về, cậu ấy mỗi ngày đều hơn 6h tối đã về. Kiều Tinh Tinh muốn hỏi cậu, có phải vẫn bận bịu chuyện ở Cục Hàng không vũ trụ, vì sao quyết định nghỉ việc rồi mà vẫn bận bịu như vậy. Nhưng nghĩ đến nguyên nhân lần trước tan rã trong không vui, rốt cuộc vẫn chẳng thể hỏi ra lời.
Kiều Tinh Tinh lặng lẽ nhìn cậu hồi lâu.
Bỏ đi, mặc kệ cậu bận rộn chuyện gì. Bận bịu gì đó cũng được, lúc còn trẻ, bận một chút mệt mỏi một chút cũng rất bình thường, ai không muốn liều đâu, chính cô bận rộn cũng thường xuyên ba bốn ngày liên tục chỉ ngủ được ba bốn tiếng mỗi ngày.
Nhưng mà quầng thâm nhàn nhạt dưới đáy mắt rất chướng mắt.
Cô suy nghĩ một chút, lấy điện thoại chụp cho cậu một bức ảnh, sau đó mở ra phần mềm Photoshop, thành thạo giúp cậu xóa sạch nếp nhăn giữa chân mày, lại xóa sạch quầng thâm đi.
Nhưng vẫn cảm thấy kỳ quái, làm sao còn không đẹp mắt bằng thời điểm chưa P?
Cô đem hình và người thật so sánh một chút, lùi về sau khi khôi phục P lại. Lúc này cẩn thận hơn, dùng tới kinh nghiệm P ảnh của một minh tinh đang nổi, nhưng thành quả vẫn không được như ý.
No, có thể là góc độ không đúng, chưa đủ chính diện.
Chụp lại một tấm là được.
Cô quỳ ngồi dậy, nghiêng người hướng chính diện Vu Đồ chụp hình. Nhưng cô đã đánh giá thấp độ mềm mại cùng co dãn của ghế salon, theo cô không ngừng điều chỉnh góc độ, một cái trọng tâm không vững, lại cả người ập đến trên người Vu Đồ.
- ---------
Chẳng mấy chốc liền tới ngày diễn ra trận chung kết KPL.
Trận chung kết bắt đầu lúc 3 giờ chiều, Kiều Tinh Tinh 2h30 đã chờ trong phòng chiếu phim. Mở trước ra kênh thi đấu, sau đó liền kéo Vu Đồ cùng nhau nghiên cứu xem nên bầu chọn cho đội nào thì tốt.
Lần này hai đội thi đấu là Lạc thần và Thiên Cung. Mà Thiên Cung, chính là đội ngũ của tuyển thủ chuyên nghiệp Hạ Tuyết mà Kiều Tinh Tinh thích.
Cho nên trên phương diện tình cảm hẳn là bỏ phiếu cho Thiên Cung.
Nhưng cô có 100 ngàn tiền đặt cược, đều là cô vất vả cực nhọc ngày ngày chơi game góp nhặt được. Khoản kếch xù này sao có thể sử dụng theo cảm tình. Vì thế cô cẩn thận nhìn đống báo cáo trước khi so tài cùng với tin bát quái, còn theo dõi thầy Vu bên cạnh.
Vừa vặn nhìn thấy thầy Vu đem toàn bộ tiền đặt cược bỏ cho Lạc Thần.
"Cậu cũng bỏ cho Lạc Thần sao?"
"Trạng thái của đội này tố hơn, Lạc Thần hạng nhất cuộc thi đấu mùa xuân, kinh nghiệm cũng phong phú hơn."
Kiều Tinh Tinh không phục nói: "Trạng thái của Hạ Tuyết cũng rất tốt nha."
Sở dĩ có chút không vừa mắt. Vu Đồ nói: "Muốn thắng thì bỏ cho Lạc Thần, xác suất lớn. Ủng hộ thần tượng liền bỏ cho Thiên Cung."
"Vậy không được." Kiều Tinh Tinh nghiêm túc, "Mình là fan hâm mộ lý trí."
Cô rốt cuộc nên tin tưởng thần tượng hay là tin tưởng học bá?
"Được rồi, hay là mình bỏ cho Thiên Cung đi, nếu không chúng ta đều bỏ Lạc Thần thì rất nhàm chán." Kiều Tinh Tinh bỏ xong, trong đầu liền có một chủ ý, hứng thú bừng bừng đề nghị, "Nếu không chúng ta đánh cược đi? Đội ngũ ai cược bị thua, đáp ứng một yêu cầu của đối phương? Gia tăng tính thú vị nha."
Vu Đồ đối với những chủ ý luôn xuất hiện của cô đã sớm dửng dưng, "Có thể."
Cậu ra hiệu nhìn màn hình lớn, "Bắt đầu."
Ba giờ đúng, thi đấu chính thức bắt đầu.
Trận chung kết chính là trận chung kết, đánh hoa cả mắt, kịch kiệt vô cùng. Kiều Tinh Tinh vốn là quy củ cùng Vu Đồ ngồi trên ghế salon, xem một lát liền trượt ngồi trên thảm, ôm đầu gối xem không chớp mắt.
Trước mắt 3 trận Lạc Thần và Thiên Cung là 2:1, Kiều Tinh Tinh có chút khẩn trương. Trận chung kết là 4 trận thắng/7 trận, nếu như Thiên Cung thua một ván nữa, rất thay đổi thế cục.
Vẫn còn may là ván thứ tư Thiên Cung mở đầu rất thuận lợi, liên tục hai ba đợt đoàn chiến đều có lời. Đoàn chiến thứ 2, Hạ Tuyết lấy được thắng lợi cuối cùng, lòng fan hâm mộ Kiều Tinh Tinh bùng nổ.
"Hạ Tuyết thật là lợi hại a. Nếu là mình chắc chết trăm lần rồi."
Nhưng mà Lạc Thần dù sao cũng là hạng nhất cuộc tranh tài mùa xuân, đối mặt với hoàn cảnh xấu không hoảng hốt, không vội vàng, rất nhanh trong một đợt đoàn chiến đánh một hồi phản kích tuyệt đẹp, ngay sau đó bắt lại chúa tể, lập tức san bằng kinh tế.
Thế cục nhất thời khó đoán vô cùng.
Tim Kiều Tinh Tinh lại lần nữa nẩy lên, cô nghiêng đầu hỏi Vu Đồ, "Lạc Thần rất ổn, cậu cảm thấy..."
Thanh âm của cô đột nhiên dừng lại, trên ghế salon sau lưng, Vu Đồ dựa ngồi chỗ đó, chẳng biết hai mắt nhắm lại từ bao giờ.
Đây là...Ngủ?
Kiều Tinh Tinh cầm lấy điều khiển từ xa tắt âm thanh, sau đó lặng lẽ từ thảm leo lên ghế salon, ngồi xếp bằng một bên nghiên cứu cậu.
Lông mi của cậu rất dài rất dày, cho nên ánh mắt luôn lộ vẻ sâu thẳm, Kiều Tinh Tinh có chút ghen tị, lông mi của cô cũng dài nhưng không được tính là dày, mỗi lần đều phải tỉ mỉ chuốt thật lâu. Một người đàn ông cần lông mi đẹp như vậy làm gì chứ, còn không bằng đưa chưa cô.
Lông mày của cậu thon dài mà cứng rắn, cho nên dáng vẻ luôn anh khí mười phần. Nhưng mà lúc này giữa chân mày hơi nhăn, giống như có chuyện lo lắng, trong giấc mộng cũng không buông lỏng.
Kiều Tinh cau mày, cậu gần đây mệt lắm sao? Xem thi đấu kịch liệt như vậy cũng ngủ được.
Nhưng cậu đang bận rộn gì chứ?
Từ khi đi công tác trở về, cậu ấy mỗi ngày đều hơn 6h tối đã về. Kiều Tinh Tinh muốn hỏi cậu, có phải vẫn bận bịu chuyện ở Cục Hàng không vũ trụ, vì sao quyết định nghỉ việc rồi mà vẫn bận bịu như vậy. Nhưng nghĩ đến nguyên nhân lần trước tan rã trong không vui, rốt cuộc vẫn chẳng thể hỏi ra lời.
Kiều Tinh Tinh lặng lẽ nhìn cậu hồi lâu.
Bỏ đi, mặc kệ cậu bận rộn chuyện gì. Bận bịu gì đó cũng được, lúc còn trẻ, bận một chút mệt mỏi một chút cũng rất bình thường, ai không muốn liều đâu, chính cô bận rộn cũng thường xuyên ba bốn ngày liên tục chỉ ngủ được ba bốn tiếng mỗi ngày.
Nhưng mà quầng thâm nhàn nhạt dưới đáy mắt rất chướng mắt.
Cô suy nghĩ một chút, lấy điện thoại chụp cho cậu một bức ảnh, sau đó mở ra phần mềm Photoshop, thành thạo giúp cậu xóa sạch nếp nhăn giữa chân mày, lại xóa sạch quầng thâm đi.
Nhưng vẫn cảm thấy kỳ quái, làm sao còn không đẹp mắt bằng thời điểm chưa P?
Cô đem hình và người thật so sánh một chút, lùi về sau khi khôi phục P lại. Lúc này cẩn thận hơn, dùng tới kinh nghiệm P ảnh của một minh tinh đang nổi, nhưng thành quả vẫn không được như ý.
No, có thể là góc độ không đúng, chưa đủ chính diện.
Chụp lại một tấm là được.
Cô quỳ ngồi dậy, nghiêng người hướng chính diện Vu Đồ chụp hình. Nhưng cô đã đánh giá thấp độ mềm mại cùng co dãn của ghế salon, theo cô không ngừng điều chỉnh góc độ, một cái trọng tâm không vững, lại cả người ập đến trên người Vu Đồ.
- ---------
Tác giả :
Cố Mạn