Em Là Niềm Kiêu Hãnh Của Anh
Chương 20
Trong nháy mắt, phòng bao yên tĩnh vô cùng.
Đủ loại cảm xúc đan xen rồi biến mất trên mặt giáo sư Trương, cuối cùng là thất vọng sâu sắc, nhưng ông không lên tiếng khiển trách, chẳng qua cả người đã mất hết tinh thần.
"Thầy cũng hiểu, mấy năm này, rất nhiều người rời đi, lựa chọn của mỗi cá nhân thầy đều hiểu, chẳng qua thầy cảm thấy thất vọng..." Thầy giáo già nói nhiều lần hiểu, nhưng đối với học trò mình kỳ vọng nhất, ông cuối cùng vẫn không ngăn cản.
"Vu Đồ, trò làm ta quá thất vọng."
"Trò là học sinh thầy đắc ý nhất, thầy cho là..." Ông thở dài thật sâu, "Không nói tới thế hệ nghiên cứu hàng không trước kia, một nghèo hai trắng* từ số không bắt đầu, liền nói đồng nghiệp Quan Tại** của cậu, cậu ta nắm đó từ bỏ lương cao ở nước Mỹ về nước, thầy vẫn cho rằng trò và cậu ấy giống nhau, đều có tín ngưỡng của bản thân và kiên trì."
*Thành ngữ TQ, ẩn dụ ý chỉ kém, nền tảng mỏng và trình độ văn hóa vật chất không cao.
**chương 14 tác giả viết là Quan Đại, có sự khác nhau nhưng mình vẫn để là Quan Tại theo nguyên văn.
Vu Đồ không phản bác bất kỳ câu nào, ánh mắt của cậu chỉ rơi vào khăn trải bản màu trắng trước mặt, yên lặng từ đầu đến cuối.
Kiều Tinh Tinh bỗng thấy khó chịu.
"Nhưng là, Vu Đồ cũng đã từ bỏ lương cao." Cô bật thốt lên.
Vu Đồ ngoài ý muốn giương mắt, hai vị giáo sư cũng kinh ngạc nhìn về phía cô.
"Tôi cảm thấy, Vu Đồ cùng đồng nghiệp của cậu ấy đều là nhân tài đứng đầu, đáng giá với sự đối đãi tốt nhất, nếu như không có áp lực thì cam tâm tình nguyện dĩ nhiên không thành vấn đề, nhưng nếu như phải dùng tín ngưỡng và lý tưởng buộc bọn họ bỏ qua hết thảy, có thể hay không có chút..." Một trừ thoáng qua trong đầu, cô không suy nghĩ thêm, "bắt cóc?"
"Tinh Tinh!" Vu Đồ quát bảo cô dừng lại.
Kiều Tinh Tinh dừng lại, cô liền hối hận, cô đã quá kích động.
"Thật xin lỗi." Cô lập tức áy náy nói xin lỗi.
Trong bao sương lại yên lặng một hồi.
Vu Đồ đứng lên: "Thầy, thật xin lỗi, chúng em không quấy rầy thầy cùng sư mẫu ăn cơm."
Lần này hai vợ chồng già không giữ lại nữa, Kiều Tinh Tinh đi theo sau lưng Vu Đồ, bước nhanh ra khỏi phòng ăn.
Gió đêm thổi đến, Vu Đồ tỉnh táo lại, cậu dừng bước, giọng có chút bất lực."Cậu hưởng thụ cổ tức*** lớn nhất trong xã hội này, không nên nói những lời như vậy với thầy."
***ý chỉ lợi nhuận thu được.
Đây là ý gì?
Kiều Tinh Tinh vốn đang hối hận, bây giờ trong lòng đau giống như bị kim đâm, cô nhìn ngay về phía Vu Đồ: "Ý của cậu là gì? Nếu như mình không phải Kiều Tinh Tinh, không phải minh tinh, liền có thể nói?"
Cô ngưng mắt nhìn cậu::"Mình chỉ muốn giúp cậu nói chuyện, cậu..."
Cô rốt cuộc không nhịn được nói ra: Mình so với bất cứ ai khác đều hy vọng cậu tiếp tục làm kỹ sư hàng không vũ trụ!"
Vu Đồ sửng sốt, nhìn cô chằm chằm:" Tại sao?"
Có gì mà tại sao?
Bởi vì thời điểm cậu ngửa mặt nhìn lên trời sao thì tỏa sáng nhất, đẹp mắt nhất.
Bời vì mình từng thích cậu một khắc kia, cậu sẽ ở đó thẳng thắn nói, phê bình mình không hiểu bí ẩn vũ trụ.
Bởi vì mình từng có qua nhiều ảo tưởng như vậy, cậu trong mỗi ảo tưởng của mình đều là một kỹ sư hàng không vũ trụ, chứ không phải là cái gì khác.
Bởi vì cậu thích mà!
Kiều Tinh Tinh bỗng nhiên cảm thấy vô cùng ủy khuất.
Mà cô cũng đã quá lâu không bị ủy khuất như vậy.
Xe bảo mẫu lái đến dừng lại bên người bọn họ, tiểu Chu hạ kính xe vẫy tay, "Tinh Tinh, thầy Vu, hai người sao lại ở bên ngoài?"
Kiều Tinh Tinh ngón tay khẽ động, nghiêng đầu qua, cũng không nhìn Vu Đồ, trực tiếp mở cửa lên xe.
Tiểu Chu cảm giác bầu không khí hơi khác lạ, lại nhìn qua, "Ách, thầy Vu?"
Kiều Tinh Tinh đóng cửa xe, ra lệnh: "Lái xe?"
Xe hơi biến mất ở giao lộ.
Vu Đồ đứng ven đường, theo bản năng muốn sờ túi áo tìm điếu thuốc, nhưng cậu nhất thời quên mình thật ra không có thói quen hút thuốc lá, chẳng qua ngẫu nhiên đến chỗ bạn sẽ hút một hai điếu.
Cậu cảm thấy hoảng loạn.
Nhưng giống như không hoàn toàn là hoảng loạn, là máu huyết lưu động, là tim đập, là một loại trực giác mất khống chế, tựa như không báo động trước mà chệch đường ray.
Một loại cảm giác xa lạ đột nhiên cuốn lấy toàn thân, đánh thẳng vào đầu óc trước nay vẫn luôn tỉnh táo và tự chủ của cậu. Cậu có lẽ biết điều này là gì, chẳng qua chưa bao giờ thể nghiệm, cũng chưa từng tính đến. Cậu không nghĩ vào giờ phút này đột nhiên lại xảy ra, làm cho tất cả kiềm chế cũng hóa thành tro bụi.
Cậu không có chuẩn bị, ứng phó không kịp.
Hết thảy đều vì đôi mắt quật cường kia, ủy khuất dâng lên làm đôi mắt kia như sắp khóc.
Nhưng cậu tỉnh táo rất nhanh.
Cậu bước đi về đám người đứng chờ ở cửa nhà hàng, dừng bước trước mặt một cô bé, lễ độ nói:" Có thể phiền toái em đem những hình vừa chụp xóa đi?"
Cha mẹ cô bé cảnh giác nhìn cậu. Cô bé đầu tiên cứng mặt mấy giây, sau đó không quá tình nguyện lấy điện thoại ra, ngay trước mặt cậu xóa hết các ảnh, kể cả trong thùng rác.
Vu Đồ gật đầu nói: "Cám ơn."
Cô bé lầu bầu: "Em vốn cũng không định đăng lên, em là fan của chị ấy, sẽ không xào đề tài cho chị ấy, hơn nữa còn chị ấy đẹp như vậy."
Sau đó cô bé tinh quái nói: "Tiểu ca ca tên gọi là gì? Có phải mới xuất đạo không? Nếu không anh đẹp trai như vậy thì sao em lại không biết đâu. Nếu anh và Kiều Tinh Tinh tạo Cp, em có thể bí mật làm fan theo Cp nhan sắc của hai người."
Vu Đồ cảm thấy mình như đã già rồi. Cô bé cuối cùng còn có lòng tố nhắc nhở cậu: "Nhưng người hâm mộ của chị ấy rất hung hăng, anh phải cẩn thận đấy."
Vu Đồ:" Được, cảm ơn đã nhắc nhở."
Trên đường phố cuối thu, Vu Đồ vừa đi đến tàu điện ngầm, vừa gửi tin nhắn. Giáo sư Vương rất nhanh trả lời lại, bảo cậu đừng để trong lòng, bọn họ tôn trọng lựa chọn của cậu."
Mà một cái khác... vẫn không có trả lời.
Cậu thở dài, dừng bước đứng ở ven đường. Đầu óc tinh anh bắt đầu suy nên xử lý vấn đề vừa xảy ra này như thế nào, mới vừa có manh mối, màn hình điện thoại bị một cuộc gọi tới chiếm cứ, dãy số biểu hiện vì "Không thể hiển thị", trong lòng Vu Đồ chợt lạnh, lập tức nhận điện thoại.
Trong loa truyền tới âm thanh ngưng đọng, "Vu Đồ, vệ tinh J-X ở quỹ đạo vệ tinh đột ngột phát sinh sự cố, tình huống mất khống chế, bất kể cậu ở nơi nào, lập tức kết thúc kỳ nghỉ, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Trung tâm giám sát và kiểm soát vệ tinh Tây An."
- ----------
Editor : #1462 từ, mai lại đi làm cả ngày rồi!
- ---------
Đủ loại cảm xúc đan xen rồi biến mất trên mặt giáo sư Trương, cuối cùng là thất vọng sâu sắc, nhưng ông không lên tiếng khiển trách, chẳng qua cả người đã mất hết tinh thần.
"Thầy cũng hiểu, mấy năm này, rất nhiều người rời đi, lựa chọn của mỗi cá nhân thầy đều hiểu, chẳng qua thầy cảm thấy thất vọng..." Thầy giáo già nói nhiều lần hiểu, nhưng đối với học trò mình kỳ vọng nhất, ông cuối cùng vẫn không ngăn cản.
"Vu Đồ, trò làm ta quá thất vọng."
"Trò là học sinh thầy đắc ý nhất, thầy cho là..." Ông thở dài thật sâu, "Không nói tới thế hệ nghiên cứu hàng không trước kia, một nghèo hai trắng* từ số không bắt đầu, liền nói đồng nghiệp Quan Tại** của cậu, cậu ta nắm đó từ bỏ lương cao ở nước Mỹ về nước, thầy vẫn cho rằng trò và cậu ấy giống nhau, đều có tín ngưỡng của bản thân và kiên trì."
*Thành ngữ TQ, ẩn dụ ý chỉ kém, nền tảng mỏng và trình độ văn hóa vật chất không cao.
**chương 14 tác giả viết là Quan Đại, có sự khác nhau nhưng mình vẫn để là Quan Tại theo nguyên văn.
Vu Đồ không phản bác bất kỳ câu nào, ánh mắt của cậu chỉ rơi vào khăn trải bản màu trắng trước mặt, yên lặng từ đầu đến cuối.
Kiều Tinh Tinh bỗng thấy khó chịu.
"Nhưng là, Vu Đồ cũng đã từ bỏ lương cao." Cô bật thốt lên.
Vu Đồ ngoài ý muốn giương mắt, hai vị giáo sư cũng kinh ngạc nhìn về phía cô.
"Tôi cảm thấy, Vu Đồ cùng đồng nghiệp của cậu ấy đều là nhân tài đứng đầu, đáng giá với sự đối đãi tốt nhất, nếu như không có áp lực thì cam tâm tình nguyện dĩ nhiên không thành vấn đề, nhưng nếu như phải dùng tín ngưỡng và lý tưởng buộc bọn họ bỏ qua hết thảy, có thể hay không có chút..." Một trừ thoáng qua trong đầu, cô không suy nghĩ thêm, "bắt cóc?"
"Tinh Tinh!" Vu Đồ quát bảo cô dừng lại.
Kiều Tinh Tinh dừng lại, cô liền hối hận, cô đã quá kích động.
"Thật xin lỗi." Cô lập tức áy náy nói xin lỗi.
Trong bao sương lại yên lặng một hồi.
Vu Đồ đứng lên: "Thầy, thật xin lỗi, chúng em không quấy rầy thầy cùng sư mẫu ăn cơm."
Lần này hai vợ chồng già không giữ lại nữa, Kiều Tinh Tinh đi theo sau lưng Vu Đồ, bước nhanh ra khỏi phòng ăn.
Gió đêm thổi đến, Vu Đồ tỉnh táo lại, cậu dừng bước, giọng có chút bất lực."Cậu hưởng thụ cổ tức*** lớn nhất trong xã hội này, không nên nói những lời như vậy với thầy."
***ý chỉ lợi nhuận thu được.
Đây là ý gì?
Kiều Tinh Tinh vốn đang hối hận, bây giờ trong lòng đau giống như bị kim đâm, cô nhìn ngay về phía Vu Đồ: "Ý của cậu là gì? Nếu như mình không phải Kiều Tinh Tinh, không phải minh tinh, liền có thể nói?"
Cô ngưng mắt nhìn cậu::"Mình chỉ muốn giúp cậu nói chuyện, cậu..."
Cô rốt cuộc không nhịn được nói ra: Mình so với bất cứ ai khác đều hy vọng cậu tiếp tục làm kỹ sư hàng không vũ trụ!"
Vu Đồ sửng sốt, nhìn cô chằm chằm:" Tại sao?"
Có gì mà tại sao?
Bởi vì thời điểm cậu ngửa mặt nhìn lên trời sao thì tỏa sáng nhất, đẹp mắt nhất.
Bời vì mình từng thích cậu một khắc kia, cậu sẽ ở đó thẳng thắn nói, phê bình mình không hiểu bí ẩn vũ trụ.
Bởi vì mình từng có qua nhiều ảo tưởng như vậy, cậu trong mỗi ảo tưởng của mình đều là một kỹ sư hàng không vũ trụ, chứ không phải là cái gì khác.
Bởi vì cậu thích mà!
Kiều Tinh Tinh bỗng nhiên cảm thấy vô cùng ủy khuất.
Mà cô cũng đã quá lâu không bị ủy khuất như vậy.
Xe bảo mẫu lái đến dừng lại bên người bọn họ, tiểu Chu hạ kính xe vẫy tay, "Tinh Tinh, thầy Vu, hai người sao lại ở bên ngoài?"
Kiều Tinh Tinh ngón tay khẽ động, nghiêng đầu qua, cũng không nhìn Vu Đồ, trực tiếp mở cửa lên xe.
Tiểu Chu cảm giác bầu không khí hơi khác lạ, lại nhìn qua, "Ách, thầy Vu?"
Kiều Tinh Tinh đóng cửa xe, ra lệnh: "Lái xe?"
Xe hơi biến mất ở giao lộ.
Vu Đồ đứng ven đường, theo bản năng muốn sờ túi áo tìm điếu thuốc, nhưng cậu nhất thời quên mình thật ra không có thói quen hút thuốc lá, chẳng qua ngẫu nhiên đến chỗ bạn sẽ hút một hai điếu.
Cậu cảm thấy hoảng loạn.
Nhưng giống như không hoàn toàn là hoảng loạn, là máu huyết lưu động, là tim đập, là một loại trực giác mất khống chế, tựa như không báo động trước mà chệch đường ray.
Một loại cảm giác xa lạ đột nhiên cuốn lấy toàn thân, đánh thẳng vào đầu óc trước nay vẫn luôn tỉnh táo và tự chủ của cậu. Cậu có lẽ biết điều này là gì, chẳng qua chưa bao giờ thể nghiệm, cũng chưa từng tính đến. Cậu không nghĩ vào giờ phút này đột nhiên lại xảy ra, làm cho tất cả kiềm chế cũng hóa thành tro bụi.
Cậu không có chuẩn bị, ứng phó không kịp.
Hết thảy đều vì đôi mắt quật cường kia, ủy khuất dâng lên làm đôi mắt kia như sắp khóc.
Nhưng cậu tỉnh táo rất nhanh.
Cậu bước đi về đám người đứng chờ ở cửa nhà hàng, dừng bước trước mặt một cô bé, lễ độ nói:" Có thể phiền toái em đem những hình vừa chụp xóa đi?"
Cha mẹ cô bé cảnh giác nhìn cậu. Cô bé đầu tiên cứng mặt mấy giây, sau đó không quá tình nguyện lấy điện thoại ra, ngay trước mặt cậu xóa hết các ảnh, kể cả trong thùng rác.
Vu Đồ gật đầu nói: "Cám ơn."
Cô bé lầu bầu: "Em vốn cũng không định đăng lên, em là fan của chị ấy, sẽ không xào đề tài cho chị ấy, hơn nữa còn chị ấy đẹp như vậy."
Sau đó cô bé tinh quái nói: "Tiểu ca ca tên gọi là gì? Có phải mới xuất đạo không? Nếu không anh đẹp trai như vậy thì sao em lại không biết đâu. Nếu anh và Kiều Tinh Tinh tạo Cp, em có thể bí mật làm fan theo Cp nhan sắc của hai người."
Vu Đồ cảm thấy mình như đã già rồi. Cô bé cuối cùng còn có lòng tố nhắc nhở cậu: "Nhưng người hâm mộ của chị ấy rất hung hăng, anh phải cẩn thận đấy."
Vu Đồ:" Được, cảm ơn đã nhắc nhở."
Trên đường phố cuối thu, Vu Đồ vừa đi đến tàu điện ngầm, vừa gửi tin nhắn. Giáo sư Vương rất nhanh trả lời lại, bảo cậu đừng để trong lòng, bọn họ tôn trọng lựa chọn của cậu."
Mà một cái khác... vẫn không có trả lời.
Cậu thở dài, dừng bước đứng ở ven đường. Đầu óc tinh anh bắt đầu suy nên xử lý vấn đề vừa xảy ra này như thế nào, mới vừa có manh mối, màn hình điện thoại bị một cuộc gọi tới chiếm cứ, dãy số biểu hiện vì "Không thể hiển thị", trong lòng Vu Đồ chợt lạnh, lập tức nhận điện thoại.
Trong loa truyền tới âm thanh ngưng đọng, "Vu Đồ, vệ tinh J-X ở quỹ đạo vệ tinh đột ngột phát sinh sự cố, tình huống mất khống chế, bất kể cậu ở nơi nào, lập tức kết thúc kỳ nghỉ, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Trung tâm giám sát và kiểm soát vệ tinh Tây An."
- ----------
Editor : #1462 từ, mai lại đi làm cả ngày rồi!
- ---------
Tác giả :
Cố Mạn