Em Là Nhà
Chương 82
Thế mà cũng yêu nhau được ngót nghét hơn một tháng rồi, nhanh thật. Dạo này mình hay cười tủm lắm, còn hay hát líu lo nữa, yêu vào là khác hẳn.
Ai đó nổi tiếng nghiêm túc mà giờ cũng biết nói quanh nói quẩn, cố kiếm cớ để ở lại qua đêm, tuần có bảy ngày thì tới bốn ngày ngủ lại Royal rồi.
Mình cũng dại trai cơ, không cứng rắn nổi, cái mặt kia cứ rúc rúc vào cổ nũng nũng một tý là người lại nhũn như nước, tim gan tan chảy, cái câu đuổi người ta về không thể nào mà cất lên được.
Cũng tốt mà, nấu ăn có anh loanh quanh giúp việc vặt, rồi lại ôm đằng sau không rời.
Rửa bát anh úp hộ.
Đi siêu thị anh đẩy xe, thanh toán.
Đêm đến có anh để ôm, sáng dậy có người rửa mặt cho, nói chung là chẳng thấy thiệt chỗ nào ý, thích chết đi được, cả ngày quấn quít không rời, lúc anh đưa tới quán còn chẳng muốn vào nữa là, chỉ muốn theo anh đi làm luôn, giá kể mình làm cũng nghề với anh thì tốt.
-“Trưa có ra quán không?"
-“Sáng dạy bốn tiết cuối cho lớp Tài Năng Toán Tin ở Bách Khoa rồi đầu giờ chiều lại hẹn gặp với Christophe, chắc anh ăn tạm ở đó luôn, hai rưỡi qua với em."
-“Sao suốt ngày Bách Khoa thế?"
-“Nơi nào mời mà rảnh thì anh nhận, ngày kia dạy bên Sư Phạm mà."
-“Ừ, đi cẩn thận."
-“Nhớ ngủ trưa em nhé, đừng thức xem phim, hại lắm…"
Người này, anh cũng có ngủ trưa đâu mà bắt mình ngủ trưa? Lân la chắc cũng sắp muộn giờ rồi, anh vội thơm mình chụt một cái rồi tạm biệt.
Mình lên quán, chẳng có việc gì cả, chán hết cả người, xem phim chán, đi spa cũng chán, mình bị ai đó đầu độc rồi, giờ chỉ ở cạnh người ta là thấy vui thôi.
Nghĩ nghĩ liền liều mình bắt xe ra đó chơi, quên xừ mất không hỏi anh dạy ở phòng nào rồi?
Ơ nhưng anh bảo anh dạy Tài Năng nhỉ, thôi mình thử tự tìm vậy, không được thì nhắn tin hỏi sau.
Bách Khoa lắm khoa nhiều ngành, nhưng nổi bật nhất của cái trường này là hệ Kỹ Sư Tài Năng, kiểu tinh tú của trường đó, hơn năm ngàn sinh viên mỗi năm đầu vào chỉ chọn lấy gần một trăm người, chia sáu hoặc bảy lớp nhỏ tuỳ năm, ngày xưa người yêu cũ học KSTN mà, đi đâu cũng khoe, tự hào lắm.
Hi vọng là vẫn như khoá thằng An, KSTN chỉ học ở D6.
Loanh quanh mò mẫm, thế nào mà tìm được lớp mới giỏi, trên tầng ba, nhưng đang trong tiết nên mình ngồi đợi, ra chơi mới lẻn vào, tìm bàn cuối cùng, lân la bắt chuyện với “các bạn".
-“Con kia sao ở đây?"
-“Không phải con cậu ơi, là cô Mai đó, trợ giảng của thầy, thầy dạy sáng cô ấy chữa bài tập buổi chiều, nhưng thỉnh thoảng cũng đi cùng buổi sáng luôn, cô giáo xinh nhỉ cậu nhỉ…"
Mịa nhà nó, như hình với bóng thế này, ngứa cả mắt. Mình bực bực mà cũng làm gì được đâu, đổi chủ đề.
-“Sao lớp đông vậy cậu?"
-“Ôi thì cũng như cậu đấy, nghe danh thầy là mò sang, lớp tớ có mười tám thôi, mấy người này là bên Kĩ Sư Chất Lượng Cao, một số bên Tiên Tiến, một số từ lớp ngoài, thế cậu học gì?"
-“Ờ, tớ bên Điều Khiển Tự Động…"
-“Hả, bên đó cũng học Algebra á?"
-“Thích thì học thôi."
Mình đáp bừa, may mà nghỉ giữa giờ có năm phút, thầy vào rồi, mọi người đứng lên chào, chẳng ai thắc mắc nữa.
Lớp thì có vài mống con gái thôi, không biết thầy đã nhìn ra em chưa?
Giáo sư cho học sinh ngồi, hình như là liếc thấy mình rồi thì phải, mà mặt vẫn lạnh tanh dửng dưng lắm, vẫn giảng bài như thường, ghét thật.
Chả nhẽ mình lại không có tý ảnh hưởng nào với anh?
Không có một chút quyến rũ nào?
Chả nhẽ thế?
Hơi buồn, nhưng không can tâm, nên muốn thử xem sao, mình cố chống tay lên má, ánh mắt nhìn anh ngây ngốc, nhìn chằm chằm luôn, lúc nào anh đưa mắt về phía này chắc chắn thấy mình đang si mê anh.
Kết quả thật bất ngờ, giáo sư bị ngắc ngứ mấy lần, tất nhiên anh rất nhanh lấy lại được phong độ thôi nhưng cũng đủ để mình sướng sướng.
Tiếc là người ta…không phải dạng vừa đâu.
-“Bạn nữ ngồi bàn cuối, mời bạn chứng minh giúp mình ví dụ 2 trong tờ photo."
Ặc, giết nhau à?
‘Prove that no group of order 160 is simple.’
Mình sao dám gây sự trong lớp anh, không còn cách nào khác đành đứng lên, tiếng anh à, mình cũng dịch được đấy, chứng minh không có nhóm nào bậc 160 là đơn giản. Phải vậy không?
Cái mẹ gì thế? Đến đơn giản hay phức tạp cũng phải chứng minh à?
Các bạn âu yếm nhìn, cái con hồ ly kia đang nhếch mép cười tủm rồi, vừa ngượng vừa bực. Bây giờ bảo chứng minh 160 chia hết cho 5 may ra còn làm được đấy, chứ cài này thì, tịt luôn. Biết làm sao, ai bảo mình gây sự với anh trước.
-“Thầy ơi em không làm được."
Lí nha lí nhí, xấu mặt xấu mũi quá đi mất.
-“Được rồi, mời bạn ngồi. Mời bạn nam bàn thứ hai…"
Sợ rồi, chẳng dám trêu ghẹo gì giáo sư nữa cả.
Học một tiết chán quá nên thôi, về quán làm cơm cho anh. Anh nói hôm nay bận nên mình làm sushi thôi, ăn cho tiện lợi.
Sushi mình làm hay người khác làm anh có khả năng nhận ra đấy, kể cả khi hai miếng giống hệt nhau, bởi vì mình trộn thêm ít cream cheese vào cơm mà, các quán ở đây chủ yếu họ trộn dầu vừng hoặc dấm thôi, hiếm nơi làm như mình vì có người không ăn được ngậy.
Làm xong lại tí ta tí tởn ra trường tìm anh. Tầm này chắc tan rồi.
Đang hớn hở thì đâm sầm phải con điên nào đó, dưới chân truyền tới cảm giác đau nhói, bà nhà nó, dép với guốc, gắn đinh hay sao?
-“Mày mù hả?"
-“Không, là tao cố tình đấy."
Mịa, láo thật.
-“Học thức thấp thì an phận ở nhà, những chỗ như này đừng nên đến…"
Nó ghé sát tai mình răn dạy, điên vãi, mình nóng hết cả người, vả cho nó một phát, nói chung cũng khá mạnh tay, kêu bốp to lắm.
Thế nào mà mắt nó đang giương giương tự đắc đã chuyển ngay sang uỷ khuất, đỏ hoe được rồi, mình cứ linh cảm có chuyện chẳng lành ý.
Đúng như dự đoán, có tiếng bước chân đi tới, quay lại…ôi nhục, mắc mưu con cáo rồi.
Chỉ một phút lơ là dại dột.
-“Thầy ạ, không có gì đâu ạ, thầy đừng trách Nguyệt, nó chắc hiểu nhầm ý em thôi ạ…"
Đờ mờ, nước mắt chảy ra rồi kìa, mềm mỏng như hoa như liễu, ai thấy mà không xót thương?
Mình vừa đánh học trò xuất sắc, ân nhân cứu mạng của giáo sư, chẳng biết người ta xử lý ra sao đây?
Anh nhìn nó, rồi lại nhìn mình, rốt cuộc nói.
-“Nguyệt có hơi nóng tính, mình thay mặt cô ấy xin lỗi bạn."
Gì chứ? Xin lỗi nó, đồng nghĩa với việc anh nghĩ mình sai hả?
Bực thật.
Mình nhìn xuống, tay cầm hộp cơm hơi run run, chân thì bị nó giẫm máu ứa cả ra, tự thấy bản thân, thảm hại vãi chưởng.
Điều nó mong nhất chẳng phải thế này sao?
Nó hiền dịu không chấp nhặt, còn mình bây giờ sẽ bốc đồng lên rồi chửi bới, giải thích, không ra sao cả.
Quên đi, không có chuyện đấy đâu sói ạ.
Con khốn nạn, mày đợi đấy, hôm nay sẽ cho mày sáng mắt luôn!
Ai đó nổi tiếng nghiêm túc mà giờ cũng biết nói quanh nói quẩn, cố kiếm cớ để ở lại qua đêm, tuần có bảy ngày thì tới bốn ngày ngủ lại Royal rồi.
Mình cũng dại trai cơ, không cứng rắn nổi, cái mặt kia cứ rúc rúc vào cổ nũng nũng một tý là người lại nhũn như nước, tim gan tan chảy, cái câu đuổi người ta về không thể nào mà cất lên được.
Cũng tốt mà, nấu ăn có anh loanh quanh giúp việc vặt, rồi lại ôm đằng sau không rời.
Rửa bát anh úp hộ.
Đi siêu thị anh đẩy xe, thanh toán.
Đêm đến có anh để ôm, sáng dậy có người rửa mặt cho, nói chung là chẳng thấy thiệt chỗ nào ý, thích chết đi được, cả ngày quấn quít không rời, lúc anh đưa tới quán còn chẳng muốn vào nữa là, chỉ muốn theo anh đi làm luôn, giá kể mình làm cũng nghề với anh thì tốt.
-“Trưa có ra quán không?"
-“Sáng dạy bốn tiết cuối cho lớp Tài Năng Toán Tin ở Bách Khoa rồi đầu giờ chiều lại hẹn gặp với Christophe, chắc anh ăn tạm ở đó luôn, hai rưỡi qua với em."
-“Sao suốt ngày Bách Khoa thế?"
-“Nơi nào mời mà rảnh thì anh nhận, ngày kia dạy bên Sư Phạm mà."
-“Ừ, đi cẩn thận."
-“Nhớ ngủ trưa em nhé, đừng thức xem phim, hại lắm…"
Người này, anh cũng có ngủ trưa đâu mà bắt mình ngủ trưa? Lân la chắc cũng sắp muộn giờ rồi, anh vội thơm mình chụt một cái rồi tạm biệt.
Mình lên quán, chẳng có việc gì cả, chán hết cả người, xem phim chán, đi spa cũng chán, mình bị ai đó đầu độc rồi, giờ chỉ ở cạnh người ta là thấy vui thôi.
Nghĩ nghĩ liền liều mình bắt xe ra đó chơi, quên xừ mất không hỏi anh dạy ở phòng nào rồi?
Ơ nhưng anh bảo anh dạy Tài Năng nhỉ, thôi mình thử tự tìm vậy, không được thì nhắn tin hỏi sau.
Bách Khoa lắm khoa nhiều ngành, nhưng nổi bật nhất của cái trường này là hệ Kỹ Sư Tài Năng, kiểu tinh tú của trường đó, hơn năm ngàn sinh viên mỗi năm đầu vào chỉ chọn lấy gần một trăm người, chia sáu hoặc bảy lớp nhỏ tuỳ năm, ngày xưa người yêu cũ học KSTN mà, đi đâu cũng khoe, tự hào lắm.
Hi vọng là vẫn như khoá thằng An, KSTN chỉ học ở D6.
Loanh quanh mò mẫm, thế nào mà tìm được lớp mới giỏi, trên tầng ba, nhưng đang trong tiết nên mình ngồi đợi, ra chơi mới lẻn vào, tìm bàn cuối cùng, lân la bắt chuyện với “các bạn".
-“Con kia sao ở đây?"
-“Không phải con cậu ơi, là cô Mai đó, trợ giảng của thầy, thầy dạy sáng cô ấy chữa bài tập buổi chiều, nhưng thỉnh thoảng cũng đi cùng buổi sáng luôn, cô giáo xinh nhỉ cậu nhỉ…"
Mịa nhà nó, như hình với bóng thế này, ngứa cả mắt. Mình bực bực mà cũng làm gì được đâu, đổi chủ đề.
-“Sao lớp đông vậy cậu?"
-“Ôi thì cũng như cậu đấy, nghe danh thầy là mò sang, lớp tớ có mười tám thôi, mấy người này là bên Kĩ Sư Chất Lượng Cao, một số bên Tiên Tiến, một số từ lớp ngoài, thế cậu học gì?"
-“Ờ, tớ bên Điều Khiển Tự Động…"
-“Hả, bên đó cũng học Algebra á?"
-“Thích thì học thôi."
Mình đáp bừa, may mà nghỉ giữa giờ có năm phút, thầy vào rồi, mọi người đứng lên chào, chẳng ai thắc mắc nữa.
Lớp thì có vài mống con gái thôi, không biết thầy đã nhìn ra em chưa?
Giáo sư cho học sinh ngồi, hình như là liếc thấy mình rồi thì phải, mà mặt vẫn lạnh tanh dửng dưng lắm, vẫn giảng bài như thường, ghét thật.
Chả nhẽ mình lại không có tý ảnh hưởng nào với anh?
Không có một chút quyến rũ nào?
Chả nhẽ thế?
Hơi buồn, nhưng không can tâm, nên muốn thử xem sao, mình cố chống tay lên má, ánh mắt nhìn anh ngây ngốc, nhìn chằm chằm luôn, lúc nào anh đưa mắt về phía này chắc chắn thấy mình đang si mê anh.
Kết quả thật bất ngờ, giáo sư bị ngắc ngứ mấy lần, tất nhiên anh rất nhanh lấy lại được phong độ thôi nhưng cũng đủ để mình sướng sướng.
Tiếc là người ta…không phải dạng vừa đâu.
-“Bạn nữ ngồi bàn cuối, mời bạn chứng minh giúp mình ví dụ 2 trong tờ photo."
Ặc, giết nhau à?
‘Prove that no group of order 160 is simple.’
Mình sao dám gây sự trong lớp anh, không còn cách nào khác đành đứng lên, tiếng anh à, mình cũng dịch được đấy, chứng minh không có nhóm nào bậc 160 là đơn giản. Phải vậy không?
Cái mẹ gì thế? Đến đơn giản hay phức tạp cũng phải chứng minh à?
Các bạn âu yếm nhìn, cái con hồ ly kia đang nhếch mép cười tủm rồi, vừa ngượng vừa bực. Bây giờ bảo chứng minh 160 chia hết cho 5 may ra còn làm được đấy, chứ cài này thì, tịt luôn. Biết làm sao, ai bảo mình gây sự với anh trước.
-“Thầy ơi em không làm được."
Lí nha lí nhí, xấu mặt xấu mũi quá đi mất.
-“Được rồi, mời bạn ngồi. Mời bạn nam bàn thứ hai…"
Sợ rồi, chẳng dám trêu ghẹo gì giáo sư nữa cả.
Học một tiết chán quá nên thôi, về quán làm cơm cho anh. Anh nói hôm nay bận nên mình làm sushi thôi, ăn cho tiện lợi.
Sushi mình làm hay người khác làm anh có khả năng nhận ra đấy, kể cả khi hai miếng giống hệt nhau, bởi vì mình trộn thêm ít cream cheese vào cơm mà, các quán ở đây chủ yếu họ trộn dầu vừng hoặc dấm thôi, hiếm nơi làm như mình vì có người không ăn được ngậy.
Làm xong lại tí ta tí tởn ra trường tìm anh. Tầm này chắc tan rồi.
Đang hớn hở thì đâm sầm phải con điên nào đó, dưới chân truyền tới cảm giác đau nhói, bà nhà nó, dép với guốc, gắn đinh hay sao?
-“Mày mù hả?"
-“Không, là tao cố tình đấy."
Mịa, láo thật.
-“Học thức thấp thì an phận ở nhà, những chỗ như này đừng nên đến…"
Nó ghé sát tai mình răn dạy, điên vãi, mình nóng hết cả người, vả cho nó một phát, nói chung cũng khá mạnh tay, kêu bốp to lắm.
Thế nào mà mắt nó đang giương giương tự đắc đã chuyển ngay sang uỷ khuất, đỏ hoe được rồi, mình cứ linh cảm có chuyện chẳng lành ý.
Đúng như dự đoán, có tiếng bước chân đi tới, quay lại…ôi nhục, mắc mưu con cáo rồi.
Chỉ một phút lơ là dại dột.
-“Thầy ạ, không có gì đâu ạ, thầy đừng trách Nguyệt, nó chắc hiểu nhầm ý em thôi ạ…"
Đờ mờ, nước mắt chảy ra rồi kìa, mềm mỏng như hoa như liễu, ai thấy mà không xót thương?
Mình vừa đánh học trò xuất sắc, ân nhân cứu mạng của giáo sư, chẳng biết người ta xử lý ra sao đây?
Anh nhìn nó, rồi lại nhìn mình, rốt cuộc nói.
-“Nguyệt có hơi nóng tính, mình thay mặt cô ấy xin lỗi bạn."
Gì chứ? Xin lỗi nó, đồng nghĩa với việc anh nghĩ mình sai hả?
Bực thật.
Mình nhìn xuống, tay cầm hộp cơm hơi run run, chân thì bị nó giẫm máu ứa cả ra, tự thấy bản thân, thảm hại vãi chưởng.
Điều nó mong nhất chẳng phải thế này sao?
Nó hiền dịu không chấp nhặt, còn mình bây giờ sẽ bốc đồng lên rồi chửi bới, giải thích, không ra sao cả.
Quên đi, không có chuyện đấy đâu sói ạ.
Con khốn nạn, mày đợi đấy, hôm nay sẽ cho mày sáng mắt luôn!
Tác giả :
Lan Rùa