Em Là Nhà
Chương 139
Rạng sáng đang say giấc nồng thì nghe tiếng đổ vỡ dưới nhà, mình hãi quá khoác tạm cái áo rồi đi xuống. Ôi trời, không hiểu ai chọc ba?
Cớ làm sao mà đại ca giận đến thế?
Bình cổ lọ quý sưu tập bao năm đập bằng hết.
-“Bà biết rồi phải không?"
-“Ông làm gì phải tức vậy? Mình không cho được con gái máu thì tìm người khác cho chứ sao?"
Con Vi nguy quá bị thiếu máu?
Đôi hạc lớn trưng bày trước cửa vỡ tan, mình sợ quá phải nép gọn vào góc cầu thang, vậy mà mẹ vẫn điềm nhiên cười khẩy được.
-“Bà còn nói đểu được à?"
-“Chỉ là không cùng nhóm máu thôi mà? Ông cứ bình tĩnh…"
-“Mịa kiếp, bà xem đi, bà còn cãi được? Tôi chắc chắn bà biết. Bà biết từ bao giờ?"
Giấy tờ văng xuống đất, mẹ chẳng buồn liếc luôn.
-“Xét nghiệm ADN giờ cũng nhanh quá nhỉ, hay cứ làm lại đi cho chắc!"
-“Bà…hôm nay tôi giết bà…"
Ghê quá, hai tay ba đã siết chặt cổ mẹ rồi, mình toan lao ra mà có người đã ôm giật lại, còn thì thầm không sao đâu.
Đúng là không sao thật.
Chỉ thấy từng câu từng chữ của mẹ đả kích ba ghê gớm.
-“Giết thì giết chứ tôi sợ ông à? Ngay từ khi xét nghiệm ADN cho thằng Trung và ông tôi cũng tiện tay xét nghiệm luôn cho ông và nó."
-“Bà…sao bà không nói?"
-“Cần gì phải thế, ông sáng suốt lắm cơ mà, ông nghe người ngoài về đánh đập con trai tôi, hại nó có nhà mà không thể về, còn con ranh kia, chỉ vì một cái nốt ruồi son và đống giấy tờ giả mà ông có thể tin là con gái mình được, nực cười, ông đáng bị như thế."
-“…"
-“Nói cho ông biết, nốt ruồi son là nó giống con mẹ nó ấy, của người ta duyên dáng chứ có to tổ bố như ông đâu."
-“Bà, bà hại tôi nuôi con thằng chó khác mấy chục năm trời, loại đàn bà khốn khiếp."
-“Ăn nói cho cẩn thận, là ai hại ai? Ông đặt tay lên trán mà suy nghĩ cho kĩ đi nhé."
-“Bà cũng giỏi nhịn thật, tôi phục, mẹ nhà nó!"
-“Tôi còn định để dành làm quà tặng trước lúc ông nhắm mắt cơ, ai ngờ đâu…"
…
Hai cụ hôm đấy phải nói máu lửa khủng khiếp, phá tan cả nhà luôn, ba chồng mình mấy tháng sau vẫn chưa nuốt trôi được cục tức ấy cơ mà.
Phải thôi, ngựa đại ca máu mặt một thời lại phải đi đổ vỏ, mặt mũi để đâu cho được.
Cứ tưởng tượng ngày xưa nghi anh không phải con đẻ ba đã lồng lộn lên thế rồi nữa là bây giờ, bị chơi vố đau trong thời gian dài, không điên mới là lạ đấy.
Thằng An gây tai nạn thì sợ trốn biệt tăm. Con của hai đứa nó khiến ba mình ngứa mắt, tống thẳng về nhà nội, thằng bé khóc lóc thương lắm.
Mẹ Vân kể chuyện mình nghe, mẹ bảo mẹ biết nhà thằng An đểu lâu rồi chứ. Ba Quốc cũng có điều tra trước khi cưới nên nhất quyết không cho lấy. Mẹ phải lời ngon tiếng ngọt thuyết phục nói hộ mãi cộng thêm con gái rượu chửa chình ình ra ba mới đồng ý.
Từ lúc lấy nhau tới giờ, bao nhiêu lần ba nghi thằng An chơi bời gái gú biển thủ là bấy nhiêu lần mẹ nói đỡ cho nó, xoa xoa cơn tức của ba, phân tích cho đại ca nên tin vào con rể.
Nói chung anh hùng, dẫu sao cũng không qua nổi ải mỹ nhân.
Và tất cả, chẳng phải là nhằm vào con Vi?
Nhìn thì đơn giản nhưng ngẫm nghĩ kĩ hoá ra lại thâm nho tới bất ngờ.
Ân oán đời trước kết sang cả đời sau luôn.
Tuy nhiên mẹ cũng không phải là người quá tuyệt tình, hận thì hận chứ vẫn bố thí tiền để người ta chữa bệnh và chăm sóc cho nó. Có hôm mẹ rủ mình qua bệnh viện, chỉ tới nhìn qua chứ không vào thăm, trông tội lắm.
Tưởng tượng mà xem, cảm giác đang làm công chúa giờ tụt xuống thành lọ lem nó khủng khiếp như nào?
Hai người quan trọng nhất đời nó là ba và chồng. Ba giờ không phải ba ruột, từ mặt chẳng thương tiếc, chồng thì cũng tuyệt tình không quan tâm nó sống chết ra sao.
Tự dưng thấy lòng nao nao, nói thật có những thể loại, có những lúc ghét họ cay đắng chỉ muốn băm vằm, nhưng khi họ thực sự lâm vào hoàn cảnh khốn cùng, bản thân cũng chẳng thấy vui vẻ hay hả hê chút nào.
Cũng là một kiếp người, đau thay.
Lại nhớ đến con Mai hôm trước khóc lóc thảm thiết, mình không đành lòng nên tối đó thầm thì với chồng, bảo thôi thế nào làm nhẹ nhẹ tay một chút. Anh lúc ấy không gọi là đồng ý nhưng sau rồi mình nghe nói hình phạt của nó chỉ là cải tạo không giam giữ một năm rưỡi thì trong người cũng thấy thoải mái hơn chút.
Cớ làm sao mà đại ca giận đến thế?
Bình cổ lọ quý sưu tập bao năm đập bằng hết.
-“Bà biết rồi phải không?"
-“Ông làm gì phải tức vậy? Mình không cho được con gái máu thì tìm người khác cho chứ sao?"
Con Vi nguy quá bị thiếu máu?
Đôi hạc lớn trưng bày trước cửa vỡ tan, mình sợ quá phải nép gọn vào góc cầu thang, vậy mà mẹ vẫn điềm nhiên cười khẩy được.
-“Bà còn nói đểu được à?"
-“Chỉ là không cùng nhóm máu thôi mà? Ông cứ bình tĩnh…"
-“Mịa kiếp, bà xem đi, bà còn cãi được? Tôi chắc chắn bà biết. Bà biết từ bao giờ?"
Giấy tờ văng xuống đất, mẹ chẳng buồn liếc luôn.
-“Xét nghiệm ADN giờ cũng nhanh quá nhỉ, hay cứ làm lại đi cho chắc!"
-“Bà…hôm nay tôi giết bà…"
Ghê quá, hai tay ba đã siết chặt cổ mẹ rồi, mình toan lao ra mà có người đã ôm giật lại, còn thì thầm không sao đâu.
Đúng là không sao thật.
Chỉ thấy từng câu từng chữ của mẹ đả kích ba ghê gớm.
-“Giết thì giết chứ tôi sợ ông à? Ngay từ khi xét nghiệm ADN cho thằng Trung và ông tôi cũng tiện tay xét nghiệm luôn cho ông và nó."
-“Bà…sao bà không nói?"
-“Cần gì phải thế, ông sáng suốt lắm cơ mà, ông nghe người ngoài về đánh đập con trai tôi, hại nó có nhà mà không thể về, còn con ranh kia, chỉ vì một cái nốt ruồi son và đống giấy tờ giả mà ông có thể tin là con gái mình được, nực cười, ông đáng bị như thế."
-“…"
-“Nói cho ông biết, nốt ruồi son là nó giống con mẹ nó ấy, của người ta duyên dáng chứ có to tổ bố như ông đâu."
-“Bà, bà hại tôi nuôi con thằng chó khác mấy chục năm trời, loại đàn bà khốn khiếp."
-“Ăn nói cho cẩn thận, là ai hại ai? Ông đặt tay lên trán mà suy nghĩ cho kĩ đi nhé."
-“Bà cũng giỏi nhịn thật, tôi phục, mẹ nhà nó!"
-“Tôi còn định để dành làm quà tặng trước lúc ông nhắm mắt cơ, ai ngờ đâu…"
…
Hai cụ hôm đấy phải nói máu lửa khủng khiếp, phá tan cả nhà luôn, ba chồng mình mấy tháng sau vẫn chưa nuốt trôi được cục tức ấy cơ mà.
Phải thôi, ngựa đại ca máu mặt một thời lại phải đi đổ vỏ, mặt mũi để đâu cho được.
Cứ tưởng tượng ngày xưa nghi anh không phải con đẻ ba đã lồng lộn lên thế rồi nữa là bây giờ, bị chơi vố đau trong thời gian dài, không điên mới là lạ đấy.
Thằng An gây tai nạn thì sợ trốn biệt tăm. Con của hai đứa nó khiến ba mình ngứa mắt, tống thẳng về nhà nội, thằng bé khóc lóc thương lắm.
Mẹ Vân kể chuyện mình nghe, mẹ bảo mẹ biết nhà thằng An đểu lâu rồi chứ. Ba Quốc cũng có điều tra trước khi cưới nên nhất quyết không cho lấy. Mẹ phải lời ngon tiếng ngọt thuyết phục nói hộ mãi cộng thêm con gái rượu chửa chình ình ra ba mới đồng ý.
Từ lúc lấy nhau tới giờ, bao nhiêu lần ba nghi thằng An chơi bời gái gú biển thủ là bấy nhiêu lần mẹ nói đỡ cho nó, xoa xoa cơn tức của ba, phân tích cho đại ca nên tin vào con rể.
Nói chung anh hùng, dẫu sao cũng không qua nổi ải mỹ nhân.
Và tất cả, chẳng phải là nhằm vào con Vi?
Nhìn thì đơn giản nhưng ngẫm nghĩ kĩ hoá ra lại thâm nho tới bất ngờ.
Ân oán đời trước kết sang cả đời sau luôn.
Tuy nhiên mẹ cũng không phải là người quá tuyệt tình, hận thì hận chứ vẫn bố thí tiền để người ta chữa bệnh và chăm sóc cho nó. Có hôm mẹ rủ mình qua bệnh viện, chỉ tới nhìn qua chứ không vào thăm, trông tội lắm.
Tưởng tượng mà xem, cảm giác đang làm công chúa giờ tụt xuống thành lọ lem nó khủng khiếp như nào?
Hai người quan trọng nhất đời nó là ba và chồng. Ba giờ không phải ba ruột, từ mặt chẳng thương tiếc, chồng thì cũng tuyệt tình không quan tâm nó sống chết ra sao.
Tự dưng thấy lòng nao nao, nói thật có những thể loại, có những lúc ghét họ cay đắng chỉ muốn băm vằm, nhưng khi họ thực sự lâm vào hoàn cảnh khốn cùng, bản thân cũng chẳng thấy vui vẻ hay hả hê chút nào.
Cũng là một kiếp người, đau thay.
Lại nhớ đến con Mai hôm trước khóc lóc thảm thiết, mình không đành lòng nên tối đó thầm thì với chồng, bảo thôi thế nào làm nhẹ nhẹ tay một chút. Anh lúc ấy không gọi là đồng ý nhưng sau rồi mình nghe nói hình phạt của nó chỉ là cải tạo không giam giữ một năm rưỡi thì trong người cũng thấy thoải mái hơn chút.
Tác giả :
Lan Rùa