Em Là Nhà
Chương 124
Trở về, bắt đầu phận sự làm vợ, làm dâu.
Chuyển nơi ở mới tất nhiên cũng có ít nhiều thay đổi. Nhưng về tổng quát mà nói cũng không quá ngột ngạt.
Xưa là người yêu anh thì giúp việc gọi chị, bây giờ đổi sang “cô Nguyệt" hết à, bảo chúng mày không phải thế đâu, chị đây tổn thọ. Nhưng chúng nó đếch dám sửa, thôi cũng thông cảm, cậu Trung cậu An cô Vi chả nhẽ lại chị Nguyệt.
Hai vợ chồng có không gian riêng, rất rộng. Con trai đại gia có khác, phòng ngủ cũng to tổ bố, bài trí tiện nghi sang trọng y như phòng VIP của khách sạn năm sao vậy.
-“Kể ra cũng được mà anh, sao trước kia không về nhà ở? Xem này, tới cái gối cũng mềm mềm bồng bềnh hơn ở chỗ mình, có khi ba mẹ đặt mua ở nước ngoài cũng nên…"
-“Anh không quan tâm."
-“Sao không quan tâm?"
Ông xã lười biếng vừa rúc vợ vừa thủ thỉ.
-“Chỉ cần có cái gối ôm này thì vứt đâu anh cũng sống được."
Xốn xang quá, cái lão giáo sư này ít nói nhưng nhiều khi toàn phát ngôn mang tính sát thương cao, mở miệng là làm tim gan con gái nhà người ta bối rối rộn ràng, yêu phát hờn luôn ý chứ.
Càng ở chung lại càng nhận ra phúc phận của mình rất lớn.
Có những biến cố trong cuộc đời, đôi khi tưởng đau khổ muốn chết. Kì diệu thay, một ngày bình tĩnh nghĩ lại, mới biết là may mắn vô biên.
Đến bây giờ, Nguyệt đã không còn cay cú nữa rồi, cũng chẳng cần thiết phải trả thù. Lúc nào cũng khắc ghi ân nghĩa của bạn Vi, bởi bạn đã rước hộ mình đống cứt thối nát.
-“Mùi nồng nặc như này anh còn cãi à?"
-“Em nghe anh, anh thề có trời cao chứng giám, anh đi tiếp khách, là mùi nước hoa của nữ khách hàng…"
-“Thế còn vết son trên cổ áo?"
-“Trời ạ, anh cả ngày làm việc vất vả, thừa lúc bọn quỷ cái đấy trêu thì làm sao mà kiểm soát được, em không tin anh khổ lắm."
-“Anh nói thì hay…"
-“Vi, em là hơi thở, là bầu trời của anh, em đừng như vậy chứ, thôi được, nếu em cứ khăng khăng thế chi bằng giết anh đi…"
Mịa, hót hay như sáo.
Đâu muốn nghe trộm đâu, mà vợ chồng nhà này cãi nhau chẳng thèm khép cửa luôn, tự dưng đi qua nó cứ đập vào tai chứ.
Thằng An phải gọi là sư phụ luôn, con Vi từ đùng đùng giận dữ mà một lúc đã ôm lấy chồng khóc lóc sướt mướt tự nhận em nóng tính em vô lý, xin chồng tha thứ cho em.
Bao nhiêu vụ rồi ý, đúng là tuồng dài tập.
Còn thằng bé con thì đáng yêu kinh khủng, thỉnh thoảng bác cháu giáp mặt nhau nó hay cười cưng cực, mình cũng cười lại nhưng không bế hay chơi với bé, tránh con hâm kia lại lồng lộn lên.
Mẹ chồng nàng dâu dính như đuôi sam, hí húi cười khanh khách cả ngày, toàn kể xấu anh Trung nha.
Mẹ cho xem nhiều giấy khen bằng khen của chồng lắm, bài báo nào có anh mẹ cũng mua về, báo mạng thì in ra rồi lồng khung cẩn thận. Ông xã giỏi, có chút tiếng tăm thì mình ý thức được, nhưng chẳng ngờ lại kinh khủng khiếp đến vậy.
Thôi, mong sau này con cái mang gen anh hết nhé!
Mẹ trẻ thật, tuổi thật đã trẻ cộng thêm có cuộc sống sung túc suốt ngày đi spa nên da dẻ được bảo dưỡng tốt lắm, thế này mà mẹ thằng An cứ nịnh nọt gọi chị chẳng biết ngượng mồm gì cả.
Ngược lại, tình cảm em chồng chị dâu không cải thiện được là mấy.
Mình dạo gần đây ăn no ngủ đủ, chồng chăm sóc chu đáo, mẹ chồng bồi bổ kĩ lưỡng đâm ra hai em ấy cứ nở dần đều, xuống nhà vẫn mặc quần áo kín cổ cao tường đấy chứ, mỗi tội bưởi thì vẫn là bưởi, không thể ép xuống nho được.
Vấn đề là cái thằng cờ hó kia háo sắc, thỉnh thoảng ngồi ăn cơm lại “vô tình" liếc sang, nó nhìn cái gì thì mình không biết, cũng đíu quan tâm, chỉ là, nó làm con Vi rất ngứa ngáy khó chịu.
Thực ra con này nó thuộc dạng tồ, nếu mà cố nhịn được như con Mai có phải tốt không, chẳng ai quản. Đằng này thái độ lồi lõm hậm hực thu hút sự chú ý của mọi người, đúng kiểu vạch áo cho người xem lưng vậy.
-“Mắt chú An xem ra bị lác rồi, sáng mai anh không có tiết, sẽ đích thân đưa chú đi khám."
Nhỏ nhẹ lịch sự lắm, nhưng nghe phát rợn. Giáo sư mà, hiền hiền thế thôi chứ không đú được đâu.
-“Khám làm đíu gì mất công, chọc mịa luôn đi cho lành."
Ba chồng mình đấy, dằn mặt không chút thương xót nể tình. Bữa tối đột nhiên u ám kì quái, mẹ Vân đành phải vờ vịt giảng hoà.
-“Làm gì mà to chuyện, Nụ mai nấu cho cậu đĩa xôi gấc cho bổ."
-“Dạ vâng bà."
-“Thôi thôi ăn đi…"
Xong, từ đó có người thấy Nguyệt là biết điều tránh xa, mình ở hướng Đông thì tuyệt đối bạn ấy sẽ nhìn hướng Tây.
Chuyển nơi ở mới tất nhiên cũng có ít nhiều thay đổi. Nhưng về tổng quát mà nói cũng không quá ngột ngạt.
Xưa là người yêu anh thì giúp việc gọi chị, bây giờ đổi sang “cô Nguyệt" hết à, bảo chúng mày không phải thế đâu, chị đây tổn thọ. Nhưng chúng nó đếch dám sửa, thôi cũng thông cảm, cậu Trung cậu An cô Vi chả nhẽ lại chị Nguyệt.
Hai vợ chồng có không gian riêng, rất rộng. Con trai đại gia có khác, phòng ngủ cũng to tổ bố, bài trí tiện nghi sang trọng y như phòng VIP của khách sạn năm sao vậy.
-“Kể ra cũng được mà anh, sao trước kia không về nhà ở? Xem này, tới cái gối cũng mềm mềm bồng bềnh hơn ở chỗ mình, có khi ba mẹ đặt mua ở nước ngoài cũng nên…"
-“Anh không quan tâm."
-“Sao không quan tâm?"
Ông xã lười biếng vừa rúc vợ vừa thủ thỉ.
-“Chỉ cần có cái gối ôm này thì vứt đâu anh cũng sống được."
Xốn xang quá, cái lão giáo sư này ít nói nhưng nhiều khi toàn phát ngôn mang tính sát thương cao, mở miệng là làm tim gan con gái nhà người ta bối rối rộn ràng, yêu phát hờn luôn ý chứ.
Càng ở chung lại càng nhận ra phúc phận của mình rất lớn.
Có những biến cố trong cuộc đời, đôi khi tưởng đau khổ muốn chết. Kì diệu thay, một ngày bình tĩnh nghĩ lại, mới biết là may mắn vô biên.
Đến bây giờ, Nguyệt đã không còn cay cú nữa rồi, cũng chẳng cần thiết phải trả thù. Lúc nào cũng khắc ghi ân nghĩa của bạn Vi, bởi bạn đã rước hộ mình đống cứt thối nát.
-“Mùi nồng nặc như này anh còn cãi à?"
-“Em nghe anh, anh thề có trời cao chứng giám, anh đi tiếp khách, là mùi nước hoa của nữ khách hàng…"
-“Thế còn vết son trên cổ áo?"
-“Trời ạ, anh cả ngày làm việc vất vả, thừa lúc bọn quỷ cái đấy trêu thì làm sao mà kiểm soát được, em không tin anh khổ lắm."
-“Anh nói thì hay…"
-“Vi, em là hơi thở, là bầu trời của anh, em đừng như vậy chứ, thôi được, nếu em cứ khăng khăng thế chi bằng giết anh đi…"
Mịa, hót hay như sáo.
Đâu muốn nghe trộm đâu, mà vợ chồng nhà này cãi nhau chẳng thèm khép cửa luôn, tự dưng đi qua nó cứ đập vào tai chứ.
Thằng An phải gọi là sư phụ luôn, con Vi từ đùng đùng giận dữ mà một lúc đã ôm lấy chồng khóc lóc sướt mướt tự nhận em nóng tính em vô lý, xin chồng tha thứ cho em.
Bao nhiêu vụ rồi ý, đúng là tuồng dài tập.
Còn thằng bé con thì đáng yêu kinh khủng, thỉnh thoảng bác cháu giáp mặt nhau nó hay cười cưng cực, mình cũng cười lại nhưng không bế hay chơi với bé, tránh con hâm kia lại lồng lộn lên.
Mẹ chồng nàng dâu dính như đuôi sam, hí húi cười khanh khách cả ngày, toàn kể xấu anh Trung nha.
Mẹ cho xem nhiều giấy khen bằng khen của chồng lắm, bài báo nào có anh mẹ cũng mua về, báo mạng thì in ra rồi lồng khung cẩn thận. Ông xã giỏi, có chút tiếng tăm thì mình ý thức được, nhưng chẳng ngờ lại kinh khủng khiếp đến vậy.
Thôi, mong sau này con cái mang gen anh hết nhé!
Mẹ trẻ thật, tuổi thật đã trẻ cộng thêm có cuộc sống sung túc suốt ngày đi spa nên da dẻ được bảo dưỡng tốt lắm, thế này mà mẹ thằng An cứ nịnh nọt gọi chị chẳng biết ngượng mồm gì cả.
Ngược lại, tình cảm em chồng chị dâu không cải thiện được là mấy.
Mình dạo gần đây ăn no ngủ đủ, chồng chăm sóc chu đáo, mẹ chồng bồi bổ kĩ lưỡng đâm ra hai em ấy cứ nở dần đều, xuống nhà vẫn mặc quần áo kín cổ cao tường đấy chứ, mỗi tội bưởi thì vẫn là bưởi, không thể ép xuống nho được.
Vấn đề là cái thằng cờ hó kia háo sắc, thỉnh thoảng ngồi ăn cơm lại “vô tình" liếc sang, nó nhìn cái gì thì mình không biết, cũng đíu quan tâm, chỉ là, nó làm con Vi rất ngứa ngáy khó chịu.
Thực ra con này nó thuộc dạng tồ, nếu mà cố nhịn được như con Mai có phải tốt không, chẳng ai quản. Đằng này thái độ lồi lõm hậm hực thu hút sự chú ý của mọi người, đúng kiểu vạch áo cho người xem lưng vậy.
-“Mắt chú An xem ra bị lác rồi, sáng mai anh không có tiết, sẽ đích thân đưa chú đi khám."
Nhỏ nhẹ lịch sự lắm, nhưng nghe phát rợn. Giáo sư mà, hiền hiền thế thôi chứ không đú được đâu.
-“Khám làm đíu gì mất công, chọc mịa luôn đi cho lành."
Ba chồng mình đấy, dằn mặt không chút thương xót nể tình. Bữa tối đột nhiên u ám kì quái, mẹ Vân đành phải vờ vịt giảng hoà.
-“Làm gì mà to chuyện, Nụ mai nấu cho cậu đĩa xôi gấc cho bổ."
-“Dạ vâng bà."
-“Thôi thôi ăn đi…"
Xong, từ đó có người thấy Nguyệt là biết điều tránh xa, mình ở hướng Đông thì tuyệt đối bạn ấy sẽ nhìn hướng Tây.
Tác giả :
Lan Rùa