Em Là Độc Dược
Chương 6-2
Cô là của tất cả mọi người đàn ông, nhưng không ai là của cô.
Sau đó dường như anh nghe cô kể nhiều chuyện hơn nhưng không lọt tai bất kì ngôn từ nào, anh đã vô cùng vô cùng bất bình, càng lúc càng cảm thấy rõ ràng bản thân xấu xa đến độ nào, ác độc đến độ nào. Cảm giác bức bối dâng lên khiến lòng anh tràn ngập trong lửa giận vô hình. Anh có cảm giác hình như mọi thứ đã đi chệch quỹ đạo, cô không còn là cô bé ngây thơ, đơn thuần để lại dấu ấn sâu trong lòng anh nữa, bây giờ cô cũng ngây thơ, đơn thuần nhưng thân thể của cô bị biết bao gã đàn ông vấy bẩn. Nụ cười của cô dành cho anh cũng đã từng với bao người đàn ông khác, sự xinh đẹp mà anh nhìn thấy cũng đã là của biết bao người, cơ thể của cô cũng bị chiếm đoạt.
Nhưng anh có cảm giác anh phải chịu trách nhiệm với cô, nếu đó không phải là cô có lẽ anh đã bài xích một người phụ nữ phóng túng như vậy, cố tình cô tốt đẹp như vậy, cô thanh khiết như vậy anh lại đem cô nhúng vào vũng bùn. Những người đàn ông kia liệu ngoài cơ thể xinh đẹp và sự hào phóng của cô ra thì liệu có quan tâm đến cô sẽ bị bôi nhọ như thế nào, những người đàn ông kia có để ý đến danh dự và nhân phẩm của cô, những đàn ông kia có thể đảm bảo cho cô không bị kẻ khác lợi dụng cô. Không, họ hoàn toàn không quan tâm tới điều đó, bởi vì cô dễ giải, bởi vì cô phóng túng, chính cô cũng không cảm thấy sai lầm.
Hoặc nếu anh có thể có suy nghĩ như những gã đàn ông kia, cô phóng túng vì cô muốn, thì anh cứ mặc kệ cô, cô tùy tiện, anh cũng không cần quan tâm, trên cơ bản anh có thể thờ ơ với cô, có thể mặc cô muốn làm gì thì làm, thậm chí cũng có thể yêu cầu cô hoan ái với anh. Nhưng không biết vì sao trong lòng anh cảm thấy càng lúc càng không thoải mái, càng lúc càng sinh ra cảm giác ghen tị. Anh ghen tị sao? Anh bắt đầu mất đi lí trí để khống chế suy nghĩ bản thân, những chuyện xảy ra với cô ban ngày lại tái hiện trước mắt anh, từng câu từng chữ, từng hành động của cô làm anh bắt đầu cảm thấy giao động, một loại dao động chưa từng có.
Khi cô đem cơ thể mình, thờ ơ cho gã tiểu thuyết gia kia xem, trong lòng anh sinh ra sự đố kị.
Khi ngửi được mùi hương thơm tho trên người cô, mùi hương mà biết bao gã đàn ông khác đã từng thưởng thưởng thức qua, anh cảm thấy miệng chua chát.
Khi hôn lên môi cô, cảm nhận sự thành thục trong môi lưỡi của cô, là do cô đã quen với việc dùng nụ hôn để quyến rũ đàn ông, lòng anh sinh ra sự mất mát.
Và khi quấn quýt cùng với cô, nhìn thấy những vết bầm tím mờ mờ trên người cô, là do gã đàn ông D đã chết gây ra, anh cảm thấy bất lực, hối hận, nuối tiếc.
Trong nội tâm anh hình như cảm thấy có cái gì đó ê ẩm, rồi đau đớn, cái gì đó khởi đầu từ lâu, nhen nhóm và sinh sôi, nhất là khi anh nhận ra, cô càng lúc càng giống người phụ nữ trong mộng của anh...
Nếu anh nhớ không nhầm, người phụ nữ kia lần đầu tiên xuất hiện trong mộng của anh cũng đã là chuyện của vài năm trước, thậm chí, nếu không lầm thì chính là ngay cái ngày mà cô thực hiện nhiệm vụ đầu tiên mà anh giao cho. Anh là một người lãnh tình, trước nay đối với phụ nữ vốn không có nhiều hứng thú cũng không muốn tìm thứ gọi là hoan lạc trên cơ thể phụ nữ, anh nghĩ nếu có thể có một người có thể khơi gợi được hứng thú và dục vọng của anh thì người đó chỉ có thể là người phụ nữ anh yêu. Trong số những người đàn ông mà anh quen biết, đa phần họ đều tùy tiện với phụ nữ, họ có thể giao hoan rồi dụ dỗ và lợi dụng phụ nữ. Nhưng những người đàn ông mà anh tôn trọng lại không như vậy.
Ngày đó Hoắc đại từng nói với anh. “ Đàn ông với phụ nữ đều như nhau, nếu anh là là một người đàn ông lăng nhăng thì đừng bao giờ đòi hỏi phụ nữ phải giữ gìn cho anh." Đàn ông luôn lấy cớ có nhu cầu sinh lí để trêu đùa phụ nữ, vậy phụ nữ cũng có nhu cầu sinh lí riêng vậy. Huống hồ, không phải là không có cách tự giải quyết, chỉ là họ luôn muốn tìm một cái gì đó hay ho để làm thú tiêu khiển cho mình mà thôi.
Cũng có lần anh hỏi Mộ Lăng về chuyện phụ nữ, anh ta trả lời rất thẳng thắng. “ Người và thú khác nhau, con thú giao phối là vì cần sinh sản để duy trì nòi giống, nhưng dân số con người đã đông như vậy rồi, nên người đã tiến bộ hơn mà có hai chữ tình yêu." Khi anh thực sự yêu một người phụ nữ, anh chỉ có thể suy nghĩ cho cô ấy, chỉ có thể có phản ứng với cô ấy và chỉ được cầu han khi có sự đồng ý của cô ấy. Đó là tôn trọng phụ nữ và cũng là duy trì sự tự tôn và tự trọng của một người đàn ông.
Một người đàn ông tùy tiện với người phụ nữ này người phụ nữ khác là một điều không đáng tự hào, nhất là khi anh ta đã hứa với một cô gái là suốt đời chỉ có một mình cô ấy, dùng lời ngon tiếng ngọt thề nguyền để mua chuộc lòng tin của cô ấy. Nếu anh ta lăng nhăng thì chẳng khác nào, hủy đi tự tôn tự trọng của một người đàn ông, ngay cả lời hứa với một người phụ nữ cũng không giữ được.
Trong lòng anh cơ hồ dâng lên một nỗi lo lắng, cũng cảm thấy tức giận. Tức giận bản thân đã quá vô tâm với cô, đã quá thờ ơ với cô, đã quá không để ý đến những lời đồn thổi kia, chắc có lẽ anh cũng sẽ không ngờ là cô có thể phóng túng đến mức độ này, tất cả đều là lỗi của anh.
Vậy cô đã thay đổi từ khi nào?
Những năm tháng ở bên cạnh Ám Lĩnh, cô cũng từng có gửi vài lá thư đến cho anh, thông báo rằng cuộc sống bên kia rất tốt, bà ấy tuy rằng có nghiêm khắc nhưng cũng vô cùng dễ chịu với cô, một ngày của cô cũng rất đơn giản, buổi sáng cô có thể thoải mái thong dong, cô cũng có quyền có những sở thích như những đứa trẻ khác, lúc đó, bà ấy đều dễ dàng thuận theo sở thích của cô, Ám Lĩnh cho cô coi phim hoạt hình, hoặc là chơi búp bê, chơi game gì đó, đến chiều thì phải cùng bà luyện tập phương pháp giết người. Nhưng ngoài những thông tin đơn giản đó ra anh không biết cô sống và luyện tập như thế nào. Những năm đó có quá nhiều chuyện xảy ra, anh không thể đến thăm cô và cũng không gửi lá thư hồi đáp nào. Có lẽ vì anh thờ ơ lạnh nhạt với cô nên dần cô cũng thôi không gửi nữa...
Vài năm sau anh đến đón cô về, đó cũng là lần đầu tiên sau nhiều năm anh gặp lại cô, cô đã khác, cô xinh đẹp, cô quyến rũ, cô có thể ngang nhiên liếc mắt đưa tình với anh cũng như biết bao nhiêu người đàn ông khác, sau đó thì anh giao nhiệm vụ cho cô làm. Những nhiệm vụ đầu tiên đều có cấp độ khó từ từ và chuyện cô phóng túng với đàn ông cũng truyền ra, cô kiều mị, giết người như thế nào cũng được đám người trong Hắc Long bang truyền tai nhau và thậm chí là lan ra cả các thế lực bên ngoài. Họ bắt đầu biết về đóa anh túc kiều diễm, chứa loại độc dược mê người và khó cưỡng nhất. Tin đồn càng lúc càng nhiều, nhiệm vụ cô thực hiện càng lúc càng khó khăn hơn, càng có tính nguy hiểm cao hơn.
Điều đó dường như tỷ lệ thuận với việc người phụ nữ kia càng lúc càng xuất hiện trong giấc mộng của anh nhiều hơn, không phải bất kì khi nào anh gặp cô ấy cũng phải hoan ái, anh cũng nói chuyện, uống nước, thậm chí là có lúc từng xem người phụ nữ đó là người thật. Người phụ nữ trong mộng đó cũng quyến rũ cũng thích mặc đồ ngủ phóng khoáng để trêu chọc anh, cũng không hề bài xích sự xâm phạm của anh. Nhưng người phụ nữ kia là duy độc của anh, trong mộng anh có quyền bắt người phụ nữ đó hứa chỉ có thể là của mình anh, còn cô, anh không làm được, sự dễ giải của cô là do một tay anh gây nên, sự tùy tiện của cô là do anh ban cho, chính anh dẫn cô đi gặp Ám Lĩnh, chính anh giao nhiệm vụ cho cô. Tất cả suy nghĩ của anh đều đi vào bế tắc.
Đột nhiên anh nghe đâu đó trong lòng một giọng nói cất lên. “ Anh có thể khiến cô ấy là duy độc của anh!“. Giống như hiểu ra được chuyện gì đó anh ngồi bật dậy, trong lòng thổn thức, một suy nghĩ vừa lóe lên khiến anh thôi không nghĩ ngợi mông lung nữa. Anh chỉ sợ cô sẽ từ chối anh, tư tưởng của cả hai đều khác biệt như vậy, nhưng không sao anh sẽ kiên trì đến cùng, anh sẽ thuyết phục cô, anh sẽ bảo vệ cô, anh sẽ không để đám đàn ông kia tùy tiện lợi dụng cô nữa. Nếu sai lầm là do anh, thì anh sẽ dùng cả đời để bù đắp cho cô.
Đến khi anh nhận ra điều đó, nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 6h 20 phút, bước chân của anh còn chưa kịp rời khỏi thì anh nghe nói Hà Tiêu theo mệnh lệnh của Hoắc đại, đang triệu tập một số người quan trọng của Ám vệ nhân đến gấp, trong đó có cả Mị.
Lúc anh đến nơi thì vừa kịp lúc ông ta đang phân phó những Ám vệ thi hành những nhiệm vụ của Hoắc đại xong, anh không nghe thấy gì, chỉ thấy Mị cười cười nhìn anh rồi bước ra ngoài.
Anh hỏi ông ta điều động người của Ám vệ nhân lại không thông báo với anh thì ông ta nói. “ Theo điều tra của tôi trong Ám vệ nhân có nội gián. Tôi cũng là phân phó nhiệm vụ ám sát số 16 thôi, cậu cũng không cần làm quá lên như vậy. Tôi thật muốn xem một gã đàn ông và một người phụ nữ đều thích giết người lúc lên giường ai là người chiến thắng mà thôi."
“ Cô ấy cũng là phụ nữ? Sao có thể ép cô ấy làm những chuyện như vậy được!!!" Lôi tức giận nói, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm anh thể hiện sự tức giận đó ra ngoài mặt cơ hồ muốn thiêu cháy tất cả mọi thứ xung quanh, vừa lạnh lùng lại vừa mạnh mẽ, mọi người nắp ở ngoài nghe đều sợ hãi chạy đi mất. Thì ra Lôi ca lạnh lùng cũng có lúc tức giận đến như vậy. Đáng sợ!!! Chỉ còn duy nhất Mị ở lại nheo mắt, cười mị tình, lắng tai nghe.
Đáng tiếc là người đàn ông trước mặt anh cũng không phải là người có thể vì sự bất mãn của anh mà lùi bước. “ Đây là mệnh lệnh của Hoắc đại. Dù sao cô ta cũng không phải đã quen với việc đó hay sao? Huống hồ còn có Tiểu Thường và Tiểu Ninh hỗ trợ. Mà cậu cũng biết, những năm gần đây từ sau cái chết của Hoắc tẩu, tính khí của chú ấy cũng trở nên tàn nhẫn hơn, nếu cậu kháng lệnh, chú ấy sẽ không bỏ qua cho cậu đâu."
“ Tôi nhận lệnh!!! Lôi ca, anh yên tâm em sẽ làm tốt nhiệm vụ này." Nghĩ đến việc anh cũng có thể vì cô mà bị liên lụy, Mị liền đứng ra nhận lệnh, chớp chớp mắt nhìn anh như ra hiệu anh đừng nói thêm gì, sau đó cười ma mị với hai người đàn ông rồi xoay người bước đi.
Mày anh nhíu lại một đường, con ngươi lạnh lẽo trừng Hà Tiêu còn ông ta nhếch môi, vừa đi qua anh vừa cười cợt. “ Phụ nữ xinh đẹp như vậy, lại suy nghĩ phóng khoáng, không biết liệu có thể có người đàn ông nào hoan ái xong vẫn còn sống bước ra hay không? Tôi cũng muốn thử một lần."
“ Ông..." Anh tức giận, muốn túm lấy áo ông ta nhưng bước chân ông ta đã vội dịch đi, rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
Số 16??? Không còn cách nào khác anh đành phải đến gặp Hoắc đại để hủy nhiệm vụ này.
Sau đó dường như anh nghe cô kể nhiều chuyện hơn nhưng không lọt tai bất kì ngôn từ nào, anh đã vô cùng vô cùng bất bình, càng lúc càng cảm thấy rõ ràng bản thân xấu xa đến độ nào, ác độc đến độ nào. Cảm giác bức bối dâng lên khiến lòng anh tràn ngập trong lửa giận vô hình. Anh có cảm giác hình như mọi thứ đã đi chệch quỹ đạo, cô không còn là cô bé ngây thơ, đơn thuần để lại dấu ấn sâu trong lòng anh nữa, bây giờ cô cũng ngây thơ, đơn thuần nhưng thân thể của cô bị biết bao gã đàn ông vấy bẩn. Nụ cười của cô dành cho anh cũng đã từng với bao người đàn ông khác, sự xinh đẹp mà anh nhìn thấy cũng đã là của biết bao người, cơ thể của cô cũng bị chiếm đoạt.
Nhưng anh có cảm giác anh phải chịu trách nhiệm với cô, nếu đó không phải là cô có lẽ anh đã bài xích một người phụ nữ phóng túng như vậy, cố tình cô tốt đẹp như vậy, cô thanh khiết như vậy anh lại đem cô nhúng vào vũng bùn. Những người đàn ông kia liệu ngoài cơ thể xinh đẹp và sự hào phóng của cô ra thì liệu có quan tâm đến cô sẽ bị bôi nhọ như thế nào, những người đàn ông kia có để ý đến danh dự và nhân phẩm của cô, những đàn ông kia có thể đảm bảo cho cô không bị kẻ khác lợi dụng cô. Không, họ hoàn toàn không quan tâm tới điều đó, bởi vì cô dễ giải, bởi vì cô phóng túng, chính cô cũng không cảm thấy sai lầm.
Hoặc nếu anh có thể có suy nghĩ như những gã đàn ông kia, cô phóng túng vì cô muốn, thì anh cứ mặc kệ cô, cô tùy tiện, anh cũng không cần quan tâm, trên cơ bản anh có thể thờ ơ với cô, có thể mặc cô muốn làm gì thì làm, thậm chí cũng có thể yêu cầu cô hoan ái với anh. Nhưng không biết vì sao trong lòng anh cảm thấy càng lúc càng không thoải mái, càng lúc càng sinh ra cảm giác ghen tị. Anh ghen tị sao? Anh bắt đầu mất đi lí trí để khống chế suy nghĩ bản thân, những chuyện xảy ra với cô ban ngày lại tái hiện trước mắt anh, từng câu từng chữ, từng hành động của cô làm anh bắt đầu cảm thấy giao động, một loại dao động chưa từng có.
Khi cô đem cơ thể mình, thờ ơ cho gã tiểu thuyết gia kia xem, trong lòng anh sinh ra sự đố kị.
Khi ngửi được mùi hương thơm tho trên người cô, mùi hương mà biết bao gã đàn ông khác đã từng thưởng thưởng thức qua, anh cảm thấy miệng chua chát.
Khi hôn lên môi cô, cảm nhận sự thành thục trong môi lưỡi của cô, là do cô đã quen với việc dùng nụ hôn để quyến rũ đàn ông, lòng anh sinh ra sự mất mát.
Và khi quấn quýt cùng với cô, nhìn thấy những vết bầm tím mờ mờ trên người cô, là do gã đàn ông D đã chết gây ra, anh cảm thấy bất lực, hối hận, nuối tiếc.
Trong nội tâm anh hình như cảm thấy có cái gì đó ê ẩm, rồi đau đớn, cái gì đó khởi đầu từ lâu, nhen nhóm và sinh sôi, nhất là khi anh nhận ra, cô càng lúc càng giống người phụ nữ trong mộng của anh...
Nếu anh nhớ không nhầm, người phụ nữ kia lần đầu tiên xuất hiện trong mộng của anh cũng đã là chuyện của vài năm trước, thậm chí, nếu không lầm thì chính là ngay cái ngày mà cô thực hiện nhiệm vụ đầu tiên mà anh giao cho. Anh là một người lãnh tình, trước nay đối với phụ nữ vốn không có nhiều hứng thú cũng không muốn tìm thứ gọi là hoan lạc trên cơ thể phụ nữ, anh nghĩ nếu có thể có một người có thể khơi gợi được hứng thú và dục vọng của anh thì người đó chỉ có thể là người phụ nữ anh yêu. Trong số những người đàn ông mà anh quen biết, đa phần họ đều tùy tiện với phụ nữ, họ có thể giao hoan rồi dụ dỗ và lợi dụng phụ nữ. Nhưng những người đàn ông mà anh tôn trọng lại không như vậy.
Ngày đó Hoắc đại từng nói với anh. “ Đàn ông với phụ nữ đều như nhau, nếu anh là là một người đàn ông lăng nhăng thì đừng bao giờ đòi hỏi phụ nữ phải giữ gìn cho anh." Đàn ông luôn lấy cớ có nhu cầu sinh lí để trêu đùa phụ nữ, vậy phụ nữ cũng có nhu cầu sinh lí riêng vậy. Huống hồ, không phải là không có cách tự giải quyết, chỉ là họ luôn muốn tìm một cái gì đó hay ho để làm thú tiêu khiển cho mình mà thôi.
Cũng có lần anh hỏi Mộ Lăng về chuyện phụ nữ, anh ta trả lời rất thẳng thắng. “ Người và thú khác nhau, con thú giao phối là vì cần sinh sản để duy trì nòi giống, nhưng dân số con người đã đông như vậy rồi, nên người đã tiến bộ hơn mà có hai chữ tình yêu." Khi anh thực sự yêu một người phụ nữ, anh chỉ có thể suy nghĩ cho cô ấy, chỉ có thể có phản ứng với cô ấy và chỉ được cầu han khi có sự đồng ý của cô ấy. Đó là tôn trọng phụ nữ và cũng là duy trì sự tự tôn và tự trọng của một người đàn ông.
Một người đàn ông tùy tiện với người phụ nữ này người phụ nữ khác là một điều không đáng tự hào, nhất là khi anh ta đã hứa với một cô gái là suốt đời chỉ có một mình cô ấy, dùng lời ngon tiếng ngọt thề nguyền để mua chuộc lòng tin của cô ấy. Nếu anh ta lăng nhăng thì chẳng khác nào, hủy đi tự tôn tự trọng của một người đàn ông, ngay cả lời hứa với một người phụ nữ cũng không giữ được.
Trong lòng anh cơ hồ dâng lên một nỗi lo lắng, cũng cảm thấy tức giận. Tức giận bản thân đã quá vô tâm với cô, đã quá thờ ơ với cô, đã quá không để ý đến những lời đồn thổi kia, chắc có lẽ anh cũng sẽ không ngờ là cô có thể phóng túng đến mức độ này, tất cả đều là lỗi của anh.
Vậy cô đã thay đổi từ khi nào?
Những năm tháng ở bên cạnh Ám Lĩnh, cô cũng từng có gửi vài lá thư đến cho anh, thông báo rằng cuộc sống bên kia rất tốt, bà ấy tuy rằng có nghiêm khắc nhưng cũng vô cùng dễ chịu với cô, một ngày của cô cũng rất đơn giản, buổi sáng cô có thể thoải mái thong dong, cô cũng có quyền có những sở thích như những đứa trẻ khác, lúc đó, bà ấy đều dễ dàng thuận theo sở thích của cô, Ám Lĩnh cho cô coi phim hoạt hình, hoặc là chơi búp bê, chơi game gì đó, đến chiều thì phải cùng bà luyện tập phương pháp giết người. Nhưng ngoài những thông tin đơn giản đó ra anh không biết cô sống và luyện tập như thế nào. Những năm đó có quá nhiều chuyện xảy ra, anh không thể đến thăm cô và cũng không gửi lá thư hồi đáp nào. Có lẽ vì anh thờ ơ lạnh nhạt với cô nên dần cô cũng thôi không gửi nữa...
Vài năm sau anh đến đón cô về, đó cũng là lần đầu tiên sau nhiều năm anh gặp lại cô, cô đã khác, cô xinh đẹp, cô quyến rũ, cô có thể ngang nhiên liếc mắt đưa tình với anh cũng như biết bao nhiêu người đàn ông khác, sau đó thì anh giao nhiệm vụ cho cô làm. Những nhiệm vụ đầu tiên đều có cấp độ khó từ từ và chuyện cô phóng túng với đàn ông cũng truyền ra, cô kiều mị, giết người như thế nào cũng được đám người trong Hắc Long bang truyền tai nhau và thậm chí là lan ra cả các thế lực bên ngoài. Họ bắt đầu biết về đóa anh túc kiều diễm, chứa loại độc dược mê người và khó cưỡng nhất. Tin đồn càng lúc càng nhiều, nhiệm vụ cô thực hiện càng lúc càng khó khăn hơn, càng có tính nguy hiểm cao hơn.
Điều đó dường như tỷ lệ thuận với việc người phụ nữ kia càng lúc càng xuất hiện trong giấc mộng của anh nhiều hơn, không phải bất kì khi nào anh gặp cô ấy cũng phải hoan ái, anh cũng nói chuyện, uống nước, thậm chí là có lúc từng xem người phụ nữ đó là người thật. Người phụ nữ trong mộng đó cũng quyến rũ cũng thích mặc đồ ngủ phóng khoáng để trêu chọc anh, cũng không hề bài xích sự xâm phạm của anh. Nhưng người phụ nữ kia là duy độc của anh, trong mộng anh có quyền bắt người phụ nữ đó hứa chỉ có thể là của mình anh, còn cô, anh không làm được, sự dễ giải của cô là do một tay anh gây nên, sự tùy tiện của cô là do anh ban cho, chính anh dẫn cô đi gặp Ám Lĩnh, chính anh giao nhiệm vụ cho cô. Tất cả suy nghĩ của anh đều đi vào bế tắc.
Đột nhiên anh nghe đâu đó trong lòng một giọng nói cất lên. “ Anh có thể khiến cô ấy là duy độc của anh!“. Giống như hiểu ra được chuyện gì đó anh ngồi bật dậy, trong lòng thổn thức, một suy nghĩ vừa lóe lên khiến anh thôi không nghĩ ngợi mông lung nữa. Anh chỉ sợ cô sẽ từ chối anh, tư tưởng của cả hai đều khác biệt như vậy, nhưng không sao anh sẽ kiên trì đến cùng, anh sẽ thuyết phục cô, anh sẽ bảo vệ cô, anh sẽ không để đám đàn ông kia tùy tiện lợi dụng cô nữa. Nếu sai lầm là do anh, thì anh sẽ dùng cả đời để bù đắp cho cô.
Đến khi anh nhận ra điều đó, nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 6h 20 phút, bước chân của anh còn chưa kịp rời khỏi thì anh nghe nói Hà Tiêu theo mệnh lệnh của Hoắc đại, đang triệu tập một số người quan trọng của Ám vệ nhân đến gấp, trong đó có cả Mị.
Lúc anh đến nơi thì vừa kịp lúc ông ta đang phân phó những Ám vệ thi hành những nhiệm vụ của Hoắc đại xong, anh không nghe thấy gì, chỉ thấy Mị cười cười nhìn anh rồi bước ra ngoài.
Anh hỏi ông ta điều động người của Ám vệ nhân lại không thông báo với anh thì ông ta nói. “ Theo điều tra của tôi trong Ám vệ nhân có nội gián. Tôi cũng là phân phó nhiệm vụ ám sát số 16 thôi, cậu cũng không cần làm quá lên như vậy. Tôi thật muốn xem một gã đàn ông và một người phụ nữ đều thích giết người lúc lên giường ai là người chiến thắng mà thôi."
“ Cô ấy cũng là phụ nữ? Sao có thể ép cô ấy làm những chuyện như vậy được!!!" Lôi tức giận nói, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm anh thể hiện sự tức giận đó ra ngoài mặt cơ hồ muốn thiêu cháy tất cả mọi thứ xung quanh, vừa lạnh lùng lại vừa mạnh mẽ, mọi người nắp ở ngoài nghe đều sợ hãi chạy đi mất. Thì ra Lôi ca lạnh lùng cũng có lúc tức giận đến như vậy. Đáng sợ!!! Chỉ còn duy nhất Mị ở lại nheo mắt, cười mị tình, lắng tai nghe.
Đáng tiếc là người đàn ông trước mặt anh cũng không phải là người có thể vì sự bất mãn của anh mà lùi bước. “ Đây là mệnh lệnh của Hoắc đại. Dù sao cô ta cũng không phải đã quen với việc đó hay sao? Huống hồ còn có Tiểu Thường và Tiểu Ninh hỗ trợ. Mà cậu cũng biết, những năm gần đây từ sau cái chết của Hoắc tẩu, tính khí của chú ấy cũng trở nên tàn nhẫn hơn, nếu cậu kháng lệnh, chú ấy sẽ không bỏ qua cho cậu đâu."
“ Tôi nhận lệnh!!! Lôi ca, anh yên tâm em sẽ làm tốt nhiệm vụ này." Nghĩ đến việc anh cũng có thể vì cô mà bị liên lụy, Mị liền đứng ra nhận lệnh, chớp chớp mắt nhìn anh như ra hiệu anh đừng nói thêm gì, sau đó cười ma mị với hai người đàn ông rồi xoay người bước đi.
Mày anh nhíu lại một đường, con ngươi lạnh lẽo trừng Hà Tiêu còn ông ta nhếch môi, vừa đi qua anh vừa cười cợt. “ Phụ nữ xinh đẹp như vậy, lại suy nghĩ phóng khoáng, không biết liệu có thể có người đàn ông nào hoan ái xong vẫn còn sống bước ra hay không? Tôi cũng muốn thử một lần."
“ Ông..." Anh tức giận, muốn túm lấy áo ông ta nhưng bước chân ông ta đã vội dịch đi, rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
Số 16??? Không còn cách nào khác anh đành phải đến gặp Hoắc đại để hủy nhiệm vụ này.
Tác giả :
Tử Vy Bạch Sắc