Em Là Ánh Sáng Của Đời Anh!
Quyển 2 - Chương 66
Rất nhanh xe cứu thương đã tới, bọn họ làm cấp cứu đơn giản cho Văn Thông, đặt anh lên xe, tôi lấy gậy của Văn Thông, đi theo lên xe cứu thương, Văn Thông vẫn có ý thức, anh nâng nâng tay, thật ra thì chính là đột nhiên nhúc nhích, mà tôi biết anh muốn cái gì, lập tức đặt bàn tay tôi vào trong lòng bàn tay của anh, ngay sau đó anh bắt được tôi ...tôi dùng mặt đè trên tay của anh lại, lúc này tôi cảm thấy loại ngôn ngữ gì cũng không có cách nào có thể tỏ rõ ý nghĩ của tôi, chỉ dùng động tác nói cho anh biết, tôi sẽ vẫn luôn ở bên cạnh anh.
Khi Văn Thông được đẩy vào phòng cứu cấp, tôi bị chặn ngoài cửa, hơi dừng lại thì mới ý thức tới phải lập tức điện thoại cho anh Văn Trí, hôm nay cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng trấn định, nói cho anh ấy biết tên bệnh viện, đã tắt máy.
Một thân một mình ngồi ở bên ngoài phòng cứu cấp, trong ngực ôm gậy của Văn Thông,và áo khoác mới bị bác sĩ cởi ra, lúc này đây là hai đồ vật tôi trân trọng nhất, có nó giống như Văn Thông đang ở bên cạnh tôi, tôi vùi mặt ở trong áo khoác của anh, nơi đó có hơi thở của Văn Thông.
Tại sao dường như có vật gì cứng chạm vào mặt của tôi, lấy tay sờ sờ, trong túi có một vật rất lớn, cầm nó ra ngoài, tôi hơi nở nụ cười, là bản vẽ của tôi, trước kia để lại cho công việc của Văn Thông.
Từ từ mở tập tranh ra, mèo mập đáng yêu lập tức in vào mắt tôi, tờ thứ nhất chính là tình huống chúng tôi gặp nhau ở trên máy bay, mèo béo dùng tay đầy thịt của nó nắm lấy một cái tay cũng mập mạp bên cạnh, liếc mắt nhìn cánh tay mèo mập, dáng vẻ mèo con này ngủ ngốc nghếch thật sự đáng yêu, khóe miệng còn có một giọt nước nhỏ, nước miếng. Lần này anh vẽ vô cùng nghiêm túc, cũng có thể làm cho người cảm thấy mèo nhỏ lông xù.
Lật một tờ, một tờ, thấy được chúng tôi gặp lại ở nhà hàng, vô tình gặp được trong nhà, cuộc hẹn đầu tiên, (bên trong bao gồm đi dạo trên đỉnh núi, cùng đi ăn tối, xem phim), phòng làm việc liên hoan, lần đầu Văn Thông gọi tôi là bảo bối, cũng để cho tôi quấn anh giống như bánh chưng, hai con mèo một con mặc áo khoác con khỉ, một con mặc áo khoác tinh tinh.
Thấy những thứ này, giờ phút này tôi quên đi khẩn trương, cho nên không nhịn được nở nụ cười không thích hợp với thời điểm.
"Joyce, Văn Thông như thế nào?" Tôi nghe đến tiếng của anh Văn Trí, ngẩng đầu lên nhìn thấy anh ấy đi nhanh một mạch tới bên cạnh tôi.
"Anh ấy đang bên trong, vẫn chưa có người nào ra ngoài nói với em." Tôi đứng lên, có chút ngây ngô đáp lời anh.
Chắc chắn nét mặt của tôi cũng làm cho anh Văn Trí lắp bắp kinh hãi, anh ấy nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay của tôi , nói: "Em đừng khẩn trương quá, Joyce, anh đi xem một chút."
Tôi cũng ôm áo khoác và gậy của Văn Thông cùng đi theo, đúng lúc này có tiếng bác sĩ nhanh chóng đi ra từ trong phòng cấp cứu.
"Người thân của Thomas le¬ung có ở đây không?"
"Là tôi." Anh Văn Trí lập tức trả lời.
Lúc này lòng của tôi cũng hối hận đến chết, sao đến bây giờ còn chưa trở thành phu nhân của anh.
"Lá lách của bệnh nhân có hiện tượng bị vỡ, kèm thêm hiện tượng ra máu nghiêm trọng, chúng tôi phải lập tức tiến hành giải phẫu vá lá lách cho anh ấy, nhưng bây giờ vấn đề duy nhất là nhóm máu của Mr. Le¬ung hơi đặc biệt, đúng lúc bệnh viện của chúng tôi không tồn kho nhiều lắm, muốn biết trong hai người ai có thể hiến cho anh ấy ít máu để giải quyết vấn đề cấp bách lúc này, còn ký tên ở chỗ này nữa, phải tiến hành giải phẫu. "
"Nhóm máu của tôi và Thomas không giống nhau." Anh Văn Trí lo lắng nói.
"Nhóm máu của anh ấy là gì?" Tôi đi lên một bước.
"Anh ấy là Rh âm tính B, hiện tại đa số bệnh viện đều là Rh dương tính B, âm tính vô cùng ít." Bác sĩ liếc nhìn báo cáo của Văn Thông.
"Hình như tôi cũng có nhóm máu này." Tôi nhỏ giọng nói.
"Em/Cô xác định sao?" Anh Văn Trí và bác sĩ hỏi cùng lúc.
"Có lẽ vậy, bởi vì nhóm máu của tôi tương đối đặc biệt, cho nên tôi nhớ được."
"Vậy thì tốt quá, tôi làm kiểm tra giúp cô."
"Được." Đi theo bác sĩ đi vào trong, lúc này Văn Trí muốn lấy đồ vật của Văn Thông từ trong tay tôi, tôi còn do dự một chút, mới đưa gậy và quần áo cho anh, nhưng trong tay lại cầm bẩn vẽ có vẽ mèo mập.
Trải qua kiểm tra, nhóm máu của tôi và Văn Thông thật sự giống nhau, nhìn máu của tôi từ từ chảy vào trong túi, lại bị y tá lấy đi, tôi biết rõ chúng sẽ chảy vào trong cơ thể Văn Thông, quá trình này khiến cho tôi cảm nhận được vui mừng chưa bao giờ có, tôi chậm rãi nhắm hai mắt lại.
***
Khi tôi mở mắt lần nữa, hình như bản thân nằm ở trong phòng bệnh, di chuyển tay, sao trong tay không có gì cả chứ, tập tranh của tôi đâu rồi.
Ngồi bật dậy, lập tức trước mắt xuất hiện rất nhiều sao vàng, tôi thấy có người đi về phía tôi.
"Không có việc gì chứ, Joyce, em nghỉ ngơi một chút, rút nhiều máu như vậy."
Tôi thấy được chị Mẫn Di đứng ở bên cạnh tôi.
"Văn Thông đâu? Anh ấy như thế nào? Em ngủ đã bao lâu? " Tôi lôi kéo cánh tay của cô ấy, hỏi vấn đề liên tiếp.
"Yên tâm, Joyce, Văn Thông đã làm giải phẫu xong."
"Bây giờ em muốn đi nhìn anh ấy." Xuống giường, vội vã đi giày vào, vừa muốn ra cửa đột nhiên phát lên tôi vẽ vốn là hỏi: "Chị dâu, chị thấy bức vẽ của em không?"
"Ở chỗ này đây, chị thấy em cầm, sợ em ngủ không thoải mái."
Nhận lấy bản vẽ bình thường này, nhưng nó là trân bảo của tôi, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve một chút, sau đó đi ra cửa phòng.
Đi tới trước phòng bệnh của Văn Thông, thấy anh Văn Trí đang nói chuyện với bác sĩ, nhìn thấy tôi thì gật đầu một cái với tôi.
"Joyce, em hãy yên tâm đi. Bây giờ Văn Thông còn chưa tỉnh, chỉ cần vượt qua 48 giờ sau phẫu thuật, cũng chưa có nguy hiểm tính mạng."
Tôi thở phào một cái thật dài."Em có thể đi vào cùng anh ấy sao?"
"Có thể, nhưng phải mặc quần áo cách ly, người bị thương lá lách nên sức miễn dịch sẽ chịu ảnh hưởng, nhất là bây giờ." Bác sĩ nghiêm túc nói với chúng tôi.
"Joyce, em có muốn nghỉ ngơi một chút hay không, anh sợ em không chịu nổi."
"Không cần, anh, hiện tại chỉ có ở bên cạnh anh ấy thì em mới bình tĩnh được, để cho em ở cùng với anh ấy đi, em không có vấn đề, anh yên tâm đi."
Anh ấy và Mẫn Di nhìn nhau một chút, đều dùng ánh mắt khích lệ nhìn tôi, cũng đồng thời gật đầu một cái.
Rón rén đi vào phòng bệnh, nhìn thấy người mà tôi nhớ nhung ngày đêm lẳng lặng nằm ở nơi đó, bên cạnh đặt một số dụng cụ, vẫn còn truyền nước biển, tôi bỗng nhiên cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều co lại một chỗ, tôi đi tới bên anh không truyền nước biển, cẩn thận đưa tay ra đụng anh một cái.
Anh lẳng lặng nằm ở đây, mắt nhắm thật chặt, sắc mặt đã không còn trắng bệch giống như ở trên xe cứu thương, tôi lại để tay ở trên tay anh, hi vọng anh có thể nắm ngược lại tôi giống như thường ngày, nhưng bây giờ không có.
"Lâm Văn Ý, mày gấp cái gì chứ, không phải vừa mới làm giải phẫu xong sao? Hẳn là tác dụng của thuốc tê còn chưa tan."
"Đúng, không vội, mình phải ngồi xuống bên cạnh anh." Tôi tự nhủ nói.
Ngồi ở bên người Văn Thông, lại bắt đầu liếc nhìn bản vẽ mà tôi vẫn nắm trong tay.
Từ nhóm mèo mập mặc quần áo con khỉ và đốm nhỏ, tôi nhìn tiếp, có buổi lễ đính hôn của chúng tôi, trong cuộc hành trình ở Bắc Kinh bao gồm phương thức đi lại đặc biệt của chúng tôi, nghênh ngang đến phòng lớn của quán bar, có cho mèo đực ăn, còn có chuyến đi Trường Thành, khi tôi nhìn thấy anh vẽ con mèo cái đáng yêu bởi vì sợ nên nằm ở trên vách tường của Trường Thành kia, hung hăng trừng mắt liếc Văn Thông, trong miệng nói: "Anh được đấy, Lương Văn Thông, hủy hoại hình tượng của em như vậy."
Nhìn nữa thì gần như khiến mèo đực đau lòng, lo lắng một loạt chuyện, từ bên trong vẽ những bức vẽ này tôi đều có thể cảm thấy Văn Thông đau lòng, còn có lo lắng, cuối cùng đến nhịn đau đưa tôi đi, anh chờ đợi mỗi ngày.
Một quyển rất dày, gần như được Văn Thông vẽ đầy, càng xem càng khiến cho tôi kích động, không được, tôi nhất định phải nói mấy câu với anh, cho dù anh hoàn toàn không nghe được cũng không sao cả.
"Văn Thông, Tinh Tinh, chồng à, xưng hô như vậy thì anh thích nhất cái gì đây? Em biết rõ chỉ cần là em gọi, anh đều thích, cũng không nên chê tôi đỏm dáng, nhưng mà em lại vẫn thích gọi anh là chồng, chẳng qua em còn có cái thích nhất, chỉ sợ anh không thích nên cũng chưa từng gọi lên, thích nhất chính là chồng Tinh Tinh, hơi kì lạ, nhưng từng thấy người của anh thì cũng sẽ không coi anh thành tinh tinh nữa, nó rất xấu xí nhưng anh nhìn thật tốt, anh là ánh sao sáng trong lòng em, hơn nữa vĩnh viễn đều là ngôi sao sáng nhất trong cuộc đời em, nếu như không có anh, em nên sống như thế nào đây, nhanh tỉnh lại đi, đừng mất hứng, em cũng sẽ không để anh bỏ đi từ bên cạnh em nữa."
Tôi nuốt nước miếng, khô quá, nhìn xung quanh, tại sao không có nước đây? Thôi, chịu đựng thôi.
"Chồng Tinh Tinh, không để ý tới em, anh nghĩ cũng không muốn nghĩ, bởi vì bây giờ anh thiếu nợ của em, khoản nợ đầy máu, tại sao có thể không trả, em cũng chỉ cho anh chút ít cơ hội hôm nay thôi, không đòi anh, về sau, mỗi ngày em sẽ thoắt ẩn thoắt hiện ở trước mặt anh, nhắc nhở anh phải đối xử với em thật tốt." Tôi hả hê nói xong, tay cầm một ngón tay của anh lên, chơi đùa một ngón tay.
"Chồng Tinh Tinh, anh nhất định phải chê em phiền, cũng nhanh tỉnh lại đi, anh xem em, một mình ở chỗ này, lảm nhảm, người ta có thể cho rằng em có bệnh hay không, chờ đến khi anh tỉnh lại, thì không thấy được em, bởi vì em bị đưa đến khoa tâm thần để kiểm tra, làm sao đây?"
Nói xong tôi đứng lên, tiến tới trước mặt của Văn Thông, cẩn thận nhìn anh, trong miệng lẩm bẩm: "Sẽ không phải chê em phiền, sợ em đòi nợ, giả vờ ngủ chứ?"
Đưa tay, dùng ngón tay nhẹ nhàng vạch mắt của anh ra, khẽ buông tay, chúng lại nhắm lại, thật là, sao còn bất tỉnh đây?
"Chồng Tinh Tinh, không phải anh muốn làm người đẹp ngủ chứ, anh là đàn ông đó, còn có em đáng yêu như mèo đang chờ ở đây, anh chịu ngủ sao? Nhanh mở mắt nhìn em một chút đi, hiện tại em rất nghe lời, mỗi ngày trải qua cuộc sống của heo, mập hơn rất nhiều. Không tin, anh có thể sờ một cái xem."
Tôi đặt tay anh ở trên mặt của tôi, vết chai cứng rắn trong bàn tay anh cũng không làm tôi đau nhói, mà để cho tôi cảm thấy có cảm giác chân thật như vậy.
"Chồng Tinh Tinh, anh nhanh hôn em một chút đi, đã rất lâu không hôn rồi, anh không muốn sao? Em cũng sắp muốn đến điên rồi. Anh không hôn, em sẽ cường hôn anh trước."
Nói xong tôi liền hành động, khi đôi môi tôi đụng bờ môi khô khốc của anh, mặc dù anh không hôn trả lại tôi, nhưng mà tôi lại vẫn cảm thấy thân thể bắt đầu nóng lên, tâm tình sục sôi.
"Môi của anh quá khô rồi, em muốn đi lấy chút nước cho anh."
Nhìn đôi môi anh hơi khô, nhưng vẫn rất hấp dẫn, làm tôi lại hôn trộm anh, ngay khi miệng của tôi vừa mới chạm đến môi của anh, đôi môi phía dưới liền bao tôi lại.
Tôi khom người, đôi môi bị anh cắn, không gian thời gian lập tức đọng lại, qua rất lâu, tôi phun ra một câu.
"Anh không buông ra, bị người ta thấy, còn tưởng rằng em đang ức hiếp bệnh nhân."
Anh nghe lời nói thì buông ra, nhưng chưa có bất kỳ động tác gì khác, tôi nhìn một lát, lại mơ hồ, chẳng lẽ tôi mất máu quá nhiều, xuất hiện ảo giác. Lắc lắc đầu của tôi còn chớp chớp mắt, tất cả vẫn yên lặng.
Còn sờ sờ môi của tôi để xác định, cũng sạch sẽ.
"Nhất định là ảo giác, không được, em đi lấy nước."
Ngay khi tôi xoay người muốn đi, tay của tôi đụng phải tay Văn Thông, nhưng lại bị nhẹ nhàng bắt được, động tác này làm toàn thân tôi giật mình một cái, sau đó, tôi nghe được âm thanh tự nhiên.
"Vợ à, cũng không cần đi."
Khi Văn Thông được đẩy vào phòng cứu cấp, tôi bị chặn ngoài cửa, hơi dừng lại thì mới ý thức tới phải lập tức điện thoại cho anh Văn Trí, hôm nay cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng trấn định, nói cho anh ấy biết tên bệnh viện, đã tắt máy.
Một thân một mình ngồi ở bên ngoài phòng cứu cấp, trong ngực ôm gậy của Văn Thông,và áo khoác mới bị bác sĩ cởi ra, lúc này đây là hai đồ vật tôi trân trọng nhất, có nó giống như Văn Thông đang ở bên cạnh tôi, tôi vùi mặt ở trong áo khoác của anh, nơi đó có hơi thở của Văn Thông.
Tại sao dường như có vật gì cứng chạm vào mặt của tôi, lấy tay sờ sờ, trong túi có một vật rất lớn, cầm nó ra ngoài, tôi hơi nở nụ cười, là bản vẽ của tôi, trước kia để lại cho công việc của Văn Thông.
Từ từ mở tập tranh ra, mèo mập đáng yêu lập tức in vào mắt tôi, tờ thứ nhất chính là tình huống chúng tôi gặp nhau ở trên máy bay, mèo béo dùng tay đầy thịt của nó nắm lấy một cái tay cũng mập mạp bên cạnh, liếc mắt nhìn cánh tay mèo mập, dáng vẻ mèo con này ngủ ngốc nghếch thật sự đáng yêu, khóe miệng còn có một giọt nước nhỏ, nước miếng. Lần này anh vẽ vô cùng nghiêm túc, cũng có thể làm cho người cảm thấy mèo nhỏ lông xù.
Lật một tờ, một tờ, thấy được chúng tôi gặp lại ở nhà hàng, vô tình gặp được trong nhà, cuộc hẹn đầu tiên, (bên trong bao gồm đi dạo trên đỉnh núi, cùng đi ăn tối, xem phim), phòng làm việc liên hoan, lần đầu Văn Thông gọi tôi là bảo bối, cũng để cho tôi quấn anh giống như bánh chưng, hai con mèo một con mặc áo khoác con khỉ, một con mặc áo khoác tinh tinh.
Thấy những thứ này, giờ phút này tôi quên đi khẩn trương, cho nên không nhịn được nở nụ cười không thích hợp với thời điểm.
"Joyce, Văn Thông như thế nào?" Tôi nghe đến tiếng của anh Văn Trí, ngẩng đầu lên nhìn thấy anh ấy đi nhanh một mạch tới bên cạnh tôi.
"Anh ấy đang bên trong, vẫn chưa có người nào ra ngoài nói với em." Tôi đứng lên, có chút ngây ngô đáp lời anh.
Chắc chắn nét mặt của tôi cũng làm cho anh Văn Trí lắp bắp kinh hãi, anh ấy nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay của tôi , nói: "Em đừng khẩn trương quá, Joyce, anh đi xem một chút."
Tôi cũng ôm áo khoác và gậy của Văn Thông cùng đi theo, đúng lúc này có tiếng bác sĩ nhanh chóng đi ra từ trong phòng cấp cứu.
"Người thân của Thomas le¬ung có ở đây không?"
"Là tôi." Anh Văn Trí lập tức trả lời.
Lúc này lòng của tôi cũng hối hận đến chết, sao đến bây giờ còn chưa trở thành phu nhân của anh.
"Lá lách của bệnh nhân có hiện tượng bị vỡ, kèm thêm hiện tượng ra máu nghiêm trọng, chúng tôi phải lập tức tiến hành giải phẫu vá lá lách cho anh ấy, nhưng bây giờ vấn đề duy nhất là nhóm máu của Mr. Le¬ung hơi đặc biệt, đúng lúc bệnh viện của chúng tôi không tồn kho nhiều lắm, muốn biết trong hai người ai có thể hiến cho anh ấy ít máu để giải quyết vấn đề cấp bách lúc này, còn ký tên ở chỗ này nữa, phải tiến hành giải phẫu. "
"Nhóm máu của tôi và Thomas không giống nhau." Anh Văn Trí lo lắng nói.
"Nhóm máu của anh ấy là gì?" Tôi đi lên một bước.
"Anh ấy là Rh âm tính B, hiện tại đa số bệnh viện đều là Rh dương tính B, âm tính vô cùng ít." Bác sĩ liếc nhìn báo cáo của Văn Thông.
"Hình như tôi cũng có nhóm máu này." Tôi nhỏ giọng nói.
"Em/Cô xác định sao?" Anh Văn Trí và bác sĩ hỏi cùng lúc.
"Có lẽ vậy, bởi vì nhóm máu của tôi tương đối đặc biệt, cho nên tôi nhớ được."
"Vậy thì tốt quá, tôi làm kiểm tra giúp cô."
"Được." Đi theo bác sĩ đi vào trong, lúc này Văn Trí muốn lấy đồ vật của Văn Thông từ trong tay tôi, tôi còn do dự một chút, mới đưa gậy và quần áo cho anh, nhưng trong tay lại cầm bẩn vẽ có vẽ mèo mập.
Trải qua kiểm tra, nhóm máu của tôi và Văn Thông thật sự giống nhau, nhìn máu của tôi từ từ chảy vào trong túi, lại bị y tá lấy đi, tôi biết rõ chúng sẽ chảy vào trong cơ thể Văn Thông, quá trình này khiến cho tôi cảm nhận được vui mừng chưa bao giờ có, tôi chậm rãi nhắm hai mắt lại.
***
Khi tôi mở mắt lần nữa, hình như bản thân nằm ở trong phòng bệnh, di chuyển tay, sao trong tay không có gì cả chứ, tập tranh của tôi đâu rồi.
Ngồi bật dậy, lập tức trước mắt xuất hiện rất nhiều sao vàng, tôi thấy có người đi về phía tôi.
"Không có việc gì chứ, Joyce, em nghỉ ngơi một chút, rút nhiều máu như vậy."
Tôi thấy được chị Mẫn Di đứng ở bên cạnh tôi.
"Văn Thông đâu? Anh ấy như thế nào? Em ngủ đã bao lâu? " Tôi lôi kéo cánh tay của cô ấy, hỏi vấn đề liên tiếp.
"Yên tâm, Joyce, Văn Thông đã làm giải phẫu xong."
"Bây giờ em muốn đi nhìn anh ấy." Xuống giường, vội vã đi giày vào, vừa muốn ra cửa đột nhiên phát lên tôi vẽ vốn là hỏi: "Chị dâu, chị thấy bức vẽ của em không?"
"Ở chỗ này đây, chị thấy em cầm, sợ em ngủ không thoải mái."
Nhận lấy bản vẽ bình thường này, nhưng nó là trân bảo của tôi, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve một chút, sau đó đi ra cửa phòng.
Đi tới trước phòng bệnh của Văn Thông, thấy anh Văn Trí đang nói chuyện với bác sĩ, nhìn thấy tôi thì gật đầu một cái với tôi.
"Joyce, em hãy yên tâm đi. Bây giờ Văn Thông còn chưa tỉnh, chỉ cần vượt qua 48 giờ sau phẫu thuật, cũng chưa có nguy hiểm tính mạng."
Tôi thở phào một cái thật dài."Em có thể đi vào cùng anh ấy sao?"
"Có thể, nhưng phải mặc quần áo cách ly, người bị thương lá lách nên sức miễn dịch sẽ chịu ảnh hưởng, nhất là bây giờ." Bác sĩ nghiêm túc nói với chúng tôi.
"Joyce, em có muốn nghỉ ngơi một chút hay không, anh sợ em không chịu nổi."
"Không cần, anh, hiện tại chỉ có ở bên cạnh anh ấy thì em mới bình tĩnh được, để cho em ở cùng với anh ấy đi, em không có vấn đề, anh yên tâm đi."
Anh ấy và Mẫn Di nhìn nhau một chút, đều dùng ánh mắt khích lệ nhìn tôi, cũng đồng thời gật đầu một cái.
Rón rén đi vào phòng bệnh, nhìn thấy người mà tôi nhớ nhung ngày đêm lẳng lặng nằm ở nơi đó, bên cạnh đặt một số dụng cụ, vẫn còn truyền nước biển, tôi bỗng nhiên cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều co lại một chỗ, tôi đi tới bên anh không truyền nước biển, cẩn thận đưa tay ra đụng anh một cái.
Anh lẳng lặng nằm ở đây, mắt nhắm thật chặt, sắc mặt đã không còn trắng bệch giống như ở trên xe cứu thương, tôi lại để tay ở trên tay anh, hi vọng anh có thể nắm ngược lại tôi giống như thường ngày, nhưng bây giờ không có.
"Lâm Văn Ý, mày gấp cái gì chứ, không phải vừa mới làm giải phẫu xong sao? Hẳn là tác dụng của thuốc tê còn chưa tan."
"Đúng, không vội, mình phải ngồi xuống bên cạnh anh." Tôi tự nhủ nói.
Ngồi ở bên người Văn Thông, lại bắt đầu liếc nhìn bản vẽ mà tôi vẫn nắm trong tay.
Từ nhóm mèo mập mặc quần áo con khỉ và đốm nhỏ, tôi nhìn tiếp, có buổi lễ đính hôn của chúng tôi, trong cuộc hành trình ở Bắc Kinh bao gồm phương thức đi lại đặc biệt của chúng tôi, nghênh ngang đến phòng lớn của quán bar, có cho mèo đực ăn, còn có chuyến đi Trường Thành, khi tôi nhìn thấy anh vẽ con mèo cái đáng yêu bởi vì sợ nên nằm ở trên vách tường của Trường Thành kia, hung hăng trừng mắt liếc Văn Thông, trong miệng nói: "Anh được đấy, Lương Văn Thông, hủy hoại hình tượng của em như vậy."
Nhìn nữa thì gần như khiến mèo đực đau lòng, lo lắng một loạt chuyện, từ bên trong vẽ những bức vẽ này tôi đều có thể cảm thấy Văn Thông đau lòng, còn có lo lắng, cuối cùng đến nhịn đau đưa tôi đi, anh chờ đợi mỗi ngày.
Một quyển rất dày, gần như được Văn Thông vẽ đầy, càng xem càng khiến cho tôi kích động, không được, tôi nhất định phải nói mấy câu với anh, cho dù anh hoàn toàn không nghe được cũng không sao cả.
"Văn Thông, Tinh Tinh, chồng à, xưng hô như vậy thì anh thích nhất cái gì đây? Em biết rõ chỉ cần là em gọi, anh đều thích, cũng không nên chê tôi đỏm dáng, nhưng mà em lại vẫn thích gọi anh là chồng, chẳng qua em còn có cái thích nhất, chỉ sợ anh không thích nên cũng chưa từng gọi lên, thích nhất chính là chồng Tinh Tinh, hơi kì lạ, nhưng từng thấy người của anh thì cũng sẽ không coi anh thành tinh tinh nữa, nó rất xấu xí nhưng anh nhìn thật tốt, anh là ánh sao sáng trong lòng em, hơn nữa vĩnh viễn đều là ngôi sao sáng nhất trong cuộc đời em, nếu như không có anh, em nên sống như thế nào đây, nhanh tỉnh lại đi, đừng mất hứng, em cũng sẽ không để anh bỏ đi từ bên cạnh em nữa."
Tôi nuốt nước miếng, khô quá, nhìn xung quanh, tại sao không có nước đây? Thôi, chịu đựng thôi.
"Chồng Tinh Tinh, không để ý tới em, anh nghĩ cũng không muốn nghĩ, bởi vì bây giờ anh thiếu nợ của em, khoản nợ đầy máu, tại sao có thể không trả, em cũng chỉ cho anh chút ít cơ hội hôm nay thôi, không đòi anh, về sau, mỗi ngày em sẽ thoắt ẩn thoắt hiện ở trước mặt anh, nhắc nhở anh phải đối xử với em thật tốt." Tôi hả hê nói xong, tay cầm một ngón tay của anh lên, chơi đùa một ngón tay.
"Chồng Tinh Tinh, anh nhất định phải chê em phiền, cũng nhanh tỉnh lại đi, anh xem em, một mình ở chỗ này, lảm nhảm, người ta có thể cho rằng em có bệnh hay không, chờ đến khi anh tỉnh lại, thì không thấy được em, bởi vì em bị đưa đến khoa tâm thần để kiểm tra, làm sao đây?"
Nói xong tôi đứng lên, tiến tới trước mặt của Văn Thông, cẩn thận nhìn anh, trong miệng lẩm bẩm: "Sẽ không phải chê em phiền, sợ em đòi nợ, giả vờ ngủ chứ?"
Đưa tay, dùng ngón tay nhẹ nhàng vạch mắt của anh ra, khẽ buông tay, chúng lại nhắm lại, thật là, sao còn bất tỉnh đây?
"Chồng Tinh Tinh, không phải anh muốn làm người đẹp ngủ chứ, anh là đàn ông đó, còn có em đáng yêu như mèo đang chờ ở đây, anh chịu ngủ sao? Nhanh mở mắt nhìn em một chút đi, hiện tại em rất nghe lời, mỗi ngày trải qua cuộc sống của heo, mập hơn rất nhiều. Không tin, anh có thể sờ một cái xem."
Tôi đặt tay anh ở trên mặt của tôi, vết chai cứng rắn trong bàn tay anh cũng không làm tôi đau nhói, mà để cho tôi cảm thấy có cảm giác chân thật như vậy.
"Chồng Tinh Tinh, anh nhanh hôn em một chút đi, đã rất lâu không hôn rồi, anh không muốn sao? Em cũng sắp muốn đến điên rồi. Anh không hôn, em sẽ cường hôn anh trước."
Nói xong tôi liền hành động, khi đôi môi tôi đụng bờ môi khô khốc của anh, mặc dù anh không hôn trả lại tôi, nhưng mà tôi lại vẫn cảm thấy thân thể bắt đầu nóng lên, tâm tình sục sôi.
"Môi của anh quá khô rồi, em muốn đi lấy chút nước cho anh."
Nhìn đôi môi anh hơi khô, nhưng vẫn rất hấp dẫn, làm tôi lại hôn trộm anh, ngay khi miệng của tôi vừa mới chạm đến môi của anh, đôi môi phía dưới liền bao tôi lại.
Tôi khom người, đôi môi bị anh cắn, không gian thời gian lập tức đọng lại, qua rất lâu, tôi phun ra một câu.
"Anh không buông ra, bị người ta thấy, còn tưởng rằng em đang ức hiếp bệnh nhân."
Anh nghe lời nói thì buông ra, nhưng chưa có bất kỳ động tác gì khác, tôi nhìn một lát, lại mơ hồ, chẳng lẽ tôi mất máu quá nhiều, xuất hiện ảo giác. Lắc lắc đầu của tôi còn chớp chớp mắt, tất cả vẫn yên lặng.
Còn sờ sờ môi của tôi để xác định, cũng sạch sẽ.
"Nhất định là ảo giác, không được, em đi lấy nước."
Ngay khi tôi xoay người muốn đi, tay của tôi đụng phải tay Văn Thông, nhưng lại bị nhẹ nhàng bắt được, động tác này làm toàn thân tôi giật mình một cái, sau đó, tôi nghe được âm thanh tự nhiên.
"Vợ à, cũng không cần đi."
Tác giả :
Du Nhàn Miêu