Em Là Ánh Sáng Của Đời Anh!
Quyển 1 - Chương 18
Lúc Văn Thông xoay mặt tôi lại, thấy mặt tôi đầm đìa nước mắt anh thoáng giật mình, khẩn trương nói: "Bảo bối, sao lại khóc?"
"Ha ha, cả xưng hô cũng thay đổi rồi." Ba còn trêu ghẹo.
"Mau nói cho anh biết, sao em lại khóc hả?" Văn Thông dùng sức xoay người lại lấy tờ khăn giấy trên bàn uống trà, tôi vươn tay đỡ anh, đợi anh lấy khăn giấy giúp tôi lau nước mắt.
"Cũng tại cuộc đối thoại của hai người đó, làm em cảm động quá." Tôi vừa khóc vừa nói.
"Vậy thì em nên cười mới đúng." Văn Thông giúp tôi lau xong nước mắt, sau đó vuốt ve mặt tôi.
"Đúng đấy con gái cưng à, con nên cười mới đúng." Ba cũng phụ họa theo.
Ngay lúc này thì mẹ từ phòng ăn đi ra, thấy tôi nhõng nhẽo mít ướt bèn nói: "Hai người đàn ông to con lớn đầu này làm gì để con gái cưng của tôi khóc nhè vậy hả?"
"Anh nào dám chứ, dỗ ngọt còn không kịp nữa kìa." Ba lại cười ha ha.
"Cái ông này, đừng ngồi đó làm bóng đèn cản mũi nữa được không, đến đây giúp ta làm này một chút." Mẹ lôi kéo ba lôi đi.
Nhìn thấy ba mẹ cười lánh mặt đi chỗ khác, tôi liền đưa tay ôm Văn Thông, tựa đầu lên bờ vai anh, Văn Thông cũng dịch dịch người chừa ra một chỗ trống để tôi ngồi thoải mái hơn chút.
"Văn Thông, eo anh vẫn ổn chứ, có cần em mát xa cho anh không?"
"Yên tâm đi, cô bé, hôm nay thật sự không cảm thấy đau chút nào hết. Có lẽ do tâm trạng anh tốt đó."
"Hôm nay tâm trạng em cũng cực kỳ tốt luôn." Tôi nhướn người ôm chặt mặt của anh hôn chụt một cái thật mạnh.
"Em nghịch ngợm quá đi khỉ con à."
"Không cho phép anh gọi tên đó ở chỗ này."
"Ở đây đâu có ai đâu." Văn Thông hiện tại càng ngày càng khôi hài. Ha ha.
Chúng tôi như một gia đình sum vầy vui vẻ cùng nhau ăn cơm tối, thế nhưng phần lớn nguyên nhân khiến tôi thấy vui sướng là ba mẹ tôi đem hết những chuyện xấu khi tôi còn bé kể lại hết cho Lương Văn Thông nghe, mọi người đúng là đang vui vẻ trên nỗi đau của tôi.
Cơm nước xong không bao lâu thì Alan đến Văn Thông, chúng tôi đưa anh đi ra ngoài, tôi vừa há miệng mới nói có chữ “Tinh" thì đã bị ánh mắt cảnh cáo của Văn Thông dọa sợ, tôi vội vàng chỉ tay lên bầu trời sửa lại lời nói: "Những vì sao ơi, này anh nhìn xem, trời hôm nay nhiều sao thật đó." (trong thuật ngữ thiên văn gọi Tinh là sao)
Mọi người rối rít ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sau đó đồng loạt dùng ánh mắt hoài nghi nhìn tôi, bầu trời lúc này đang giăng đầy mây đen, làm gì có sao cơ chứ.
"Mau đi thôi, Văn Thông, đừng nghe con bé bịa chuyện. Hỏng chừng trời sắp mưa thì có đó." Mẹ đi tới trước mặt Văn Thông nói.
Văn Thông nhìn tôi cười lắc lắc đầu, chống gậy đi đến bên cạnh xe, lúc lên xe tôi có thể nhận ra được động tác của anh có chút không được tự nhiên, nhất định là hông anh vẫn còn đang khó chịu, hơn nữa bầu trời còn hiện đang đầy mây đen. Nhìn Alan giúp anh ngồi xong, tôi cố kiềm những giọt nước mắt mà mỉm cười vẫy vẫy tay với anh, anh cũng phất tay chào tạm biệt cùng chúng tôi, sau đó lái xe rời đi.
Nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, hồi tưởng lại tất cả những chuyện vui tốt đẹp diễn ra trong ngày hôm này, tôi nhanh chóng tiến vào giấc mộng đẹp.
***
Sáng ngày hôm sau, tôi vẫn đi làm như thường ngày, nhưng trái tim tôi cứ như đang bay bổng tận đâu đâu không có ở đây, lật xem tài liệu cần làm mà không thể nào tập trung được, trong lòng cứ luôn suy nghĩ không biết hiện giờ Văn Thông đang làm gì? Cuối cùng không thể chịu nổi nữa đành lấy điện thoại di động ra gửi cho anh cái tin nhắn.
"Tinh Tinh à, hôm nay anh thế nào rồi? Còn sốt không?"
Tin nhắn đã gửi đi hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, mà điện thoại của tôi vẫn nằm im lìm không mảy may nhúc nhích nằm trên bàn làm việc. Sự yên tĩnh của nó lại khiến cho trái tim tôi không cách nào bình tĩnh được, người bần thần như mất hồn mất vía.
Tiếng chuông điện thoại bỗng reo lên dọa tôi giật mình, tôi vội vàng cầm điện thoại lên, nghe được giọng nói khiến cho tâm hồn tôi yên ổn lại, "Khỉ con à, không cần ở bên đó đứng ngồi không yên vậy đâu."
"Không được gọi em như thế, ơ, mà sao anh biết em đứng ngồi không yên?"
"Em ngước lên nhìn sang phòng làm việc của anh đi."
Tôi ngẩng đầu thì thấy Văn Thông đang đứng trong phòng làm việc của anh đang nhìn sang phương hướng của tôi. Quên mất nữa, lúc Văn Thông đi công tác đã yêu cầu chuyển phòng ban nơi tôi làm việc đến khu vực cách không xa mấy với phòng làm việc của anh. Báo hại chúng tôi dọn dẹp chuyển đi mất những mấy ngày. Ai bảo anh là ông chủ làm chi chứ!
"Sao anh lại đến công ty, còn dùng nạng nữa, anh quên bác sĩ nói thế nào rồi sao?" Tôi nhất thời kích động, nói chuyện cũng có phần lớn tiếng, các đồng nghiệp đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tôi. Tôi vội vàng hạ thấp giọng trách móc: "Tại anh đó, hại em nói chuyện lớn tiếng như vậy khiến mọi người nhìn em bằng ánh mắt đó."
"Đừng có gấp, anh đã không sao rồi, ở nhà ra vào không làm gì anh thật không quen."
"Nói tóm lại là những gì em nói anh đều bỏ ngoài tai."
"Nào có chút? Anh chỉ nán lại thêm một lúc, buổi chiều còn phải ra ngoài đi họp."
"Anh đừng làm việc quá sức đó, phải về nhà sớm nhé." Tôi biết nói chuyện với người cuồng công việc như anh thì có nói cũng như nước đổ lá môn vậy.
"Yên tâm đi, anh biết rồi."
"Được, anh bận việc thì làm đi nhé." Nói xong tôi liền để điện thoại xuống.
Anh gật đầu cười với tôi sau đó ngồi xuống, khi anh ngồi xuống thì tôi không còn nhìn thấy anh được nữa, cũng may anh không có chỗ nào khó chịu, vậy tôi cũng yên lòng mà an tâm làm việc.
======
Lúc tôi đang chuyên tâm vẽ dự án, bỗng nghe được tiếng cây nạng quen thuộc gõ trên nền đất từ xa vọng đến, cuối cùng dừng lại ngay phía sau lưng tôi. Kế tiếp một hộp giấy tinh xảo đặt lên bàn làm việc của tôi.
Tôi quay đầu lại nhìn, thì thấy trọng tâm cơ thể Văn Thông đều dồn hết về hướng bên trái, xem ra mới vừa rồi là anh dùng tay phải để đặt lên hộp giấy.
"Đây là món mà em thích ăn." Nhìn ra được sự ngạc nhiên của tôi, anh mỉm cười nói với tôi.
Hành động này của anh khiến cho tất cả mọi người đều nhìn sang hai chúng tôi, tôi thấy phen này có trốn cũng không thoát rồi, tôi đành ngượng nghịu nói với anh: "Cám ơn."
Anh còn chưa chịu đi, vẫn đứng ở phía sau tôi nhẹ giọng nói: "Giờ anh phải ra ngoài, hôm nay cũng không về công ty, em xong việc rồi tự về mình nhé."
"Em sẽ về cùng ba em." Tôi đứng dậy đá mắt liên tục với anh. Nhưng anh lại lờ đi coi như không thấy, điều chỉnh lại tư thế đứng, chuyển cây nạng từ tay phải sang tay trái, dùng tay phải vỗ vỗ tôi nói: "Anh đi nhé!" Sau đó chống nạng chậm rãi đi về hướng cửa công ty, ở đó có Alan đang đợi anh.
Trong lúc tôi đang cố nghĩ xem làm sao để giải thích với đồng nghiệp thì nghe được Mr. Quinn nói: "Joyce, đừng ngại, tất cả chúng tôi ai cũng biết là Thomas thích cô, đây là chuyện tốt mà. Tôi và cậu ta làm việc với nhau đã nhiều năm, cậu ta chưa bao giờ thể hiện đáng yêu như thế bao giờ cả, anh tại tới cũng không nghĩ hiện tại đáng yêu như thế qua, mức độ làm việc trước đây của cậu ta khiến ai cũng nể sợ."
"Phải đó, cô không cần ngượng." Mọi người mạnh ai nấy đều góp vào một câu, mặt tôi khi ấy đó hả, tôi nghĩ chắc cũng đỏ gần bằng mông khỉ luôn ấy.
Sau khi làm việc ở đây được một thời gian, tôi cảm nhận được Lương Văn Thông là người rất nghiêm khắc trong công việc. Cả tổ chúng tôi đều cho rằng bản kế hoạch mở rộng phát triển nhãn hiệu nước hoa đó tôi viết rất ổn, nhưng cuối cùng khi đến tay Văn Thông, bị anh bác bỏ trả về không thương tiếc. Hơn nữa cũng không phải bị từ chối một lần, cuối cùng hành hạ tôi một trận nhừ tử thiếu điều sắp hộc máu, tổng cộng lần đó nữa làm lại những bảy lần, vậy mà con người đáng ghét đó vẫn còn chưa chịu duyệt. Khi đó trong lòng tôi rất là tức tối, bức bối như có núi lửa âm ỉ sắp sửa phun trào vậy, nhưng lại không có chỗ để phát tác, cách duy nhất mà tôi có thể dùng chính là không thèm để ý tới anh suốt một tuần liền. Nhưng anh còn lợi hại hơn, cũng nào có thèm dòm ngó tới tôi, suốt cả ngày vùi đầu bận bịu ở công ty, cứ như tôi không hề tồn tại ở nơi đây vậy, đến cả sau giờ làm anh cũng không hề ở lại, còn lâu tôi mới chủ động điện thoại cho anh hứ, làm vậy tôi biết giấu mặt mũi đi đâu chứ, tôi nhịn nhé, nhưng thật sự chữ nhìn này sao khó chịu quá đi, trong lòng như ai cào ai xé, tôi lại bắt đầu hoài nghi sao mình có thể yêu được cái người làm việc cứ như máy móc chứ không giống người này. Nhưng anh càng không để ý tới tôi... thì tôi lại càng nhớ anh, tôi bây giờ thật sự chẳng có chút tiền đồ nào hết, mỗi ngày khi trời tối tôi đều rơi nước mắt để cố gắng hoàn thành bản kế hoạch. (có thể tưởng tượng ra được tôi yêu anh ấy nhiều bao nhiêu)
Bản kế hoạch cuối cùng cũng được ác ma công nhận, sau khi nghe được tin này, tôi lập tức ngã phịch ra ghế dựa, tê liệt như không còn cảm giác gì nữa. Ngay lúc này anh chống nạng chậm rãi đi tới phòng tôi làm việc để chủ động lấy lòng tôi, vì anh biết tôi sẽ không từ chối anh ở trước mặt bạn bè đồng nghiệp.
Anh lợi hại lắm. Đợi khi về nhà xem em xử lý anh thế nào. Muốn bổn cô nương đây làm hòa với anh ư, anh đừng có mơ. Cuối cùng anh huy động ba mẹ tôi giúp anh, cùng nhau vẽ cho tôi hai tấm hình với hai chú mèo béo ú để làm cho tôi vui, hơn nữa ngày nào cũng lượn lờ ở trước mắt, công ty hay ở nhà đều như nhau. Sao mặt người này có thể dày như thế chứ, có phải còn nhỏ đâu à. Haizz, cuối cùng vẫn là tôi chịu không nổi sự cám dỗ của người ta, không thể làm gì khác hơn đành sa vào lòng anh (vì tôi rất muốn được anh ôm).
Cuộc tình nồng thắm của Văn Thông và tôi chớp mắt đã trôi qua nửa năm, tôi cũng được thông qua thời gian thử việc, trở thành nhân viên chính thức phòng mở rộng thị trường thị trường, vị trí cuối cùng là thư ký của Lương Văn Thông, thư ký như tôi mà nói đúng là vượt ngoài sức tưởng tượng. Khi nhận được thông báo điều đi nơi khác, tôi quả thật rất khó chấp nhận, buồn bực suốt cả buổi chiều, đến khi tan việc, đồng nghiệp đều đã về hết tôi mới đi tới phòng làm việc của Văn Thông, chắc hẳn anh vẫn còn ở đó, hầu như ngày nào anh cũng là người cuối cùng rời khỏi công ty, hừ, đúng là ông chủ chuyên nghiệp. Tôi gõ nhẹ cửa một cái.
"Mời vào." Hôm nay bỗng cảm thấy giọng nói này thật khó nghe.
Tôi im lặng đi vào đứng trước mặt anh. Anh đang mang kính và rất nghiêm túc xem văn kiện, vẫn không ngẩng đầu lên, qua một lúc sau, có thể là do ngồi quá lâu, hông của anh không thoải mái nên anh ngồi thẳng người dậy, lúc này mới ngẩng đầu lên, giật bắn người khi thấy tôi đứng trước mặt anh.
"Văn Ý, sao em lại đứng đó? Em vào đây từ bao giờ?"
"Em vào từ nãy giờ rồi, do anh không ngẩng đầu nên không thấy thôi." Hôm nay tôi cũng không có như bình thường như vậy vừa tan tầm liền khai mở tâm địa chạy đến phòng làm việc của hắn, ở anh trong ngực ngán một hồi.
18
"Sao vậy? Sao em còn đứng đó, mau vào đây cho anh ôm một cái." Văn Thông để tài liệu xuống, vươn tay về phía tôi.
Vòng tay của anh tôi không từ chối được, tôi ngoan ngoãn đi tới, ngồi ở trên đùi của anh, cúi đầu, bàn tay chơi đùa cúc áo trước ngực anh.
"Khỉ con, sao hôm nay em yên lặng vậy?"
"Ở công ty không cho gọi em như vậy." Tôi đánh anh một cái.
"Có chuyện gì làm em không vui sao?"
"Đều tại anh hết, sao anh để cho em làm thư ký của anh? Làm cho người ta nói này nói nọ? Ông chủ và thư ký. Kỳ cục quá!"
"Ừ, cái vấn đề này anh cũng nghĩ lâu rồi, bảo bối, em biết anh nghĩ nên cho em chức vụ gì không?"
"Không biết."
"Anh nên mời em ra khỏi công ty, sau đó cưới em về nhà. Nhưng bây giờ anh muốn cho em thêm một chút thời gian nữa, để cho em làm rõ ràng tình cảm của mình, hơn nếu để cho em ở nhà như lời nói của anh thì đến tối khuya lúc trở về nhà anh mới có thể nhìn thấy em. Cho nên, vẫn để em ở lại công ty thì tốt hơn."
"Nếu vậy cũng không cần nhất thiết phải làm thư ký cho anh?" Tôi bất mãn nói.
"Em còn nói, bây giờ nếu không phải là anh tới tìm em thì em căn bản cũng sẽ không vào phòng của anh, anh sẽ không có thời gian nhìn thấy em. Cuối cùng anh quyết định cho em một công việc, để cho em gần anh một chút."
"Có cần khoa trương tới vậy không?" Mặc dù hỏi như thế, nhưng mà trong lòng của tôi vô cùng vui mừng.
"Bảo bối, em không thương anh sao? Bây giờ ngoại trừ lúc tan làm em mới tới chỗ anh thì còn lại dường như là không nhìn thấy bóng dáng của em, em luôn để cho anh kéo cái chân tàn đi khắp nơi. Em có bỏ được không? Lại nói, mọi người đều biết anh điên cuồng đuổi theo em, còn em thì cứ liên tục ngây ngô không thèm để ý."
"Liên tục ngây ngô cái gì? Anh đang hoài nghi năng lực của em sao?"
"Nha đầu ngốc, ý của anh là em làm không lâu nữa sẽ bị anh tóm gọn. Anh rất muốn để cho em làm bà Lương. Em có biết không?"
"Anh đúng là kẻ gia trưởng. Nghề nghiệp của em là chuyên ngành của nữ giới đó."
"Được, vậy anh trực tiếp dẫn em đi làm, không phải em rất sùng bái anh sao? Không muốn học tập cùng anh à?"
Nếu như là lúc trước biết được mình sẽ được làm thư ký của anh thì nhất định tôi sẽ vui vẻ bay lên tận trời xanh. Còn bây giờ thì sao? Còn phàn nàn hơn trước.
Nhiều lần suy nghĩ lại cũng đúng, quan hệ của chúng tôi như vậy làm cho anh tưởng rằng chúng tôi rất trong sáng, tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy, hằng ngày tôi có thể ở cùng với anh là đủ rồi. Huống chi tôi còn có thể giám sát anh, không thể để cho anh quá mệt mỏi. Vì vậy tôi nói: "Được rồi, tất cả nghe theo lời của anh, dù sao em cũng không muốn trở thành nữ cường nhân gì đó, nhưng em có điều kiện, lúc làm việc em đều nghe lời của anh, nhưng còn về sinh hoạt thì anh phải nghe lời của em. Có được không?"
"Không thành vấn đề."
"Vậy bây giờ anh có phải là nên đi nghỉ một chút không? Chắc chắn cả ngày hôm nay anh vẫn luôn ngồi ở đây?"
"Hình như là vậy."
"Đừng nhìn nữa, đến ghế sofa nằm một lát đi." Nói xong tôi lập tức đứng lên, cất gối dựa ở ghế sofa đi, rồi mới đi tới cạnh anh, đưa gậy cho anh sau đó đỡ anh tới ghế sofa, để cho anh dựa vào ghế, đồng thời cũng nâng hai chân anh lên để trên ghế. Cả quá trình, anh đều rất nghe lời.
Cứ như vậy tôi liền biến thành vị thư ký thứ ba của Lưu Văn Thông. Hai vị thư ký kia năng lực làm việc vô cùng xuất sắc. Chỉ có tôi là cùi bắp nhất.
Lúc đầu tôi cho rằng công việc của tôi rất nhẹ nhàng, nhưng đến ngày thứ hai thì suy nghĩ này hoàn toàn bị hủy diệt, quả thực là mệt mỏi đến muốn hộc máu, tài liệu đánh hoài không hết, thật là khổ!
***
Văn Thông gần như là điên cuồng làm việc, mỗi ngày anh đến công ty rất sớm, buổi tối lại là người về cuối cùng, mấy ngày trước tôi là người nằm trong đội đi làm trễ nhất, trải qua kiểm nghiệm thân thể tôi mới biết Văn Thông có thể có được thành tựu như ngày hôm nay thì nhất định là trải qua rất nhiều gian khổ, nhất là mấy năm trước, tình trạng thân thể của anh kém xa bây giờ.
Bây giờ tôi càng thêm điên cuồng mê luyến Văn Thông, cảm thấy anh làm việc càng thêm hấp dẫn, giống như một loại nam châm hấp dẫn ánh mắt của tôi, một giây cũng không muốn rời khỏi người anh. Tôi xong đời, bây giờ đã hoàn toàn loạt vào trong biển tình của anh rồi, nhưng tôi đây là một con vịt cạn, không biết phải làm gì đây.
Chúng tôi bận rộn ngày qua ngày, chỉ có đến Chủ nhật, hai người chúng tôi mới có thế giới của mình. Buổi tối thứ sau, chúng tôi mặc định phải đi ăn cơm với nhau, xem phim, thứ bảy tôi ở nhà Văng Thông, buộc anh nghỉ ngơi, chủ nhật thì ở nhà của bố mẹ, mẹ tôi làm nhiều đồ ăn ngon cho chúng tôi, Văn Thông bồi bố tôi đánh cờ, nói chuyện phiếm. Mà tôi đâu biết rằng mình là trung gian giữa họ. Chỉ biết hưởng thụ.
Điều Văn Thông tiếc nuối duy nhất chính là không thể bồi ba đi đánh golf, anh vì chuyện này mà cảm xúc xuống dốc một lúc lâu, anh rất không thích đôi chân mảnh khảnh kia, làm tôi đau lòng chết đi được. Tôi và ba , còn có mẹ tôi nghĩ hết mọi cách trấn an anh, gần đây anh mới có thể tiếp nhận được sự thật. Rốt cuộc tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay là một ngày thứ bảy đầy nắng, tôi rửa mặt xong liền vui vẻ chạy xuống lầu.
"Bảo bối, sao hôm nay thức sớm vậy, mau qua ăn điểm tâm đi." Mẹ cười nói với tôi.
"Còn mang tới chỗ Văn Thông ăn."
"Nhìn con làm duyên kìa, miệng đều muốn vểnh lên trời." Ba tôi lại bắt đầu trêu chọc tôi.
"Có sao? Sao con nhớ là mỗi ngày chủ nhật, người nào đó mới như vậy mà."
"Đúng đó, bố là vậy đó, thấy Văn Thông thì lập tức vui mừng." Ba khẳng định nói.
"Hai người đừng làm ồn nữa, một lớn một nhỏ, người nào nói người nào, chẳng phải đều là một người sao." Mẹ tôi ở một bên nói.
"Chẳng lẽ người ba/con nói không giống nhau." Tôi và ba trăm miệng một lời.
Sau đó là những tiếng cười vang lên.
Tôi đi tới nhà Văn Thông cùng với bữa sáng đầy yêu thương mà mẹ tôi làm cho tôi. Hôm nay là thứ bảy, anh cho Phỉ Dung nghỉ, tôi lấy chìa khóa mà Văn Thông cho tôi, vừa mới mở được phân nữa thì bên trong đã có người mở cửa ra.
"Sao anh lại ra mở cửa, vẫn còn sớm mà, anh không ngủ thêm một lúc đi."
"Không ngủ được, sáng sớm ở đây chờ khỉ con." Văn Thông mặc quần áo thể thao, chống gậy đứng ở cửa.
"Lại không mang vớ, anh không được làm tổn hại chân của mình." Nhìn anh đi chân không trên sàn nhà, tôi bắt đầu oán trách. Sau khi để bữa sáng xuống, tôi lập tức chạy vào phòng lấy vớ cho anh, lúc ra ngoài mới nói: "Tinh Tinh, mau ngồi xuống ghế sofa đi, ở chỗ đó có thảm."
Văn Thông ngoan ngoãn đi tới ghế sofa, tôi dìu anh ngồi xuống thuận thế ngồi ở trước mặt anh, bắt đầu giúp anh mang vớ. Bây giờ tôi mang vớ rất nhuần nhuyễn cho anh, chắc là vì quen tay.
Văn Thông yên lặng nhìn tôi làm, sau đó thì đưa tay kéo tôi vào ngực của anh, nhìn tôi một cách nồng nàn, đôi mắt xinh đẹp đó nhanh chóng làm cho cả người tôi trở nên mềm nhũn, ngay sau đó đôi môi mềm mại của anh phủ lên môi của tôi, lưỡi của chúng tôi như con cả màu đỏ chu du trong miệng của đối phương, cuối cùng dạo cho cho tới mặt đỏ tai hồng mới buông nhau ra.
"Đi qua ăn điểm tâm đi." Tôi còn có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch của mình.
"Ừ." Văn Thông không muốn buông tôi ra.
Kéo cánh tay Văn Thông đi tới phòng ăn, hưởng dụng bữa sáng đầy tinh mỹ mẹ làm cho chúng tôi.
Sau khi ăn rồi chúng tôi ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi, tôi pha café cho Văn Thông, ngồi một lúc, tôi dùng hai cái chân của mình nâng lên hạ xuống hai cái chân của anh. Bây giờ Văn Thông đã quen với việc tôi dày vò chân của anh. Cũng lười để ý, anh cầm quyển tạp chí lên coi. Khoảng một giờ sau, Văn Thông vỗ vỗ tôi rồi nói: "Bảo bối, chúng ta nên bắt đầu vận động rồi."
Anh cầm gậy lên, đứng ngay thẳng, chờ tôi ngồi dậy rồi cùng nhau đi tới phòng gym của anh.
Phòng gym là một căn phòng với kính thủy tinh nằm ở phía sau nhà, nơi này rất lớn, còn có hai hồ bơi, ước tính là khoảng 20 thước, còn có một cái bể bơi dành cho trẻ em. Những nơi khác đặt những dụng cụ để rèn luyện, con có nơi đặt 6, 7 cái mô phỏng theo kiểu cầu thang.
(1 thước = 24 m2)
Thứ sáu mỗi tuần tôi đều tới nhà Văn Thông giúp anh rèn luyện, anh chầm chậm chạy bộ, hai tay nắm vào tay vịn, khó khăn mà đi. Thời gian đi không lâu thì anh đã chảy mồ hôi đầm đìa. Tôi cầm khăn lông giúp anh lau mồ hôi.
Tôi là người lười vận động, ghét các thể loại vận động, cuối cùng Văn Thông gắng thêm một chiếc gương ở trên tường, mời giúp tôi một thầy giáo tới dạy yoga, từ từ tôi thật sự thích yoga, vì vậy tôi bắt đầu làm, hơn nữa còn càng làm càng tốt.
Văn Thông nói: "Bảo bối, em đi tập yoga đi, anh không sao."
"Được, em đi thay quần áo."
Văn Thông chạy bộ thì mất khoảng một tiếng, nghỉ ngơi một lát còn phải tập với mấy dụng cụ thêm vài lần, cuối cùng còn phải đi lên đi xuống cầu thang mô phỏng, anh nắm tay vịn, dùng bắp đùi kéo bắp chân, vẫn có thể đi xuống cầu thang, nhưng mỗi lần anh luyện tập phần này, tôi đều lo lắng, chỉ sợ anh té ngã. Cuối cùng anh đuổi tôi đi.
Tôi nằm ở trên đệm yoga, hai chân bắt chéo nhau, ni nào đó lúc ẩn lúc hiện, Văn Thông đi tới: "Khỉ con, em lại lười biếng à."
"Em mệt, anh không biết sao?"
"Em mệt, lười biếng mới đúng. Sau này phải gọi em là khỉ con lười biếng tròn vo."
"Hừ, khỉ con lười biếng tròn vo thì là khỉ con lười biếng tròn vo, dù sao đều là con khỉ." Tôi chẳng thèm quan tâm.
"Em nằm ở đây đi, anh đi thay đồ, hôm nay anh muốn bơi lội."
"Cái gì, anh còn có thể bơi lội."
"Có cái gì ngạc nhiên, trước kia lúc anh học đại học từng đoạt quán quân môn bơi lội tự do 400 thước đó."
"Đó là trước kia anh không bị thương." Tôi là heo, nói chuyện không dùng đến não.
Nghe tôi mà nói..., Văn Thông nhìn hai chân của mình rồi nói: "Đúng, không sai, nhưng mà bây giờ anh bơi cũng không tồi. Thế nào, có muốn thi với anh không?"
"Em là con vịt lên cạn." Giọng tôi như con muỗi.
"Em nói cái gì? Em là con vịt lên cạn, trời ạ, khỉ con, em sinh ra ở Hongkong làm sao lại không biết bơi, ở đây gần bờ biển đó." Văn Thông cười to nói.
"Cười cái gì mà cười. Sinh gần bờ biển là nhất định phải biết bơi à, ghét Đại Tinh Tinh."
Mắc cỡ chết đi được, tôi đây là người tay chân đầy đủ vậy mà lại bị một người chống gậy trêu ghẹo, sống thế nào đây.
"Ha ha, cả xưng hô cũng thay đổi rồi." Ba còn trêu ghẹo.
"Mau nói cho anh biết, sao em lại khóc hả?" Văn Thông dùng sức xoay người lại lấy tờ khăn giấy trên bàn uống trà, tôi vươn tay đỡ anh, đợi anh lấy khăn giấy giúp tôi lau nước mắt.
"Cũng tại cuộc đối thoại của hai người đó, làm em cảm động quá." Tôi vừa khóc vừa nói.
"Vậy thì em nên cười mới đúng." Văn Thông giúp tôi lau xong nước mắt, sau đó vuốt ve mặt tôi.
"Đúng đấy con gái cưng à, con nên cười mới đúng." Ba cũng phụ họa theo.
Ngay lúc này thì mẹ từ phòng ăn đi ra, thấy tôi nhõng nhẽo mít ướt bèn nói: "Hai người đàn ông to con lớn đầu này làm gì để con gái cưng của tôi khóc nhè vậy hả?"
"Anh nào dám chứ, dỗ ngọt còn không kịp nữa kìa." Ba lại cười ha ha.
"Cái ông này, đừng ngồi đó làm bóng đèn cản mũi nữa được không, đến đây giúp ta làm này một chút." Mẹ lôi kéo ba lôi đi.
Nhìn thấy ba mẹ cười lánh mặt đi chỗ khác, tôi liền đưa tay ôm Văn Thông, tựa đầu lên bờ vai anh, Văn Thông cũng dịch dịch người chừa ra một chỗ trống để tôi ngồi thoải mái hơn chút.
"Văn Thông, eo anh vẫn ổn chứ, có cần em mát xa cho anh không?"
"Yên tâm đi, cô bé, hôm nay thật sự không cảm thấy đau chút nào hết. Có lẽ do tâm trạng anh tốt đó."
"Hôm nay tâm trạng em cũng cực kỳ tốt luôn." Tôi nhướn người ôm chặt mặt của anh hôn chụt một cái thật mạnh.
"Em nghịch ngợm quá đi khỉ con à."
"Không cho phép anh gọi tên đó ở chỗ này."
"Ở đây đâu có ai đâu." Văn Thông hiện tại càng ngày càng khôi hài. Ha ha.
Chúng tôi như một gia đình sum vầy vui vẻ cùng nhau ăn cơm tối, thế nhưng phần lớn nguyên nhân khiến tôi thấy vui sướng là ba mẹ tôi đem hết những chuyện xấu khi tôi còn bé kể lại hết cho Lương Văn Thông nghe, mọi người đúng là đang vui vẻ trên nỗi đau của tôi.
Cơm nước xong không bao lâu thì Alan đến Văn Thông, chúng tôi đưa anh đi ra ngoài, tôi vừa há miệng mới nói có chữ “Tinh" thì đã bị ánh mắt cảnh cáo của Văn Thông dọa sợ, tôi vội vàng chỉ tay lên bầu trời sửa lại lời nói: "Những vì sao ơi, này anh nhìn xem, trời hôm nay nhiều sao thật đó." (trong thuật ngữ thiên văn gọi Tinh là sao)
Mọi người rối rít ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sau đó đồng loạt dùng ánh mắt hoài nghi nhìn tôi, bầu trời lúc này đang giăng đầy mây đen, làm gì có sao cơ chứ.
"Mau đi thôi, Văn Thông, đừng nghe con bé bịa chuyện. Hỏng chừng trời sắp mưa thì có đó." Mẹ đi tới trước mặt Văn Thông nói.
Văn Thông nhìn tôi cười lắc lắc đầu, chống gậy đi đến bên cạnh xe, lúc lên xe tôi có thể nhận ra được động tác của anh có chút không được tự nhiên, nhất định là hông anh vẫn còn đang khó chịu, hơn nữa bầu trời còn hiện đang đầy mây đen. Nhìn Alan giúp anh ngồi xong, tôi cố kiềm những giọt nước mắt mà mỉm cười vẫy vẫy tay với anh, anh cũng phất tay chào tạm biệt cùng chúng tôi, sau đó lái xe rời đi.
Nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, hồi tưởng lại tất cả những chuyện vui tốt đẹp diễn ra trong ngày hôm này, tôi nhanh chóng tiến vào giấc mộng đẹp.
***
Sáng ngày hôm sau, tôi vẫn đi làm như thường ngày, nhưng trái tim tôi cứ như đang bay bổng tận đâu đâu không có ở đây, lật xem tài liệu cần làm mà không thể nào tập trung được, trong lòng cứ luôn suy nghĩ không biết hiện giờ Văn Thông đang làm gì? Cuối cùng không thể chịu nổi nữa đành lấy điện thoại di động ra gửi cho anh cái tin nhắn.
"Tinh Tinh à, hôm nay anh thế nào rồi? Còn sốt không?"
Tin nhắn đã gửi đi hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, mà điện thoại của tôi vẫn nằm im lìm không mảy may nhúc nhích nằm trên bàn làm việc. Sự yên tĩnh của nó lại khiến cho trái tim tôi không cách nào bình tĩnh được, người bần thần như mất hồn mất vía.
Tiếng chuông điện thoại bỗng reo lên dọa tôi giật mình, tôi vội vàng cầm điện thoại lên, nghe được giọng nói khiến cho tâm hồn tôi yên ổn lại, "Khỉ con à, không cần ở bên đó đứng ngồi không yên vậy đâu."
"Không được gọi em như thế, ơ, mà sao anh biết em đứng ngồi không yên?"
"Em ngước lên nhìn sang phòng làm việc của anh đi."
Tôi ngẩng đầu thì thấy Văn Thông đang đứng trong phòng làm việc của anh đang nhìn sang phương hướng của tôi. Quên mất nữa, lúc Văn Thông đi công tác đã yêu cầu chuyển phòng ban nơi tôi làm việc đến khu vực cách không xa mấy với phòng làm việc của anh. Báo hại chúng tôi dọn dẹp chuyển đi mất những mấy ngày. Ai bảo anh là ông chủ làm chi chứ!
"Sao anh lại đến công ty, còn dùng nạng nữa, anh quên bác sĩ nói thế nào rồi sao?" Tôi nhất thời kích động, nói chuyện cũng có phần lớn tiếng, các đồng nghiệp đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tôi. Tôi vội vàng hạ thấp giọng trách móc: "Tại anh đó, hại em nói chuyện lớn tiếng như vậy khiến mọi người nhìn em bằng ánh mắt đó."
"Đừng có gấp, anh đã không sao rồi, ở nhà ra vào không làm gì anh thật không quen."
"Nói tóm lại là những gì em nói anh đều bỏ ngoài tai."
"Nào có chút? Anh chỉ nán lại thêm một lúc, buổi chiều còn phải ra ngoài đi họp."
"Anh đừng làm việc quá sức đó, phải về nhà sớm nhé." Tôi biết nói chuyện với người cuồng công việc như anh thì có nói cũng như nước đổ lá môn vậy.
"Yên tâm đi, anh biết rồi."
"Được, anh bận việc thì làm đi nhé." Nói xong tôi liền để điện thoại xuống.
Anh gật đầu cười với tôi sau đó ngồi xuống, khi anh ngồi xuống thì tôi không còn nhìn thấy anh được nữa, cũng may anh không có chỗ nào khó chịu, vậy tôi cũng yên lòng mà an tâm làm việc.
======
Lúc tôi đang chuyên tâm vẽ dự án, bỗng nghe được tiếng cây nạng quen thuộc gõ trên nền đất từ xa vọng đến, cuối cùng dừng lại ngay phía sau lưng tôi. Kế tiếp một hộp giấy tinh xảo đặt lên bàn làm việc của tôi.
Tôi quay đầu lại nhìn, thì thấy trọng tâm cơ thể Văn Thông đều dồn hết về hướng bên trái, xem ra mới vừa rồi là anh dùng tay phải để đặt lên hộp giấy.
"Đây là món mà em thích ăn." Nhìn ra được sự ngạc nhiên của tôi, anh mỉm cười nói với tôi.
Hành động này của anh khiến cho tất cả mọi người đều nhìn sang hai chúng tôi, tôi thấy phen này có trốn cũng không thoát rồi, tôi đành ngượng nghịu nói với anh: "Cám ơn."
Anh còn chưa chịu đi, vẫn đứng ở phía sau tôi nhẹ giọng nói: "Giờ anh phải ra ngoài, hôm nay cũng không về công ty, em xong việc rồi tự về mình nhé."
"Em sẽ về cùng ba em." Tôi đứng dậy đá mắt liên tục với anh. Nhưng anh lại lờ đi coi như không thấy, điều chỉnh lại tư thế đứng, chuyển cây nạng từ tay phải sang tay trái, dùng tay phải vỗ vỗ tôi nói: "Anh đi nhé!" Sau đó chống nạng chậm rãi đi về hướng cửa công ty, ở đó có Alan đang đợi anh.
Trong lúc tôi đang cố nghĩ xem làm sao để giải thích với đồng nghiệp thì nghe được Mr. Quinn nói: "Joyce, đừng ngại, tất cả chúng tôi ai cũng biết là Thomas thích cô, đây là chuyện tốt mà. Tôi và cậu ta làm việc với nhau đã nhiều năm, cậu ta chưa bao giờ thể hiện đáng yêu như thế bao giờ cả, anh tại tới cũng không nghĩ hiện tại đáng yêu như thế qua, mức độ làm việc trước đây của cậu ta khiến ai cũng nể sợ."
"Phải đó, cô không cần ngượng." Mọi người mạnh ai nấy đều góp vào một câu, mặt tôi khi ấy đó hả, tôi nghĩ chắc cũng đỏ gần bằng mông khỉ luôn ấy.
Sau khi làm việc ở đây được một thời gian, tôi cảm nhận được Lương Văn Thông là người rất nghiêm khắc trong công việc. Cả tổ chúng tôi đều cho rằng bản kế hoạch mở rộng phát triển nhãn hiệu nước hoa đó tôi viết rất ổn, nhưng cuối cùng khi đến tay Văn Thông, bị anh bác bỏ trả về không thương tiếc. Hơn nữa cũng không phải bị từ chối một lần, cuối cùng hành hạ tôi một trận nhừ tử thiếu điều sắp hộc máu, tổng cộng lần đó nữa làm lại những bảy lần, vậy mà con người đáng ghét đó vẫn còn chưa chịu duyệt. Khi đó trong lòng tôi rất là tức tối, bức bối như có núi lửa âm ỉ sắp sửa phun trào vậy, nhưng lại không có chỗ để phát tác, cách duy nhất mà tôi có thể dùng chính là không thèm để ý tới anh suốt một tuần liền. Nhưng anh còn lợi hại hơn, cũng nào có thèm dòm ngó tới tôi, suốt cả ngày vùi đầu bận bịu ở công ty, cứ như tôi không hề tồn tại ở nơi đây vậy, đến cả sau giờ làm anh cũng không hề ở lại, còn lâu tôi mới chủ động điện thoại cho anh hứ, làm vậy tôi biết giấu mặt mũi đi đâu chứ, tôi nhịn nhé, nhưng thật sự chữ nhìn này sao khó chịu quá đi, trong lòng như ai cào ai xé, tôi lại bắt đầu hoài nghi sao mình có thể yêu được cái người làm việc cứ như máy móc chứ không giống người này. Nhưng anh càng không để ý tới tôi... thì tôi lại càng nhớ anh, tôi bây giờ thật sự chẳng có chút tiền đồ nào hết, mỗi ngày khi trời tối tôi đều rơi nước mắt để cố gắng hoàn thành bản kế hoạch. (có thể tưởng tượng ra được tôi yêu anh ấy nhiều bao nhiêu)
Bản kế hoạch cuối cùng cũng được ác ma công nhận, sau khi nghe được tin này, tôi lập tức ngã phịch ra ghế dựa, tê liệt như không còn cảm giác gì nữa. Ngay lúc này anh chống nạng chậm rãi đi tới phòng tôi làm việc để chủ động lấy lòng tôi, vì anh biết tôi sẽ không từ chối anh ở trước mặt bạn bè đồng nghiệp.
Anh lợi hại lắm. Đợi khi về nhà xem em xử lý anh thế nào. Muốn bổn cô nương đây làm hòa với anh ư, anh đừng có mơ. Cuối cùng anh huy động ba mẹ tôi giúp anh, cùng nhau vẽ cho tôi hai tấm hình với hai chú mèo béo ú để làm cho tôi vui, hơn nữa ngày nào cũng lượn lờ ở trước mắt, công ty hay ở nhà đều như nhau. Sao mặt người này có thể dày như thế chứ, có phải còn nhỏ đâu à. Haizz, cuối cùng vẫn là tôi chịu không nổi sự cám dỗ của người ta, không thể làm gì khác hơn đành sa vào lòng anh (vì tôi rất muốn được anh ôm).
Cuộc tình nồng thắm của Văn Thông và tôi chớp mắt đã trôi qua nửa năm, tôi cũng được thông qua thời gian thử việc, trở thành nhân viên chính thức phòng mở rộng thị trường thị trường, vị trí cuối cùng là thư ký của Lương Văn Thông, thư ký như tôi mà nói đúng là vượt ngoài sức tưởng tượng. Khi nhận được thông báo điều đi nơi khác, tôi quả thật rất khó chấp nhận, buồn bực suốt cả buổi chiều, đến khi tan việc, đồng nghiệp đều đã về hết tôi mới đi tới phòng làm việc của Văn Thông, chắc hẳn anh vẫn còn ở đó, hầu như ngày nào anh cũng là người cuối cùng rời khỏi công ty, hừ, đúng là ông chủ chuyên nghiệp. Tôi gõ nhẹ cửa một cái.
"Mời vào." Hôm nay bỗng cảm thấy giọng nói này thật khó nghe.
Tôi im lặng đi vào đứng trước mặt anh. Anh đang mang kính và rất nghiêm túc xem văn kiện, vẫn không ngẩng đầu lên, qua một lúc sau, có thể là do ngồi quá lâu, hông của anh không thoải mái nên anh ngồi thẳng người dậy, lúc này mới ngẩng đầu lên, giật bắn người khi thấy tôi đứng trước mặt anh.
"Văn Ý, sao em lại đứng đó? Em vào đây từ bao giờ?"
"Em vào từ nãy giờ rồi, do anh không ngẩng đầu nên không thấy thôi." Hôm nay tôi cũng không có như bình thường như vậy vừa tan tầm liền khai mở tâm địa chạy đến phòng làm việc của hắn, ở anh trong ngực ngán một hồi.
18
"Sao vậy? Sao em còn đứng đó, mau vào đây cho anh ôm một cái." Văn Thông để tài liệu xuống, vươn tay về phía tôi.
Vòng tay của anh tôi không từ chối được, tôi ngoan ngoãn đi tới, ngồi ở trên đùi của anh, cúi đầu, bàn tay chơi đùa cúc áo trước ngực anh.
"Khỉ con, sao hôm nay em yên lặng vậy?"
"Ở công ty không cho gọi em như vậy." Tôi đánh anh một cái.
"Có chuyện gì làm em không vui sao?"
"Đều tại anh hết, sao anh để cho em làm thư ký của anh? Làm cho người ta nói này nói nọ? Ông chủ và thư ký. Kỳ cục quá!"
"Ừ, cái vấn đề này anh cũng nghĩ lâu rồi, bảo bối, em biết anh nghĩ nên cho em chức vụ gì không?"
"Không biết."
"Anh nên mời em ra khỏi công ty, sau đó cưới em về nhà. Nhưng bây giờ anh muốn cho em thêm một chút thời gian nữa, để cho em làm rõ ràng tình cảm của mình, hơn nếu để cho em ở nhà như lời nói của anh thì đến tối khuya lúc trở về nhà anh mới có thể nhìn thấy em. Cho nên, vẫn để em ở lại công ty thì tốt hơn."
"Nếu vậy cũng không cần nhất thiết phải làm thư ký cho anh?" Tôi bất mãn nói.
"Em còn nói, bây giờ nếu không phải là anh tới tìm em thì em căn bản cũng sẽ không vào phòng của anh, anh sẽ không có thời gian nhìn thấy em. Cuối cùng anh quyết định cho em một công việc, để cho em gần anh một chút."
"Có cần khoa trương tới vậy không?" Mặc dù hỏi như thế, nhưng mà trong lòng của tôi vô cùng vui mừng.
"Bảo bối, em không thương anh sao? Bây giờ ngoại trừ lúc tan làm em mới tới chỗ anh thì còn lại dường như là không nhìn thấy bóng dáng của em, em luôn để cho anh kéo cái chân tàn đi khắp nơi. Em có bỏ được không? Lại nói, mọi người đều biết anh điên cuồng đuổi theo em, còn em thì cứ liên tục ngây ngô không thèm để ý."
"Liên tục ngây ngô cái gì? Anh đang hoài nghi năng lực của em sao?"
"Nha đầu ngốc, ý của anh là em làm không lâu nữa sẽ bị anh tóm gọn. Anh rất muốn để cho em làm bà Lương. Em có biết không?"
"Anh đúng là kẻ gia trưởng. Nghề nghiệp của em là chuyên ngành của nữ giới đó."
"Được, vậy anh trực tiếp dẫn em đi làm, không phải em rất sùng bái anh sao? Không muốn học tập cùng anh à?"
Nếu như là lúc trước biết được mình sẽ được làm thư ký của anh thì nhất định tôi sẽ vui vẻ bay lên tận trời xanh. Còn bây giờ thì sao? Còn phàn nàn hơn trước.
Nhiều lần suy nghĩ lại cũng đúng, quan hệ của chúng tôi như vậy làm cho anh tưởng rằng chúng tôi rất trong sáng, tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy, hằng ngày tôi có thể ở cùng với anh là đủ rồi. Huống chi tôi còn có thể giám sát anh, không thể để cho anh quá mệt mỏi. Vì vậy tôi nói: "Được rồi, tất cả nghe theo lời của anh, dù sao em cũng không muốn trở thành nữ cường nhân gì đó, nhưng em có điều kiện, lúc làm việc em đều nghe lời của anh, nhưng còn về sinh hoạt thì anh phải nghe lời của em. Có được không?"
"Không thành vấn đề."
"Vậy bây giờ anh có phải là nên đi nghỉ một chút không? Chắc chắn cả ngày hôm nay anh vẫn luôn ngồi ở đây?"
"Hình như là vậy."
"Đừng nhìn nữa, đến ghế sofa nằm một lát đi." Nói xong tôi lập tức đứng lên, cất gối dựa ở ghế sofa đi, rồi mới đi tới cạnh anh, đưa gậy cho anh sau đó đỡ anh tới ghế sofa, để cho anh dựa vào ghế, đồng thời cũng nâng hai chân anh lên để trên ghế. Cả quá trình, anh đều rất nghe lời.
Cứ như vậy tôi liền biến thành vị thư ký thứ ba của Lưu Văn Thông. Hai vị thư ký kia năng lực làm việc vô cùng xuất sắc. Chỉ có tôi là cùi bắp nhất.
Lúc đầu tôi cho rằng công việc của tôi rất nhẹ nhàng, nhưng đến ngày thứ hai thì suy nghĩ này hoàn toàn bị hủy diệt, quả thực là mệt mỏi đến muốn hộc máu, tài liệu đánh hoài không hết, thật là khổ!
***
Văn Thông gần như là điên cuồng làm việc, mỗi ngày anh đến công ty rất sớm, buổi tối lại là người về cuối cùng, mấy ngày trước tôi là người nằm trong đội đi làm trễ nhất, trải qua kiểm nghiệm thân thể tôi mới biết Văn Thông có thể có được thành tựu như ngày hôm nay thì nhất định là trải qua rất nhiều gian khổ, nhất là mấy năm trước, tình trạng thân thể của anh kém xa bây giờ.
Bây giờ tôi càng thêm điên cuồng mê luyến Văn Thông, cảm thấy anh làm việc càng thêm hấp dẫn, giống như một loại nam châm hấp dẫn ánh mắt của tôi, một giây cũng không muốn rời khỏi người anh. Tôi xong đời, bây giờ đã hoàn toàn loạt vào trong biển tình của anh rồi, nhưng tôi đây là một con vịt cạn, không biết phải làm gì đây.
Chúng tôi bận rộn ngày qua ngày, chỉ có đến Chủ nhật, hai người chúng tôi mới có thế giới của mình. Buổi tối thứ sau, chúng tôi mặc định phải đi ăn cơm với nhau, xem phim, thứ bảy tôi ở nhà Văng Thông, buộc anh nghỉ ngơi, chủ nhật thì ở nhà của bố mẹ, mẹ tôi làm nhiều đồ ăn ngon cho chúng tôi, Văn Thông bồi bố tôi đánh cờ, nói chuyện phiếm. Mà tôi đâu biết rằng mình là trung gian giữa họ. Chỉ biết hưởng thụ.
Điều Văn Thông tiếc nuối duy nhất chính là không thể bồi ba đi đánh golf, anh vì chuyện này mà cảm xúc xuống dốc một lúc lâu, anh rất không thích đôi chân mảnh khảnh kia, làm tôi đau lòng chết đi được. Tôi và ba , còn có mẹ tôi nghĩ hết mọi cách trấn an anh, gần đây anh mới có thể tiếp nhận được sự thật. Rốt cuộc tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay là một ngày thứ bảy đầy nắng, tôi rửa mặt xong liền vui vẻ chạy xuống lầu.
"Bảo bối, sao hôm nay thức sớm vậy, mau qua ăn điểm tâm đi." Mẹ cười nói với tôi.
"Còn mang tới chỗ Văn Thông ăn."
"Nhìn con làm duyên kìa, miệng đều muốn vểnh lên trời." Ba tôi lại bắt đầu trêu chọc tôi.
"Có sao? Sao con nhớ là mỗi ngày chủ nhật, người nào đó mới như vậy mà."
"Đúng đó, bố là vậy đó, thấy Văn Thông thì lập tức vui mừng." Ba khẳng định nói.
"Hai người đừng làm ồn nữa, một lớn một nhỏ, người nào nói người nào, chẳng phải đều là một người sao." Mẹ tôi ở một bên nói.
"Chẳng lẽ người ba/con nói không giống nhau." Tôi và ba trăm miệng một lời.
Sau đó là những tiếng cười vang lên.
Tôi đi tới nhà Văn Thông cùng với bữa sáng đầy yêu thương mà mẹ tôi làm cho tôi. Hôm nay là thứ bảy, anh cho Phỉ Dung nghỉ, tôi lấy chìa khóa mà Văn Thông cho tôi, vừa mới mở được phân nữa thì bên trong đã có người mở cửa ra.
"Sao anh lại ra mở cửa, vẫn còn sớm mà, anh không ngủ thêm một lúc đi."
"Không ngủ được, sáng sớm ở đây chờ khỉ con." Văn Thông mặc quần áo thể thao, chống gậy đứng ở cửa.
"Lại không mang vớ, anh không được làm tổn hại chân của mình." Nhìn anh đi chân không trên sàn nhà, tôi bắt đầu oán trách. Sau khi để bữa sáng xuống, tôi lập tức chạy vào phòng lấy vớ cho anh, lúc ra ngoài mới nói: "Tinh Tinh, mau ngồi xuống ghế sofa đi, ở chỗ đó có thảm."
Văn Thông ngoan ngoãn đi tới ghế sofa, tôi dìu anh ngồi xuống thuận thế ngồi ở trước mặt anh, bắt đầu giúp anh mang vớ. Bây giờ tôi mang vớ rất nhuần nhuyễn cho anh, chắc là vì quen tay.
Văn Thông yên lặng nhìn tôi làm, sau đó thì đưa tay kéo tôi vào ngực của anh, nhìn tôi một cách nồng nàn, đôi mắt xinh đẹp đó nhanh chóng làm cho cả người tôi trở nên mềm nhũn, ngay sau đó đôi môi mềm mại của anh phủ lên môi của tôi, lưỡi của chúng tôi như con cả màu đỏ chu du trong miệng của đối phương, cuối cùng dạo cho cho tới mặt đỏ tai hồng mới buông nhau ra.
"Đi qua ăn điểm tâm đi." Tôi còn có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch của mình.
"Ừ." Văn Thông không muốn buông tôi ra.
Kéo cánh tay Văn Thông đi tới phòng ăn, hưởng dụng bữa sáng đầy tinh mỹ mẹ làm cho chúng tôi.
Sau khi ăn rồi chúng tôi ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi, tôi pha café cho Văn Thông, ngồi một lúc, tôi dùng hai cái chân của mình nâng lên hạ xuống hai cái chân của anh. Bây giờ Văn Thông đã quen với việc tôi dày vò chân của anh. Cũng lười để ý, anh cầm quyển tạp chí lên coi. Khoảng một giờ sau, Văn Thông vỗ vỗ tôi rồi nói: "Bảo bối, chúng ta nên bắt đầu vận động rồi."
Anh cầm gậy lên, đứng ngay thẳng, chờ tôi ngồi dậy rồi cùng nhau đi tới phòng gym của anh.
Phòng gym là một căn phòng với kính thủy tinh nằm ở phía sau nhà, nơi này rất lớn, còn có hai hồ bơi, ước tính là khoảng 20 thước, còn có một cái bể bơi dành cho trẻ em. Những nơi khác đặt những dụng cụ để rèn luyện, con có nơi đặt 6, 7 cái mô phỏng theo kiểu cầu thang.
(1 thước = 24 m2)
Thứ sáu mỗi tuần tôi đều tới nhà Văn Thông giúp anh rèn luyện, anh chầm chậm chạy bộ, hai tay nắm vào tay vịn, khó khăn mà đi. Thời gian đi không lâu thì anh đã chảy mồ hôi đầm đìa. Tôi cầm khăn lông giúp anh lau mồ hôi.
Tôi là người lười vận động, ghét các thể loại vận động, cuối cùng Văn Thông gắng thêm một chiếc gương ở trên tường, mời giúp tôi một thầy giáo tới dạy yoga, từ từ tôi thật sự thích yoga, vì vậy tôi bắt đầu làm, hơn nữa còn càng làm càng tốt.
Văn Thông nói: "Bảo bối, em đi tập yoga đi, anh không sao."
"Được, em đi thay quần áo."
Văn Thông chạy bộ thì mất khoảng một tiếng, nghỉ ngơi một lát còn phải tập với mấy dụng cụ thêm vài lần, cuối cùng còn phải đi lên đi xuống cầu thang mô phỏng, anh nắm tay vịn, dùng bắp đùi kéo bắp chân, vẫn có thể đi xuống cầu thang, nhưng mỗi lần anh luyện tập phần này, tôi đều lo lắng, chỉ sợ anh té ngã. Cuối cùng anh đuổi tôi đi.
Tôi nằm ở trên đệm yoga, hai chân bắt chéo nhau, ni nào đó lúc ẩn lúc hiện, Văn Thông đi tới: "Khỉ con, em lại lười biếng à."
"Em mệt, anh không biết sao?"
"Em mệt, lười biếng mới đúng. Sau này phải gọi em là khỉ con lười biếng tròn vo."
"Hừ, khỉ con lười biếng tròn vo thì là khỉ con lười biếng tròn vo, dù sao đều là con khỉ." Tôi chẳng thèm quan tâm.
"Em nằm ở đây đi, anh đi thay đồ, hôm nay anh muốn bơi lội."
"Cái gì, anh còn có thể bơi lội."
"Có cái gì ngạc nhiên, trước kia lúc anh học đại học từng đoạt quán quân môn bơi lội tự do 400 thước đó."
"Đó là trước kia anh không bị thương." Tôi là heo, nói chuyện không dùng đến não.
Nghe tôi mà nói..., Văn Thông nhìn hai chân của mình rồi nói: "Đúng, không sai, nhưng mà bây giờ anh bơi cũng không tồi. Thế nào, có muốn thi với anh không?"
"Em là con vịt lên cạn." Giọng tôi như con muỗi.
"Em nói cái gì? Em là con vịt lên cạn, trời ạ, khỉ con, em sinh ra ở Hongkong làm sao lại không biết bơi, ở đây gần bờ biển đó." Văn Thông cười to nói.
"Cười cái gì mà cười. Sinh gần bờ biển là nhất định phải biết bơi à, ghét Đại Tinh Tinh."
Mắc cỡ chết đi được, tôi đây là người tay chân đầy đủ vậy mà lại bị một người chống gậy trêu ghẹo, sống thế nào đây.
Tác giả :
Du Nhàn Miêu