Em Họ Không Dễ Nuôi
Chương 37
“Anh, anh đối với em thật không công bằng."
Đoàn Duệ Thanh rơi nước mắt nói, hắn cảm thấy nếu yêu sâu sắc một ai đó, lại không nói cho người đó biết tình cảm của mình, chính là hủy đi quyền lợi được tiếp thu hay cự tuyệt của họ.
Nhưng đồng thời, Đoàn Duệ Thanh cũng thập phần cảm kích Vân Thiệu Thần. Ở kiếp trước, lúc học trung học hắn đã biết được tính hướng của mình, nếu ở thời điểm đó, Vân Thiệu Thần nói với hắn tình cảm của anh, như vậy lấy tính cách yếu đuối của hắn, cho dù hắn cũng yêu Vân Thiệu Thần, cũng không cách nào tiếp nhận anh, như vậy bọn họ sẽ định trước là bi kịch, đây không phải điều hắn muốn nhìn đến.
Vân Thiệu Thần sững sờ đứng tại chỗ, nhìn Đoàn Duệ Thanh không biết nên nói gì.
“Anh." Đoàn Duệ Thanh bi thương nhìn anh, trong thanh âm tựa hồ cũng mang theo đau đớn, nước mắt chảy càng nhiều “Nhiều năm như vậy, anh bị áp lực rất thống khổ phải không?"
Vân Thiệu Thần nhìn nước mắt của cậu, thanh âm đau đớn của cậu tựa như xen vào tâm khảm y, lan rộng khắp cơ thể y.
“Có điều, anh có bao giờ nghĩ tới hay không…" Đoàn Duệ Thanh giương khóe miệng, chậm rãi đi đến trước mặt anh, hơi ngẩng đầu nhìn mặt Vân Thiệu Thần, hai mắt gắt gao khóa chặt hai mắt anh, giống như mê hoặc, chậm rãi nói: “Có lẽ ở một thế giới khác song song với thế giới của chúng ta, có những người giống như chúng ta, bọn họ lựa chọn giống như anh, bọn họ trầm mặc, ủy khuất, đem tình cảm của bản thân giấu thật sâu trong lòng, yêu không dám yêu, hận không dám hận, tầm thường trôi qua cả một đời, che dấu tính hướng của bản thân, chứng minh với thế giới bọn họ cũng giống những người khác, không có sự bất đồng, chính là anh có biết kết quả bọn họ nhận được là cái gì không?"
Vân Thiệu Thần lắc đầu, trong lòng hắn thống khổ so với bất kì ai cũng nhiều hơn, nhưng có nhiều việc, ở thời điểm nào đó đưa ra lựa chọn, kết quả đúng hay sai có gì khác nhau chứ?
Đoàn Duệ Thanh nhìn anh thật lâu, thấp giọng nói: “Bọn họ một người cửa nát nhà tan, một người trải qua vài lần hôn nhân đều thất bại, anh, nếu trong bọn họ một người là anh, vậy nếu như anh biết trước kết quả sẽ như vậy, còn muốn đi trên cùng một con đường giống họ sao?"
Hắn nói đến chuyện đó cũng không có ý gì, kỳ thật hắn muốn nói cho anh biết một đạo lý, tính cách quyết định vận mệnh, yếu đuối không dám vươn tay nắm lấy thứ mà mình muốn, thì đã định trước kết cục hai bàn tay trắng, bởi vì sẽ không có một ai đem thứ gì đến tận tay bọn họ. Tương phản, chỉ có những người dũng cảm không sợ thất bại, mới có được điều mà bọn họ muốn. Bởi vì kết quả như thế nào, ước chừng cũng chỉ có trời mới biết.
“Đừng nói nữa." Trong lòng Vân Thiệu Thần giống như bị đâm một dao, y đương nhiên không phải một kẻ yếu đuối, y chỉ là băn khoăn rất nhiều thứ, yêu đến quá sâu.
Y nói xong câu kia liền nhắm mắt xoay người lại, trên bờ vai rộng lớn tựa như chịu áp lực ngàn cân, suy sụp rũ xuống.
“Anh." Đoàn Duệ Thanh gọi anh.
Vân Thiệu Thần dừng bước, nhưng không xoay người lại.
Đoàn Duệ Thanh nhìn bóng lưng anh, cảm giác từng đợt đau đớn trỗi dậy, hắn cảm thấy nếu không gọi anh lại, không nói xong mọi thứ rõ ràng, có lẽ sau này bọn họ không thể trở về thân thiết như trước, có lẽ anh họ sẽ chậm rãi lạnh nhạt với hắn, kết cục cũng tương tự như kiếp trước mà thôi.
Hắn thấy anh dừng bước, liền chậm rãi đi tới, vươn tay ôm chặt lấy anh.
Vân Thiệu Thần cảm giác được động tác của cậu, thân thể cương cứng một chút, cuối cùng vẫn không thể nhẫn tâm đẩy cậu ra.
Đoàn Duệ Thanh nhếch môi cười, tiếp tục ôm chặt lấy anh, đầu tựa vào vai anh, thấp giọng nói: “Anh, anh thích em phải không, vì sao anh không nói ra chứ, em sẽ nghe."
Kiếp trước sống ba mươi tám năm, Đoàn Duệ Thanh chưa từng yêu đương với ai, hắn cũng từng chờ mong một mối tình, chỉ là khi đó hắn căn bản không có dũng khí, liền đơn giản đóng cánh cửa của tim mình lại, nên chưa từng động tâm với bất cứ ai.
Vân Thiệu Thần buông thõng hai tay, hai bàn tay nắm chặt, cho đến khi các khớp xương ngón tay phát đau, mới tựa như đã hạ quyết tâm, chậm rãi xoay người lại đối mặt với Đoàn Duệ Thanh.
Dưới ánh đèn, tiểu hài tử đứng trước mặt hắn ngũ quan thập phần xinh đẹp, đôi mắt to, khóe mắt cong cong, mũi cao, khóe miệng giương lên, thoạt nhìn nhu thuận lại nghịch ngợm đáng yêu.
Ánh mắt Vân Thiệu Thần có chút si mê, đưa tay vuốt ve khuôn mặt cậu, giống như đối đãi với bảo vật trân quý nhất, khiến y yêu thích không muốn buông tay.
Đoàn Duệ Thanh lần đầu tiên gặp ánh mắt như vậy của anh, nhịp tim không khống chế được tăng lên, mặt cũng theo đó mà đỏ lên.
Vân Thiệu Thần thấy tiểu hài tử tuy rằng vì động tác của mình mà đỏ mặt, nhưng không có né tránh, thậm chí quật cường nhìn thẳng vào mắt mình, hành động đó khiến y rung động không thôi, cảm giác đó xuyên đến từng đầu ngón tay y.
Y nhịn không được nâng lên tay còn lại, hai tay áp vào khuôn mặt tiểu hài tử, mặt chậm rãi tiến gần lại, môi nhẹ nhàng đặt lên môi cậu, chậm rãi nhắm mắt lại.
Tim Đoàn Duệ Thanh đập thình thịch, hắn khẩn trương mở trừng hai mắt, vươn tay ôm cổ anh, phòng khi anh lui lại phía sau bỏ chạy. ( =)))
Đây là lần đầu tiên hai người chân chính tiếp xúc thân mật, bất đồng với lần hôn trộm tiểu hài tử đang ngủ, Vân Thiệu Thần hơi hé môi ngậm lấy bờ môi cậu, nhẹ nhàng từ tốn. Có lẽ bởi vì đối phương là người mình yêu rất nhiều năm cho nên khẩn trương, có lẽ bởi vì lần đầu tiên quang minh chính đại thân mật nên ngượng ngùng, có lẽ bởi vì không có kinh nghiệm, y không dám quá mức kích động sợ sẽ thương tổn tiểu hài tử cho nên mới thật cẩn thận.
Y không dám tiến sâu thêm một bước nữa, chỉ là một tay đặt sau gáy tiểu hài tử, một tay ôm lấy thắt lưng cậu, hai người thân mật dán chặt vào nhau.
Cho dù chỉ có như vậy, hai người đều vì hành động thân mật này mang đến rung động cùng cảm giác ngọt ngào, đều muốn đem phần cảm giác ngọt ngào này lưu lại, liền thập phần ăn ý mà tương ủng, không buông nhau ra.
Vì thế hai người lần đầu tiên được hưởng ái tình ngọt ngào, cứ như vậy ôm nhau, không nói gì, ngây ngốc đứng đến quá nửa đêm, đến khi Vân Thiệu Thần sợ tiểu hài tử sẽ bị lạnh, mới lôi kéo cậu lên giường nằm.
Giường của Vân Thiệu Thần rất lớn, hai người cùng nằm lên, mỗi người đắp một cái chăn lớn cũng cảm thấy thoải mái.
Bất quá lúc này hai người đều ăn ý không nói đến việc tách ra ngủ hai chăn, thập phần tự giác đắp cùng một cái chăn bông.
Vân Thiệu Thần là một người rất biết kiềm chế, cho nên dù nằm cùng người mình yêu, y cũng chỉ nghiêng mình mặt đối mặt với cậu, cũng không có thêm động tác không quy củ nào.
Đoàn Duệ Thanh nhìn trộm biểu tình của anh họ, hắn cũng không biết là do tác dụng của việc vừa rồi hay nhìn lầm, mà cảm thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh họ trở nên nhu hòa rất nhiều, trong lòng hắn vừa cảm thấy ngọt ngào lại vừa cao hứng, vươn tay nắm chặt bàn tay Vân Thiệu Thần.
Vân Thiệu Thần cảm giác được bàn tay cậu, hơi nghiêng đầu, cũng phản thủ nắm ngược lại, gắt gao, giống như kiểu một lời thề tuyệt không bao giờ buông tay ra.
Đêm nay hai người ngủ khá trễ, nhưng đều ngủ rất ngon, bên dưới tấm chăn hai bàn tay nắm chặt cũng không tách ra.
Ngày hôm sau hai người dậy rất sớm, Vân Thiệu Thần mở mắt ra, ánh mắt đã trở nên thanh tỉnh. Đoàn Duệ Thanh ở trong chăn trở người một cái, cũng tỉnh dậy, sau đó nhìn anh họ ngáp một cái, một bên hàm hàm hồ hồ nói: “Anh, anh tỉnh rồi à."
“Ừ." Vân Thiệu Thần định đưa tay sờ đầu cậu, nhưng vừa động, cũng cảm giác được dưới chăn tay hai người vẫn nắm chặt cùng một chỗ.
Đoàn Duệ Thanh cũng cảm giác được, đồng thời nhớ đến tối hôm qua cả hai nói rõ ràng, cùng với những lời nói lớn mật của mình, lúc này mới cảm thấy có chút ngượng ngùng.
“Em cũng thêm một chút nữa đi." Vân Thiệu Thần vuốt vuốt tay cậu, buông tay ra, kéo chăn lên đắp lại cho cậu.
“Dạ." Đoàn Duệ Thanh gật đầu, sau đó lui vào trong chăn, có chút ý tứ không tốt nhìn mặt Vân Thiệu Thần.
Vân Thiệu Thần thấy cả người cậu đều chui vào chăn, nguyên bản sợ cậu bị nóng, muốn lôi nó ra một chút, chính là nghĩ nghĩ, vẫn không làm. Trong lòng thở dài một tiếng, đoán là tiểu hài tử thẹn thùng, lúc này vẫn là không nên khiến cậu thêm không được tự nhiên.
Y rời giường đi ra khỏi phòng, thấy mẹ một mình bận rộn trong nhà bếp, liền đi tới.
“Dậy rồi à, Duệ Thanh còn ngủ sao?" Vân mẹ xoay người nhìn y một cái, khẽ cười.
“Con để em ấy ngủ tiếp một chút." Vân Thiệu Thần trả lời.
“Cũng tốt." Vân mẹ gật đầu.
Vân Thiệu Thần nhìn nàng, tựa hồ muốn nói cái gì đó, cuối cùng cũng không nói ra miệng.
Vân mẹ đương nhiên hiểu tính cách con trai mình, thấy y như vậy liền biết là có việc khứ xử, mà có thể khiến y khó xử, trừ bỏ Đoàn Duệ Thanh bị y nhớ thương nhiều năm, còn có thể là ai khác chứ?
Trong lòng nàng khẽ thở dài, buông đồ trên tay xuống, xoay người nhìn y nói: “Thiệu Thần a, con cùng mẹ nói chuyện một chút đi."
Vân Thiệu Thần không biết mẹ muốn nói gì, bất quá vẫn đi theo nàng ra ngoài.
Vân mẹ đi vào phòng ngủ của mình, nói Vân Thiệu Thần chờ một chút, lấy ra một cái hộp gõ, đặt lên bàn, từ bên trong lấy ra một sổ tiết kiệm để trước mặt y, nói: “Đây là tiền ba con lúc trước lưu lại, với một số tiền mấy năm nay mẹ dành dụm, cũng không có bao nhiêu, vốn định để cho con khi cưới vợ, hiện tại Duệ Thanh đến nhà chúng ta, mẹ lại không có biện pháp lo liệu hôn sự cho các con, số tiền này các con giữ để dùng đi, để Đoàn Duệ Thanh mua đồ vật này nọ, nó là đứa trẻ tốt, con đừng bạc đãi nó."
“Mẹ." Vân Thiệu Thần không đưa tay nhận sổ tiết kiệm, mà không đồng ý nhìn nàng “Mẹ cứ giữ đi, tụi con tự mình kiếm tiền được rồi."
“Cầm đi, mật mã là ngày sinh của con, con đã quyết định rõ như vậy, kiên trì muốn yêu nó, hai người cùng một chỗ chính là một thể, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, hai người đều phải đồng lòng." Vân mẹ từ ái đưa tay sờ đầu y, có chút thấm thía nói “Mẹ không thể giúp được các con nhiều, con đường sau này, hai con phải cố gắng đi cùng nhau."
Hốc mắt Vân Thiệu Thần hơi nóng lên, y không biết nói nhiều lời hay, chỉ biết gật đầu, nói: “Cảm ơn mẹ, con đã biết."
“Ừ." Vân mẹ vừa lòng gật đầu “Con từ nhỏ đã là một đứa con ngoan, mẹ biết con nói được làm được, cầm lấy nó đi, không bao nhiêu tiền, nhưng là tâm ý của trưởng bối, không được chối từ."
“Dạ." Vân Thiệu Thần cũng không nói gì nữa, vươn tay nhận lấy. Y vốn định nói với mẹ việc cùng một chỗ với tiểu hài tử, nhưng xét tình huống hiện tại, mẹ đã sớm biết chuyện này, còn đem tiền đưa cho y, y có chút không nói nên lời.
Vân mẹ vỗ vỗ tay y, xoay người trở lại nhà bếp tiếp tục bận rộn.
Vân Thiệu Thần đứng trong phòng chốc lát, mới cầm sổ tiết kiệm trở về phòng ngủ của mình.
Đoàn Duệ Thanh còn chưa rời giường, nhưng cũng không tiếp tục ngủ, mà là ôm chăn ngồi ở đầu giường, thấy anh tiến vào, ánh mắt liền chuyển qua nơi khác, làm sao cũng không chuyển đến trên người anh.
Trong tay Vân Thiệu Thần cầm sổ tiết kiệm, đi qua ngồi trước mặt cậu, vươn tay chỉnh lại tóc tai rối loạn của cậu, sau đó đưa sổ tiết kiệm cho cậu, nói: “Mẹ đưa cho chúng ta, em giữ đi."
Đoàn Duệ Thanh nhìn vật được đưa đến trong tay mình, có chút bị dọa, ngẩng đầu nhìn anh hỏi: “Vật này là sao, cô cho chúng ta làm gì?"
Vân Thiệu Thần nhìn cậu trong chốc lát, nhu nhu đỉnh đầu cậu, nói: “Dùng khi cưới vợ."
Đoàn Duệ Thanh sửng sốt một chút, rất nhanh đã phản ứng lại, hai má lập tức giống như bị lửa thiêu qua đỏ lên, trừng y nói: “Anh mới là vợ ấy."
Vân Thiệu Thần từ đỉnh đầu trượt xuống gò má cậu, sờ sờ khóe mắt cậu, sau đó nghiêng người hôn lên trán cậu, cuối cùng nói: “Em thử nghĩ lại, tối hôm qua…."
Đoàn Duệ Thanh cảm thấy mình vừa đánh vào bông, không có biện pháp nói tiếp, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh, bất quá cũng không còn cảm giác thẹn thùng mất tự nhiên như trước nữa.
Nhưng hắn lại nghĩ đến một vấn đề khác, có chút khó tin nuốt một ngụm nước bọt nói: “Anh đem việc đó…chuyện của chúng ta..nói cho tam cô?" Anh họ sao lại can đảm như vậy, cũng không sợ cô không tiếp nhận được sao? (Người ta tiếp nhận từ mười đời rồi em ạ =)))
Vân Thiệu Thần đương nhiên biết băn khoăn trong lòng cậu, chủ động giải thích: “Mẹ anh biết chuyện của chúng ta từ trước rồi, chính mẹ cũng muốn anh thổ lộ với em."
“Chính là, chính là…" Đoàn Duệ Thanh nhướng mày, nhất thời tìm không được từ ngữ để diễn tả rối rắm của mình.
Vân Thiệu Thần nhớ tới những lời mẹ nói trước đó, ngón tay nhu nhu mi tâm tiểu hài tử, nói: “Đừng chính là nữa, em cứ giữ sổ này đi, việc đó anh sẽ nói với em sau."
Đoàn Duệ Thanh nguyên bản còn có chút rối rắm, nhưng ngẫm lại sau này còn có cơ hội hỏi, cũng không nghĩ nhiều nữa, tuy rằng trong lòng vẫn phi thường hoài nghi lời của Vân Thiệu Thần.
Thật sự có người biết tính hướng của con trai mình, chẳng những không phản đối, còn chủ động đưa tiền cho họ sao?
Điều này quá khó tưởng tượng, hắn không có cách nào không nghi ngờ được.
Số tiền trong sổ tiết kiệm thật sự không nhiều lắm, nhưng tốt xấu cũng có mấy vạn tệ, đối với Đoàn Duệ Thanh lúc này mà nói, thật sự chính là khoảng tiền lớn. Tuy rằng trong lòng hắn hết sức kinh ngạc, hơn nữa hiện tại cũng thật sự cần tiền, nhưng hắn vẫn đưa sổ tiết kiệm lại cho Vân Thiệu Thần, nói: “Anh, cái này anh giữ đi, chúng ta tạm thời không nên dùng."
Trong lòng Đoàn Duệ Thanh rất rõ ràng, nếu lấy số tiền này phục vụ cho việc buôn bán sẽ rất có lợi, nhưng hắn tạm thời không tính sẽ dùng đến nó, hắn không định đem tất cả tiền trong tay đổ vào việc đầu tư, đó là đánh bạc, có lẽ thắng sẽ đem đến kết quả lớn, nhưng việc như vậy hắn cũng không muốn, chỉ muốn lấy an toàn làm đầu, từ từ đi lên.
Vân Thiệu Thần biết tiểu hài tử hiện tại cần tiền, cho rằng cậu không dám dùng, vốn định mở miệng khuyên cậu, nhưng Đoàn Duệ Thanh cười nói “Anh, tiền này chúng ta tạm thời không thể dùng, em nghĩ, chờ mọi thứ ổn định, có thêm một số tiền nữa, cùng với tiền này, chúng ta sẽ mua một căn nhà ở ven sông."
Hắn cũng không hoàn toàn nói thật mọi thứ, ở ngay cửa sông kia là một khu đất bằng phẳng diện tích rộng, mười năm sau sẽ trở thành một quảng trường lớn. Hiện tại nơi đó vẫn là đất vườn, muốn mua một hai trăm mét vuông khoảng mấy vạn tệ, nhưng mười năm sau, giá tiền sẽ tăng vùn vụt, nếu bọn họ thừa lúc này chưa ai chú ý đến mà mua nó, chờ về sau tuyệt đối có thể bán với giá tốt.
Vân Thiệu Thần trầm ngâm một chút, tuy rằng trong lòng y, trực tiếp mua một căn nhà trong thành phố sẽ tốt hơn, bất quá bọn họ ở ngoại ô mua một mảnh đất tự xây nhà cũng được, liền gật đầu đồng ý, đem sổ tiết kiệm cất giữ.
Bởi vì quan hệ của hai người vừa có sự đột phá, cảm giác ngọt ngào còn ở trong lòng chưa mất đi, hơn nữa lại dễ dàng có được sự đồng ý của trưởng bối, trong lòng Đoàn Duệ Thanh rất cao hứng, lại cảm kích, đối với vị thần linh nào đó đã cho hắn trọng sinh, đối với người yêu hắn nhiều năm như vậy Vân Thiệu Thần, còn có Vân mẹ luôn giúp đỡ bọn họ.
Vô luận là việc gì, đều là thứ ở kiếp trước hắn không có được, một lần trọng sinh này khiến hắn cảm thấy bản thân thật sự quá hạnh phúc cũng quá may mắn.
Đoàn Duệ Thanh nghĩ đến việc này, tầm mắt thì vô thức dừng lại trên người anh họ, nhìn anh đi tới đi lui trong phòng, như thế nào cũng không dời mắt.
“Sao còn chưa chịu dậy nữa?" Vân Thiệu Thần bận bịu xong chuyện của mình, thấy tiểu hài tử còn bọc chăn ngồi trên giường, si ngốc nhìn mình, trong lòng cảm thấy có chút đáng yêu, vươn tay kéo chăn của cậu.
“Em dậy ngay." Đoàn Duệ Thanh buông tay ra, mới nhớ tới chính mình ăn mặc rất ít, nguyên bản trước mặt anh họ để lộ thân thể là không có gì, nhưng vừa tiếp xúc đến ánh mắt anh, hắn lập tức kéo chăn lên lại.
“Làm sao vậy?" Vân Thiệu Thần kỳ quái nhìn cậu.
“Anh, anh đi ra ngoài trước đi, em muốn thay quần áo." Đoàn Duệ Thanh lúc nói ra những lời này, mặt cũng đỏ lên, chỉ là nghĩ đến những việc làm tối hôm qua, như thế nào cũng mất tự nhiên.
Vân Thiệu Thần liếc mắt nhìn cậu một cái, vươn tay nhéo nhéo mặt cậu, rồi đứng dậy ra khỏi phòng.
Đoàn Duệ Thanh nguyên bản đã cảm thấy không được tự nhiên, lại bị anh nhéo mặt, càng cảm thấy thần kinh đều căng lên, bị ngón tay anh chạm vào, quả thực mặt muốn thiêu cháy rồi.
“Nhéo người ta làm gì." Đoàn Duệ Thanh bĩu môi, cảm thấy anh họ bắt đầu học xấu, về sau phải quản lý anh kỹ mới được. (Chưa gì đã đòi quản =]] )
Tuy rằng tình cảm hai người do Đoàn Duệ Thanh chủ động, từ anh em biến thành người yêu, chỉ tiếc hai người đều không có nhiều thời gian thân mật cùng một chỗ, Vân Thiệu Thần tan tầm còn phải tăng ca, Đoàn Duệ Thanh bên cạnh việc đi làm, còn phải vội vàng chuẩn bị lá trà, ngẫu nhiên còn phải tiếp chuyện với Cổ lão.
Hai người đều vội đến vội đi, khiến cho cả hai người vừa mới nếm được ái tình ngọt ngạo lại không có thời gian bên nhau trong lòng cũng không dễ chịu.
Nguyên bản đối với đoạn tình cảm này, Vân Thiệu Thần một mực yên lặng trả giá nhiều hơn, trong lòng Đoàn Duệ Thanh cảm thấy ngọt ngào, không muốn khiến anh họ cảm thấy mình không coi trọng anh, nên mỗi ngày sau khi bận bịu xong, sẽ cố ý đến sở cảnh sát chờ anh.
Đoàn Duệ Thanh rơi nước mắt nói, hắn cảm thấy nếu yêu sâu sắc một ai đó, lại không nói cho người đó biết tình cảm của mình, chính là hủy đi quyền lợi được tiếp thu hay cự tuyệt của họ.
Nhưng đồng thời, Đoàn Duệ Thanh cũng thập phần cảm kích Vân Thiệu Thần. Ở kiếp trước, lúc học trung học hắn đã biết được tính hướng của mình, nếu ở thời điểm đó, Vân Thiệu Thần nói với hắn tình cảm của anh, như vậy lấy tính cách yếu đuối của hắn, cho dù hắn cũng yêu Vân Thiệu Thần, cũng không cách nào tiếp nhận anh, như vậy bọn họ sẽ định trước là bi kịch, đây không phải điều hắn muốn nhìn đến.
Vân Thiệu Thần sững sờ đứng tại chỗ, nhìn Đoàn Duệ Thanh không biết nên nói gì.
“Anh." Đoàn Duệ Thanh bi thương nhìn anh, trong thanh âm tựa hồ cũng mang theo đau đớn, nước mắt chảy càng nhiều “Nhiều năm như vậy, anh bị áp lực rất thống khổ phải không?"
Vân Thiệu Thần nhìn nước mắt của cậu, thanh âm đau đớn của cậu tựa như xen vào tâm khảm y, lan rộng khắp cơ thể y.
“Có điều, anh có bao giờ nghĩ tới hay không…" Đoàn Duệ Thanh giương khóe miệng, chậm rãi đi đến trước mặt anh, hơi ngẩng đầu nhìn mặt Vân Thiệu Thần, hai mắt gắt gao khóa chặt hai mắt anh, giống như mê hoặc, chậm rãi nói: “Có lẽ ở một thế giới khác song song với thế giới của chúng ta, có những người giống như chúng ta, bọn họ lựa chọn giống như anh, bọn họ trầm mặc, ủy khuất, đem tình cảm của bản thân giấu thật sâu trong lòng, yêu không dám yêu, hận không dám hận, tầm thường trôi qua cả một đời, che dấu tính hướng của bản thân, chứng minh với thế giới bọn họ cũng giống những người khác, không có sự bất đồng, chính là anh có biết kết quả bọn họ nhận được là cái gì không?"
Vân Thiệu Thần lắc đầu, trong lòng hắn thống khổ so với bất kì ai cũng nhiều hơn, nhưng có nhiều việc, ở thời điểm nào đó đưa ra lựa chọn, kết quả đúng hay sai có gì khác nhau chứ?
Đoàn Duệ Thanh nhìn anh thật lâu, thấp giọng nói: “Bọn họ một người cửa nát nhà tan, một người trải qua vài lần hôn nhân đều thất bại, anh, nếu trong bọn họ một người là anh, vậy nếu như anh biết trước kết quả sẽ như vậy, còn muốn đi trên cùng một con đường giống họ sao?"
Hắn nói đến chuyện đó cũng không có ý gì, kỳ thật hắn muốn nói cho anh biết một đạo lý, tính cách quyết định vận mệnh, yếu đuối không dám vươn tay nắm lấy thứ mà mình muốn, thì đã định trước kết cục hai bàn tay trắng, bởi vì sẽ không có một ai đem thứ gì đến tận tay bọn họ. Tương phản, chỉ có những người dũng cảm không sợ thất bại, mới có được điều mà bọn họ muốn. Bởi vì kết quả như thế nào, ước chừng cũng chỉ có trời mới biết.
“Đừng nói nữa." Trong lòng Vân Thiệu Thần giống như bị đâm một dao, y đương nhiên không phải một kẻ yếu đuối, y chỉ là băn khoăn rất nhiều thứ, yêu đến quá sâu.
Y nói xong câu kia liền nhắm mắt xoay người lại, trên bờ vai rộng lớn tựa như chịu áp lực ngàn cân, suy sụp rũ xuống.
“Anh." Đoàn Duệ Thanh gọi anh.
Vân Thiệu Thần dừng bước, nhưng không xoay người lại.
Đoàn Duệ Thanh nhìn bóng lưng anh, cảm giác từng đợt đau đớn trỗi dậy, hắn cảm thấy nếu không gọi anh lại, không nói xong mọi thứ rõ ràng, có lẽ sau này bọn họ không thể trở về thân thiết như trước, có lẽ anh họ sẽ chậm rãi lạnh nhạt với hắn, kết cục cũng tương tự như kiếp trước mà thôi.
Hắn thấy anh dừng bước, liền chậm rãi đi tới, vươn tay ôm chặt lấy anh.
Vân Thiệu Thần cảm giác được động tác của cậu, thân thể cương cứng một chút, cuối cùng vẫn không thể nhẫn tâm đẩy cậu ra.
Đoàn Duệ Thanh nhếch môi cười, tiếp tục ôm chặt lấy anh, đầu tựa vào vai anh, thấp giọng nói: “Anh, anh thích em phải không, vì sao anh không nói ra chứ, em sẽ nghe."
Kiếp trước sống ba mươi tám năm, Đoàn Duệ Thanh chưa từng yêu đương với ai, hắn cũng từng chờ mong một mối tình, chỉ là khi đó hắn căn bản không có dũng khí, liền đơn giản đóng cánh cửa của tim mình lại, nên chưa từng động tâm với bất cứ ai.
Vân Thiệu Thần buông thõng hai tay, hai bàn tay nắm chặt, cho đến khi các khớp xương ngón tay phát đau, mới tựa như đã hạ quyết tâm, chậm rãi xoay người lại đối mặt với Đoàn Duệ Thanh.
Dưới ánh đèn, tiểu hài tử đứng trước mặt hắn ngũ quan thập phần xinh đẹp, đôi mắt to, khóe mắt cong cong, mũi cao, khóe miệng giương lên, thoạt nhìn nhu thuận lại nghịch ngợm đáng yêu.
Ánh mắt Vân Thiệu Thần có chút si mê, đưa tay vuốt ve khuôn mặt cậu, giống như đối đãi với bảo vật trân quý nhất, khiến y yêu thích không muốn buông tay.
Đoàn Duệ Thanh lần đầu tiên gặp ánh mắt như vậy của anh, nhịp tim không khống chế được tăng lên, mặt cũng theo đó mà đỏ lên.
Vân Thiệu Thần thấy tiểu hài tử tuy rằng vì động tác của mình mà đỏ mặt, nhưng không có né tránh, thậm chí quật cường nhìn thẳng vào mắt mình, hành động đó khiến y rung động không thôi, cảm giác đó xuyên đến từng đầu ngón tay y.
Y nhịn không được nâng lên tay còn lại, hai tay áp vào khuôn mặt tiểu hài tử, mặt chậm rãi tiến gần lại, môi nhẹ nhàng đặt lên môi cậu, chậm rãi nhắm mắt lại.
Tim Đoàn Duệ Thanh đập thình thịch, hắn khẩn trương mở trừng hai mắt, vươn tay ôm cổ anh, phòng khi anh lui lại phía sau bỏ chạy. ( =)))
Đây là lần đầu tiên hai người chân chính tiếp xúc thân mật, bất đồng với lần hôn trộm tiểu hài tử đang ngủ, Vân Thiệu Thần hơi hé môi ngậm lấy bờ môi cậu, nhẹ nhàng từ tốn. Có lẽ bởi vì đối phương là người mình yêu rất nhiều năm cho nên khẩn trương, có lẽ bởi vì lần đầu tiên quang minh chính đại thân mật nên ngượng ngùng, có lẽ bởi vì không có kinh nghiệm, y không dám quá mức kích động sợ sẽ thương tổn tiểu hài tử cho nên mới thật cẩn thận.
Y không dám tiến sâu thêm một bước nữa, chỉ là một tay đặt sau gáy tiểu hài tử, một tay ôm lấy thắt lưng cậu, hai người thân mật dán chặt vào nhau.
Cho dù chỉ có như vậy, hai người đều vì hành động thân mật này mang đến rung động cùng cảm giác ngọt ngào, đều muốn đem phần cảm giác ngọt ngào này lưu lại, liền thập phần ăn ý mà tương ủng, không buông nhau ra.
Vì thế hai người lần đầu tiên được hưởng ái tình ngọt ngào, cứ như vậy ôm nhau, không nói gì, ngây ngốc đứng đến quá nửa đêm, đến khi Vân Thiệu Thần sợ tiểu hài tử sẽ bị lạnh, mới lôi kéo cậu lên giường nằm.
Giường của Vân Thiệu Thần rất lớn, hai người cùng nằm lên, mỗi người đắp một cái chăn lớn cũng cảm thấy thoải mái.
Bất quá lúc này hai người đều ăn ý không nói đến việc tách ra ngủ hai chăn, thập phần tự giác đắp cùng một cái chăn bông.
Vân Thiệu Thần là một người rất biết kiềm chế, cho nên dù nằm cùng người mình yêu, y cũng chỉ nghiêng mình mặt đối mặt với cậu, cũng không có thêm động tác không quy củ nào.
Đoàn Duệ Thanh nhìn trộm biểu tình của anh họ, hắn cũng không biết là do tác dụng của việc vừa rồi hay nhìn lầm, mà cảm thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh họ trở nên nhu hòa rất nhiều, trong lòng hắn vừa cảm thấy ngọt ngào lại vừa cao hứng, vươn tay nắm chặt bàn tay Vân Thiệu Thần.
Vân Thiệu Thần cảm giác được bàn tay cậu, hơi nghiêng đầu, cũng phản thủ nắm ngược lại, gắt gao, giống như kiểu một lời thề tuyệt không bao giờ buông tay ra.
Đêm nay hai người ngủ khá trễ, nhưng đều ngủ rất ngon, bên dưới tấm chăn hai bàn tay nắm chặt cũng không tách ra.
Ngày hôm sau hai người dậy rất sớm, Vân Thiệu Thần mở mắt ra, ánh mắt đã trở nên thanh tỉnh. Đoàn Duệ Thanh ở trong chăn trở người một cái, cũng tỉnh dậy, sau đó nhìn anh họ ngáp một cái, một bên hàm hàm hồ hồ nói: “Anh, anh tỉnh rồi à."
“Ừ." Vân Thiệu Thần định đưa tay sờ đầu cậu, nhưng vừa động, cũng cảm giác được dưới chăn tay hai người vẫn nắm chặt cùng một chỗ.
Đoàn Duệ Thanh cũng cảm giác được, đồng thời nhớ đến tối hôm qua cả hai nói rõ ràng, cùng với những lời nói lớn mật của mình, lúc này mới cảm thấy có chút ngượng ngùng.
“Em cũng thêm một chút nữa đi." Vân Thiệu Thần vuốt vuốt tay cậu, buông tay ra, kéo chăn lên đắp lại cho cậu.
“Dạ." Đoàn Duệ Thanh gật đầu, sau đó lui vào trong chăn, có chút ý tứ không tốt nhìn mặt Vân Thiệu Thần.
Vân Thiệu Thần thấy cả người cậu đều chui vào chăn, nguyên bản sợ cậu bị nóng, muốn lôi nó ra một chút, chính là nghĩ nghĩ, vẫn không làm. Trong lòng thở dài một tiếng, đoán là tiểu hài tử thẹn thùng, lúc này vẫn là không nên khiến cậu thêm không được tự nhiên.
Y rời giường đi ra khỏi phòng, thấy mẹ một mình bận rộn trong nhà bếp, liền đi tới.
“Dậy rồi à, Duệ Thanh còn ngủ sao?" Vân mẹ xoay người nhìn y một cái, khẽ cười.
“Con để em ấy ngủ tiếp một chút." Vân Thiệu Thần trả lời.
“Cũng tốt." Vân mẹ gật đầu.
Vân Thiệu Thần nhìn nàng, tựa hồ muốn nói cái gì đó, cuối cùng cũng không nói ra miệng.
Vân mẹ đương nhiên hiểu tính cách con trai mình, thấy y như vậy liền biết là có việc khứ xử, mà có thể khiến y khó xử, trừ bỏ Đoàn Duệ Thanh bị y nhớ thương nhiều năm, còn có thể là ai khác chứ?
Trong lòng nàng khẽ thở dài, buông đồ trên tay xuống, xoay người nhìn y nói: “Thiệu Thần a, con cùng mẹ nói chuyện một chút đi."
Vân Thiệu Thần không biết mẹ muốn nói gì, bất quá vẫn đi theo nàng ra ngoài.
Vân mẹ đi vào phòng ngủ của mình, nói Vân Thiệu Thần chờ một chút, lấy ra một cái hộp gõ, đặt lên bàn, từ bên trong lấy ra một sổ tiết kiệm để trước mặt y, nói: “Đây là tiền ba con lúc trước lưu lại, với một số tiền mấy năm nay mẹ dành dụm, cũng không có bao nhiêu, vốn định để cho con khi cưới vợ, hiện tại Duệ Thanh đến nhà chúng ta, mẹ lại không có biện pháp lo liệu hôn sự cho các con, số tiền này các con giữ để dùng đi, để Đoàn Duệ Thanh mua đồ vật này nọ, nó là đứa trẻ tốt, con đừng bạc đãi nó."
“Mẹ." Vân Thiệu Thần không đưa tay nhận sổ tiết kiệm, mà không đồng ý nhìn nàng “Mẹ cứ giữ đi, tụi con tự mình kiếm tiền được rồi."
“Cầm đi, mật mã là ngày sinh của con, con đã quyết định rõ như vậy, kiên trì muốn yêu nó, hai người cùng một chỗ chính là một thể, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, hai người đều phải đồng lòng." Vân mẹ từ ái đưa tay sờ đầu y, có chút thấm thía nói “Mẹ không thể giúp được các con nhiều, con đường sau này, hai con phải cố gắng đi cùng nhau."
Hốc mắt Vân Thiệu Thần hơi nóng lên, y không biết nói nhiều lời hay, chỉ biết gật đầu, nói: “Cảm ơn mẹ, con đã biết."
“Ừ." Vân mẹ vừa lòng gật đầu “Con từ nhỏ đã là một đứa con ngoan, mẹ biết con nói được làm được, cầm lấy nó đi, không bao nhiêu tiền, nhưng là tâm ý của trưởng bối, không được chối từ."
“Dạ." Vân Thiệu Thần cũng không nói gì nữa, vươn tay nhận lấy. Y vốn định nói với mẹ việc cùng một chỗ với tiểu hài tử, nhưng xét tình huống hiện tại, mẹ đã sớm biết chuyện này, còn đem tiền đưa cho y, y có chút không nói nên lời.
Vân mẹ vỗ vỗ tay y, xoay người trở lại nhà bếp tiếp tục bận rộn.
Vân Thiệu Thần đứng trong phòng chốc lát, mới cầm sổ tiết kiệm trở về phòng ngủ của mình.
Đoàn Duệ Thanh còn chưa rời giường, nhưng cũng không tiếp tục ngủ, mà là ôm chăn ngồi ở đầu giường, thấy anh tiến vào, ánh mắt liền chuyển qua nơi khác, làm sao cũng không chuyển đến trên người anh.
Trong tay Vân Thiệu Thần cầm sổ tiết kiệm, đi qua ngồi trước mặt cậu, vươn tay chỉnh lại tóc tai rối loạn của cậu, sau đó đưa sổ tiết kiệm cho cậu, nói: “Mẹ đưa cho chúng ta, em giữ đi."
Đoàn Duệ Thanh nhìn vật được đưa đến trong tay mình, có chút bị dọa, ngẩng đầu nhìn anh hỏi: “Vật này là sao, cô cho chúng ta làm gì?"
Vân Thiệu Thần nhìn cậu trong chốc lát, nhu nhu đỉnh đầu cậu, nói: “Dùng khi cưới vợ."
Đoàn Duệ Thanh sửng sốt một chút, rất nhanh đã phản ứng lại, hai má lập tức giống như bị lửa thiêu qua đỏ lên, trừng y nói: “Anh mới là vợ ấy."
Vân Thiệu Thần từ đỉnh đầu trượt xuống gò má cậu, sờ sờ khóe mắt cậu, sau đó nghiêng người hôn lên trán cậu, cuối cùng nói: “Em thử nghĩ lại, tối hôm qua…."
Đoàn Duệ Thanh cảm thấy mình vừa đánh vào bông, không có biện pháp nói tiếp, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh, bất quá cũng không còn cảm giác thẹn thùng mất tự nhiên như trước nữa.
Nhưng hắn lại nghĩ đến một vấn đề khác, có chút khó tin nuốt một ngụm nước bọt nói: “Anh đem việc đó…chuyện của chúng ta..nói cho tam cô?" Anh họ sao lại can đảm như vậy, cũng không sợ cô không tiếp nhận được sao? (Người ta tiếp nhận từ mười đời rồi em ạ =)))
Vân Thiệu Thần đương nhiên biết băn khoăn trong lòng cậu, chủ động giải thích: “Mẹ anh biết chuyện của chúng ta từ trước rồi, chính mẹ cũng muốn anh thổ lộ với em."
“Chính là, chính là…" Đoàn Duệ Thanh nhướng mày, nhất thời tìm không được từ ngữ để diễn tả rối rắm của mình.
Vân Thiệu Thần nhớ tới những lời mẹ nói trước đó, ngón tay nhu nhu mi tâm tiểu hài tử, nói: “Đừng chính là nữa, em cứ giữ sổ này đi, việc đó anh sẽ nói với em sau."
Đoàn Duệ Thanh nguyên bản còn có chút rối rắm, nhưng ngẫm lại sau này còn có cơ hội hỏi, cũng không nghĩ nhiều nữa, tuy rằng trong lòng vẫn phi thường hoài nghi lời của Vân Thiệu Thần.
Thật sự có người biết tính hướng của con trai mình, chẳng những không phản đối, còn chủ động đưa tiền cho họ sao?
Điều này quá khó tưởng tượng, hắn không có cách nào không nghi ngờ được.
Số tiền trong sổ tiết kiệm thật sự không nhiều lắm, nhưng tốt xấu cũng có mấy vạn tệ, đối với Đoàn Duệ Thanh lúc này mà nói, thật sự chính là khoảng tiền lớn. Tuy rằng trong lòng hắn hết sức kinh ngạc, hơn nữa hiện tại cũng thật sự cần tiền, nhưng hắn vẫn đưa sổ tiết kiệm lại cho Vân Thiệu Thần, nói: “Anh, cái này anh giữ đi, chúng ta tạm thời không nên dùng."
Trong lòng Đoàn Duệ Thanh rất rõ ràng, nếu lấy số tiền này phục vụ cho việc buôn bán sẽ rất có lợi, nhưng hắn tạm thời không tính sẽ dùng đến nó, hắn không định đem tất cả tiền trong tay đổ vào việc đầu tư, đó là đánh bạc, có lẽ thắng sẽ đem đến kết quả lớn, nhưng việc như vậy hắn cũng không muốn, chỉ muốn lấy an toàn làm đầu, từ từ đi lên.
Vân Thiệu Thần biết tiểu hài tử hiện tại cần tiền, cho rằng cậu không dám dùng, vốn định mở miệng khuyên cậu, nhưng Đoàn Duệ Thanh cười nói “Anh, tiền này chúng ta tạm thời không thể dùng, em nghĩ, chờ mọi thứ ổn định, có thêm một số tiền nữa, cùng với tiền này, chúng ta sẽ mua một căn nhà ở ven sông."
Hắn cũng không hoàn toàn nói thật mọi thứ, ở ngay cửa sông kia là một khu đất bằng phẳng diện tích rộng, mười năm sau sẽ trở thành một quảng trường lớn. Hiện tại nơi đó vẫn là đất vườn, muốn mua một hai trăm mét vuông khoảng mấy vạn tệ, nhưng mười năm sau, giá tiền sẽ tăng vùn vụt, nếu bọn họ thừa lúc này chưa ai chú ý đến mà mua nó, chờ về sau tuyệt đối có thể bán với giá tốt.
Vân Thiệu Thần trầm ngâm một chút, tuy rằng trong lòng y, trực tiếp mua một căn nhà trong thành phố sẽ tốt hơn, bất quá bọn họ ở ngoại ô mua một mảnh đất tự xây nhà cũng được, liền gật đầu đồng ý, đem sổ tiết kiệm cất giữ.
Bởi vì quan hệ của hai người vừa có sự đột phá, cảm giác ngọt ngào còn ở trong lòng chưa mất đi, hơn nữa lại dễ dàng có được sự đồng ý của trưởng bối, trong lòng Đoàn Duệ Thanh rất cao hứng, lại cảm kích, đối với vị thần linh nào đó đã cho hắn trọng sinh, đối với người yêu hắn nhiều năm như vậy Vân Thiệu Thần, còn có Vân mẹ luôn giúp đỡ bọn họ.
Vô luận là việc gì, đều là thứ ở kiếp trước hắn không có được, một lần trọng sinh này khiến hắn cảm thấy bản thân thật sự quá hạnh phúc cũng quá may mắn.
Đoàn Duệ Thanh nghĩ đến việc này, tầm mắt thì vô thức dừng lại trên người anh họ, nhìn anh đi tới đi lui trong phòng, như thế nào cũng không dời mắt.
“Sao còn chưa chịu dậy nữa?" Vân Thiệu Thần bận bịu xong chuyện của mình, thấy tiểu hài tử còn bọc chăn ngồi trên giường, si ngốc nhìn mình, trong lòng cảm thấy có chút đáng yêu, vươn tay kéo chăn của cậu.
“Em dậy ngay." Đoàn Duệ Thanh buông tay ra, mới nhớ tới chính mình ăn mặc rất ít, nguyên bản trước mặt anh họ để lộ thân thể là không có gì, nhưng vừa tiếp xúc đến ánh mắt anh, hắn lập tức kéo chăn lên lại.
“Làm sao vậy?" Vân Thiệu Thần kỳ quái nhìn cậu.
“Anh, anh đi ra ngoài trước đi, em muốn thay quần áo." Đoàn Duệ Thanh lúc nói ra những lời này, mặt cũng đỏ lên, chỉ là nghĩ đến những việc làm tối hôm qua, như thế nào cũng mất tự nhiên.
Vân Thiệu Thần liếc mắt nhìn cậu một cái, vươn tay nhéo nhéo mặt cậu, rồi đứng dậy ra khỏi phòng.
Đoàn Duệ Thanh nguyên bản đã cảm thấy không được tự nhiên, lại bị anh nhéo mặt, càng cảm thấy thần kinh đều căng lên, bị ngón tay anh chạm vào, quả thực mặt muốn thiêu cháy rồi.
“Nhéo người ta làm gì." Đoàn Duệ Thanh bĩu môi, cảm thấy anh họ bắt đầu học xấu, về sau phải quản lý anh kỹ mới được. (Chưa gì đã đòi quản =]] )
Tuy rằng tình cảm hai người do Đoàn Duệ Thanh chủ động, từ anh em biến thành người yêu, chỉ tiếc hai người đều không có nhiều thời gian thân mật cùng một chỗ, Vân Thiệu Thần tan tầm còn phải tăng ca, Đoàn Duệ Thanh bên cạnh việc đi làm, còn phải vội vàng chuẩn bị lá trà, ngẫu nhiên còn phải tiếp chuyện với Cổ lão.
Hai người đều vội đến vội đi, khiến cho cả hai người vừa mới nếm được ái tình ngọt ngạo lại không có thời gian bên nhau trong lòng cũng không dễ chịu.
Nguyên bản đối với đoạn tình cảm này, Vân Thiệu Thần một mực yên lặng trả giá nhiều hơn, trong lòng Đoàn Duệ Thanh cảm thấy ngọt ngào, không muốn khiến anh họ cảm thấy mình không coi trọng anh, nên mỗi ngày sau khi bận bịu xong, sẽ cố ý đến sở cảnh sát chờ anh.
Tác giả :
Lạt Tiêu Phan Phạn