Em Gái Của Lọ Lem
Chương 4
Hôn lễ của tôi cuối cùng cùng đến, nhìn thấy Chàng trong trang phục chú rể tôi rất vui. Kể từ ngày gặp nhau trong buổi tối sau bữa tiệc Hoàng Gia thì đến hôm nay tôi mới gặp được Chàng. Chàng vẫn tuấn lãng như trước chỉ là đã gầy hơn, trong lòng tôi bỗng chua sót. Chúng tôi hành lễ theo đúng nghi thức rồi có người đưa tôi vào trong phòng để chờ Chàng. Lòng tôi rạo rực chờ Chàng đến. Cuối cùng Chàng cũng suất hiện, tôi tiến lại gần thì Chàng lùi lại. Đôi mắt lạnh lùng của Chàng nhìn xoáy vào tôi, nụ cười thường trực trên môi cũng không còn, Chàng, khác hẳn với buổi sáng. Lúc cử hành hôn lễ thấy Chàng hay mỉm cười , tôi cứ ngỡ rằng Chàng đã nghĩ thông rồi, nào ngờ...
“ Giờ thì cô đã vừa lòng chưa?" Chàng lạnh lùng mở miệng.
“ Em..."
“ Cô thích tôi, muốn lấy tôi phải không? Tôi cho cô toại nguyện"
“ Chàng..."
“Nhưng chuyện cô đã làm với “ chúng tôi" tôi sẽ không bao giờ bỏ qua! Tôi sẽ trả lại cho cô gấp trăm- ngàn- lần!!"
“ Cô cứ chuẩn bị tinh thần mà tận hưởng những ngày tháng “ tuyệt vời" sau này đi"
“Ha ha ha..." Tiếng cười cùng bóng Chàng đã khuất xa khiến trái tim tôi se lạnh.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---
Sau đêm đó tôi không còn gặp lại Chàng nữa và tôi cũng bắt đầu một cuộc sống mới – một cuộc sống mà trước đây một tiểu thư như tôi chưa từng nghĩ đến.
Sáng thức dậy từ sớm làm việc không ngơi tay tới tận đêm khuya, hỏi quản gia thì ông ta nói đây là ý Chàng,thôi được, vì Chàng – tôi nhẫn. Trong tòa lâu đài xa hoa này tôi hoàn toàn lạc lõng bơ vơ nhiều lúc nản lòng, nhiều lúc không chịu đựng được muốn buông xuôi nhưng nghĩ đến Chàng – tôi nuốt nước mắt vào trong, kiên cường đứng dậy, bước tiếp.
Khi đến đây tôi hoàn toàn lột xác thành một con người mới. Từ một tiểu thư ngông cuồng hư hỏng không biết làm việc gì trở thành một con người biết suy nghĩ hơn,mọi công việc như lau nhà tưới cây đều có thể làm được. Khi gặp lại cha mẹ, cả hai người dù vẫn không tha thứ cho tôi nhưng khi nhìn thấy diện mạo của tôi bây giờ thì không dấu nổi ngạc nhiên chua xót. Đứa con gái bảo bối của hai người giờ đây đã không còn xinh đẹp như trước, mắt thâm quầng, da hơi ngăm đen, tóc hơi xơ.. mẹ không kiềm chế được mà chạy đến ôm tôi vào lòng khóc.
Tối hôm gặp lại cha mẹ Chàng đến gặp tôi, vẫn bản mặt lạnh lùng Chàng hỏi :
“ Hối hận không?"
Tôi thản nhiên đáp: “ Không"
Chàng nhíu mày rồi phất tay bỏ đi.
--- ------ ------ ------ ------
Trong khoảng thời gian cố gắng tôi đã thu được một số thành quả như người trong nhà đã không ghét bỏ tôi như trước ngược lại có phần cảm thông và luôn giúp đỡ tôi. Tôi cũng cố gắng để đầu bếp trong lâu đài chấp nhận giúp đỡ hướng dẫn nấu những món ăn Chàng thích.
Một ngày kia khi đang làm việc có một người hầu của Hoàng Gia nói chị muốn gặp tôi. Tôi đi theo, trong lòng cũng rất ngạc nhiên và nhiều thắc mắc. Đến nơi gặp chị, thật bất ngờ, sau 2 tháng chị đã lột xác trở thành một con người mới : xinh đẹp hơn, cao quý hơn. Chị cười mời tôi ngồi xuống, sau một hồi hỏi thăm tình hình trong nhà chị hỏi vào “ chủ đề chính" :
“ Em sống có hạnh phúc không?"
“ Có"
Chị mỉm cười “ Mong là như vậy“. Rồi tiếp:
“ Thực ra lúc đầu chị rất thất vọng và buồn nhưng sau một thời gian ở đây, gặp được nhiều người, biết được nhiều chuyện thì chị nghĩ hoàn cảnh bây giờ có lẽ cũng không tệ."
“ Đúng là chị yêu Chàng nhưng yêu thì sao chứ? Mẹ từng nói là người thì phải biết hướng đến tương lai không được lùi bước, tùy từng hoàn cảnh mà thích nghi. Cho nên ở trong cái Hoàng Cung này chỉ có Hoàng Tử Út mới là chỗ dựa của chị, cũng như chỉ có chị với chiếc – vòng mới có thể cho Người tất cả"
“ Nhiều lúc ngồi ngẫm nghĩ lại, hóa ra chị cũng không yêu Chàng nhiều đến thế. Vì Chàng là người con trai đầu khiến chị rung động nên chị mới có chấp niệm chỉ có Chàng mới là người đàn ông duy nhất trong cuộc đời mình. Bây giờ chị đã có Hoàng tử út, Người rất tốt với chị nên chị phải chớp thời cơ. Tương lai Người sẽ là Hoàng Đế, chị sẽ là Hoàng Hậu. Dưới một người trên vạn người, cuộc sống sẽ vô cùng sung sướng và thanh thản Ha ha..."
“ Tính ra thì chị cũng phải cảm ơn em, nhờ em mà chị mới có ngày hôm nay."
“ Chỉ là Chàng quấ yêu ta. Cho nên, những tháng ngày sau của em còn cực khổ nhiều, thật đáng thương"
Tôi nhíu mày : “ Chị không cần phải nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại như vậy. Tôi không cần. Tương lai là do tôi lựa chọn, tôi không hối hận!" Nói rồi đứng dậy đi về. Hoàng Cung thật đáng sợ, nó làm biến chất một con người, chị tôi cũng không ngoại lệ, mà chính tôi là cái người đẩy chị vào trong.
“ Giờ thì cô đã vừa lòng chưa?" Chàng lạnh lùng mở miệng.
“ Em..."
“ Cô thích tôi, muốn lấy tôi phải không? Tôi cho cô toại nguyện"
“ Chàng..."
“Nhưng chuyện cô đã làm với “ chúng tôi" tôi sẽ không bao giờ bỏ qua! Tôi sẽ trả lại cho cô gấp trăm- ngàn- lần!!"
“ Cô cứ chuẩn bị tinh thần mà tận hưởng những ngày tháng “ tuyệt vời" sau này đi"
“Ha ha ha..." Tiếng cười cùng bóng Chàng đã khuất xa khiến trái tim tôi se lạnh.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---
Sau đêm đó tôi không còn gặp lại Chàng nữa và tôi cũng bắt đầu một cuộc sống mới – một cuộc sống mà trước đây một tiểu thư như tôi chưa từng nghĩ đến.
Sáng thức dậy từ sớm làm việc không ngơi tay tới tận đêm khuya, hỏi quản gia thì ông ta nói đây là ý Chàng,thôi được, vì Chàng – tôi nhẫn. Trong tòa lâu đài xa hoa này tôi hoàn toàn lạc lõng bơ vơ nhiều lúc nản lòng, nhiều lúc không chịu đựng được muốn buông xuôi nhưng nghĩ đến Chàng – tôi nuốt nước mắt vào trong, kiên cường đứng dậy, bước tiếp.
Khi đến đây tôi hoàn toàn lột xác thành một con người mới. Từ một tiểu thư ngông cuồng hư hỏng không biết làm việc gì trở thành một con người biết suy nghĩ hơn,mọi công việc như lau nhà tưới cây đều có thể làm được. Khi gặp lại cha mẹ, cả hai người dù vẫn không tha thứ cho tôi nhưng khi nhìn thấy diện mạo của tôi bây giờ thì không dấu nổi ngạc nhiên chua xót. Đứa con gái bảo bối của hai người giờ đây đã không còn xinh đẹp như trước, mắt thâm quầng, da hơi ngăm đen, tóc hơi xơ.. mẹ không kiềm chế được mà chạy đến ôm tôi vào lòng khóc.
Tối hôm gặp lại cha mẹ Chàng đến gặp tôi, vẫn bản mặt lạnh lùng Chàng hỏi :
“ Hối hận không?"
Tôi thản nhiên đáp: “ Không"
Chàng nhíu mày rồi phất tay bỏ đi.
--- ------ ------ ------ ------
Trong khoảng thời gian cố gắng tôi đã thu được một số thành quả như người trong nhà đã không ghét bỏ tôi như trước ngược lại có phần cảm thông và luôn giúp đỡ tôi. Tôi cũng cố gắng để đầu bếp trong lâu đài chấp nhận giúp đỡ hướng dẫn nấu những món ăn Chàng thích.
Một ngày kia khi đang làm việc có một người hầu của Hoàng Gia nói chị muốn gặp tôi. Tôi đi theo, trong lòng cũng rất ngạc nhiên và nhiều thắc mắc. Đến nơi gặp chị, thật bất ngờ, sau 2 tháng chị đã lột xác trở thành một con người mới : xinh đẹp hơn, cao quý hơn. Chị cười mời tôi ngồi xuống, sau một hồi hỏi thăm tình hình trong nhà chị hỏi vào “ chủ đề chính" :
“ Em sống có hạnh phúc không?"
“ Có"
Chị mỉm cười “ Mong là như vậy“. Rồi tiếp:
“ Thực ra lúc đầu chị rất thất vọng và buồn nhưng sau một thời gian ở đây, gặp được nhiều người, biết được nhiều chuyện thì chị nghĩ hoàn cảnh bây giờ có lẽ cũng không tệ."
“ Đúng là chị yêu Chàng nhưng yêu thì sao chứ? Mẹ từng nói là người thì phải biết hướng đến tương lai không được lùi bước, tùy từng hoàn cảnh mà thích nghi. Cho nên ở trong cái Hoàng Cung này chỉ có Hoàng Tử Út mới là chỗ dựa của chị, cũng như chỉ có chị với chiếc – vòng mới có thể cho Người tất cả"
“ Nhiều lúc ngồi ngẫm nghĩ lại, hóa ra chị cũng không yêu Chàng nhiều đến thế. Vì Chàng là người con trai đầu khiến chị rung động nên chị mới có chấp niệm chỉ có Chàng mới là người đàn ông duy nhất trong cuộc đời mình. Bây giờ chị đã có Hoàng tử út, Người rất tốt với chị nên chị phải chớp thời cơ. Tương lai Người sẽ là Hoàng Đế, chị sẽ là Hoàng Hậu. Dưới một người trên vạn người, cuộc sống sẽ vô cùng sung sướng và thanh thản Ha ha..."
“ Tính ra thì chị cũng phải cảm ơn em, nhờ em mà chị mới có ngày hôm nay."
“ Chỉ là Chàng quấ yêu ta. Cho nên, những tháng ngày sau của em còn cực khổ nhiều, thật đáng thương"
Tôi nhíu mày : “ Chị không cần phải nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại như vậy. Tôi không cần. Tương lai là do tôi lựa chọn, tôi không hối hận!" Nói rồi đứng dậy đi về. Hoàng Cung thật đáng sợ, nó làm biến chất một con người, chị tôi cũng không ngoại lệ, mà chính tôi là cái người đẩy chị vào trong.
Tác giả :
Thanh Hà