Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm Em
Chương 39
<3 <3 <3 Loa loa loa... tập trung coi phim cấm trẻ con nè mọi người
Chào mọi người, như mình đã hứa nhé, đây là cục thịt mỡ đã bị lược mất. Mình đã edit để mọi người cùng "chảy máu cam", hơi hơi nhưng cũng đủ ngất nè. Hi hi. Mình cảm ơn mọi người đã chia sẻ giúp mình trong thời gian qua, đây xem như món quà mình dành tặng cho các bạn nhé! Xin lỗi vì cứ trì hoãn việc đăng truyện, cỡ này hay quên với lu xu bu nên chậm trễ miết à, nhưng mọi người thông cảm nên mình cũng thấy vui vẻ. Đây là đoạn đã bị lược và mình tìm từ các nguồn trên mạng, không bản quyền nhưng mà do chính mình ngồi làm ra nên độc quyền của mình với những bạn đọc của mình nhé. Nó không có trong sách đâu ạ, không liên quan gì tới cuốn sách nhe mọi người. Mình lặp lại là của mình tự tìm edit ạ. Khúc này ở đâu chương 32 thì phải. Chúc mọi người vui vẻ, đừng ngất đấy. Cảm ơn nhiều lắm. Tối nay có cái này gối đầu ngủ được không mấy nàng thân mến.
Cảnh H kinh điển
Đang lúc Thủy Quang không còn sức lực mắng ra miệng thì anh đã lưu manh từng bước từng bước cởi quần áo của anh ra, kỳ diệu là không có chút đáng khinh nào, ngược lại gợi cảm cảm giác rất kỳ lạ.
Chẳng qua Thủy Quang không có tâm tình để thưởng thức, thầm nghĩ một cước đá anh xuống, nhưng Chương Tranh Lam cố ý phòng bị cùng giam cầm nên cô hoàn toàn không còn cách nào, Thủy Quang vô cùng tức giận, "Anh là sô-pha sao?" (sô – pha là cụm từ chỉ trai bao, gái bao ấy)
Chương Tranh Lam cười ra tiếng, vùi đầu vào cổ cô, nhẹ nhàng thổi thổi, "Vậy em mua anh đi."
Thủy Quang quay đi. Chương Tranh Lam nở nụ cười, tay vẫn không dừng lại, chiếc áo sơ mi cũng đã được cởi ra gần hết, để lộ khuôn ngực vạm vỡ, săn chắc.
Anh cầm lấy tay cô đặt lên lưng mình, nói: “Lần trước bị em cào, giờ trên lưng anh có rất nhiều sẹo."
Thủy Quang mơ hồ biết ý anh muốn nói gì nhưng lúc này cô càng bực bội hơn vì mình vị anh dẫn dụ, khống chế, liền bộc phát tính khí trẻ con cào vào lưng anh, khiến gã lưu manh nào đó phải rùng mình. “Em lại cào đấy à?"
Một giây sau, Chương Tranh Lam ngồi dậy, trong mắt vẫn luôn có ý cười, ôm lấy người dưới thân, để cô ngồi trên người anh, Thủy Quang theo bản năng kêu "a" một tiếng.
Chờ ngồi vững, Tiêu Thủy Quang liền giãy giụa muốn xuống, tư thế của hai người vô cùng thân mật, cô định tụt xuống ngồi trên đùi anh, tay chống trên ngực trần của anh. Kết quả là cô vừa mới nhúc nhích thì đã bị mạnh mẽ ngăn lại, Thủy Quang nhìn thấy sắc mặt người trước mắt hơi ửng hồng, nguy hiểm híp mắt lại, sau đó từ từ tới gần, Thủy Quang trợn to mắt nhìn gương mặt anh tuấn phóng đại trước mặt, lúc này nhìn nốt ruồi lệ có chút mị hoặc.
"Có muốn nếm thử hương vị của khúc dạo đầu hay không?" Nói xong Chương Tranh Lam hôn cô, lần này có chút gấp gáp, giống như là muốn dùng hết sức lực để an ủi sự chờ đợi nguồn nước làm dịu cơn khát từ lâu lắm rồi.
Chờ Thủy Quang phản ứng lại lời anh nói thì đã cùng nhau đến sô pha phía trước, cơ thể đã được mang đến cảm xúc quá mạnh về thể nghiệm sinh lý, Tiêu Thủy Quang trong sáng đối Chương lão đại dùng hết sức để dụ dỗ thì phần thắng cực kỳ bé nhỏ.
Nếu nói Chương Tranh Lam không có bản lĩnh thì đúng là nói đùa, anh có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay, có thể sống theo đúng ý mình… chỉ cần nhìn vào đó là biết năng lực của anh như thế nào, đương nhiên bao gồm cả việc dụ dỗ người trong lòng.
Trước khi Thủy Quang cự tuyệt, tay phải của Chương Tranh Lam đã nắm chặt tay cô đưa đến chỗ trái tim mình, tay trái đã di chuyển tới vạt áo của cô.
Thủy Quang tự biết không ổn, nhưng cơ thể đã bị anh hôn đến đầu óc xoay vòng, eo bị tay của anh chạm vào thì hơi run rẩy, "Anh đừng..."
Nếu là người khác có hành vi vô lại như thế, có phải cô đã đánh cho ngất xỉu rồi không? Thủy Quang bất ngờ phát hiện mình lại nhẫn nhịn với anh, nhưng con người này thực sự dễ khiến người ta tức giận.
Có điều, Chương Tranh Lam đâu phải là người dễ xua đuổi như thế, huống hồ đây còn là thời khắc tên đã lên cung. Anh chỉ muốn trói cô lại rồi cứ thế xử lý cô nhưng rốt cuộc vẫn không dám mạnh mẽ quá, chỉ dụ dỗ từng chút, từng chút một.
Môi Chương Tranh Lam rời khỏi cơ thể cô, ôm cô đến gần hơn một chút, anh vẫn chú ý biểu cảm của cô. Lúc này sắc mặt cô hơi ửng hồng, nhưng chưa đến mức tinh thần không tỉnh táo, thậm chí nhìn ra được buồn bực rõ ràng, mồ hôi thấm ra nhiều trên chóp mũi. Anh thích cắn chóp mũi của cô, Thủy Quang cả kinh nhảy dựng lên, bàn tay anh vỗ vỗ lưng cô, nói một câu vô cùng thân mật.
"Thủy Quang, em muốn quên đi vài chuyện sao? Dục vọng có thể đưa cả hai đến khoái cảm rồi sẽ quên rất nhiều chuyện, anh muốn cho em khoái cảm đó, em nói có được không?"
Thủy Quang chớp mắt nhìn hắn, biết anh đang nói hưu nói vượn, lại bị anh trêu chọc nhưng không thể phản bác lại, mà những lời này lại là những bí mật được giấu giếm trong lòng.
"Anh..."
"Anh cam đoan mỗi lời anh nói thì anh đều làm được." Anh cười vô cùng chân thành, ngón tay lại xâm nhập vào áo sơ mi của cô mà không hề báo trước, nhẹ nhàng chạm vào tấm lưng trần của cô, Thủy Quang co rúm lại, anh còn nhíu mày ôn nhu hỏi: "Lạnh phải không?" (lời của Bé Cua: ôi anh thật là quỷ ma)
Thủy Quang thở gấp thụi anh, "Rất lạnh."
Chương Tranh Lam nở nụ cười, có chút dịu dàng, có chút hối lỗi, cũng có một chút thận trọng và xảo quyệt, "Chờ một chút sẽ nóng lên."
Cô tức giận chính mình luôn nhường anh để anh từng bước ép sát, mà ngay sau đó rốt cuộc Thủy Quang cũng cảm nhận được có thứ gì đó cứng rắn chống trên bụng cô, trong lòng buồn bực, sau khi phản ứng kịp đó là gì thì lỗ tai đỏ như bị thiêu đốt, tên lưu manh này!
Tay chân quấn quýt đến muốn dùng sức cũng đành chịu, Thủy Quang hoàn toàn bị khống chế, xoay sở để đẩy ra cũng không có tác dụng gì với anh, người này không luyện võ, nhưng tuyệt đối đã từng học Taekwondo.
Miệng Thủy Quang không còn sức lực nói nữa, có cảm giác thất bại như núi sập, nhìn bộ dáng hoàn toàn không biết liêm sỉ của anh lại càng tức giận đến run người, "Sao anh có thể..."
Đôi mắt anh u tối, "Anh có thể, bởi vì anh yêu em."
Yêu em, cho nên mới có ham muốn và dục vọng với em như vậy, Thủy Quang không biết nên nói như thế nào, mặt đỏ tim đập, Chương Tranh Lam thẳng thắn cũng là vì anh đã chờ đợi lâu lắm rồi, mặc kệ có đồng ý hay không, hai năm trước anh đã cất giấu tình cảm cho riêng mình, vô thức chờ đợi cô lại xuất hiện, chính anh cũng cảm thấy kích thích.
Anh dựa vào vai của cô, phả ra hơi nóng, giơ tay kéo một bàn tay của cô ấn vào dục vọng của anh, nhìn lên, thấp giọng cầu khẩn: "Em chạm vào nó..."
Trong đầu Thủy Quang vang lên tiếng ong ong, sau đó đụng tới mới đột nhiên giật mình rút ra, mà hình như anh cũng nhất thời muốn đùa giỡn nên tùy cô rút tay.
Mà chuyện phát sinh tiếp sau đó, Thủy Quang giống như đang ngây ngốc trong trạng thái nửa hôn mê, bị anh mang đến nằm xuống giũa sô pha rộng lớn, anh cười phẩy tóc mai trên trán cô xuống rồi hôn lên trán của cô, sau đó ngồi dậy quỳ gối thẳng đứng trước mặt cô để cởi quần áo, chờ Thủy Quang phản ứng lại thì anh đã đè xuống.
Quanh người đều bao phủ hơi thở của anh, lòng dạ Thủy Quang rối bời, muốn mở miệng nói gì đó thì đầu lưỡi kia đã dễ dàng mở khớp hàm của cô, càn quét một đường, mãnh liệt kích thích khoang miệng ấm áp, vừa mút vừa cắn, Thủy Quang gần như không thể thở, dần dần để thoát ra tiếng rên rỉ, điều này làm cho tinh thần Chương Tranh Lam càng nhộn nhạo, gấp gáp muốn chiếm lấy cô, để chính anh được giải thoát, cũng để cô được vui sướng.
Cơ thể cường tráng cân xứng của người đàn ông hoàn toàn không che đậy, anh kéo tay cô đến thắt lưng của anh, đỡ eo để cô ngồi thẳng dậy, vẻ mặt của Chương Tranh Lam đầy tình ý, nhẹ nhàng liếm mút vành tai của cô, "Thân ái, để anh phục vụ em nhé, em không cần làm gì hết, chỉ cần hưởng thụ thật tốt, được không?"
Thủy Quang cắn môi, cô sẽ không nói dối, anh hôn môi làm cô thích thú, nhưng thủ đoạn của anh quá ti tiện, hỏi thì hỏi vậy, có thể làm vì từ trước tới giờ có nghiêm túc một chút nào đâu, thậm chí được một bước lại muốn tiến thêm một thước.
"Chương Tranh Lam..."
Đáp lại chính là một nụ hôn dài, sau đó khẽ mổ nhẹ một cái, có âm thanh ám muội, "Anh muốn em, Thủy Quang." Đây là lần thứ ba anh nói rồi, hiển nhiên lúc này đây càng thèm khát hơn hai lần trước.
Thủy Quang luống cuống, bị anh mang càng chạy càng xa, nhưng cô lại không biết tột cùng là đúng hay sai?
Chương Tranh Lam, Chương Tranh Lam, hiện tại đầy trong đầu đều là anh.
Cô muốn tiếp nhận anh, nhưng thế này quá nhanh, chỉ cảm thấy người này thật sự đáng giận!
Mà Thủy Quang thất thần chính là để cho Chương Tranh Lam được tiến thêm một bước, gây ra nhiệt độ và dấu vết trên người cô. Thủy Quang hơi mở miệng để thở, sự run rẩy kỳ lạ làm cô muốn nắm vào cái gì đó, tựa như một con cá rời khỏi nước.
Anh truyền khí qua miệng cho cô, dở khóc dở cười vỗ vỗ mặt của cô, giọng cưng chiều đến độ muốn chảy nước, "Đồ ngốc, thở cũng không biết nữa sao?"
Thủy Quang không còn sức lực trừng mắt nhìn hắn, Chương Tranh Lam cười, tay đỡ ót của cô, lại một nụ hôn âu yếm, giống như đang cùng nhau hưởng thụ khẩu vị một buổi tiệc lớn chỉ của riêng anh. Đêm mới bắt đầu, từng bước từng bước dụ tình dụ tâm, gậy ông đập lưng ông, Thủy Quang như cá trên thớt, hoàn toàn không có đường lui, tay bị đối phương giam cầm trên đỉnh đầu khi nào cũng không hay, sau khi hoàn hồn thì đã bị cởi đi không ít quần áo, Thủy Quang vừa giận vừa xấu hổ, nhấc chân muốn đạp anh, nhưng toàn thân rã rời vì đã hoàn toàn bị rút cạn sức lực, chỉ làm cho tên đầu sỏ gây nên bắt được chân cô vòng qua eo của anh.
Chương Tranh Lam cắn nhẹ môi của cô, "Ngoan, ngoan, em sẽ vui vẻ, anh muốn làm em thấy sung sướng..."
Trên người Thủy Quang chỉ còn một chiếc áo sơ mi bông, che khuất chân thon dài một chút, Chương Tranh Lam ôm lấy cô để cởi quần lót ra, lông tơ nơi mẫn cảm của Thủy Quang dựng đứng lên, rầu rĩ úp mở vài tiếng, thầm muốn đẩy anh ra.
Nhưng lúc này sao Chương Tranh Lam có khả năng ngừng lại được, mồ hôi anh cũng đã đầy đầu, tay cũng hơi run, "Anh yêu em, anh yêu em Thủy Quang, cho anh được không?"
"Chương Tranh Lam..." Trong đầu Thủy Quang trống rỗng, ngoài việc kêu tên người trước mặt thì cô không thể nghĩ được gì khác.
Chương Tranh Lam khó nhọc nhếch miệng, hôn lên thân thể của cô, "Được rồi, anh là Chương Tranh Lam, là anh đang ôm em, anh yêu em, chỉ yêu em..." (lời của bé Cua: em không có nhìn trộm nghe trộm đâu nhé anh Lam nhé, trời ạ, tim em đâu rồi)
Rốt cuộc Chương Tranh Lam đỡ dục vọng của anh chậm rãi đẩy vào cơ thể cô, Thủy Quang kìm lòng không được khẽ kêu thành tiếng, móng tay đâm sâu vào da thịt anh, nỗi đau đó anh cũng không cảm nhận được, cũng không dám tiến vào, đứng ở nửa đường, dày vò khó chịu, mồ hôi theo gân và bắp thịt chảy xuống, dừng ở cổ của cô, đôi mắt Thủy Quang bị lấp kín bởi một tầng hơi nước, khiến cho người ta muốn tẩu hỏa nhập ma.
"Anh di chuyển chậm nhé, được không?" Giọng nói khàn khàn gần như không nghe rõ.
Thủy Quang cắn cánh môi trắng bệch, chỉ hy vọng đừng phát ra âm thanh không giống giọng của mình ra, nước trong mắt tụ lại một chỗ, Chương Tranh Lam đau lòng muốn chết, nhưng anh không làm thì còn không bằng thật sự đi tìm cái chết cho xong, một tay anh vuốt ve lưng của cô để cô thả lỏng, một tay điều chỉnh tư thế của hai người, cuối cùng nhân lúc ôm lấy cô mà đâm thật sâu vào, thời khắc đó tròn vẹn đến nỗi suýt nữa khiến anh kết thúc trận tình ái khao khát đã lâu, con mẹ nó thực sự là muốn mạng của anh mà!
"A, Thủy Quang..."
Tiêu Thủy Quang cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới vừa đau vừa thẹn thùng, xương cốt cũng không còn sức lực, cuối cùng miệng cũng bật ra tiếng rên rĩ, kích thích Chương Tranh Lam đến tê liệt toàn bộ mà không kìm chế được.
Anh đặt cô xuống sô pha, cúi người, đầu lưỡi chui vào miệng Thủy Quang đang mở ra, dừng lại dây dưa quấn quýt cùng lưỡi của cô, dưới thân co rút chậm rãi đứng lên, toàn thân Thủy Quang đều đỏ ửng, hai chân không nhịn được muốn trượt xuống, anh nâng đùi của cô lên, hai người ngồi dậy, thay đổi tư thế này càng sâu hơn, anh dừng một chút rồi mới chuyển động từ dưới lên, "Ngoan, vịn anh đi."
Thủy Quang chỉ cảm thấy cô giống như cọng cỏ nổi trên mặt nước, dập dềnh bồng bềnh, cô theo bản năng ôm lấy thứ vững chắc trước mắt cô, quyến luyến triền miên, Chương Tranh Lam yêu thương cắn vai trần của cô, sau gáy nữa, anh muốn ăn cô, từng chút từng chút không chừa lại gì!
Nhiệt độ xung quanh càng lúc càng cao, hơi thở dục vọng tràn ngập cả không gian, ánh đèn chiếu vào hai cơ thể chồng khít lên nhau, khúc xạ ra nhiều luồng sáng.
Vào giây cao trào cuối cùng, khi anh nuốt tiếng rên rỉ của cô vào thì cũng để chính bản thân mình phóng thích hoàn toàn trong cơ thể của cô.
Chào mọi người, như mình đã hứa nhé, đây là cục thịt mỡ đã bị lược mất. Mình đã edit để mọi người cùng "chảy máu cam", hơi hơi nhưng cũng đủ ngất nè. Hi hi. Mình cảm ơn mọi người đã chia sẻ giúp mình trong thời gian qua, đây xem như món quà mình dành tặng cho các bạn nhé! Xin lỗi vì cứ trì hoãn việc đăng truyện, cỡ này hay quên với lu xu bu nên chậm trễ miết à, nhưng mọi người thông cảm nên mình cũng thấy vui vẻ. Đây là đoạn đã bị lược và mình tìm từ các nguồn trên mạng, không bản quyền nhưng mà do chính mình ngồi làm ra nên độc quyền của mình với những bạn đọc của mình nhé. Nó không có trong sách đâu ạ, không liên quan gì tới cuốn sách nhe mọi người. Mình lặp lại là của mình tự tìm edit ạ. Khúc này ở đâu chương 32 thì phải. Chúc mọi người vui vẻ, đừng ngất đấy. Cảm ơn nhiều lắm. Tối nay có cái này gối đầu ngủ được không mấy nàng thân mến.
Cảnh H kinh điển
Đang lúc Thủy Quang không còn sức lực mắng ra miệng thì anh đã lưu manh từng bước từng bước cởi quần áo của anh ra, kỳ diệu là không có chút đáng khinh nào, ngược lại gợi cảm cảm giác rất kỳ lạ.
Chẳng qua Thủy Quang không có tâm tình để thưởng thức, thầm nghĩ một cước đá anh xuống, nhưng Chương Tranh Lam cố ý phòng bị cùng giam cầm nên cô hoàn toàn không còn cách nào, Thủy Quang vô cùng tức giận, "Anh là sô-pha sao?" (sô – pha là cụm từ chỉ trai bao, gái bao ấy)
Chương Tranh Lam cười ra tiếng, vùi đầu vào cổ cô, nhẹ nhàng thổi thổi, "Vậy em mua anh đi."
Thủy Quang quay đi. Chương Tranh Lam nở nụ cười, tay vẫn không dừng lại, chiếc áo sơ mi cũng đã được cởi ra gần hết, để lộ khuôn ngực vạm vỡ, săn chắc.
Anh cầm lấy tay cô đặt lên lưng mình, nói: “Lần trước bị em cào, giờ trên lưng anh có rất nhiều sẹo."
Thủy Quang mơ hồ biết ý anh muốn nói gì nhưng lúc này cô càng bực bội hơn vì mình vị anh dẫn dụ, khống chế, liền bộc phát tính khí trẻ con cào vào lưng anh, khiến gã lưu manh nào đó phải rùng mình. “Em lại cào đấy à?"
Một giây sau, Chương Tranh Lam ngồi dậy, trong mắt vẫn luôn có ý cười, ôm lấy người dưới thân, để cô ngồi trên người anh, Thủy Quang theo bản năng kêu "a" một tiếng.
Chờ ngồi vững, Tiêu Thủy Quang liền giãy giụa muốn xuống, tư thế của hai người vô cùng thân mật, cô định tụt xuống ngồi trên đùi anh, tay chống trên ngực trần của anh. Kết quả là cô vừa mới nhúc nhích thì đã bị mạnh mẽ ngăn lại, Thủy Quang nhìn thấy sắc mặt người trước mắt hơi ửng hồng, nguy hiểm híp mắt lại, sau đó từ từ tới gần, Thủy Quang trợn to mắt nhìn gương mặt anh tuấn phóng đại trước mặt, lúc này nhìn nốt ruồi lệ có chút mị hoặc.
"Có muốn nếm thử hương vị của khúc dạo đầu hay không?" Nói xong Chương Tranh Lam hôn cô, lần này có chút gấp gáp, giống như là muốn dùng hết sức lực để an ủi sự chờ đợi nguồn nước làm dịu cơn khát từ lâu lắm rồi.
Chờ Thủy Quang phản ứng lại lời anh nói thì đã cùng nhau đến sô pha phía trước, cơ thể đã được mang đến cảm xúc quá mạnh về thể nghiệm sinh lý, Tiêu Thủy Quang trong sáng đối Chương lão đại dùng hết sức để dụ dỗ thì phần thắng cực kỳ bé nhỏ.
Nếu nói Chương Tranh Lam không có bản lĩnh thì đúng là nói đùa, anh có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay, có thể sống theo đúng ý mình… chỉ cần nhìn vào đó là biết năng lực của anh như thế nào, đương nhiên bao gồm cả việc dụ dỗ người trong lòng.
Trước khi Thủy Quang cự tuyệt, tay phải của Chương Tranh Lam đã nắm chặt tay cô đưa đến chỗ trái tim mình, tay trái đã di chuyển tới vạt áo của cô.
Thủy Quang tự biết không ổn, nhưng cơ thể đã bị anh hôn đến đầu óc xoay vòng, eo bị tay của anh chạm vào thì hơi run rẩy, "Anh đừng..."
Nếu là người khác có hành vi vô lại như thế, có phải cô đã đánh cho ngất xỉu rồi không? Thủy Quang bất ngờ phát hiện mình lại nhẫn nhịn với anh, nhưng con người này thực sự dễ khiến người ta tức giận.
Có điều, Chương Tranh Lam đâu phải là người dễ xua đuổi như thế, huống hồ đây còn là thời khắc tên đã lên cung. Anh chỉ muốn trói cô lại rồi cứ thế xử lý cô nhưng rốt cuộc vẫn không dám mạnh mẽ quá, chỉ dụ dỗ từng chút, từng chút một.
Môi Chương Tranh Lam rời khỏi cơ thể cô, ôm cô đến gần hơn một chút, anh vẫn chú ý biểu cảm của cô. Lúc này sắc mặt cô hơi ửng hồng, nhưng chưa đến mức tinh thần không tỉnh táo, thậm chí nhìn ra được buồn bực rõ ràng, mồ hôi thấm ra nhiều trên chóp mũi. Anh thích cắn chóp mũi của cô, Thủy Quang cả kinh nhảy dựng lên, bàn tay anh vỗ vỗ lưng cô, nói một câu vô cùng thân mật.
"Thủy Quang, em muốn quên đi vài chuyện sao? Dục vọng có thể đưa cả hai đến khoái cảm rồi sẽ quên rất nhiều chuyện, anh muốn cho em khoái cảm đó, em nói có được không?"
Thủy Quang chớp mắt nhìn hắn, biết anh đang nói hưu nói vượn, lại bị anh trêu chọc nhưng không thể phản bác lại, mà những lời này lại là những bí mật được giấu giếm trong lòng.
"Anh..."
"Anh cam đoan mỗi lời anh nói thì anh đều làm được." Anh cười vô cùng chân thành, ngón tay lại xâm nhập vào áo sơ mi của cô mà không hề báo trước, nhẹ nhàng chạm vào tấm lưng trần của cô, Thủy Quang co rúm lại, anh còn nhíu mày ôn nhu hỏi: "Lạnh phải không?" (lời của Bé Cua: ôi anh thật là quỷ ma)
Thủy Quang thở gấp thụi anh, "Rất lạnh."
Chương Tranh Lam nở nụ cười, có chút dịu dàng, có chút hối lỗi, cũng có một chút thận trọng và xảo quyệt, "Chờ một chút sẽ nóng lên."
Cô tức giận chính mình luôn nhường anh để anh từng bước ép sát, mà ngay sau đó rốt cuộc Thủy Quang cũng cảm nhận được có thứ gì đó cứng rắn chống trên bụng cô, trong lòng buồn bực, sau khi phản ứng kịp đó là gì thì lỗ tai đỏ như bị thiêu đốt, tên lưu manh này!
Tay chân quấn quýt đến muốn dùng sức cũng đành chịu, Thủy Quang hoàn toàn bị khống chế, xoay sở để đẩy ra cũng không có tác dụng gì với anh, người này không luyện võ, nhưng tuyệt đối đã từng học Taekwondo.
Miệng Thủy Quang không còn sức lực nói nữa, có cảm giác thất bại như núi sập, nhìn bộ dáng hoàn toàn không biết liêm sỉ của anh lại càng tức giận đến run người, "Sao anh có thể..."
Đôi mắt anh u tối, "Anh có thể, bởi vì anh yêu em."
Yêu em, cho nên mới có ham muốn và dục vọng với em như vậy, Thủy Quang không biết nên nói như thế nào, mặt đỏ tim đập, Chương Tranh Lam thẳng thắn cũng là vì anh đã chờ đợi lâu lắm rồi, mặc kệ có đồng ý hay không, hai năm trước anh đã cất giấu tình cảm cho riêng mình, vô thức chờ đợi cô lại xuất hiện, chính anh cũng cảm thấy kích thích.
Anh dựa vào vai của cô, phả ra hơi nóng, giơ tay kéo một bàn tay của cô ấn vào dục vọng của anh, nhìn lên, thấp giọng cầu khẩn: "Em chạm vào nó..."
Trong đầu Thủy Quang vang lên tiếng ong ong, sau đó đụng tới mới đột nhiên giật mình rút ra, mà hình như anh cũng nhất thời muốn đùa giỡn nên tùy cô rút tay.
Mà chuyện phát sinh tiếp sau đó, Thủy Quang giống như đang ngây ngốc trong trạng thái nửa hôn mê, bị anh mang đến nằm xuống giũa sô pha rộng lớn, anh cười phẩy tóc mai trên trán cô xuống rồi hôn lên trán của cô, sau đó ngồi dậy quỳ gối thẳng đứng trước mặt cô để cởi quần áo, chờ Thủy Quang phản ứng lại thì anh đã đè xuống.
Quanh người đều bao phủ hơi thở của anh, lòng dạ Thủy Quang rối bời, muốn mở miệng nói gì đó thì đầu lưỡi kia đã dễ dàng mở khớp hàm của cô, càn quét một đường, mãnh liệt kích thích khoang miệng ấm áp, vừa mút vừa cắn, Thủy Quang gần như không thể thở, dần dần để thoát ra tiếng rên rỉ, điều này làm cho tinh thần Chương Tranh Lam càng nhộn nhạo, gấp gáp muốn chiếm lấy cô, để chính anh được giải thoát, cũng để cô được vui sướng.
Cơ thể cường tráng cân xứng của người đàn ông hoàn toàn không che đậy, anh kéo tay cô đến thắt lưng của anh, đỡ eo để cô ngồi thẳng dậy, vẻ mặt của Chương Tranh Lam đầy tình ý, nhẹ nhàng liếm mút vành tai của cô, "Thân ái, để anh phục vụ em nhé, em không cần làm gì hết, chỉ cần hưởng thụ thật tốt, được không?"
Thủy Quang cắn môi, cô sẽ không nói dối, anh hôn môi làm cô thích thú, nhưng thủ đoạn của anh quá ti tiện, hỏi thì hỏi vậy, có thể làm vì từ trước tới giờ có nghiêm túc một chút nào đâu, thậm chí được một bước lại muốn tiến thêm một thước.
"Chương Tranh Lam..."
Đáp lại chính là một nụ hôn dài, sau đó khẽ mổ nhẹ một cái, có âm thanh ám muội, "Anh muốn em, Thủy Quang." Đây là lần thứ ba anh nói rồi, hiển nhiên lúc này đây càng thèm khát hơn hai lần trước.
Thủy Quang luống cuống, bị anh mang càng chạy càng xa, nhưng cô lại không biết tột cùng là đúng hay sai?
Chương Tranh Lam, Chương Tranh Lam, hiện tại đầy trong đầu đều là anh.
Cô muốn tiếp nhận anh, nhưng thế này quá nhanh, chỉ cảm thấy người này thật sự đáng giận!
Mà Thủy Quang thất thần chính là để cho Chương Tranh Lam được tiến thêm một bước, gây ra nhiệt độ và dấu vết trên người cô. Thủy Quang hơi mở miệng để thở, sự run rẩy kỳ lạ làm cô muốn nắm vào cái gì đó, tựa như một con cá rời khỏi nước.
Anh truyền khí qua miệng cho cô, dở khóc dở cười vỗ vỗ mặt của cô, giọng cưng chiều đến độ muốn chảy nước, "Đồ ngốc, thở cũng không biết nữa sao?"
Thủy Quang không còn sức lực trừng mắt nhìn hắn, Chương Tranh Lam cười, tay đỡ ót của cô, lại một nụ hôn âu yếm, giống như đang cùng nhau hưởng thụ khẩu vị một buổi tiệc lớn chỉ của riêng anh. Đêm mới bắt đầu, từng bước từng bước dụ tình dụ tâm, gậy ông đập lưng ông, Thủy Quang như cá trên thớt, hoàn toàn không có đường lui, tay bị đối phương giam cầm trên đỉnh đầu khi nào cũng không hay, sau khi hoàn hồn thì đã bị cởi đi không ít quần áo, Thủy Quang vừa giận vừa xấu hổ, nhấc chân muốn đạp anh, nhưng toàn thân rã rời vì đã hoàn toàn bị rút cạn sức lực, chỉ làm cho tên đầu sỏ gây nên bắt được chân cô vòng qua eo của anh.
Chương Tranh Lam cắn nhẹ môi của cô, "Ngoan, ngoan, em sẽ vui vẻ, anh muốn làm em thấy sung sướng..."
Trên người Thủy Quang chỉ còn một chiếc áo sơ mi bông, che khuất chân thon dài một chút, Chương Tranh Lam ôm lấy cô để cởi quần lót ra, lông tơ nơi mẫn cảm của Thủy Quang dựng đứng lên, rầu rĩ úp mở vài tiếng, thầm muốn đẩy anh ra.
Nhưng lúc này sao Chương Tranh Lam có khả năng ngừng lại được, mồ hôi anh cũng đã đầy đầu, tay cũng hơi run, "Anh yêu em, anh yêu em Thủy Quang, cho anh được không?"
"Chương Tranh Lam..." Trong đầu Thủy Quang trống rỗng, ngoài việc kêu tên người trước mặt thì cô không thể nghĩ được gì khác.
Chương Tranh Lam khó nhọc nhếch miệng, hôn lên thân thể của cô, "Được rồi, anh là Chương Tranh Lam, là anh đang ôm em, anh yêu em, chỉ yêu em..." (lời của bé Cua: em không có nhìn trộm nghe trộm đâu nhé anh Lam nhé, trời ạ, tim em đâu rồi)
Rốt cuộc Chương Tranh Lam đỡ dục vọng của anh chậm rãi đẩy vào cơ thể cô, Thủy Quang kìm lòng không được khẽ kêu thành tiếng, móng tay đâm sâu vào da thịt anh, nỗi đau đó anh cũng không cảm nhận được, cũng không dám tiến vào, đứng ở nửa đường, dày vò khó chịu, mồ hôi theo gân và bắp thịt chảy xuống, dừng ở cổ của cô, đôi mắt Thủy Quang bị lấp kín bởi một tầng hơi nước, khiến cho người ta muốn tẩu hỏa nhập ma.
"Anh di chuyển chậm nhé, được không?" Giọng nói khàn khàn gần như không nghe rõ.
Thủy Quang cắn cánh môi trắng bệch, chỉ hy vọng đừng phát ra âm thanh không giống giọng của mình ra, nước trong mắt tụ lại một chỗ, Chương Tranh Lam đau lòng muốn chết, nhưng anh không làm thì còn không bằng thật sự đi tìm cái chết cho xong, một tay anh vuốt ve lưng của cô để cô thả lỏng, một tay điều chỉnh tư thế của hai người, cuối cùng nhân lúc ôm lấy cô mà đâm thật sâu vào, thời khắc đó tròn vẹn đến nỗi suýt nữa khiến anh kết thúc trận tình ái khao khát đã lâu, con mẹ nó thực sự là muốn mạng của anh mà!
"A, Thủy Quang..."
Tiêu Thủy Quang cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới vừa đau vừa thẹn thùng, xương cốt cũng không còn sức lực, cuối cùng miệng cũng bật ra tiếng rên rĩ, kích thích Chương Tranh Lam đến tê liệt toàn bộ mà không kìm chế được.
Anh đặt cô xuống sô pha, cúi người, đầu lưỡi chui vào miệng Thủy Quang đang mở ra, dừng lại dây dưa quấn quýt cùng lưỡi của cô, dưới thân co rút chậm rãi đứng lên, toàn thân Thủy Quang đều đỏ ửng, hai chân không nhịn được muốn trượt xuống, anh nâng đùi của cô lên, hai người ngồi dậy, thay đổi tư thế này càng sâu hơn, anh dừng một chút rồi mới chuyển động từ dưới lên, "Ngoan, vịn anh đi."
Thủy Quang chỉ cảm thấy cô giống như cọng cỏ nổi trên mặt nước, dập dềnh bồng bềnh, cô theo bản năng ôm lấy thứ vững chắc trước mắt cô, quyến luyến triền miên, Chương Tranh Lam yêu thương cắn vai trần của cô, sau gáy nữa, anh muốn ăn cô, từng chút từng chút không chừa lại gì!
Nhiệt độ xung quanh càng lúc càng cao, hơi thở dục vọng tràn ngập cả không gian, ánh đèn chiếu vào hai cơ thể chồng khít lên nhau, khúc xạ ra nhiều luồng sáng.
Vào giây cao trào cuối cùng, khi anh nuốt tiếng rên rỉ của cô vào thì cũng để chính bản thân mình phóng thích hoàn toàn trong cơ thể của cô.
Tác giả :
Cố Tây Tước