Em Dám Quên Tôi

Chương 46

Dáng người ngày xưa tuy cao nhưng khá gầy, nay đã to lớn khỏe mạnh lên không ít, có lẽ là do gương mặt đã đầy đặn nhiều thịt hơn trước nên Lạn Đào Cường trông ưa nhìn hơn ngày xưa, thân hình chuẩn và râu quai nón được cạo sạch, toàn thân đều đã thay da đổi thịt rồi.

Không chờ Cảnh Giai Tuệ định thần lại, chị Hồng đã vui mừng đi tới nắm tay cô : “Giai Tuệ, lại gặp em rồi, thằng Nhiên trong điện thoại nói là em sẽ tới đây, chị thật sự cảm thấy rất vui." So với sự khách khí ở trong bệnh viện lần trước, Đồng Á Hồng lúc này tỏ ra rất nhiệt tình với cô.

“Chị Hồng, chúc chị sinh nhật vui vẻ." Cảnh Giai Tuệ nhẹ nhàng nói, cô liếc mắt một cái, phía sau chị Hồng là Thượng Thiết, hắn mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng rất thoải mái, đứng cách đây không xa cũng không gần, tuy là tới để đón người, nhưng lại cố ý hướng mắt ngắm nhìn hồ, trên khuôn mặt chỉ còn thiếu điều không khắc lên một chữ - Tôi cảm thấy không được tự nhiên.

Người đang bối rối không phải chỉ có một mình hắn, sau khi cùng với Đồng Nhiên chào hỏi chị Hồng và Cường Tử, họ đi lướt qua Thượng Thiết, một đường trò chuyện vui vẻ hướng tới chiếc cầu gỗ.

Cảnh Giai Tuệ biết lúc này mình tốt nhất là không nên nói chuyện với Thượng Thiết, miễn chuốc thêm phiền toái cho hắn, cho nên cô cũng không nhìn hắn, chỉ cúi đầu đi ngang qua.

Buổi sinh nhật hôm nay thật ra là còn có một dụng ý khác, Đồng Á Hồng cố ý dành ra một buổi để giảng hòa cho Đồng Nhiên và Thượng Thiết.

Một sơn trang to như vậy, nhưng ngoài phục vụ ra thì cũng chỉ có vài người khách từ nơi khác tới là họ.Bởi vì lúc tới đây đã là tầm chiều tối, cho nên mọi người đều đã đói bụng rồi.

Bữa tối được bày ở trong một cái đình nghỉ chân bên cạnh thác nước, dưới chân nước từ thác bắn lên, ngoài ra còn có các loại cây cỏ vây quanh, thật sự khiến cho người ta có cảm giác được hòa mình vào thiên nhiên.

Bếp trưởng chính là Cường Tử, năm đó vì để theo đuổi chị Hồng mà hắn đã luyện được kỹ thuật nấu nướng rất tốt, rất nhiều người có thế lực đã trèo đèo lội suối ngồi ca nô máy bay tới đây, cốt là để nếm thử tay nghề nấu ăn của vị thần bếp ở ẩn này.

Bất quá hôm nay các món ăn mà hắn chiêu đãi đều là các món đặc sản của địa phương, tuy nhiên nguyên liệu nấu ăn cũng được chọn lựa rất kỹ lưỡng, cái quý là ở kỹ thuật chế biến.Nói ví dụ như một món canh, nấm Matsutake tươi sau khi cắt miếng được phối với một số nguyên liệu khác rồi nhồi vào bụng gà, hầm với trứng chim cút trong ba giờ, hớt bỏ mỡ để nước canh được trong, lại cắt thêm nấm rồi hấp với chân giò hun khói, cuối cùng trở thành một món canh vô cùng hấp dẫn và ngon miệng.

Ngoại trừ ba bốn món ăn phụ ra thì món chính là lợn sữa nướng, chất thịt tươi ngon của lợn đen được nuôi thả ở vùng thảo nguyên phía bắc, sau khi mổ bụng và nhồi các loại rau quả vào, lợn được nướng một cách từ từ trong một lò nướng được chế tạo đặc biệt, cũng không biết là có hương liệu gì mà khi mở lò ra, mùi hương lập tức tỏa ra bốn phía.

Chờ món chính được đặt lên bàn, Cường Tử liền giơ một con dao to lên rồi cắt thịt heo thành từng miếng lớn nhỏ, sau đó đặt vào bát của từng người, trên vách núi cao vạn trượng, hít thở không khí trong lành của núi rừng, nhấm nháp một bàn thức ăn tinh xảo, thật sự khiến cho người ta cảm thấy rất thư giãn và thoải mái, không bao giờ muốn quay về nơi ồn áo náo nhiệt của trần thế nữa.

Đồng Nhiên thấy Cảnh Giai Tuệ ăn một miếng lợn sữa, liền múc một ít mứt dứa vào bát cho cô đỡ ngấy.Mà Thượng Thiết ngồi ở phía đối diện, chỉ từng ngụm từng ngụm uống rượu gạo, nhất thời trên bàn ngoại trừ chị Hồng đang ra sức giảng hòa ra thì không một ai lên tiếng nói chuyện, sự gượng gạo này làm cho người ta khó có thể tiêu hóa được.

Cuối cùng, ngay tại lúc Đồng Á Hồng sắp không kiên nhẫn nổi nữa thì Đồng Nhiên lại nâng chén rượu lên, quơ quơ về phía Thượng Thiết.Mặc dù hắn không nói gì, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng, hắn vì nể mặt chị Hồng nên đang muốn tỏ ý giảng hòa.

Thượng Thiết chậm rãi nâng chén rượu lên, cũng giơ về phía Đồng Nhiên, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Đồng Á Hồng lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm, khẽ quay sang nháy mắt với chồng mình lúc nào cũng chỉ biết cười một cách ngây ngô, Cường Tử vội vàng đứng dậy rót thêm rượu cho hai người.

Vài chén rượu qua đi, bầu không khí trên bàn rượu lúc này mới có chút thay đổi, hai người bạn tốt từ ngày xưa cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện với nhau, tuy rằng chỉ là chuyện công việc, thái độ vẫn còn chút hiềm khích, nhưng xem ra cũng tạm ổn rồi.

Một bữa tối coi như trôi qua một cách êm đẹp, hai con gái nhỏ của chị Hồng cũng đã chạy tới thể hiện sự đáng yêu của mình, lôi kéo dì xinh đẹp Cảnh Giai Tuệ tới trường đua cưỡi ngựa nhỏ.

Còn lại những người đàn ông lại tiếp tục đi vào đại sảnh nhà gỗ uống rượu nói chuyện phiếm.

“Giai Tuệ, em và Đồng Nhiên khi nào thì chuẩn bị kết hôn?" Hai đứa trẻ đã có bảo mẫu chăm sóc, đang ngồi cách đó không xa cưỡi ngựa gỗ, Đồng Á Hồng ngồi xuống ghế hỏi.

Cảnh Giai Tuệ nghe vậy liền sửng sốt, cô chưa bao giờ cảm thấy hiện tại mình với Đồng Nhiên giống như đang yêu nhau, chứ đừng nói đến là kết hôn.

“Chị Hồng…Có một số việc, cứ để đến đâu hay đến đó thì tốt hơn…"

Đồng Á Hồng sao có thể không nhìn ra mâu thuẫn trong lòng Cảnh Giai Tuệ, cô không nói tiếp nữa, nhanh chóng chuyển chủ đề : “Chuyện chị kết hôn với Cường Tử chắc đã khiến cho em sợ đến mức nhảy thót lên đúng không?"

Cảnh Giai Tuệ nở nụ cười, cũng không gật đầu, chỉ nói : “Em nhớ rõ trước kia chị rất không muốn nhìn thấy mặt anh rể mà."

“Chị em mình đều là người quen cũ, chị cũng không muốn gạt em, lúc trước đúng là chị cảm thấy cực kỳ chướng mắt với Cường Tử.Chị Hồng của em trải đời nhiều lắm, có thể coi là hiểu biết từng ngõ ngách của mỗi người đàn ông, tình yêu đối với chị chỉ như một thứ để tiêu khiển, nếu yêu thật rồi sẽ chỉ nhận lấy đau khổ thôi.Nhưng ông trời lại cố tình để cho chị gặp được một tên đầu đất như Cường Tử, chưa bao giờ biết thế nào là ăn năn hối cải, trước mặt anh ấy chị không cần phải che dấu bất cứ điều gì, bản chất đáng sợ chua ngoa đều phơi bày ra hết, thế mà vẫn không thể dọa cho anh ấy chạy mất.Chị ghét bỏ vì anh ấy nghèo, anh ấy liền mượn thằng Nhiên ba vạn để mở một nhà hàng nhỏ, mỗi ngày thức khuya dậy sớm đi làm, cuối cùng nhà hàng lại rất thành công, quy mô càng lúc càng lớn! Chị ghét bỏ vì anh ấy xấu, anh ấy liền giữ yên lặng đi Hàn Quốc, gom góp hết vốn liếng để chuẩn bị phẫu thuật thẩm mỹ, nếu chị mà không biết tin rồi kịp thời tới kéo anh ấy xuống bàn mổ, thì người mà bây giờ em nhìn thấy rất có khả năng là Lee Min Ho của núi rừng đó…"

Cảnh Giai Tuệ suy nghĩ một lúc, trong lòng khẽ run lên một trận.Chị Hồng cũng yên lặng lắng nghe tiếng cây cối xào xạc, sau đó nói tiếp, “Có một người đàn ông sẵn sàng làm mọi thứ vì em, thì em có thể yên tâm mà gả cho người ta.Cho nên Giai Tuệ à, Đồng Nhiên đối xử với em cũng không thua gì đâu, nó hoàn toàn khác biệt so với tên đầu bếp ngốc nghếch của chị, nó là một người đàn ông thành đạt, sao có thể tránh được những cuộc xã giao thân mật đúng không? Thế nhưng nó lại rất có chừng mực khi ở bên cạnh em, điều đó chứng tỏ là nó luôn quan tâm em, địa vị của em ở trong lòng nó, bất luận một kẻ nào cũng không thể thay thế được."

Nhìn lại cuộc sống sinh hoạt tùy tiện của Đồng Nhiên nhiều năm qua, chị Hồng thật sự cảm kích vô cùng, ngay cả cô cũng không dám cam đoan, Đồng Nhiên về sau lại thủ thân như ngọc, không tiếp tục con đường đó nữa.

Cảnh Giai Tuệ nở nụ cười : “Chị Hồng, em không còn là cô bé chỉ luôn coi tình yêu là trên hết nữa rồi, cho dù Đồng Nhiên có ở bên ngoài nuôi dưỡng mấy người phụ nữ đi chăng nữa, thì em cũng sẽ không gào khóc náo loạn bám lấy anh ấy đâu, nếu thế chắc là bây giờ em đã sống tốt mà không có mọi người, thật sự em chỉ hy vọng là em có thể tự làm chủ được cuộc sống của chính mình, nhưng Đồng Nhiên lại khuấy đảo hết tất cả,…thật sự em cảm thấy không thoải mái."

Đồng Á Hồng thở dài : “Cô bé ngốc, em không phải là loại lúc nào cũng dựa dẫm vào đàn ông, điều này chị sớm đã nhìn ra được, nhưng mà…Đồng Nhiên không chịu buông tay, thì em có thể an ổn mà sống tiếp sao? Hơn nữa…" Cô hất cằm lên, chỉ chỉ Thượng Thiết đang ngồi ở ngôi nhà gỗ phía xa, cũng không biết có phải vô ý hay không, hắn cũng vừa vặn ngẩng đầu nhìn về phía này, sau khi chạm phải ánh mắt của các cô, liền vội vàng quay đầu đi.

“Em trốn được hổ, thì liệu có thể tránh được sói hay không?"

Cảnh Giai Tuệ không muốn bàn luận về khúc mắc tình cảm giữa hai người đàn ông này, chỉ thản nhiên nói : “Em với Thượng Thiết không có gì…"

“Không có gì? Cô bé à, em đúng là không để ý mọi chuyện rồi! Em cho rằng hai đứa nó vừa uống rượu với nhau trong hòa bình sao? Thực chất hai đứa đang cắn nhau trên thương trường gần một tháng nay rồi đó! Sau khi Thượng Thiết trở mặt, Đồng Nhiên cũng mất hết tính người, Thượng Thiết lần này cũng chui vào ngõ cụt, không chịu cúi đầu nhận thua, cuối cùng bị Đồng Nhiên làm cho thua lỗ ba triệu ở châu Âu.Sau đó phụ huynh nhà nó phải ra mặt đến tìm Đồng Nhiên xin tha thứ, thế nhưng Đồng Nhiên vẫn chưa chịu dừng lại…Hai tên khốn đó đốt tiền như rác vậy, còn không bằng cho chúng nó lao vào đánh nhau một mất một còn cho xong! Chị nhìn không được nên mượn ngày sinh nhật này, đưa hai vị tổ tông tới đây, hy vọng hai đứa nó bắt tay giảng hòa, Giai Tuệ à, thái độ của em cũng phải rõ ràng một chút, ít nhất khi ở trước mặt Thiết Tử thì nên chừa cho Đồng Nhiên chút mặt mũi, ngăn chặn hoàn toàn vọng tưởng của Thiết Tử đi…"

Cảnh Giai Tuệ đứng dậy, nhẹ nhàng ngắt lời chị Hồng : “Bên ngoài gió lớn, hay là chị đưa bọn trẻ về phòng đi!"

Đồng Á Hồng cũng ngại bàn chuyện này, đứng lên lơ đãng hỏi : “Đúng rồi, Giai Tuệ, chuyện trong nhà xưởng em đã giải quyết xong chưa?"

Cảnh Giai Tuệ dừng lại, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn chị Hồng, chị Hồng phất tay nói : “Chị có mở chuỗi khách sạn ở thành phố A, cũng có quen biết với các ông chủ ở đó, mấy ngày trước, Đồng Nhiên chuyển tới công ty của chị năm trăm ngàn, muốn chị thay mặt nó chuyển cho Kim tổng ở công ty văn phòng phẩm cũ của em…Ai nha, trí nhớ của chị bị sao không biết, thằng Nhiên đã dặn chị là không được nói cho em…"

Nói xong, chị Hồng liền cười trừ bảo Cảnh Giai Tuệ giữ bí mật, sau đó xoay người đi.

Cảnh Giai Tuệ lặng người đứng im một chỗ.Cô chắc chắn chị Hồng không phải là người hay nói năng tùy tiện, nhưng có thể vừa nãy chị ấy không hài lòng với thái độ của cô, cho nên mới cố ý “lỡ miệng" như vậy.

Một câu thôi đã làm cho cô hiểu hết mọi chuyện rồi, lúc cô còn đang bố trí kế hoạch, thì xem ra Đồng Nhiên đã sớm đoán trước được, người ta đã sớm mở sẵn cửa, chỉ đợi cô đến cầu xin hắn nữa thôi.Kim tổng vì sao lúc bắt đầu còn do dự, cuối cùng lại quyết đoán ra tay xử lý việc rửa tiền rồi tiếp nhận nhà xưởng, đó là vì Đồng Nhiên biết cô tìm tới Kim tổng, nên đã nhờ Đồng Á Hồng đến làm thuyết khách, hứa sẽ mua lại nhà xưởng với giá gấp đôi, giải vây cho cô.Như vậy xem ra, ngay cả phần thưởng hào phóng mà Kim tổng đưa tới cũng đã giải thích được, việc mua bán lần này, Kim tổng thật sự đã thu về một món hời lớn rồi!

Vậy mà cô còn lấy ra năm trăm vạn đó để trả lại cho Đồng Nhiên! Thực chất mỗi một góc của thẻ tín dụng vốn đều là tiền của hắn hết! Nghĩ đến câu nói của mình ngày hôm qua, Cảnh Giai Tuệ liền đỏ bừng mặt, không phải vì cô ngượng, mà là vì đáy lòng dâng lên một cảm giác tức giận và tuyệt vọng.Đồng Nhiên làm như vậy, chính là đang khẽ nhắc nhở cô – Em trốn không thoát đâu!
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại