Em Dám Quên Tôi
Chương 26
Thấy người nhà họ Cảnh đi đến, Đồng Lị và Triệu Lệ Phương cũng tiến lại gần, nhưng bà nội của Đồng Hiểu Lượng lại không đứng lên, chỉ buông cây kéo trong tay xuống rồi nở một nụ cười với ba người bọn họ.
Triệu Lệ Phương đưa Cảnh Giai Tuệ đi thẳng lên lầu, ba mẹ Cảnh ở lại để bắt chuyện với bà, đẩy cánh cửa tầng hai ra, liền bước vào phòng ngủ của Đồng Hiểu Lượng.
Trên giường là một người thanh niên đang yếu đuối nằm ở đó, gương mặt vốn mịn màng như trẻ con, giờ đây lại nhắm chặt hai mắt, gò má hóp lại, trông vô cùng xanh xao.
Cảnh Giai Tuệ nhìn thấy anh như vậy, trong lòng khó tránh khỏi đau xót, cô chậm rãi đi tới trước giường, nhẹ giọng nói : “Hiểu Lượng…" Nghe được tiếng của Cảnh Giai Tuệ, Đồng Hiểu Lượng vẫn nhắm chặt hai mắt, nhưng nước mắt vẫn theo đó mà chậm rãi chảy xuống.
Cảnh Giai Tuệ thở dài : “Nếu anh không muốn nói chuyện với em thì em đi về đây…" Nói xong, cô đứng dậy muốn đi ra cửa, nhưng tay lại bị Đồng Hiểu Lượng gắt gao giữ chặt.
“Giai Tuệ, rốt cuộc em có yêu anh hay không?" Đồng Hiểu Lượng vừa tức vừa cuống, nghẹn ngào hỏi.
“…Hiểu Lượng, chúng ta không hợp nhau, đây là kết quả mà em đã suy nghĩ từ lâu, điều kiện của anh không tồi, chắc chắn sẽ gặp được một người tốt hơn em rất nhiều.Em thừa nhận là đã đưa ra lời chia tay quá đột ngột, nhưng cho dù có như thế nào đi nữa, thì kết cục của chúng ta cũng giống nhau mà thôi.Hiện tại anh không chịu ăn uống, để cơ thể thành ra thế này, có biết người nhà lo lắng cho anh nhiều thế nào không…"
“Anh có điểm gì không tốt, em cứ nói thật cho anh biết, anh sẽ sửa là được chứ gì!"
Cảnh Giai Tuệ thật sự rất đau đầu, cô đột nhiên cảm thấy mình cứ kiên trì không tới thì tốt hơn, bây giờ làm như vậy sẽ chỉ càng khiến cho Đồng Hiểu Lượng để tâm tới những chuyện vụn vặt.
Đúng lúc này, cửa bỗng nhiên bị người khác đá văng ra.
Cảnh Giai Tuệ kinh ngạc nhìn lại, một người đàn ông khôi ngô tuấn tú, mặc một chiếc áo sơ mi đen, tay áo đã xắn lên một nửa, anh ta đi vài bước tới giường bệnh, một tay kéo Đồng Hiểu Lượng từ trên giường xuống rồi lôi anh ra ngoài.
“A, chú…chú muốn làm gì!" Đồng Hiểu Lượng đã vài ngày không ăn gì, dưới chân mềm nhũn, bị người đàn ông khỏe như trâu kia kéo đi.
Cảnh Giai Tuệ cũng rất hoảng hốt, cô không biết vì sao mà Đồng Nhiên lại đột nhiên xuất hiện ở đây, càng không biết người đàn ông này đang muốn làm gì.
Chỉ thấy người đàn ông này chỉ cần vài bước đã kéo được anh lên ban công tầng ba, sau đó dùng hai tay túm lấy cổ chân của Đồng Hiểu Lượng, thoải mái giơ cháu ruột ra ngoài lan can.
Ngôi biệt thự này được xây dựng khá cao, đừng nghĩ đây là tầng ba, quả thật còn cao hơn so với tầng năm của các ngôi nhà khác, cứ như vậy không chuẩn bị tâm lý bị người ta “quay lộn nhào" như vậy, mức độ sợ hãi thật sự khó có thể tưởng tượng được.
“A…Mẹ! Bà nội! Cứu con với! Đồng Hiểu Lượng cả người ở giữa không trung lắc lư, có ảo giác như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, sợ tới mức hét hỏng cả họng rồi.
Mọi người đang ở tầng một đều đã chạy hết ra ngoài, bị tình cảnh phía trên làm cho há hốc mồm vì sợ, Triệu Lệ Phương toàn thân mềm nhũn, trực tiếp ngã vào lòng của cô em chồng.
Trái lại tổ mẫu của Đồng gia vẫn duy trì được sự bình thản, nhưng biểu tình cũng có chút bối rối : “Đồng Nhiên, con làm cái gì vậy? Mau đưa Lượng Lượng lại đây!"
Đồng Nhiên mỉm cười nói với Đồng Hiểu Lượng : “Chúng ta đều là những người đàn ông của nhà họ Đồng, không có ai như mày lại náo loạn đòi tuyệt thực vì một người phụ nữ cả, thật giống như một tên ăn mày hướng người ta vẫy đuôi ra vẻ đáng thương.So với việc nhìn mày làm mất mặt chú, không bằng chú tiễn mày đi trước, đừng có mỗi ngày làm khổ cả gia đình nữa."
Đồng Hiểu Lượng từ nhỏ cũng hơi có chứng sợ độ cao, bình thường thì không sao, nhưng chưa bao giờ dám nhìn từ trên cao xuống.Hiện tại máu dồn lên đầu, hơn nữa đã mấy ngày chưa được ăn cơm, cảm giác khó chịu không cần nói cũng biết.Nhưng trong lòng anh nghĩ rằng, chú hẳn là sẽ không buông tay, cho nên miệng liền tiếp tục kiên cường nói : “Gia…Giai Tuệ không quan tâm đến cháu, sống hay chết đối với cháu…cũng không còn quan trọng nữa."
Đồng Nhiên nói : “Giỏi lắm, quả nhiên rất có chí khí!"
Sau đó quay đầu lại hỏi Cảnh Giai Tuệ : “Cháu của tôi đã nói như vậy rồi, bây giờ cô cũng nên nói cho rõ ràng, rốt cục cô có muốn quay lại với nó không?"
Cảnh Giai Tuệ đứng bên cạnh, căn bản là không dám tiến tới kéo người đàn ông này lại, sợ hắn sẽ buông tay thả Đồng Hiểu Lượng xuống.Hiện tại đột nhiên nghe thấy người đàn ông này đá cầu sang cho mình, thật sự hận đến nỗi không thể mọc thêm một trăm cái miệng, đồng loạt lao tới cắn chết tên điên này!
“Anh…Anh mau đưa anh ấy trở về đây! Vạn nhất trơn tay thì sẽ thật sự làm chết người đó!"
Đồng Nhiên cười cười nhìn Cảnh Giai Tuệ, sau đó buông một tay ra.
“Hiểu Lượng, nếu cháu muốn đổi ý thì mau mau nói ra, đến lúc tay chú bị mỏi không giữ được nữa, thì việc kéo cháu về sẽ có chút khó khăn!"
Lúc này, những người phụ nữ đang đứng dưới lầu cũng đã khóc thành một hàng, chuẩn bị đi vào để lên tầng ba.Nhưng cửa đã bị Đồng Nhiên giao cho vệ sĩ chặn lại, mọi người ai cũng chỉ biết la khóc mà không vào được.
Đồng Hiểu Lượng nhìn xuống cảnh tượng hỗn loạn bên dưới, lòng dũng cảm cũng đang dần dần tan biến.
Đói chết anh cũng không sợ, lúc trước nằm trên giường bệnh hơi thở yếu ớt, trước mặt người trong lòng nói ra tiếng lòng tuyệt vọng, là một chuyện cảm động tới cỡ nào? Nhưng bây giờ người lại giống như một con khỉ lộn nhào, khi rơi xuống sẽ chỉ còn lại tiếng hét thảm thiết và cảnh tượng đầu óc vỡ tung, vậy thì còn gì là mỹ cảm nữa chứ?
Cái chính là anh cơ bản không dám chắc chắn là chú mình có buông tay hay không, hồi nhỏ chú đã rời nhà trốn đi, máu hắc đạo đã ngấm đầy trong cơ thể, bị bắt vào tù cũng có thể bắt đầu lại, tạo nên một cơ nghiệp khổng lồ.Chuyện này có thể đi vào truyền thuyết cũng nên, điều này khiến cho một đứa bé được cưng chiều tới lớn khát khao không thôi, đối với chú mình tràn ngập sự sùng bái.
Thế nhưng, sùng bái càng nhiều thì anh lại càng cảm thấy, người chú trước mặt luôn lịch sự nho nhã này, đằng sau luôn có một khoảng cách nào đó không nói rõ được.
Đối với chú mình, tận sâu trong đáy lòng anh vẫn luôn ẩn giấu một sự sợ hãi.
Trên thực tế, khi Đồng Hiểu Lượng bị túm lên, quần ngủ đã có chút ẩm ướt, nghĩ đến hình ảnh trước mặt người phụ nữ mình yêu bị dọa đến mất khống chế như vậy, Đồng Hiểu Lượng thật sự hy vọng rằng lá gan của mình có thể lớn hơn một chút nữa, sau đó trực tiếp vượt qua lan can rồi rơi xuống đất là xong.
Cảnh cha Cảnh mẹ cũng bị dọa tới mức sửng sốt, Cảnh Giai Tuệ cũng thầm cảm thấy may mắn, năm đó ba mẹ mình chưa từng gặp Đồng Nhiên nên đương nhiên là không nhận ra hắn, bằng không lúc này biểu cảm trên mặt hai người cũng đã khác.
Khi Đồng Hiểu Lượng được chú túm xuống dưới lầu rồi đi tới bàn ăn, không tình nguyện ăn vài miếng cháo, Triệu Lệ Phương bụng đầy tức giận nhưng cũng không dám nói ra miệng.Con trai suýt nữa thì ngã chết, khiến cho sắc mặt bà trở nên cực xấu, không còn tỏ ra thân thiện như trước nữa, ngay cả liếc Đồng Nhiên một cái cũng không thèm.
Tổ mẫu của Đồng gia vẫn thong dong như cũ, kéo tay Đồng Nhiên nói : “Gọi con về là để khuyên nhủ Đồng Hiểu Lượng, nhưng con còn nói là bận việc, như thế nào lại đột nhiên trở về rồi.Con làm như vậy, những người phụ nữ trong nhà này sẽ bị hù chết cho xem."
Đồng Nhiên nhìn cháu đang húp cháo, thản nhiên nói : “Ăn xong thì quay về ngủ một giấc đi!"
Người nhà họ Cảnh bây giờ xem như dư thừa rồi, họ nói muốn trở về thì người của Đồng gia cũng không có ý muốn giữ lại, nhưng tổ mẫu lại nói với Cảnh mẹ một câu : “Cô hãy nói lại lời của tôi cho đứa nhỏ nghe, để nó tự suy nghĩ." Nói xong liền phái xe đưa một nhà ba người trở về.
Ở trong xe, Cảnh mẹ nói, ý của phu nhân đại khái là lúc trước cô con dâu Triệu Lệ Phương quả thật có hơi sơ suất, sản nghiệp của Đồng gia lớn như vậy, cho nên việc đón cháu dâu vào cửa không thể làm qua loa được.Nếu Cảnh Giai Tuệ hồi tâm chuyển ý, bà sẽ dành một khu đất vàng ở thành phố để cấp cho cặp vợ chồng son xây một căn biệt thự khoảng 200 vạn, nghi thức hôn lễ cũng sẽ chiều theo ý của nhà gái, về phần sính lễ, họ sẽ đưa 50 vạn để cho cháu dâu mua một chiếc xe hơi, tóm lại sẽ không để cho cháu dâu phải chịu bất cứ sự ủy khuất nào.
Điều kiện như vậy, ở trong mắt những gia đình giàu có xem ra cũng không tính là nhiều, nhưng đối với những gia đình bình thường thì quá là dư dả rồi.Cảnh mẹ cảm thấy thành ý của nhà trai rất lớn, nếu không có người chú đến náo loạn kia, bà quả thật sẽ cố gắng khuyên nhủ con gái mình.Thế nhưng ngay lúc đó lại phát hiện trong nhà họ có một người không đáng tin cậy, trong lòng cũng ẩn ẩn một chút khiếp sợ, cho nên bà nghĩ rằng vẫn nên suy nghĩ cho con gái của mình một chút.
Cảnh Giai Tuệ thấy mẹ không khuyên nhủ mình nữa, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm, dọc đường đi không hề nói một tiếng nào.
Tuy nhiên sự oán giận của Triệu Lệ Phương trong chốc lát không thể nguôi ngoai ngay được, đợi đến khi chỉ còn lại mình và mẹ chồng thì bà mới mở miệng nói : “Mẹ, con bé nhà nghèo đó được gả vào nhà chúng ta đã là vinh dự lắm rồi, mẹ còn muốn đưa sính lễ dày như vậy làm gì ạ?"
Tổ mẫu Đồng gia khẽ xoa nhẹ huyệt thái dương, lạnh lùng nói : “Thằng bé Hiểu Lượng kia chính là do cô nên suy nghĩ mới nông cạn như vậy! Lúc trước nếu cô muốn phản đối cuộc hôn nhân này thì phải làm cho đến cùng, bây giờ đồng ý rồi lại coi khinh người ta, để cho nhà họ nắm được sơ hở rồi đá chúng ta một cước, khiến cho Đồng gia bị bẽ mặt không có chỗ để chui xuống!
Hiện tại thiệp cưới cũng đã phát hết rồi, chúng ta còn có thể làm gì? Nếu tháng sau hôn lễ không cử hành thì bên ngoài sẽ bàn tán về Đồng gia chúng ta như thế nào? Cô đó, cho dù có trăm ngàn lần không muốn thì cũng phải cố gắng nuốt vào bụng, chỉ cần có thể dỗ dành nhà gái giảng hòa là được.Về phần nhà lầu xe hơi, đối với chúng ta có đáng là gì?
Chờ đến khi cô ta bước chân vào đây, cô là mẹ chồng thì thích chỉnh đốn cô ta thế nào mà chả được? Nhớ cho kỹ, Đồng gia chúng ta chưa bao giờ sợ có người phụ nữ nào náo loạn đòi ly hôn! Bước chân vào cửa căn nhà này, những người phụ nữ thông minh đều biết phải cố gắng mà giữ vững vị trí của mình, chỉ có yên phận mà sống, làm con dâu tốt của nhà họ Đồng, thì mới có thể coi là mây mù gặp trăng sáng!"
Triệu Lệ Phương nghe xong, trong lòng cảm thấy vô cùng kinh sợ, bà đột nhiên hiểu ra rằng, lời này không những đang nói đến hôn sự của con trai, mà còn âm thầm nhắc nhở đến chuyện gia đình mình.
Gần đây vì Đồng Tự ở bên ngoài quan hệ với một người phụ nữ khác, bà đã liên tục khóc nháo ầm ĩ, mẹ chồng đương nhiên đã biết chuyện, cho nên hiện tại bà nói những lời này, mục đích là để châm chọc mình.
Triệu Lệ Phương đưa Cảnh Giai Tuệ đi thẳng lên lầu, ba mẹ Cảnh ở lại để bắt chuyện với bà, đẩy cánh cửa tầng hai ra, liền bước vào phòng ngủ của Đồng Hiểu Lượng.
Trên giường là một người thanh niên đang yếu đuối nằm ở đó, gương mặt vốn mịn màng như trẻ con, giờ đây lại nhắm chặt hai mắt, gò má hóp lại, trông vô cùng xanh xao.
Cảnh Giai Tuệ nhìn thấy anh như vậy, trong lòng khó tránh khỏi đau xót, cô chậm rãi đi tới trước giường, nhẹ giọng nói : “Hiểu Lượng…" Nghe được tiếng của Cảnh Giai Tuệ, Đồng Hiểu Lượng vẫn nhắm chặt hai mắt, nhưng nước mắt vẫn theo đó mà chậm rãi chảy xuống.
Cảnh Giai Tuệ thở dài : “Nếu anh không muốn nói chuyện với em thì em đi về đây…" Nói xong, cô đứng dậy muốn đi ra cửa, nhưng tay lại bị Đồng Hiểu Lượng gắt gao giữ chặt.
“Giai Tuệ, rốt cuộc em có yêu anh hay không?" Đồng Hiểu Lượng vừa tức vừa cuống, nghẹn ngào hỏi.
“…Hiểu Lượng, chúng ta không hợp nhau, đây là kết quả mà em đã suy nghĩ từ lâu, điều kiện của anh không tồi, chắc chắn sẽ gặp được một người tốt hơn em rất nhiều.Em thừa nhận là đã đưa ra lời chia tay quá đột ngột, nhưng cho dù có như thế nào đi nữa, thì kết cục của chúng ta cũng giống nhau mà thôi.Hiện tại anh không chịu ăn uống, để cơ thể thành ra thế này, có biết người nhà lo lắng cho anh nhiều thế nào không…"
“Anh có điểm gì không tốt, em cứ nói thật cho anh biết, anh sẽ sửa là được chứ gì!"
Cảnh Giai Tuệ thật sự rất đau đầu, cô đột nhiên cảm thấy mình cứ kiên trì không tới thì tốt hơn, bây giờ làm như vậy sẽ chỉ càng khiến cho Đồng Hiểu Lượng để tâm tới những chuyện vụn vặt.
Đúng lúc này, cửa bỗng nhiên bị người khác đá văng ra.
Cảnh Giai Tuệ kinh ngạc nhìn lại, một người đàn ông khôi ngô tuấn tú, mặc một chiếc áo sơ mi đen, tay áo đã xắn lên một nửa, anh ta đi vài bước tới giường bệnh, một tay kéo Đồng Hiểu Lượng từ trên giường xuống rồi lôi anh ra ngoài.
“A, chú…chú muốn làm gì!" Đồng Hiểu Lượng đã vài ngày không ăn gì, dưới chân mềm nhũn, bị người đàn ông khỏe như trâu kia kéo đi.
Cảnh Giai Tuệ cũng rất hoảng hốt, cô không biết vì sao mà Đồng Nhiên lại đột nhiên xuất hiện ở đây, càng không biết người đàn ông này đang muốn làm gì.
Chỉ thấy người đàn ông này chỉ cần vài bước đã kéo được anh lên ban công tầng ba, sau đó dùng hai tay túm lấy cổ chân của Đồng Hiểu Lượng, thoải mái giơ cháu ruột ra ngoài lan can.
Ngôi biệt thự này được xây dựng khá cao, đừng nghĩ đây là tầng ba, quả thật còn cao hơn so với tầng năm của các ngôi nhà khác, cứ như vậy không chuẩn bị tâm lý bị người ta “quay lộn nhào" như vậy, mức độ sợ hãi thật sự khó có thể tưởng tượng được.
“A…Mẹ! Bà nội! Cứu con với! Đồng Hiểu Lượng cả người ở giữa không trung lắc lư, có ảo giác như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, sợ tới mức hét hỏng cả họng rồi.
Mọi người đang ở tầng một đều đã chạy hết ra ngoài, bị tình cảnh phía trên làm cho há hốc mồm vì sợ, Triệu Lệ Phương toàn thân mềm nhũn, trực tiếp ngã vào lòng của cô em chồng.
Trái lại tổ mẫu của Đồng gia vẫn duy trì được sự bình thản, nhưng biểu tình cũng có chút bối rối : “Đồng Nhiên, con làm cái gì vậy? Mau đưa Lượng Lượng lại đây!"
Đồng Nhiên mỉm cười nói với Đồng Hiểu Lượng : “Chúng ta đều là những người đàn ông của nhà họ Đồng, không có ai như mày lại náo loạn đòi tuyệt thực vì một người phụ nữ cả, thật giống như một tên ăn mày hướng người ta vẫy đuôi ra vẻ đáng thương.So với việc nhìn mày làm mất mặt chú, không bằng chú tiễn mày đi trước, đừng có mỗi ngày làm khổ cả gia đình nữa."
Đồng Hiểu Lượng từ nhỏ cũng hơi có chứng sợ độ cao, bình thường thì không sao, nhưng chưa bao giờ dám nhìn từ trên cao xuống.Hiện tại máu dồn lên đầu, hơn nữa đã mấy ngày chưa được ăn cơm, cảm giác khó chịu không cần nói cũng biết.Nhưng trong lòng anh nghĩ rằng, chú hẳn là sẽ không buông tay, cho nên miệng liền tiếp tục kiên cường nói : “Gia…Giai Tuệ không quan tâm đến cháu, sống hay chết đối với cháu…cũng không còn quan trọng nữa."
Đồng Nhiên nói : “Giỏi lắm, quả nhiên rất có chí khí!"
Sau đó quay đầu lại hỏi Cảnh Giai Tuệ : “Cháu của tôi đã nói như vậy rồi, bây giờ cô cũng nên nói cho rõ ràng, rốt cục cô có muốn quay lại với nó không?"
Cảnh Giai Tuệ đứng bên cạnh, căn bản là không dám tiến tới kéo người đàn ông này lại, sợ hắn sẽ buông tay thả Đồng Hiểu Lượng xuống.Hiện tại đột nhiên nghe thấy người đàn ông này đá cầu sang cho mình, thật sự hận đến nỗi không thể mọc thêm một trăm cái miệng, đồng loạt lao tới cắn chết tên điên này!
“Anh…Anh mau đưa anh ấy trở về đây! Vạn nhất trơn tay thì sẽ thật sự làm chết người đó!"
Đồng Nhiên cười cười nhìn Cảnh Giai Tuệ, sau đó buông một tay ra.
“Hiểu Lượng, nếu cháu muốn đổi ý thì mau mau nói ra, đến lúc tay chú bị mỏi không giữ được nữa, thì việc kéo cháu về sẽ có chút khó khăn!"
Lúc này, những người phụ nữ đang đứng dưới lầu cũng đã khóc thành một hàng, chuẩn bị đi vào để lên tầng ba.Nhưng cửa đã bị Đồng Nhiên giao cho vệ sĩ chặn lại, mọi người ai cũng chỉ biết la khóc mà không vào được.
Đồng Hiểu Lượng nhìn xuống cảnh tượng hỗn loạn bên dưới, lòng dũng cảm cũng đang dần dần tan biến.
Đói chết anh cũng không sợ, lúc trước nằm trên giường bệnh hơi thở yếu ớt, trước mặt người trong lòng nói ra tiếng lòng tuyệt vọng, là một chuyện cảm động tới cỡ nào? Nhưng bây giờ người lại giống như một con khỉ lộn nhào, khi rơi xuống sẽ chỉ còn lại tiếng hét thảm thiết và cảnh tượng đầu óc vỡ tung, vậy thì còn gì là mỹ cảm nữa chứ?
Cái chính là anh cơ bản không dám chắc chắn là chú mình có buông tay hay không, hồi nhỏ chú đã rời nhà trốn đi, máu hắc đạo đã ngấm đầy trong cơ thể, bị bắt vào tù cũng có thể bắt đầu lại, tạo nên một cơ nghiệp khổng lồ.Chuyện này có thể đi vào truyền thuyết cũng nên, điều này khiến cho một đứa bé được cưng chiều tới lớn khát khao không thôi, đối với chú mình tràn ngập sự sùng bái.
Thế nhưng, sùng bái càng nhiều thì anh lại càng cảm thấy, người chú trước mặt luôn lịch sự nho nhã này, đằng sau luôn có một khoảng cách nào đó không nói rõ được.
Đối với chú mình, tận sâu trong đáy lòng anh vẫn luôn ẩn giấu một sự sợ hãi.
Trên thực tế, khi Đồng Hiểu Lượng bị túm lên, quần ngủ đã có chút ẩm ướt, nghĩ đến hình ảnh trước mặt người phụ nữ mình yêu bị dọa đến mất khống chế như vậy, Đồng Hiểu Lượng thật sự hy vọng rằng lá gan của mình có thể lớn hơn một chút nữa, sau đó trực tiếp vượt qua lan can rồi rơi xuống đất là xong.
Cảnh cha Cảnh mẹ cũng bị dọa tới mức sửng sốt, Cảnh Giai Tuệ cũng thầm cảm thấy may mắn, năm đó ba mẹ mình chưa từng gặp Đồng Nhiên nên đương nhiên là không nhận ra hắn, bằng không lúc này biểu cảm trên mặt hai người cũng đã khác.
Khi Đồng Hiểu Lượng được chú túm xuống dưới lầu rồi đi tới bàn ăn, không tình nguyện ăn vài miếng cháo, Triệu Lệ Phương bụng đầy tức giận nhưng cũng không dám nói ra miệng.Con trai suýt nữa thì ngã chết, khiến cho sắc mặt bà trở nên cực xấu, không còn tỏ ra thân thiện như trước nữa, ngay cả liếc Đồng Nhiên một cái cũng không thèm.
Tổ mẫu của Đồng gia vẫn thong dong như cũ, kéo tay Đồng Nhiên nói : “Gọi con về là để khuyên nhủ Đồng Hiểu Lượng, nhưng con còn nói là bận việc, như thế nào lại đột nhiên trở về rồi.Con làm như vậy, những người phụ nữ trong nhà này sẽ bị hù chết cho xem."
Đồng Nhiên nhìn cháu đang húp cháo, thản nhiên nói : “Ăn xong thì quay về ngủ một giấc đi!"
Người nhà họ Cảnh bây giờ xem như dư thừa rồi, họ nói muốn trở về thì người của Đồng gia cũng không có ý muốn giữ lại, nhưng tổ mẫu lại nói với Cảnh mẹ một câu : “Cô hãy nói lại lời của tôi cho đứa nhỏ nghe, để nó tự suy nghĩ." Nói xong liền phái xe đưa một nhà ba người trở về.
Ở trong xe, Cảnh mẹ nói, ý của phu nhân đại khái là lúc trước cô con dâu Triệu Lệ Phương quả thật có hơi sơ suất, sản nghiệp của Đồng gia lớn như vậy, cho nên việc đón cháu dâu vào cửa không thể làm qua loa được.Nếu Cảnh Giai Tuệ hồi tâm chuyển ý, bà sẽ dành một khu đất vàng ở thành phố để cấp cho cặp vợ chồng son xây một căn biệt thự khoảng 200 vạn, nghi thức hôn lễ cũng sẽ chiều theo ý của nhà gái, về phần sính lễ, họ sẽ đưa 50 vạn để cho cháu dâu mua một chiếc xe hơi, tóm lại sẽ không để cho cháu dâu phải chịu bất cứ sự ủy khuất nào.
Điều kiện như vậy, ở trong mắt những gia đình giàu có xem ra cũng không tính là nhiều, nhưng đối với những gia đình bình thường thì quá là dư dả rồi.Cảnh mẹ cảm thấy thành ý của nhà trai rất lớn, nếu không có người chú đến náo loạn kia, bà quả thật sẽ cố gắng khuyên nhủ con gái mình.Thế nhưng ngay lúc đó lại phát hiện trong nhà họ có một người không đáng tin cậy, trong lòng cũng ẩn ẩn một chút khiếp sợ, cho nên bà nghĩ rằng vẫn nên suy nghĩ cho con gái của mình một chút.
Cảnh Giai Tuệ thấy mẹ không khuyên nhủ mình nữa, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm, dọc đường đi không hề nói một tiếng nào.
Tuy nhiên sự oán giận của Triệu Lệ Phương trong chốc lát không thể nguôi ngoai ngay được, đợi đến khi chỉ còn lại mình và mẹ chồng thì bà mới mở miệng nói : “Mẹ, con bé nhà nghèo đó được gả vào nhà chúng ta đã là vinh dự lắm rồi, mẹ còn muốn đưa sính lễ dày như vậy làm gì ạ?"
Tổ mẫu Đồng gia khẽ xoa nhẹ huyệt thái dương, lạnh lùng nói : “Thằng bé Hiểu Lượng kia chính là do cô nên suy nghĩ mới nông cạn như vậy! Lúc trước nếu cô muốn phản đối cuộc hôn nhân này thì phải làm cho đến cùng, bây giờ đồng ý rồi lại coi khinh người ta, để cho nhà họ nắm được sơ hở rồi đá chúng ta một cước, khiến cho Đồng gia bị bẽ mặt không có chỗ để chui xuống!
Hiện tại thiệp cưới cũng đã phát hết rồi, chúng ta còn có thể làm gì? Nếu tháng sau hôn lễ không cử hành thì bên ngoài sẽ bàn tán về Đồng gia chúng ta như thế nào? Cô đó, cho dù có trăm ngàn lần không muốn thì cũng phải cố gắng nuốt vào bụng, chỉ cần có thể dỗ dành nhà gái giảng hòa là được.Về phần nhà lầu xe hơi, đối với chúng ta có đáng là gì?
Chờ đến khi cô ta bước chân vào đây, cô là mẹ chồng thì thích chỉnh đốn cô ta thế nào mà chả được? Nhớ cho kỹ, Đồng gia chúng ta chưa bao giờ sợ có người phụ nữ nào náo loạn đòi ly hôn! Bước chân vào cửa căn nhà này, những người phụ nữ thông minh đều biết phải cố gắng mà giữ vững vị trí của mình, chỉ có yên phận mà sống, làm con dâu tốt của nhà họ Đồng, thì mới có thể coi là mây mù gặp trăng sáng!"
Triệu Lệ Phương nghe xong, trong lòng cảm thấy vô cùng kinh sợ, bà đột nhiên hiểu ra rằng, lời này không những đang nói đến hôn sự của con trai, mà còn âm thầm nhắc nhở đến chuyện gia đình mình.
Gần đây vì Đồng Tự ở bên ngoài quan hệ với một người phụ nữ khác, bà đã liên tục khóc nháo ầm ĩ, mẹ chồng đương nhiên đã biết chuyện, cho nên hiện tại bà nói những lời này, mục đích là để châm chọc mình.
Tác giả :
Cuồng càng thêm cuồng