Em Dám Không Yêu Tôi
Chương 10: Ăn no sẽ thả em
Được một hồi, hắn gầm nhẹ rồi xuất hết vào miệng Mộc Tư Nhã. Thứ trắng trắng đặc sệt bắn đầy trong miệng khiến cổ họng cô nóng ran, muốn nôn ra, cô đẩy tay hắn ra rồi ôm lấy cổ mình ho sặc sụa nhìn rất đáng thương.
" A, nước...nước " Cô khổ sở lên tiếng.
Diệp Trì Lôi định thần lại, vội rót cho cô ly nước, vuốt ve sau lưng cô dỗ dành, ánh mắt hắn đầy ăn năn.
" Bảo bối, xin lỗi em, do anh không kiềm chế được " hắn gục mặt vào vai cô.
Mộc Tư Nhã cảm thấy cổ họng đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng khoang miệng vẫn còn mùi xộc lên mũi, thấy Diệp Trì Lôi có chút đáng thương, cô xoa xoa đầu hắn cười mỉm.
" Không sao, do em cũng muốn anh thõa mãn, không thể trách anh mà " Ngón tay chỉ chỉ lên môi hắn, híp mắt cười.
Hắn liếm đầu ngón tay cô, rồi lại đẩy ngã cả thân thể Mộc Tư Nhã xuống giường, tay lần mò xuống dưới váy, ngón tay ngon dài xoa xuống huyệt nhỏ, khiến cả cơ thể cô giật nãy lên.
" Để đền tội, anh xin dâng tặng tấm thân này tùy em xử lí " Ánh mắt đầy ý cười nham hiểm, phía dưới bị côn thịt cọ xát đến đỏ ửng mặt.
Cô sợ ngày mai lại đi hai hàng, tay nhỏ đánh đánh lên ngực hắn trách móc.
" Không cần, anh bỏ tay ra đi, ưhm..nha....người ta nói không cần " Cô khó chịu lắm rồi.
Diệp Trì Lôi như con sói bị bỏ đói lâu ngày, hắn nhìn cơ thể Mộc Tư Nhẽ đầy thèm khát, muốn xâm nhập vào cơ thể cô để hòa làm một, côn thịt cũng vì thế mà trướng đau. Tay cởi phăng cái áo đang mặc của cô ra, làm lộ cặp vú trắng như tuyết, hai núm nhỏ hồng hồng làm hắn muốn cắn.
" Ting Ting " Điện thoại hắn reo lên, nhưng hắn quan tâm làm gì chứ, việc quan trọng bây giờ là phải " ăn " bảo bối nhỏ trước đã, hắn đưa tay xuống dưới hoa huyệt kia, xoa nắn hạt nhỏ miệng nhếch lên.
" Ướt đẫm rồi, lại bảo không muốn? Hử?" Rồi đưa ngón tay vào trong, ngoáy ngoáy khiến cô bật ra những tiếng rên kiều mị.
Điện thoại lại reo lên, Mộc Tư Nhã sực tỉnh, đẩy cả cơ thể to lớn của Diệp Trì Lôi ra nói " Điện thoại anh reo kìa, chắc là việc quan trọng đó a ".
Diệp Trì Lôi cắn nhẹ lên núm vú kia, tay ôm lấy cả cơ thể cô lên đùi.
" Không quan trọng bằng việc ăn em đâu, tập trung " Hắn đánh một cái lên mông nhỏ của cô.
" A, nhưng mà, anh nghe điện thoại đi " Cô đánh vào tay hắn, ánh mắt kiên định, không cho hắn làm nữa, khiến tâm trạng của Diệp Trì Lôi tức điên, hắn ngồi dậy, cầm lấy điện thoại hung dữ.
" Nói " nếu không có gì quan trọng thì chết với hắn.
" Chủ, chủ tịch nhẫn ngài đặt đã xong, ngài có muốn xem qua không? " Thư kí Trần cảm nhận được chủ tịch đang tức giận không khỏi toát mồ hôi, không phải chủ tịch bảo nếu đã xong thì phải báo lại cho ngài ấy sao?
" Chiều tôi sẽ đến " Hắn tắt máy.
Mộc Tư Nhã lúc này đã mặc lại quần áo, đứng ở phía đầu giường, Diệp Trì Lôi nhăn mặt, bắt đầu làm nũng.
" Bảo bối, anh đói, anh đói " Hắn nằm ăn vạ trên giường.
Mộc Tư Nhã xấu hổ, trời ơi cái gì thế này, nam thần lạnh lùng đang làm nũng với cô a, đây có thể coi là có phúc không a? Nhưng mà ai gọi cho hắn vậy? Nghe có vẻ không quan trọng nhưng nhìn mặt hắn chắc đã có chuyện gì a?
" Ai gọi vậy a? " Cô có chút tò mò.
Diệp Trì Lôi ngồi trên giường, cả người khỏa thân, khuôn mặt khó ở.
" Không có gì đâu! Lại đây " Hắn lắc đầu, ngón tay ngoắc ngoắc cô lại phía hắn.
Mộc Tư Nhã đâu có ngu ngốc, đại sói xám đang đói bụng nếu lại gần chắc chắn sẽ bị ăn từ đầu đến chân không trừ mẩu xương nào, tốt nhất nên tránh xa ra.
Diệp Trì Lôi có chút tức giận, bảo bối nhỏ cứng đầu, muốn bức điên hắn sao?
" Bảo bối lại đây " Kiên nhẫn nói lại.
" Ách, anh, anh ngồi đây cho tỉnh táo lại đi, em ra ngoài phụ với mọi người " Luống cuống xoay người lại, như một con tiểu thỏ khiến người khác nhìn vào muốn dày vò một phen.
Nhưng mà ai nhanh hơn người đó thắng, mà người thắng chính là Diệp Trì Lôi, thử nói xem, hắn còn chưa được ăn no làm sao mà cho cô đi dễ dàng như vậy hả?
Mộc Tư Nhã lo sợ, nhưng khuôn mặt lại miễn cưỡng nở một nụ cười thật tươi rói trước mặt hắn.
" Anh, anh cũng xuống dưới sao? " chết thật rồi a.
" Không, ăn no rồi sẽ cho em xuống, cục cưng à " Rồi nhếch môi cao trông thật đẹp mắt, nhưng đối với ai kia thì giống như là tận thế a.
" A, nước...nước " Cô khổ sở lên tiếng.
Diệp Trì Lôi định thần lại, vội rót cho cô ly nước, vuốt ve sau lưng cô dỗ dành, ánh mắt hắn đầy ăn năn.
" Bảo bối, xin lỗi em, do anh không kiềm chế được " hắn gục mặt vào vai cô.
Mộc Tư Nhã cảm thấy cổ họng đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng khoang miệng vẫn còn mùi xộc lên mũi, thấy Diệp Trì Lôi có chút đáng thương, cô xoa xoa đầu hắn cười mỉm.
" Không sao, do em cũng muốn anh thõa mãn, không thể trách anh mà " Ngón tay chỉ chỉ lên môi hắn, híp mắt cười.
Hắn liếm đầu ngón tay cô, rồi lại đẩy ngã cả thân thể Mộc Tư Nhã xuống giường, tay lần mò xuống dưới váy, ngón tay ngon dài xoa xuống huyệt nhỏ, khiến cả cơ thể cô giật nãy lên.
" Để đền tội, anh xin dâng tặng tấm thân này tùy em xử lí " Ánh mắt đầy ý cười nham hiểm, phía dưới bị côn thịt cọ xát đến đỏ ửng mặt.
Cô sợ ngày mai lại đi hai hàng, tay nhỏ đánh đánh lên ngực hắn trách móc.
" Không cần, anh bỏ tay ra đi, ưhm..nha....người ta nói không cần " Cô khó chịu lắm rồi.
Diệp Trì Lôi như con sói bị bỏ đói lâu ngày, hắn nhìn cơ thể Mộc Tư Nhẽ đầy thèm khát, muốn xâm nhập vào cơ thể cô để hòa làm một, côn thịt cũng vì thế mà trướng đau. Tay cởi phăng cái áo đang mặc của cô ra, làm lộ cặp vú trắng như tuyết, hai núm nhỏ hồng hồng làm hắn muốn cắn.
" Ting Ting " Điện thoại hắn reo lên, nhưng hắn quan tâm làm gì chứ, việc quan trọng bây giờ là phải " ăn " bảo bối nhỏ trước đã, hắn đưa tay xuống dưới hoa huyệt kia, xoa nắn hạt nhỏ miệng nhếch lên.
" Ướt đẫm rồi, lại bảo không muốn? Hử?" Rồi đưa ngón tay vào trong, ngoáy ngoáy khiến cô bật ra những tiếng rên kiều mị.
Điện thoại lại reo lên, Mộc Tư Nhã sực tỉnh, đẩy cả cơ thể to lớn của Diệp Trì Lôi ra nói " Điện thoại anh reo kìa, chắc là việc quan trọng đó a ".
Diệp Trì Lôi cắn nhẹ lên núm vú kia, tay ôm lấy cả cơ thể cô lên đùi.
" Không quan trọng bằng việc ăn em đâu, tập trung " Hắn đánh một cái lên mông nhỏ của cô.
" A, nhưng mà, anh nghe điện thoại đi " Cô đánh vào tay hắn, ánh mắt kiên định, không cho hắn làm nữa, khiến tâm trạng của Diệp Trì Lôi tức điên, hắn ngồi dậy, cầm lấy điện thoại hung dữ.
" Nói " nếu không có gì quan trọng thì chết với hắn.
" Chủ, chủ tịch nhẫn ngài đặt đã xong, ngài có muốn xem qua không? " Thư kí Trần cảm nhận được chủ tịch đang tức giận không khỏi toát mồ hôi, không phải chủ tịch bảo nếu đã xong thì phải báo lại cho ngài ấy sao?
" Chiều tôi sẽ đến " Hắn tắt máy.
Mộc Tư Nhã lúc này đã mặc lại quần áo, đứng ở phía đầu giường, Diệp Trì Lôi nhăn mặt, bắt đầu làm nũng.
" Bảo bối, anh đói, anh đói " Hắn nằm ăn vạ trên giường.
Mộc Tư Nhã xấu hổ, trời ơi cái gì thế này, nam thần lạnh lùng đang làm nũng với cô a, đây có thể coi là có phúc không a? Nhưng mà ai gọi cho hắn vậy? Nghe có vẻ không quan trọng nhưng nhìn mặt hắn chắc đã có chuyện gì a?
" Ai gọi vậy a? " Cô có chút tò mò.
Diệp Trì Lôi ngồi trên giường, cả người khỏa thân, khuôn mặt khó ở.
" Không có gì đâu! Lại đây " Hắn lắc đầu, ngón tay ngoắc ngoắc cô lại phía hắn.
Mộc Tư Nhã đâu có ngu ngốc, đại sói xám đang đói bụng nếu lại gần chắc chắn sẽ bị ăn từ đầu đến chân không trừ mẩu xương nào, tốt nhất nên tránh xa ra.
Diệp Trì Lôi có chút tức giận, bảo bối nhỏ cứng đầu, muốn bức điên hắn sao?
" Bảo bối lại đây " Kiên nhẫn nói lại.
" Ách, anh, anh ngồi đây cho tỉnh táo lại đi, em ra ngoài phụ với mọi người " Luống cuống xoay người lại, như một con tiểu thỏ khiến người khác nhìn vào muốn dày vò một phen.
Nhưng mà ai nhanh hơn người đó thắng, mà người thắng chính là Diệp Trì Lôi, thử nói xem, hắn còn chưa được ăn no làm sao mà cho cô đi dễ dàng như vậy hả?
Mộc Tư Nhã lo sợ, nhưng khuôn mặt lại miễn cưỡng nở một nụ cười thật tươi rói trước mặt hắn.
" Anh, anh cũng xuống dưới sao? " chết thật rồi a.
" Không, ăn no rồi sẽ cho em xuống, cục cưng à " Rồi nhếch môi cao trông thật đẹp mắt, nhưng đối với ai kia thì giống như là tận thế a.
Tác giả :
Nguyễn Thiên Kỳ