Em Có Thể Nuôi Anh Không?
Chương 78: Phiên ngoại 10
Editor: Ê Đê Ban Mê
Reup: Mèo Tai Cụp
Mấy tháng trước khi sinh, Dụ Dao đã sớm thương lượng xong với ông xã, không muốn đi đến trung tâm ở cữ ở bên ngoài, vẫn thích ở trong nhà mình, khi đó Dung Dã nhìn qua các trung tâm trong thành phố mấy lần, không có một chỗ nào có thể để vào mắt, nghe Dao Dao nói vậy, anh lập tức gật đầu đồng ý.
Anh muốn muốn giao Dao Dao cho bất cứ người nào, mình tự tay chăm sóc mới yên tâm.
Dụ Dao sinh nở thuận lợi, tình trạng khôi phục cũng rất nhanh, theo lý thuyết thì khoảng ba ngày là có thể xuất viện, nhưng Dung Dã kiên trì nên vẫn ở lại thêm hai ngày, bên bệnh viện làm kiểm tra cẩn thận cho Dụ Dao, đảm bảo thật sự không có vấn đề, anh mới bằng lòng đưa bà xã đi.
Dung Dã đã sớm chuẩn bị đội ngũ y tế ở nhà chờ lệnh, ba bốn dì chăm sóc Hoa Đào Nhỏ, bác sĩ dinh dưỡng và các đầu bếp điều trị thân thể cho Dụ Dao cũng đã vào vị trí, người giúp đỡ làm những việc nhỏ không đáng kể khác thì có hơi nhiều rồi, chỉ sợ chỗ nào đó xảy ra sơ sót khiến cho bà xã không đủ thoải mái.
Những chuyện này anh chưa từng nói kỹ với Dụ Dao, nhưng Dụ Dao đều biết, cô muốn khuyên anh giảm bớt, hoàn toàn không cần phải huy động lực lượng như vậy.
Nhưng lời đã đến khóe miệng, cô nhìn đôi mắt của người đàn ông đã lâu không nghỉ ngơi tốt mà có tơ máu chằng chịt, anh lại thầm muốn sự khẳng định của cô, Dụ Dao đâu còn nói ra được.
Cô chỉ cảm thấy đau lòng.
Trước khi xuất viện, Dung Dã sắp xếp từng loại vật dụng bên người của Dụ Dao rồi cất vào trong vali, chỉ còn lại xe trẻ em và Hoa Đào Nhỏ nào đó trong xe còn chưa kịp được thu dọn.
Dụ Dao ngồi bên giường, nhìn gương mặt trắng nõn núc ních của con trai, cô nhịn không được mà đưa tay bóp, quả thật là giống như ấn vào đậu hũ óng ánh long lanh, cô yêu thích không buông tay, nâng cằm của Hoa Đào Nhỏ lên nhìn kỹ.
Nhóc con trải qua mấy ngày này, lại nẩy nở thêm không ít, mơ hồ có chút đường nét đứng đắn, trong mặt mày dáng mũi có thể nhìn ra dáng vẻ của A Dã, miệng và cằm thì lại rất giống cô, cô cũng không nghĩ tới, tổ hợp như vậy lại đáng yêu đến tận trời.
Dụ Dao cười nói: “A Dã, tên của Hoa Đào Nhỏ có phải chúng ta nên sửa lại không, dù sao cũng là con trai."
Dung Dã vốn không nỡ cho con trai dùng hai chữ hoa đào, liếc mắt nhìn hỉnh ảnh Dao Dao thân mật hạnh phúc với con trai như vậy, ngón tay anh hơi siết chặt, anh mấp máy môi đề nghị: “Kiếm Gỗ Đào, Nhân Óc Chó, Kiwi*?"
*Giải thích một chút, Kiwi trong tiếng Trung đọc là [míhóutáo]: Mị hầu đào: Trong đó, mị hầu là đám khỉ.
Anh dừng lại một chút, trong tròng mắt đen nổi lên chút xấu xa cố ý: “Đào Vàng Đóng Hộp?"
Dụ Dao sắp cười ngã xuống giường, nửa thật nửa giả mà tán thưởng: “Được, A Dã nhà em nói cái gì thì chọn cái đó, Đào Vàng Đóng Hộp cũng rất hay ---"
Hoa Đào Nhỏ mở to mắt nhìn qua mẹ, trong con ngươi đen nhánh trơn bóng dập dờn ánh nước mềm mại, cái miệng nhỏ khẽ động đậy, ngoại trừ khóc thì lại không phát ra được âm thanh khác, nó chỉ có thể cố gắng dùng bàn tay nhỏ trắng mũm mĩm đè lấy cái chăn nhỏ trêи người.
Dụ Dao cúi đầu nhìn, chăn nhỏ là do lúc trước cô chọn theo tên của con gái, trêи đó có hoa văn hình hoa đào, hiện tại cái móng vuốt nhỏ đầy thịt của nó lại vừa vặn đặt trêи một nụ hoa nở rộ.
Cô yêu thương lại buồn cười mà sờ con trai.
Tính giác ngộ của nhóc con quá cao, lòng tự cứu lấy mình thật sự là vô cùng mãnh liệt, sợ mình thật sự biến thành Đào Vàng Đóng Hộp bị bố ghét bỏ.
Dụ Dao ôm con trai, để ở bên mặt mà dán vào, mùi sữa thơm mềm mại non nớt xông vào mũi, ngón tay cô nhẹ nhàng xoa đôi mắt tương tự với Dung Dã của nó, càng nhìn càng yêu thích, cực kỳ rạo rực.
Cô vậy mà lại sinh ra con trai nhỏ giống A Dã, cũng giống mình đến vậy, so với hình mô phỏng của người hâm mộ CP còn kϊƈɦ thích hơn, vẽ cũng không nhất định có thể vẽ ra xinh đẹp được như vậy.
Dụ Dao ôm chặt tên nhóc, giơ lên tấm chăn vô cùng thiếu nữ kia nói với Dung Dã: “Con trai tự chọn rồi, vẫn gọi là Hoa Đào Nhỏ."
Tuy nói quả thật cái tên này thích hợp với con gái, nhưng dù sao cũng là tên mụ, người trong nhà gọi mà thôi, lại không dễ để người ta biết được, huống chi Hoa Đào Nhỏ mang ý nghĩa đặc thù, lại dễ thương, moe moe, đáng yêu moe moe chính là vô địch thiên hạ.
Dung Dã nhướng mày lên, trong lòng tự nhủ quả nhiên là khắc tinh của anh, cơ hội tốt như vậy cũng không thể cướp ba chữ Hoa Đào Nhỏ về.
Anh lại quay đầu, vừa vặn nhìn thấy bà xã đứng trong ánh nắng, trong ngực ôm con trai nhỏ, cúi đầu hôn trán nó thân mật và yêu thương.
Khóe môi của Dung Dã không khỏi kéo căng lên, lúc này anh đứng lên.
Nếu là con trai, vậy thì cũng đừng trách anh không khách sáo.
Dung Dã dùng một tay đón Hoa Đào Nhỏ qua, hai ba cái thuần thục gói nó kỹ lưỡng chặt chẽ, vào lúc nó còn thức mà trực tiếp hoàn thành đóng gói, bỏ vào nôi trẻ em.
Tay kia kéo Dụ Dao qua, ở bên môi cô hôn nhiều lần, thuận tiện dùng thân thể ngăn cách ánh mắt cô nhìn về phía con trai, cũng không che giấu sự bá chiếm trong mắt: “Bà xã, chúng ta về nhà."
Dụ Dao nhìn dáng vẻ của anh, trong lòng mềm nhũn thành bùn, chuyên tâm đặt sự chú ý hoàn toàn vào anh, nhẹ giọng nói: “A Dã, đừng sợ."
Đừng sợ bị cướp đi.
Đừng sợ bị lơ là.
Thời gian và tương lai đều sẽ để anh biết, thứ thuộc về anh tuyệt đối sẽ không giảm bớt, thứ em cho anh cũng sẽ chỉ chồng chất không có tận cùng.
Dung Dã đã hiểu ý của cô, bên môi giương lên, thả lỏng thân thế dán vào thái dương cô, nhiệt độ cở thể thẩm thấu giao hòa vào nhau: “Được, không sợ, anh biết bà xã đau lòng cho anh, nhưng em cho phép anh ngây thơ một lần, sự cưng chiều của chủ nhân bày ra ở đó, không tranh thì sao mà được."
Thiên tính của cún con ai có thể chống cự được.
Một con chó thật ở trong nhà mỗi ngày lắc cái đuôi thành cánh quạt chờ đợi, trong tay lại có một con cún nhỏ xinh xắn vừa sinh ra là biết làm nũng, nếu như anh không dốc sức thì sẽ bị hạ thấp đi.
Nói đùa, ở trước mặt Dao Dao, sao anh có thể rơi vào thế yếu được.
Không cướp Dao Dao đến tay thì năm đó uổng công làm chó tinh lâu như vậy.
Sau khi về đến nhà, Dụ Dao chính thức trở thành động vật quý hiếm được bảo vệ như vàng như bạc, mặc dù thời gian mang thai cũng rất cẩn thận nhưng tốt xấu gì cũng còn có lời dặn của bác sĩ, nhất định phải vận động đầy đủ, mỗi ngày Dung Dã cùng cô đi dạo khắp nơi.
Hiện tại ở cữ rất tốt, anh ngày đêm sợ cô bị cảm lạnh trúng gió, chỉ là rửa mặt cũng phải thử nhiệt độ nước xong mới bưng đến giường, tránh cho cô động tay.
Trêи đầu Dụ Dao đội cái mũ con mèo do Dung Dã chọn tới chọn lui, cô dùng ngón tay bóp gương mặt anh, ngôn từ chính nghĩa bày tỏ: “Anh xem em là trẻ con rồi, dì chăm sóc Hoa Đào Nhỏ cũng không cẩn thận như anh."
Dung Dã mặc cho cô bóp, thậm chí còn đưa mình lên phía trước, để cô thoải mái hơn một chút, đuôi mắt giống như mực đậm đã mất đi sự sắc bén của bình thường, rất vô tội rũ xuống, lộ ra sự quyến rũ thuần khiết và chọc cho người ta yêu thương, đòn sát thủ của Nặc Nặc, Dụ Dao hoàn toàn không có cách nào từ chối.
Ánh mắt của anh lưu động màu lưu ly thanh mát, anh hôn vành tai cô, giọng nói thấp mà khàn, đâm thẳng vào trong lòng cô: “Dao Dao, em đừng từ chối anh, để anh chăm sóc em."
Nặc Nặc vừa ra tay là biết có hay không.
Dụ Dao tuyên bố bỏ mình tại chỗ.
Từ khi cô trở về từ bệnh viện thì cái nhà này! Sự bất hợp lý của những thứ liên quan đến từ đáng yêu thật tình quá nghiêm trọng rồi!
Mỗi ngày Xoài đúng giờ đúng giấc đi vào báo cáo điểm danh, vì để cô cười, thân thể lông trắng hận không thể lấy ra kỹ năng xiếc, nũng nịu lăn lộn bán manh ɭϊếʍ tay cô, mắt đen căng tròn cực kỳ đáng yêu lanh lợi, mỗi ngày còn giống như tuần tra mà đi phòng trẻ em kiểm tra trạng thái của Hoa Đào Nhỏ hai lần, quay lại áu áu báo cáo cho coo biết.
Hoa Đào Nhỏ được các dì chăm sóc đến sạch sẽ ngọt ngào, cộng thêm càng lớn càng xinh đẹp, vốn liếc thực sự hùng hậu, ngoan ngoãn nằm bên cạnh cô, đưa tay nhỏ ngọt ngào với lấy cô, trái tim Dụ Dao đều sắp hóa thành mật ong, nhân lúc ông xã không chú ý liền tranh thủ ôm tới hôn đủ.
Nhưng mà hôn trộm bị phát hiện ngay tại chỗ.
Dụ Dao một không tự làm tổn thương mình hai không ủ dột, ngay phía trước đôi mắt to ngập nước của Hoa Đào Nhỏ, anh cúi người xuống, cùng Dụ Dao bốn mắt nhìn nhau, môi không bị cắn cũng đỏ, anh hơi nhíu mày, hai mắt xếch lên yếu ớt lại phong tình, nhìn cô chằm chằm: “Chủ nhân, không hôn anh sao?"
Lông mi anh rung động, đầu lưỡi khẽ lướt qua khóe môi cô, anh giống như bị lạnh nhạt mà hỏi: “Em có con cún nhỏ mới, trong nhà anh không phải là vị trí thứ nhất nữa? Hứng thú của em đối với anh đâu, anh không được em thích như nó sao?"
Dụ Dao nín thở.
Hôn hôn hôn! Vâng vâng vâng! Thích thích thích!
Ai có thể hôn được anh.
Bắt đầu từ ngày này, cuộc nội chiến tuyên bố khai hỏa.
Dụ Dao có loại cảm giác đã ngồi lên ngai vua, mỗi ngày cô đội cái mũ hệ đáng yêu, mặc quần áo ở nhà thêu đầy hình dâu tây nhỏ, khẽ nghiêng trêи đầu giường mềm mại, sơn hào hải vị được dâng lên, phim ảnh chương trình giải trí được chiếu ở đó, sáng sớm đại tổng quản Xoài đến biểu diễn xiếc, giữa trưa hoàng thái tử Hoa Đào Nhỏ mang gương mặt càng ngày càng phấn điêu ngọc trác đến khiến cô vui vẻ.
Không cần ban đêm, một ngày hai mươi bốn giờ, vương hậu chính cung A Dã không tiếc biến thành Nặc Nặc, tự nhiên lại bật hết hỏa lực cho cô sự đáng yêu bạo kϊƈɦ.
Dụ Dao choáng đầu.
Mẹ nó, làm hoàng đế thoải mái tận trời, cô nguyện ý cả một đời trầm mê vào sắc đẹp của vương hậu.
Dung Dã để trống một cái thư phòng ở lầu một, các công việc cơ bản của tập đoàn đều được cầm tới đó làm, chỉ cần trêи lầu có chút gió thổi cỏ lay, anh có thể kịp thời đi lên.
Các quản lý cấp cao trong tập đoàn cũng hoàn toàn quen rồi, phu nhân vừa sinh con, ai dám đụng đến chút vảy ngược của Dung nhị thiếu chứ, bọn họ ngoan ngoãn ôm tài liệu văn kiện đi vào trong nhà, đám người này ở bên ngoài hô mưa gọi gió thế nào, đến trước mặt anh cũng tự động khom lưng.
Lúc ở cữ sắp kết thúc, công việc áp lực trong tập đoàn bỗng nhiên tăng lên, gọi video không thể giải quyết được, Dung Dã nhất định phải tự mình đi đến đó.
Dụ Dao được nuông chiều như thế, sinh lực đã sớm được hồi phục như cũ, cô đẩu anh đi làm việc chính, mặc âu phục cho anh, tự tay thắt cà vạt cho anh, lại ôm lấy nút cà vạt kéo anh xuống, nhón chân hôn lên mi tâm nhíu lại của anh: “Em ở nhà chờ anh."
Dung Dã ôm cô thả lại trêи giường, chậm rãi dặn dò: “Không cho phép ra ngoài hóng gió, không cho phép đi chân trần trêи mặt đất, không cho phép mặc quá ít…"
Dụ Dao cong môi lên, nhướng mày nhìn anh: “Còn không cho cái gì nữa?"
Giọng nói anh có chút hung ác: “Không cho phép nhân lúc anh ra ngoài mà quá thân cận với hoa nhỏ nào đó."
Dụ Dao đồng ý đến rất tốt, đưa mắt nhìn ông xã lên xe, bóng xe biến mất ngoài cửa sân nhà mình, cô buộc mái tóc lên, nhanh chóng xuống lầu, ôm hoa nhỏ kêu i a nào đó vào ngực, thỏa thích dán vào mặt.
Thật sự là… mặt mày càng ngày càng giống A Dã.
Lúc A Dã lớn chừng này, không có ai cần anh, bị căm ghét bị vứt bỏ, ném đi giống như rác rưởi.
Các dì chu đáo đi ra ngoài, Dụ Dao điểm lên cái trán nhỏ của con trai, nhẹ giọng thì thào: “Không phải bố tranh giành với con, chỉ là bố đã chịu khổ quá nhiều, bị lạnh nhạt quá lâu rồi… bố sẽ sợ hãi."
“Hoa Đào Nhỏ của chúng ta ngoan ngoãn," Cô ôm đứa trẻ vừa nhỏ vừa mềm, hốc mắt hơi nóng lên: “Phải học cách yêu thương bố."
Đôi mắt như hắc diệu thạch của Hoa Đào Nhỏ chớp chớp, nó sốt ruột mở miệng, tốn sức hồi lâu chỉ phun ra được bong bóng sữa tròn căng.
Ánh nắng quá tốt, chiếu vào từ cửa sổ sát đất, Dụ Dao nâng con trai dựa vào trêи ghế sô pha nhỏ mệt mỏi muốn ngủ, quên nhìn thời gian, lúc nghe thấy tiếng bước chân lẹt xẹt vang lên, cô mới tỉnh táo lại, chống người mở mắt ra.
Liền nhìn thấy Xoài giống như đang làm trộm, cẩn thận từ cửa chui vào, trêи người dính không ít lá cây vụn, trong miệng ngầm một cành tường vi mới bẻ, giống như nó biết bản thân mình bẩn rồi, cũng không tiện đi đến quá gần, buông tường vi ra, dùng miệng ủi ủi, lại dùng móng vuốt nhỏ đẩy rẩy, đưa đến trước mặt Dụ Dao.
Dụ Dao bị sự đáng yêu của nó thành công làm tan chảy.
Cô vừa định đứng dậy đi sờ Xoài, Hoa Đào Nhỏ trong ngực liền động đậy, cậu bé dán vào trước ngực Dụ Dao, lẩm bẩm phát ra một chút âm thanh nhỏ, làm cho Dụ Dao cúi đầu nhìn, khoảnh khắc cô đến gần, cái miệng nhỏ mềm mại của Hoa Đào Nhỏ đúng lúc dán lên khuôn mặt cô, ổn thỏa xem như là hôn một cái.
Dụ Dao sửng sốt, bị con trai làm cho ngọt ngào đến mức trong lòng thét lên.
Con nhỏ của loài người sao có thể ngoan như vậy! Làm lòng người mềm nhũn như vậy! Hôm nay chính là Thiên Vương lão tử tới rồi, Hoa Đào Nhỏ cũng là người đáng yêu nhất ngoài A Dã!
Cô vẫn hoàn toàn chưa ý thức được đấu tranh nội bộ gia đình đã một lần nữa thăng cấp, cô đang chuẩn bị hôn cái đầu nhỏ của con trai, cửa phòng mà Xoài gạt mở ra khe hở liền bị đẩy ra hoàn toàn.
Dung Dã giành giật từng giây chạy về nhà, nghênh đón anh chính là Xoài dùng tường vi anh trồng đến khoa khoang bản lĩnh, giây phút kỹ năng của Hoa Đào Nhỏ thăng cấp lên thành Tu La, mà bà xã còn hưởng thụ như vậy, chỉ thiếu việc nâng con trai nhỏ lên trời.
Âu phục anh đã được cởi ra rồi, anh tiện tay ném sang bên cạnh, thuận tiện nhặt lên cái điều khiển màn cửa, che khuất ánh nắng, tiếp tục đi đến trước mặt Dụ Dao, ngón tay không nhanh không chậm mà cởi cúc áo sơ mi.
Dụ Dao ngạc nhiên vì anh về sớm như vậy, còn chưa có cơ hội nói một câu, Dung Dã đã dồn đến trước mặt cô.
Cô vẫn ngồi trêи ghế sô pha, anh thì chân dài thẳng tắp, quần áo nửa mở, cụp mắt đứng đó, mãi đến khi cởi ra cúc áo cuối cùng, vạt áo hoàn toàn mở ra, màu trắng lạnh nửa ẩn nửa hiện.
Bên tai Dụ Dao dâng lên nhiệt độ, cô mở mắt nhìn anh chằm chằm, không tự chủ được mà vươn tay, vòng qua bên hông căng hẹp không có mảnh vải của anh.
Xúc cảm quá tốt.
A Dã mới là vô địch.
Dung Dã khom lưng xuống, nhẹ nhàng giành Hoa Đào Nhỏ qua, kẹp vào giữa cánh tay, ở khoảng cách gần nhìn Dụ Dao chăm chú, ánh mắt như có thực thể, từ mi mắt cô rơi đến bờ môi.
Anh áp xuống, môi dán lên trán cô rồi đi xuống khẽ cọ, ôm lấy cô, hơi thở tăng nhanh dần dần mất đi tiết tấu, cô không nhịn được mà ngẩng đầu, lần theo sự nóng bỏng của môi lưỡi anh mà hôn.
Dung Dã lại chỉ vừa chạm vào là tách ra, ngón tay giữ lấy cằm cô: “Bà xã, thằng bé và nó chỉ biết đáng yêu, không có gì đáng xem cảm, nhưng anh thì biết nhiều hơn."
“Đã chơi con nhỏ ngây thơ một tháng rồi, có muốn đổi sang chút kϊƈɦ thích trưởng thành không."
Anh cười, lần nữa nâng mắt lên liền thay đổi sang Nặc Nặc ngoan ngoãn ngọt ngào, bản tâm lộ ra mà phóng đãng phách lối: “Đáng yêu và quyến rũ chỉ có thể chọn một kiểu, nhưng ai bảo Dao Dao là chủ nhân, cho phép tham lam, hai kiểu anh đều biết, em muốn không?"
“Nếu như muốn, có thể cũng chỉ yêu một mình anh không."