Em Có Thể Nuôi Anh Không?
Chương 68: Hoàn chính văn
Editor: Ê Đê Ban Mê
Reup: Mèo Tai Cụp
Mưa đã hơi lớn hơn một chút, tóc Dụ Dao bị thấm ướt, thậm chí Dung Dã còn nghĩ đến việc mang theo dù trước, anh vẫn duy trì tư thế quỳ xuống đất, hốc mắt hơi đỏ lên, chống dù che phía trêи cô.
Dụ Dao không muốn thất thố trước mặt bố mẹ, nhưng cảm xúc đã vỡ đê.
Mặt dù không tính là lớn, Dung Dã đều nghiêng dù về phía cô, bản thân mình thì gần như lộ ra trong màn mưa, anh cũng không cảm thấy có chỗ nào không tốt, vết nước từ trêи mặt anh trượt xuống, anh còn đang nhàn nhạt cười với cô, chỉ là màu đỏ nơi đáy mắt ngày càng sẫm màu.
Dụ Dao nhớ tới khi đó ở phòng bệnh của bệnh viện, Nặc Nặc dựa vào bản năng mờ nhạt làm ra một chiếc nhẫn, khờ dại cầu gả cầu hôn với cô, sau này anh trở thành Nặc Nặc, ra sức tích lũy vốn liếng kết hôn, chuyện đầu tiên anh làm chính là cầu hôn cô.
Trước kia cô đều nghĩ, cho dù Nặc Nặc không khôi phục được, mãi mãi không hiểu tình yêu chân chính, vậy cô cũng nguyện ý cả một đời yêu đơn phương anh, hiện tại anh bước qua nhiều bụi gai như vậy, hoàn chỉnh quỳ gối ở đây, mổ xẻ lấy trái tim ra cho cô, cầu xin cô nhận lấy cuộc đời anh.
A Dã có biết không, bắt đầu từ ngày anh trở về, cô đã chờ đợi ngày này.
Dụ Dao hy vọng mình có thể khóc xinh đẹp một chút, cô cố gắng nhếch môi, kéo Dung Dã đến dưới dù, vừa mở miệng ra lại không khống chế được mà nghẹn ngào: “Vì sao trời luôn mưa, lúc em nhặt được anh thì trời mưa, anh quay về tìm em cũng mưa, ngay cả cầu hôn cũng mưa ---"
Nước mắt của cô óng ánh, giống như giọt mưa: “Vậy thì có phải là đợi kết khi làm lễ cưới cũng muốn mưa không!"
Dụ Dao nói xong, cũng không kịp lộ ra chút ngượng ngùng liền bỗng nhiên bị Dung Dã ôm chặt, cánh tay ướt lạnh của anh siết chặt lấy, anh giữa lấy lưng của cô, thời gian rất lâu không nói ra được cả câu.
Cô nói là làm lễ cưới.
Cô đồng ý rồi.
Dụ Dao khóc bật cười, ôm lấy anh: “Đương nhiên là em phải gả cho anh rồi, còn có đáp án khác sao? Đưa anh tới gặp bố mẹ không phải chính là ý này à, anh lại chọc em khóc, mắt em đều sưng lên rồi, buổi tối còn công việc làm sao mà gặp người ta đây, chuyện này anh cũng phải chịu trách nhiệm."
Cổ tay Dung Dã bất ổn, anh mở nắp hộp lên lấy ra chiếc nhẫn mà anh tỉ mỉ lựa chọn vô số lần, cầm bàn tay trái mềm mại của cô, đeo lên ngón tay của cô, anh nhìn chằm chằm vào ánh sáng bên trong viên kim cương kia, làm tôn lên làn da trắng như men sứ của cô, giống như ánh sao chiếu sáng toàn bộ cuộc đời anh.
Sẽ không dập tắt nữa.
Dung Dã khàn giọng đến mức có chút nói không rõ, cố hết sức mà xác nhận với cô: “Dao Dao bằng lòng."
Dụ Dao gật đầu, nói ra từng chữ với anh: “Dung Dã, Dao Dao bằng lòng."
Giữa lông mi ướt sũng của Dung Dã đều là sự nóng bỏng đốt người, một tay của anh còn phải che dù cho Dao Dao, anh chỉ có thể dùng một tay véo nhẹ má của cô, yêu thương mà kéo cô lại gần rồi cúi đầu hôn: “Bà xã, anh chọn ngày tốt, chúng ta đi lấy giấy chứng nhận."
Xưng hô thì đổi nhanh rồi.
Dụ Dao cảm thấy mắt mình sắp sưng thành quả đào, cô vẫn không nhịn được mà cong môi vì câu nói này của anh: “Anh còn mê tín như thế."
“Chuyện liên quan đến em, anh đều không thể không tin," Dưới mặt đất bắt đầu có nước đọng, Dung Dã ôm cô đứng dậy: “Phải tìm ngày hợp cưới gả, lấy giấy chứng nhận rồi là bên nhau trọn đời."
“Nào có ngày như vậy, trêи hoàng lịch cũng không viết."
“Có," Dung Dã xoay lại cúi thấp người: “Ngày cuối cùng chúng ta định chắc chắn là như vậy, Dao Dao lên đi, anh cõng em xuống núi."
Ngoại trừ đế giày thì Dụ Dao cơ bản không có chỗ nào ẩm ướt, cô nhìn lưng Dung Dã, nhào qua ôm một cái thì được, sao có thể để cho anh cõng chứ, Dung Dã lại quay đầu nhướng mày nhìn cô: “Cục cưng, chúng ta chỉ có một cây dù, nếu em không đồng ý, anh chỉ che dù cho em, sẽ bị ướt hơn cả bây giờ."
Hai chữ đầu tiên khiến Dụ Dao thăng thiên tại chỗ.
Khuôn mặt cô đỏ tới mang tai: “Anh… có thể xác định một xưng hô thôi không! Gọi bà xã là đủ rồi, còn gọi ---"
Dung Dã trông như bình tĩnh mà hỏi: “Gọi cục cưng, em không thích?"
Dụ Dao nhịn mấy giây, đối diện với đôi mắt cong lên của anh, cô quyết định vẫn là không từ chối nữa, trực tiếp xông tới dán lên lưng anh, ôm chặt vai anh, nhận lấy dù che trêи đầu anh, kiềm chế gợn sóng tràn đầy trong lòng, cô thận trọng nói: “Thích."
“Thích ---" Cô ghé vào bên tai anh cười: “Nghe thấy rồi chứ."
Dung Dã còn mang theo áo khoác cho Dụ Dao, anh khoác lên người cô, cũng đội mũ lên, hơi che khuất gương mặt cô, anh bước từng bước vô cùng vững vàng, cõng cô đi xuống núi.
Lúc đi được một nửa, anh hơi dừng lại, nghiêng đầu nói: “Phía dưới có phóng viên và người hâm mộ, hẳn là không có ác ý, đều mang theo hoa, đến tế bái."
Dụ Dao lập tức che mắt: “Mắt em sưng quá không muốn gặp người ta."
Dung Dã hôn một cái lên cánh tay đang ngoan ngoãn ôm anh của cô, kéo phía sau đầu gối cô càng chặt hơn: “Giấu kỹ rồi, có anh đây."
Ở lối vào khu mộ dưới núi, một đám truyền thông và người hâm mộ tụ họp bên dưới đó, nhìn thấy xe của Dung Dã đậu lại, bọn họ đều do dự không dám đi lên.
Những người này là tự phát, cũng không có hẹn nhau, chỉ là trùng hợp gặp nhau, lúc trước khi Dụ Thanh Đàn bị nói xấu, bọn họ từng theo hướng gió mà nói lời tổn thương, sau này biết được chân tướng thì rất hối hận, mới nghĩ đến việc vào ngày giỗ tới tặng hoa xin lỗi.
Kết quả chính là đụng phải hai vị chính chủ với tư thế thân mật như thế mà đi xuống, bệnh nghề nghiệp của các phóng viên phát tác, sao có thể từ bỏ không chụp, bọn họ nhao nhao dựng lên thiết bị mang theo không rời, ra sức yên tĩnh mà lưu lại hình ảnh, vừa chụp trong lòng vừa tru lên.
Một người cõng, một người cầm dù che mưa, dáng vẻ Dung Dã ʍôиɠ lung trong màn mưa, đẹp trai đến mức run chân, đây là cảnh tượng thần tiên gì vậy! Tuyệt đối là tác phẩm của thần với cấp bậc vượt ra khỏi giới!
Chờ Dung Dã tới gần, mọi người mới thấy rõ khuôn mặt của Dụ Dao hoàn toàn bị che lại, bọn họ gấp đến độ nhao nhao cả gan đến gần về phía trước.
Dung Dã nâng mi mắt lên, bên trong đó hiếm thấy không có sự lạnh lùng sắc bén, ánh sáng nhẹ nhàng: “Hôm nay không tiện, muốn chụp thì chụp tôi, đừng dọa đến vị hôn thê của tôi."
Ba chữ vị hôn thê, kéo theo một loạt ảnh chụp nhanh trong màn mưa, nặng cân làm oanh tạc tâm hồn nhỏ bé phấn khởi lại yếu ớt của đám người hóng hớt, người hâm mộ của Dụ Dao đang khóc, người hâm mộ của CP Bạch Ngọc và Vinh Dự cũng khóc, ngay cả người hâm mộ của nhà đối thủ cũng khóc.
Khóc vì vẻ đẹp của Dung Dã, khóc vì CP mình yêu mẹ nó cuối cùng cũng bước một bước dài, khóc vì Dụ Dao rốt cuộc là mệnh tốt gì, chờ tương lai làm Dung phu nhân, trong giới truyền hình điện ảnh không còn ai có thể cạnh tranh với cô nữa.
Sự thật chứng minh, cho dù bỏ đi chuyện tình cảm, chỉ cần Dụ Dao đứng trong giới này thì không ai có thể cạnh tranh được.
“Ngọn Núi Mộng Mơ" bên này vừa hạ màn, lấy thành tích lọt vào top 20 phòng vé cả nước để kết thúc, vừa xuất hiện trêи các nền tảng video lớn liền được mua ngay, phim lẻ mà Dụ Dao đóng chính là phim có lượt xem cao nhất trong cả series. còn chưa đợi người hâm mộ của Dụ Dao kiêu ngạo, quay đầu lại “Sương Mù Dày Đặc" liền được ra mắt với nhiều kỳ vọng.
Là bộ phim đầu tiên mà Dụ Dao đóng vai chính đảm nhận doanh thu phòng vé sau khi cô tái xuất, lại tụ họp câu chuyện và diễn viên phụ chất lượng tốt, cả internet đều đang theo dõi, doanh thu phòng vé dự đoán đã đạt mức cao mới.
Buổi công chiếu đầu tiên trêи cả nước, Dụ Dao mặc võ trang đầy đủ ngồi hàng cuối cùng, bên cạnh là vị hôn phu mới ra lò của cô, đối mặt với một đám bóng người đen thui ở phía trước và hai bên, cô cố gắng duy trì sự bình tĩnh.
Dụ Dao vốn muốn kiềm chế một chút, tuyệt đối đừng để người ta phát hiện ra, cô kéo khăn lụa lên rất cao, che chắn khuôn mặt, vấn đề là Dung Dã thường đút đồ ăn cho cô, dâu tây anh đào, thêm chút bắp rang vị sữa, mẹ nó tuyệt vời.
Cô không chống đỡ được sự mê hoặc, lặng lẽ ăn đến mức không dừng được, chờ đến lúc phim đến phần diễn ở tòa lầu nhỏ trong mưa, cô nghẹn lại, nhớ tới sự tuyệt vọng khi nhà sụp lúc trước, cô không tự chủ được mà tìm bàn tay Dung Dã.
Vừa duỗi ra một chút liền được anh cầm thật chặt, mười ngón tay đan xen, trong sự lờ mờ, môi anh phủ tới, yên tĩnh mà nuốt lấy cô.
Lúc phim gần kết thúc, trong kịch bản có một đoạn cao trào đảo ngược, kế tiếp đó là một đoạn quay một lần của Dụ Dao, một cảnh được quay xuyên suốt đến cùng, âm thanh gốc của nhân vật.
Lúc màn hình xuất hiện credits, người xem trong rạp chiếu phim không hẹn mà cùng đứng lên, có người kêu to có người vỗ tay, rất nhiều người đang lau nước mắt.
Đấu tranh cũng tốt, suy tàn không ngừng cũng tốt, có nhiều chông gai gập ghềnh, núi đao biển lửa hơn nữa, cho dù là đẫm máu, chỉ cần bắt được đóa hoa nở trêи vách núi kia thì cũng đáng để nỗ lực tất cả.
Vì gia đình đất nước và ánh sáng.
Vì đạt được ánh sáng.
Vì nắm chặt tình yêu mãi mãi không biến mất.
Dụ Dao cũng đứng lên, dùng sức nắm chặt tay Dung Dã, nhất thời quên mất việc chạy, người xem ở hàng ghế trước vừa lơ đãng quay đầu lại nhìn thấy cô thì hoàn toàn ngây người, ngay sau đó cả hiện trường bắt đầu huyên náo.
Xong, xong đời rồi.
Dụ Dao không biết đã ký tên bao nhiêu lần, Dung Dã từ đầu đến cuối đều đi theo bên cạnh cô, có anh ở đây, rất nhiều người nhát gan đều không dám tiến lên, họ cách thật xa nhảy lên bày tỏ với Dụ Dao.
Lúc đám người náo nhiệt nhất, Dung Dã khom lưng xuống, ở bên gò má của cô, dùng tiếng thì thầm chỉ có hai người có thể nghe thấy, nhẹ giọng nói với cô: “Bà xã, anh ghen rồi, cho nên ngày mai em nhất định phải đi lấy giấy chứng nhận với anh, ngày tốt nhất, không thể bỏ qua."
Dụ Dao về nhà lật xem hoàng lịch, trêи tờ lịch của ngày mai viết bốn chữ sáng loáng: “Mọi việc đều hợp."
Lấy, nhất định phải lấy.
Nhưng ngày tốt thì cũng có khuyết điểm, không khỏi quá tốt rồi, Dung Dã không kịp chờ đợi mang theo Dụ Dao, vào lúc sáng sớm chưa kịp mở cửa đã chạy tới cục dân chính, chuẩn bị làm người lấy giấy chứng nhận sớm nhất, kết quả ở cửa cục dân chính đã có người xếp hàng, dùng mắt trần có thể thấy được số người còn đang tiếp tục tăng lên.
Nếu bây giờ trực tiếp xuống xe, không nói đến có thể thuận lợi lấy chứng nhận được không nhưng chắc chắn sẽ lên bản tin.
Dung Dã nhíu mày, lông mi đè xuống.
Cầu hôn và kết hôn chung quy không giống nhau, anh sẽ lo lắng, hôn nhân ảnh hưởng đến sự nghiệp của Dao Dao, cho dù không phải là tiêu cực nhưng nhất định cũng sẽ cướp đi danh tiếng phim của cô.
Dao Dao của anh, không cần chuyện hot khác để duy trì.
Cô đi từng bước đến đỉnh cao khó khăn biết bao nhiêu, anh không nhịn cũng không thể bởi vì ham muốn cá nhân của bản thân mà để cô lập tức công khai chuyện lấy chồng.
Ít nhất thì phải chờ Dao Dao chuẩn bị đầy đủ.
Dung Dã nhìn bên ngoài cửa sổ, đốt ngón tay cuộn lại: “Dao Dao, chúng ta đợi buổi tối lại đến, buổi tối... anh mời bọn họ tạm thời tăng ca, hôm nay nhất định phải lấy giấy, em không thể đối ý."
Dụ Dao nhìn anh chăm chú, trong lòng ngọt ngào nóng bỏng, lại không ngăn được mà thấy đau, cô muốn nói là chờ cái gì mà chờ, bây giờ liên đi, tên điên lại để tâm vào chuyện vụn vặt rồi đúng không.
Nhưng vừa nói được lời mở đầu, điện thoại lại vang lên, nhà sản xuất có sự sắp xếp tạm thời, có liên quan đến việc “Sương Mù Dày Đặc" tham gia vào liên hoan phim tiêu chuẩn cao nhất trong nước vào năm nay, gấp đến muốn chết, cô không có mặt thì không được.
Dụ Dao bỗng nhiên có một suy nghĩ sôi trào nhiệt huyết.
Cô thở sâu, không kiên trì nữa, mở từng ngón tay của Dung Dã ra vuốt thẳng: “Được, em đi bận trước, buổi tối anh đón em."
Dụ Dao bận rộn đến chạng vạng tối, Dung Dã đã sớm chờ cô, nhân viên cùng đoàn làm phim đều đỏ mắt nói đùa với Dụ Dao: “Hai người cũng quá ngọt ngào rồi đấy! Tiếp theo đó là về nhà hay là đi hẹn hò, nhanh tiết lộ một chút với người hâm mộ CP Vinh Dự sắp chết đói là tụi em đây!"
“Là hẹn hò."
Cô cười: “Cuộc hẹn cực lớn."
Dung Dã cố ý lái chiếc xe khiêm tốn ít bắt mắt nhất, cài dây an toàn cho Dụ Dao, anh sợ cô nửa đường bỏ chạy.
Mười ngón tay cầm vô lăng của anh vô cùng căng cứng, mà trêи đường lại kẹt xe, anh mím môi, mi tâm không tự chủ mà nhíu chặt, bên mặt đều phủ lên một tầng sương.
Nhân lúc đèn đỏ, Dụ Dao nhanh chóng vươn tay, dịu dàng sờ mi tâm của anh: “A Dã, em ở đây, chạy không thoát được, là bà xã của anh."
Lúc này Dung Dã mới hơi thả lỏng, anh kéo phần gáy của cô qua, khẽ cắn môi cô một cái.
Dụ Dao mềm nhũn đáp lại, hướng về phía anh nắm chặt tay: “Yên tâm, nhất định lấy được, tuyệt đối không để A Dã của chúng ta thất vọng."
Thời gian hai người tới nơi cũng không muộn, cách giờ tan làm bình thường quá nửa tiếng, nhân viên của cục dân chính rất tích cực nhiệt tình, cho dù ở đây không dễ xử lý, ngay cả cục cảnh sát thành phố và đại đội cảnh sát hình sự cũng nóng lòng đến phối hợp, mau chóng để cho cỗ máy hủy diệt cưới vợ, thiên hạ liền hoàn toàn thái bình rồi.
Hai người gần sát vào nhau, chụp tấm hình chứng nhận sẽ đi theo cả đời.
Điền giấy tờ ký tên, đóng dấu mộc đỏ, hai quyển sổ nhỏ lớn chừng bàn tay được đóng xong dấu in nổi rồi đưa tới tay Dung Dã và Dụ Dao.
Dung Dã lập tức nói: “Còn có tuyên thệ."
Nhân viên vội vàng giải thích: “Quá trình bình thường thì có, nhưng hai người tới muộn, tôi lo hai người sẽ ngại phiền phức nên không nhắc đến."
“Không phiền phức," Giọng nói anh trầm khàn, một lần nữa nói: “Không phiền phức."
Anh muốn.
Bên ngoài cửa sổ, trời dần dần tối đi, đại sảnh nơi đăng ký kết hôn của cục dân chính trống trải, trong sảnh tuyên thệ, đèn sáng trưng, Dung Dã nắm chặt giấy chứng nhận kết hôn, dắt tay Dụ Dao, trêи chiếc bàn rất mộc mạc, anh quay về phía lời tuyên thệ lớn phía trước, vô cùng trịnh trọng mà đọc cho cô nghe.
Những từ ngữ mà trong sách mới viết.
Rất nhiều người không coi là chuyện gì to tát, cười nó sến súa, nhưng anh nghiêm túc như vậy, mỗi một từ phát ra đều làm Dụ Dao chấn động.
Sau khi đọc xong, Dung Dã cúi đầu lộ ra nụ cười, nói với Dụ Dao: “Bà xã, anh sẽ thực hiện được."
Dụ Dao đỏ mắt ôm lấy anh.
Đương nhiên là sẽ thực hiện được.
Tất cả những hạnh phúc đẹp đẽ, bất tận đều sẽ vì anh mà thực hiện.
Sau khi lấy giấy chứng nhận, Dung Dã ngoại trừ công việc của tập đoàn thì cả thân xác tâm hồn đều đắm chìm trong việc chuẩn bị hôn lễ, còn phải lén lút, không thể để người ta phát hiện ra, dù sao thì hiện tại bà xã đang trong thời kỳ lên cao quan trọng của sự nghiệp, còn chưa nói muốn cho anh công khai.
Dung Dã tự mình treo cái mác “Người chồng giấu mặt của nữ minh tinh nổi tiếng" cho mình, tác phong làm việc cực kỳ cẩn thận, tuyệt đối không cản trở bà xã.
Dụ Dao nhìn thấy mà đau lòng muốn chết, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn nhịn được, kiên trì tiến hành theo kế hoạch.
“Sương Mù Dày Đặc" có chủ đề cao, câu chuyện đặc sắc, toàn bộ diễn viên phụ hoàn thành với chất lượng siêu cao, Dụ Dao dựa vào kỹ năng diễn xuất mà chống đỡ toàn bộ bộ phim, các diễn viên khác cũng không bị tuột lại, danh tiếng hot lớn, doanh thu phòng vé không chỉ dẫn đầu trong cùng kỳ mà cũng vượt qua tổng doanh thu phòng vé của “Ngọn Núi Mộng Mơ" bằng hai phần ba thời gian chiếu.
Lúc hạ màn, số điểm nhảy đến 8,8, trở thành phim nội địa hay nhất, doanh thu phòng vé cũng đứng trong top 10 doanh thu cả nước.
Những antifan kia không còn lý do đi bới móc vấn đề của Dụ Dao, cho dù loại trừ phim lẻ của series, thêm vào thành tích của mấy bộ phim trước đó, Dụ Dao chỉ cần lấy thêm một giải thưởng nữa thì chính là ảnh hậu chục tỷ danh xứng với thực.
Sau đó không lâu, “Ngọn Núi Mộng Mơ" và “Sương Mù Dày Đặc" cùng lọt vào danh sách tham dự liên hoan phim cấp cao nhất trong nước, trở thành đối thủ cạnh tranh với nhau, đối thủ cùng kỳ còn có mấy bộ phim hay không kém.
Cá nhân Dụ Dao cũng được phía liên hoan phim rầm rộ công bố nằm trong danh sách đề cử cho giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Tống Lam có chút tiếc nuối: “Năm nay nhiều phim hay, nếu không em chắc suất một trăm phần trăm rồi."
Dụ Dao cong mày cười nói: “Đối thủ cạnh tranh mạnh, nhiều phim hay thì đó mới là việc mà cả giới đều đáng ăn mừng, giải thưởng không thể dựa vào việc lượm nhặt mà dựa vào thực lực."
Tống Lam hiểu ra gật đầu, cũng thả lỏng, nghĩ lại thì nhớ tới chuyện lớn, cô ấy lại hỏi: “Cái video đó, em nhất định muốn làm như vậy sao? Lỡ như, chị nói là lỡ như chúng ta không giành được giải…"
Phong cách của liên hoan phim năm nay đã thay đổi so với trước đây, cực kỳ hài hước cởi mở, khởi xướng trao giải theo phong cách tiệc rượu, cho nên đã sớm thông báo cho các diễn viên lọt vào danh sách đề cử ảnh đế ảnh hậu, đề nghị họ tự mình chuẩn bị một đoạn video ngắn, lúc lên sân khấu nhận giải thì sẽ được phát lên màn hình lớn HD.
Không cần giới hạn trong những bộ phim đề cử, có thể biên tập về đời sống diễn viên của mình, nội dung linh hoạt tùy ý.
“Cũng không sao," Dụ Dao không thấy có chút gánh nặng nào mà chống má: “Không nhận được giải thì cùng ông xã về nhà, trốn trong chăn từ từ cho anh ấy xem, anh ấy cũng sẽ vui vẻ."
Tống Lam đỏ mặt: “Đừng thấy chị lớn tuổi hơn em nhưng hiện nay còn chưa cưới! Đừng nói đùa thô tục với chị!"
Nhưng hai ngày trước khi liên hoan phim khai mạc, đối tác quan trọng nào đó của tập đoàn đột nhiên đề nghị gia hạn hợp đồng với con số kếch xù, nghi thức còn phải được làm long trọng, địa điểm được đặt ở New York, chuyện như vậy không ai có thể thay thế được, Dung Dã nhất định phải đích thân tới đó. [1111111XXX]
Dụ Dao nói với anh như chém đinh chặt sắt: “Không được do dự, một giây cũng không được, công việc là quan trọng nhất, yên tâm đi làm đi, em chờ anh về."
“Lúc anh về," Giọng nói trong trẻo của cô vô cùng ngọt ngào: “Em trả cho anh một bà xã ảnh hậu."
Khi đó Dung Dã ở nhà, chỉ có thể ở trước mặt Dụ Dao mà gọi điện thoại thông báo đặt vé máy bay, sau khi cúp máy, anh ném điện thoại đi, bóp lấy cằm cô đè xuống: “Sẽ nhớ anh chứ?"
Dụ Dao bị anh hôn đến ngứa ngáy, cô cười tủm tỉm tránh né: “Nhớ, nếu như nhất định phải hỏi mức độ ---"
Cô rất nhỏ giọng nói: “Nôn nóng, khô cằn giống như bây giờ anh giành giật từng giây đối với việc em làm."
Dung Dã không thể nhịn được nữa, ôm lấy cô thỏa thích làm bậy.
Dụ Dao nói không mất mát chút nào thì là giả, sau khi Dung Dã lên máy bay, cô cũng chỉ có thể cô đơn lạnh lẽo mà ôm Xoài, nhưng thời gian rảnh rỗi cũng không có nhiều, sắp tới ngày diễn ra liên hoan phim rồi.
Đi thảm đỏ vào buổi chiều, lễ trao giải vào buổi tối, tổng cộng có ba bộ lễ phục và trang sức, trước khi đi Dung Dã đều đã chuẩn bị thỏa đáng cho cô, anh hận không thể treo đầy trêи hai mặt tường cho cô chọn.
Dù sao cũng không thể để lộ lưng.
Cúp ngực thì càng không thể.
Váy hai dây thì miễn cưỡng cân nhắc, xẻ tà quá cao thì loại.
Dưới chính sách sàng lọc như vậy mà vẫn có thể treo lên nhiều đồ đặt may riêng cao cấp cùng quý đủ tư cách như vậy, Dụ Dao đều muốn thưởng cho anh nụ hôn nóng bỏng.
Tại hiện trường liên hoan phim, Dụ Dao thấy lạ lẫm mà cũng quen thuộc, từ trêи đỉnh cao rơi xuống đáy vực, nhận hết tiếng vỗ tay đến bị khinh thường lạnh nhạt cũng có không ít trải nghiệm, hiện tại lại một lần nữa quay lại, cô lại càng nhìn thấu rất nhiều chuyện.
Cô là một diễn viên.
Không phải là nữ minh tinh gió tanh mưa máu, vì nổi tiếng mà tranh giành đến bể đầu, chỉ là một diễn viên lấy diễn xuất làm sự nghiệp cả đời mà thôi.
Yêu một người, kết hôn, bên nhau trọn đời đều không cần cố kỵ đến ánh mắt và lời nghị luận của bất cứ người nào.
Chỉ là đáng tiếc, anh không thể ở hiện trường để nhìn thấy đoạn video được cố ý chuẩn bị kia.
Trong đại sảnh lễ trao giải, Dụ Dao cụp mắt ngồi giữa hàng khách quý, chữ trêи bảng tên như rồng bay phượng múa, cực kỳ tinh tế, người cùng ngành hoặc phóng viên đi qua bên cạnh đều nhiệt tình chào hỏi cô, gọi cô là “Cô giáo Dụ" và “Chị Dao Dao".
Cùng là liên hoan phim, vào ban đêm mà cả giới đều muốn xem trò cười của cô, cô ở trong mưa nhặt được Nặc Nặc.
Cô vì nuôi anh mà quay lại đây.
Hôm nay, cô muốn cho anh… cả thế giới mà cô có thể nâng lên được.
Lễ giao trải tiến triển đến lúc then chốt cuối cùng, những người trong danh sách đề cử của giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất lần lượt xuất hiện trêи màn hình lớn.
Dụ Dao bình tĩnh ngẩng đầu, chăm chú nhìn về phía trêи sân khấu, trái tim đang nhịp nhàng chấn động ầm ầm.
Cô bỗng nhiên nhớ Dung Dã.
Nhớ đến mức ngón tay không tự chủ được mà nắm lại, khó tự kiềm chế.
Bộ lễ phục cuối cùng mà cô mặc này, Dụ Dao cố ý phối thêm một đôi găng tay, hiện tại dưới lớp găng tay, trêи ngón áp út của cô đang đeo chiếc nhẫn kim cương mà cô chưa bao giờ cho người ta nhìn thấy.
Chiếc nhẫn tượng trưng cho hôn nhân.
Nếu như A Dã ở đây thì tốt biết bao.
Nếu như anh có thể tận mắt nhìn thấy thì nhất định sẽ cảm thấy hạnh phúc.
Sự chú ý của Dụ Dao đều đặt vào lễ trao giải và trêи ngón tay, cô lại ngồi ở hàng đầu tiên nên không có cách nào chú ý tới nơi lối vào ở bên cạnh thông đến hiện trường, cánh cửa được chậm rãi mở ra, một người đi tới.
Cao lớn, thon dài, dung mạo đẹp đẽ, khuôn mặt là bức tranh tỉ mỉ vô giá nhất, anh vượt qua núi rừng biển cả mà chạy tới nhưng cũng không có vẻ phong trần mệt mỏi.
Anh mặc bộ âu phục xứng đôi với cô nhất, đứng trong bóng tối, lẳng lặng chờ đợi.
MC trêи sân khấu mở ra tấm thẻ có tên nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, mỉm cười đọc lên “Sương Mù Dày Đặc" và tên của Dụ Dao.
Toàn trường yên tĩnh, theo sau đó là dâng lên sự sôi trào, ánh sáng chiếu thẳng vào Dụ Dao, chiếu sáng cô từ đầu đến cuối.
Ánh mắt của người đàn ông đuổi theo chùm sáng kia.
Dụ Dao đứng dậy, bàn tay phải nắm chặt lấy chiếc nhẫn kim cương trêи ngón áp út bên tay trái.
A Dã, anh nhìn thấy không, em làm được rồi, tiếp sau đây là thời gian em mở quà cho anh.
Trong sự chú ý, Dụ Dao nhấc váy đi về phía micro ở giữa sân khấu trao giải, MC cảm khái vỗ tay, hỏi xem ảnh hậu tân nhiệm Dụ Dao có phát đoạn video ngắn hay không.
Dụ Dao gật đầu, ngón tay lướt qua micro, tiếng nói thủy triều ấm áp chảy xuôi.
“Đoạn video không phải dành cho bản thân em, em muốn tặng cho anh."
“Anh là ai."
“Anh biết."
Hai câu nói quen thuộc vừa được nói ra, Dụ Dao nghiêng người sang, cùng với tất cả mọi người tại hiện trường và đang xem trực tiếp, cùng nhau nhìn về phía màn hình lớn kia.
Trong tưởng tượng của mọi người, hẳn là đoạn video biên tập những đoạn tinh túy trong phim của Dụ Dao, hoặc là lịch sử trưởng thành của đời sống diễn xuất, nói không chừng cũng là quay lại chuyện tình cảm thường ngày siêu ngọt ngào rải cơm chó.
Nhưng màn hình sáng lên, thứ xuất hiện là thời gian đại học rất ngây ngô của Dụ Dao.
Quay chụp cũng không chuyên nghiệp, giống như là đoạn video bị người quay lại một cách cực kỳ vô ý, Dụ Dao trong video đang ở bên ngoài tập luyện, buộc tóc đuôi ngựa cao nhưng ở rìa biển người rộn ràng sau lưng cô có một cái bóng lạnh lùng, dáng vẻ phóng khoáng, lóe qua rất nhanh, lại bị cô chụp được, hình ảnh dừng lại.
Trong khoảnh khắc hình ảnh và âm thanh phát ra cùng một lúc, hiện trường phát ra tiếng kêu kinh ngạc.
Là Dung Dã.
Cho dù là mơ hồ, không nhìn thấy rõ mặt mũi nhưng hình dáng của anh thì không ai có thể mô phỏng lại giống như vậy được.
Người đàn ông đứng trong bóng tối ngẩng đầu, không chớp mắt mà nhìn màn hình, điểm sáng vô cùng sáng chói mà chiếu vào trong hai mắt đen nhánh của anh.
Đó là khi… Dao Dao học đại học năm thứ hai, anh đi thăm cô.
Video tiếp tục phát ra, là khi Dụ Dao diễn xuất, tốt nghiệp, vào nghề, quay phim ngắn, quay phim điện ảnh chính thức, đi về phía hào quang và tiếng vỗ tay.
Dung Dã luôn đứng ở chỗ tối không người, im hơi lặng tiếng mà ngắm nhìn cô, giống như vị thần bảo vệ chưa từng hiện thân, trầm tĩnh lại cố chấp vì cô mà lặng lẽ trải rộng cánh chim bảo vệ.
Số lần anh có thể bị quay lại một cách trùng hợp như vậy thực sự là quá ít, ít đến mức Dụ Dao trăm khổ nghìn đắng tìm tới rất nhiều thầy cô bạn học, đồng nghiệp bạn bè, đạo diễn diễn viên nhà tạo mẫu trợ lý sản xuất lúc trước, từ trong mỗi một tài liệu hình ảnh cũ kỹ có thể quay hình anh, cô mới tìm ra được một chút dấu vết về sự hiện diện của anh.
Cho dù là vô cùng ít ỏi nhưng cũng xâu chuỗi lại được một tuyến thời gian.
Từ lúc cô học diễn xuất đến khi trở thành một diễn viên chuyên nghiệp, mỗi một điểm mà cô đi qua trêи con đường này, trong những ngày tháng mà cô từng cho rằng mình cô đơn lang bạt đều có Dung Dã đứng ở nơi yên tĩnh không người đồng hành.
Cuộc sống này xưa nay không chỉ có bản thân cô.
Còn cs Dung Dã như người vô hình, cùng cô bước trêи một con đường.
Mi mắt Dụ Dao ướt át, cô chậm rãi tháo găng tay.
Người đàn ông ở lối vào vẫn không nhúc nhích mà đứng ở nơi đó, ánh sáng trong mắt đã thiêu đốt đến mức không chịu nổi.
Đoạn sau của video là Dụ Dao sống lại từ đường cùng, từ lúc quay một bộ phim ma tiền vốn ít bị cả internet chế giễu cho đến lúc tiến vào đoàn làm phim cao cấp hơn chuyên nghiệp hơn, mãi đến khi cô lên sân khấu nhận giải ngày hôm nay.
Trong khoảng thời gian đó là Nặc Nặc đội mũ đeo khẩu trang, không rời một tấc mà bảo vệ cô, ác quỷ không ai thích đóng trong phim ma, vậy anh đóng, phục trang của Dụ Dao bị bẩn, anh tự tay giặt, những lúc hối hả ở phim trường, người vì cô mà ở bên cả ngày cả đêm không gì không thể là Nặc Nặc và A Dã của cô.
Cô làm diễn viên, từ lúc bắt đầu đến hiện tại, đến mãi sau này không có kỳ hạn.
Đều là Dung Dã tự tay móc nối.
Quá trình sự nghiệp hoàn chỉnh của cô cũng là tình yêu của cô.
Bên trong ánh sáng của đoạn cuối video, Dụ Dao quay lại trước micro, cảm ơn tất cả những người liên quan đến cô, ngoại trừ Dung Dã.
Dưới những ánh mắt và ống kính đếm không hết, Dụ Dao nâng tay trái lên, vịn vào giá đỡ micro, rất hoạt bát mà nghiêng đầu một cái, mỉm cười nói: “Tôi không cảm ơn Dung Dã, bởi vì bản thân chúng tôi chính là một thể."
Kim cương sáng chói mắt dưới ánh sáng.
Giọng điệu Dụ Dao dịu dàng: “Chúng tôi kết hôn rồi, buổi công khai ngày hôm nay là món quà tân hôn mà tôi muốn tặng anh ấy."
Cô đã chuẩn bị nhiều lời như vậy, chọn lọc từ ngữ thỏa đáng nhất, đọc nhẩm trong đầu mấy chục lượt, mà trong một khoảnh khắc nào đó, lúc ánh mắt cô cố định vào một chỗ, tất cả chúng đều đột ngột biến mất.
Khắp nơi đều giống như trống rỗng.
Trêи sân khấu chỉ có một mình cô.
Dưới sân khấu cũng chỉ có một mình Dung Dã.
Dụ Dao nắm chặt giá đỡ micro, đôi mắt chua xót đến mức khó nhịn.
Anh về rồi!
Không phải là cách nhau xa như vậy sao? Không phải đã nói, phải chờ hai ngày nữa mới có thể quay về sao? Sao anh có thể bất kể ngày đêm mà xuất hiện, vào lúc này khi cô nhớ anh nhất.
Yết hầu Dụ Dao nhẹ nhàng chuyển động, cô nhìn thấy Dung Dã dọc theo con đường được lót từ thảm đỏ, đi về phía cô.
Có tiếng thốt lên kinh ngạc và thét lên đang liên tục không ngừng, Dụ Dao đều không nghe rõ, cô nhìn qua Dung Dã, khàn giọng nói: “Hôn lễ của chúng tôi, hoan nghênh mọi người đến xem, không cần mang theo gì cả, chỉ cần chúc phúc."
Dung Dã nói, anh chưa từng được chúc phúc.
Cô muốn ở trong hôn lễ mà anh khát vọng nhất, đạt được lời chúc phúc của cả thế giới.
Dung Dã đi đến bên sân khấu trao giải, ngẩng đầu cùng cô nhìn nhau trong ánh sáng và bóng tối.
Đầu mũi của Dụ Dao đỏ lên, cô muốn nói với anh, cô vốn kỳ vọng ở nơi phồn hoa nhất này, nói hết tình cảm đối với anh, nhưng đến bây giờ cô mới phát hiện ra, nói không hết được, kém xa lắm.
Thứ cho người khác biết chỉ là một ít mà cô cố gắng tìm kiếm trong biển cả ấm áp, một giọt nước mắt chảy xuống giữa ngón tay cũng đã đủ chói mắt.
Dung Dã đưa lưng về phía đám người đen nghịt, quay mặt về phía Dụ Dao, anh vươn tay về phía cô, trêи ngón áp út cũng đeo nhẫn cưới đơn giản.
Đôi đồng tử của anh nóng bỏng, im lặng mà nói với cô.
Dao Dao, đương nhiên là nói không hết được.
Em có biết không, những tình cảm ấy làm thế nào mới có thể nói rõ được?
Phải chờ tới khi hình bóng bên nhau cùng đi qua mười mấy lần bốn mùa, phải dùng cả một đời mà anh và em sẽ không còn bị chia lìa.
--- CHÍNH VĂN HOÀN ---