Em Chưa Từng Có Ý Định Ngừng Thích Anh
Chương 64: Thời Gian Không Bỏ Quên Một Ai
Đứng trước ngôi mộ của San San, bốn người nhìn chăm chăm vào nụ cười tươi rói của cô ấy.
"Như vậy cũng quá nhanh rồi." Á Lệ tuy từ đầu đến cuối không ưa San San, nhưng không tưởng tượng được ra ngày hôm nay thì có chút không tin nổi vào mắt mình.
Cố Tiểu Khả đặt xuống trước mộ San San một đóa hoa cúc trắng được gói ghém cẩn thận, lễ độ thắp cho San San một nén nhang thơm.
Ngô Chí Hào thở dài một cái, vòng tay ôm eo Á Lệ.
"Trước đó em ấy rất hay bị đau đầu.
Anh không nói dối em."
Á Lệ hơi sụp mí mắt, đúng là trước kia cô hơi quá đáng đối với San San, cô không nghĩ cô ta thật sự có bệnh.
Một người mới vài ngày trước đứng trước mặt cô kênh kiệu, giờ đây im lìm trong ngôi mộ đá lạnh lẽo.
Cố Tiểu Khả khẽ nói.
"Á Lệ, trước khi mình xuất viện có đến tìm cô bé, cô bé nói muốn gửi lời xin lỗi tới cậu."
Á Lệ hơi nhíu mày.
"Thay vì gửi lời xin lỗi thì có thể gặp mặt mà."
Lúc này Cố Tiểu Khả cảm thấy có lỗi vô cùng.
Là cô đã quên San San, đã nói sẽ đưa Á Lệ đến trước mặt cô bé, cuối cùng lại quên mất đi mấy ngày.
Vậy mà đúng như lời San San nói...cô bé vốn không thể sống lâu hơn.
Hai ngày trước trong khi cô và Trình Vương đang hạnh phúc thì San San phải quằn quại một mình, ra đi trong cô quạnh.
"Là lỗi của mình..." Cố Tiểu Khả tủi thân, cô đem mọi lỗi lầm đổ lên đầu mình.
Á Lệ lắc lắc đầu đặt tay lên vai Cố Tiểu Khả.
"Đừng nghĩ nhiều.
Sinh lão bệnh tử là điều khó tránh."
Trình Vương nắm lấy bàn tay lạnh của cô, hơi ấm cứ thế truyền sang khiến Cố Tiểu Khả cảm thấy ấm áp phần nào.
Cả bốn người rời khỏi nghĩa địa hẻo lánh ngoài thành phố.
Đam Mỹ Sắc
Thời gian cứ thế trôi qua.
Thành phố đô thị phồn hoa ngày một phát triển không thể kìm hãm.
Mọi người đi đường tấp nập, dòng xe nối đuôi nhau tạo thành một khung cảnh quen thuộc.
Đã năm tháng trôi qua kể từ ngày Ngô Chí Hào cầu hôn Á Lệ.
Giữa hai người bọn họ đã diễn ra một đám cưới bình dị, tất cả anh em họ hàng nội ngoại và bạn bè thời đại học đến rất đông.
Cố Tiểu Khả mở một tiệm hoa nhỏ, tiệm hoa với muôn vàn sắc màu.
Hình bóng nhỏ nhắn với khuôn mặt bầu bĩnh của cô sớm đã quen với mọi người xung quanh khu phố.
Nụ cười của cô bất cứ là người đang buồn khi nhìn thấy đều yêu đời thêm một chút.
Tình cảm giữa cô và Trình Vương vẫn rất tốt đẹp, hai người chưa từng xảy ra cãi vã.
"Bà chủ, lấy cho tôi một bó hoa."
Cố Tiểu Khả đang ngồi ghi sổ sách, nghe thấy tiếng người lập tức đứng dậy.
"Đến ngay!"
Vừa ngẩng đầu lên cô đã bắt gặp nam nhân ưu tú, anh rạng ngời, đôi mắt sáng.
"Hạo Hiên?" Cô kinh ngạc, ánh mắt di chuyển sang cô gái bên cạnh Chương Hạo Hiên.
Cô gái này trông nhỏ nhắn như cô vậy, đôi má lúm duyên dáng, mặc một chiếc váy liền thân màu hồng bình dị.
Hạo Hiên nhẹ xoa đầu cô gái đó như cách anh ấy từng xoa đầu Cố Tiểu Khả, chỉ có điều anh mắt đó tỏ vẻ yêu thương hơn rất nhiều.
"Đây là bạn gái anh, Phan Phan."
"À." Cố Tiểu Khả cười tươi, chìa bàn tay nhỏ nhắn ra.
"Phan Phan, rất vui được gặp!"
Phan Phan mới đầu có hơi rụt rè, nhưng nhìn thấy sự hòa đồng từ đối phương lập tức cười duyên.
"Chào chị, em nghe anh ấy nói nhiều về chị rồi, nay mới có dịp gặp ạ."
Cố Tiểu Khả ngượng ngùng, hơi lườm Chương Hạo Hiên.
"Anh nói xấu gì tôi à?"
Chương Hạo Hiên chối đây đẩy.
"Không không."
Phan Phan lập tức giải thích thay Chương Hạo Hiên.
"Anh ấy nói chị là mối tình đầu của anh ấy."
Cố Tiểu Khả cứng họng, cô chuyển chủ đề.
"Hai người đến mua hoa sao, là tặng ai?"
"Tặng cô ấy." Chương Hạo Hiên một tay đút túi quần, một tay vuốt ve mái tóc Phan Phan rất thân mật.
Cố Tiểu Khả vui vẻ rút vài bông hoa hồng đẹp nhất.
"Thật lãng mạn, Phan Phan, ghen tị với cô!"
Phan Phan xấu hổ hơi cúi đầu.
"Cảm ơn chị, anh ấy đúng là rất tốt."
Gói xong bó hoa hồng.
Cố Tiểu Khả đưa cho Chương Hạo Hiên.
"Của anh đây."
Chương Hạo Hiên vui vẻ nhận hoa, đưa cho Phan Phan.
Phan Phan đón nhận lập tức đưa lên mũi hít một hơi thật sâu, núm đồng tiền khẽ lộ một cái.
Trò chuyện đôi ba câu thì Phan Phan biết ý đi ra ngoài trước.
Chương Hạo Hiên vốn đến đây là muốn tìm lại cảm giác xưa cũ, cô bé này lại nhìn Chương Hạo Hiên bằng ánh mắt hết sức tin tưởng.
Cố Tiểu Khả nhìn Phan Phan lên xe rồi mới vỗ nhẹ một cái vào cánh tay Chương Hạo Hiên.
"Anh kiếm đâu được cô gái tốt như thế hả?"
"Đương nhiên rồi, còn tốt hơn em."
Cố Tiểu Khả hừ mũi nhẹ.
"Đúng là có mới nới cũ!"
Chương Hạo Hiên nhìn cô dịu dàng, chỉ là ánh mắt bây giờ không còn phức tạp như trước kia.
Cố Tiểu Khả cười gượng.
"Sao anh biết chỗ này mà tới?"
"Nếu muốn biết thì cũng đơn giản thôi mà." Chương Hạo Hiên à nhẹ.
"Cho anh gửi tiền hoa."
Cố Tiểu Khả xua xua tay.
"Tôi tặng cô ấy."
Chương Hạo Hiên cười mỉm.
"Thật ra hôm nay đến đây là muốn tạm biệt em."
"Tạm biệt?"
"Anh và Phan Phan sẽ trở lại định cư ở Mỹ."
Cố Tiểu Khả chớp chớp mắt, răng nanh hé ra.
"Chúc mừng hai người."
Trước khi Chương Hạo Hiên đi, anh tiến đến vươn tay, xoa đầu Cố Tiểu Khả một cái như thói quen.
"Hạnh phúc nhé."
Tiễn hai người họ ra đến cửa tiệm, Cố Tiểu Khả ngước đầu lên nhìn bầu trời xanh, bầu trời mát mẻ cuối hạ khẽ rung rinh tán lá xanh..