Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!
Chương 83: Có quá nhiều kẻ điên tình
Lý Tuyết Dung vẫn ngồi yên ở đó, thoạt nhìn rất vô hại. Cô ta cười lại nhìn rất ngây thơ nhưng mà nếu sơ ý một chút chắc đập trúng bẫy của cô ta, trở tay không kịp, sảy chân ngã chết.
“Nói dối là xấu nha… rõ ràng là anh muốn nhìn. Anh coi trán cũng đổ mồ hôi hết rồi, có phải bây giờ cổ họng rất khô không?"
“Được rồi, cô đừng nói nữa, mặc kệ cô có nói cái gì tôi cũng không phản ứng đâu. Đợi một lát cũng sẽ có người tới đây thu phục cô."
Lê Thời nhất quyết không liếc nhìn qua chỗ Lý Tuyết Dung, không thể phụ nhận vẻ đẹp của cô ta được. Nếu là thời cổ đại hắn cô ta sẽ xứng với mấy chữ “yêu nữ mị quân".
“Ai tới thu phục tôi? Là nam hay nữ?"
“Một người cô không tưởng tượng nổi." - Lê Thời xoa xoa cái má bị dây xích đánh trúng của mình, nó còn đang rướm máu.
“Người tôi không tưởng tượng nổi?" - Sắc mặt Lý Tuyết Dung cuối cùng cũng có biến hóa, cô ta trầm mặc, bắt đầu suy nghĩ lời của Lê Thời.
“Tôi thật sự nghĩ không ra người nào, hay là anh nói cho tôi đi." - Lý Tuyết Dung lại nhoẻn miệng cười với Lê Thời, nếu không phải vết thương trên mặt đã cảnh tỉnh cậu ta, có khi cậu ta cũng thành thật nói ra. Lê Thời rốt cuộc đã hiệu một người như Lâm Vĩ Thành vì cái gì lại bị Lý Tuyết Dung nắm trong lòng bàn tay mặc sức chơi đùa.
“Bang!" - Một tiếng động lớn vang lên, cửa nhà kho bị Lâm Vĩ Phong thô bạo đạp tung.
Cả người anh đều là lửa giận, ánh mắt lúc quét qua người Lý Tuyết Dung giống như muốn thiêu sống cô ta. Nhưng Lý Tuyết Dung ngược lại, trong mắt lại là vui mừng, chính là vui mừng vì thấy Lâm Vĩ Phong còn sống sờ sờ xuất hiện trước mặt cô.
“Phong… thật sự là anh sao? Anh không những còn sống mà còn đẹp trai hơn trước nữa." - Lý Tuyết Dung vui mừng đến hai mắt ngấn lệ, đôi mắt long lanh đó càng tô điểm thêm cho gương mặt búp bê của cô.
Lâm Vĩ Phong lại không chút quan tâm tới vẻ đẹp đó, dứt khoát nắm lấy tóc cô ta giật người về sau, ánh mắt nhìn cô ta chỉ có một ngọn đuốc rực cháy:
“Sao? Ai nói cho cô biết là tôi bị thiêu chết?"
“Phong..." - Lý Tuyết Dung đột nhiên mở rộng hai tay ôm lấy eo của Lâm Vĩ Phong, đầu còn vùi trong ngực của anh khóc thành tiếng - “Chỉ cần… hức… chỉ cần anh còn sống là được rồi, em chỉ cần anh sống."
Rốt cuộc là chân tình hay giả ý mà Lý Tuyết Dung khóc vô cùng thương tâm. Người không biết chắc sẽ cho rằng cô đang khóc chồng mới từ một trận sinh tử trở lại.
“Lý Tuyết Dung, ảnh hậu chắc còn phải thua cô, nước mắt nói chảy là chảy đây, thật sự rất tài giỏi…"
Lâm Vĩ Phong vừa nói dứt câu đã thô bạo bóp cằm cô ta ép cô ta ngẩng mặt lên:
“Vì sao muốn giết anh trai tôi?"
“Lâm Vĩ Thành đúng là anh trai ruột của anh sao? Anh ta… chết thật rồi?"
Lý Tuyết Dung cười mấy tiếng, biểu tình vô cùng lạnh nhạt, hoàn toàn không đặt Lâm Vĩ Thành ở trong mắt.
“Lý Tuyết Dung, cô đúng là độc ác, anh trai của tôi không thù không oán với cô, cô hà tất dồn anh ấy vào đường chết?" - Anh gầm lên.
“Bởi vì Lâm Vĩ Thành không chết thì anh sẽ chết, em thì không nỡ nhìn anh chết."
Lý Tuyết Dung trả lời vô cùng tứ tồn, ánh mắt nhìn anh càng thêm si mê nhưng mà đối với Lâm Vĩ Thành lại không có chút quan tâm nào. Đối với cô ta, chuyện Lâm Vĩ Thành là rất đương nhiên vậy.
Lâm Vĩ Phong đẩy cô ta ra, vươn tay kéo dây xích bên cạnh. Anh chậm rãi đưa lên quấn quanh cổ Lý Tuyết Dung rồi siết chặt tay.
“Vậy thì cô cũng thử cảm giác giày vò thống khổ này đi!"
“A…. có thể…. chết… trong tay anh là em thấy đáng rồi." - Lý Tuyết Dung gần như đã nói không nên lời nhưng hai khóe môi giống như đang mỉm cười.
“Anh Phong! Buông tay… anh không buông cô ta chết thật đó." - Lúc đầu Lê Thời còn tưởng rằng Lâm Vĩ Phong chỉ dọa Lý Tuyết Dung một chút nhưng cậu ta không ngờ anh thật sự ra tay vô cùng nhẫn tâm.
Lê Thời nhìn thấy mặt Lý Tuyết Dung trắng bệch, hơi thở cũng mong manh liền chạy qua muốn gỡ tay của Lâm Vĩ Phong ra:
“Không được đâu anh, cô ta sắp chết rồi."
Lâm Vĩ Phong cuối cùng cũng chịu buông tay ra, anh là người biết rõ hơn ai hết, cô ta không thể chết. Cô ta chết đi thì quá uổng phí công sức tìm kiếm cô ta bao ngày qua của anh.
“Khụ khụ…" - Lý Tuyết Dung lúc này chẳng khác nào vừa dạo một vòng quỷ môn quan trở về.
Lâm Vĩ Phong ném Lý Tuyết Dung qua một bên, đi qua sofa ngồi xuống châm một điếu thuốc để bình ổn tâm trạng lại.
“Em biết anh không nỡ giết em mà." - Khó khăn lắm mới nhặt được cái mạng trở về Lý Tuyết Dung cũng không sợ chết mà tiếp tục khiêu khích Lâm Vĩ Phong.
Ngón tay đang giữ lấy điếu thuốc của hơi run lên, môi rít sâu một hơi, nhả ra làn khói lờ mờ trước mặt. Một lúc lâu sau khi khói tan hết, Lâm Vĩ Phong mới chậm rãi nói:
“Lý Tuyết Dung, cô không biết tôi muốn giết cô như thế nào đâu, tôi chỉ muốn ngay lúc này chặt cô ra làm mấy trăm mảnh."
“Cái này người ta gọi là càng yêu càng hận, em hiểu mà." - Lý Tuyết Dung vừa nói vừa cười, thế giới này có quá nhiều kẻ điên vì tình.
“…" - Lâm Vĩ Phong trầm mặc, anh không muốn phí lời dư thừa với cô ta, anh dập tắt tàn thuốc hỏi vào vấn đề chính:
“Là ai sai khiến cô làm như vậy?"
“Em không thể nói cho anh được, người này anh không đủ năng lực động vào. Nhưng người đã hứa với em rồi, sẽ không động tới anh." - Lý Tuyết Dung nói vô cùng chân thành, không hề giống như người bịa chuyện.
Nhưng câu trả lời này lại chọc giận Lâm Vĩ Phong vô cùng, khó khăn lắm mới bắt được một Lý Tuyết Dung, anh không cho phép manh mối đứt đoạn. Lâm Vĩ Phong tức giận cầm lấy dây xích quật vào người Lý Tuyết Dung, một chút nương tay cũng không có, máu tươi từ khóe miệng Lý Tuyết Dung chảy ra.
Cô ta cũng không kêu không gào chỉ cười nhạt một cái, nếu cô đem người đó nói với Lâm Vĩ Phong chính tự đào một cái mộ ở cuối đường cho Lâm Vĩ Phong. Lý Tuyết Dung không muốn anh xảy ra chuyện, cô muốn anh có thể sống thật yên ổn.
Cô ta muốn anh có thể bình an. Chỉ cần như vậy thì điều gì cô ta cũng có thể làm.
Sau khi Lâm Vĩ Phong rời đi, Lâm Vĩ Thành và Khả Hân cũng không gặp nhau lần nào. Phong Hành Lãng rời đi Phong gia sau, Phong Lập Hân cũng không có lại lần nữa cùng Tuyết Lạc gặp nhau.
Lâm Vĩ Thành muốn gặp cô chẳng qua là vì tờ giấy hôn thú đó, muốn nói thật thân phận với cô. Bây giờ không thể nói được thì anh cũng không muốn gặp Khả Hân.
Bữa sáng Lâm Vĩ Thành dường như không ăn được gì, dì Ba vẫn luôn than ngắn thở dài. Khả Hân hỏi ra mới biết đêm qua hai anh em họ lại cãi nhau.
Lúc Lâm Vĩ Phong về đến nhà thì mặt trời cũng đã lên cao, không biết cả đêm anh đã đi đâu mà trên nét mặt là vẻ tức giận khó che giấu. Lâm Vĩ Phong cởi áo vest ra, cà vạt cũng tháo xuống một cách thô bạo vứt lên sofa.
Khả Hân liếc nhìn một cái nhận ra trên áo sơ mi có vết máu đã khô. Cô còn tưởng là mình nhìn lầm, chạy lại sofa muốn xem áo vest anh có dính máu không, phát hiện thật sự có vài vệt nâu đỏ.
‘Bị thương sao?’, trong lòng Khả Hân thoáng chốc căng thẳng vô cùng. Cô tiếng lên mấy bước chân muốn quan tâm anh rốt cuộc bị làm sao nhưng ngay tức khắc lại rút chân về, trấn tĩnh bản thân. Cô không thể không có giới hạn như vậy, bọn họ đã xảy chuyện hoang đường kia rồi, cô càng nên duy trì khoảng cách.
Dì Ba đi đến sofa thu dọn đồ của Lâm Vĩ Phong cũng phát hiện ra vết máu, vội vàng chạy theo hỏi han anh:
“Thiếu gia, cậu bị thương sao? Máu trên áo này là từ đâu?"
Máu trên áo của Lâm Vĩ Phong tất cả đều không phải từ anh mà là bị dính từ Lý Tuyết Dung. Anh tốn thời gian một buổi tối, không cậy được một chút tin tức nào tự miệng của cô ta.
“Phu nhân, phu nhân, cô mau đi theo xem thiếu gia thế nào đi. Nếu mà cậu ấy bị thương thật thì phải gọi bác sĩ đến xem." - Dì Ba thấy Khả Hân cứ đứng như trời trồng nên vội vàng thúc giục.
Khả Hân tỏ ra không quan tâm, giống như chuyện này không hề can hệ gì đến cô vậy:
“Dì bảo quản gia đi, con bận lắm."
Khả Hân nói xong thì xoay người rời đi luôn, cô sợ còn đứng ai đây nữa sẽ thật sự không nhìn được đi qua quan tâm Lâm Vĩ Phong. Anh có được sự quan tâm của nhiều người như vậy rồi, thêm cô hay thiếu cô đều không quan trọng lắm.
Lâm Vĩ Phong nhìn theo bóng dáng cô rời đi, vốn dĩ đang không vui càng thêm khó chịu. Sáng hôm qua cô còn nằm ở trong lòng anh rên rỉ vậy mà bây giờ lạnh nhạt xa cách như thế.
Không lẽ phụ nữ trên đời này đếu giống với Lý Tuyết Dung, bạc tình bạc nghĩa?
“Nói dối là xấu nha… rõ ràng là anh muốn nhìn. Anh coi trán cũng đổ mồ hôi hết rồi, có phải bây giờ cổ họng rất khô không?"
“Được rồi, cô đừng nói nữa, mặc kệ cô có nói cái gì tôi cũng không phản ứng đâu. Đợi một lát cũng sẽ có người tới đây thu phục cô."
Lê Thời nhất quyết không liếc nhìn qua chỗ Lý Tuyết Dung, không thể phụ nhận vẻ đẹp của cô ta được. Nếu là thời cổ đại hắn cô ta sẽ xứng với mấy chữ “yêu nữ mị quân".
“Ai tới thu phục tôi? Là nam hay nữ?"
“Một người cô không tưởng tượng nổi." - Lê Thời xoa xoa cái má bị dây xích đánh trúng của mình, nó còn đang rướm máu.
“Người tôi không tưởng tượng nổi?" - Sắc mặt Lý Tuyết Dung cuối cùng cũng có biến hóa, cô ta trầm mặc, bắt đầu suy nghĩ lời của Lê Thời.
“Tôi thật sự nghĩ không ra người nào, hay là anh nói cho tôi đi." - Lý Tuyết Dung lại nhoẻn miệng cười với Lê Thời, nếu không phải vết thương trên mặt đã cảnh tỉnh cậu ta, có khi cậu ta cũng thành thật nói ra. Lê Thời rốt cuộc đã hiệu một người như Lâm Vĩ Thành vì cái gì lại bị Lý Tuyết Dung nắm trong lòng bàn tay mặc sức chơi đùa.
“Bang!" - Một tiếng động lớn vang lên, cửa nhà kho bị Lâm Vĩ Phong thô bạo đạp tung.
Cả người anh đều là lửa giận, ánh mắt lúc quét qua người Lý Tuyết Dung giống như muốn thiêu sống cô ta. Nhưng Lý Tuyết Dung ngược lại, trong mắt lại là vui mừng, chính là vui mừng vì thấy Lâm Vĩ Phong còn sống sờ sờ xuất hiện trước mặt cô.
“Phong… thật sự là anh sao? Anh không những còn sống mà còn đẹp trai hơn trước nữa." - Lý Tuyết Dung vui mừng đến hai mắt ngấn lệ, đôi mắt long lanh đó càng tô điểm thêm cho gương mặt búp bê của cô.
Lâm Vĩ Phong lại không chút quan tâm tới vẻ đẹp đó, dứt khoát nắm lấy tóc cô ta giật người về sau, ánh mắt nhìn cô ta chỉ có một ngọn đuốc rực cháy:
“Sao? Ai nói cho cô biết là tôi bị thiêu chết?"
“Phong..." - Lý Tuyết Dung đột nhiên mở rộng hai tay ôm lấy eo của Lâm Vĩ Phong, đầu còn vùi trong ngực của anh khóc thành tiếng - “Chỉ cần… hức… chỉ cần anh còn sống là được rồi, em chỉ cần anh sống."
Rốt cuộc là chân tình hay giả ý mà Lý Tuyết Dung khóc vô cùng thương tâm. Người không biết chắc sẽ cho rằng cô đang khóc chồng mới từ một trận sinh tử trở lại.
“Lý Tuyết Dung, ảnh hậu chắc còn phải thua cô, nước mắt nói chảy là chảy đây, thật sự rất tài giỏi…"
Lâm Vĩ Phong vừa nói dứt câu đã thô bạo bóp cằm cô ta ép cô ta ngẩng mặt lên:
“Vì sao muốn giết anh trai tôi?"
“Lâm Vĩ Thành đúng là anh trai ruột của anh sao? Anh ta… chết thật rồi?"
Lý Tuyết Dung cười mấy tiếng, biểu tình vô cùng lạnh nhạt, hoàn toàn không đặt Lâm Vĩ Thành ở trong mắt.
“Lý Tuyết Dung, cô đúng là độc ác, anh trai của tôi không thù không oán với cô, cô hà tất dồn anh ấy vào đường chết?" - Anh gầm lên.
“Bởi vì Lâm Vĩ Thành không chết thì anh sẽ chết, em thì không nỡ nhìn anh chết."
Lý Tuyết Dung trả lời vô cùng tứ tồn, ánh mắt nhìn anh càng thêm si mê nhưng mà đối với Lâm Vĩ Thành lại không có chút quan tâm nào. Đối với cô ta, chuyện Lâm Vĩ Thành là rất đương nhiên vậy.
Lâm Vĩ Phong đẩy cô ta ra, vươn tay kéo dây xích bên cạnh. Anh chậm rãi đưa lên quấn quanh cổ Lý Tuyết Dung rồi siết chặt tay.
“Vậy thì cô cũng thử cảm giác giày vò thống khổ này đi!"
“A…. có thể…. chết… trong tay anh là em thấy đáng rồi." - Lý Tuyết Dung gần như đã nói không nên lời nhưng hai khóe môi giống như đang mỉm cười.
“Anh Phong! Buông tay… anh không buông cô ta chết thật đó." - Lúc đầu Lê Thời còn tưởng rằng Lâm Vĩ Phong chỉ dọa Lý Tuyết Dung một chút nhưng cậu ta không ngờ anh thật sự ra tay vô cùng nhẫn tâm.
Lê Thời nhìn thấy mặt Lý Tuyết Dung trắng bệch, hơi thở cũng mong manh liền chạy qua muốn gỡ tay của Lâm Vĩ Phong ra:
“Không được đâu anh, cô ta sắp chết rồi."
Lâm Vĩ Phong cuối cùng cũng chịu buông tay ra, anh là người biết rõ hơn ai hết, cô ta không thể chết. Cô ta chết đi thì quá uổng phí công sức tìm kiếm cô ta bao ngày qua của anh.
“Khụ khụ…" - Lý Tuyết Dung lúc này chẳng khác nào vừa dạo một vòng quỷ môn quan trở về.
Lâm Vĩ Phong ném Lý Tuyết Dung qua một bên, đi qua sofa ngồi xuống châm một điếu thuốc để bình ổn tâm trạng lại.
“Em biết anh không nỡ giết em mà." - Khó khăn lắm mới nhặt được cái mạng trở về Lý Tuyết Dung cũng không sợ chết mà tiếp tục khiêu khích Lâm Vĩ Phong.
Ngón tay đang giữ lấy điếu thuốc của hơi run lên, môi rít sâu một hơi, nhả ra làn khói lờ mờ trước mặt. Một lúc lâu sau khi khói tan hết, Lâm Vĩ Phong mới chậm rãi nói:
“Lý Tuyết Dung, cô không biết tôi muốn giết cô như thế nào đâu, tôi chỉ muốn ngay lúc này chặt cô ra làm mấy trăm mảnh."
“Cái này người ta gọi là càng yêu càng hận, em hiểu mà." - Lý Tuyết Dung vừa nói vừa cười, thế giới này có quá nhiều kẻ điên vì tình.
“…" - Lâm Vĩ Phong trầm mặc, anh không muốn phí lời dư thừa với cô ta, anh dập tắt tàn thuốc hỏi vào vấn đề chính:
“Là ai sai khiến cô làm như vậy?"
“Em không thể nói cho anh được, người này anh không đủ năng lực động vào. Nhưng người đã hứa với em rồi, sẽ không động tới anh." - Lý Tuyết Dung nói vô cùng chân thành, không hề giống như người bịa chuyện.
Nhưng câu trả lời này lại chọc giận Lâm Vĩ Phong vô cùng, khó khăn lắm mới bắt được một Lý Tuyết Dung, anh không cho phép manh mối đứt đoạn. Lâm Vĩ Phong tức giận cầm lấy dây xích quật vào người Lý Tuyết Dung, một chút nương tay cũng không có, máu tươi từ khóe miệng Lý Tuyết Dung chảy ra.
Cô ta cũng không kêu không gào chỉ cười nhạt một cái, nếu cô đem người đó nói với Lâm Vĩ Phong chính tự đào một cái mộ ở cuối đường cho Lâm Vĩ Phong. Lý Tuyết Dung không muốn anh xảy ra chuyện, cô muốn anh có thể sống thật yên ổn.
Cô ta muốn anh có thể bình an. Chỉ cần như vậy thì điều gì cô ta cũng có thể làm.
Sau khi Lâm Vĩ Phong rời đi, Lâm Vĩ Thành và Khả Hân cũng không gặp nhau lần nào. Phong Hành Lãng rời đi Phong gia sau, Phong Lập Hân cũng không có lại lần nữa cùng Tuyết Lạc gặp nhau.
Lâm Vĩ Thành muốn gặp cô chẳng qua là vì tờ giấy hôn thú đó, muốn nói thật thân phận với cô. Bây giờ không thể nói được thì anh cũng không muốn gặp Khả Hân.
Bữa sáng Lâm Vĩ Thành dường như không ăn được gì, dì Ba vẫn luôn than ngắn thở dài. Khả Hân hỏi ra mới biết đêm qua hai anh em họ lại cãi nhau.
Lúc Lâm Vĩ Phong về đến nhà thì mặt trời cũng đã lên cao, không biết cả đêm anh đã đi đâu mà trên nét mặt là vẻ tức giận khó che giấu. Lâm Vĩ Phong cởi áo vest ra, cà vạt cũng tháo xuống một cách thô bạo vứt lên sofa.
Khả Hân liếc nhìn một cái nhận ra trên áo sơ mi có vết máu đã khô. Cô còn tưởng là mình nhìn lầm, chạy lại sofa muốn xem áo vest anh có dính máu không, phát hiện thật sự có vài vệt nâu đỏ.
‘Bị thương sao?’, trong lòng Khả Hân thoáng chốc căng thẳng vô cùng. Cô tiếng lên mấy bước chân muốn quan tâm anh rốt cuộc bị làm sao nhưng ngay tức khắc lại rút chân về, trấn tĩnh bản thân. Cô không thể không có giới hạn như vậy, bọn họ đã xảy chuyện hoang đường kia rồi, cô càng nên duy trì khoảng cách.
Dì Ba đi đến sofa thu dọn đồ của Lâm Vĩ Phong cũng phát hiện ra vết máu, vội vàng chạy theo hỏi han anh:
“Thiếu gia, cậu bị thương sao? Máu trên áo này là từ đâu?"
Máu trên áo của Lâm Vĩ Phong tất cả đều không phải từ anh mà là bị dính từ Lý Tuyết Dung. Anh tốn thời gian một buổi tối, không cậy được một chút tin tức nào tự miệng của cô ta.
“Phu nhân, phu nhân, cô mau đi theo xem thiếu gia thế nào đi. Nếu mà cậu ấy bị thương thật thì phải gọi bác sĩ đến xem." - Dì Ba thấy Khả Hân cứ đứng như trời trồng nên vội vàng thúc giục.
Khả Hân tỏ ra không quan tâm, giống như chuyện này không hề can hệ gì đến cô vậy:
“Dì bảo quản gia đi, con bận lắm."
Khả Hân nói xong thì xoay người rời đi luôn, cô sợ còn đứng ai đây nữa sẽ thật sự không nhìn được đi qua quan tâm Lâm Vĩ Phong. Anh có được sự quan tâm của nhiều người như vậy rồi, thêm cô hay thiếu cô đều không quan trọng lắm.
Lâm Vĩ Phong nhìn theo bóng dáng cô rời đi, vốn dĩ đang không vui càng thêm khó chịu. Sáng hôm qua cô còn nằm ở trong lòng anh rên rỉ vậy mà bây giờ lạnh nhạt xa cách như thế.
Không lẽ phụ nữ trên đời này đếu giống với Lý Tuyết Dung, bạc tình bạc nghĩa?
Tác giả :
Kình Lạc Ngạn