Em Chờ Anh
Chương 21: [Ngoại truyện 11] Chuyện quan trọng
Mười giờ sáng, Lưu Minh Chân gọi điện thoại cho Tống Lễ, giọng điệu rất nghiêm túc: “Tống Lễ, em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh."
“Tự nhiên lại muốn ăn cái gì hả, tổ tông Bán Nguyệt?" Tống Lễ bất đắc dĩ nhưng không thể không chiều. Lần trước cô cũng nói thế trong điện thoại, hắn còn tưởng xảy ra chuyện gì ghê gớm lắm, lo lắng một hồi, kết quả bà cô này chỉ muốn ăn bánh trứng lớn kiểu Thiên Tân trong bữa sáng mà thôi.
Cô bật cười, cố tình trầm giọng: “À, chuyện này không liên quan đến ăn uống, nhưng quan trọng hơn ăn uống một chút."
“Vậy em cho vài gợi ý được không?" Thư ký đứng cạnh biết sếp đang bàn ‘chuyện vô cùng quan trọng’ trên điện thoại, bèn đẩy cửa ra ngoài.
“Hừm, chuyện này đúng là rất nghiêm trọng, cho nên chờ anh về nhà mới nói trực tiếp cho anh. Gợi ý chính là: Trăm năm gặp một lần." Cô vẫn còn giả vờ thần bí.
“Không đoán được. Gợi ý này quá rộng!"
“Vậy, phần lớn con người đã từng trải qua trong đời."
“Em mọc răng khôn à?"
“Lúc lên đại học em đã mọc hết cả bốn cái rồi!"
“Làm lại, cho anh thêm gợi ý cuối cùng."
“Em muốn ăn quả lựu."
“Mùa này cây lựu vừa ra hoa, anh biết đến đâu tìm quả lựu cho em?"
Xem ra hắn vẫn chưa hiểu, Lưu Minh Chân không nhịn được lén lút cắn môi cười.
“Quả quýt cũng được."
“Anh xin em, chúng mình ăn hoa quả đúng mùa được không? Anh mua dưa hấu cho em, nhé? Không phải em thích dưa Hồng Ngọc sao? Mua một quả, mỗi người một nửa."
Lưu Minh Chân nghe giọng điệu yêu chiều của hắn, tính tạm thời tha cho hắn, vì thế nhỏ giọng nói: “Được, vậy anh về sớm một chút."
“Tối nay anh có hẹn ăn tối, chẳng phải sáng nay nói với em rồi ư?"
“Hủy đi!" Cô không hề do dự đề nghị.
“Bán Nguyệt, lần này thật sự không được. Đã hẹn từ một tháng trước, người ta vì bữa này mà bay đến tận đây."
“Tống Lễ, em nghiêm túc, em thật sự có một chuyện cực kỳ quan trọng muốn nói cho anh." Qua điện thoại, hắn cũng biết cô đang hạ thấp mặt mũi.
“Không thể nói trên điện thoại?"
“Không thể."
“Vậy buổi trưa anh đến đón em ăn cơm, em nói trực tiếp."
“Không được!"
“Bán Nguyệt…"
“Tống Lễ!"
“Ngoan, nhé, anh sẽ về sớm một chút, cũng không uống nhiều rượu. Mua dưa hấu cho em, sau đó đút cho em ăn."
“Anh khỏi cần về nữa!" Cô cúp điện thoại.
Lúc ấy Tống Lễ quả thực không để ý. Việc vặt vãnh không đáng để tâm đối với Tống Lễ, trong mắt Lưu Minh Chân lại rất quan trọng. Ví dụ như: Ăn uống điều độ, hoặc đi công tác nhất định phải mang đôi dép lê của mình.
Cho nên, hắn nghĩ rằng cô chỉ gọi cho hắn làm nũng, muốn hắn dỗ dành mà thôi.
Bởi vì lịch làm việc đi sớm về sớm của hắn không đổi, cho nên công việc phải làm hàng ngày khá nhiều. Đặt điện thoại, một lần nữa gọi thư ký vào, bàn giao công chuyện xong, đợi đến lúc cô sắp quay đi, Tống Lễ gọi lại, ngẫm nghĩ rồi dặn: “Giúp tôi tặng một bó hoa bách hợp."
Thư ký là người thông minh, tất nhiên biết phải tặng ai, cứ thế mà thu xếp.
Buổi trưa đến giờ ăn, Tống Lễ gọi di động, thế nhưng Lưu Minh Chân tắt điện thoại! Hắn nhớ mọi người từng cảnh báo hắn từ lâu, rằng phụ nữ không thể nuông chiều thái quá, trong lòng cười khổ, không chiều thì làm thế nào? Còn đang nâng trong tay, cất trong tim thế này mà từng giây từng phút vẫn chưa yên tâm nổi, nếu không chiều, chính là tra tấn bản thân.
Trên đường đến chỗ hẹn, nghĩ rằng lúc này cô đã tan sở, bèn gọi điện về nhà, cô nhận điện thoại, nghe thấy là hắn, chỉ lạnh lùng hỏi: “Anh đang về à?"
“Bán Nguyệt, nếu có việc gì em có thể nói rõ ràng được không. Anh không thể hơi một tí là bỏ bê xã giao."
Cô không nói hai lời, lại dập điện thoại.
Trong bữa tối, rót một ly rượu vang, Tống Lễ chỉ nhấp môi uống cho có. Bởi đối tác tin Phật, cho nên thức ăn là đồ chay, nhưng hương vị mô phỏng rất chuẩn, khiến khách hàng vừa ăn vừa tán dương.
Đối tác vừa xuống máy bay hồi chiều, vì thế hai bên đều không có ý nán lại lâu, chưa đến chín giờ đã xong.
Tống Lễ lòng như lửa đốt vội vàng về nhà. Hắn mơ hồ cảm thấy không ổn. Bình thường Lưu Minh Chân không đành hanh không náo loạn, chưa từng tỏ thái độ như hôm nay. Có điều, hắn thật sự không nghĩ ra, chuyện gì mà nghiêm trọng đến mức nhất định phải mặt đối mặt, phải ở nhà? Còn không thể chờ? Rốt cuộc cô muốn nói gì? Lúc đầu cho rằng cô nói giỡn, nhưng giờ càng ngẫm càng kinh sợ, cũng không dám phỏng đoán lung tung.
Gọi di động cho cô, vẫn tắt máy, điện thoại trong nhà không có người nghe.
Hắn đóng cửa xe, chạy về phía thang máy, đột nhiên nghĩ ra dưa hấu còn để trên xe, không thể không quay lại lấy. Nếu thật sự là chuyện nhỏ, còn phải trông vào việc cô niệm tình dưa hấu, cười một cái rồi tha thứ cho hắn nữa.
Đang nóng ruột, hắn cảm thấy thang máy lên chậm rì.
Vào nhà, trong phòng tối đen như mực. Hắn gọi “Bán Nguyệt", không ai đáp. Hắn cuống quýt chạy vào phòng ngủ, nhưng bị vấp phải một chiếc ghế chắn ngang phòng, không kịp định thần nên ngã xuống sàn.
Lưu Minh Chân nghe thấy động tĩnh, với tay bật đèn bàn, nhưng vẫn mơ màng nửa tỉnh nửa mê, không mở nổi mắt.
Tống Lễ không rảnh suy nghĩ sao chiếc ghế này lại lù lù đặt giữa phòng ngủ, nhanh chóng đứng dậy đến giường ngồi xuống, thấy Lưu Minh Chân ôm chăn, đầu đầy mồ hôi, vừa mở mắt, lạnh lùng nhìn hắn.
Hắn rút khăn tay ra định lau mồ hôi cho cô, lại bị cô đưa tay gạt đi. Sau đó tự mình ngồi dậy, dựa vào đầu giường, nhìn hắn không nói lời nào.
Tống Lễ bất đắc dĩ thở dài, dỗ dành cô: “Bán Nguyệt, không phải em có chuyện muốn nói với anh sao, là chuyện gì thế?"
“Quá thời gian rồi." Cô không thèm nhìn hắn.
Hắn cầm tay cô, cũng may, cô không tránh. Ngón tay thon dài nằm trong lòng bàn tay hắn, khiến hắn cảm thấy thân thương. Hơn nữa nhìn bộ dạng cô, thật không biết rốt cuộc ai có lý, Tống Lễ ăn năn đến mức không nói thành lời.
Hắn chính là loại đàn ông trong câu nói hài hước: “Bà xã đại nhân lúc nào cũng đúng, nếu không đúng, xin xem lại câu trên."
Nhìn dáng vẻ của hắn, Lưu Minh Chân rốt cuộc lên tiếng: “Uống bao nhiêu?"
“Bốn người một chai rượu vang thôi."
“Vậy anh đi ngủ đi." Lưu Minh Chân thấp giọng nói.
“Dạ, đa tạ ân điển của hoàng hậu. Ngài có muốn ăn dưa hấu không?" Hắn lấy lòng.
“Không. Anh ra ngoài đi, em muốn ngủ."
Hắn đang định thay quần áo, nghe vậy, vội vàng hỏi: “Ấy ấy, khoan đã, sao lại bảo anh ra ngoài? Anh không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu?"
“Tùy anh, thích ngủ chỗ nào thì ngủ, thích ngủ với ai thì ngủ!" Giọng cô gắt gỏng.
“Bán Nguyệt, em có thể giải thích cho anh hiểu được không, đừng có lần nào cũng bắt nạt anh thế?" Hắn nhịn.
“Anh có quan tâm đâu? Hồi trước anh hứa gì với em? Nói là bất luận lúc nào, bất luận ở đâu em cũng quan trọng nhất. Thế nhưng chỉ vì một bữa ăn mà anh không để ý đến em." Cô đột nhiên nổi giận, kìm nén không nổi, nói xong câu cuối giọng cũng run run. Tống Lễ cả kinh, ngẩng đầu thấy nước mắt cô đã lăn xuống từ khóe mắt.
Hắn hấp tấp lại gần, nhưng Lưu Minh Chân giơ tay chặn: “Anh đừng tới đây!"
Tống Lễ quả thực không dám đi lên, đành phải ngồi xuống cái ghế xui xẻo kia. Hắn nhẹ giọng nói: “Bán Nguyệt, em có ‘chuyện quan trọng’ gì, giờ nói đi. Em bảo là chỉ quan trọng hơn việc ăn uống một chút, anh mới tới bữa ăn kia. Để anh xem có ‘quan trọng’ thật không nào."
“Anh cút ra ngoài cho em!" Cô tức giận rút cái gối phía sau ném về phía hắn, không ngờ văng cả tờ giấy đặt dưới gối. Lưu Minh Chân vốn định lúc lên giường giơ giấy ra khoe hắn.
Tống Lễ tránh cái gối kia, nhặt lấy tờ giấy trước Lưu Minh Chân.
Hắn cần trên tay, đọc đi đọc lại mấy lần, lúc đầu như bị sét đánh, sau đó trợn mắt há miệng, cuối cùng lông mày nhếch lên, cười ngây ngô không dứt.
Tống Lễ không để ý đến ánh mắt hung ác của cô, ‘vẫy đuôi’ chạy lại gần, ngồi lên giường, dang hai tay ôm lấy Lưu Minh Chân: “Bán Nguyệt, chuyện quan trọng như thế sao em không nói cho anh?"
“Thối lắm! Em vừa biết đã bảo anh về sớm một chút, định trực tiếp nói với anh!" Cô hì hụi cọ nước mắt lên vai hắn, sau đó giãy hắn ra.
Hắn lại ôm chặt hơn, cẩn thận bảo: “Đừng làm loạn, đừng làm loạn, tổ tông, em chú ý con trong bụng."
“Con? Anh với nó có cái duyên phận ấy hay không còn chưa biết đâu!"
Tống Lễ nghe xong, hoảng hốt luôn miệng nhận lỗi: “Anh sai rồi anh sai rồi, trăm sai vạn sai đều do anh. Nhưng ba gợi ý của em uyên bác quá, sao anh hiểu được?"
“Anh không hiểu thì em không phải quan trọng nhất à?" Cô vẫn không chịu tha.
“Quan trọng quan trọng, sao lại không phải quan trọng nhất, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng thế, bây giờ càng thế." Vất vả lắm cô mới không ngọ nguậy nữa, hắn chầm chậm buông cô ra, hai tay đặt trên vai cô, khóe môi bất giác cong lên.
Không ngờ những lời này lại chọc giận cô, “Xem ra đúng là mẹ sướng nhờ con."
“Vớ vẩn!" Hắn hôn cô, vừa dịu dàng cắn đôi môi cô, vừa thì thầm: “Bán Nguyệt, Bán Nguyệt, lần này là lỗi của anh, em tha cho anh nhé."
“Khốn kiếp, mẹ nó chứ, anh là đồ khốn kiếp nhất trần đời!" Cô lại rơi lệ.
Hắn luống cuống dùng ngón tay cái lau nước mắt cô, cầu xin: “Đừng khóc, nhìn em rơi chỉ một giọt nước mắt, chân tay anh đã lúng túng chẳng biết phải làm sao. Đều tại anh sai còn chưa được sao? Về sau dù em nói gì anh cũng sẽ làm theo. Nhưng em cũng nên nói rõ ràng một chút, em đọc sách nhiều năm như thế, có nhiều lúc anh không hiểu em nói gì đâu, thật đấy. Ba cái gợi ý kia, anh nghĩ nát óc cũng chẳng ra. Hơn nữa hồi trước em toàn bảo ‘không muốn không muốn’, mà chuyện sinh con anh lại không thể ép em. Ai mà biết… tự nhiên… làm sao anh đoán ra được chứ."
“Anh đi ra ngoài, em muốn ngủ." Lưu Minh Chân bĩu môi.
“Bán Nguyệt," Hắn khẩn cầu: “Anh không dám để em ở một mình, anh sẽ lo."
“Anh ở đây mới khiến người ta lo lắng ấy! Anh ra ngoài quỳ lên ván giặt quần áo[1] cho em ngay!"
Hắn giúp cô nằm xuống, đắp chăn cẩn thận rồi bảo: “Anh đâu phải cầm thú. Hơn nữa nhà mình làm gì có ván giặt quần áo."
“Em mặc kệ, anh quỳ cho em, quỳ cả đêm. Không chịu nghiêm phạt, anh sẽ không nhớ kỹ." Cô nhắm mắt nói.
Tống Lễ không nhịn được lại hôn môi cô, nhõng nhẽo năn nỉ: “Bán Nguyệt, người ta biết mình có con, toàn là vợ chồng ôm nhau vui sướng, ai đời…" Hắn luồn tay vào chăn, sờ bụng cô. Tay hắn lúc nào cũng ấm áp, lần này Lưu Minh Chân không né.
“Cũng có thể ôm nhau khóc rống nữa. Đi ra ngoài quỳ!" Cô rất hưởng thụ sự vuốt ve của hắn, nhưng miệng vẫn cứng, không chịu dễ dàng tha cho hắn.
“Bán Nguyệt, em cũng biết lần trước anh bị gãy xương, đến bây giờ trái gió trở trời là đau, quỳ cả đêm, em nỡ lòng nào?" Từ khi ở cùng Lưu Minh Chân, những chiêu trò trước đây hắn khinh thường, thậm chí không biết cũng đã học thành thạo.
Lưu Minh Chân nghe xong, rốt cuộc không nói nữa, quay người ra chỗ khác. Tống Lễ thấy cô mềm lòng, cúi đầu hôn lên mặt cô một cái, nói: “Anh đi tắm rồi vào, ngoan."
Cô nghe thấy giọng hát không hay lắm của Tống Lễ truyền ra từ phòng tắm, không biết hát cái gì. Sau đó là tiếng nước dội ào ào, Lưu Minh Chân cảm thấy vô cùng yên tâm, lại ngủ thiếp đi.
Trong lúc mơ màng, Tống Lễ lên giường, dịu dàng ôm cô, thấp giọng nói: “Cô nàng ngốc, sao lại không gọi anh cùng đến bệnh viện?"
“Còn không phải sợ không có, anh sẽ thất vọng sao." Cô thì thào đáp lại.
“Chỉ cần em muốn có con, anh đã vui lắm rồi. Nếu không có, chúng ta tiếp tục cố gắng là được. Ngốc." Hắn khẽ hôn cô.
“Tự nhiên lại muốn ăn cái gì hả, tổ tông Bán Nguyệt?" Tống Lễ bất đắc dĩ nhưng không thể không chiều. Lần trước cô cũng nói thế trong điện thoại, hắn còn tưởng xảy ra chuyện gì ghê gớm lắm, lo lắng một hồi, kết quả bà cô này chỉ muốn ăn bánh trứng lớn kiểu Thiên Tân trong bữa sáng mà thôi.
Cô bật cười, cố tình trầm giọng: “À, chuyện này không liên quan đến ăn uống, nhưng quan trọng hơn ăn uống một chút."
“Vậy em cho vài gợi ý được không?" Thư ký đứng cạnh biết sếp đang bàn ‘chuyện vô cùng quan trọng’ trên điện thoại, bèn đẩy cửa ra ngoài.
“Hừm, chuyện này đúng là rất nghiêm trọng, cho nên chờ anh về nhà mới nói trực tiếp cho anh. Gợi ý chính là: Trăm năm gặp một lần." Cô vẫn còn giả vờ thần bí.
“Không đoán được. Gợi ý này quá rộng!"
“Vậy, phần lớn con người đã từng trải qua trong đời."
“Em mọc răng khôn à?"
“Lúc lên đại học em đã mọc hết cả bốn cái rồi!"
“Làm lại, cho anh thêm gợi ý cuối cùng."
“Em muốn ăn quả lựu."
“Mùa này cây lựu vừa ra hoa, anh biết đến đâu tìm quả lựu cho em?"
Xem ra hắn vẫn chưa hiểu, Lưu Minh Chân không nhịn được lén lút cắn môi cười.
“Quả quýt cũng được."
“Anh xin em, chúng mình ăn hoa quả đúng mùa được không? Anh mua dưa hấu cho em, nhé? Không phải em thích dưa Hồng Ngọc sao? Mua một quả, mỗi người một nửa."
Lưu Minh Chân nghe giọng điệu yêu chiều của hắn, tính tạm thời tha cho hắn, vì thế nhỏ giọng nói: “Được, vậy anh về sớm một chút."
“Tối nay anh có hẹn ăn tối, chẳng phải sáng nay nói với em rồi ư?"
“Hủy đi!" Cô không hề do dự đề nghị.
“Bán Nguyệt, lần này thật sự không được. Đã hẹn từ một tháng trước, người ta vì bữa này mà bay đến tận đây."
“Tống Lễ, em nghiêm túc, em thật sự có một chuyện cực kỳ quan trọng muốn nói cho anh." Qua điện thoại, hắn cũng biết cô đang hạ thấp mặt mũi.
“Không thể nói trên điện thoại?"
“Không thể."
“Vậy buổi trưa anh đến đón em ăn cơm, em nói trực tiếp."
“Không được!"
“Bán Nguyệt…"
“Tống Lễ!"
“Ngoan, nhé, anh sẽ về sớm một chút, cũng không uống nhiều rượu. Mua dưa hấu cho em, sau đó đút cho em ăn."
“Anh khỏi cần về nữa!" Cô cúp điện thoại.
Lúc ấy Tống Lễ quả thực không để ý. Việc vặt vãnh không đáng để tâm đối với Tống Lễ, trong mắt Lưu Minh Chân lại rất quan trọng. Ví dụ như: Ăn uống điều độ, hoặc đi công tác nhất định phải mang đôi dép lê của mình.
Cho nên, hắn nghĩ rằng cô chỉ gọi cho hắn làm nũng, muốn hắn dỗ dành mà thôi.
Bởi vì lịch làm việc đi sớm về sớm của hắn không đổi, cho nên công việc phải làm hàng ngày khá nhiều. Đặt điện thoại, một lần nữa gọi thư ký vào, bàn giao công chuyện xong, đợi đến lúc cô sắp quay đi, Tống Lễ gọi lại, ngẫm nghĩ rồi dặn: “Giúp tôi tặng một bó hoa bách hợp."
Thư ký là người thông minh, tất nhiên biết phải tặng ai, cứ thế mà thu xếp.
Buổi trưa đến giờ ăn, Tống Lễ gọi di động, thế nhưng Lưu Minh Chân tắt điện thoại! Hắn nhớ mọi người từng cảnh báo hắn từ lâu, rằng phụ nữ không thể nuông chiều thái quá, trong lòng cười khổ, không chiều thì làm thế nào? Còn đang nâng trong tay, cất trong tim thế này mà từng giây từng phút vẫn chưa yên tâm nổi, nếu không chiều, chính là tra tấn bản thân.
Trên đường đến chỗ hẹn, nghĩ rằng lúc này cô đã tan sở, bèn gọi điện về nhà, cô nhận điện thoại, nghe thấy là hắn, chỉ lạnh lùng hỏi: “Anh đang về à?"
“Bán Nguyệt, nếu có việc gì em có thể nói rõ ràng được không. Anh không thể hơi một tí là bỏ bê xã giao."
Cô không nói hai lời, lại dập điện thoại.
Trong bữa tối, rót một ly rượu vang, Tống Lễ chỉ nhấp môi uống cho có. Bởi đối tác tin Phật, cho nên thức ăn là đồ chay, nhưng hương vị mô phỏng rất chuẩn, khiến khách hàng vừa ăn vừa tán dương.
Đối tác vừa xuống máy bay hồi chiều, vì thế hai bên đều không có ý nán lại lâu, chưa đến chín giờ đã xong.
Tống Lễ lòng như lửa đốt vội vàng về nhà. Hắn mơ hồ cảm thấy không ổn. Bình thường Lưu Minh Chân không đành hanh không náo loạn, chưa từng tỏ thái độ như hôm nay. Có điều, hắn thật sự không nghĩ ra, chuyện gì mà nghiêm trọng đến mức nhất định phải mặt đối mặt, phải ở nhà? Còn không thể chờ? Rốt cuộc cô muốn nói gì? Lúc đầu cho rằng cô nói giỡn, nhưng giờ càng ngẫm càng kinh sợ, cũng không dám phỏng đoán lung tung.
Gọi di động cho cô, vẫn tắt máy, điện thoại trong nhà không có người nghe.
Hắn đóng cửa xe, chạy về phía thang máy, đột nhiên nghĩ ra dưa hấu còn để trên xe, không thể không quay lại lấy. Nếu thật sự là chuyện nhỏ, còn phải trông vào việc cô niệm tình dưa hấu, cười một cái rồi tha thứ cho hắn nữa.
Đang nóng ruột, hắn cảm thấy thang máy lên chậm rì.
Vào nhà, trong phòng tối đen như mực. Hắn gọi “Bán Nguyệt", không ai đáp. Hắn cuống quýt chạy vào phòng ngủ, nhưng bị vấp phải một chiếc ghế chắn ngang phòng, không kịp định thần nên ngã xuống sàn.
Lưu Minh Chân nghe thấy động tĩnh, với tay bật đèn bàn, nhưng vẫn mơ màng nửa tỉnh nửa mê, không mở nổi mắt.
Tống Lễ không rảnh suy nghĩ sao chiếc ghế này lại lù lù đặt giữa phòng ngủ, nhanh chóng đứng dậy đến giường ngồi xuống, thấy Lưu Minh Chân ôm chăn, đầu đầy mồ hôi, vừa mở mắt, lạnh lùng nhìn hắn.
Hắn rút khăn tay ra định lau mồ hôi cho cô, lại bị cô đưa tay gạt đi. Sau đó tự mình ngồi dậy, dựa vào đầu giường, nhìn hắn không nói lời nào.
Tống Lễ bất đắc dĩ thở dài, dỗ dành cô: “Bán Nguyệt, không phải em có chuyện muốn nói với anh sao, là chuyện gì thế?"
“Quá thời gian rồi." Cô không thèm nhìn hắn.
Hắn cầm tay cô, cũng may, cô không tránh. Ngón tay thon dài nằm trong lòng bàn tay hắn, khiến hắn cảm thấy thân thương. Hơn nữa nhìn bộ dạng cô, thật không biết rốt cuộc ai có lý, Tống Lễ ăn năn đến mức không nói thành lời.
Hắn chính là loại đàn ông trong câu nói hài hước: “Bà xã đại nhân lúc nào cũng đúng, nếu không đúng, xin xem lại câu trên."
Nhìn dáng vẻ của hắn, Lưu Minh Chân rốt cuộc lên tiếng: “Uống bao nhiêu?"
“Bốn người một chai rượu vang thôi."
“Vậy anh đi ngủ đi." Lưu Minh Chân thấp giọng nói.
“Dạ, đa tạ ân điển của hoàng hậu. Ngài có muốn ăn dưa hấu không?" Hắn lấy lòng.
“Không. Anh ra ngoài đi, em muốn ngủ."
Hắn đang định thay quần áo, nghe vậy, vội vàng hỏi: “Ấy ấy, khoan đã, sao lại bảo anh ra ngoài? Anh không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu?"
“Tùy anh, thích ngủ chỗ nào thì ngủ, thích ngủ với ai thì ngủ!" Giọng cô gắt gỏng.
“Bán Nguyệt, em có thể giải thích cho anh hiểu được không, đừng có lần nào cũng bắt nạt anh thế?" Hắn nhịn.
“Anh có quan tâm đâu? Hồi trước anh hứa gì với em? Nói là bất luận lúc nào, bất luận ở đâu em cũng quan trọng nhất. Thế nhưng chỉ vì một bữa ăn mà anh không để ý đến em." Cô đột nhiên nổi giận, kìm nén không nổi, nói xong câu cuối giọng cũng run run. Tống Lễ cả kinh, ngẩng đầu thấy nước mắt cô đã lăn xuống từ khóe mắt.
Hắn hấp tấp lại gần, nhưng Lưu Minh Chân giơ tay chặn: “Anh đừng tới đây!"
Tống Lễ quả thực không dám đi lên, đành phải ngồi xuống cái ghế xui xẻo kia. Hắn nhẹ giọng nói: “Bán Nguyệt, em có ‘chuyện quan trọng’ gì, giờ nói đi. Em bảo là chỉ quan trọng hơn việc ăn uống một chút, anh mới tới bữa ăn kia. Để anh xem có ‘quan trọng’ thật không nào."
“Anh cút ra ngoài cho em!" Cô tức giận rút cái gối phía sau ném về phía hắn, không ngờ văng cả tờ giấy đặt dưới gối. Lưu Minh Chân vốn định lúc lên giường giơ giấy ra khoe hắn.
Tống Lễ tránh cái gối kia, nhặt lấy tờ giấy trước Lưu Minh Chân.
Hắn cần trên tay, đọc đi đọc lại mấy lần, lúc đầu như bị sét đánh, sau đó trợn mắt há miệng, cuối cùng lông mày nhếch lên, cười ngây ngô không dứt.
Tống Lễ không để ý đến ánh mắt hung ác của cô, ‘vẫy đuôi’ chạy lại gần, ngồi lên giường, dang hai tay ôm lấy Lưu Minh Chân: “Bán Nguyệt, chuyện quan trọng như thế sao em không nói cho anh?"
“Thối lắm! Em vừa biết đã bảo anh về sớm một chút, định trực tiếp nói với anh!" Cô hì hụi cọ nước mắt lên vai hắn, sau đó giãy hắn ra.
Hắn lại ôm chặt hơn, cẩn thận bảo: “Đừng làm loạn, đừng làm loạn, tổ tông, em chú ý con trong bụng."
“Con? Anh với nó có cái duyên phận ấy hay không còn chưa biết đâu!"
Tống Lễ nghe xong, hoảng hốt luôn miệng nhận lỗi: “Anh sai rồi anh sai rồi, trăm sai vạn sai đều do anh. Nhưng ba gợi ý của em uyên bác quá, sao anh hiểu được?"
“Anh không hiểu thì em không phải quan trọng nhất à?" Cô vẫn không chịu tha.
“Quan trọng quan trọng, sao lại không phải quan trọng nhất, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng thế, bây giờ càng thế." Vất vả lắm cô mới không ngọ nguậy nữa, hắn chầm chậm buông cô ra, hai tay đặt trên vai cô, khóe môi bất giác cong lên.
Không ngờ những lời này lại chọc giận cô, “Xem ra đúng là mẹ sướng nhờ con."
“Vớ vẩn!" Hắn hôn cô, vừa dịu dàng cắn đôi môi cô, vừa thì thầm: “Bán Nguyệt, Bán Nguyệt, lần này là lỗi của anh, em tha cho anh nhé."
“Khốn kiếp, mẹ nó chứ, anh là đồ khốn kiếp nhất trần đời!" Cô lại rơi lệ.
Hắn luống cuống dùng ngón tay cái lau nước mắt cô, cầu xin: “Đừng khóc, nhìn em rơi chỉ một giọt nước mắt, chân tay anh đã lúng túng chẳng biết phải làm sao. Đều tại anh sai còn chưa được sao? Về sau dù em nói gì anh cũng sẽ làm theo. Nhưng em cũng nên nói rõ ràng một chút, em đọc sách nhiều năm như thế, có nhiều lúc anh không hiểu em nói gì đâu, thật đấy. Ba cái gợi ý kia, anh nghĩ nát óc cũng chẳng ra. Hơn nữa hồi trước em toàn bảo ‘không muốn không muốn’, mà chuyện sinh con anh lại không thể ép em. Ai mà biết… tự nhiên… làm sao anh đoán ra được chứ."
“Anh đi ra ngoài, em muốn ngủ." Lưu Minh Chân bĩu môi.
“Bán Nguyệt," Hắn khẩn cầu: “Anh không dám để em ở một mình, anh sẽ lo."
“Anh ở đây mới khiến người ta lo lắng ấy! Anh ra ngoài quỳ lên ván giặt quần áo[1] cho em ngay!"
Hắn giúp cô nằm xuống, đắp chăn cẩn thận rồi bảo: “Anh đâu phải cầm thú. Hơn nữa nhà mình làm gì có ván giặt quần áo."
“Em mặc kệ, anh quỳ cho em, quỳ cả đêm. Không chịu nghiêm phạt, anh sẽ không nhớ kỹ." Cô nhắm mắt nói.
Tống Lễ không nhịn được lại hôn môi cô, nhõng nhẽo năn nỉ: “Bán Nguyệt, người ta biết mình có con, toàn là vợ chồng ôm nhau vui sướng, ai đời…" Hắn luồn tay vào chăn, sờ bụng cô. Tay hắn lúc nào cũng ấm áp, lần này Lưu Minh Chân không né.
“Cũng có thể ôm nhau khóc rống nữa. Đi ra ngoài quỳ!" Cô rất hưởng thụ sự vuốt ve của hắn, nhưng miệng vẫn cứng, không chịu dễ dàng tha cho hắn.
“Bán Nguyệt, em cũng biết lần trước anh bị gãy xương, đến bây giờ trái gió trở trời là đau, quỳ cả đêm, em nỡ lòng nào?" Từ khi ở cùng Lưu Minh Chân, những chiêu trò trước đây hắn khinh thường, thậm chí không biết cũng đã học thành thạo.
Lưu Minh Chân nghe xong, rốt cuộc không nói nữa, quay người ra chỗ khác. Tống Lễ thấy cô mềm lòng, cúi đầu hôn lên mặt cô một cái, nói: “Anh đi tắm rồi vào, ngoan."
Cô nghe thấy giọng hát không hay lắm của Tống Lễ truyền ra từ phòng tắm, không biết hát cái gì. Sau đó là tiếng nước dội ào ào, Lưu Minh Chân cảm thấy vô cùng yên tâm, lại ngủ thiếp đi.
Trong lúc mơ màng, Tống Lễ lên giường, dịu dàng ôm cô, thấp giọng nói: “Cô nàng ngốc, sao lại không gọi anh cùng đến bệnh viện?"
“Còn không phải sợ không có, anh sẽ thất vọng sao." Cô thì thào đáp lại.
“Chỉ cần em muốn có con, anh đã vui lắm rồi. Nếu không có, chúng ta tiếp tục cố gắng là được. Ngốc." Hắn khẽ hôn cô.
Tác giả :
Thư Nhã